iến lại bò rần rật trong người Rớt. Chúng bò, nhưng hình như chúng hết thèm cắn da thịt Rớt. Máu trên người Rớt đã làm cho chúng chóng mặt. Chúng bò từ đầu đến chân. Từng con, từng con nối đuôi nhau như thể chúng bò quanh một vũ trụ đầy vẻ huyền bí. Không phải là tổ, không phải là miếng mồi của lũ kiến, Rớt cố nằm im trong cơn đau nhức. Bên tai cô có tiếng thì thầm của lũ kiến. Chúng bàn tán về cô.- Đúng là nàng bị hóa kiếp đấy!- Thế chúng ta phải làm gì để cứu nàng?- Phải làm cho nàng đẹp như xưa.- Đúng đấy! Nàng là tiên. Nàng phải đẹp. Nàng phải đẹp để cho thế gian này không thể hất hủi nàng. Chúng ta phải giúp nàng trở lại cõi tiên. Các bạn đồng ý không?- Đồng ý! Chúng ta giúp nàng đi!Rớt cảm thấy chơi vơi. Đàn kiến trong thân thể cô kéo cô, lôi cô từ chỗ này đến chỗ khác. Chúng đưa cô đi, chúng đưa cô trở về nơi cô đã ở trước đây. Trước mắt cô tầng tầng lớp lớp nhà cửa, núi đồi, sông hồ... Vũ trụ hiện ra trước mắt cô. Cảnh mỗi nơi một vẻ. Rất lạ đối với cô. Cô muốn tìm một mảnh gương để soi mặt mình. Cô muốn xem mụ già tinh quái có còn ở trên thân thể của cô không. Không có mảnh gương. Cô thèm có một mảnh gương để cô nhìn rõ bộ mặt thật của cô.- Hãy dừng lại một tí! Hãy cho tôi một thứ gì để tôi tìm chính gương mặt của tôi! - Rớt xin đàn kiến – Có thể cho tôi tìm một giòng sông được không?- Không thể dừng lại được đâu cô ạ! Phải đi nhanh mới kịp được. Cô cứ im đi để chúng tôi đưa cô về cõi trời, cõi thiên đàng. Ở đó cô đẹp mãi mãi. Đẹp, cô biết không?Rớt cũng từng nghe có người nói có cõi trời. Nhưng giờ nghe lũ kiến nói thế, cô lấy làm ngạc nhiên:- Cõi trời? Cõi thiên đàng ở đâu?Lũ kiến đồng loạt cất lên giọng điệu mời gọi. Chắc ai nghe cũng muốn đến cõi thiên đàng, chứ không riêng gì Rớt. Bên tai cô vang lên tiếng của lũ kiến ngọt ngào:- Cõi mà con người mơ ước sẽ được đến đó. Cô không biết sao? Ở đó toàn tiên ở cả. Cô không thích đến đó sao?Nghĩ lại mình, Rớt hỏi:- Tôi có phải là tiên đâu?Bọn kiến khẳng định:- Cô chính là tiên bị hóa kiếp đấy. Cô hãy cầu xin được trở lại thành tiên để về lại cõi thiên đàng. Nhanh lên đi! Hãy cầu nguyện nhanh lên đi! Rớt hỏi: - Tôi cầu nguyện như thế nào đây?Lũ kiến bày vẽ cho cô cách thức cầu nguyện. Nào là khi cầu nguyện phải thành tâm, phải xin những điều có ích cho mình, nhưng không làm tổn hại lợi ích của kẻ khác. Lời cầu nguyện phải là lời tốt đẹp. Nói chung, cầu nguyện phải bằng lòng thành, bằng sự mong ước tốt lành... Và bọn kiến hối Rớt: - Cô cứ cầu xin những điều cô ao ước. Hãy cầu xin đi!Nghe lũ kiến hối thúc, Rớt quỳ xuống một tảng đá. Cô chắp tay cầu nguyện. Chỉ im lặng. Im lặng của thinh không. Im lặng của vũ trụ. Chỉ có hơi thở của Rớt lan tỏa cả thế giới... Cô đếm hơi thở của mình, đếm chầm chậm, một... hai... ba..., rồi đến bao