âm gật chào lại và đóng cửa ngay khi Tường Linh quay đi. Tường Linh lái xe về nhà ông bà Đức, còn Lâm vội vàng vào tìm bà Lệ Hằng. Bà Lệ Hằng thấy Lâm hơ hải thì nói:- Có chuyện gì đó?- Tường Linh vừa đến đây tìm bác sĩ Minh dì à...Mặt bà Lệ Hằng biến đổi, bà lo âu hỏi:- Sao? Minh hẹn cô ta đến à?Lâm trả lời:- Con không hiểu, chỉ thấy cổ hỏi bác sĩ Minh con trả lời ổng không có ở đây, ổng đi với anh Phi Diệp rồi, cô ấy lại hỏi dì kêu đúng tên bà Lệ Hằng và có hỏi có Lâm ở nhà không nữa... Tôi lo quá dì ơi...Bà Lệ Hằng chau mày gắt:- Mày nói tao nghe lại từ đầu coi nào?Lâm bình tĩnh kể lại những lời Tường Linh. Tường Linh hỏi với thái độ quen thuộc như hiểu tất cả các nhân vật ở nhà này làm cho bà Lệ Hằng chau mày giận dữ:- Bác sĩ Minh đã cho nó biết tên tao và mầy hay sao? Nếu không sao nó biết, mà lại biết cả nhà nầy tìm nữa?Lâm gật đầu:- Có lẽ thế, chỉ có bác sĩ Minh mới biết rõ như vậy mà thôi.Bà Lệ Hằng nhìn Lâm nói:- Khi nãy nó đến đây sao không đưa vô gặp dì hả?Lâm trả lời:- Anh Hai đón tiếp rồi đưa ra xe đi liền làm sao con mời vô gặp dì được?Bà Lệ Hằng xám mặt:- Từ hôm nay tao ở nhà bển, đi lối cửa bển, có ai hỏi cứ trả lời là tao về tỉnh rồi, còn bác sĩ Minh có trở lại mày hẹn sáng mai sau giờ coi mạch, tao sẽ là người khách cuối cùng vô nói chuyện với hắn.Lâm gật đầu nhưng còn ráng nói:- Sao con thấy lo lo dì ạ, tại sao họ biết tên con vậy kìa, con có bao giờ xài cái tên đó ở chỗ nào đâu? Chỉ nội nhà này biết thôi à. Bà Lệ Hằng hỏi:- Mày xưng tên với con Ngọc Lan là gì?- Thưa là Duy.- Vậy thì khỏi lo, không ai biết mày là Lâm đâu. Tao sẽ dặn bác sĩ Minh đừng kêu mày bằng tên đó nữa là yên. Lâm nói:- Con chờ nhắn bác sĩ Minh cho dì rồi con thử đến thăm Ngọc Lan xem có chuyện chi lạ không nghe dì?Bà Lệ Hằng gật đầu gom những cuốn sách trên bàn, bảo Lâm:- Mày tiếp dọn sách và đồ dùng của tao qua bển, từ nay tao không qua đây nữa. Phi Diệp muốn gì bảo nó qua tao nghe chưa.Lâm tiếp tay dọn đồ đạc của bà Lệ Hằng đi theo lối cầu thang qua nhà bên. Trong khi đó Tường Linh ngồi bên Ngọc Lan trong căn phòng khách sang trọng của biệt thự Đức Hùng.. Tên hai cha con ông Đức.Ngọc Lan mười sáu tuổi, cô gái có vóc dáng giống cha, cao lớn hơn các cô gái cùng lứa tuổi. Mặt giống cha và anh như tạc nhưng cử chỉ và lời nói ngây thơ hơn trẻ nít. Mang vẻ ngây thơ khờ khạo nên Ngọc Lan đẹp ngây thơ, cặp mắt to đen không vướng ưu tư và nụ cười như vu vơ tận đâu đâu.Ngọc Lan đang để yên tay mình trong bàn tay Tường Linh. Đã biết cô gái này mắc bệnh lãng trí, ăn mặc thô sơ, mặt mũi mộc mạc không điểm trang, son phấn, chứng tỏ Ngọc Lan không tha thiết sự gì. Tường Linh nhỏ nhẹ gợi lại hình ảnh Tuấn Hùng trong trí cô bé trước khi vô cuộc điều trạ Nàng bắt đầu hỏi thăm bình thường:- Ngọc Lan lớn rồi xinh đẹp quá, coi em đẹp và khỏe hơn trước nhiều chị mừng lắm.Ngọc Lan nhìn tận đâu đâu. Tường Linh hỏi tiếp:- Hôm anh Tuấn Hùng về nước có mua gì cho em không?Ngọc Lan hiền từ nhìn Tường Linh hỏi lại:- Anh Tuấn Hùng đâu, ảnh đi nữa rồi hả? Sao anh không ở nhà với em?Tường Linh chau mày:- Ủa, anh Tuấn Hùng chết đã chôn rồi mà em không biết sao?Ngọc Lan vẫn ngây thơ nhìn vào mắt Tường Linh:- Ảnh chết rồi à, hồi nào đâu? Mà chết làm sao hả? Sao em không hay? Chừng nào ảnh mới về nữa?Tường Linh trố mắt nhìn cô gái mang một nhan sắc đẹp đẽ, nhưng lại không có một chút trí khôn thì tự nhủ:- Có lẽ Ngọc Lan không biết gì thật, hay là nàng đóng kịch?Tường Linh ngồi im lặng một lúc rồi lựa lời hỏi:- Em có quen ai tên Lâm không? Em có nhớ tên chị không?Ngọc Lan hỏi:- Chị là Tường Lan chớ gì?Tường Linh cười:- Tường Lan là tên mẹ chị, chị là Tường Linh mà...Ngọc Lan lắc đầu:- Không phải mẹ chi... Chị Tường Lan đến chơi với em hoài hà, nếu chị là Tường Linh thì chị Tường Lan đâu?- À, chắc em nói Tường Vân em của chị?Ngọc Lan gật đầu.- Phải đó, đúng rồi, em quên mất, chị là Tường Linh à? Tường Linh nghe cô gái nói năng lộn xộn nhưng không nản chí, nàng tiếp tục cuộc điều tra:- Sao em nói không quen Lâm. Lâm mặc cái áo có ca rô vuông vuông đó, hắn nói quen em mà?Ngọc Lan nhìn nàng rồi vỗ tay reo lên:- À, em nhớ ra rồi, người hay mặc áo ca rô đó là anh Duy chớ, em quen chỉ có mình anh Duy thôi hà, em ở nhà một mình buồn lắm, mỗi ngày ảnh đem sữa tươi bán cho má đó, ảnh tốt lắm chị Ơi... ảnh nói chuyện với em vui ghê đi.Nghe Ngọc Lan nói đến Duy quá nhiều, Tường Linh lắng nghe và suy nghĩ:- Lạ thật lại còn tên Duy nào nữa đây. Hay là một người mang hai tên? Rồi Tường Linh thoáng mừng vui, nàng nắm tay Ngọc Lan:- Em gái của chị, em nói em quen Duy, vậy hắn ở đâu?Ngọc Lan cười và cúi đầu e lệ:- Em không biết vì em đâu có được ra khỏi nhà. Nhưng em biết tối nào anh Duy cũng đến thăm em vài phút, còn buổi sáng thì ảnh đem sữa đến cho má. Tường Linh nhìn ra trời tối hỏi:- Có dấu hiệu riêng khi Duy đến à?Ngọc Lan gật đầu buồn buồn nhìn Tường Linh:- Phải có hiệu cho em ra mở cửa sổ, đứng nói chuyện với ảnh vài phút thôi. Tường Linh nắm tay Ngọc Lan:- Em thương Duy lắm sao?Ngọc Lan lại sáng lóe cặp mắt:- Thương chớ, vì chỉ có một mình ảnh thương em thôi. Cha mẹ thì nói sẽ gởi em đi chữa bệnh tận đâu đâu.. Nhà này thì ai cũng bảo em khùng. Tường Linh cười:- Còn anh Tuấn Hùng có thương em không?