Đoạn Kết

     uần lễ bồi dưỡng thể xác và bồi dưỡng tinh thần trôi đi rất nhanh. Người ta muốn ăn cơm trắng với thịt lợn kho dài dài và nghỉ lao động dài dài để mơ mộng cái ngày Mỹ đem trực thăng bốc khỏi trại tập trung. Thế mà đã thứ sáu. Tiếng kẻng đã hết vẻ gầm gừ. Dường như âm điệu của nó thoang thoảng gió đàn ngọt mát. Hai mươi tám con sư tử lãng mạn và cô đơn không muốn rời phòng giam những lần cửa mở. Với họ, nhà tù ấm áp hơn trại tập trung. Nhà tù có nhiều chí lớn. Trại tập trung thì đầy dẫy kèn cựa, tranh giành và những đầu óc trống rỗng, những đôi mắt cận thị. Ở nhà tù, con người thường xuyên trực diện hình phạt của thù hận, thường xuyên đứng giữa biên giới sống chết nên con người trang trải, cao cả. Ở trại tập trung, con người rên siết vì miếng cơm thiếu, cứ phàn nàn vì việc làm nhiều, thành thử con người hẹp hòi, bé nhỏ. Sư tử chưa biết mình còn phải luân lạc tới những vùng trời phiền muộn nào của quê hương. Thực sự, sư tử chán ngấy vùng trời vừa đến. Nó hào hùng khoảnh khắc. Nó sôi nổi nhất thời. Nó hy vọng ngớ ngẩn. Nó son sắt phút giây. Nó thiếu ước mơ. Nó cây mục. Nó cành khô. Nó lá rữa. Nó không thể kết trái bởi chẳng bao giờ nở hoa.
Ngày thứ bảy, ông Ủy viên lại có mặt ở văn phòng giám thị. Ông mang chỉ thị của Trung Ương.
- Đồng chí Giám thị!
- Dạ.
- Diễn biến tư tưởng của chúng nó ra sao?
- Thuận lợi cho ta!
- Chiều nay xe tải vào đây. Chập tối, xe về thị xã Nam Định, chạy thẳng ra ga.
- Bao giờ ban lệnh ạ?
- Ngay bây giờ. Tập trung chúng nó ở sân trại.
Giám thị truyền lệnh cho trực trại... Một hồi kẻng khua vang. Lúc ấy là giờ. Mười lăm phút sau, toàn thể trại viên tập họp từng đội giữa sân, trừ hai mươi tám con sư tử bị nhốt trong phòng. Giám thị nghênh ngang bước qua cổng trại. Vẻ thân mật hôm nào biến mất. Khuôn mặt Giám thị đanh lại nguyên vẹn khuôn mặt một cai ngục chuyên nghiệp, lão thành. Ông ta đứng trước các trại viên. Trực trại điều khiển cuộc chào đón.
- Chú ý, tất cả trại viên đứng dậy!
Quý vị sĩ quan răm rắp tuân lệnh anh trung sĩ công an.
- Nghiêm.
Trực trại quay lại, giơ tay chào Giám thị:
- Trung sĩ Đỗ Ngọc Tùng, cán bộ trực trại, báo cáo đồng chí thủ trưởng, quân số tập họp đủ, chờ lệnh đồng chí thủ trưởng.
Giám thị vẫy tay:
- Đồng chí cho họ ngồi.
Và trở mặt về phía trại viên, hô lớn:
- Tất cả trại viên ngồi xuống!
Quý vị sĩ quan ngoan ngoãn ngồi xuống. Giám thị nói:
- Lệnh của Trung ương, các anh được về Nam. Từ đây di chuyển xuống thị xã Nam Định bằng xe tải. Từ Nam Định, các anh đi xe lửa vào Nam. Trên đường đi, các anh phải triệt để tuân hành mệnh lệnh của cán bộ chiến sĩ bảo vệ. Hành động chống đối sẽ không được tha thứ. Hành động chạy trốn sẽ bị bắn chết ngay. Các anh về phòng thu dọn toàn bộ đồ đạc và khẩn trương ra sân tập trung. Rõ chưa?
Quý vị sĩ quan nhất loạt đáp:
- Rõ.
Giám thị rời sân trại. Vệ binh tăng cường vây kín hàng rào trại. Sư tử bám chấn song cửa quan sát cảnh tượng. Hoàng Sơn Trường lên tiếng:
- Đàn anh hố to rồi!
Dzũng quan tài cười hô hố:
- Lát nữa, nó còng hai đàn anh vào một. Còng Mỹ, chứ không phải trực thăng Mỹ bốc đi.
Lương Việt Cương nói:
