Thằng Lâm từ dạo được con Cúc ban phát miễn phí đều đặn cả chục ánh mắt và nụ cười cả ngày thì phấn khởi lắm. Bây giờ tối tối sau khi phủi chân leo lên ghế bố, nó vùi đầu vào mấy cuốn tập, ôn thi nghiêm chỉnh, không còn nhấp nhổm như bị kiến cắn nữa. Thằng Cải thấy vậy mừng húm. Nó khoe với con Cúc: - Từ hôm được Cúc "thương" đến giờ, thằng Lâm học hành tiến bộ lắm. Con Cúc băn khoăn: - Rứa là ảnh sẽ thi đậu phải không anh Cải? - Chắc chắn rồi. Con Cúc sung sướng: - Nếu đúng như rứa thì em "thương" ảnh đến mấy cũng được! Con Cúc làm thằng Cải cảm động quá chừng. Nó nhìn con Cúc bằng ánh mắt ấm áp: - Cúc tốt bụng ghê! - Có chi mô mà tốt bụng anh Cải! - Con Cúc cười hì hì - Mỗi ngày chỉ nhìn ảnh rồi nhăn răng ra cười ai làm chẳng được! Khi nói như vậy, con Cúc không ngờ mọi chuyện dần dần rắc rối hơn nó nghĩ. Thằng Lâm được con Cúc "nhìn rồi nhăn răng ra cười" suốt một tháng đã bắt đầu thấy chán. Một hôm không nhịn được, nó thú nhận với thằng Cải: - Tao thấy chuyện tình của tao với con Cúc nó sao sao ấy Cải ơi! Cải giật thót: - Sao sao ấy là sao? - Tao cũng chẳng biết nữa! - Lâm gãi đầu - Nhưng cứ như vậy hoài thì nhạt nhẽo quá! Cải nhìn Lâm dò xét: - Chớ mày muốn sao? - Tao muốn tỏ tình với nó. Cải giương mắt ếch: - Tỏ tình gì tỏ tình hoài vậy? Bữa trước mày nhờ tao tỏ tình rồi mà. Giọng Lâm buồn buồn: - Nhưng tao muốn chính miệng tao nói thương nó và tận tai nghe nó nói thương tao. - Chi vậy? - Tao thích vậy. Cải tự ái: - Bộ mày không tin tao hả? - Không phải là không tin! - Lâm phân trần - Nhưng đã yêu nhau thì phải nói yêu qua yêu lại. Cứ nhìn nhìn ngó ngó suông thì chán lắm. Cải chừng như hiểu ra tâm trạng của Lâm. Nó trầm ngầm một hồi rồi tặc lưỡi: - Thôi được rồi. Trưa mai tao sẽ nhường chiếc ghế của tao lại cho mày. Mày ngồi sát rạt con Cúc, tha hồ mà nói yêu qua yêu lại. Dĩ nhiên thằng Cải hứa hẹn như vậy là có tính toán. Trước khi nhường cái vị trí thuận lợi đó lại cho thằng Lâm, nó đã dặn dò con Cúc kỹ lưỡng. Thằng Lâm không hay biết chi, đặt đít ngồi xuống cả buổi, vẫn chưa dám hó hé tiếng nào. Thấy thằng này ngồi lâu thiệt lâu mà chưa chịu mở miệng nói thương mình, con Cúc sốt ruột giục: - Anh Lâm nói chi nói lẹ đi! Lát nữa cô Thanh tới không thấy anh Cải ngồi coi xe, cổ rầy đó! Thằng Lâm nãy giờ trống ngực đập tưng tưng, đang mơ màng sắp xếp những lời lẽ văn hoa ý nhị trong đầu, bỗng dưng thấy con Cúc giục mình tỏ tình như ngoài chợ người ta giục mua cá, mặt nó bất giác tưng hửng: - Cúc nói sao? Con Cúc bồn chồn đáp, mắt vẫn nhìn lom lom ra đường: - Em kêu anh nói gì thì nói lẹ lẹ đi! Rồi thấy thằng Lâm cứ ú a ú ớ, con Cúc sốt sắng gợi ý: - Anh Lâm định nói thương em phải không? Thằng Lâm giật mình: - Ờ, ờ... anh cũng định... - Anh Lâm định nói rứa chớ chi nữa! - Con Cúc toét miệng cười - Em cũng thương anh Lâm lắm! Con Cúc làm một lèo dồn dập khiến thằng Lâm choáng váng. Đầu ong ong, nghe con Cúc nói thương mình mà sao sống lưng nó lạnh toát. Nó đinh ninh khi nói đến chuyện đó, con Cúc sẽ bẽn lẽn ngượng ngùng ghê lắm. Nó chờ nhìn thấy nụ cười hoa tình ái nở e ấp trên gương mặt của người con gái nó không nguôi tưởng nhớ bấy lâu nay. Nhưng Lâm chẳng thấy gì như vậy cả. Con Cúc làm nó hoang mang quá. Con Cúc nói chuyện yêu đương sao nghe ào ào, nghe vui vẻ tưng bừng như đang chơi lô tô hay đang lắc bầu cua cá cọp. Thằng Lâm chưa hết bàng hoàng thì cô Thanh tới. Thế là nó đành phải đứng lên khỏi ghế, bụng không biết nên