Quách Ngọc Hà vì một lòng muốn lấy mảnh giấy kia, trong lúc vội vàng đã quên mất sự đề phòng nên mới bị Diệp Mạn Thanh khống chế, trong lòng vừa lo vừa tức giận và không phục, như có vật gì đó nghẹn nơi cổ họng, môi mấy máy song không thốt được nên lời.Long Phi lo cho ái thê, vội đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay Quách Ngọc Hà, cảm thấy lạnh như băng giá, bất giác hoảng hốt hỏi:- Hà muội... không sao chớ?Quách Ngọc Hà gượng cười:- Tiểu muội... không sao cả.Đoạn kề miệng vào tai Long Phi khẽ nói:- Phi ca hãy mau xem trong giấy nói gì, nếu bất lợi cho chúng ta thì đừng có đọc ra.Long Phi ngẩn người, ngây ra nhìn vợ hồi lâu, tựa hồ mãi đến hôm nay mới hiểu được phần nào lòng dạ của vợ mình.Diệp Mạn Thanh cười khẩy:- Không lo xem di mệnh của sư phụ mà lại đi an ủi người vợ làm bộ làm tịch trước, hừ... hừ...Long Phi đỏ mặt, chầm chậm quay lại, vừa định cúi xuống nhặt lấy mảnh giấy...Nào giờ Diệp Mạn Thanh bỗng vung tay, mảnh giấy đã nằm trên mũi kiếm Diệp Thượng Thu Lộ.Long Phi nhướng mày:- Cô nương làm gì vậy?Diệp Mạn Thanh lạnh lùng:- Các hạ đã không muốn xem thì tôi đưa cho người khác.Đoạn quét mắt nhìn lướt qua mặt từng người như tìm kiếm đối tượng tuyên đọc mảnh giấy, sau cùng đi thẳng đến trước mặt Vương Tố Tố, chậm rãi nói:- Cô nương hãy lấy mảnh giấy xuống, lớn tiếng đọc cho mọi người cùng nghe.Vương Tố Tố vừa mới hồi tỉnh sau cơn ngất xỉu bởi quá đau lòng, sắc mặt vẫn còn hết sức nhợt nhạt, lén đưa mắt nhìn Quách Ngọc Hà, khẽ nói:- Di mệnh của sư phụ, vì sao cô nương bảo tôi đọc?Trong khi nói đã đưa tay ra lấy mảnh giấy trên mũi kiếm xuống, lưỡng lự hồi lâu đưa mắt nhìn Thạch Trầm, lại nhìn sang Nam Cung Bình, sau cùng chầm chậm mở ra.Diệp Mạn Thanh nghiêm giọng:- Hãy đọc cho thật lớn, không được sót một chữ.Quách Ngọc Hà và Long Phi cùng đưa mắt nhìn nhau, Long Phi cảm thấy bàn tay mình mỗi lúc càng thêm lạnh hơn, bất giác buông tiếng thở dài, khẽ nói:- Mọi sự đều do ở số trời, nàng hà tất phải nghĩ làm gì?Quách Ngọc Hà nhắm mắt lại, bỗng hai dòng lệ tuôn trào.Long Phi siết chặt tay, chỉ nghe Vương Tố Tố dõng dạc đọc từng chữ:- Cuộc ước hẹn tỉ kiếm giữa ta với Diệp Thu Bạch đã có hồi mười năm trước, thắng sống bại chết, đôi bên đều chẳng oán hận. Nếu như bại chết, đó là điều cam tâm tình nguyện, các người tuyệt đối không được tầm thù với môn hạ của Đơn Phụng, bằng không chẳng phải đệ tử của ta, người chấp chưởng Kim Long mật lệnh có quyền trục xuất khỏi môn qui.Có lẽ do Vương Tố Tố quá hồi hộp và xúc động, tuy cố sức kềm chế, song giọng nói vẫn thoáng run rẩy. Đọc đến đây, nàng thở hắt ra một hơi dài, chờ cho thần kinh bớt căng thẳng mới đọc tiếp:- Trong số đệ tử của ta, Long Phi nhập môn trước nhất, lại là đường điệt của ta, người trung thành hào sảng, ta rất thương quý, nhưng hiềm quá thật thà, lòng ngay thẳng nhưng tâm yếu mềm, đó chính là khuyết điểm lớn nhất không thể tạo nên đại nghiệp, chấp chưởng đại sự.Vương Tố Tố thoáng dừng, liếc nhìn Long Phi, song Long Phi đã cúi gầm mặt tiu nghỉu.Vương Tố Tố khép mắt, như hồi hộp bởi cái nhìn vừa rồi, đoạn rủ tay đọc tiếp:- Trầm nhi kiên nghị nhưng chậm chạp, Tố Tố ngoan hiền thùy mị...Nàng thoáng đỏ mặt, đưa tay nhẹ vuốt làn tóc mây bị gió thổi rối, đoạn đọc tiếp:- Duy có Bình nhi, xuất thân từ thế gia sống trong sự giàu sang nhung gấm từ thuở bé mà không hề có tính kiêu ngạo hống hách, điều quý hóa nhất là tính ít nói, không khoe khoang và thiên tư rất cao, ta đã quyết định...Bỗng nhiên Quách Ngọc Hà tức tưởi nói:- Tiểu muội đã làm biết bao việc cho Chỉ Giao sơn trang, vậy mà sư phụ chớ hề nhắc đến tiểu muội.Long Phi chau mặt mày, trầm giọng nói:- Hà muội sao hôm nay lại đổi khác đến vậy?Quách Ngọc Hà ngẩng lên, mắt ràn rụa nước mắt, run giọng nói:- Tiểu muội... tức quá, trong những năm qua chúng ta đã vì sư phụ lão nhân gia mà vất vả lo liệu mọi sự, nhưng rồi... chúng ta được những gì.Diệp Mạn Thanh buông tiếng cười khinh miệt rồi ngoảnh mặt đi, song vẫn chú tâm bảo vệ cho Vương Tố Tố.Vương Tố Tố đứng ngây ngẩn một hồi, đoạn buông tiếng thở dài ảo não, lại đọc tiếp:- Ta đã quyết định giao lại thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ chưa từng rời xa ta trong suốt mấy mươi năm qua, cùng với trách nhiệm bảo vệ Thần Quan cho Bình nhi, đến khi nào quan hủy người đến chết.Vương Tố Tố thoáng chau mày như không hiểu ý, ngẫm nghĩ một hồi rồi lặp lại:- Đến khi nào quan hủy người chết.