Chương 2
Cái Chết Của Vũ Hoàng

“Gã Bát cấp Yêu Đế ấy hãy để ta đối phó!” Vũ Hoàng cười nhạt. Vũ Hoàng vừa dứt lời, cả năm người tức thời hoá thành năm đạo lưu quang, nhanh như chớp lao bổ xuống dưới.
Thân hình Ốc Lam sớm đã biến thành thẳng tắp như một cây trường thương, lẳng lặng nhìn Vũ Hoàng đang hoả tốc xông đến.
“Đã lâu không được ra tay rồi!” Khoé miệng Ốc Lam hé nụ cười lạnh lùng, tay phải thu về cạnh thắt lưng, toàn thân bắt đầu phóng ra những cột sóng màu đen kỳ dị. Chẳng mấy chốc, cả người Ốc Lam đã bị tầng tầng lớp lớp sóng đen phủ kín.
“Bát cấp Yêu Đế cũng dám đọ sức với ta? Ngươi chán sống rồi!” Vũ Hoàng thấy Ốc Lam chuẩn bị chống cự, trong lòng bất giác dấy lên cơn thịnh nộ, Cảnh Hoàng Kiếm trong tay lập tức rộ hàn quang xé tan không gian, chỉ nháy mắt đã đến trước mặt Ốc Lam.
Ốc Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay phải không rời khỏi thắt lưng...
Bất chợt, thời gian như dừng lại, không gian tựa hồ bị đóng băng, một quyền tay phải của Ốc Lam lúc đó mới tung ra. Một quyền đó ai cũng nhìn thấy rõ ràng, cảm tưởng được đánh ra bởi một tốc độ hết sức chậm chạm, xuyên thủng không gian đập thẳng vào Cảnh Hoàng Kiếm.
Quyền thủ của Ốc Lam thế đánh rất bình thường, nhìn kỹ mới thấy xung quanh một quyền ấy được bao bọc bởi một lớp vật chất màu đen, hiển nhiên đã không còn tầm thường nữa!
Cảnh Hoàng Kiếm và Hắc quyền trực diện va đập.
“Chát...!”
Cảnh Hoàng Kiếm chẳng khác nào một thanh sắt non, nháy mắt gãy thành bảy tám đoạn, bắn tung tóe ra tứ phía, trong khi thoi quyền của Ốc Lam vẫn chậm rãi tiến về phía trước...
“Bụp!”
Cuối cùng xuyên thủng tiểu phúc của Vũ Hoàng.
.....
Yên lặng...
Yên lặng đến nghẹt thở...
Thậm chí cả tiếng tim đập của chúng nhân đương trường cũng thình thịch chẳng khác nào tiếng sấm, ai nấy đều ngây ra nhìn Ốc Lam. Bằng Ma Hoàng đang chuẩn bị chụp lấy Bạch Linh cũng đờ người như bị sét đánh.
Đường đường một Cửu cấp Tiên Đế mà lại mất mạng dưới tay một Bát cấp Yêu Đế khi còn chưa kịp tung ra nổi một chiêu, thậm chí... ngay cả Trung phẩm Thần khí Cảnh Hoàng Kiếm cũng bị một quyền của Bát cấp Yêu Đế này nghiền nát, không hiểu đòn quyền của hắn là gì đây?
“Là Long Hoàng hay cùng đẳng cấp với Long Hoàng?” Bằng Ma Hoàng ngây người ra.
Nét mặt Vũ Hoàng ngây ngô, không dám tin nhìn vào lỗ thủng lớn trên bụng mình. Trên tay Ốc Lam đang nắm một Nguyên anh, có điều Nguyên anh đó đã bị luồng vật chất đen xuyên thủng.
“Ngươi... ngươi...!” Giọng Vũ Hoàng nghẹn dần.
Trong đầu y vụt hiện lên một loạt hình cảnh, từ thời khổ luyện lúc ấu thơ đến khi được công nhận là thiên tài tiếng tăm vang dội, những ngày đầu oai hùng phi thăng Tiên giới rồi một đoạn yêu thương với Huyền Hy, cuối cùng là những thời khắc huy hoàng khi trở thành “Vũ Hoàng” hùng trấn một phương, tên tuổi sánh ngang với Thanh Đế mấy người.
Chỉ một quyền, bao nhiêu oai phong đều tiêu tan theo mây khói...
