hi Ðắc ra đến bãi biển thì đã thấy có nhiều người tụ tập dưới chân núi, anh len lỏi trong đám đông tìm cách leo lên. Ðám đông thanh niên nam nữ đứng rải rác quanh đây, bàn tán cười nói, có người lộ rõ vẻ lo âu xầm xì cùng nhau những gì không rõ. Một vài người nhận ra Ðắc, họ vây lấy anh, bắt tay anh và nói: -Chưa đến nỗi nào. Anh đã nhìn thấy chỗ bị đập phá chưa? -Chưa. Ðắc nói. Tôi vừa đến đây tức thì. Mấy người thanh niên dẫn Ðắc đến sát chân tượng và anh nhận ra ngay cái tượng nhỏ của mình đã bị đập phá. Nó cụt đầu, trầy trụa khắp thân mình, mảnh vỡ vươn vãi dưới đất. Kẻ phá hoại dã dùng một một cái búa đóng đinh để đập vì thế mà cán búa đã bị gãy, vứt ngay dưới chân tượng. Ðắc nhìn quanh, có ý tìm cái đầu của pho tượng mình nhưng một cô gái đã mở túi xách ra và đưa cho anh một gói giấy. Anh không mở gói giấy ra nhưng anh biết là mặt mũi đã nát bét cả. Anh cất gói giấy vào túi quần của mình, nói cám ơn người thiếu nữ nọ và ngửng lên quan sát pho tượng lớn, nó chưa hề bị một vết xây xát nào, vẫn lồng lộng và phô hết vẻ duyên dáng quyến rũ và huyền ảo của mình trong nắng mai vàng rực. Anh nhận thấy có nhiều người cũng đang lặng người đi, đăm đăm nhìn pho tượng khi đám mây vừa bay qua và nắng dọi xuống rực sáng cả núi đồi, lộng lẫy trên biển xanh ngát. Ðắc đi quanh pho tượng, những người hâm mộ đi theo sau lưng anh. Anh vừa đi vừa suy nghĩ xem có nên tạc lại cái tượng nhỏ của mình không, cuối cùng anh quyết định xóa bỏ nó. Anh lấy đồ nghề ra và bắt đầu đục sạch cái khối đá nhỏ nham nhở kia. Một người thanh niên bước đến bên Ðắc, hỏi: -Sao anh không làm lại bức tượng nhỏ? -Vì nó cũng sẽ bị đập phá nữa mà thôi. -Nhưng tụi em sẽ thay phiên nhau bảo vệ nó. Ðắc ngừng tay, bảo mọi người: -Không được đâu. Kẻ phá hoại này không hành động được ban ngày thì nó sẽ làm ban đêm. Tôi biết rằng nó sẽ làm cho đến cùng. Và anh quay lại, cắm cúi đục tiếp. Khi những mẩu đá sần sùi đã được đục sạch thì mặt trời cũng đứng bóng, anh dẫn các bạn trẻ xuống núi. Ở dưới đường, đám đông thưa dần. Một nhóm người đến xin chữ ký, Ðắc lau mồ hôi và cười với họ. Chàng ký vào những cuốn sổ tay, những bức ảnh chụp chân dung chàng và cả những bưu ảnh chụp pho tượng BIỂN TRÊN CAO. Sau đó họ vừa đi vừa trò chuyện, kéo nhau về thành phố. Xế chiều Ðắc mới về đến nhà, anh vừa tắm rửa xong thì nhà văn Lê Ðạo đến, anh thảy trước mặt Ðắc một bức thư viết nguệch ngoạc mấy dòng: Gởi ông Lê Ðạo, Nội cái chuyện ông và hai người bạn của ông dám yêu Hồng đã là một tội ác không thể tha thứ được rồi, vậy mà ông lại cả gan viết một cuốn sách để khoe khoang những chuyện mê gái nhảm nhí và lố bịch của các ông để mê hoặc thanh niên, để làm cho hàng trăm ngàn người khác cũng yêu Hồng, thì tội của ông sẽ bị trời tru đất diệt. Hãy ghi nhớ, đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Ký tên TRẦN HỒNG SƠN Ðắc thả bức thư xuống bàn, không nói gì. Anh lặng lẽ pha cà phê, đem hai cái phin ra đặt ngoài bàn đá trong vườn rồi mời Lê Ðạo ra ngồi ở đó. Nhà văn hỏi: -Cậu nghĩ sao về bức thư này? -Hãy trình bày tất cả mọi việc với công an. Chúng ta là những nghệ sĩ, chúng ta không có thì giờ để đối phó với những điều kỳ quặc như thế này. Buồn cười nhỉ. Hắn nhân danh cái gì để đe dọa, cấm đoán chúng ta? -Chính vì hắn liều nên chúng ta phải đề phòng. Nhất là khi hắn biến mất khỏi đường phố, sáng sáng không còn đi khất thực nữa. Và tiếp theo đó là những vụ phá hoại. Bức tượng ở thành phố Vũng Tàu như thế nào rồi? -Hắn chỉ đập cái tượng nhỏ của tôi thôi. Tôi có đến báo công an và người ta bảo rằng kể từ khi pho tượng bị tấn công, hàng đêm vẫn có đội tuần tra biên phòng kết hợp bảo vệ pho tượng. Không biết Phạm Hưng có gặp rắc rối gì không. Ngay lúc ấy Phạm Hưng đến, anh đẩy cổng bước vào, đến ngồi cạnh các bạn mình, mặt mày ủ rũ. -Có chuyện gì vậy? Lê Ðạo hỏi. -Tối qua khi tôi đi biểu diễn ở nhà hát thành phố về thì thấy trong nhà đèn sáng, mở cửa vô thì tan tành cả. -Tan tành cái gì? -Cây đàn piano Yamaha mới tinh của tôi bị đập phá tan nát, dây đứt tung, sommier xiêu vẹo, table d’harmonie bể nát, giàn búa bị bẻ gãy vứt bừa bãi xuống nền nhà. Tôi đứng chết điếng giữa nhà, rụng rời tay chân, nhìn kỹ thấy trên nắp đàn có đính một tờ giấy ghi mỗi một câu: LỜI CẢNH CÁO CUỐI CÙNG bên dưới ký tên Trần Hồng Sơn. Ðắc ném mạnh cái ly xuống đất vỡ tan tành: -Quá lắm rồi. Không thể chịu nổi nữa. Phải cho nó một trận mới được. Lê Ðạo trầm ngâm nói: -Không thể coi thường chuyện này đâu. Nó sẽ giết đấy. Chúng ta phải đi báo với công an thôi. Hưng có đem theo cái thư hăm dọa đó không? Hưng thảy mảnh giấy trên bàn rồi với lấy bao thuốc, rút một điếu.