Đoạn lại đọc tiếp:- Trong đời ta còn ba điều tâm nguyện chưa thực hiện, cũng giao cho Bình nhi lo liệu, ba việc ấy ta đã nói với Diệp Mạn Thanh cô nương rồi.Vương Tố Tố bất giác lại ngưng đọc ngẩng lên nhìn Diệp Mạn Thanh.Quách Ngọc Hà vẫn chưa ngưng khóc, Thạch Trầm ánh mắt chớp động, Vương Tố Tố đọc tiếp:- Ta lăn lộn trong chốn giang hồ suốt mấy mươi năm, tuy không khỏi hai tay nhuốm máu, song tự xét lòng chưa bao giờ gây nên điều gì thương nhân hại lý. Kể từ nay ta đã từ giã cõi đời, Chỉ Giao sơn trang do ta sáng lập sẽ giao hết lại cho...Nàng bỗng lại ngưng bặt, hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ kinh ngạc.Diệp Mạn Thanh khẽ nhướng mày, nghiêng mặt hỏi:- Giao lại cho ai?Vương Tố Tố đảo mắt, khẽ nói:- Cô nương chưa đọc mảnh giấy này ư?Diệp Mạn Thanh lại nhướng mày, cao giọng:- Môn hạ của Đơn Phụng đâu có đê tiện như vậy?Vương Tố Tố buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:- Vậy mà tôi tưởng cô nương đã xem trước rồi, có lợi cho cô nương nên cô nương mới trao cho chúng tôi, còn như bất lợi cho cô nương thì cô nương đâu có trao cho chúng tôi xem.Giọng nói nàng ngập đầy bội phục, mà lời lẽ và cử chỉ của nàng đều hết sức tự nhiên và thành thật, khiến bất kỳ ai cũng không muốn làm thương tổn đến nàng.Tiếng khóc của Quách Ngọc Hà nhỏ dần, bỗng ngẩng lên hỏi:- Bút tích phải là của sư phụ chăng?Vương Tố Tố nhẹ gật đầu, Quách Ngọc Hà đưa tay lau nước mắt, lại nói:- Tứ muội có nhận ra được bút tích của sư phụ chăng?Vương Tố Tố thở dài đau xót:- Sư phụ lão nhân gia những năm gần đây vẫn thường hay tập chữ tại Văn Tình Hiên, tiểu muội... lúc nào cũng ở bên cạnh mài mực...Chưa dứt lời hai giọt nước mắt đã lăn dài xuống má, nàng nhắm mắt một hồi, vừa định đưa tay lên lau, bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, Diệp Mạn Thanh đã đưa một chiếc khăn tay đến trước mặt nàng.Quách Ngọc Hà lặng thinh một hồi, thở ra một hơi dài, trầm giọng nói:- Sư phụ lão nhân gia giao Chỉ Giao sơn trang lại cho ai?Vương Tố Tố nhẹ lau nước mắt, đoạn trao chiếc khăn tay lại cho Diệp Mạn Thanh, mỉm cười vẻ cảm kích, sửa lại mảnh giấy trong tay, lại đọc tiếp:- Sẽ giao hết cho vợ chồng Long Phi và Ngọc Hà.Quách Ngọc Hà vụt đứng thẳng lên, mặt đăm chiêu nhìn lên bầu trời, ngây ngẩn một hồi, mặt ngập vẻ hổ thẹn.Long Phi hắng giọng, khẽ nói:- Hà muội, sư phụ lão nhân gia đâu có quên Hà muội.Quách Ngọc Hà thờ thẩn kêu lên:- Sư phụ...Bỗng lại quay người nhào vào lòng Long Phi, bật khóc nức nở.Diệp Mạn Thanh lại buông tiếng cười khinh miệt, chậm rãi nói:- Mãi đến giờ này mới nghĩ đến sư phụ, mới đau buồn cho sư phụ.Quách Ngọc Hà càng khóc thống thiết hơn, Long Phi lẳng lặng cúi mặt xuống.Vương Tố Tố đọc tiếp:- Chỉ Giao sơn trang là sự nghiệp trọn đời của ta, nếu không có sự trung thành hào sảng của Long Phi thì không thể nào hiệu triệu được thiên hạ quần hùng, không có sự thông minh cơ kiến của Ngọc Hà để bổ sung, cho khiếm khuyết của Long Phi thì Chỉ Giao sơn trang chẳng thể vững bền.Nam Cung Bình bỗng buông tiếng thở dài, như thể rất lấy làm kính phục về sự sắp xếp của sư phụ.Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Vương Tố Tố ngây ngẩn nhìn vào mảnh giấy trong tay, không còn đọc tiếp được nữa.Thạch Trầm chồm tới nhìn, bỗng lộ vẻ vui mừng nói:- Tứ muội sao không đọc tiếp?Vương Tố Tố bối rối:- Tiểu muội... tiểu muội...Bỗng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, nước mắt tuôn trào.Thạch Trầm lại nói:- Di mệnh của sư phụ, tứ muội đâu thể không đọc.Thạch Trầm nhìn thẳng mảnh giấy, Vương Tố Tố lại càng thêm e thẹn, song lại ra chiều thất vọng mà Thạch Trầm không nhận thấy.Vương Tố Tố len lén đưa lưng bàn tay lau nước mắt, ngẩng lên đọc tiếp:- Kim Long mật lệnh là vật chí bảo của bổn môn, từ nay giao cho Trầm nhi...Trầm nhi và Tố Tố cùng chấp chưởng, với lòng chính trực của Trầm nhi và lòng nhân hậu của Tố Tố, hẳn sẽ không bao giờ lạm dụng lệnh này, và với võ công phối hợp của Long Môn Song Kiếm cũng sẽ không đến đỗi làm mất uy tín mật lệnh này. Mọi đại sự trong trang đều đã được sắp bày ổn thỏa, Bình nhi không phải nhọc tâm, khi về trang chỉ cần thu xếp qua loa là xong, ba tháng sau có thể gặp gỡ với Diệp Mạn Thanh cô nương tại chân núi Hoa Sơn, cùng nhau hoàn thành ba điều tâm nguyện của ta, song vẫn không được rời xa Thần Quan, hãy khắc ghi.Vương Tố Tố càng đọc càng nhanh, một hơi đọc đến đây vẻ thất vọng trên mặt càng thêm sâu đậm.Lúc này tiếng khóc của Quách Ngọc Hà đã lịm dần, khẽ buông tiếng thở dài, kề tai Long Phi nói:- Sư phụ lão nhân gia việc gì cũng biết, chỉ không biết tâm ý của tứ muội.Long Phi ngẩn người:- Tâm ý gì kia?