rước khi gặp John Kragopoulos tại văn phòng địa ốc, Dorothy phải trang điểm lại đôi chút để đôi mắt ửng đỏ của mình không quá lộ rõ. Bà tự nhủ việc đưa người đi xem ngôi nhà tháp canh là dịp để hướng tâm trí vào một chuyện khác, không còn bị dày vò bởi sự vô vọng tìm kiếm những manh mối nhằm phát hiện hai đứa bé mất tích.Thông thường, Dorothy có thói quen đưa khách đi một vòng quanh các vùng phụ cận của ngôi nhà mà họ định mua, chỉ cho họ xem những bãi biển, hồ, bến cảng của du thuyền và những dinh thự cổ nằm rải rác giữa xa lộ Cranberry và vịnh. Như thế họ sẽ có dịp ngắm tháp Mausliop và những kiến trúc cổ của thành phố.Nhưng hôm nay, vì tuyết tan đang quất mạnh trên mui và kính xe, vì bầu trời đen kịt mây và làn không khí lạnh thấu xương, nên Dorothy quyết định đưa khách đi thẳng đến ngôi nhà Tháp Canh.Dorothy thấy rất khó để tập trung vào công việc của mình. Đầu óc bà rối bời. Là người từ nhiều năm qua không hề khóc, vậy mà giờ đầy bà phải cắn môi để nén những giọt lệ. Bà thấy mình bị trĩu nặng bởi ưu phiền và lo sợ, một sự trĩu nặng xem chừng khó lòng gánh vác một mình.Lái xe trên con đường trơn trượt hiểm nghèo, bà thỉnh thoảng liếc mắt về người đàn ông có nước da sạm nắng ngồi cạnh. John Kragopoulos trạc độ bốn mươi lăm tuổi. Tuy dáng người lực lưỡng như một vận động viên thể thao, nhưng dáng điệu của ông trông phong nhã.Ông cho Dorothy biết rằng vợ chồng ông vừa bán cái nhà hàng ở New York và dự tính sẽ mở nhà hàng ở một vùng mà họ sẽ định cư lâu dài. Họ đang tìm một nơi có thể thu hút khách hàng gồm những người về hưu khá giả vào mùa đông và đồng thời cũng là điểm đông khách du lịch vào mùa hè.Sau khi cân nhắc những điều kiện mà Kragopoulos vừa nêu, Dorothy nói:- Nếu mở nhà hàng ở phía bên kia Cape thì đó là điều tôi khuyên ông không nên vì phía bên ấy đã có quá nhiều motels và pizzerias, nhưng phía bên này thì tuyệt vời. Ngôi nhà Tháp Canh sẽ là nơi lý tưởng để mở nhà hàng hoặc khách sạn. Vào những năm 30, nó đã được nâng cấp để trở thành câu lạc bộ thể thao, nhưng dạo đó không mấy ai đủ giàu có để làm hội viên nên vì thế câu lạc bộ không tồn tại được lâu. Cuối cùng, ông Hunt đã mua lại ngôi nhà này, kể cả khu đất gồm bốn hecta và ba trăm thước bờ biển, một trong những vùng có cảnh quang đẹp nhất của Cape.- Có phải trước đây ngôi nhà Tháp Canh là của những người đánh cá?Dorothy hiểu rằng trước khi đi xem ngôi nhà, John Kragopoulos đã có chuẩn bị và nghiên cứu kỹ - một bằng cớ cho thấy ông ta đã quan tâm đến nó.Bà gật đầu:- Đúng vậy. Vào năm 1690, một thuyền trưởng tàu đánh cá voi đã xây ngôi nhà này cho vợ ông. Trong lần nâng cấp sau cùng cách đây bốn mươi năm, người ta đã xây thêm hai tầng, nhưng cái mái nhà thì vẫn giữ như cũ cùng với những ban công gần đỉnh ống khói, những ban công mà cư dân ở đây gọi là “những chiếc cầu của góa phụ” để tưởng nhớ những bà vợ các thủy thủ thường ra đó đứng ngóng người chồng biền biệt.