Tất cả mọi hồng đồ tráng trí, bao viễn cảnh tươi đẹp của Thần giới đều đã vỡ tan. Khoảnh khắc trước khi chết, ánh mắt Vũ Hoàng hướng về phía Huyền Đế, miệng run run muốn nói gì đó mà không phát được ra lời.
“Không...!”
Thanh âm thê lương từ miệng Huyền Hy thốt lên, những giọt nước mắt huyết sắc không ngừng tuôn xuống. Cảm giác cuối cùng của Vũ Hoàng là linh hồn bản thân bị chìm trong trong một chùm ánh sáng đen rồi từ từ tan biến...
Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Vũ Hoàng cảm giác như nhìn thấy một bóng người. Chính là người đã đẩy y từ trên đỉnh cao của địa vị xuống vực sâu, người khiến Vũ Hoàng không chỉ một lần gặp ác mộng.
“Tần... Vũ...” Ý thức mông lung của Vũ Hoàng vụt hiện lên hai chữ, rồi biến mất ngay tức thì.
“Rầm!”
Cơ thể Vũ Hoàng đổ gục xuống mặt đất, âm thanh đập mạnh vào tim não tất cả mọi người. Ai nấy đều phải một lát sau mới tỉnh lại, trong khi ấy.... Quách Phàm, Bạch Linh, Hắc Đồng mấy người đã được Tần Vũ thu vào trong Khương Lan Giới.
“Ốc Lam quả nhiên lợi hại!” Tần Vũ đưa mắt nhìn Ốc Lam, trong lòng lại không khỏi giật mình. Cảnh giới linh hồn của Ốc Lam chẳng qua mới là Bát cấp Yêu Đế, vậy mà ai ngờ chỉ một quyền đã có thể băm vụn Trung phẩm Thần Khí, độ cứng của một quyền đó không biết mạnh đến mức nào?
Tần Vũ không nghi ngờ một quyền vừa rồi của Ốc Lam hoàn toàn có thể đập nát cơ thể hắn, cho dù Cửu chuyển ám kim thân của Tần Vũ đã đạt tầng thứ tám, mức độ cứng rắn toàn thân cũng có thể sánh ngang với Trung phẩm Thần khí.
Nhưng chẳng phải Cảnh Hoàng Kiếm vốn cũng là Trung phẩm Thần khí đó sao?
“Thật lợi hại!” thậm chí Tần Vũ còn cảm thấy bản thân mình đang khó thở.
Trong số những người hắn biết, hình như chỉ có Thanh Đế và Long Hoàng là có thực lực đáng sợ như vậy. À phải rồi, còn có Ngân Hoa lão lão thần bí ấy nữa! Còn về Đại Viên Hoàng và Bằng Ma Hoàng, liệu có thể là đối thủ của Ốc Lam hay không thì chưa thể biết được.
“Tần Vũ, ta đã nói ngươi có một cơ hội sai khiến ta ra tay, lần này xem như....”
“Khoan đã!” Tần Vũ cắt ngang lời Ốc Lam. Không cần nghe tiếp hắn cũng biết ý, rõ ràng Ốc Lam muốn coi thoi quyền vừa rồi là theo yêu cầu của hắn, nghĩa là từ nay trở đi Tần Vũ sẽ không còn cơ hội sai khiến Ốc Lam ra tay nữa.
Trời ạ! Một người mà chỉ một quyền đã đánh nát Trung phẩm Thần khí, có thể dễ dàng để tuột như vậy sao?
“Ốc Lam, ông xem đi.... ông giết Vũ Hoàng là yêu cầu của ta ư? Ta đâu có yêu cầu ông? Giết y là tự ông làm đấy chứ! Thế nên... lần này đương nhiên không thể xem là yêu cầu của ta được. Ta vẫn còn nguyên quyền yêu cầu ông một lần!” Tần Vũ mỉm cười biện bạch, gần như không để ý gì đến Bằng Ma Hoàng mấy người.
Ốc Lam dở khóc dở cười: “Vậy Vũ Hoàng chẳng phải chết uổng sao?”
“Chết uổng ư?” Tần Vũ khựng người, ngay lập tức lại gật đầu thản nhiên: “Uh, đúng là chết uổng!”
