a khỏi nhà Lâm Hồng, nước mắt Tống Cương chảy giàn giụa. Dọc theo phố lớn của thị trấn Lưu, khi ráng chiều mất hút, anh bước đi một cách bi tráng. Giờ phút ấy Tống Cương đau khổ tuyệt vọng. Trước mắt Tống Cương luôn luôn hiện ra cảnh tượng cặp mắt Lâm Hồng trợn tròn khủng khiếp, sau đó nhắm lại, nước mắt chảy tràn ra hai đuôi mắt. Anh nghiến răng, cố nuốt nỗi đau vào lòng, đi trong màn đêm sắp buông xuống. Trong anh tràn đầy sự thù hận với chính mình. Khi đi qua cầu, anh muốn lao xuống sông tự tử. Lúc đi qua cột điện, anh muốn đâm đầu vào cho chết quách đi. Có một người đẩy xe bò lạch cạch đi qua. Hai chiếc sọt lồng vào nhau để trên xe. Một bó dây bện cỏ treo trên sọt. Tống Cương bước đến, tiện tay cầm bó dây bện cỏ chạy đi. Người đó bỏ xe đuổi theo, kẻo áo Tống Cương nói:- Này, này, anh làm gì vậy?Tống Cương dừng chân, hằm hằm nhìn ông kia nói:- Tự sát, ông hiểu không! ông kia giật nẩy mình. Tống Cương cuốn dây bện cỏ vào cổ mình, lại giơ hai tay lên, thè lưỡi ra, cười nói hung hãn:- Treo cổ, ông hiểu không?Ông kia lại giật nảy mình, sau đó hả mồm trợn mắt nhìn Tống Cương bước đi. Khi đẩy xe đi, mồm ông nói mát, bụng ông nghĩ, mẹ kiếp, thật xúi quẩy, trời chưa tối đã gặp phải thằng điên, bị gã dọa giật nẩy mình, lại còn mất một bó dây bện cỏ. Vừa đẩy xe bò, ông vừa luôn mồm chửi, đi hết một dãy phố dài nhất thị trấn Lưu chúng tôi, đi mãi đến cổng nhà Lâm Hồng. Lúc này Lý Trọc vừa nhặt táo lên, đang nhai. Ông kia nói với Lý Trọc như kêu oan:- Mẹ kiếp, ta xúi quẩy vô cùng, gặp phải một thằng điên...- Có ông mới giống một thằng điên - Lý Trọc vừa đi, vừa khinh khỉnh nói.Tống Cương quàng dây bện cỏ lên cổ, rồi cứ để nguyên không bỏ ra, giống như một chiếc khăn quàng đan bằng cỏ. Tống Cương đi phăm phăm, như xông vào cái chết. Anh nghe thấy tiếng gió phần phật phát ra từ quần áo. Bước đi quá nhanh, khiến Tống Cương cảm thấy mình luôn dẫm hụt. Người lắc la lắc lư, như con thuyền chòng chành trên sóng. Tống Cương thấy mình đã đi qua đường phố dài nhanh như chớp, sau đó cũng nhanh như chớp rẻ vào một ngõ nhỏ, đến cửa nhà mình.Tống Cương mò chìa khoá mở cửa, đi vào căn nhà tối om. Nghĩ một lát, anh mới biết nên bật điện. Đèn bật sáng, anh ngẩng lên nhìn xà ngang trên nóc nhà, thầm nghĩ treo cổ ở đây. Anh cầm chiếc ghế đặt dưới xà, đứng lên, tay bám chặt xà ngang.Lúc này anh phát hiện trong tay không có dây bện cỏ. Anh ngó ngó nghiêng nghiêng một cách nghi hoặc, không biết để quên bó dây ở đâu, có thể bị rơi giữa đường. Nhảy xuống ghế, anh đi ra cửa. Một cơn gió thốc vào mặt. Trên cổ anh phát ra tiếng cọ xát. Anh cười. Thì ra dây bện cỏ quàng trên cổ.Tống Cương lại đứng trên ghế, tháo dây bện cỏ ở cổ, buộc cẩn thận vào xà ngang, cẩn thận buộc cái nút thòng lọng. Kéo mạnh dây một cái, anh thò cổ vào thòng lọng, thắt chặt lại. Thở một hơi thật dài, anh nhắm mắt. Một cơn gió lùa vào, anh chợt nhận ra chưa khép cửa, cánh cửa đang lắc lư trong gió. Anh bỏ thòng lọng ra khỏi cổ, nhảy ra đóng cửa. Rồi lại đứng lên ghế, thò cổ vào thòng lọng, anh nhắm mắt, hít một hơi cuối cùng, thở một hơi cuối cùng, rồi đá đổ ghế. Tống Cương cảm thấy người mình bỗng dưng kéo dài ra, hơi thở bị tắc nghẽn. Giữa lúc này anh mơ màng cảm thấy Lý Trọc bước vào nhà.Khi đẩy cửa bước vào, Lý Trọc trông thấy thân thể Tống Cương đang giãy giụa trên không trung. Anh ta hốt hoảng kêu thất thanh, lao đến ôm hai chân Tống Cương, cố sức giơ cao, sau đó nhận thấy cách này không ổn. Như một con thú bị nhất trong lồng, Lý Trọc kêu ầm ĩ, chạy lung tung trong nhà. Khi nhìn thấy con dao bầu, anh ta chộp luôn, dựng lại chiếc ghế đổ, đứng lên ghế, rồi rướn người nhảy lên, vung dao chặt đứt giây bện cỏ. Khi Tống Cương rơi xuống, Lý Trọc cũng ngã ra đất. Lý Trọc vội vàng trở mình quỳ xuống, nâng vai sống Cương lắc