- Tứ muội thà cùng ngũ đệ phiêu bạc giang hồ chứ không muốn cùng tam đệ chấp chưởng mật lệnh.Long Phi chợt hiểu:- À, Hà muội việc gì cũng biết cả.Quách Ngọc Hà chợt xịu mặt, cúi đầu thở dài:- Tiểu muội việc gì cũng biết cả ư?Những nghe Vương Tố Tố đọc tiếp:- Cả đời ta trên không hổ với trời, dưới không thẹn với người, bằng hữu hiểu lòng, đệ tử thành tài, ta dẫu chết xuống cửu tuyền cũng ngậm cười nhắm mắt.Đọc đến đây giọng nói nàng bất giác nghẹn ngào, khẽ xếp mảnh giấy lại, những thấy Diệp Mạn Thanh đã trao ngọn "Kim Long trủy thủ" vào tay nàng, thấp giọng nói:- Hãy giữ gìn cẩn thận hơn.Thế nhưng, Phong Mạn Thiên chỉ nhích chân mà vẫn đi đứng rất vững vàng, lão mang đến rất nhiều rượu và thức ăn ngồi đối ẩm với Nam Cung Bình.Chẳng bao lâu thì trời đã sáng tỏ, Nam Cung Bình bắt đầu nghe có tiếng bước chân và tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng lại còn có tiếng sư hổ gầm thét.Phong Mạn Thiên bỗng đứng lên nói:- Đi theo ta!Hai người cùng ra khỏi khoang thuyền, Nam Cung Bình chỉ thấy biển trời mênh mang, ánh nắng lấp lánh soi trên mặt nước trông đẹp đẽ vô cùng. Song trên boong thuyền thì lại hết sức bừa bộn, khắp nơi chất đầy rương lồng tạp vật, cạnh sau cột buồm là một hàng lồng sắt, sói beo sư hổ trong lồng đã được thả ra khỏi rương, vừa thấy người là nhe nanh múa vuốt không ngớt gầm gừ.Một hán tử gầy gò mở phanh ngực áo, lẳng lặng đứng cầm lái sau đuôi thuyền, một hán tử mập lùn khác áo quần dầu mỡ lem luốt, đầu đầy ung nhọt đứng cạnh y cười hỉ hả.Nam Cung Bình vừa trông thấy người đó đã cảm thấy gớm ghiếc ngay, dân thuyền chài tuy nghèo khó, song đại đa số đều hào phóng và sạch sẽ, người này đã xấu xí lại dơ bẩn, tiếng cười lại càng chói tai khó nghe, chàng không nén được hỏi:- Người đó là ai vậy?Phong Mạn Thiên thản nhiên đáp:- Đầu bếp!Nam Cung Bình ngẩn người, nghĩ đến bữa ăn kể từ nay là do một gã xấu xí dơ bẩn như vậy nấu nướng, bất giác cảm thấy tởm lợm, chau mày nói:- Sao lại chọn một người như thế này?Phong Mạn Thiên bật cười:- Tìm được những thuyền phu này đâu phải dễ, dù là người sinh sống trên mặt biển cũng đâu ai chịu đi theo một chiếc thuyền phiêu bạt trên biển cả.- Vậy sao tiền bối lại tìm được?Phong Mạn Thiên bỗng ngoắc tay, con sáo nhỏ lập tức từ xa bay đến, Phong Mạn Thiên nói:- Gọi Thất Ca đến đây ngay!Con sáo nhỏ liền chí chóe kêu lên:- Thất Ca, Thất Ca...Nó thâm thấp liệng quanh một vòng, một mảnh ván trên boong thuyền bỗng bật mở, một hán tử đen đúa từ dưới nhảy phóc lên.Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, bất giác lại giật mình, thì ra dáng vẻ người này lại càng kỳ dị hơn, người thấp lùn nhưng to bề ngang, lưng còng và đầu lún vào vai, song hành động lại hết sức nhanh nhẹn, thoắt cái đã đến trước mặt Phong Mạn Thiên, mặt mày y xấu xí đến kinh khủng, miệng rộng răng nhe, cằm dưới nhô ra hệt như con thú dữ, cúi đầu nói:- Chủ nhân có... điều chi dạy bảo?Tiếng nói ồ ề, chậm chạp rất khó nghe rõ.Phong Mạn Thiên cười ha hả:- Ta với y hai người cùng đi trên một chiếc thuyền con vượt qua đại dương đến Giang Nam, phen này trở về ai mà muốn cực khổ như vậy nữa, huống hồ lại có thêm nhiều hàng hóa thế này, tất nhiên phải đổi một chiếc thuyền to nhất, vậy tất nhiên phải cần đến rất nhiều thuyền phu.- Bao nhiêu thuyền phu vậy?- Chừng mười một, mười hai người, ngươi có cần gặp họ không?Nam Cung Bình lắc đầu:- Không cần!Chàng trông thấy gã Thất Ca với gã đầu nhọt là đã cảm thấy tởm lợm, đâu còn muốn gặp những kẻ khác nữa, bèn ngoảnh đi nhìn về phía những mãnh thu" trong lồng, thấy chúng tuy hung dữ, song cũng còn dễ nhìn hơn hai người này nhiều.Chiếc thuyền này quả hết sức to lớn và kiên cố, chỉ có một cột buồm, lúc này những cánh buồm đã được dương hết lên, gió thổi căng phồng, trời xanh biêng biếc, suốt tầm nhìn không một gợn mây, Nam Cung Bình lần đầu tiên sống trên biển khơi, hai ba hôm sau đã vơi dần nỗi buồn bực trong lòng, trái lại còn ngập đầy cảm giác mới lạ, mong sớm đến nơi hoàn thành trách nhiệm, lúc này hẳng tìm cách trở lại Giang Nam.Những thuyền phu hầu hết đều hình dáng cổ quái, mặt mày âm trầm, người nào cũng với ánh mắt lạ lùng theo dõi Nam Cung Bình hệt như thú dữ rình mồi, hoàn toàn không giống như những thuyền phu thường gặp, Nam Cung Bình bèn thầm cảnh giác, song Phong Mạn Thiên thì lại thản nhiên như không.Mỗi buổi sáng khi mặt trời mới lên, Phong Mạn