Quyển 11 - Chương 1 & 2
Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em

    
ốn năm sau, sân bay quốc tế.
Máy bay từng chiếc từng chiếc cất cánh lẩn vào không trung lại không ngừng có máy bay hạ cánh. Loa phát thanh không ngừng phát báo về thông tin chuyến bay.
Nhóm hành khách liên tục đi ra. Đại sảnh sân bay ấm áp đủ để hòa tan tuyết lạnh đang bay lả tả ngoài cửa sổ. Mùa đông, lại vào thời điểm Giáng sinh nên đại sảnh sân bay tràn ngập không khí vui vẻ.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông đi ra, thân hình cao lớn, anh tuấn. Áo khoác trên người theo nhịp bước chân tung bay, lúc bước ra thì nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua, bộ dáng vội vàng, một tia lo lắng xuất hiện trên gương mặt. Dấu vết thời gian không lưu lại trên gương mặt, chỉ là càng tăng thêm nét thành thục nho nhã.
Rất nhanh sau đó là thanh âm vui sướng của trẻ con vang lên:
“Ba…”
Kèm theo là một thân ảnh nho nhỏ xuyên qua đám người vọt tới đây.
Người đàn ông dừng bước, sau đó càng thêm nhanh chân tiến về phía trước, lúc nhìn đến thân ảnh nho nhỏ đang chạy tới thì ngồi xổm xuống kịp lúc bé con sà vào trong lòng mình. Lại bất ngờ đứng lên, trực tiếp làm cho bé con cưỡi trên cổ.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười như chuông bạc của bé con cùng tiếng cười sang sảng của người đàn ông dung hòa vang lên.
Hai người thỏa mái trong niềm hạnh phúc thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Nhìn đến hai người, có lẽ là bé con kia quá mức xinh đẹp khiến mọi người nhìn không dời mắt thậm chí có người con dừng chân lại để ngắm nhìn khung cảnh trên.
Cưỡi trên cổ người đàn ông là bé trai khoảng 3 tuổi, khuôn mặt lung linh anh tuấn cùng người đàn ông như khuôn mẫu khắc ra. Ngũ quan như thể là bản sao thu nhỏ của người đàn ông. Chẳng qua ánh mắt càng vô cùng trong suốt, ngây thơ. Ngũ quan nho nhỏ so sánh với người đàn ông thì càng thêm tinh xảo hơn nhiều.
Mái tóc của bé trai rất đẹp, so với mái tóc đen óng tự nhiên của người đàn ông thì của bé trai pha chút rám nắng, dày đặc như tảo biển, tự nhiên phát ra ánh áng như mộng ảo. Bé cưỡi trên cổ người đàn ông, cất tiếng cười khanh khách. Cha con hai người nhìn qua thật thu hút.
Vài cấp dưới rất nhanh đi đến, cung kính nói: “Bộ trưởng Lệ, Lệ phụ nhân cũng tự mình đến đón ngài.”
Lệ Minh Vũ đáy mắt vừa vui vẻ vừa lo lắng. Nhìn qua trong đám người là một bóng dáng xinh đẹp, giống như hoa sen lặng lẽ đứng đó. Cho dù trong đám đông vẫn nhận ra trong cái nhìn đầu tiên.
Thời gian trôi qua khiến cho cô càng thêm xinh đẹp, chính là thêm một phần thành thục của phụ nữ và dáng vẻ ngọc ngà, tao nhã. Trên môi nhàn nhạt ý cười, đã sớm chứng kiến một màn cha con đoàn tụ, nhưng không có ý định tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn, trong mắt ngập tràn ấm áp cùng hạnh phúc.
“Mẹ…”
Bé trai vui sướng dang hai tay hướng tới người phụ nữ, tươi cười cùng người đàn ông cùng bộ dáng.
Người đàn ông đáy mắt lướt qua tia nhớ nhung rõ rệt, sải bước hướng tới người phụ nữ đang đi tới.
Tô Nhiễm trước sau vẫn cười, đợi người đàn ông đến gần, lại ngẩng đầu nhìn con, cất giọng bất đắc dĩ: “Cố Dương, mau xuống đây. Ba vừa xuống may bay đã rất mệt rồi!”