mạnh. Anh ta vừa khóc hu hu vừa gọi:- Anh Tống Cương, anh Tống Cương...Tống Cương khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa. Lúc này người Tống Cương động đậy. Tống Cương bắt đầu ho. Thấy Tống Cương đã sống lại, Lý Trọc lau nước mắt nước mũi, cười hì hì. Cười mấy cái, anh ta lại khóc, vừa khóc vừa bảo:- Anh Tống Cương, tại sao anh làm thế?Tống Cương ho, ngồi dựa vào tường. Anh đờ đẫn nhìn Lý Trọc đang khóc, nghe Lý Trọc gọi tên mình hết lần này đến lượt khác. Anh đau buồn há mồm cố nói, nhưng không thành tiếng, mãi anh mới nói được giọng khàn khàn:- Anh không muốn sống.Lý Trọc thò tay sờ vào vết hằn trên cổ Tống Cương sưng tấy, vừa khóc vừa mắng:- Mẹ kiếp! Anh chết đi, em biết làm thế nào? Mẹ kiếp! Em chỉ có một mình anh là người thân. Mẹ kiếp! Anh chết đi, em sống một mình à! Mẹ kiếp!Tống Cương gạt tay Lý Trọc, lắc đầu đau khổ nói:- Anh thích Lâm Hồng, anh thích cô ấy hơn cả em, em không cho anh yêu cô ấy, lại còn bắt anh làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác...Lý Trọc lau khô nước mắt, bực tức nói:- Vì một người đàn bà mà tự sát, có đáng không?Lúc này Tống Cương quát vào mặt Lý Trọc:- Nếu là em, em sẽ thế nào?- Nếu là em - Lý Trọc cũng quát tướng - Em sẽ giết anh!Tống Cương sửng sốt nhìn Lý Trọc. Chỉ ngón tay vào mình Tống Cương nói:- Anh là anh em của em kia mà?- Anh em cũng giết! - Lý Trọc đốp chát luôn.Nghe nói vậy, Tống Cương ngẩn người. Một lát sau anh cười hì hì. Anh nhìn kỹ thằng em, nhìn người anh em đã từng nương tựa vào nhau mà sống. Câu nói vừa giờ của người anh em này, khiến Tống Cương đột nhiên được giải phóng. Anh cảm thấy có tự do. Anh có thể toàn tâm toàn ý dồn vào Lâm Hồng, hơn nữa không gì ngăn cản nổi. Tống Cương cười thành tiếng. Từ đáy lòng anh cảm động nói với Lý Trọc:- Em nói thế tốt quá!Vừa giờ Tống Cương còn khóc khóc mếu mếu nói với Lý Trọc "không muốn sống", bây giờ đột nhiên cười sang sảng. Lý Trọc thấy dờn dợn. Anh ta nhìn Tống Cương nhảy vọt lên như thi nhảy cao, hăng hái đi ra cửa. Lý Trọc không biết ông anh định làm gì. Anh ta bò dậy, gọi "này, này" hỏi Tống Cương:- Anh định làm gì vậy?Tống Cương quay lại bình tĩnh đáp:- Anh phải đi gặp Lâm Hồng. Anh phải đi nói với Lâm Hồng, anh thích cô ấy.- Không thể đi - Lý Trọc nói với theo - Lâm Hồng là của em, anh không đi được. Mẹ kiếp...- Không - Tống Cương lắc đầu tỏ vẻ kiên định nói - Lâm Hồng thích anh, không thích em.Lúc này Lý Trọc lại giở ngón sở trường, cảm động nói:- Tống Cương, chúng mình là anh em...Tống Cương sung sướng đáp:- Anh em cũng chém.Nói xong, Tống Cương bước ra cửa, bước chân chắc nịch, rộn rã. Lý Trọc điên tiết, thở hổn hà hổn hển, đấm một cú vào tường, sau đó đau quá, cứ nghiến răng nhếch mép, vừa xoa vừa thở vừa thổi vào nắm tay bị thương. Tiếng kêu ối ối trong miệng biến thành tiếng thổi phù phù. Khi đã đỡ đau, nhìn ra bóng tối mênh mông bên ngoài Lý Trọc nói với Tống Cương đã mất hút từ bao giờ bao giờ:- Mày cút xéo đi cho tao! Mày là thằng khốn nạn trọng gái khinh bạn, trọng gái khinh anh em! Mẹ kiếp!Tống Cương đi trên đường phố sáng trăng. Lá rụng cuối thu rơi nhè nhẹ. Tống Cương cười hì hì luôn mồm. Bị kìm nén từ lâu lắm, cuối cùng anh đã được buông thả niềm sung sướng của mình. Anh hít thở mạnh mẽ, thoải mái từng hơi gió lạnh đêm thu, sải bước đi đến nhà Lâm Hồng. Đi dọc phố, anh cảm thấy ban đêm của thị trấn Lưu đẹp vô cùng, sao lấp lánh đầy trời. Gió thu vi vu thổi. Bóng cây đung đưa. Ánh đèn và ánh trăng lồng vào nhau, giống như mớ tóc đuôi sam đen óng ả của Lâm Hồng. Trên đường phố yên tĩnh, thi thoảng có vài người đi lại, khi đi qua đèn đường, cảm giác như khoác ánh sáng lên người, khiến Tống Cương trố mắt nhìn ngạc nhiên. Lúc đi qua cầu, Tống Cương càng sửng sốt, anh nhìn thấy mặt sông gợn sóng lăn tăn chở đầy trăng sao.