“Tần Vũ!” Huyền Đế Huyền Hy trong bộ y phục đỏ rực, hai mắt đẫm lệ hằn học nhìn Tần Vũ: “Người của ngươi giết chết tướng công ta, ngươi còn đứng đó thản nhiên huênh hoang. Được, ta liều mạng với ngươi...”
Bằng Ma Hoàng đột nhiên giơ tay cản, dịch đến đứng chặn trước mặt Huyền Hy, nhìn Tần Vũ rồi chuyển hướng sang Ốc Lam: “Ngươi là ai?” Y đã thực sự cảm thấy bị uy hiếp.
Gã Bát cấp Yêu Đế này quả thật là mối đe dọa đối với Bằng Ma Hoàng, vừa rồi y đã phát hiện ra... tốc độ tấn công của gã hết sức nhanh.
Rất nhanh, nhưng cũng rất kỳ lạ!
Bới lúc gã tấn công, đối phương lại có thể nhìn rõ đường đi của đòn đánh, cảm giác thời gian trôi đi rất chậm, chậm đến mức như dừng lại. Vậy mà đòn đánh đó lại không thể né tránh, hay nói cách khác, gã Yêu Đế đó tấn công rất nhanh, nhanh đến mức đáng sợ.
“Tốc độ của ta có thể tránh được quyền đầu của hắn không?” Bằng Ma hoàng chợt nhận ra mình không dám chắc vào bản thân nữa.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Bằng Ma hoàng thấy Ốc Lam vẫn không trả lời bèn hỏi lại.
Ốc Lam cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Bằng Ma Hoàng, đoạn thản nhiên: “Tốc độ của Tông Diên ngươi quả thật rất nhanh... đáng tiếc lực tấn công không đủ mạnh, không thể đả thương nổi ta. Muốn giết Tần Vũ khi có mặt ta... tốt nhất ngươi quên đi!”
Tần Vũ lại lần nữa không kìm nổi sửng sốt.
Trời đất! Sức mạnh tấn công gần đến mức Thượng phẩm Thần khí như Bằng Ma Hoàng mà lại bị Ốc Lam cho là “không đủ mạnh”, không thể đả thương được ông ta. Chuyện này nghĩa là thế nào?
Đúng khi ấy, Tần Vũ chợt nghĩ đến một chuyện.
Một lần Phí Phí có kể lại, khi Đại Viên Hoàng nhận xét về Tam Hoàng của Yêu giới từng nói, sức công kích và phòng ngự của Long Hoàng đều đáng sợ, có điều tốc độ lại quá thấp. Bằng Ma Hoàng được tốc độ rất nhanh nhưng lực tấn công lại không đủ mạnh.
Quả nhiên... cao thủ cùng đẳng cấp, suy xét đều giống y hệt nhau!
“Không chỉ lực tấn công của ngươi không đủ, khả năng phòng ngự cũng chỉ hạng bình thường. Nếu ngươi ở xa có thể ta không giết nổi ngươi, nhưng một khi người lại gần đây... e là ngôi báu Bằng tộc phải đổi chủ rồi.” Ốc Lam thản nhiên.
Trên trán Bằng Ma Hoàng rỉ ra mấy giọt mồ hôi to tướng.
Vốn Bằng Ma Hoàng cũng y như Tần Vũ, nhận ra những lời Ốc Lam nói thật chẳng khác với nhận xét của Long Hoàng khi trước.
“Bệ hạ?” Ngao Khô và Lưu Đồ nhìn Bằng Ma Hoàng, chờ đợi quyết định từ chủ nhân.
Tiếng tăm Bằng Ma Hoàng bao năm nay đã ngạo trấn khắp Tiên Ma Yêu giới, vậy mà kẻ vô danh trước mặt lại không xem y ra gì. Bằng Ma Hoàng nắm chặt hai tay, toàn thân kim quang bắt đầu lấp lánh, cùng lúc đó... những đốm màu hồng huyết điểm trên y phục bắt đầu bốc hơi.
Chiếc mũ Hoàng quan vốn màu ánh kim trên đầu Bằng Ma Hoàng trong chốc lát đã biến thành màu hồng huyết.
“Nếu nói về độ linh động của thân pháp, không mấy người dám đọ với ta. Cho dù ta và ngươi có cận chiến, ta cũng không tin ngươi có thể đụng nổi vào ta!” Hai mắt Bằng Ma Hoàng thoáng hiện vẻ dò dẫm.