vui hay nên buồn. Thằng Cải thấy thằng Lâm đi vô, liền chạy lại vỗ vai, nhăn nhở: - Sao, nãy giờ nói yêu qua yêu lại đã chưa? - Đã cái đầu mày! - Lâm làu bàu - Nãy giờ toàn con Cúc nói, tao có nói được gì đâu. Thái độ của thằng Lâm khiến Cải lo lắng. Nó thót bụng lại: - Con Cúc nói gì mày vậy? - Nó nói nó thương tao! Nghe cái giọng ỉu xìu của bạn, Cải như không tin vào tai mình. Nó há hốc miệng: - Nó nói nó thương mày chớ có phải nó báo tin ba mày qua đời đâu, sao mặt mày giống đưa đám quá vậy? Gặp lúc khác, nghe cái câu trù ẻo của thằng Cải, sức mấy thằng Lâm chịu bỏ qua. Nhưng lúc này, ruột đang rối bòng bong, nó chẳng buồn để ý ba cái chuyện râu ria tiểu tiết đó. Nó chỉ thở dài: - Nó nói nó thương tao nhưng mặt nó lại tươi hơn hớn. - Tao chẳng hiểu gì cả! - Cải vò đầu - Mày nói rõ ràng chút coi! Lâm nuốt nước bọt: - Tao thấy nó cười hì hì, y như giỡn chơi vậy. - Trời đất! - Cải kêu lên - Vậy mày còn đòi gì nữa! Chẳng lẽ mày muốn nó khóc? - Ai kêu nó khóc làm chi! Nhưng nó đừng nhon Lệ ra vẻ hiểu biết: - Ca sĩ Ánh Tuyết đó. Cổ hay hát cái bài gì mà "Chúng em xin hái dâng chàng trái đào thơm" đó. - Chuyện dâng đào thơm tính sau! - Lâm cười - Bây giờ Lệ dâng cho cổ hai tô mì lẹ lẹ đi! Khi Lâm bưng hai tô mì ra đặt trước mặt khách, ca sĩ Ánh Tuyết vừa đụng vào tô mì, đã rụt phắt tay lại: - Trời ất, mi tính ám sát cô hả? - Gì vậy cô? - Lâm thót bụng lại. Ca sĩ Ánh Tuyết nhìn lom lom tô mì: - Răng nó nóng sôi rứa? - Ủa, cô kêu làm cho nóng mà! - Lâm bối rối đáp, rồi nó rụt rè đề nghị - Vậy cô để con ngâm tô mì vào thau nước đá cho nó nguội bớt. - Mi đừng có nói lung! Bỏ vô nước đá thì còn chi là mì! Ca sĩ Ánh Tuyết nheo mắt nhìn Lâm khiến nó lúng túng quay mặt đi chỗ khác, bụng nghĩ: Cô này lúc kêu nóng lúc kêu đừng nóng, ngộ ghê! Một giọng đàn ông thình lình vang lên sau lưng khiến Lâm sửng sốt: - Kệ, nóng ăn mới ngon! Nó giật mình quay lại, thấy ca sĩ Ánh Tuyết và ông Tây ngồi cạnh đang cắm cúi ăn mì, mặt bất giác ngẩn ra, không biết ai nói cái câu vừa rồi. Nó tính hỏi cô Ánh Tuyết xem ai vừa lên tiếng nhưng lại thấy bất lịch sự quá, bèn tặc lưỡi nói sang chuyện khác: - Cô cần gì thêm nữa không? Lần này, ca sĩ Ánh Tuyết chưa kịp đáp, ông Tây ngồi cạnh đã vọt miệng: - Cho tôi và nhà tôi thêm bánh đa, húng lủi, bắp chuối và ớt bột. Trời đất, Lâm la thầm trong bụng, Tây mà biết kêu húng lủi, bắp chuối, ớt bột, lại còn gọi vợ mình là "nhà tôi" nữa! Trong khi Lâm đứng trợn mắt như đang thấy ma, ông Tây tỉnh bơ tiếp, vừa nói ông vừa nháy mắt chọc ghẹo Lâm: - Cho thêm hai phần bánh đập mắm nêm nữa. Lấy mắm nguyên chất, đừng pha nghe! Ờ, nhớ thêm vài trái ớt sừng trâu! Ông Tây càng nói, Lâm càng nghe tai mình ù ù như xay lúa, bụng bảo dạ: Hổng lẽ ông này là Tây lai? Thấy thằng Lâm muốn xỉu tới nơi, ca sĩ Ánh Tuyết vỗ vai nó: - Có chi mô mà lạ! Ông xã cô là người Pháp, nhưng làm rể Quảng Nam mấy năm rồi. Bây giờ ổng ghiền mắm cái và cá chuồn thính còn hơn cô nữa đó. Ông Tây xác nhận lời "ca ngợi" của vợ bằng cách lúc ra về, khi thằng Lâm gật đầu: - Chào chú! Ông bắt bẻ liền: - Quán Quảng Nam không nói "chào chú"! Phải nói "chồ chú" mới đúng, biết không mi? Một lần nữa, thằng Lâm thấy chóng mặt quá. Nói tiếng Việt như bà Fanta đã "độc chiêu", còn nói tiếng Việt như ông Tây này thì đúng là... rợn tóc gáy! Vì vậy mà thằng Lâm cứ đứng há hốc miệng ngó theo. Hai vợ chồng ca sĩ Ánh Tuyết đã khuất dạng từ lâu rồi mà miệng nó vẫn chưa ngậm lại được.