Bé trai liền nghe lời, vừa la hét muốn leo xuống. Người đàn ông mỉm cười, đem con thả xuống đất, sau đó bé trai lập tức nói: “Ba, ba đi nhiều ngày nay con đều thực nghe lời mẹ. Mẹ mang thai em trai, em gái, lúc ba không ở nhà con đều chăm sóc mẹ.”
“Rất ngoan.”
Lê Minh Vũ nhịn không được xoa xoa đầu con. Lại nhìn về phía vợ mình, ánh mắt dừng trên bụng cô lại càng thêm ôn nhu đồng thời cũng lẫn một tia đau lòng. “Không phải không cho em ra sân bay sao? Như thế nào lại không nghe lời?”
Tô Nhiễm tiến lên, tay chỉnh lại vạt áo cho anh, cười cười: “Là con anh la hét muốn tới, nói vài ngày không gặp anh, nhớ anh muốn chết, không có biện pháp, em chỉ có thể cùng đến đây.”
“Chính là con nhớ anh sao?” Lệ Minh Vũ nắm tay cô, cúi đầu ở bên tai bỏ xuống một câu.
Tô Nhiễm hạ đôi mắt, hai má có chút nóng lên. “Đừng náo loạn, đều đã làm ba rồi, còn không đứng đắn như vậy.”
Lệ Minh Vũ lại cười ha ha, bạc môi hạ xuống cho cô một cái hôn nhẹ, sau đó xấu xa thấp giọng nói: “Muốn anh đứng đắn như lời em nói, như thế nào có con chúng ta? Còn có tiểu bảo bối trong bụng em?”
Tô Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái, nhưng cũng nở nụ cười, đi theo anh vào trong xe.
Bốn năm qua, cuộc sống quá yên tĩnh mà hạnh phúc. Tô Nhiễm cũng là sau này nhớ lại thời điểm trước kia mới rõ ràng. Bốn năm trước, lúc Lệ Minh Vũ cầu hôn cô, kỳ thật cô đã có bầu, chính là ngay cả bản thân cô cũng không biết, cuối cùng vẫn là Lệ Minh Vũ cẩn thận phát hiện ra. Giữa thời kì trăng mật, cả hai đều có tâm trạng sung sướng khi nghĩ về đứa nhỏ. Lệ Minh Vũ lại thật cẩn thận. Tô Ánh Vân nghe nói Tô Nhiễm mang thai lúc đầu có điểm lo lắng, sợ bên người chỉ có một người đàn ông không biết cách săn sóc, nào biết Lệ Minh Vũ luôn luôn thích đứa nhỏ đã sớm nóng lòng muốn thử, việc chiếu cố phụ nữ có thai rất chu đáo.
Thời điểm khó khăn nhất trong thai kì Tô Nhiễm hoàn toàn không có cảm nhận được vì cả hai lần trước đều sanh non, mà lần này, cô cơ hồ mỗi một ngày đều nôn nghén, Lệ Minh Vũ vì cô mà vô cùng khổ tâm, chẳng những xin nghỉ dài hạn, còn đưa cô đến nơi phong cảnh hợp tâm trạng trên đảo nhỏ. Trời trong, nắng ấm, khí hậu làm cho phụ nữ có thai dễ dàng giảm bớt sầu não, tâm tình tốt lên.
Mang thai 10 tháng, trên cơ bản đều là Lệ Minh Vũ tự tay tới chăm sóc, trừ phi anh bất đắc dĩ phải đi công tác.
Lúc đứa nhỏ còn chưa máy thai, phụ nữ thường thay đổi tâm tính, tuy nói Tô Nhiễm đối với đứa nhỏ này cảm thấy vô cùng cao hứng cùng hạnh phúc, nhưng dù sao cũng là một loại sinh lý dẫn đến tâm lý biến hóa, cô thường xuyên muốn khóc, một chút liền phát giận, nhưng Lệ Minh Vũ là người đàn ông vô cùng bao dung, lúc cô muốn tranh cãi ầm ĩ cùng phát giận, anh đều chỉ cười, thậm chí mỗi ngày đều chọc cô vui vẻ, vì muốn làm cho cô trải qua thai kì nhanh hơn, một người chưa từng có tế bào hài hước như Lệ Minh Vũ thế nhưng mua vô số tập truyện cười, sau đó nhớ kỹ kể cho Tô Nhiễm nghe.
