ột người vừa bỏ đi mang theo một nửa hồn dật dờ, dại khờ bỏ lại đây những ngút ngàn nuối tiếc, hụt hẫng. Một cuộc tình bỗng trở về như cơn lốc xoáy tận cùng sâu thẳm, những yêu thương, nhung nhớ mà tôi ngỡ đã nằm trong tâm khảm gần 16 năm qua...Một người đến đã khơi dậy những kỷ niệm những vui buồn những hình ảnh mập mờ nằm trong ký ức của tôi. Một viên sỏi vừa rơi xuống mặt hồ, những giọt nước bắn tung lên rôì rơi xuống rất nhẹ nhàng để mặt hồ sẽ mãi mãi được yên tĩnh được che đậy bởi cái dĩ vãng mênh mang không ai nhắc đến, cái hiện tại trầm lặng, u ẩn như chiếc quan tài nằm quạnh quẽ,nằm khuất trong nghĩa địa xác xơ tiêu điều được cách ngăn bởi tình đời và tôi, hay tôi và người cũng cùng một nghĩa.....Ngày em đến như viên sỏi đánh thức cuộc đời của tôi, để đối mặt với hiện thực nước trong hồ đã đong đưa từng những lọn sóng, tôi nghe lòng xôn xao từng lọn sóng ân tình đó.Mười sáu năm, tôi đã đánh mất 16 năm hạnh phúc đã sống những ngày tháng lạc lõng, buồn tẻ. Ðôi khi tôi tưởng mình không thể nào tìm lại được một ngày thật trọn vẹn cho mình.....Hạnh phúc tình yêu được nằm trong tay với, một ngày tươi vui không còn lo buồn ưu tư, khoắc khoải, đợi chờ... Một ngày tôi tìm lại được cái tôi mà tôi đã vì lý do nào đó đã đánh mất.Mười sáu năm qua có lẽ sự ăn năn, hối tiếc lòng thành của tôi được toại nguyện, một ngày tôi mong mỏi nay đã thành sự thật....Em đến! tôi nghe đâu đó trong căn phòng u tịch nầy có những lời nhạc reo mừng được cấu kết từ cung bậc yêu thương. Ngoài kia đôi chim duờng như cũng chia sẻ nỗi sung sướng của tôi nên chúng cứ líu lo hát mãi không thôi.Căn phòng suốt mười ba năm qua lúc nào cũng bao trùm bởi vết thương tình cảm cho nên đâu đâu tôi cũng cảm thấy một màu đen u ám che khuất, đương nhiên tâm hồn tôi cũng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng lâng lâng dâng lên trong tôi, cả bầu trời thay đổi hẳn những gượng gạo, cừơi vui bỗng dưng không còn nữa, tôi như một đứa bé tìm lại được sự hồn nhiên, tìm lại được thật sự tiếng cuời của nó.Lẽ tất nhiên gặp lại em con tim tôi giao động như mặt hồ bị giao động bởi viên sỏi ân tình, tôi nghe trong lòng lâng nhẹ một cái gì đó không thể hình dung được, có lúc nó như làn gió thổi đi cái oi bức của căn phòng nắng gắt giữa mùa hè nầy.Có lúc nó du dương dìu dắt tôi về với những ngày xưa thân ái, ở đó tôi có em, có ánh trăng sáng dìu dặt, có con sông chảy dài theo bờ đê, có cuộc tình chớm nở với những buổi hò hẹn dại khờ.....Nói chung tôi khó có thể diễn đạt hết những cảm nghĩ dù rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một điều tôi xin khẳng định tôi vẫn còn là con người, vâng! một con người còn đủ nhân tính hỉ, nộ, ái, ố. Máu ấm còn luân lưu trong cơ thể, tâm trí còn phân biệt những chuyện thiệt hơn, con tim vẫn còn đập nghe những nhức nhối, rạo rực, của một con người cho nên làm sao tôi không tránh khỏi giây phút bôì hồi khi gặp lại em.Tôi nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng có chút bối rối làm tôi nói không nên lời..." Em vẫn khỏe?"...rồi lặng lẽ nhìn nhau.Tôi đã thật gần bên em chỉ cách nhau trong gang tấc mà cứ ngỡ như nửa vầng trái đất, như ta đã xa 16 năm qua.Em có nghe lòng xót xa khi nghe tôi đắng cay quá, sao lại cay nghiệt như thế nầy? khoảng cách đâu có bao xạ chỉ cần một cánh tay với thì ta sẽ gần bên ta.Tiếng em nói, giọng em cười, tôi vẫn còn nghe quen thuộc như ngày nào, hơi thở em vẫn còn nồng ấm, hương tóc em vẫn còn man mác một chút tình ngây ngây... vậy mà...Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng, ngập ngừng tôi hỏi," Mộng hay mơ? ", tôi cũng đã đôi lần tự hỏi " Mộng hay mơ?" mặc dù tôi biết chính xác rằng em đang ngồi gần bên tôi đang kể cho tôi nghe những vui buồn truân chuyên suốt 16 năm qua em đã gánh chịu. Khuôn mặt của em thoáng hiện nét buồn, tôi biết em cố giấu và gượng cười mỗi khi nói đến vài chuyện không vui.Tôi không dám nhìn thẳng vào em, chỉ sợ hai đứa cùng lúng túng, ngượng ngùng rôì câu chuyện chẳng được mạch lạc, hay nói đúng hơn tôi không đủ can đảm và tư cách để nhìn lại gương mặt đã một thời trong tôi bềnh bồng, ngụp lặn trong bể cả của tình yêu. Đời người chỉ hạnh phúc khi chọn đúng người mình yêu, tôi đã chọn đúng người tôi yêu nhưng tôi đã chọn lầm con đường tôi đã đi. Từ ngày bước chân lên con tàu định mệnh và nó đã xô đẩy tôi xa cái hạnh phúc tôi đã được Thượng Đế ban cho. Hạnh phúc không bao giờ đến hai lần, người mình yêu cũng không bao giờ có lần thứ hai và tôi đã đang vuột mất tình yêu và hạnh phúc.Tôi vẫn ngồi yên trong cái vị trí cố hữu mà mười ba năm qua tôi đã yên lặng nghe em nói, thỉnh thoảng trộm nhìn em vẫn câu hỏi, " Mộng hay mơ? "Nếu có ai bấu vào chân tay chắc chắn tôi sẽ nói tôi đang mơ, vì tất cả không còn có cảm giác. Cái cảm giác bình thường như những người bình thường để tôi biết trên da thịt nầy còn có chút rung động hoặc đau đớn... thế mà.... Buồn không em?Đã mười ba năm tám tháng rồi em ạ, thời gian giúp con người quên đi những khoắc khoải, buồn phiền của quá khứ nhưng cũng là lưỡi dao bén nhọn chém thật ngọt ngào với những vết thương hiện tại, thơì gian trôi không ngừng nghỉ nên tôi còn tiếp nối theo tháng ngày chẳng đặng đừng nầy, đến một ngày nào đó tôi chả còn gì để nuối tiếc cái cõi đời ô trọc nầy có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, đúng không em? Hãy cầu nguyện cho tôi em nhé!Nếu ai đó bấu vào mặt tôi, tôi sẽ biết rằng tôi đâu phải nằm mơ, nếu có đó chỉ là giấc mơ do chính tôi đã dệt mộng hơn 13 năm. Em có biết đã nhiều đêm tôi hụt hẫng với từng cơn mộng êm ái, tôi thoáng thấy em vẫn nụ cười mộc mạc, hồn nhiên đã khiến hồn tôi trôi theo tiếng cười ví von đó, bỗng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất chợt, nên tôi phải vương vấn cả đời mình trong đôi mắt hun hút sâu thẳm...rôì chợt thấy lòng mình biết yêu từ dạo ấy.Vẫn vóc dáng hiền ngoan, gọn gàng đẩy đưa tôi tới từng bước chân em, trói buộc đời tôi trong những buổi cơm đạm bạc nhưng chan đầy những thâm tình mà cả đơì tôi không bao giờ phai mờ. Đó chỉ là những giấc mơ của tôi, có nhiều đêm được cấu kết làm sao kể hết ra em nhỉ!?Hiện thực tôi vẫn còn ngồi đây đếm từng chuỗi ngày dài lê thê trôi qua mà nghe lòng se thắt, trên da mặt tôi còn biết đau thì làm sao tránh khỏi những nghẹn lòng khi nhìn bầu trời chỉ rộng bằng khung cửa sổ, khi tôi chỉ được nghe tiếng ve sầu nỉ non mà chẳng rõ đêm nay trăng tròn hay đang khuyết, khi tôi nhìn mặt trời lặn mà không biết nó mọc từ đâu? thấy đứa bé vừa chập chững bước đi đang vẫy tay chào tôi ngoài cửa, còn tôi? tôi không hiểu tôi sống để làm gì? tại sao tôi còn phải sống khi thế giới bên ngoài đang ruồng bỏ tôi, có phải tôi vẫn còn nói ngôn ngữ của loài người cho nên người ta bắt tôi phải sống, phải nuôi tôi sống, ích lợi gì chớ? hay người ta muốn đày cái thân xác khốn cùng nầy để nghe, để nhìn những gì tôi đã chán ngấy, con tằm được người ta nuôi dưỡng, chăm sóc để ngày nào đó nó nhả tơ, con chim dù bị nhốt trong lồng cũng được cho ăn uống no đủ để hót cho vui. Một con ngựa sau những tháng năm dài rèn luyện sẽ có ngày được ra trường đua, dù không chiếm giải nhưng ít nhất nó cũng có thể trổ tài... Còn tôi? hơn 13 năm qua tôi đã làm được gì? ai có thể trả lời dùm tôi? em có biết tại sao?Thế Thôi (Đỗ Hữu Tài)