- Biển quả là khó lường. Chẳng hay ngôi nhà đó có một bến để neo tàu? Nếu sống ở đó, tôi sẽ mua một chiếc thuyền.- Vâng, có một bến rất tốt - Dorothy đáp, rồi thốt lên, “Ồ! Chúa tôi!” khi thấy xe lệch ra khỏi con đường hẹp, khúc khuỷu, dẫn đến ngôi nhà Tháp Canh.Sau khi kềm được chiếc xe, Dorothy e ngại liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh, nhưng ông vẫn bình thản và cho biết ông ngưỡng phục sự can đảm của một phụ nữ dám cầm lái trên những con đường trơn trượt như thế này.Lời nói đó phần nào xoa dịu nỗi tuyệt vọng của Dorothy. Quả là một phép lạ khi xe không lao ra khỏi đường. Với thời tiết như thế này thì bà đành bó tay với bao dự tính khi giới thiệu ngôi nhà. Ngoài ra, thời tiết cũng ngăn trở việc tìm kiếm hai đứa bé. Phải chi trời tốt thì, giờ đây hẳn có nhiều người đang đổ xô đi tìm kiếm trên các bãi biển, trong những cánh rừng và đường phố.Dorothy nói:- Tôi thích lái xe. Chỉ tiếc là không có ông Eldredge cùng đi với chúng ta. Hẳn anh đã hiểu lý đo.- Vâng, tôi hiểu. Không gì bi thảm hơn là cha mẹ mất con. Tôi rất tiếc phải quấy rầy bà vào một ngày như hôm nay. Là bạn và đồng thời là cộng tác viên của gia đình Eldredge hẳn bà cũng rất lo lắng.Trước giọng nói và thái độ thiện cảm của John Kragopoulo Dorothy né tránh trả lời, bà nói:- Bây giờ, tôi xin được phép mô tả đôi chút về ngôi nhà. Mọi cửa sổ mặt tiền của nó đều hướng ra vịnh, cửa chính có một chân vòm rất sang trọng, phù hợp với lối kiến trúc hàng đầu vào thời ấy. Các căn phòng lớn ở tầng trệt đều có lò sưởi với những góc cạnh thật hài hòa. Vào những ngày như hôm nay, hẳn nhiều người sẽ thích thú được ngồi trong một nhà hàng, thưởng thức một bữa ăn ngon lành lò sưởi, trong khi ngắm cảnh mưa gió trên vịnh. Chúng ta đến rồi đây.Ở ngã rẽ sau cùng, ngôi nhà Tháp Canh hiện ra trước mắt họ. Sừng sững trong cái âm u đang bao trùm, ngôi nhà tạo ra cho Dorothy một ấn tượng buồn bã và hoang vắng. Trải qua bao mưa nắng, lớp ngói gỗ của nó mang màu xám khô khan. Tuyết tan rơi lã chã trên các cửa sổ, cửa vòm và những bậc thang, như muốn rửa sạch màu thời gian. Dorothy ngạc nhiên khi thấy Parrish để cửa nhà xe mở toang hoác. Bà thầm nghĩ, hẳn ông ta đã vào nhà, hai tay ôm mớ thực phẩm vừa mua và quên trở ra để đóng cửa. Dẫu sao, đây cũng là dịp may cho Dorothy. Bà sẽ đưa thẳng chiếc xe vào đó, đậu cạnh xe của Parrish, rồi chạy nhanh vào nhà.Dorothy nói với John Kragopoulos khi ra khỏi xe:- Tôi có chìa khóa cửa sau nhà này. Tiếc rằng tôi quên mang theo cây dù. Hy vọng rằng anh sẽ không bị ướt đẫm.