Dịch giả: Đào Bạch Liên
Ngoại truyện I (tt)

     Quay lưng về phía mặt trời Đau khổ nhất trên đời này không phải là anh yêu em mà em không biết, mà là hai chúng ta cùng yêu nhau nhưng không đến được với nhau.
Ngay sau lần đọc đầu tiên, tôi không thích Tống Dực. Đọc lần đầu, lướt qua, cái đọng lại chỉ là những nỗi đau tột cùng của Tô Mạn khi chứng kiến người mình yêu ríu rít bên bạn thân mình, cảnh Lục Lệ Thành hút thuốc thầm lặng trong đêm khuya. Đọc lần thứ hai, vẫn không thích Tống Dực, trong óc chỉ là những cảnh Lục Lệ Thành ríu ríu chăm sóc cho Tô Mạn, cảnh hai người hạnh phúc trong đêm pháo hoa, nụ hôn dang dở giữa hai người.
Nhưng càng đọc, càng yêu Tô Mạn, càng đứng trên góc độ của Tô Mạn để nhìn Tống Dực, thì càng phát hiện ra, hình như tôi ghét anh, vì giống như Tô Mạn, tôi cũng yêu anh, và vì bản thân tôi chỉ thích những thứ hoàn mỹ, tôi ghét vì anh đã khép lòng suốt bao nhiêu năm vì cái chết của bạn gái cũ.
Đồng Hoa không cho Tống Dực nhiều đất diễn.
Thực ra, chính vì thế nó lại hoàn toàn đúng với con người của Tống Dực. Tống Dực là một người không thích phô trương, anh không hoàn toàn không để người khác xâm nhập vào những bí mật của mình, dù tự mình ép mình vô cùng khắc khổ, bao giờ vẻ ngoài anh cũng là một nụ cười thong dong.
 Anh không cần ai biết đến những nỗ lực của anh, không kể lể về những khó khăn của anh.
Anh tin rằng, anh có thể làm mọi thứ, nỗ lực không được thì vẫn có thể nỗ lực hơn để giành lấy.
 Khi tham gia cuộc thi GMAT, anh không đủ điểm, anh có thể lựa chọn con đường nhẹ nhàng là trở thành nghiên cứu sinh, rồi tiến bước trên con đường đầy hoa hồng và phẳng lặng. Tiếc là không.
Anh lựa chọn con đường khác, gian nan hơn, mệt mỏi hơn, nỗ lực nhiều hơn, để cuối cùng tiếp cận được với thành công của mình. Khi ra trường, cơ hội cũng không tự nhiên giành cho anh, cũng là nhờ anh không ngừng tự tiến cử mình.
Có thể nói, đường công danh của anh hoàn toàn không tròn trịa dễ dàng.
Về công việc là thế, về tình cảm lại càng không suôn sẻ.
Dù ngoài mặt, mọi người tung hô về đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thì sự thực trong đó ít ai hay.
Hứa Thu là một người hai mặt, cô ta có thể yêu anh một chút, nhưng phần lớn hơn là vì anh hợp với hình tượng của cô ta. Hơn nữa, cô ta còn lén lút quan hệ với một người đàn ông khác, rồi thường về gây sự với anh.
Cô ta không muốn sống, nhưng cuối cùng lại đẩy anh vào tình thế không thể sống nổi, hơn thế, cô ta lại giấu mặt kỹ tới nỗi khiến anh phải dằn vặt suốt đời.
Trước đây, tôi từng không ưa Tống Dực vì cho rằng, Tống Dực quá nặng tình với Hứa Thu, nặng tình với một kẻ không ra gì, trong khi lại gây đau khổ cho Tô Mạn.
Tôi ghét, ghét anh vì như thế.
Nhưng khi đọc lại cẩn thận từng câu, từng chữ, rốt cuộc tôi đã hiểu, Tống Dực không thể không làm như thế.
Tống Dực đau khổ, vì trong mắt anh, Hứa Thu là một người con gái xinh đẹp tuyệt vời, tương lai rộng mở, sự nghiệp thành công, lại yêu thương anh tha thiết; trong khi đó, anh là một sinh viên mới ra trường, công việc bình thường, gặp trắc trở, lại không đủ bao dung để yêu cô, hơn thế nữa, lại là người gây ra cái chết của cô.
Khối đau đè nặng trong tim Tống Dực, không phải là tình yêu, mà là sự hối hận tột cùng, sau chuyện đó, anh không đang sống, anh chỉ tồn tại để sám hối.
Con người anh, tuyệt không trốn tránh, Chỗ này có lẽ mượn lời của Long Phi (Long Phi Bất Bại):
 "So với sự sống thì cái chết đơn giản hơn nhiều" là hợp hơn cả.
Xét kỹ ra, Tống Dực không phải người đàn ông nặng tình, anh chỉ là một người đàn ông có trách nhiệm.