Người xưa nay hiếm hoi nụ cười thế nhưng cười một cái liền không ngừng nghỉ, lúc kể chuyện cười cho Tô Nhiễm nghe. Cơ hồ mỗi lần cười đến rút gân, khiến Tô Nhiễm còn không biết xảy ra chuyện gì. Nhiều lúc Tô Nhiễm là bị bộ dáng của anh chọc cho tức cười.
Lúc thời điểm đứa nhỏ máy thai, Lệ Minh Vũ so với Tô Nhiễm còn khẩn trương cùng kích động hơn, bụng càng lớn đứa nhỏ máy thai lại càng rõ ràng, anh có đôi khi buổi tối không ngủ được chỉ nhìn chằm chằm bụng Tô Nhiễm, lúc gặp thai động thì hứng thú giống như nhận được phần thưởng lớn, Tô Nhiễm nhìn anh lại giống như đứa trẻ.
Thời điểm quay phim phụ nữ có thai, Lệ Minh Vũ lại phát huy mười phần tính tình bá đạo, anh tuyệt đối không cho phép nhiếp ảnh gia nhìn trộm thân thể của cô cùng con trai trong bụng, kết quả là, một ngày nào đó liền mua trọn vẹn thiết bị chụp ảnh, làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh Tô Nhiễm làm Tô Nhiễm dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ đủ tháng sinh ra, là bé trai cực kì xinh đẹp, bác sĩ đỡ đẻ lúc thấy đứa nhỏ liền nhịn không được cảm thán vài câu, đứa nhỏ kế thừa nét anh tuấn của Lệ Minh Vũ cùng vẻ đẹp của Tô Nhiễm, làm người ta nhìn không dời mắt.
Lệ Minh Vũ đặt cho đứa nhỏ một cái tên đẹp: Lệ Cố Dương, hy vọng nó trong tương lai thuận buồm xuôi gió.
Về tên của đứa nhỏ, Lệ Minh Vũ cùng Tô Nhiễm đều chung nhận thức. Vợ chồng Lệ Thiên đem Lệ Minh Vũ coi là con đẻ, công nuôi dưỡng vô cùng lớn, cho nên anh sẽ không sửa tên đổi họ, chỉ đem họ của chính mình thêm vào nên đứa nhỏ có tên Lệ Cố Dương.
Mà năm nay, Tô Nhiễm lại mang thai, bác sĩ nói là một đôi long phượng thai, Tô Nhiễm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cô cùng Lệ Minh Vũ cũng thập phần khát vọng một bé gái.
Biết được Tô Nhiễm mang song bào thai, Lệ Minh Vũ quả thực hưng phấn không biết kể đâu cho hết. Tô Ánh Vân cùng hai ông bà Lệ gia lại càng không dùng từ gì để biểu đạt. Mỗi ngày đều hướng đường Hoa Phủ chạy đến. Lệ Minh Vũ lại bắt đầu tưởng tượng long phượng thai sinh ra sẽ có là bộ dáng gì.
Lệ Minh Vũ lần này đi công tác một tuần, thời gian này với anh mà nói quả thực là sống một ngày bằng một năm. Tiểu Cố Dương lại mỗi ngày trong điện thoại trực tiếp hỏi anh có thể hay không ở lễ Giáng Sinh trở về, nay anh thật đúng là quy tâm giống như tên, vì thế hành trình công việc 2 tuần ép xuống còn 1 tuần, mục đích chính là mau về cùng vợ con.

 

Vào đêm, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc.
Hôm nay là ngày Tiểu Cố Dương vui vẻ nhất, sau khi đi theo Lệ Minh Vũ chơi ném tuyết, hai cha con lại đắp một đôi người tuyết thật to, cuối cùng Tô Nhiễm đem một cây cà rốt đặt ở trên người tuyết làm cái mũi, một nhà ba người chơi thật sự là vui vẻ.