nhiêu nữa, cô cũng không nhớ hết. Nhiều lúc cô đếm lộn, rồi đếm lại từ đầu. Cứ thế, cô đếm như tính đếm vô cùng của người ngồi thiền, của nhà toán học. Cô thầm thì trong miệng lời cầu nguyện. Cô nhắm mắt mường tượng cõi trời. Chỉ có trong cô nỗi khao khát muốn biết có nơi nào đó là cõi trời. Cô cầu nguyện bằng tất cả trái tim, hơi thở, và cả linh hồn. Không biết lời cầu nguyện của Rớt có được các Phật, Trời, Thiên Thần chứng giám hay không mà cả vũ trụ đứng im. Không gió. Không nóng. Không lạnh. Không không. Trong khoảng không không ấy, một tiếng nổ kinh hồn vang lên. Rớt cảm thấy mình chơi vơi, lộn vòng tới cõi xa xăm nào đó. Trước mắt cô là cảnh tượng ngời ngời sắc vàng đỏ, chói lọi làm cô phải nhíu mắt. Một lát sau, cô mới trấn tĩnh, nhìn kỹ những gì xảy ra trước mắt. Cô không thấy gì cả ngoài người và người. Người ở đâu đông vô kể. Hằng hà sa số người là người. Họ đứng đầy núi, đầy sông, đầy vũ trụ. Họ đang hát bài ca về cõi thiên đàng:Hiển vinh thay cõi thiên đàngMừng vui vũ trụ, bình an cõi người.Họ ngợi ca, họ hát, hát về những bài đồng dao dành cho những người già. Tiếng mõ, tiếng chuông chùa, chuông nhà thờ hòa trong tiếng dương cầm, cùng ca lên những lời nhạc thánh.Rớt choáng ngợp lời ca thánh. Cô nghe rất rõ. Cô thuộc lòng tất cả các lời ca thánh. Miệng cô cũng cất lên hòa với loài người hát lời ca thánh. Tiếng mõ, tiếng dương cầm hoà nhịp với lời cô hát. Giọng hát của cô bay xa, làm cảnh vật trước mắt phát ánh sáng diệu kỳ, thứ ánh sáng giống như ánh sáng của cơn giông sấm sét năm nào. Thế nhưng bây giờ, ánh sáng đó dịu hơn, sáng đều khắp... Rớt choáng ngợp trong ánh sáng diệu kỳ đó. Nó giống như giòng sông đang tắm rửa, kỳ cọ thân thể cô. Cô rùng mình. Như có luồng điện chạy khắp cơ thể, cả người cô như có sự lột xác. Cơn đau hóa thân từ quỷ để được trở về với vẻ đẹp thuở nào, đâu phải dễ dàng! Cô ráng chịu đựng. Có cô gái nào không muốn chịu sự đau đớn để được đẹp? Như là sự chịu đựng vết xăm ở mắt, ở môi, như là sự chịu đựng bôi biết bao thứ hóa chất nặng mùi để có mái tóc đúng mốt, như sự chịu đựng phẫu thuật để có gương mặt được thẩm mỹ, Rớt đang chịu đựng nỗi đớn đau để được gương mặt tiên.Da thịt cô lại trắng ngần, tóc cô lại xanh mượt, và gương mặt cô, gương mặt của quỷ đã bay mất để nhường chỗ cho một gương mặt thiên thần. Cô lại trẻ đẹp như tiên.Đàn kiến vỗ tay reo mừng khi Rớt có gương mặt tiên. Chúng hát những lời ca ca ngợi Rớt. Và vũ trụ hòa theo lời của lũ kiến ngợi ca sắc đẹp của cô tiên Rớt. Vũ trụ ngợi ca sắc đẹp của những cô tiên. Vang trên các tầng trời là điệu nhạc ngân nga, là lời chúc tụng mừng có thêm một cô gái ở trần thế được lột xác biến thành tiên. Quả là kỳ diệu khi con người có thể thành tiên! Ai nói con người không thể thành tiên là không có cơ sở. Con người cũng có thể thành tiên nếu có cơ duyên lột xác. Và Rớt đã thành tiên. Bên tai cô chỉ có lời chúc, lời hát mừng ngợi ca Rớt. Các nhà thơ, nhà văn nghe tiếng vọng của lời ca từ trời, bèn bắt chước ca ngợi theo. Những áng văn chương của Victo Huygô, của Lép Tônxtôi, của Nguyễn Du, của Lý Bạch... bắt đầu có được nhờ từ những nàng tiên. Rớt nghe rõ từng lời ca ngợi ấy. Cô hồi hộp, mừng run. Cô đưa đôi bàn tay bưng lấy mặt. Cô rờ khắp cả gương mặt. Thật thế sao? Cô đẹp như tiên rồi sao? Giọt nước mắt của cô rơi xuống lung linh, lung linh những vần thơ, những áng văn, những điệu nhạc mà loài người đã ngợi ca về cái đẹp, về thế giới đẹp. Thật thế sao? Cô không thể ngờ thứ ánh sáng giống như ánh sáng của cơn giông sấm sét năm nào đã trả lại cho cô gương mặt tuyệt vời nguyên vẹn. Cô mừng đến nỗi không thốt được thành lời. Thấy Rớt còn sững sờ trước sắc đẹp của chính cô, các cô tiên khác đã tìm cách đánh thức cô trở về với thực tại. Rớt ấp úng trước các cô tiên: “Ôi, tôi không ngờ mình được như thế này!”. Cô vẫn chưa hết xúc cảm như thể cô gái bất ngờ được đăng quang hoa hậu. Như các người đẹp mừng hoa hậu đăng quang đội vương miện trên sân khấu, các cô tiên, vô số các cô tiên xúm quanh Rớt, mừng cho cô được trở lại cõi tiên. Các cô ôm Rớt, cười tươi bên Rớt. Cõi tiên có thêm nàng tiên Rớt.Được trở thành tiên, Rớt phải hòa nhập với cuộc sống mới. Cõi tiên chỉ có những điệu múa nghê thường, những tiếng hát êm dịu, du dương, những tiếng nhạc thiều bay bổng. Rớt cùng các cô tiên sống cuộc đời tiên nữ. Như trong các truyện cổ, các tiên nữ suốt ngày cười hát múa ca... Họ không làm gì cả. Chỉ có ca múa hát cười, cười hát múa ca...Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm, Rớt chỉ có nhiệm vụ hát ca cười múa. Cô nhìn ai cũng thấy họ giống nhau, đẹp đẽ như nhau. Họ không bận tâm việc gì cả, ngoài việc làm sao múa cho đẹp, hát cho hay, cười sao như hoa nở, ca sao cho ngọt ngào. Cũng từng ấy điệu múa, cũng từng ấy điệu ca, cũng từng ấy tiếng cười, cũng từng ấy giọng hát. Không có việc gì mới cả, ngoài việc có thêm nàng tiên tên Rớt.Họ hầu như không biết đàn ông là thứ gì ở vũ trụ này. Chỉ có những ngày hội, tiên nam, tiên nữ mới có dịp gặp nhau. Cũng chỉ có múa ca cười hát... hát cười ca múa... Chỉ ngần ấy thứ ở xứ tiên.Nhiều cô tiên hỏi Rớt ở dưới cõi trần có những gì. Vốn thật thà, cô kể hết. Nào phải lo ăn, lo uống, phải tự nấu cơm lấy mà ăn, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có miếng ăn, mà có khi miếng ăn kèm theo nỗi nhục. Nào phải xây nhà để ở. Nào phải sinh, phải tử, phải yêu... Vô số điều phải có ở dưới cõi trần để kể cho các tiên nghe. Chuyện nào các cô tiên cũng thấy lạ. Đặc biệt khi Rớt kể mục yêu đương, họ há miệng, tròn mắt, dỏng tai nghe. Họ không chịu nổi. Họ bắt Rớt phải kể mãi chuyện ấy. Và từ đó, mỗi khi xong nhiệm vụ hát múa cười ca, các cô xúm quanh Rớt để nghe cô kể.