Thiên đứng trước mũi thuyền, lão cất tiếng hú dài một hồi, chấn động đến mặt biển nổi sóng cuồn cuộn, ngoài ra thì suốt ngày cứ ngồi lì trong khoang uống rượu và mỗi hôm càng thêm ít nói, có hôm thậm chí suốt ngày chẳng nói lấy nửa lời.Lão chẳng những uống rượu một mình mà mỗi bữa ăn đều nài ép Nam Cung Bình uống vài ly rượu mạnh trong chiếc hồ lô của lão. Nam Cung Bình cứ mỗi lần trông thấy gã đầu nhọt bưng thức ăn đến là lòng cảm thấy hết sức khó chịu, nếu không uống vài ly rượu mạnh thật cũng khó thể nuốt trôi.Gã đầu bếp ghẻ quả là dơ bẩn đến cực độ, ngay cả mặt cũng không bao giờ rửa, may là nước ở trên thuyền rất quý, gã lại nấu thức ăn rất ngon, mặc dù ai nấy đều ghê tởm gã, song cũng còn có thể chấp nhận được, suốt ngày gã chỉ ngây dại cười ngớ ngẩn, dường như không hề bận tâm đến bất kỳ điều gì khác. Khi gặp Nam Cung Bình, gã đều toét miệng cười, khiến chàng phải vội vã quay đi nơi khác.Thuyền đi được vài hôm, bốn bề trời biển mênh mang, không hề trông thấy khoảng đất liền nào cả.Nam Cung Bình không nén được hỏi:- Đã gần đến chưa vậy?Phong Mạn Thiên chỉ lạnh lùng đáp:- Khi nào đến thì ngươi sẽ rõ!Thuyền đi càng lâu, vẻ mặt Phong Mạn Thiên càng thêm âm trầm và càng uống rượu nhiều hơn, đó cũng là chuyện thường tình, bởi bất kỳ ai càng về đến gần nhà thì lòng càng thêm vui mừng.Hôm ấy sóng gió rất to, Nam Cung Bình đã uống nhiều hơn vài ly rượu, nghĩ đến người thân chợt nghe lòng buồn se sắt, âm thầm bỏ ra ngoài đi lên mũi thuyền, chỉ thấy những vì sao lấp lánh phản ánh trên mặt biũng đi đây...Vừa định trở tay vỗ vào Thiên Linh, bỗng nghe một tiếng hú dài lảnh lót từ xa vọng đến, rồi thì có người cất tiếng nói:- Phong Mạn Thiên đã về đó phải không?Chàng chợt động tâm thầm nhủ:- Đã đến Chư Thần đảo rồi!Song tâm thần chàng đã tê dại, không hề cảm thấy chút vui mừng, trái lại còn sợ mình được giải cứu chỉ nghe tiếng hú dài không ngớt làm rúng động tâm thần, chàng vội vỗ mạnh vào Thiên Linh trên đỉnh đầu.Lúc này trong bóng tối mịt mùng đã có một đốm sáng, theo sóng biển nhấp nhô tiến tới gần...Một ngôi nhà cao nhưng âm u đứng trơ vơ trên một mỏm núi cạnh bờ biển, xung quanh không có một cánh cửa sổ nào, hệt như một người khổng lồ quay mặt ra biển cả.Màn đêm tĩnh lặng, trong nhà chỉ có một ngọn đèn leo lét, như đốm ma trơi soi sáng lờ mờ gian đại sảnh rộng thênh, quanh đại sảnh có một dãy bàn dài, mặt bàn phủ vải đen, mỗi cách ba thước có một cái hủ tro xương, trước hủ có một chiếc linh bài u ám.Trong gian đại sảnh rùng rợn ấy có đặt tạm một chiếc phản nghiêng, trên phản là một nữ nhân tuyệt sắc mặt mày trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không một chút trí giác, ánh đèn nhấm nhem soi trên mặt nàng, thì ra chính là Mai Ngâm Tuyết.Gian đại sảnh im phăng phắc, thốt nhiên, Mai Ngâm Tuyết khẽ động đậy, đây là nhân gian hay âm phủ?Nàng mở choàng mắt, lập tức lộ vẻ sửng sốt bàng hoàng, đảo mắt nhìn quanh một vòng, vội lồm cồm ngồi dậy, thật ra nàng còn sống hay đã chết? Là người hay ma quỷ?Nàng loạng choạng nhào đến góc sảnh, hai tay vịn vào mép bàn, đứng lại vững vàng, đưa mắt nhìn, trước mặt nàng là chiếc linh bài viết:- "Thất Diệu Thần Quân" Mai Sơn Dân chi vị!Nàng sửng sốt, bởi nàng biết danh hiệu này khi xưa rất là hiển hách trong chốn võ lâm, chả lẽ trong chiếc hủ chính là tro xương của vị anh hùng cái thế kia ư? Đây là đâu? Tại sao nàng lại có mặt tại đây?Nàng đi tới hai bước, chỉ thấy hai chiếc hủ cùng đặt chung nhau, trên linh vị viết:- Liễu Hạc Đình, Đào Thuần Thuần phu phụ chi vị!Hai tên này nàng cũng rất quen thuộc, có điều nàng không thể nào hiểu nổi tại sao linh vị của ba vị anh hùng này đều ở tại đây. Chả lẽ nơi đây không phải là nhân gian ư?Nghĩ đến đây nàng bất giác rùng mình sởn gai ốc, song cố định thần tiếp tục xem tới những linh vị ấy là:- "Ôn Sát Ma Quân" Chu Ngũ Tuyệt chi vị!- "Thiên Độc Nhân Ma" Tây Môn Báo chi vị!- "Cô Tinh" Bùi Khuê chi vị!- "Lục Tình công tử" Từ Nguyên Bình chi vị!Rồi còn một chuỗi danh tánh khác nữa, có tên nàng từng nghe qua, và cũng có tên chưa từng biết đến, song nàng biết tất cả đều là những vị anh hùng từng một thời vang danh trong chốn võ lâm hồi mấy mươi năm hoặc mấy trăm năm về trước.Liền tức nàng khẳng định nơi đây không phải là chốn trần gian, nếu là nhân gian thì sao lại có nhiều tro xương và linh vị của những trang hào kiệt khác nhau về triều đại, thân phận và môn phái thế này.Nàng bất giác nghe cõi lòng lắng dịu, nơi đây đã là chốn u minh, Nam Cung Bình đã không có mặt tại đây có nghĩa là chàng chưa chết, nàng chẳng những không oán trách vì chàng đã không tuẫn tình cùng chết với mình mà trái lại còn an ủi buông tiếng thở dài, thầm khấn nguyện cho trời cao phò hộ cho chàng được sống trọn đời bình an hạnh phúc, bởi nàng hết sức tin cậy tình cảm của Nam Cung Bình, bởi chàng dù sống hay chết, dù ở trên dương gian hay dưới u minh đều không bao giờ lãng quên mình, cũng như nàng không bao giờ quên Nam Cung Bình vậy.Bỗng ánh mắt nàng chạm vào một chiếc linh bài, lập tức tái mặt bật lên một tiếng thảng thốt, ngồi bệt xuống đất và nước mắt tuôn xối xả, giọng run run nói:- Chàng cũng chết rồi ư? Chàng... Ở đâu... chàng ở đâu?Thì ra trên chiếc linh bài ấy viết rõ ràng ba chữ "Nam Cung Bình..." Trong thoáng chốc toàn thân nàng lạnh ngắt, thốt nhiên "kẹt" một tiếng, cánh cửa đại sảnh bằng đồng khẽ hé mở, một lão nhân áo gai thân hình gầy guộc, râu trắng dài phủ ngực, hệt như một bóng u linh lướt vào, tuy đôi mắt lão sáng quắc, song lạnh toát không có chút tình cảm nhân loại, vẻ mặt cũng trơ lạnh như một người chết vừa từ dưới mộ chui lên.Lão đưa mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, lạnh lùng nói:- Cô nương đã tỉnh rồi ư?Mai Ngâm Tuyết kinh ngạc:- Mình đã tỉnh? Chả lẽ mình chưa chết?Đoạn khóc nấc lên, nàng đã hồi tỉnh có nghĩa là chưa chết, nếu nàng chưa chết thì Nam Cung Bình hẳn là đã chết mất rồi!Lão nhân áo gai nhìn nàng bưng mặt khóc nức nở, cũng chẳng lên tiếng khuyên ngăn.Mai Ngâm Tuyết bỗng nhào tới gào lên:- Thi thể của chàng ở đâu? Tôi... phải cùng chết với chàng.Lão nhân áo gai người không hề động đậy mà đã xê dịch ra ba thước, lạnh lùng nói:- Cô nương khóc đã đủ chưa?Mai Ngâm Tuyết nghẹn ngào:- Lão trượng biết... Nam Cung Bình...Lão nhân áo gai sầm mặt:- Nếu cô nương chưa khóc đủ thì cứ việc khóc tiếp, còn như đã khóc đủ rồi thì lão phu đưa cô nương lên thuyền, đừng hỏi gì khác nữa.Mai Ngâm Tuyết đưa tay lau nước mắt đứng bật dậy lớn tiếng nói:- Lão trượng không muốn trả lời thì tôi sẽ tự đi tìm, và cũng không cần lão trượng phải nhọc sức đưa lên thuyền.Nàng cũng làm ra bộ mặt lạnh ngạo, phải biết nàng chẳng phải là một nhược nữ, tuy lúc này lòng đầy đau xót, song thấy thái độ của lão nhân áo gai như vậy, bèn cố dằn nén không để biểu hiện ra ngoài, tuy chốn võ lâm ai cũng bảo nàng "lãnh huyết", song cũng phải tôn xưng nàng là "phi tử", khi nào có dám lạnh nhạt khinh khi nàng đến vậy.Nàng rướn ngực, lập tức cất bước đi ra cửa.Lão nhân áo gai liền lướt đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói:- Cô nương không được đi!Mai Ngâm Tuyết cười khảy:- Bổn cô nương muốn đi là đi, ai bảo không đi được?Lão nhân áo gai đanh giọng:- Nếu cô nương đi một bước trên đảo này, lão phu sẽ tức khắc chặt đứt đôi chân cô nương.Người lão di động phiêu hốt như gió thoảng, không hề lấy thế mà lướt đi nhẹ nhàng như trên mặt nước.Mai Ngâm Tuyết chân khí tuy đã dần vận chuyển như ý, song dùng hết thân pháp mà lão nhân áo gai vẫn như pho tượng đá đứng sững trước mắt nàng. Mai Ngâm Tuyết không khỏi thầm kinh hãi, chẳng rõ lão nhân này lai lịch ra sao?Phải biết khinh công của nàng là tuyệt đỉnh trong võ lâm, vậy mà thân pháp của lão nhân này càng không thể tưởng tượng được.Lão nhân áo gai gằn giọng:- Trong vòng một giờ nếu cô nương mà không lên thuyền rời khỏi đây thì đừng trách lão phu vô lễ.Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, bỗng nhoẻn cười nói:- Một người đàn ông già cả thế này mà cứ bám chặt một thiếu nữ trẻ, không thấy xấu hổ ư?Lão nhân áo gai ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Mai Ngâm Tuyết bỗng nhào tới, nhanh như gió lướt qua cạnh lão, qua khỏi cánh cửa lại sảnh mở hé.Lúc này trời đã gần sáng, những thấy dưới mỏm núi có một con suối trong xanh ngoằn ngoèo chảy đi, hai bên suối cây cối sum xuê giữa những cành lá xanh tươi loáng thoáng vô số bóng nhà, không đếm xuể được là bao nhiêu.Nàng vội vã quét mắt nhìn, không dám chững bước lâu, lập tức phi thân xuống mỏm núi, bỗng nghe sau lưng có tiếng lạnh lùng nói:- Cô gái thật là xảo quyệt...Bóng người nhấp nhoáng, đã thấy lão nhân áo gai lại đứng sững trước mặt, phất tay áo quát:- Quay lại ngay!Lập tức một luồng nhu phong từ tay áo cuốn ra, luồng gió ấy tuy dịu nhẹ, song có một sức mạnh không thể cưỡng lại được. Mai Ngâm Tuyết vung tay, một luồng chỉ phong sắc bén lập tức vạch làn tụ phong ra làm đôi, lướt qua hai bên người Mai Ngâm Tuyết.Lão nhân áo gai kinh hãi, không ngờ thiếu nữ trẻ này lại có võ công thâm hậu đến thế.Mai Ngâm Tuyết cười khảy:- Trông các hạ đạo mạo thế này, tưởng đâu tuổi cao đức trọng, ai ngờ lại là hạng tiểu nhân hung hiểm.Lão nhân áo gai tức giận:- Ngươi nói gì hả?