Chương 12
Khúc hát của đứa con xanh

    
rên trần - nơi Hoàng chỉ tay ở chương “Bức thư…” là một sinh thể xanh lét…
Một ngày, đứa con xanh lét được sinh ra trong một đêm trăng lạnh của các tử thi chết trận thành cổ đang bay là là dưới những đám mây mang hình trâu bò bỗng thấy dưới mặt đất, giữa những bụi cây lúp xúp xanh đen có cái gì đó đang di chuyển một cách kỳ cục.
Mỗi cuộc di chuyển của cái vật gì đó đều khiến cho cây cối rùng mình và cười lên khành khạch.
Cây cối mà cũng biết cười ư?
Đứa con xanh lẹt đưa cánh tay thứ sáu quệt ngang ba cặp môi đen...
Ta thử đỗ xuống đây xem sao?
Từ khi được sinh ra, ta cứ bay mãi cũng đã chán ốm.
Đứa con xanh lẹt hạ xuống.
Đó là một bụi cây...
Sững sờ trông thấy một cái gì đó lùn tịt, mặt vàng nghệ, một đầu nhưng có đến bốn cái tai rách và chiếc chân thứ ba nằm giữa hai chân kia, thòng xuống như cái đuôi của con Kanguru.
Cái gì đó vàng nghệ thực ra tương tự một thằng bé.
Một thằng bé mặc vải liệm nhưng trái ngược lại với chiếc áo người chết rộng thùng thình của nó, mặt nó rất phấn chấn. Nó đang cầm một chiếc đàn làm bằng ống xương trâu.
- Thực ra mi là ai?
Đứa con vàng nghệ đáp thủng thẳng:
- Ta là một lời nguyền.
- Mi biết cũng biết hát ư?
- Ta biết gẩy đàn. Những lời nguyền đều có biết một chút đàn ca.
- Cũng như ngươi vậy.
- Ta cũng từ một lời nguyền. Phải rồi. Mi biết ta ư?
- Ta biết.
- Mi ra đi từ ai…?
- Có gì đâu.
- Chúng ta là những kẻ phải đi trả nợ
- Trả cho ai?
- Trả cho những người đã sinh ra chúng ta...
Và chúng ta ca hát.
Giọng của ta là món nước sốt.
Rưới trên nồi hầm hồi ức.
Kể lại cho loài người nơi chúng từ đâu đến.
Để bữa tiệc không là mười hai món sơn hào hải vị.
Bữa tiệc là ba mươi sáu món.
Món nọ ăn món kia.
Thành ra những bữa tiệc độc nhất vô nhị.
Và đứa con xanh cùng đứa con vàng nghệ đi vào bụi cây.
Ở dưới đó đã bày tiệc sẵn.
Và đứa con xanh đu đưa trên cây, cất tiếng hát mua vui:
Có một u minh giá lạnh
Khi trời nhổ nước bọt xuống biển Đông
Loài thuồng luồng lên đớp sóng
Người nạo nghêu trên thềm biển
Vặn vẹo quắt mặt trong đợt gió rét buốt
Ruột xoắn lại như thừng bện
Những đám mây điên loạn không chịu làm mưa
Người dân chài biến thành Lạc Long Quân
Cha ta là ai
Mẹ ta là ai?
Ta là đứa con của những mảnh thịt vụn
Của máu hoà trộn
Giữa tiếng khạc nhổ của đại bác
Của bom khoan thịt
Của nồi súp máu xương
Của tiếng hô xung phong
Tiếng mèo mất chủ gào trong đêm trăng suông
Mèo gào vỡ ruột
Những con mèo lười biếng thơm tho và hiền dịu
Bỗng một ngày sau chiến địa
Thành lũ hoang
Uống máu chết trên nghĩa địa hoang lạnh
Lũ mèo thành quái vật
Đêm đêm gào tiếng của những vạc dầu
Cha ta mẹ ta
Nghiệp chướng ngàn năm
Thân gầy còng lưng há mồm ngóng ra biển cả
Mơ một ngày ra khơi
Một ngày gió
Đẩy con thuyền ra biển
Vong quốc vong quốc
Còng lưng thân gầy há mồm ngóng biển cả
Một con thuyền lá tre chổ vận may.