Tiểu Cố Dương đã ngủ từ sớm, nó từ nhỏ liền dưỡng thành thói quen tốt, chưa từng làm cho người lớn lo lắng, điều này hoàn toàn quy công cho Lệ Minh Vũ dạy con có cách, tuy nói anh rất thương con, nhưng cũng không cưng chiều, từ nhỏ liền giáo dục Tiểu Cố Dương dưỡng thành thói quen chuyên chú cùng tính nhẫn nại, đây là điều kiện cho con sau này có thể trở thành một người đàn ông xuất sắc.
Tiểu Cố Dương ba tuổi đã học được làm một ít công việc gia đình đơn giản, chuyện của mình đều tự mình đi làm, nó thích chơi một ít trò chơi phức tạp, ví như nói theo 9 cách, lắp ráp mô hình đơn giản, thậm chí còn đem một ít món đồ chơi mô hình bỏ đi âm thầm làm lên lại. Mộ Mạn Vân nói, Tiểu Cố Dương điểm ấy cùng Lệ Minh Vũ mới trước đây là giống nhau như đúc.
Chơi cả một ngày, Tô Nhiễm nhiều ít có chút mệt mỏi.
Trong phòng tắm, người đàn ông khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, da thịt màu đồng dưới dòng nước chảy xuống khêu gợi vẻ sáng bóng. Một người đàn ông dáng người hoàn mỹ, tỉ lệ cân đối.
Cơ bắp rắn chắc phân bố khắp nơi trên thân thể, đem vẻ nam tính kiêu ngạo, lực lưỡng cùng tao nhã bên trong biểu hiện ra bên ngoài, bọt nước dọc theo đường cong cơ thể anh chảy xuống, như là lưu luyến vẻ lực lưỡng ấy không rời.
Tắm xong, Lệ Minh Vũ quấn một cái khăn tắm ở trên lưng, đơn giản vuốt tóc, Nhìn qua gương, xuất hiện hai má, hình dáng khắc sâu mà anh tuấn, bọt nước còn dán trên gáy, hé ra gương mặt xuất sắc, như nói lên thời gian đối với anh thật ưu ái.
Anh dùng lực lắc đầu, bọt nước dính trên tóc như là tuyến hạt châu bị chặt đứt, bay tung tóe, làm xong anh liền đi ra phòng tắm, tay đẩy cửa vào phòng ngủ.

 

Chương 2:Ngoại truyện 1

 Hạnh phúc thuộc về em

Phòng ngủ thực im lặng, có thể nghe được tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Ngoài cửa sổ tuyết như trước vẫn lẳng lặng rơi xuống, từng lớp từng lớp.
Vừa đi vào phòng ngủ, Lệ Minh Vũ vừa nghe được âm thanh điện thoại di động của mình vang một tiếng, là thanh âm báo tin nhắn, mi tâm nhíu lại cảm thấy nghi hoặc, bình thường người tìm anh không có nhàn tình lịch sự tao nhã gửi tin nhắn như vậy, trực tiếp điện thoại là được rồi.
Di động vừa vặn ở bên người Tô Nhiễm, nghe được tiếng vang cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, màn hình sáng một chút, đem nội dung tin nhắn từng câu từng chữ ánh vào mắt cô, nguyên bản muốn đưa điện thoại di động qua cho Lệ Minh Vũ, khi nhìn đến dòng chữ lại dừng một chút.
Không để ý ngẩng đầu, lại vô tình đối mắt với ánh mắt Lệ Minh Vũ lúc đi ra, cô vội vàng hạ đôi mắt, lông mi thật dài che khuất đáy mắt chợt lóe qua bối rối cùng mất tự nhiên.
Vẻ mặt của cô không qua được hai mắt Lệ Minh Vũ, thấy cô như thế thì càng thêm khẳng định vấn đề là ở trên tin nhắn, đi tới trước lấy lên, nhìn thoáng qua sau đó nhíu nhíu đầu mày, rồi không thèm để ý tới ném sang một bên.
Anh ngồi ở bên giường, thuận thế nằm xuống, bàn tay to thật tự nhiên đặt ở trên bụng cao cao của cô, hai má anh tuấn lộ ra rõ ràng chờ mong cùng vui sướng. Tô Nhiễm không nói gì, nằm trên giường lẳng lặng tùy ý anh vuốt ve, nhìn đường cong ngũ quan khắc sâu của anh, trong lòng không khỏi thật sâu cảm thán, theo bản năng khẽ thở dài một hơi.