- Nếu không phải là hạng tiểu nhân hung hiểm thì tại sao chẳng có chút lòng nhân hậu, đi hiếp đáp vị vong nhân đáng thương này...Nói đến ba tiếng "vị vong nhân", lập tức lòng nàng dâng lên một niềm đau xót khôn lường, nước mắt trào tuôn, người chao đảo như chực ngã, quả là đáng tội nghiệp.Vẻ mặt lão nhân áo gai chợt dịu đi, song lại lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, điềm nhiên như không.Mai Ngâm Tuyết giọng bi thiết:- Chàng đã chết rồi, tại sao các hạ không để cho tôi được nhìn thấy thi thể của chàng, chả lẽ các ha..... quả tàn nhẫn... như vậy...Lão nhân áo gai vẫn thản nhiên như chẳng có chút tình cảm, vỗ tay cái bốp, lập tức bên dưới phóng lên một gã đại hán cơ hồ toàn thân trần trụi, chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc bằng da beo, khắp người đầy lông vàng li ti lóng lánh, miệng rộng răng nhe, chẳng rõ người hay thú, song nghe y cất tiếng nói:- Chủ nhân có điều chi dạy bảo?- Hàng hóa đã mang hết xuống chưa?Gã người thú buông thõng hai tay cung kính đáp:- Thưa chưa!Tuy y nói tiếng người và thái độ hết sức cung kính, song chẳng hiểu sao vẫn không cảm thấy được chút hơi người nào cả.Lão nhân áo gai khoát tay:- Lui!Tay vẫn không ngừng, bất thần nhanh như chớp điểm vào huyệt Nhuyễn Ma bên hông người Mai Ngâm Tuyết.Mai Ngâm Tuyết kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức ngã lăn ra đất.Lão nhân áo gai bèn một tay dìu nàng quay trở về gian đại sảnh âm u rùng rợn kia, đặt nằm lên chiếc phản nghiêng khi nãy, lạnh lùng nói:- Khi nào mang hết hàng xuống, sẽ lập tức đưa nàng lên thuyền. Lão phu đã dùng linh dược cứu sống nàng cũng chẳng phải là dễ dàng, nàng nên hài lòng đi thôi.Đoạn đóng cửa lại bỏ đi. Lão nhân này lạnh nhạt như vậy, sao lại dùng linh dược cứu mạng Mai Ngâm Tuyết? Đây thật ra là chốn nào? Tại sao đâu đâu cũng ngập đầy không khí âm ủ thần bí thế này?Mai Ngâm Tuyết lòng đầy nghi vấn, đột nhiên từ trên phản đứng phắt dậy, thì ra lúc nãy khi ngón tay của lão nhân áo gai chưa chạm vào huyệt đạo, nàng đã đề phòng từ trước, lập tức phong bế huyệt đạo, đến khi ngón tay lão nhân áo gai chạm vào áo, nàng lại khẽ lách người tránh qua một cách hết sức khéo léo, tuy vậy cũng cảm thấy tê tái bèn thầm vận hành chân khí mấy lượt, huyệt khí mới lưu thông suông sẻ, nếu như lão nhân áo gai tăng thêm ba thành công lực nữa, nàng cũng chẳng tài nào động đậy được nữa.Một sức mạnh khủng khiếp đã khiến nàng gắng gượng đè nén nỗi đau xót trong lòng, lướt tới bên cửa sảnh, đưa tay đẩy, ngờ đâu cánh cửa đồng đã bị chốt bên ngoài, không nhúc nhích được mảy may.Bốn bên vách cũng đều là đồng tím, đụng tay vào phát ra tiếng kêu "coong coong", ngoài cánh cửa đồng ra, không còn một khung cửa nào khác.Bỗng dưng, nàng có cảm giác như lại trở về cỗ quan tài nọ, gian đại sảnh âm u rùng rợn này ngoại trừ rộng hơn cỗ quan tài rất nhiều, thật chẳng khác nào một cỗ quan tài bị đóng kín.Sau khi thăm dò nhiều lượt, cuống đất, run giọng nói:- Lão... lão nhân gia sao...Lý Lão Tam nghiêm giọng:- Khỏi nói nhiều, mau trở về khoang mà ngủ, khi nào đến lúc ta sẽ báo cho ngươi biết, Hải Báo Bang của ngươi đã phải một phen nhọc nhằn, ta không ngược đãi các ngươi đâu.- Vâng... vâng...Triệu Chấn Đông nói xong liền kéo Kim Tùng đi ngay.Gã đầu ghẻ rụt rè đi theo sau, Lý Lão Tam bỗng chộp vai gã gằn giọng nói:- Quân chết bầm cả gan, ngươi tưởng thái giá không biết ngươi là gì biến ra hả?Nạp mạng mau!Hữu chưởng vung lên, bổ thẳng xuống đỉnh đầu gã đầu ghẻ.Nam Cung Bình sửng sốt:- Chả lẽ gã đầu ghẻ này cũng là một hán tử ư?Gã đầu ghẻ sợ rúm người ngồi thụp xuống, mắt thấy hữu chưởng của Lý Lão Tam sắp đánh vỡ sọ gã, song gã vẫn không động đậy. Lý Lão Tam bỗng chững tay lại, rồi chỉ khẽ vỗ vào vai gã đầu ghẻ và nói:- Đừng sợ, ta chỉ thử ngươi thôi, đi đi!Lý Lão Tam nói xong liền quay trở về cầm tay lái, gã đầu ghẻ lật đật vừa đi vừa bò trong khoang, ánh mắt như vô tình nhìn vào chỗ ẩn thân của Nam Cung Bình.Nam Cung Bình giật mình chỉ nghe một con chuột chạy qua trên mái khoang, vừa rồi chàng tưởng đâu gã đầu ghẻ đã phát hiện ra mình, nào ngờ gã chỉ trông thấy chú chuột kia mà thôi.Nam Cung Bình bất giác phì cười, thấy chung quanh không còn ai nữa, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống, kéo