im Lửa ngước đầu lên, định nói, nhưng chân Xỉ Than đã nhanh nhảu hơn chú.
“Đây là lỗi của cháu, thưa ông Vuốt Cọp,” cô bé ngước lên nhìn ông mèo mướp một cách gan dạ. “Chúng cháu đang săn trên dòng suối đóng băng bên cạnh hõm cát huấn luyện, ở khúc quanh bên cái hồ sâu. Ở đó có đóng băng một chút. Cháu bị trượt chân và Vằn Xám đã đến giúp cháu, nhưng lớp băng không đủ dày cho thầy ấy nên đã nứt ra, thế là thầy rơi xuống nước.” Vuốt Cọp nhìn vào đôi mắt sáng trong của cô bé khi cô nói thêm, “Ở đó sâu thực sự. Tim Lửa phải kéo thầy ấy lên.”
Tim Lửa co rúm người, nhớ lại mình đã đứng bất động vì sợ hãi như thế nào trước cảnh Vằn Xám biến mất dưới dòng sông.
Vuốt Cọp gật đầu nhìn Vằn Xám. “Anh nên đến chỗ Nanh Vàng trước khi chết cóng.” Ông thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm đứng dậy và khệnh khạnh bỏ đi, và Tim Lửa thở phào nhẹ nhõm.
Vằn Xám không chần chừ gì. Chuyến đường dài trở về nhà vẫn chưa khiến cậu thôi đánh đàn răng. Cậu phóng ngay về phía hang của Nanh Vàng. Chân Diều Hâu nhìn chân Xỉ Than và bước trở về ổ của nó, đuôi mệt mỏi cụp xuống.
Tim Lửa nhìn chân Xỉ Than. “Em không hề sợ Vuốt Cọp sao?” chú tò mò hỏi.
“Tại sao em phải sợ?” Chân Xỉ Than trả lời. “Ông ấy là một chiến binh vĩ đại. Em ngưỡng mộ ông ấy.”
Đương nhiên, sao cô bé phải sợ chứ? Tim Lửa nghĩ. “Em nói dối hay đấy,” chú nghiêm nghị ngao, cố gắng cư xử như một mèo bảo trợ.
“Dạ, em không cố ý đâu,” chân Xỉ Than meo. “Em chỉ nghĩ rằng sự thật sẽ chẳng có ích gì ở đây cả.”
Tim Lửa phải công nhân là cô bé nói có lý. Chú chậm rãi lắc đầu. “Đi ra sưởi ấm đi.”
“Vâng, thưa Tim Lửa!” Chân Xỉ Than nghiêng đầu và lao theo chân Diều Hâu.
Tim Lửa bước về phía hang chiến binh. Chú khắc khoải về việc làm thế nào mà câu chuyện Vằn Xám bị ướt sũng lại có thể vuột ra từ miệng chân Xỉ Than dễ dàng như vậy. Nhưng chú cũng tin cô bé là một mèo có ý tốt và chân thành. Chú nghĩ về chân Qụa, một anh mèo tốt khác. Phải chăng câu chuyện mà anh chàng này kể về việc Vuốt Cọp giết Đuôi Đỏ cũng đơn giản như thế – một câu chuyện thốt ra từ miệng cậu ta trong lúc bốc đồng? Tim Lửa xua tan ý nghĩ đó. Chân Qụa đã rất sợ hãi khi nói chuyện với Tim Lửa. Chú hoàn toàn tin vào câu chuyện của cậu ta. Còn việc gì khác nữa khiến cậu ta sợ hãi đến nỗi phải bỏ bộ tộc mà đi?
Tim Lửa chọn vài con mồi tươi và mang chúng đến bụi tầm ma. Chú ngồi xuống bên cạnh bụi cây và bắt đầu nhần con chuột một cách tư lự. Vẻ ngưỡng mộ trong giọng nói của chân Xỉ Than khi nó nói với Vuốt Cọp làm chú lo lắng. Dường như chỉ có mình chú nghi ngờ ông thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm. Thái độ của Sao Xanh đối với Vuốt Cọp chắc chắn không thay đổi. Bà vẫn đối xử với ông ta bằng niềm tin cậy và sự tôn trọng như bà vẫn luôn vậy. Với một thoáng thất vọng, Tim Lửa lại cắn thêm một miếng nữa từ bữa ăn của mình.
Một tiếng hắt hơi lớn khiến chú ngước lên. Vằn Xám đang tiến về phía chú.
“Cậu sao rồi?” Tim Lửa hỏi khi Vằn Xám đến, và ngửi thấy mùi của một loại dược thảo do Nanh Vàng pha chế.
