Dịch giả: Trần Đan Hà
Chương IV

     hiều ngày trôi qua cho tới khi chúng ta có thể nói chuyện với Kim Nhân trở lại. Nhưng hôm đó bầu trời chuyển trắng lóa, như thể mặt trời vừa mới nổ tung làm bung những lưỡi sáng ra khắp cả không trung. Những cánh đồng nằm lặng ngắt không chút sinh khí, và bụi trên các con đường trắng lòa cả mắt. Thế nên đám phụ  nữ làm việc trên đồng bị mệt lử. Công việc trì trệ hẳn, và khi chúng ta tới nơi thì họ còn ở cách xa đường cái nhiều lắm. Ấy vậy mà Kim Nhân đã đứng một mình bên hàng cây, chờ đợi. Chúng ta dừng lại và thấy đôi mắt ấy, vốn cứng cỏi và đầy khinh miệt đối với thế giới, đang nhìn chúng ta như thể sẽ nghe theo bất cứ lời lẽ nào mà chúng ta có thể nói ra.
Và chúng ta nói:
“Trong đầu chúng ta có một cái tên dành cho ngươi đó, Tự do 5-3000.”
“Tên đó là gì vậy?” chúng hỏi.
“Kim Nhân.”
“Khi nghĩ về ngươi chúng ta cũng đâu có gọi ngươi là Bình đẳng 7-2521 đâu.”
“Ngươi đặt cho chúng ta tên gì vậy?”
Ngước nhìn chúng ta, họ ngẩng cao đầu và đáp:
“Bất khả Chiến bại.”
Chúng ta không nói nên lời mất một lúc lâu. Lát sau chúng ta bảo:
“Những ý nghĩ kiểu đó là bị cấm đó, Kim Nhân à.”
“Nhưng ngươi có nghĩ như vậy và ngươi muốn chúng ta nghĩ như vậy.”
Chúng ta nhìn vào mắt họ, và không thể nói dối.
“Đúng vậy đó,” chúng ta thì thầm, và họ mỉm cười, rồi chúng ta nói: “Người thương quý nhất đời của chúng ta ơi, đừng nghe theo ta.”
Họ bước thối lui, đôi mắt mở to bất động.
“Nói lại những lời đó lần nữa đi,” họ thì thầm.
“Lời nào?” chúng ta hỏi. Nhưng họ không đáp và chúng ta biết đó là gì.
“Người thương quý nhất đời của chúng ta ơi,” chúng ta thì thầm.
Đàn ông không bao giờ được nói những lời này với đàn bà.
Kim Nhân chầm chậm cúi gục đầu, và vẫn đứng yên trước mặt chúng ta, đôi tay buông thõng, lòng bàn tay mở về phía chúng ta, như thể muốn gửi trao thân xác họ vào đôi mắt chúng ta. Chúng ta không thể thốt nên một lời nào.
Rồi họ ngẩng cao đầu, và nói, rất chậm và khẽ, như thể họ muốn chúng ta quên bớt đi đôi phần nỗi lo âu của chính họ.
“Hôm nay trời nóng quá,” họ nói, “ngươi phải làm việc nhiều giờ như vầy chắc là mệt lử rồi.”
“Không hề,” chúng ta nói.
“Ở trên cánh đồng này mát hơn được chút xíu,” họ nói, “và có nước để uống nữa. Ngươi có khát nước không?”
“Có chứ,” chúng ta đáp, “nhưng chúng ta đâu có được bước qua hàng cây này.”
“Để chúng ta đem nước tới đây cho ngươi,” họ nói.
Xong họ quỳ gối bên bờ con mương, hốt nước trong đôi bàn tay rồi đứng lên, đem tới môi chúng ta.
Chúng ta không biết mình có uống được nước ấy không nữa. Chỉ biết là bỗng dưng chúng ta nhận ra đôi tay họ trống không, nhưng vẫn cứ giữ đôi môi mình trên đó, và biết là họ cũng biết như vậy, mà họ cũng không hề nhúc nhích.
Chúng ta ngước lên rồi bước lui lại. Vì chúng ta không thể biết được điều gì xui khiến chúng ta làm như thế, và chúng ta sợ phải hiểu nó.
Rồi Kim Nhân cũng bước lui lại, sững sờ nhìn đôi tay mình. Rồi Kim Nhân vội vã bỏ đi, mặc dù không hề có ai khác đang lại gần. Họ bước lui, giống như không quay người lại được, đôi tay vẫn giơ cao trong không như thể không sao hạ xuống nổi.