mở cửa khoang vừa định vào...Nào ngờ chàng ngước mắt lên, chợt trông thấy trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời đang chòng chọc nhìn chàng, dường như gã nấp ở sau cửa khoang từ lâu và chờ chàng đi vào vậy.Nam Cung Bình kinh hãi, vội đưa hai tay lên hộ ngực phòng thân, thì ra người đó chỉ là gã quái vật Thất Ca mà thôi.Thất Ca mở rộng miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn, đoạn quay người bỏ đi, bước chân nhẹ đến mức không hề gây nên chút tiếng động.Nam Cung Bình kinh ngạc thầm nhủ:- Chả lẽ tên quái vật này đã nghe thấy hết những gì đã xảy ra khi nãy, sao y lại thản nhiên thế nhỉ?Chàng sải bước đi vào thấy Phong Mạn Thiên vẫn đang ngồi uống rượu dưới đèn, lão không bao giờ ngủ và ăn cơm, như thể trời sinh lão ra là chỉ để uống rượu mà thôi.Phong Mạn Thiên không quay đầu lại, chậm rãi nói:- Chưa ngủ hở? Có muốn uống vài ly không?Nam Cung Bình trầm giọng:- Tiền bối nếu còn tiếp tục uống rượu, e từ nay sẽ không bao giờ uống được nữa.Phong Mạn Thiên bật cười:- Trên cõi đời quả thực có việc gì có thể khiến lão phu không còn uống rượu được nữa ư? Vậy thì lão phu cũng muốn nghe thử cho biết.Nói xong lại nốc vào một ngụm to. Nam Cung Bình nghiêm giọng:- Tiền bối có biết những thuyền phu đều là phường hải tặc giết người cướp của không?Đoạn một mạch kể lại tất cả những gì mắt thấy tai nghe khi nãy, nào ngờ Phong Mạn Thiên vẫn thản nhiên như không, Nam Cung Bình chau mày nói tiếp:- Vãn bối tuy cũng chẳng xem lũ ác tặc ấy vào đâu, song đã biết âm mưu của chúng dẫu sao cũng phải có hành động...Phong Mạn Thiên cười ha hả:- Ngươi tưởng đâu lão phu không biết sao? Ngay khi chúng vừa bước chân lên thuyền là lão phu đã biết chúng không một tên nào tốt lành cả, chỉ có gã đầu ghẻ ngơ ngáo ngây dại kia là không cùng chung phe với chúng, nên lão phu mới để cho gã đầu ghẻ làm đầu bếp, nhưng cũng không yên tâm, đã sớm bỏ loại thuốc có thể giải được bách độc vào trong rượu, vì vậy mà mỗi bữa ăn lão phu đều bảo ngươi uống lấy vài ly để phòng hờ, còn như chúng muốn động võ, ha ha, đó là chúng đã tới ngày tận số.Ngươi thấy lão phu uống rượu suốt ngày, tưởng lão phu đã say hay sao?Nam Cung Bình thầm thở dài:- Tiền bối quả là tài ba ít ai bì kịp...Phong Mạn Thiên cười ngắt lời:- Lão phu chẳng qua là già thành tinh, đôi mắt sáng hơn đó thôi. Khi nào ngươi đến tuổi già như lão phu, sẽ thấy những âm mưu quỷ kế trên cõi đời đều rất đáng nực cười, có điều... tên Lý Lão Tam cũng là một tay khá, nhưng không rõ y là cái gì biến thành...Nam Cung Bình thành thật:- Hẳn y rất có lai lịch, nhưng ở trước mặt tiền bối thì y cũng khó thể thi triển.Phong Mạn Thiên cười to:- Bất kể lai lịch y như thế nào, đã bảo tên họ Triệu đừng bỏ thuốc độc vào thức ăn là hết sức thông minh, dù là loại thuốc mê có cao minh đến mấy và bỏ vào vật gì, nếu lão phu mà không phát hiện được thì kể như đã uổng phí những bảy tám mươi năm.- Tiền bối không định vạch trần âm mưu của chúng sao?- Sở dĩ lão phu hằng ngày cất tiếng hú dài chính là để hù dọa chúng, bằng không chúng đã hành động từ lâu rồi, còn nếu vạch trần âm mưu giết chúng đi thì lấy ai làm việc trên thuyền?Bỗng ngửa mặt cười dài nói tiếp:- Lũ gian ác ấy gặp phải lão phu quả là hết thời.Nam Cung Bình chợt nhớ ra, liền hỏi:- Trên hóa đơn của tiền bối, món cuối cùng chả lẽ chính là bọn chúng?Phong Mạn Thiên cười:- Đúng vậy! Lão phu biết trước là sẽ có người tự động dẫn xác đến, nên chẳng cần phải tốn công đi tìm, khi nào đến nơi... khi nào đến nơi...Bỗng ngưng cười, nốc rượu lia lịa.Nam Cung Bình thầm thở dài, nhận thấy lão nhân này rất khả kính và cũng rất đáng sợ, bỗng thấy lão chau mặt, dường như trong lòng hết sức buồn lo, hết ly này đến ly khác uống không ngừng, bỗng lại quay sang chàng nói:c. Phen này Phong mỗ đưa nàng ta đi, dĩ nhiên mọi hậu quả Phong mỗ sẽ một mình gánh chịu, không cần các hạ phải nhọc lòng.