Vằn Xám ngồi phịch xuống và ho.
“Mình để dành thức ăn cho cậu đây,” Tim Lửa meo, và đẩy tới một con chim hét béo mập cùng một con chuột đồng về phía anh bạn mình.
“Nanh Vàng nói mình phải ở lại trại. Bà ấy nói mình bị cảm lạnh,” Vằn Xám mệt nhọc meo.
“Mình chẳng ngạc nhiên đâu. Bà ấy đã cho cậu thuốc gì vậy?”
“Oải hương và cỏ thơm hạ sốt.” Vằn Xám nằm xuống và bắt đầu gặm con chim hét. “Thế này là đủ cho mình rồi,” cậu lẩm bẩm. “Mình không đói lắm.”
Tim Lửa ngạc nhiên nhìn anh bạn mình. Đó không phải là điều mà chú nghĩ là sẽ nghe Vằn Xám nói. “Cậu có chắc không?” chú hỏi. “Có nhiều thức ăn ở đây mà.”
Vằn Xám nhìn chằm chặp xuống con chim hét và không trả lời.
“Cậu chắc không?” Tim Lửa lặp lại.
“Chắc gì?” Vằn Xám chuyển ánh mắt đang nhìn xa xắm về phía Tim Lửa. “Ờ, chắc,” cậu meo.
Chắc là cậu ta bị sốt rồi, Tim Lửa kết luận, lắc đầu. Ôi dào, ít nhất thì cậu ta vẫn còn ở đây, nhờ cô mèo bộ tộc Sông đó.
*
Vài ngày sau, Tim Lửa thức giấc thì thấy màn sương đầu tiên của mùa lá trụi tràn vào hang. Khi lách ra ngoài, chú gần như không thể thấy được phía bên kia của trảng trống. Chú nghe có tiếng bước chân đang hối hả đi về phía mình, và Lông Chuột hiện ra khỏi màn sương mờ.
“Vuốt Cọp muốn gặp anh,” chị meo.
“Được, cảm ơn,” Tim Lửa trả lời. Sự cảnh giác dấy lên trong chú. Hôm qua chú đã lén đi thăm Công Nương. Chẳng lẽ Vuốt Cọp đã để ý đến việc này?
“Có chuyện gì vậy?” giọng của Vằn Xám khò khè phía sau chú. Cậu ngồi xuống bên cạnh Tim Lửa, hắt hơi và ngáp.
“Vuốt Cọp muốn gặp mình.” Tim Lửa nhìn bạn. “Cậu nên ngủ đi.” Chú bắt đầu lo lắng cho Vằn Xám. Bây giờ đáng lẽ cậu ta phải bình phục rồi mới đúng. “Hôm qua cậu ngủ có ngon không?” chú hỏi.
“Cũng ráng được chút chút giữa những cơn ho và hắt hơi.” Vằn Xám phàn nàn.
“Thế sao không thấy cậu ở trong ổ của cậu khi mình trở về từ..” – Tim Lửa ngập ngừng, nhớ lại việc cả buổi trưa hôm qua mình đã nói chuyện với Công Nương – “buổi huấn luyện?”
“Cậu nghĩ là mình được yên tĩnh và yên lặng ở đây sao?” Vằn Xám hất đầu ngược về phía hang. “Các chiến binh cứ ra vào tối ngày! Mình tìm một nơi khác yên tĩnh hơn, thế thôi.”
Tim Lửa định hỏi ở đâu, nhưng Vằn Xám đã nói trước. “Mình tự hỏi không biết Vuốt Cọp muốn gì nhỉ?”
Chân của Tim Lửa nhói lên. “Mình đi để tìm hiểu điều đó đây.”
Chú chỉ có thể nhìn thấy bóng của Vuốt Cọp và Bão Trắng qua màn sương, đang ngồi dưới Bục Đá. Khi Tim Lửa bước đến gần, họ ngừng nói và Vuốt Cọp quay sang chú. “Đã đến lúc chân Xỉ Than và chân Diều Hâu cần được kiểm tra,” ông ta ngao.
“Vậy ư?” Tim Lửa meo lên kinh ngạc. Các lính nhỏ chưa được huấn luyện bao lâu.
“Sao Xanh muốn xem kết quả luyện tập của chúng tiến triển đến đâu. Đặc biệt là khi Vằn Xám bị bênh, không huấn luyện chân Diều Hâu được. Nếu chân Diều Hâu bị tuột lại phía sau, thì bà cần phải biết để còn chỉ định mèo bảo trợ khác cho cậu ta.”