- Không sao đâu. Chị khỏi lo cho tôi. Tôi không phải là công tử bột. Bộ chị không thấy sao?Dorothy mỉm cười, gật đầu:- Được, vậy thì chúng ta chạy nhanh vào.Họ ào ra khỏi nhà xe, men sát theo năm mươi thước tường để chạy về cửa nhà bếp. Gió thổi mạnh, lồng vào áo choàng và quất mạnh tuyết tan vào mặt họ.Dorothy thấy rằng cửa đã khóa bên trong và bực tức nghĩ, ông Parrish này theo lẽ phải biết điều hơn. Bà lục sắc tay và cuối cùng, tìm thấy cái chìa của ổ khóa bên trong. Bà nhấn chuông để báo cho ông Parrish biết họ đến. Tiếng chuông còn vang vọng trong cầu thang khi bà đẩy cửa vào.Điềm tĩnh, John Kragopoulos phủi những giọt tuyết tan trên áo choàng rồi dùng khăn tay lau mặt. Dorothy thầm ngưỡng phục sự trầm tĩnh đó trong khi bà cố dằn sự nôn nóng. Bà muốn nhanh chóng đưa ông ta đi xem cho xong ngôi nhà. Càng nhanh càng tốt, để trở về với vợ chồng Eldredge; có thể giờ đây họ đã được tin về hai đứa bé.Bà nhìn John Kragopoulos trong khi ông ta cẩn thận xem xét căn bếp và thầm nghĩ đến Jonathan Knowles. Bà thắc mắc tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại đổi thay một cách nhanh chóng đến thế, bi thảm đến thế...?- Thưa bà Prentiss?- Vâng. Ồ, xin lỗi, hôm nay tôi hơi đãng trí. Vâng, căn bếp này cần phải được sửa sang cho hiện đại hơn, nhưng ưu điểm của nó là rộng rãi và bố trí tốt. Lò sưởi ở đây đủ lớn để có thể nướng một con bò - nhưng tôi nghĩ là anh sẽ trang bị những lò nướng hiện đại.Tiếng gió gào rít quanh ngôi nhà nghe thê lương và khiến Dorothy phải nói lớn tiếng hơn. Bà tưởng chừng vừa nghe thấy có tiếng đóng cửa ở tầng trên và - thoáng trong một giây - tiếng rên rỉ. Bà thầm nghĩ, hẳn mình quá căng thẳng. Chiều nay, ngôi nhà này làm bà cảm thấy bất an. Và căn bếp sao lạnh lẽo thế này!Dorothy vội vã đưa John Kragopoulos xem các căn phòng ở mặt tiền, cảnh quang của vịnh phía trước khiến ông càng quan tâm hơn đến ngôi nhà. Đứng bên nhau Dorothy và John Kragopoulos lặng lẽ nhìn những con sóng bạc đâu đang xô nhau về những mỏm đá, vỡ vụn rồi dạt ngược ra biển.Dorothy nói:- Khi thủy triều lên, những mỏm đá đó hoàn toàn bị che lấp. Ở phía trái, sau con đê chắn sóng, có bãi biển tuyệt đẹp với cát mịn, cạnh đó là bến neo tàu. Bãi biển và bến neo đó thuộc ngôi nhà này.Dorothy đưa John Kragopoulos lần lượt xem qua các phòng, lưu ý ông đến lớp ván sàn bằng gỗ sồi khổ lớn, những lò sưởi bề thế, cửa sổ có kính ghép màu, xứng hợp với một nhà hàng hạng sang. Ở tầng một, ông xem xét những căn phòng lớn khả dĩ có thể làm phòng khách sạn.Dorothy giải thích:- Trong khi nâng cấp ngôi nhà, người ta đã cải tạo những phòng nhỏ thành phòng tắm, ăn thông với những phòng lớn. Như vậy, mọi phòng ở đây xem như hoàn bị, chỉ cần sơn quét và lót thảm nữa là ổn. Những chiếc giường bằng đồng ở đây không thôi cũng đã là cả gia sản rồi. Ngoài ra, bàn ghế đồ đạc ở đây cũng rất đẹ!!!15850_17.htm!!!
Đã xem 21853 lần.
http://eTruyen.com