Ốc Lam lẩm bẩm: “Thằng cha Bằng Ma Hoàng này thực ra cũng bản lãnh lắm, lần này phải tốn thêm sức rồi!”
Thấy sắc mặt Ốc Lam biến đổi, Bằng Ma Hoàng nhẹ nhõm hẳn, lập tức hạ lệnh: “Huyền Hy, Ngao Khô, Lưu Đồ ba người vây sát Tần Vũ, ta đối phó với gã Yêu Đế này!”
“Rõ!” Ngao Khô và Lưu Đồ vừa nhận lệnh, Huyền Hy vốn đang bừng bừng thù hận đã lập tức ra tay.
Đối diện với vây công của ba đại cao thủ, Tần Vũ vẫn không mảy may tỏ ra căng thẳng.
“Cửu chuyển ám kim thân đã đạt đến bát cấp, cũng phải thử xem tác dụng thế nào!” Khoé miệng Tần Vũ khẽ cười, toàn thân trở nên rắn chắc chẳng kém gì một Trung phẩm Thần khí, xung quanh còn được bao phủ bởi Sinh mệnh nguyên lực.
Tần Vũ hoàn toàn tự tin hắn có thể một địch ba.
“Tần Vũ, ngươi chết đi!” Huyền đế xông đến trước nhất Lưu Cảnh Kiếm chất chứa căm hận mịt mù công tới. Tần Vũ chỉ khẽ lạng người né tránh, một tay vung thẳng vào màn kiếm ảnh.
Tay không đối chọi với Thần khí!
Luồng sáng trắng bạc vây quanh cơ thể Tần Vũ, tay trái hắn bắt Lưu Cảnh Kiếm, trong khi tay phải thì công về phía Huyền Đế. Huyền Đế Huyền Hy gắng gượng đỡ một quyền của đối thủ, tay không cầm kiến cũng hoá thành vô số ảo ảnh nhằm đầu Tần Vũ phóng tới một chỉ.
“Bang!”
Một chưởng của Tần Vũ đánh trúng lên người Huyền Hy, chỉ pháp của Huyền Hy do Tần Vũ lạng người né tránh, nên chỉ sượt qua vùng trán của hắn. Toàn thân Huyền Hy khẽ rung lên song không hề tổn thương, tất nhiên Tần Vũ cũng vô sự.
Tần Vũ lùi lại một bước.
“Ngươi chết rồi!” Ngao Khô và Lưu Đồ từ hai cánh kẹp lại, Lang nha bổng của Ngao Khô và Loan đao của Lưu Đồ tấn công tới tấp, trong khi Tần Vũ chỉ dùng hai tay không đáp trả.
“Vũ Hoàng với ngươi cũng tốt đấy chứ.” Tần Vũ chống đỡ hàng chục chiêu công kích của cả Ngao Khô và Lưu Đồ, miệng vẫn không ngừng châm chọc Huyền Đế: “Không ngờ lại giao cả Thần khí chiến y cho ngươi!”
Vũ Hoàng vốn có Thần khí chiến y, nhưng khi nãy khi bị Ốc Lam giết, Thần khí chiến y hoàn toàn không xuất hiện, mà nếu có đi nữa e là kết cục cũng chẳng thể thay đổi. Suy cho cùng ngay cả Cảnh Hoàng Kiếm còn dễ dàng bị nghiền nát, qua đó có thể thấy lực tấn công của Ốc Lam đáng sợ đến chừng nào.
“Vậy nên ta càng phải giết ngươi!” Hai mắt Huyền đế Huyền Hy rực sát quang, thân hình biến thành một dải cầu vồng, một lần nữa xông đến trước mặt Tần Vũ.
“Không thể nương tay nữa, hết lần này đến lần khác bị truy sát. Cũng phải cho chúng biết... truy sát ta sẽ phải trả giá đắt thế nào!” Trong đầu Tần Vũ đã quyết định.
Ngao Khô, Lưu Đồ, Huyền Đế gần như đồng thời lại ra tay. Ngao Khô bên trái, Lưu Đồ mạn phải, Huyền Đế thì áp sát phía sau.
Lúc này cả Ngao Khô và Lưu Đồ đều đã ở vào trạng thái chiến đấu. Lang nha bổng của Ngao Khô quật xuống vai trái Tần Vũ, trong khi Loan đao của Lưu Đồ nhằm vai phải hắn đâm ra một chiêu.