Lệ Minh Vũ đem hai má nhẹ nhàng dán tại trên bụng của cô, thấy cô thở dài nhịn không được cười cười. “Một cái tin nhắn đã khiến cho em đa sầu đa cảm?”
Tô Nhiễm nâng tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt hai má anh, nửa đùa nửa thật nói. “Kết hôn rồi, như thế nào còn gây vạ như thế?”
Cô không phải thật lòng muốn xem tin nhắn của anh, trên thực tế từ lúc biết anh đến ngày xác định quan hệ lại đến khi kết hôn vài năm nay, cô cho tới bây giờ đều không có thói quen xem xét di động của anh, không phải cô không lo lắng, chính là bởi vì tin tưởng anh yêu cô.
Giờ đã khuya, anh lại vừa đi công tác về ngày đầu tiên, bất ngờ đã bị cô nhìn thấy tin nhắn của phụ nữ, tuy nói chính là số lạ, nhưng nội dung tin nhắn làm cho cô rõ ràng phán đoán ra đối phương là phụ nữ, đối phương dùng một loại thập phần thái độ ái muội mời Lệ Minh Vũ đêm mai cùng ăn bữa tối, nội dung đầy hàm ý chủ động câu dẫn của phụ nữ dành cho đàn ông.
Tin chắc phụ nữ cũng có tâm tư nhòm ngó, Lệ Minh Vũ không thể nghi ngờ lại là mẫu đàn ông thành công, vô luận ngoại hình hay là tư chất, đều có thể làm phụ nữ chủ động tới gần bởi sự hấp dẫn trí mạng, cô tin tưởng Lệ Minh Vũ là người có trách nhiệm, là người đàn ông tốt, nhưng là thiên tính của phụ nữ, khi đối mặt với vấn đề này cũng đột nhiên tồn tại uy hiếp, thường thường sẽ giống con nhím ngầm dựng thẳng gai lên cảnh giác.
Có lẽ trong lúc phụ nữ mang thai liền đặc biệt mẫn cảm đi, có lẽ là cô hiện tại bởi vì mang thai trong lòng có khác biệt, nhưng hoàn hảo, cô thủy chung tin tưởng anh, tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Chính là bị anh liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư thật xấu hổ, cho nên mới nói câu đó.
Lệ Minh Vũ cười như không cười nhìn cô, cuối cùng đem thân mình dựa ở đầu giường, tay đặt trên bụng cô, cúi đầu nói: “Ở trong mắt phụ nữ các em, không phải khi kết hôn đàn ông rồi vẫn có sức hút sao?”
Tô Nhiễm trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái. “Thật là mạnh miệng!”
Lệ Minh Vũ cười đem cô ôm chặt, nhẹ giọng nói. “Ghen tị?”
“Anh là chồng em, người nào làm vợ nhìn đến tin nhắn như vậy không ghen?” Cô không chút nào che dấu suy nghĩ trong lòng, có điểm oán trách.
Lệ Minh Vũ thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm xao xuyến, quả thực là yêu thấu bộ dáng của cô, kéo cô qua vội vàng giải thích: “Người này là nữ thừa kế hai ngày trước muốn anh xét duyệt văn kiện thông qua, cho nên mới biết một chút.”
“Xinh đẹp không?” Tô Nhiễm nhìn anh.
Lệ Minh Vũ mím môi cười. “Không rõ ràng lắm, không chú ý.”
“Vậy anh vừa vặn đêm mai đi cẩn thận nhìn một chút.” Tô Nhiễm cố ý dỗi, trong lòng lại sớm cởi bỏ phòng bị, Lệ Minh Vũ người này có đôi khi xác thực tâm rất ngoan, bất quá cũng chính là điểm ấy, lại làm cho cô buông lỏng tâm tình.
Lệ Minh Vũ nghe lời này xong thì nhíu mày, thấy cô có tâm trêu đùa cũng liền biết thời biết thế, giống như nghiền ngẫm, tự hỏi gật đầu: “Theo như em nói, anh thật muốn đi xem, nói không chừng là một mỹ nhân.”