Đuôi của Tim Lửa giật giật vẻ bực tức. Chắc chắn Vằn Xám sẽ sớm bình phục thôi. Thật không công bằng khi bàn giao lính nhỏ đầu tiên của cậu ta lại cho mèo khác. “Tôi vẫn dẫn chân Diều Hâu ra ngoài cùng với mình và chân Xỉ Than mỗi ngày mà,” chú meo lẹ.
Vuốt Cọp liếc sang Bão Trắng và gật đầu. “Được, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm mèo bảo trợ. Điều đó thật quá sức cho anh đảm đương, và bộ tộc Sấm cần những chiến binh được huấn luyện thật tốt.”
Tôi biết, tôi chỉ là mèo kiểng, không phải là mèo sinh ra trong bộ tộc, Tim Lửa cay đăng nghĩ. Chú nhìn xuống chân mình, nhói đau vì giận dữ. Không ai bảo chú phải đảm trách luôn cả chân Diều Hâu, và chú đã đặt rất nhiều sức lực vào hai lính nhỏ này.
Vuốt Cọp tiếp. “Hãy giao cho chân Xỉ Than và chân Diều Hâu nhiệm vụ đi săn qua Rừng Thông, chỗ Khu nhà của Hai Chân. Hãy để mắt đến họ, theo dõi họ săn mồi, và báo cáo lại cho ta. Ta rất quan tâm, muốn xem xem chúng có thể bổ sung thêm bao nhiêu mồi tươi vào đống mồi.”
Bão Trắng nói thêm. “Nếu những kỹ năng của chân Xỉ Than mà trùng khớp với nhiệt tình của cô bé thì tối nay sẽ có nhiều thứ để ăn đấy. Tôi nghe nói cô bé là một lính nhỏ sắc sảo.”
“Vâng, đúng vậy.” Tim Lửa đồng tình, mặc dù chú hầu như không nghe thấy ông nói gì. Lời nói của Vuốt Cọp khiến tim chú đập gấp rút. Tại sao Vuốt Cọp lại sai mình đến Khu nhà của Hai Chân lần nữa? Việc đánh giá kỹ năng săn mồi của chú cũng từng được tiến hành ở cùng lộ trình đó, và Vuốt Cọp đã bắt gặp chú nói chuyện với anh bạn cũ mèo kiểng của mình; lão đã báo cáo với Sao Xanh và bà đã nghi ngờ lòng trung thành của chú với bộ tộc. Tim Lửa cảm thấy lông dọc theo xương sống mình dựng xù lên. Phải chăng đây là cách mà Vuốt Cọp dùng để cảnh cáo chú rằng chú đã bị phát hiện nói chuyện với Công Nương?
Tim Lửa vặn đầu và liếm vội lông trên lưng mình, dùng lưỡi chải cho những sợi lông xù xẹp xuống. Xong, chú ngồi thẳng dậy và điềm tĩnh đề nghị. “Gò đá Thái Dương là nơi tốt không kém để kiểm tra những kỹ năng của họ. Mặt trời ở đó chắc hẳn sẽ xua tan đi chút ít sương mù.”
“Không được,” Vuốt Cọp ngao. “Đội tuần tra lúc bình minh đã báo là có mùi của bộ tộc Sông ở gò đá Thái Dương. Có thể bọn chúng đã lại bắt đầu săn mồi ở đó.” Nỗi giận dữ cháy bùng trong mắt ông ta, và môi của ông ta cong lên, để lộ những chiếc răng sắc bén. “Cần phải cảnh cáo bọn chúng đã rồi chúng ta mới tiến hành huấn luyện ở đó. Vì thế bây giờ Rừng Thông sẽ an toàn hơn cho nhiệm vụ này.”
Bão Trắng gật đầu tán thành trong khi tai của Tim Lửa giật giật một cách bất an khi chú nghe tin này. Bộ tộc Sông ở gò đá Thái Dương! Thật may mắn là họ đã không bị đội tuần tra kẻ thù phát hiện khi Vằn Xám rơi xuống sông.
“Còn về sương mù,” Vuốt Cọp tiếp tục nói một cách trơn tru, “săn mồi trong điều kiện khó khăn sẽ làm cho cuộc kiểm tra thêm thú vị.”
“Vâng, thưa Vuốt Cọp,” Tim Lửa meo, kính trọng cúi đầu với hai vị chiến binh. “Tôi sẽ báo với chân Xỉ Than và chân Diều Hâu. Chúng tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
*
Khi Tim Lửa giải thích về cuộc kiểm tra với các lính nhỏ, chân Xỉ Than dựng đứng đuôi lên và phấn khởi chạy loanh quanh. “Kiểm tra! Thầy có nghĩ là bọn em đã sắn sàng cho việc đó chưa?”