Ánh mắt ông chằm chặp nhìn vào lão nhân áo gai, lão nhân áo gai cũng với ánh mắt lạnh lùng nhìn ông. Hai người cứ thế cùng nhìn nhau một hồi thật lâu, cuối cùng lão nhân áo gai cất tiếng:- Các hạ muốn tự chuốc lấy khổ não, lão phu cũng đành tùy các ha.....Bỗng quay sang Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói:- Chỉ sợ cô nương gặp y rồi, lại càng đau lòng hơn.Vừa dứt lời liền dẫn trước đi ra cửa, Mai Ngâm Tuyết và Phong Mạn Thiên theo sau lão phi thân xuống mỏm núi, rẽ sang trái, đi tới chừng mươi trượng, lão nhân áo gai đột nhiên dừng lại.Phong Mạn Thiên đưa tay chỉ vào một hang động bên cạnh lão và nói:- Đến rồi!Mai Ngâm Tuyết mừng rỡ, vội vàng phi thân lướt tới, chỉ thấy trước hang động tối mịt và ẩm thấp có một bức chắn bằng đồng, Nam Cung Bình áo gai chân trần đang ngồi xếp bằng bên trong, đầu chàng quấn vải trắng lốm đốm máu.Mai Ngâm Tuyết lòng đau thắt gào lên:- Chàng... đã phạm tội gì mà họ lại giam chàng vào đây?Nam Cung Bình mặt liền co rúm đau khổ, song hai mắt vẫn nhắm nghiền.Phong Mạn Thiên cất tiếng:- Bất kỳ ai khi lên đảo đều phải ngồi đủ trăm ngày trong hang động này thì mới được ra ngoài...Mai Ngâm Tuyết hai tay nắm lấy thanh chắn:- Chàng... tại sao chàng không mở mắt rạ.. thiếp đây, thiếp đã đến rồi đây...Nam Cung Bình vẫn nhắm mắt lặng thinh, Mai Ngâm Tuyết hai tay lay mạnh, thanh chắn vang lên loảng xoảng, nước mắt ràn rụa run giọng nói:- Chàng... tại sao không đếm xỉa đến tôi...Lão nhân áo gai cất tiếng lạnh lùng:- Cô nương đã gặp mặt y rồi, y đã không thèm đếm xỉa đến cô nương, giờ cô nương nên ra đi rồi chứ?Mai Ngâm Tuyết vụt quay lại nói:- Được, tôi ra đi, nhưng tôi phải hỏi điều này, các hạ giải độc cứu mạng cho tôi, phải chăng là vì y đã thề hứa sẽ không bao giờ ngó ngàng đến tôi nữa?Lão nhân áo gai lạnh lùng:- Cô nương cũng thông minh lắm!Mai Ngâm Tuyết cười xót xa, quay sang Nam Cung Bình nói:- Tiểu Bình, chàng đã sai lầm rồi, chả lẽ chàng không biết rằng Mai Ngâm Tuyết này thà chết cùng chàng, chết trong vòng tay chàng còn hơn là được đôi tay dơ bẩn kia cứu sống.Mặt Nam Cung Bình lại co giật một hồi, chỉ nghe lão nhân áo gai lại nói:- Sau khi rời khỏi đảo này, sống chết tùy ý cô nương, nhưng hiện tại thì cô nương nhất định phải đi.Vừa dứt lời, bất thần vung chỉ điểm vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai Mai Ngâm Tuyết.Phong Mạn Thiên quát lớn:- Hãy khoan!Đồng thời cây gậy trong tay đưa ra, cản tay lão nhân áo gai lại.Lão nhân áo gai trừng mắt:- Phong huynh làm như vậy, chả lẽ đã quên mất...Phong Mạn Thiên chẳng thèm nhìn lão, cười khảy nói:- Quên mất cái gì?- Chả lẽ Phong huynh đã quên mất điều cấm của đảo này, với sức của hai người mà định chống đối điều cấm của Chư Thần đảo thì thật là mơ tưởng, nếu kinh động đến các vị trưởng lão trên đại điện, lúc ấy hai người muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong, không những làm hại bản thân mà còn liên lụy đến người khác.Phong Mạn Thiên mặt tái ngắt, chầm chậm buông gậy xuống.Mai Ngâm Tuyết lại cất giọng tha thiết:- Tiểu Bình, chàng chẳng phải bằng lòng chết cùng thiếp hay sao? Đôi ta cùng chết đi cũng còn hơn là ở đây để chịu hành hạ, nếu chàng mở mắt ra nhìn thiếp dù chỉ một lần, thiếp dù chết đi cũng vui lòng mát da.....Ngờ đâu Nam Cung Bình vẫn nhắm nghiền đôi mắt, Mai Ngâm Tuyết xót xa nói tiếp:- Đời người quan trọng nhất là cái chết, chả lẽ lời thề của chàng lại nghiêm trọng đến vậy sao?Nam Cung Bình vẫn giống hệt như người đã chết, lão nhân áo gai buông tiếng cười khảy nói:- Cô nương một lòng muốn chết, nhưng kẻ khác đâu có muốn chết.Mai Ngâm Tuyết ngớ người, hồi sau bỗng đưa tay lên lau nước mắt nói:- Được rồi, tôi đi đây!Lão nhân áo gai liền nói:- Hãy đi theo lão phu!Hai người cùng đi về phía bờ biển, Mai Ngâm Tuyết nghe như đứt từng đoạn ruột, không ngoảnh lại lấy một lần, trong mắt lệ nóng ứa đầy, song không hề rơi xuống lấy một giọt.Nam Cung Bình nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, đôi môi khép chặt mới thoáng hé mở, giọng run run nói:- Ngâm Tuyết, tạ.. ta thật có lỗi với nàng...Hai dòng máu tươi rỉ dài theo khóe miệng, hòa lẫn vào nước mắt từ trên má chảy xuống.Phong Mạn Thiên đứng đờ ra như kẻ chết, chậm rãi nói:- Những mong nàng hiểu được nỗi khổ tâm của tạ..Nam Cung Bình nghẹn ngào:- Vãn bối biết nàng ắt sẽ hận vãn bối trọn đời, nhưng vãn bối không bao giờ trách nàng, thế nhưng... vãn bối vô cùng mong ước nàng có thể hiểu được vì lẽ gì vãn bối đã đối xử với nàng như vậy.Phong Mạn Thiên hướng mắt về cõi xa xăm, chậm rãi nói từng tiếng một:- Nàng vĩnh viễn không thể nào hiểu được đâu...Mai Ngâm Tuyết có thật vĩnh viễn không thể hiểu được chăng? Lúc này nàng đã một mình cô lẻ lênh đênh trên biển cả, sống hay chết thật khó thể dự liệu được, rất có thể nàng chỉ đành mang theo con tim vỡ vụn mãi cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời.Thế nhưng, Nam Cung Bình và Phong Mạn Thiên, hai người đàn ông đội trời đạp đất ấy vì lẽ gì lại phải hành động như vậy? Họ chẳng đã từng ngạo nghễ mỉm cười mà đón tiếp cái chết đó ư?