Không phòng ngự, chỉ tấn công!
Cửu chuyển ám kim thân đã đạt đến bát cấp, tốc độ của Tần Vũ giờ đây ít ai bì. Ngao Khô và Lưu Đồ chỉ kịp thấy tàn ảnh của một thoi quyền, chưa kịp định thần quyền đã đập trúng ngực.
Lồng ngực dính đòn lõm xuống, xương cốt nát vụn!
“Bục!”
Hai tay Tần Vũ xuyên vào lồng ngực hai đối thủ, dễ dàng xuyên thủng Nguyên anh của cả Ngao Khô và Lưu Đồ.
Trong khi ấy, trường kiếm của Huyền Đế cũng đã đâm vào lưng tần Vũ tóe máu tươi, đẩy hắn bắn về phía trước.
“Ấy?” Tần Vũ ngờ vực nhìn về phía Ngao Khô.
Lưu Đồ chỉ trúng một đòn đã bỏ mạng, vậy mà Ngao Khô... đúng thời điểm nghìn cân treo sợi tóc lại có thể phân thành hai cơ thể. Tần Vũ chỉ giết được một trong hai phân thân đó, cơ thể còn lại vẫn đang sống trơ trơ.
“Bệ hạ, Tần Vũ quá mạnh!” Ngao Khô truyền âm nói với Bằng Ma Hoàng, đoạn bất chấp ý chủ nhân ra sao, lập tức hoá thành một luồng sáng tháo chạy.
Phép phân thân của Ngao Khô, trên thực tế hai thân thể đó đều là bản tôn cả. Đó cũng là phép thần thông mà Thượng cấp Thần thú có thể có được, tuy nhiên một trong hai bản tôn đã bị Tần Vũ hạ sát... muốn tu luyện ra một bản tôn nữa, không biết Ngao Khô phải mất bao nhiêu năm.
“Tần Vũ quá mạnh?” Nghe truyền âm, Bằng Ma Hoàng không khỏi phải đưa mắt nhìn sang. Chỉ lướt qua y đã thấy thi thể Lưu Đồ dưới đất, Ngao Khô đã biến mất đằng nào, còn Huyền Hy dù đã chém được Tần Vũ một kiếm nhưng nhắm không thể giết nổi hắn, cũng đã cưỡi lên Thần kiếm tháo chạy.
“Đều đã chạy cả, mà gã Bát cấp Yêu Đế này cũng không dễ giải quyết!” Bằng Ma Hoàng giao đấu với Ốc Lam đã phát hiện ra điều này.
Khả năng phòng ngự của Ốc Lam rất mạnh, mạnh tới mức đáng sợ. Sức tấn công còn hơn nữa, có thể khiến y lâm trọng thương. Bằng Ma hoàng biết, nếu không sử dụng pháp bảo gia truyền giúp tăng cường khả năng phòng ngự, y hoàn toàn không thể đỡ nổi một quyền của Ốc Lam.
.......
Bằng Ma hoàng hoá thành một tia sáng mờ, vụt lên không, từ xa nhìn xuống địch thủ.
“Quả thực ngươi rất mạnh, tốc độ tấn công của quyền cước cũng rất nhanh, có điều thân pháp không bằng ta... ngươi phòng ngự cũng không vừa. Ta cảm giác ngươi và Long Hoàng tương đối giống nhau, chỉ không biết riêng từng khả năng so với Long Hoàng thì ai hơn ai kém? Có điều chắc chắn tốc độ quyền đầu của Long Hoàng kém xa ngươi.” Bằng Ma Hoàng bình thản nói.
Ốc Lam tay vắt sau lưng, mỉm cười: “Bản thân Ngũ Trảo Kim Long vốn đã lợi hại, Long Hoàng còn có pháp bảo gia truyền, khả năng phòng ngự và tấn công vì thế đều hơn ta một bậc. Tuy nhiên nói về tốc độ tấn công... y còn lâu mới sánh được với ta!”
“Tần Vũ, chúc mừng ngươi có được một trợ thủ tốt như vậy!” Bằng Ma Hoàng nói xong, cả người biến thành một đạo quang ảnh biến mất tăm. Trong lòng y hiểu rõ hơn ai hết... từ giờ trở đi, y gần như đã không còn khả năng giết được Tần Vũ nữa rồi.