“Đương nhiên rồi,” Tim Lửa meo, cố giấu đi vẻ hoài nghi “Các em đã làm việc cật lực và học rất nhanh.”
“Nhưng liệu sương mù có làm việc săn trở nên khó khăn hơn không?” Chân Diều Hâu hỏi.
Tim Lửa trả lời, “Có những thuận lợi trong cái tĩnh mịch của không khí.”
Chân Diều Hâu có vẻ suy tư, sau đó mắt cậu sáng quắc lại và meo, “Sẽ khó đánh hơi tìm ra con mồi hơn, nhưng con mồi cũng sẽ khó nhận ra chúng ta hơn.”
“Chính xác,” Tim Lửa đồng ý.
“Ừ, ngay khi các em thích.” Tim Lửa trả lời. “Nhưng từ từ thôi, đây không phải là một cuộc đua…” Lời nói của chú thật lãng phí với chân Xỉ Than, vì cô bé đã lao bắn về phía cổng trại rồi.
“Các em sẽ đi cho đến lúc mặt trời lặn,” chú gọi với theo cô bé. Chân Diều Hâu liếc nhìn Tim Lửa rồi quay đầu và chạy theo chị của mình cùng với một tiếng thở dài.
Tim Lửa lần theo dấu của hai lính nhỏ qua Rừng Thông. Lớp lá kim phòm phọp dưới chân chú mềm lạ thường sau khi chú đi qua mặt đất đông cứng ở phần còn lại của khu rừng. Chú dò theo mùi của chân Xỉ Than cho đến lúc chú thấy cô bé đang hăm hở len lỏi qua khu rừng. Sau đó chú nhận ra mùi của chân Diều Hâu và đi theo cậu. Các mùi cứ đan qua đan lại đó đây. Tim Lửa có thể ngửi thấy các lính nhỏ đã chạy nhanh ở đâu, ngồi xuống ở đâu, và thậm chí đã tụm lại một chỗ ở đâu.
Không lâu sau. Tim Lửa tìm thấy địa điểm mà chân Xỉ Than đã diệt con mồi. Cô bé đã đem con mồi đi cùng mình – bởi vì khi chú lần theo mùi của cô bé, chú có thể ngửi thấy mùi của nó hòa trộn với mùi của cô bé. Sau đó chút phát hiện ra nơi chân Diều Hâu bắt được một con chim hét. Lông chim vương vãi khắp nơi. Những lính nhỏ đang săn mồi rất cừ. Tim Lửa biết chắc điều này khi chú rà trúng một mùi mồi tươi nồng nặc. Chú đào xuống lớp lá tới rễ của một cây thông. Có một hố cất giấu mồi ở dưới đó, do chân Xỉ Than cất để lấy lại sau. Tim Lửa cảm thấy bừng lên niềm tự hào về việc cô bé làm. Cô bé đã bắt được khá nhiều, và bây giờ cô bé đang tiến thẳng về phía khu rừng sồi, đằng sau Khu nhà của Hai Chân.
Tim Lửa đi theo. Ngay bìa Rừng Thông đằng kia, chú nhận ra mùi của chân Diều Hâu. Mùi rất đậm, điều này có nghĩa là cậu lính nhỏ đang ở gần đâu đây. Tim Lửa rón rén đi tới và dòm quanh một cây sồi nhỏ. Cậu lính nhỏ đang đùn người dưới một bụi mâm xôi rối rắm, được ngụy trang thật tốt trong bóng râm của bụi cây. Tim Lửa chỉ có thể thấy đuôi của nó động đậy khi ngoắc từ bên này sang bên kia.
Chân Diều Hâu dán mắt vào một con chuột rừng đang bò quanh rễ của một thân cây. Chân Diều Hâu đang chờ thời cơ của mình. Tốt lắm, Tim Lửa nghĩ. Chú theo dõi chân Diều Hâu nhích len phía trước, từng bước một. Lá cây bên dưới chân của nó hầu như không phát ra một tiếng động nào. Nó cũng yên lặng như chính con chuột vậy – con mồi vẫn tiếp tục kiếm ăn, không nghi ngờ gì. Tim Lửa nín thở theo dõi, nhớ lại nhiệm vụ săn mồi đầu tiên của mình.