Anh lựa chọn rời xa Tô Mạn, không phải vì anh không yêu cô, mà bởi vì, anh không thể yêu cô.
Anh có tội, anh đã khiến cho một người con gái phải ra đi giữa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, thì anh phải dành cả cuộc đời còn lại để bồi hoàn, cho dù chỉ cho người em gái đang mang quả thận của người con gái ấy.
Tống Dực có yêu Tô Mạn không?
Nhiều người đã từng nói, hoàn toàn không, chỉ là cảm động vì tấm chân tình của Tô Mạn.
Tôi thì nói là có.
Tình yêu ấy, tất bắt đầu từ lúc đôi mắt hai người chạm nhau trên sân thi đấu bóng rổ.
Nếu không yêu, thì đêm hôm ấy, tuy Tống Dực cố khăng khăng đòi đưa Tô Mạn về trước, nhưng ngay sau khi về tới nhà đã không gọi Tô Mạn ngay như thế.
Liên tiếp mấy câu liền, chỉ đơn giản mà lộ rõ sự lo lắng khắc khoải mong chờ.
“Có online không? – Nếu online xin gọi tôi một tiếng.”
Sao phải sốt ruột như thế, sao phải lo lắng như thế, sao phải vội vàng gặp lại như thế nếu không yêu.
Nếu không yêu, tất không kiên trì để mặc nàng đứng dưới trời tuyết hơn một tiếng đồng hồ vì không dám tiếp nhận tình cảm của nàng, rồi sau đó không thể không giữ chặt nàng lại.
Một người đàn ông vô cùng lịch sự như Tống Dực, một người sẵn sàng mua hết hoa cho một bé gái trong đêm Giáng sinh dù không có ai để tặng, sẵn sàng nhường taxi cho một người con gái không quen biết vì cô ấy đang ôm một đống đồ nặng, thì lẽ nào có thể bỏ mặc một người đồng nghiệp đứng dưới tuyết hơn một tiếng đồng hồ.
Một người đàn ông, luôn mỉm cười lịch sự, không nhân nhượng, tuyệt không dây dưa mờ ám với bất kỳ ai, thì lẽ nào không nói nổi một câu từ chối.
Thế thì còn vì lẽ gì nữa mà anh không thể từ chối Tô Mạn được, nếu không phải vì yêu.
 Nếu không yêu, tất không phải lặn lội tới tận nước Mỹ để đón đêm Giáng sinh cùng nàng.
Công việc bận rộn, ngày hôm sau nữa vẫn phải đi làm, Bắc Kinh cách New York nửa vòng trái đất, dù Tô Mạn tuyệt không yêu cầu, nhưng anh vẫn tự nguyện làm hết thảy, tới New York đón Giáng sinh cùng nàng, mua hoa hồng và Chocolate cho nàng.
Thái độ của anh khác hẳn với thái độ lúc anh đang dùng bản thân để trả nợ chị em Ma Lạt Năng.
Lúc bên Ma Lạt Năng, anh cưng chiều cô ấy, nhưng không tự ý làm bất kỳ điều gì, mà chỉ làm theo yêu cầu của cô ấy.
Chỉ đơn là là trả nợ, chỉ đơn giản là làm theo vô điều kiện, chứ không phải sẵn sang gánh vác hết tất thảy.
Nếu không yêu, thì một người đường đường chính chính, không biết lùi bước trước khó khăn, luôn tìm ra cách giải quyết mọi vấn đề bằng nỗ lực và nỗ lực hơn nữa, lại vì không biết phải đối mặt với nàng bằng cách nào khi mà món nợ cũ đã trở lại, mà đành phải bỏ trốn tới Singapore.
Nếu không yêu, sao phải khổ sở online từng đêm, biết rằng nàng sẽ không nói gì với mình, nàng hoàn toàn không muốn gặp mình, vẫn phải cố hỏi xem nàng có bình an hay không.
Nếu không yêu, lại không cần phải cắn chặt răng mà dối mình dối người, rằng, mình yêu Hứa Thu. Anh chưa bao giờ trả lời “không” khi Tô Mạn hỏi về tình cảm của anh.
Anh chỉ không dám trả lời có mà thôi.
Anh không có tư cách yêu nàng, bản thân anh chỉ sống để trả món nợ mà anh đã gây ra, anh không thể yêu bất kỳ ai. Thế nhưng, nàng đã len lỏi vào trái tim anh, và ý chí sắt đá của anh chỉ tới mức anh im lặng không dám trả lời nàng, chứ không thể nói một chữ “không”
Nếu không yêu, tất không phải khổ sở vì mưa London, vì mưa London giống như tưởng niệm, khiến người ta không chịu nổi.