 

Truyện Tinh Thần Biến -Tập 2 Quyển 12 Tần Vũ - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 n Vũ nhìn cảnh vui mừng, trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái, lên tiếng: “Phí Phí, Tiểu Hắc, ta tin sau trận chiến này tên Bằng Ma Hoàng ấy hẳn sẽ không tiếp tục đến gây sự với chúng ta nữa. Chí ít thì từ nay chúng ta có thể tự do đi lại trong Tiên Ma Yêu giới rồi.”
Ánh mắt của hắn không quên liếc Ốc Lam một cái. Đối với thực lực của Ốc Lam, Tần Vũ vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Lưu Lam Tinh này ở mãi cũng chán quá, chúng ta đi đâu đây?” Hai mắt Hắc Đồng sáng rực lên.
“Trận chiến lần này đã làm bại lộ Lưu Lam Tinh. Tuy cho rằng Bằng Ma Hoàng sẽ không tiếp tục truy sát nữa, nhưng thủ hạ y đông như vậy, không chừng Bằng Ma Hoàng không chịu được nhục nhã lại phái chúng xuống gây rối. Ta, Phí Phí và Tiểu Hắc thì không sợ, nhưng Quách Phàm và Tiểu Đồng công lực còn tương đối yếu, với lại... Huyền Đế Huyền Hy chắc hẳn sẽ hận chúng ta thấu xương, nhất định sẽ báo thù...”
Nói đến Huyền Hy, sắc mặt Tần Vũ chau lại vẻ nghiêm trọng. Hắn biết người đang phẫn nộ đến phát cuồng như Huyền Hy, rất có khả năng sẽ báo thù điên loạn, sẵn sàng xuống tay với những người yếu ớt như Bạch Linh, Hắc Đồng.
“Rất có thể!” Sắc mặt Hắc Vũ cũng trầm xuống.
“Chúng ta cùng vào Khương Lan giới vậy!” Quách Phàm đột nhiên lên tiếng. Mấy chục năm trước hắn cùng Hắc Đồng đã trở thành phu thê, tuy nhiên Quách Phàm lại chưa từng tu luyện trong Khương Lan Giới, đó cũng là một nỗi ấm ức của gã.
Không giống như Hắc Đồng thích náo nhiệt, Quách Phàm lại chỉ muốn yên tĩnh tu luyện.
Hắc Đồng đột nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Hai trăm năm nay, đi khắp đây đó cũng nhàm chán vô vị rồi, chúng ta vào trong Khương Lan Giới đi! Có điều đại bá... đại bá phải biến ra một hòn đảo cho con, còn phải xây dựng mấy cung điện thật đẹp nữa!”
Tần Vũ mỉm cười, gật đầu vẻ dễ dãi. Dù sao mọi tiện nghi trong Khương Lan Giới, hắn chỉ cần một suy nghĩ là có thể tạo ra.
“Đại ca, vậy chúng ta đi đâu?” Hắc Vũ hỏi dò. Một khi Lưu Lam Tinh đã không thể ở lại, vậy phải đi đâu đây?
“Ta chuẩn bị đến Mê Thần Điện một chuyến.” Tần Vũ cười. Với hắn, Mê Thần Điện từ lâu đã là đích nhắm, có điều đến nay vẫn chưa có cơ hội nào thích hợp.
“Mê Thần Điện?” Hai mắt Ốc Lam loé sáng, bật lên cười khà khà.
“Hay quá, Mê Thần Điện! Đúng đấy, đến Mê Thần Điện vậy!” Hầu Phí cũng vỗ tay thích thú, trong khi cặp tiểu phu thê Quách Phàm, Hắc Đồng ai nấy đều vui mừng, đầy vẻ chờ đợi được đến Mê Thần điện.
Thinh không bao la, Tần Vũ thi triển Đại na di đi từ tinh cầu này đến tinh cầu khác. Chỉ gần hai ngày hắn đã đến được Mê Lâm Tinh, một tinh cầu phía cực đông của Hỗn Loạn Tinh vực.
Mê Lâm Tinh vốn hết sức phồn hoa, hơn nữa còn là tinh cầu hỗn loạn nhất trong Hỗn loạn tinh vực, bởi lẽ nằm ở gần Mê Thần Điện nhất nên luôn luôn là nơi cao thủ cấp Đế tụ tập nhiều nhất. Thế nhưng sau cuộc đàm phán giữa năm thế lực trong Tiên Ma Yêu giới cách đây không lâu, Mê Thần Điện bị phong toả, sự phồn hoa của Mê Lâm Tinh cũng dần tàn lụi.