Chân Diều Hâu áp sát. Tiếng bước chân nhẹ ru trên lá tan biến vào những âm thanh nền của khu rừng. Tim Lửa vô cùng hài lòng về cậu lính nhỏ. Chân Diều Hâu bây giờ chỉ còn cách con chuột một con thỏ, thân mình nó ép sát xuống nền đất rừng. Con chuột lụi hụi bò và nhớn nhác ngó xung quanh. Bỗng, con chuột sựng người lại. Có gì đó bất ổn rồi.
Tốt! Tim Lửa nghĩ. Chân Diều Hâu quăng mình và đáp xuống, vồ lấy con chuột bằng đôi chân trước. Con chuột không có thời gian để kháng cự. Tất cả chấm dứt sau đúng một cú cắn.
Chân Diều Hâu ngẩng đầu lên. Tim Lửa thấy được vẻ mãn nguyện trên khuôn mặt của cậu mèo trẻ khi nó hít vào mùi mồi tươi mình mới săn được. Tiếp đến, chân Diều Hâu lao biến đi giữa những hàng cây. Tim Lửa chợt nhận thấy mình rất nôn nóng mong về báo cáo lại với Vuốt Cọp về đám lính nhỏ của mình.
“Chào thầy!” Cái giọng nhỏ nhẹ từ đằng sau khiến Tim Lửa nhảy dựng lên không. Chú quay lại.
“Thầy thấy tụi em làm việc thế nào?” Chân Xỉ Than hỏi, ngước lên nhìn chú, đầu nghiêng qua một bên.
“Câu hỏi đó không dành cho em đâu!” Tim Lửa mắng yêu, đoạn liếm bộ lông rối xù của mình. “Em không được phép nói chuyện với tôi. Tôi đang kiểm tra em mà, nhớ không?”
“Dạ!” Chân Xỉ Than meo, “Em xin lỗi.”
Tim Lửa thở dài. Chú không bao giờ dám tiến đến gần Vuốt Cọp trong suốt thời gian kiểm tra của mình. Chú không muốn làm cho chân Xỉ Than phải vâng lời vì sợ hãi, giống kiểu như Vuốt Cọp đã làm với chân Quạ, nhưng ông ta chẳng bận lòng về chuyện thỉnh thoảng chỉ được kính trọng chút ít. Đôi khi Tim Lửa chẳng cảm thấy mình là mèo bảo trợ của chân Xỉ Than chút nào cả.
Chân Xỉ Than nhìn xuống đất một lúc, sau đó lại ngước lên nhìn Tim Lửa, với vẻ bối rối hiện trên khuôn mặt cô bé. “Có thật thầy được sinh ra ở Khu nhà của Hai Chân đằng kia không?”
Câu hỏi khiến cho Tim Lửa mất cảnh giác. Chú e dè liếc nhìn về hướng hàng rào của Hai Chân, thầm khấn cho những mùi lạ của chân Xỉ Than và chân Diều Hâu sẽ giữ chân Công nương ở trong vườn nhà chị ngày hôm nay. “Sao em lại hỏi vậy?” chú meo, đánh trống lảng.
“Tại Vuốt Cọp bảo như vậy,” chân Xỉ Than trả lời. Xem ra cô bé tò mò thật sự, nhưng Tim Lửa cảm thấy một mối đe dọa mơ hồ khi nghe nhắc đến tên của Vuốt Cọp. Ông ta còn nói gì khác về chú với chân Xỉ Than?
“Tôi sinh ra là một mèo kiểng,” Tim Lửa meo một cách rất kiên quyết. “Nhưng bây giờ tôi đã là một chiến binh. Cuộc sống của tôi luôn ở cùng với bộ tộc. Cuộc sống trước của tôi không phải là tệ, nhưng nó đã qua rồi, và tôi vui mừng về điều đó.”
“Ồ, vậy à,” chân Xỉ Than meo, có vẻ không quan tâm. “Hẹn gặp lại thầy!” Cô bé quay đầu và phóng bạt mạng vào rừng cây.
Tim Lửa đứng một mình trong rừng, tim chú đập tưng tưng khi chú nhìn đau đáu tới hàng rào của Hai Chân. Cách đây một mùa trăng, những lời của chú với chân Xỉ Than rằng mình vui mừng vì cuộc sống trước đây đã qua rồi thì có thể là hoàn toàn chân thật. Còn bây giờ, chú không chắc lắm về điều đó. Bộ lông của chú hơi xù lên khi nhận thấy rằng một trong những thời khắc hạnh phúc nhất của chú gần đây là khi cùng chia sẻ những ký ức với chị mèo kiểng hiền dịu của chú.