hông hiểu hắn nói gì mà mấy tên cướp đang chuẩn bị nhấn chìm thuyền, bỗng ngừng tay lại. Chúng thả đám đàn ông ra… Tép bị lôi xềnh xệch trên mui thuyền, giữa những phụ nữ và trẻ em đang khóc lóc và quỳ lạy như tế sao. Tép ngẩn người nhìn xung quanh. Mình vẫn còn sống ư? Thế là thế nào? Mình đang ở đâu đây? Bên phải cô, cách chừng một dặm biển là một hoang đảo màu tím sẫm. Từ đây cũng có thể thấy bãi biển trên hoang đảo đầy đá và san hô màu trắng. Tép thầm reo lên: Đất liền đây rồi! Chợt cô điếng người vì một mũi chân thúc vào lưng cô và một tiếng thét: - Quỳ lạy đi, dập đầu sát mui thuyền như mọi người. Hãy khóc và van xin thật thảm thiết như mọi người. Nếu không, chết cả nút bây giờ, bọn cướp biển Thái Lan đấy! Lúc đó, Tép mới hiểu rằng, những người da đen sạm, lực lưỡng, tay nổi bắp cuồn cuộn, quai hàm bạnh, cái nhìn hoang dại và hung ác kia đang ở trên chiếc thuyền lớn phía trước mặt cô, chính là cướp biển. Bên cạnh cô, trẻ con thì kêu khóc, những đứa biết nói và biết nghe lời người lớn thì lặp đi lặp lại: - Ông ơi, ông làm ơn làm phúc, tha cho cháu. Còn những người đàn bà thì không ngớt dập đầu xuống mui thuyền, trán toé cả máu, hai tay chắp lại. Họ không ngớt hết kêu xin bằng tiếng Anh, lại kêu xin bằng tiếng Thái Lan. Ở dưới khoang thuyền, những người đàn ông bị mấy tay súng cướp biển dồn vào một góc, họ cũng đang quỳ lạy bằng tiếng Anh và tiếng Thái Lan. Lúc này, Tép mới hiểu ra tình thế, quên cả nỗi đau của những vết thương, cô quỳ xuống, dập đầu như tế sao: - Xin ông làm ơn làm phúc tha cho chúng con! Bốn tên cướp biển bước sang đám đàn bà, trẻ con đang quỳ lạy, bắt đầu lục soát từng chiếc búi tóc, chiếc cóc xê, từng chiếc túi bí mật được khâu trong quần lót, cả những chỗ kín của chị em. Bàn tay bẩn thỉu của chúng lần lượt tìm ra vàng, đô la, kim cương đang được cất giấu, vừa tranh thủ giở trò bỉ ổi. Sau một hồi lục soát, bọn cướp biển chỉ thu được dây chuyền mặt ngọc của người mẹ trẻ mà Tép đã nhìn thấy đêm hôm trước khi cô ngất đi và một số quần áo, một số hộp thuốc bổ, sữa. Chúng lộ vẻ thất vọng và tức giận. Chúng bắt đầu quát tháo và dùng báng súng đập vỡ la bàn. Có một tên còn định nhấn chìm thuyền. Tép nghe thấy người chỉ huy trên chiếc thuyền tị nạn của cô van xin rối rít. Ông ta xin vì một tên cướp có vẻ biết cả tiếng Việt, biết cả tiếng thổ ngữ của những tên cướp phiên dịch lại: - Trăm lạy, vạn lạy các ông, xuống tay làm phúc, chúng con là phận trôi dạt, chẳng may không còn gì để dâng cho các ông vì chúng con đã bị ba tàu lục soát và lấy đi tất cả trước khi được gặp các ông đây. Người đàn ông còn nhẫn nhục quỳ lạy và van xin rất nhiều mà Tép không thể nào nhớ hết được. Trong khi đó, nước đã bắt đầu tràn vào thuyền. Những người đàn ông còn lại thi nhau lấy mũ và những chiếc bát ăn cơm để múc nước ra khỏi