Lâu lắm rồi tinh cầu này mới cùng lúc xuất hiện ba cao thủ cấp Đế.
Vừa đến Mê Lâm Tinh, Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ ba người đã cảm thấy vẻ đặc biệt của nơi này.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gian cả tinh cầu đều bị chấn động liên tục như thế?” Trong lòng Tần Vũ hết sức nghi hoặc. Tại Mê Lâm Tinh, Đại na di của hắn không thể thi triển được.
Tiên thức Tần Vũ tràn ngập bên ngoài tinh cầu, thử dò xét nguyên nhân thực sự làm không gian tinh cầu chấn động. Khi Tiên thức vượt qua phạm vi Mê Lâm Tinh hướng về không gian tiếp giáp Mê Thần Điện, hắn không khỏi “A!” lên một tiếng kinh hãi.
Ở Tiên Ma Yêu giới đã lâu, đây mới là lần đầu tiên Tần Vũ gặp phải một cảnh tượng kinh người như thế.
“Đại ca, sao vậy?” Hầu Phí và Hắc Vũ đều thắc mắc nhìn Tần Vũ.
“Chẳng trách muốn đến Mê Thần Điện nhất định phải từ Mê Lâm Tinh bay vòng qua!” Tần Vũ lẩm bẩm, đoạn quay sang hai đệ đệ: “Phí Phí, Tiểu Hắc, chúng ta xuất phát!”
Hầu Phí, Hắc Vũ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu nguyên nhân khiến Tần Vũ kinh hãi, nhưng vẫn theo hắn hết tốc lực bay ra khỏi Mê Lâm Tinh, vào thinh không vô tận hướng về Mê Thần Điện.
Ba huynh đệ Tần Vũ bay cả một canh giờ, cuối cùng cũng tiếp cận được với nguyên nhân khiến hắn kinh hãi vừa rồi.
“Là gì vậy?” Hầu Phí, Hắc Vũ cũng đều không giấu nổi vẻ kinh sợ.
Tần Vũ cười: “Đó chính là cái khi nãy làm ta ngạc nhiên. Ta chưa bao giờ nghĩ đến... xung quanh Mê Thần Điện lại không ngừng sản sinh ra những vết nứt không gian vô cùng tận, liên tục bị xé lìa rồi lại khép kín lại, tiếp diễn mãi không ngừng. Rạn nứt không gian lớn như vậy, thảo nào... không trung Mê Lâm Tinh liên tục bị chấn động...”
“Đại ca, cái đó còn gọi là rạn nứt không gian?” Hầu Phí mở to mắt, nhìn về phía một vết nứt không lồ cách khoảng trăm vạn dặm.
Dù ở khoảng cách xa như vậy, ba huynh đệ vẫn nhìn rõ mồn một vết nứt khổng lồ ấy. Có thể tưởng tượng chiều rộng vết nứt đó chí ít cũng phải đến vài nghìn dặm, thậm chí trên vạn dặm chưa biết chừng.
Vết nứt không gian rộng đến hàng nghìn dặm?
“Thực đáng sợ, chiều rộng đã như vậy, chiều dài tối thiểu cũng phải trên cả tỉ dặm!” Tần Vũ cảm thán.
Giữa vô tận thái không, vết nứt lớn chẳng khác nào một dòng đại giang ngoằn ngoèo uốn lượn. Nguồn cội của dòng đại giang này, theo như phỏng đoán của Tần Vũ hẳn là Mê Thần Điện. Tổng độ dài của vết nứt hai bên thậm chí chẳng kém gì chiều dài của một tinh hệ, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy rùng mình!
Vết nứt kia đang từ từ liền lại, nhưng Tần Vũ biết, chỉ trong chớp mắt nó sẽ không gian sẽ lại bị xé tan.
“Có một sức mạnh đáng sợ đang liên tục giằng xé không gian của Tiên Ma Yêu giới, nguồn cội của năng lượng khủng khiếp này hẳn là Mê Thần Điện.” Tần Vũ chau mày. Chỉ một điểm này thôi cũng có thể thấy được sự bất phàm của Mê Thần Điện.
Hầu Phí, Hắc Vũ cùng gật đầu tán đồng.