- Anh Hai à? Ảnh có thương em chớ nhưng ảnh đi hoài đâu có nhà. Tường Linh chau mày:- Sao em không biết rằng anh của em đã chết rồi?Ngọc Lan lắc đầu:- Chết ư? Em không tin đâu, em vẫn đem sữa cho anh hai khi anh hai có nhà mà, phòng anh hai bên này nè nhưng ảnh đi mấy hôm nay rồi. Tường Linh run tay, nàng chụp tay Ngọc Lan:- Anh hai chết làm đám ma um xùm sao em không biết?Ngọc Lan hỏi:- Đám ma hồi nào? Mẹ khóa cửa phòng em nói không được ra xem rồi rủi đi lạc không ai coi được mày đâu. Em nghe rầu rầu buồn buồn muốn ra mà không được. Cái gì bữa đó là đám ma anh hai đó hả chị?Tường Linh đã hiểu, bà Kiều Oanh và ông Đức sợ nhà mở cửa hoài lại đông đảo người ra vô lỡ Ngọc Lan ra đường thấy lạ tò mò đi xem xa hơn mà bị lạc nên nhốt Ngọc Lan trong phòng này.Bây giờ Tường Linh dồn hết tâm hồn vào việc chính, điểm nghi ngờ của nàng xoay quanh việc Ngọc Lan đem sữa cho Tuấn Hùng, nàng hỏi Ngọc Lan:- Em thường đem sữa cho anh Hai lúc nào?Ngọc Lan nhìn Tường Linh hỏi lại:- Sữa à? Sao anh Duy không đến nhà hả chị? Sáng nay ảnh quên không đem sữa cho em rồi. Suốt ngày qua em uống sữa ở tủ lạnh vì không có sữa mới. Tường Linh nắm chặt tay Ngọc Lan, nhìn thẳng vào đáy mắt cô bé với tất cả sức mạnh:- Chị hỏi em hay đem sữa cho anh Hai uống vào giờ nào mà?Ngọc Lan giựt mạnh tay lại mà gắt:- Em chờ anh Duy đem sữa lại đã chớ, ảnh biểu em cất sữa vô tủ lạnh mà uống vì mai ảnh không đến được.. Ảnh hẹn bữa nay nè.. Vậy mà em chờ tới bây giờ. Tường Linh bực mình cáu kỉnh gắt với Ngọc Lan:- Cái gì mà anh Duỵ. Anh Duy hoài vậy? Chị hỏi một đằng em lại trả lời một nẻo.. Chị nói cho em biết cái thằng Duy nó chết rục rồi không bao giờ nó còn đem sữa đến cho em uống nữa đâu mà mong...Rồi Tường Linh nhìn thẳng vào mắt Ngọc Lan hỏi:- Bây giờ em hãy nghe chị hỏi và trả lời chị đây nè. Tường Linh chưa kịp hỏi thì đã thấy sắc mặt Ngọc Lan biến đổi, vẻ thất sắc hiện lên rõ ràng, Ngọc Lan run giọng hỏi:- Trời ơi.. anh Duy chết rồi à.. chết hồi nào vậy chị?Thấy Ngọc Lan cứ chú ý đến Duy và tỏ vẻ hoảng hốt, Tường Linh càng giận, nàng muốn dẹp bỏ hình ảnh Duy trong trí cô bé để nàng hết mong hắn đến mà lo trả lời câu hỏi của mình nên gật đầu:- Ừ, thằng Duy chết rồi... Nó bị trúng gió chết... Không bao giờ nó còn đến đây nữa em đừng mong vô ích.Cặp mắt Ngọc Lan chợt nhắm lại, rồi hai tay bụm lấy mặt khóc òa, khóc như con nít vậy... Tường Linh hoảng hốt gỡ tay Ngọc Lan kéo mặt cô bé lên cho ngó vào mắt mình nhưng Ngọc Lan vùng vằng giựt tay lại khóc nữa. Tường Linh chưa kịp nói gì thì ông bà Đức ngoài nhà nghe tiếng