“Anh –”
Tô Nhiễm lời còn chưa dứt, di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Lệ Minh Vũ lấy lại đây nhìn thoáng qua, Tô Nhiễm lại mắt sắc thấy được mặt trên dãy số, nhíu nhíu mày đầu: “Người này đối với anh thật đúng là không gặp không được.”
Lệ Minh Vũ lại cười cười, trực tiếp nhận điện thoại.
Điện thoại ở một chỗ khác thấy anh nhận máy thì thập phần cao hứng. Bởi vì bị anh ôm ghì vào trong ngực, cho nên có thể rõ ràng nghe được giọng nói ngọt ngào, ôn nhu, như là kẹo đường đầy nữ tính, sức hút mê hoặc. Cô ta nũng nịu yếu ớt một phen cảm kích, một phen đối với anh tán dương, cuối cùng vừa thẹn vừa ngượng ngùng nói anh là mẫu đàn ông lý tưởng để làm bạn trai trong lòng của phụ nữ, càng lúc càng nhiều lời lẽ ám chỉ, dụ hoặc.
Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ đều bất động thanh sắc nghe, không có đánh gãy lời của cô ta, tùy ý cô ta nói không ngừng. Tô Nhiễm lẳng lặng nhìn hai má anh, mặt không gợn sóng, nhìn không thấu anh suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi đối phương rốt cục nói đến trọng điểm, muốn hảo hảo nhận thức anh, cũng trăm mị ngàn kiều nói cô ta muốn đến nhà ăn khách sạn, mời anh đêm mai cùng ăn bữa tối. Tô Nhiễm nghe được rõ ràng, cũng càng thêm biết người này có tâm tư, chân thành cảm tạ mà mời cơm hoàn toàn có thể vào ban ngày, mà cô ta cố tình hẹn ban đêm, thậm chí còn tại khách sạn?
Có thể nghĩ, người này tâm tư thực sáng tỏ.
Đây là một loại đơn giản nhất cũng có thể làm đàn ông hiểu rõ phương thức mời.
Lệ Minh Vũ nhẫn nại chờ cô ta sau khi nói xong, nhẹ mở miệng, tiếng nói như là mặt hồ bình lặng dường như không dậy nổi chút gợn sóng, anh chính là thản nhiên nói: “Thực xin lỗi, ngày mai tôi muốn cùng vợ đi làm kiểm tra sản khoa, tâm ý của Cố tiểu thư tôi xin nhận.”
“Bộ trưởng Lệ–”
“Còn có, tôi không rõ Cố tiểu thư như thế nào biết được số điện thoại của tôi, chính là muốn nhắc nhở Cố tiểu thư một chút, lúc này bình thường đều là thời gian nghỉ ngơi của vợ tôi, tôi không hy vọng bất luận người nào, việc gì quấy rầy đến cô ấy, về sau Cố tiểu thư nếu có công việc có thể cùng thư ký hoặc trợ lý của tôi liên hệ.”
Điện thoại một chỗ khác không đoán được anh nói ngoan tuyệt như vậy, giật mình hồi lâu, Lệ Minh Vũ đã tắt điện thoại.
Tô Nhiễm nghe được nhất thanh nhị sở lời này của anh, trong lòng tự nhiên xao xuyến, nhưng miệng vẫn như cũ cười trêu nói: “Không phải nói ngày mai nhanh chân đến xem đối phương có phải là mỹ nhân hay không sao?”
Lệ Minh Vũ nhéo cái mũi cô một chút: “Anh thật ra muốn đi, nhưng đáng tiếc thời gian ngày mai của anh tất cả đều dành cho em, không có biện pháp thoát thân.”
Tô Nhiễm nhịn cười: “Ngày mai cũng không phải là ngày em kiểm tra sản khoa.”
“Anh biết, là ngày kia.” Anh nhớ rõ, cho nên mới muốn bay về trước.
“Coi như anh làm nóng thân trước không được sao?” Anh cười đến thực rõ ràng.
Tô Nhiễm trong lòng nổi lên ấm áp, tự nhiên dán tại trong ngực anh, thỏa mãn thở dài. Bắt đầu từ ngày đầu mang thai, mỗi lần kiểm tra sản khoa anh chưa bao giờ quên, cho dù là người đang bên ngoài, anh cũng sẽ tận lực gấp rút trở về, mà cô sau khi mang song bào thai, anh lại khẩn trương vô cùng, dù sao lần này là hai cái, mỗi lần kiểm tra sản khoa anh càng thêm như hình với bóng.