- Tiên Rớt nè! Chuyện Rớt kể thật đấy chứ? – Cũng những câu hỏi hỏi đi hỏi lại. Và lần nào Rớt cũng nghiêm mặt trả lời:- Thật! Tôi có khi nào nói dối đâu.Một cô tiên lấy hết can đảm, hỏi Rớt:- Thế tiên Rớt có yêu ai chưa?- Yêu? Tôi cũng chẳng biết nữa! - Rớt thật thà nói như nói với lòng mình.- Sao tiên Rớt chẳng biết?Rớt chần chừ một lúc, rồi kể với giọng nuối tiếc:- Vì trước đây, khi tôi đẹp như thế này, như chúng ta đẹp như thế này, bọn đàn ông thấy tôi đều giương mắt ra mà nhìn, mà thèm thuồng. Ai cũng tâng bốc sắc đẹp của tôi. Ai cũng mong tôi xuất hiện để chiêm ngưỡng sắc đẹp trời cho ấy.Một cô tiên buột miệng thốt:- Ồ! Thế thì thích thật!Một cô tiếp lời:- Đúng là thích thật đấy! Nhưng sao nữa hở tiên Rớt? Rớt nhìn khoảng không, nói:- Đúng là thích thật. Nhưng ánh mắt của bọn đàn ông cứ như ngọn lửa muốn thiêu đốt thân thể mình, cứ như là chúng ta trần truồng trước họ vậy.Một cô ngây thơ hỏi:- Nhưng có chuyện gì đâu mà lo.- Sao không lo khi bọn đàn ông nhìn mình chằm chằm. Rất khó chịu! Không biết diễn tả như thế nào để cho các chị hiểu đây.- Thế tiên Rớt có ngượng không?Rớt đáp:- Lúc đầu thì ngượng. Rồi dần dần cũng quen. Rồi lại thích. Tôi thú thật với các tiên là ánh mắt của bọn đàn ông ghê gớm lắm. Ôi...!- Chuyện gì vậy, tiên Rớt?Rớt hổn hển:- Kia kìa, tôi cảm thấy những ánh mắt của bọn đàn ông. Ôi!... Ghê quá... Ánh mắt của bọn chúng kia kìa!Các tiên hỏi dồn hỏi dập:- Ở đâu? Ở đâu?Rớt nhìn trân trân, nói:- Chúng đang nhìn chúng ta tắm kìa. Chúng đang nhìn chúng ta như đốt cả áo quần của chúng ta kìa. Các chị hãy coi chừng bọn chúng! Các chị biết không, bọn chúng thường hay nhìn trộm chúng ta tắm. Nhìn trộm chúng ta thay quần áo. Kìa, ánh mắt của chúng kìa. Chúng nhìn chúng ta ỉa nữa kìa! Ôi!...Một cô tiên đề nghị:- Tiên Rớt bệnh rồi. Bị bệnh thật rồi! Chúng ta phải cứu tiên Rớt mới được!- Không, tôi không bị bệnh đâu! - Rớt thốt lên.Một cô tiên nói:- Đã là tiên làm sao mắc bệnh được.- Đúng rồi! Chúng ta là tiên thì làm sao mắc bệnh được. Các chị không nhớ luật lệ cõi trời sao?Như thể tất cả đều thốt lên:- Luật lệ cõi trời là không được bị bệnh.Rớt ngạc nhiên, hỏi:- Cõi trời cũng có luật sao? Tôi tưởng chỉ có cõi trần mới có luật chứ.- Vâng, cõi trời có luật của cõi trời.- Luật như thế nào hở các chị?Một cô tiên nói:- Ai xung phong đọc luật thiên đàng cho tiên Rớt biết được không?- Tôi xung phong đọc cho.Một cô tiên tiếp lời và đọc luật xứ thiên đàng LUẬT XỨ THIÊN ĐÀNGTiên trưởng công bố cho các tiên nam, tiên nữ biết và thực hiện tốt 9 điều luật cõi thiên đàng:
- Bất ái
- Bất sinh
- Bất tử
- Bất thực
- Bất bệnh
- Bất lão
- Bất ngã
- Hữu hoan hỉ
- Hữu vô