thuyền dưới sự đánh đập của những tên cầm súng đang vây hãm họ. Đám đàn bà càng van lạy thảm thiết, họ lết đến ôm lấy chân bọn cướp. Tép cũng ngẩng đầu lên và cô bất ngờ thấy, ở trên đầu cô một đôi chân vạm vỡ, một cái súng và một cái cằm bạnh. Lên chút nữa, lại thấy một đôi mắt sắc như dao, mày rậm và rất sâu nhưng trông không có vẻ hung ác. Tép đánh bạo ngước lên, nhìn thẳng và đón lấy ánh mắt đang phóng xuống phía cô. Dường như bản năng của một đứa trẻ mồ côi không được che chở trong cô đã mách bảo những điều cần phải làm. Ánh mắt ngước lên của Tép, thật ngạc nhiên là không chứa đựng sự sợ hãi trong cái đôi mắt phượng đẹp đến làm rụng rời trái tim người mà người ta có thể soi đến tận đáy, chỉ thấy một sự khẩn cầu mà không nài xin. Tên cướp sững người, không ngờ tấm thân rách như tổ đỉa và đầy vết rách tướp kia lại mang một gương mặt và một đôi mắt đẹp đến vậy. Tên cướp bỗng đổi ý, hắn quay lại, gằn trong miệng với lũ đồng đảng. Không hiểu hắn nói gì mà mấy tên cướp đang chuẩn bị nhấn chìm thuyền, bỗng ngừng tay lại. Chúng thả đám đàn ông ra, một số tên lục tục khuân xuống thuyền của cô một ít gạo, nước và cá khô. Chúng lục soát thêm một lần nữa, vơ vét tất cả những thứ đồ đạc và quần áo còn có thể mặc được, rồi ròng dây, kéo chiếc thuyền đã chết máy đang chở Tép vào hoang đảo. Tàu cướp biển bỏ đi. Trước khi đi, tên cướp biển đã nhìn thấy gương mặt và cái nhìn của Tép còn ngoái lại, chằm chằm nhìn Tép một hồi lâu. Hắn khẽ nhếch miệng, không ra cười, không ra tức giận, rồi đặt tay vào má cô khẽ kéo cằm lên rồi mới nhảy lên tàu. Chiếc thuyền cướp biển nổ máy lao vọt đi. Một người nhảy ùm xuống bờ biển, khi chân chạm đất, mới tin chắc là mình còn sống. Nhiều người hét lên: - Sống rồi anh em ơi, đất liền đây rồi! Một người đến nhìn tận vào mặt Tép: - Hình như nhờ cô mà tay trưởng tàu đã không nhấn chìm thuyền của chúng ta đấy! Thật may là chúng tôi đã không vứt cô bé xuống biển, vì tưởng cô ta là do thám của bọn cá chìm. Đoàn người như được sống lại. Sau khi nằm lăn ra bãi biển và ngủ thiếp đi, những người đàn bà đã lục tục trở dậy và nổi lửa nấu cơm. Họ sẽ có một bữa cơm thật là ngon cùng với cá khô vừa được cho và họ đã có đất liền ở dưới lưng sau những ngày lênh đênh ở trên biển với một con thuyền chết máy và bị gió đưa đẩy không rõ là trôi dạt về hướng nào. Và có thể bị đe doạ, bị đắm thuyền bất kỳ lúc nào. Đến lúc này Tép cũng mới biết rằng những ngày qua cô đã bị sốt mê man. Cô sống được là nhờ người mẹ trẻ ấy đã cậy miệng bón cho cô những thìa cháo, dù không biết cô là ai. Và đây là đoàn người tìm đường vượt biển để đi sang một nước – nơi có thân nhân của họ đang trông chờ. - Chính tôi đã tin tưởng cô, cô bé ạ. Vì mình cô đầy vết thương, người cô nóng như hòn than và trong mê sảng, cô cứ lắp bắp kêu mẹ rất tội