Gây ra vết nứt dài bằng cả một tinh hệ, chiều rộng đến hàng nghìn dặm, mà lại còn không ngừng thay hình đổi dạng như thế, hỏi phải cần nguồn năng lượng mạnh đến chừng nào đây?
“Đi, chúng ta đi xem!” Hai mắt Tần Vũ sáng rực lên. Đối với những chuyện ly kỳ hắn lúc nào cũng hiếu kỳ tìm tòi, huống chi đây lại là một chuyện ly kỳ vào bậc nhất.
Ba huynh đệ kề vai bay đi. Với tốc độ kinh người của họ, cũng phải mất trọn hai ngày mới đến gần Mê Thần Điện.
“Đại ca nhìn xem...!” Hầu Phí, Hắc Vũ không sao kìm nổi vẻ kinh hãi.
“Ta đã đoán sai, không phải chỉ một vết nứt không gian mà là một vùng liên hoàn những vết nứt!” Tần Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không thừa nhận đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Mê Thần Điện.
Theo như địa đồ giữa các tinh cầu, “trò đùa” trước mắt họ hẳn chính là Mê Thần Điện gây ra rồi.
Nhưng sao lại nói là “trò đùa” chứ?
Bởi lẽ cái họ nhìn thấy hoàn toàn không hề có hình dạng của một tòa điện, mà là một đại tinh cầu siêu cấp. Thể tích “tinh cầu” này phải bằng hàng trăm lần so với những tinh cầu trung bình trong Vũ trụ, một kích thước thật khủng khiếp.
“Đó chính là Mê Thần Điện ư?” Hầu Phí lắp bắp trong cổ họng, hai mắt trợn tròn xoe.
“Không sai!” Tần Vũ gật đầu, hai mắt cũng chằm chằm nhìn vào “tinh cầu” lớn đến đáng sợ trước mắt: “Chính xác thì Mê Thần Điện ở bên trong, bên ngoài phủ một tầng vật chất, xuyên qua tầng vật chất này mới là Mê Thần Điện.”
“Bảo vệ Mê Thần Điện phải dùng đến trò quái gở này ư?” Hắc Vũ cũng không sao kiềm chế được kinh ngạc.
Thì ra tinh cầu trước mắt họ, một nửa bề mặt có màu đen, nửa còn lại màu ánh kim. Nửa bề mặt ánh kim Tần Vũ vừa nhìn đã nhận ra, là do vô số những mạt vàng trong Vũ trụ hợp thành. Nhưng còn nửa bề mặt màu đen kia bản chất là gì thì hắn tuyệt không đoán nổi.
Tuy nhiên Tần Vũ chắc chắn, đó hẳn là một thứ vật chất cùng cấp với những mạt vàng nửa bên kia.
Hai nửa vàng đen đối nghịch nhau như thế, lại kết hợp chặt chẽ vừa khéo tạo thành một viên cầu. Nếu phá vỡ được lớp màng bảo vệ này, hẳn có thể vào được Mê Thần Điện!
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều mạt kim Vũ trụ như thế. Những dòng chảy mạt kim và cát đen Vũ trụ này chưa hẳn đã đáng sợ, có điều ranh giới chỗ chúng gặp nhau lại không ngừng ma sát va đập sinh ra thần hoả, tạo thành những vết nứt không gian thì thật là kinh khủng, kinh khủng!”
Tần Vũ không còn lời gì hơn nữa. Quả thật, từ vòng tròn do hai dòng vật chất kia tiếp xúc nhau tạo thành đang liên tục bắn lên những tia lửa màu đen - Thần Hỏa. Năng lượng của hai dòng vật chất ấy là quá mạnh, va đập với nhau không những sinh Thần Hỏa và còn tạo ra một dải liên hoàn những vết nứt không gian. Vết nứt khi nãy ba huynh đệ Tần Vũ nhìn thấy chỉ là một trong số đó.
“Mê Thần Điện có hai lối vào, kia hẳn là lối bên Yêu giới.” Tần Vũ chỉ về vị trí trung tâm trên bề mặt bán cầu màu ánh kim phía xa, Tiên khí của hắn đã nhận ra nơi đó có hơi thở của cao thủ cấp Đế.
--!!tach_noi_dung!!--

Sưu tầm: bevang
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 18 tháng 11 năm 2011

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--