- Mình cần tiễn đàn anh vị chút tình chứ, các bạn?
Đình Vượng đáp:
- Tại sao không? Mình tiễn đàn anh bằng bài hát tức là cho đàn anh bài học về sự cả tin... cộng sản!
Chú tiểu Thích Thanh Bần lắc đầu:
- Đừng, đừng làm buồn các ông ấy. Mỗi người đều lỗi lầm cả vì mỗi người đều có tâm sự riêng.
Nhiều vị sĩ quan già đã tay xách nách mang hành lý tù ra sân. Ý hẳn tranh thủ ra sớm ngồi xe chỗ tốt! Nửa tiếng sau, sân trại đã đông đủ cải tạo viên với hành lý ngổn ngang đủ thứ: Nồi niêu, xoong chảo, lồng chim, lồng gà, điếu cày, hoa lan, đàn sáo... Trực trại hỏi:
- Ghi tên cách anh ngoài bị hành lý chưa?
- Rồi.
- Tập trung hành lý một chỗ.
- Rõ.
Lộn xộn chừng mươi phút khiêng hành lý xếp đống. Trực trại nói:
- Trưa nay không kịp cơm nước. Buổi tối, các anh sẽ ăn ở Nam Định.
Trời hôm nay nắng dữ. Cải tạo viên sĩ quan trình diện ngồi phơi nắng rất thảm hại. Cái hùng khí bữa nào biến mất. Dzũng quan tài thắc mắc:
- Giá mấy vị tặng mình cây guitare và con gà thì tuyệt. Đàn mang theo thì ôkê, gà mang theo chỉ cho mệt.
Dzũng quan tài ngó Thích Thanh Bần:
- Tham sân si quá hả, nhà chùa?
Chú tiểu mỉm cười, chắp hai tay trước ngực:
- Mô Phật!
Đội cấp dưỡng cũng bị chuyển trại luôn nên sư tử nghỉ ăn cùng với các vị sĩ quan. Họ ngồi phơi nắng, mồ hôi chảy tầm tả suốt mấy tiếng đồng hồ. Đến 14 giờ, xe tải đến và đậu ngoài đường. Trực trại điều khiển chuyến đi. Vệ binh còng tay hai cải tạo viên chung một chiếc còng.
- Đội 1 khuân toàn bộ hành lý lên xe. Các đội khác ngồi tại chỗ.
Đúng 15 giờ, các xe tải quay đầu lại. Trực trại ra lệnh:
- Đứng dậy!
Hai mươi tám con sư tử xích đến gần nhau, cất tiếng hát:
“Đứng vững lên bao thanh niên yêu nước
Tiến về miền Nam miền quê hương ta nắng chói
Theo bước chân người xưa
Ta tiến lên đường,ôi nắng mưa, sương gió ngại ngùng chi...
...
Đi về miền Nam, miền quê hương bông lúa tràn ngập đầy đồng
Đi về miền Nam, miền thân yêu đất rộng cùng chung đời sống...”
- Từng đội ra, khẩn trương lên xe!
Tiếng hát mỗi lúc một hùng hồn, tha thiết. Những người chuyển trại ngoảnh lại, vẫy tay chào sư tử. Nước mắt anh em ứa ra. Nước mắt sư tử cũng ứa ra. Nước mắt đã làm trôi đi mọi hiểu lầm, ghét bỏ hôm qua. Nước mắt bây giờ là gần gũi và nuối tiếc một ngày của một đời tù tội.
- Sư tử, ở lại vùng vẫy nhé! Yên chí, từ nay các anh chống tự kiểm.
- Các anh đi, bình yên... Hẹn ngày chiến thắng.
- Sư tử, không được đầu hàng!
Sư tử nghẹn ngào. Sư tử phóng ra lời son sắt:
“Việt Nam, Việt Nam tên gọi vào đời..
Việt Nam hai câu nói trên vành môi....Việt Nam nước tôi...!”
Những người chuyển trại hát theo:
“Việt Nam, Việt Nam, Việt Nam muôn đời...”
Nước mắt sư tử vẫn ứa ra. Sân trại trống vắng, buồn tênh. Nỗi cô đơn dàn trải mênh mông. Lần đầu tiên trong lịch sử nhà tù cộng sản, người ta dọn sạch một trại tập trung. Sư tử bám chấn song phòng giam nhìn ra cái khốn cùng của cuộc sống. Và những trái tim rộn rã ước mơ.
Ở phòng giám thị, ông Ủy viên dập điếu thuốc cháy dở:
- Ngay tối nay, đẩy hai mươi tám thằng bất trị xuống hầm đá!
Viết xong tại Ivry Sur Seine
10-10-1984
Duyên Anh
Vũ Mộng Long

HẾT


Xem Tiếp: ----