hân tích kỹ lưỡng một lá thư nặc danh có thể giảm thiểu đáng kể số người có khả năng viết nó, đồng thời loại trừ những người cụ thể khỏi danh sách tình nghi. Sử dụng dấu chấm phẩy hay dấu móc lửng đúng cách cũng có thể giúp loại trừ toàn bộ nhóm người viết.Osbom và Osborn.Các vấn đề về tài liệu nghi vấn.
Digger đã vào thành phố.
Trông hắn cũng như bạn, như tôi. Hắn đi bộ dọc theo những con phố mùa đông lạnh lẽo như bất kỳ kẻ nào khác, hai vai so lại trước không khí ẩm thấp của tháng Mười hai.
Hắn không cao cũng không thấp, không béo cũng không gầy. Những ngón tay thọc trong đôi găng màu đen có thể ngắn mập, cũng có thể không. Bàn chân hắn có vẻ to, nhưng biết đâu đấy chỉ là cỡ giày.
Nếu nhìn vào mắt hắn, bạn sẽ không xác định được màu sắc hay hình dạng của chúng, chỉ biết là dường như chúng hơi phi nhân tính, và nếu Digger nhìn bạn trong lúc bạn đang nhìn hắn, đôi mắt hắn có thể là điều cuối cùng bạn trông thấy trên đời
Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, hoặc xanh thẫm, và chẳng một ai trên phố để ý khi hắn đi ngang qua, mặc dù nơi đây có vô vàn nhân chứng, bởi những con phố đông đúc ở Washington D.c. đang vào giờ cao điểm của buổi sáng.
Digger đã vào thành phố và đêm nay chính là đêm Giao thừa.
Mang theo một chiếc túi mua hàng của Fresh Field, Digger đi vòng qua các cặp đôi, những người độc thân và các gia đình nhỏ, tiếp tục dấn bước. Phía trước hắn là bến tàu điện ngầm Metro. Hắn được bảo phải có mặt ở đó đúng chín giờ sáng và chắc chắn là thế. Digger không bao giờ đến muộn.
Chiếc túi xách trong bàn tay ngắn mập (hoặc không) của hắn khá nặng. Nó nặng khoảng năm cân cho dù lúc hắn về đến phòng trọ, nó sẽ nhẹ hơn nhiều.
Một người đàn ông va phải hắn và mỉm cười nói, "Xin lỗi", nhưng Digger không thèm nhìn ông ta. Digger chẳng bao giờ nhìn ai, cũng không muốn ai nhìn mình.
"Đừng để ai..”, Click, "... đừng để ai trông thấy mặt. Nhìn đi chỗ khác. Nhớ chưa?".
"Tôi nhớ rồi."
Click.
Hãy nhìn đèn, hắn nghĩ, nhìn... click... những thứ trang hoàng đêm Giao thừa. Những đứa bé mập mạp trên biển quảng cáo, Ông già Thời gian. (Theo thần thoại, Em bé và Ông già Thời gian là hai hình ảnh luôn gắn liền với nhau. Hình ảnh Em bé là hiện thân cho sự bắt đầu một năm mới. Theo thời gian, Em bé ấy sẽ nhanh chóng già đi cho đến khi trở thành Ông già vào thời điểm một năm kết thúc. Trong thời khắc chuyển giao ấy, Ông già sẽ trao lại trọng trách cho các Em bé của năm tiếp theo đảm nhận rồi yên nghỉ).
Những đồ trang trí vui mắt. Những ánh đèn vui mắt. Và mọi người đều tỏ ra tử tế một cách khôi hài.
Đây là khu vực Dupont Circle (vòng xuyến giao thông, công viên, khu dân cư và địa hạt lịch sử ở Tây Bắc Washington D.c.), trung tâm của tiền tài, nghệ thuật và của nam thanh nữ tú. Digger biết thế, nhưng chỉ vì người chỉ dạy hắn mọi điều đã nói cho hắn biết về Dupont Circle.
Hắn đến miệng hầm tàu điện ngầm. Buổi sáng hôm nay thật u ám, và vì đang là tiết trời mùa đông, nên cả thành phố đều chìm trong sương mờ.
Digger nghĩ về vợ hắn trong những ngày như thế này. Pamela không thích bóng tối và cái lạnh, nên nàng.., click... nàng... Nàng làm gì nhỉ? Đúng rồi. Nàng trồng hoa màu đỏ và màu vàng.
Hắn nhìn đường xe điện và nghĩ về bức tranh từng trông thấy một lần. Hắn và Pamela đã tới thăm viện bảo tàng. Cả hai trông thấy một bức tranh cổ trên tường.
Pamela nói, "Sợ quá, đi thôi!".
Đó là bức vẽ đường vào địa ngục.
Đường hầm Metro biến mất ở độ sâu mười tám mét dưới lòng đất, hành khách đi lên và đi xuống. Trông y hệt bức tranh kia.
Đường vào địa ngục.