khóc của Ngọc Lan đã chạy vô luống cuống hỏi lớn:- Cái gì đó.. Tại sao nó khóc dữ vậy Tường Linh?Tường Linh bối rối phân trần:- Dạ con cũng không hiểu tại sao em khóc. Con đang hỏi em về người con trai đưa sữa mỗi sáng cho anh Tuấn Hùng uống đó.. thì tự nhiên... em Ngọc Lan khóc òa.. làm con cũng chẳng hiểu gì nữa. Bà Đức nhìn Tường Linh chau mày:- Con muốn biết việc gì về Tuấn Hùng sao không hỏi mẹ? Bác sĩ trị bệnh nói thần kinh nó yếu lắm, đừng bắt nó nghĩ nhiều, đừng bao giờ bắt nó nghe hạch hỏi nọ kia, con làm như vậy coi chừng nó điên luôn thì khổ mẹ con à.Tường Linh tái mặt, nàng đã hỏi vặn vẹo nhiều câu làm cho Ngọc Lan trả lời không kịp lại còn nói dối là Duy đã trúng gió chết, tức là nàng đã bảo người con trai thân yêu của cô bé đã chết.. Tường Linh đâu dè Ngọc Lan bệnh nhiều đến độ có thể cuồng trí.Nghe bà Đức trách, Tường Linh không dám trả lời mà quay lại ôm vai Ngọc Lan dỗ ngọt:- Ngọc Lan.. cha mẹ vô nè, má hỏi em sao khóc kìa? Em nói cho má nghe đị. lớn rồi đừng khóc nữa.. xấu lắm.Ngọc Lan buông thỏng hai tay, dáng điệu bơ phờ, ướt nhem và đôi mắt khờ khạo nhìn sững trước mặt, miệng lắp bắp:- Duy chết rồi.. Trời ơi! Duy chết rồi.. từ nay ảnh không đến nữa.. trời ơi. Ông bà Đức chưng hửng nhìn nhau:- Duy nào? Nó ở trong nhà tối ngày mà quen Duy nào kìa? Kêu vú già lên hỏi coi? Tường Linh lịm đi khi thấy Ngọc Lan trong dáng điệu mất trí. Nàng sợ Ông bà Đức phiền mình nên không dám thuật lại những câu nàng vừa hỏi và nói với Ngọc Lan nữa.Rồi đột nhiên ông bà Đức xoay qua hỏi Tường Linh:- Con nói những gì mà nó khóc vậy?Tường Linh đã suy tính trước nên đặt chuyện:- Khi con vô thì em Ngọc Lan đang ngồi buồn rầu lắm? Con hỏi em có khỏe không, có thể đi chơi với con không thì em trả lời những câu nói đâu đâu con không hiểu nổi... Con đang tính vô kêu vú già hỏi xem thì tự nhiên em ôm mặt khóc. Tường Linh không dám lãnh trách nhiệm tại mình vô ý không hiểu bệnh trạng của Ngọc Lan nên lỡ làm cho Ngọc Lan bệnh nặng thêm như vậy.Nhưng dù sao đối với Tường Linh việc dò xét tên Lâm coi như tiến được một bước nhỏ, vậy là nàng đã biết hắn có tên Duy nữa.Tường Linh dấu kín những hiểu biết mơ màng của mình, nàng không thể cho ông bà Đức biết nàng đang điều tra cái chết của Tuấn Hùng vì nàng kẹt hai điều. Một là nàng sẽ bị họ đổ tội làm cho Ngọc Lan điên loạn, hai là nàng sợ lôi thôi đến người con trai mang tên Phi Diệp vì theo giác quan thứ sáu và những suy luận của Tường Linh thì Phi Diệp có liên hệ đến cái chết của Tuấn Hùng nhưng Tường Linh đoán rằng Phi Diệp vô tội và nàng cũng có nhiều cảm tình với Phi Diệp.