Dứt áo tới nước Anh, muốn xa rời nàng, rốt cuộc, không thể chịu nổi nỗi thống khổ vì không biết nàng như thế nào, cuối cùng đành quay trở lại.
Không dám mơ tới tình yêu với nàng, nhưng cũng không thể không gặp lại nàng, vì tưởng niệm giống như ăn mòn từng thớ thịt, khiến người ta thống khổ tới mức không sống nổi.
Nếu không yêu, tất sẽ thản nhiên nhắc tới nàng mà không phải quanh co lẩn tránh, sẽ không phải cắn chặt răng mà giả vờ vui mừng chúc nàng hạnh phúc.
Mỗi khi đọc những lời xỉ vả của độc giả dành cho Tống Dực, tôi vô cùng đau lòng.
Nhất là gần một giờ sáng ngày nào đó, tôi vừa rỏ lệ vừa gõ cho xong những dòng chữ miêu tả cảnh chia tay giữa Tống Dực và Tô Mạn, khi nàng rút tay khỏi tay anh, tay anh dần dần buông ra, nhưng trong chớp mắt cuối cùng lại giữ lại mấy ngón tay tôi, nhưng không chờ tôi kịp phản ứng, anh đã buông hẳn ra, thế mà sáng hôm sau, lúc mở mắt, tôi vẫn còn đọc thấy dòng comment của độc giả
 “Vẫn ghét Tống Dực.”
Khỏi nói lúc đó ruột gan đau như quặn lại, nước mắt xâm xấp bờ mi.
Nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy anh đáng thương.
Đó là sự lựa chọn của anh, và đó cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Làm một người đàn ông, nếu không biết trả giá cho những lỗi lầm của mình, thì cũng không xứng đáng đứng trên đời này, chứ đừng nói là yêu ai.
Phải một Tống Dực như thế mới có thể khiến Tô Mạn phải trả giá cả bao nhiêu năm tuổi thanh xuân, vĩnh viễn không thay đổi cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Yêu thương và che chở một cách thầm lặng cho người con gái mình yêu, chuyện đó, 90% đàn ông đang yêu đều có thể làm được.
Sống và trả giá cho những lỗi lầm mình đã gây ra, dù không ai ép buộc, dù có thể đẩy hết mọi chuyện vào quá khứ, dù bên cạnh có một người con gái tuyệt vời yêu thương hết lòng, dù đường công danh rộng mở, luôn lựa chọn những con đường gai chông mà không ai chọn cả, chỉ có Tống Dực của Tô Mạn mà thôi.
Có thể khi câu chuyện kết thúc, mọi độc giả đều thất vọng.
Hầu như mọi trái tim đều hướng về Lục Lệ Thành, nhưng cũng chẳng sao cả. Tống Dực là người như thế, không cần ai phải cảm thông, không cần ai hiểu tự nén mọi đau khổ vào đáy tim mình.
Người như thế, sống mệt lắm, và đương nhiên cần một người đầy cảm thông như Tô Mạn tới bên cạnh. Không ai tự nhiên sinh ra vô ích, ai đó cũng cần cho một ai đó, và Tô Mạn cần cho Tống Dực, đơn giản thế thôi.
2. Sao không phải là Lục Lệ Thành.
 Yêu một người giống như đánh rơi một giọt nước mắt
Quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
 Nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia
“Sao không phải là Lục Lệ Thành” là câu nói được thốt lên thảm thiết hầu như với tần suất mỗi chương một vài lần. Và cam đoan khi câu chuyện kết thúc, nó sẽ nhiều xấp xỉ với những lời cảm ơn người dịch.
Được ngòi bút của Đồng Hoa ưu ái, Lục Lệ Thành hiện lên với đầy đủ những hào quang chói lọi, chiếm hết sạch cảm tình của độc giả.
Anh tài giỏi, đương nhiên, anh gần như là người đứng đầu trong công ty MG ở lục địa, mà công ty đó thì khỏi nói, không phải ai cũng dám nhìn chứ đừng nói là vào đó làm việc.
 Trong cuộc thi bóng rổ giữa các phòng ban, nhờ sự lãnh đạo xuất sắc của anh, đội bóng của anh đã gần như đánh bại đội bóng của Tống Dực. Anh đầy nỗ lực, đương nhiên, anh chỉ là một người xuất thân từ nông thôn, học trong một trường đại học bình thường, không có người!!!15416_26.htm!!! Đã xem 27205 lần.

Truyện Bí mật bị thời gian vùi lấp Giới thiệu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 19 (tt) Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 t chờ đợi. Quả chỉ ngọt khi đã chín.
Và cuối cùng, sau khi những bí mật bị vùi lấp được phơi bày, sau khi những mâu thuẫn đã được gỡ bỏ, không phải hạnh phúc đã về với Tống Dực hay sao.
 Lam Anh 04/07/2011 [17]
--!!tach_noi_dung!!--


Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 2 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--