Này là những phụ nữ trẻ cắt tóc ngắn và xách cặp táp. Này là đàn ông mang túi xách thể thao cùng điện thoại di động.
Còn đây là Digger với chiếc túi mua hàng của mình.
Hắn có thể béo, cũng có thể gầy. Trông hắn giống hệt bạn, giống hệt tôi. Không một ai từng để ý đến Digger và đó là lý do hắn làm việc của mình rất giỏi.
"Anh là người giỏi nhất", người chỉ dạy hắn mọi điều đã nói vậy vào năm ngoái. "Anh là người...", click, click, "... giỏi nhất".
Tám giờ năm mươi chín phút, Digger lên tới đỉnh cầu thang cuốn tự động, nơi đầy rẫy những con người đang biến mất vào trong đường hầm.
Hắn thò tay vào túi và gập ngón tay quanh cò súng tiện lợi, đó có thể là một khẩu tiểu liên Uzi hay đại liên Mac-10 hoặc Intertech, nhưng chắc chắn nó nặng đến năm cân và chứa ổ đạn một trăm viên cỡ 22 li của súng trường.
Digger thèm ăn xúp, nhưng hắn lờ cảm giác đó đi.
Bởi vì hắn là người... click... giỏi nhất.
Hắn nhìn về hướng đám đông đang chờ đến lượt bước xuống cầu thang cuốn, thứ sẽ dẫn họ tới địa ngục, nhưng không thật sự nhìn họ. Hắn cũng chẳng nhìn các cặp đôi hay những người đàn ông cầm theo điện thoại, cả đám phụ nữ cắt tóc ở Supercuts, cũng là nơi Pamela thường ghé. Hắn không nhìn các gia đình mà chỉ ôm chặt chiếc túi mua hàng trước ngực, như kiểu người ta ôm chiếc túi đựng đầy thực phẩm cho dịp lễ. Một tay hắn đặt trên nòng súng loại bất kỳ, tay kia thì ôm quanh chỗ phồng lên trên túi mà nhìn từ bên ngoài, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ rằng đó là một ổ bánh mỳ Fresh Field, loại rất hợp để ăn cùng với xúp. Thế nhưng, thực tế nó lại là một dụng cụ giảm thanh rất nặng, cuốn bằng vật liệu cách điện và nút cao su.
Đồng hồ của hắn kêu bíp.
Chín giờ sáng.
Hắn bóp cò.
Một tiếng rít vang lên khi luồng đạn bắt đầu lao xuống, khiến những hành khách đứng trên cầu thang cuốn đổ rạp về phía trước. Tiếng bụp bụp bụp của khẩu súng đột nhiên bị nhấn chìm bởi những tiếng gào thét.
"Ôi Chúa ơi, cẩn thận. Chúa ơi, chuyện gì xảy ra vậy... tôi đau quá... tôi ngã." Đại loại là thế.
Bụp bụp bụp.
Rồi đến những tiếng choang kinh khủng của đạn lạc: những viên đạn va đập vào kim loại và chạm xuống sàn đá. Âm thanh ấy rất to. Tiếng đạn trúng mục tiêu nhẹ hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều nhìn quanh, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Digger cũng nhìn quanh. Ai nấy đều cau mày. Hắn cũng cau mày.
Không ai nghĩ mình đã bị bắn. Họ tin rằng ai đó vừa ngã và làm cả hàng người đổ nhào xuống cầu thang cuốn. Tiếng lanh canh và lạch xạch vang lên khi điện thoại, cặp táp và túi xách thể thao rơi ra từ tay các nạn nhân.
Ổ đạn một trăm viên hết vèo trong tích tắc.
Không ai để ý thấy Digger khi hắn đang nhìn quanh, như tất cả những người khác.
Cau có.
"Gọi xe cứu thương; gọi cảnh sát, cảnh sát; Chúa ơi, cô này cần giúp, cô kia cần giúp; ai đó, anh ta chết rồi; ôi Chúa ơi; Chúa ơi; chân cô ấy kìa, nhìn chân cô ấy kìa; con ơi, con ơi..”.
Digger hạ túi xuống, trên đó vẫn còn một cái lỗ nhỏ, nơi những viên đạn xé túi chui ra. Chiếc túi đã giữ lại tất cả những vỏ đạn bằng đồng nóng rẫy.
"Tắt cầu thang đi, tắt đi, ôi Chúa ơi, nhìn này, ai đó tắt ngay, tắt cầu thang cuốn đi, họ đang bị nghiền nát..
Đại loại là thế.
Digger nhìn. Nhưng đó là vì ai cũng nhìn.
Song rất khó để có thể nhìn vào địa ngục. Bên dưới hắn chỉ là một đống các thi thể đè lên nhau, ngày càng chất cao hơn, quằn quại... Có người sống, có người đã chết, có người đang vật vã thoát ra từ núi người dưới chân cầu thang.
Digger từ từ lùi lại giữa đám đông. Rồi hắn biến mất.