Nghĩ như vậy, cô gắt gao ôm anh, thấy cô như thế, anh nở nụ cười, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy? Còn không yên tâm sao?”
Tô Nhiễm lắc đầu, mềm nhẹ nói: “Chỉ là sợ anh bỏ chạy.”
Nghe như thế, Lệ Minh Vũ trong lòng mềm mại, kéo tay cô qua, cùng cô mười ngón đan vào nhau, ôn nhu nói: “Cho dù có một ngày em không cần anh, anh cũng sẽ liều chết không đi, anh còn có thể chạy đến đâu? Nhà của anh, vợ anh, con anh đều ở chỗ này, đánh chết anh cũng không đi.”
Tô Nhiễm nghe xong sau nhịn không được nở nụ cười, ngưỡng nghiêm mặt nhìn anh, gắt giọng: “Không biết ngượng.”
Lệ Minh Vũ cười xấu xa, đem tay cô kéo qua, bạc môi thiếp lại đầy ái muội nói nhỏ: “Kia…… Làm chuyện càng không biết ngượng nữa được không?”
“Anh…… Chán ghét.” Tô Nhiễm nhìn trong mắt anh nổi lên dục vọng, mặt đỏ lên.
“Bà xã……” Anh ôm sát cô, giống như đứa trẻ làm nũng: “Anh sắp bị nghẹn chết.”
“Nói chuyện như thế nào còn giống bộ trưởng? Thật sự là mất mặt.” Tô Nhiễm trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Lệ Minh Vũ bất đắc dĩ bắt cào tóc: “Chuyện này cùng bộ trưởng có cái gì quan hệ? Anh trước tiên là đàn ông.”
Tô Nhiễm cười, không nói nữa, tay lại thuận thế trượt xuống dưới, tiến vào trong chăn, lại phát hiện anh xác thực đã căng cứng như thiết, cười đến lợi hại.
“Em lại giễu cợt anh?” Anh cố ý nghiêm mặt.
Tô Nhiễm cũng không sợ anh, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái: “Lại đối với em hung dữ, anh liền chính mình tự giải quyết đi.”
“Bà xã –” Anh vội vàng đầu hàng, ôm cô, không biết ngượng cười: “Anh đã có bà xã là em, không phải sao?” Cô bụng càng lúc càng lớn, tuy rằng anh rất muốn, nhưng cũng không dám đụng vào cô, sợ một không cẩn thận làm bị thương cô cùng cục cưng.
Tô Nhiễm tự nhiên hiểu được tâm tư của anh, cười cười, cũng quyết định không bạc đãi anh, tay nắm lấy vật kiêu ngạo của anh, chính là, của anh quá mức nóng bỏng cùng to lớn, muốn một tay nắm hết thật sự có điểm khó khăn.
Trong lòng bàn tay mềm mại của cô làm anh hít sâu một hơi, sau đó thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra, nâng nhẹ tay phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn thẳng vào hai má ửng đỏ của cô, ngón tay lại di chuyển xuống, dừng ở trên gáy của cô, rồi sau đó là trước bộ ngực no đủ.
Bởi vì mang thai, ngực của cô càng thêm to lớn đẫy đà, thân mình tự nhiên cũng mẫn cảm, cô rất nhanh động tình, nhịn không được cúi đầu xuống dưới, sau đó hé miệng…
Khoang miệng ấm áp làm bụng anh co rút mạnh lại một chút, rồi sau đó thở dốc càng thêm thô cát, ánh mắt nồng tình cũng trở nên vô cùng thâm thúy……
Rất nhanh, bên trong độ ấm bắt đầu tang cao.
Một đôi nam nữ ân ái trình diễn một màn làm người ta đỏ mặt tim đập, hình ảnh lưu luyến, thật lâu không tiêu tan……

Truyện Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu Quyển 1 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 2 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 3 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Quyển 4 - Chương 1 Chương 1 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 5 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 6 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 7 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Quyển 8 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Chương 29 Quyển 9 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 10 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Quyển 11 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4