nghiệp. Vả lại, trông mặt cô quá đẹp! Con gái ạ! Người mẹ trẻ ấy gọi Tép là con gái. Buột miệng mà gọi, mặc dù Tép đoán chừng, chị chỉ hơn Tép chừng mười tuổi mà thôi. Cơm đã chín. Cả đoàn bảy mươi sáu người, giờ chỉ còn bảy ba. Hai người đàn ông đã bị báng súng của đám cướp biển ngày hôm qua quật vào đầu và ném xuống biển vì đã dám chống lại. Mọi người trên thuyền đã cố gắng vớt xác của họ mà không thấy. Dấu vết về họ chỉ còn là ba chiếc khăn tang được xé ra từ những chiếc áo trắng, được thắt trên đầu một người vợ, một người con và một người mẹ. Nước mắt đã khô trên mặt họ. Nỗi mừng khi gặp đất liền dẫu là hoang đảo cũng khiến cho họ trong chốc lát, tạm thời nguôi ngoai nỗi đau. Mọi người ăn đã no nê, chợt có tiếng máy nổ và tiếng mũi tàu xé nước từ xa xa rồi gần lại. Người chủ thuyền thất thần, đứng lên khum tay làm chiếc loa bên vành tai lắng nghe, rồi nói: - Coi chừng tàu cướp ban chiều trở lại. Theo kinh nghiệm của những người đi trước, khi bọn chúng trở lại vào ban đêm, tất cả đàn bà con gái phải lánh đi. Mấy người đàn ông nhao nhao phản đối: - Không phải đâu, nếu là tàu lúc chiều, họ đã kéo chúng ta vào đây, còn cho ta cả gạo, cá khô, cả nước, có lẽ họ quay lại để cứu chúng ta đấy, để đưa chúng ta vào đất liền hoặc trại tị nạn. Một người còn đùa: - Nếu có tìm, thì chủ tàu cướp chỉ tìm cô gái đẹp có đôi mắt phượng này thôi! Cả đám đàn ông và đàn bà đều lào xào nói: - Ôi, chúng tôi mệt quá rồi, không thể lê nổi bước nào nữa. Chúng tôi nằm ra đây, chết sống gì cũng mặc. Và họ nằm lăn ra bãi biển, giã rời, bất động, dường như ngủ ngay lập tức. Người chỉ huy thuyền đi lại bồn chồn, lắc đầu ngao ngán. - Trời đất, tôi biết làm thế nào bây giờ. Chỉ còn biết cầu Chúa che chở. Ông còn kịp nhìn thấy một bóng đen bé nhỏ, lầm lũi chạy vào trong bụi cây, hang đá. Ông biết đó là cô bé có đôi mắt phượng đang chạy trốn. Ông gật gù, thầm nghĩ, con nhỏ này chạy trốn là phải. Ánh mắt của thằng chủ tàu cướp biển hôm nay nhìn con bé chỉ muốn nuốt chửng. Nếu đúng là tàu hắn quay lại, hắn sẽ hãm hiếp hoặc bắt cóc con nhỏ. Tép cũng nghĩ như vậy! Bản năng của đứa trẻ mồ côi sống trơ trọi trên đời lại thêm một lần nữa giục giã cô. Những điều cô bé trông thấy đã quá đủ. Cái chết của em Hiền vì bị ba gã đàn ông bạo dâm hãm hiếp trong bụi cây trên đồi, với đôi chân bị dạng ra và chết cứng như hai càng kéo. Những giọng nói dâm ô, tục tĩu và tiếng chân đuổi sát nút ở đằng sau, với những bàn tay như gọng kìm chỉ trực tóm lấy cô, bóp nát cô để phi tang. Và cô đã chạy trong bụi rậm, chạy qua chuôm, qua đồi, qua núi, qua không biết bao nhiêu đường đất. Chạy trong cơn mê hoảng. Chạy mà không biết là đang đi về đâu, mà không ngờ qua núi là đến biển… Mình phải sống! Sống cho anh Lình! Sống cho mẹ Phượng vì mẹ đã chết và chị sống để trả thù cho em – Hiền ạ!