Hắn rất giỏi biến mất. "Lúc bỏ đi, anh phải làm như mình là một con tắc kè", người chỉ dạy hắn mọi điều đã nói. "Anh có biết thế là thế nào không?"
"Một con thằn lằn."
"Chính xác."
"Đổi màu. Tôi đã thấy trên ti vi."
Digger di chuyển trên vỉa hè đầy người qua lại. Lúc chạy hướng này, lúc chạy hướng kia. Hài hước thật.
Hài hước...
Không ai để ý đến Digger.
Kẻ trông chẳng khác gì bạn hay tôi hay đồ gỗ trong nhà. Kẻ mang khuôn mặt trắng trẻo như bầu trời buổi sáng. Hay đen tối như lối vào địa ngục.
Trong lúc đi bộ chậm, thật chậm, hắn nghĩ về nhà trọ. Nơi hắn sẽ nạp lại đạn và lắp ống giảm thanh với lớp bọc cách điện, ngồi trong chiếc ghế thoải mái của mình cùng một chai nước và bát xúp bên cạnh. Hắn sẽ ngồi và thư giãn cho đến tận chiều nay, nếu người chỉ dạy hắn mọi điều không gửi tin nhắn bảo hắn ngừng lại, hắn sẽ mặc chiếc áo khoác dài màu đen hoặc xanh thêm lần nữa và ra ngoài.
Lặp lại mọi chuyện một lần nữa.
Đêm nay là đêm Giao thừa, và Digger đã vào thành phố.
Trong lúc những chiếc xe cứu thương tăng tốc tiến về Dupont Circle và các nhân viên cứu hộ đi đào xới mỏ xác người ghê tởm ở ga tàu điện ngầm Metro, Gilbert Havel đang đặt bước về phía Tòa thị chính cách đó ba cây số.
Ở góc đường Fourth và D, bên một cây phong đang say ngủ, Havel dừng bước rồi mở bì thư mình mang theo để đọc lại một lần cuối cùng.
Havel quyết định rằng đây là ý tưởng hoàn hảo nhất mà một người có thể nghĩ ra được. Hàng tháng trời hoạch định. Mọi phản ứng của cảnh sát và FBI đều đã được tính trước. Một ván cờ.
Phấn chấn trước ý nghĩ ấy, gã trả lá thư vào trong phong bì, gập lại nhưng không dán và tiếp tục đi dọc con phố. Havel đi với tư thế lom khom, mắt nhìn xuống để giảm bớt chiều cao một mét tám mươi bảy của mình. Mặc dù vậy, việc ấy vẫn rất khó khăn đối với gã; gã thích ngẩng cao đầu và nhìn xuống mọi người hơn.
Hệ thống an ninh ở Tòa thị chính, tòa nhà One Judidary Square thật ngớ ngẩn. Không một ai để ý khi gã đi bộ qua cổng để vào tòa nhà bằng đá tầm thường ấy và dừng lại trước máy bán báo tự động. Gã trượt bì thư xuống dưới quầy báo rồi từ từ xoay người, đi bộ về hướng phố E.
Ngày cuối cùng của năm nay ấm áp quá, Havel đang nghĩ. Không khí phảng phất như hương thu với lá mục và khói từ gỗ ẩm. Thứ mùi gợi lên một thoáng cảm xúc hoài niệm khó định hình về ngôi nhà thời thơ ấu của gã. Gã dừng ở quầy điện thoại trả tiền trên góc phố, thả vào đó vài đồng xu và bấm nút.
Một giọng nói trả lời, "Tòa thị chính. Phòng An ninh đây".
Havel đưa một chiếc máy ghi âm sẵn đến cạnh điện thoại và bấm nút bật. Giọng nói bị máy tính làm cho méo mó vang lên “Phong bì ở trước mặt tòa nhà. Bên dưới quầy bán báo tự động. Đọc ngay bây giờ. Nó liên quan đến vụ thảm sát ở Metro". Gã cúp máy rồi đi bộ qua đường, thả chiếc máy ghi âm vào một cái cốc giấy và ném vào thùng rác.
Havel bước vào một quán cà phê và ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nơi gã có tầm nhìn rõ nhất tới chiếc máy bán báo tự động lẫn cửa hông của Tòa thị chính. Gã muốn đảm bảo rằng ai đó sẽ nhặt cái phong bì ấy lên, và đúng thế thật, trước cả khi Havel kịp cởi áo khoác. Gã cũng muốn xem ai sẽ tới tư vấn cho ông thị trưởng. Và liệu phóng viên có xuất hiện hay không.
Khi cô bồi bàn dừng ở chỗ gã, gã liền gọi cà phê cùng bánh kẹp thịt bò bít tết dù vẫn đang là giờ ăn sáng. Đó cũng là món đắt nhất trong thực đơn của quán. Tại sao lại không nhỉ? Gã sắp trở thành kẻ rất giàu có cơ mà.