ôm sau, tại bản doanh, Phúc ngồi cắm cúi cắt những hình ảnh và bài vở liên hệ đến sự việc, trong khi Cảnh thì dán lên một cuốn sổ. Mặc dầu cố chiều ý ông Thanh Tra Duy Đức, ký giả Hồng Phong cũng không thể ngăn ngừa các báo chí đăng tải câu chuyện bóng ma hiện hình.Nếu chỉ có chuyện con ma thì có lẽ người ta cũng quên lãng nó đi, nhưng việc khám phá ra căn phòng bí mật, bộ hài cốt và chuỗi ngọc huyền diệu là những đề tài hấp dẫn lôi cuốn độc giả trong nhiều ngày.Một số ký giả thuật lại thân thế và sự nghiệp của ông Trịnh Thường như một nhà hàng hải gan dạ khinh thường bão tố, đồng thời cũng là một thương gia táo bạo, luôn luôn xông xáo vào những vụ giao thương phức tạp với Trung Quốc.Ông Trịnh Thường lại là bạn thân của những nhà qui tộc Mãn Châu và được họ tặng những món quà rất đế vương. Nhưng chuỗi ngọc huyền diệu không phải là của ông ta, mà đã do ông đánh cắp được trước khi rời khỏi đất Tầu, mang theo người vợ kiều diễm về ẩn dật ở tòa biệt thự Phú Lâm.- Dầu sao thì cũng là câu chuyện của một nhân vật thuộc quận mình - Cảnh nói - Thế cậu có biết ba Cảnh và ông Thanh Tra Duy Đức đã suy luận ra sao không?Những tiếng người đi tới làm ngưng câu chuyện của hai cậu. Bỗng Linh, mồ hôi nhễ nhại, tiến vào:- Gớm, cái nóng chết người!Rồi hắn thêm:- Mình vừa mới suy nghĩ.- Đừng suy nghĩ nhiều quá, xếp ơi! - Phúc khuyên - Cậu đang nóng nực, nếu còn suy nghĩ, khối óc tuyệt xảo của cậu có thể cháy và cậu sẽ trở thành một gã tầm thường như tụi này mất thôi.Cảnh cười lăn. Phúc thì rất hãnh diện có một thằng bạn thông minh như Linh. Nhưng mỗi khi có dịp trêu hắn thì không bao giờ Phúc để lỡ cơ hội. Điều này không làm cho Linh bực tức chút nào cả, vì hắn vẫn tự tin vào khả năng của hắn.- Phải - Linh tiếp - mình vừa suy đoán những sự việc đã xảy ra tại biệt thự nhà họ Trịnh.- Nhọc công làm chi vô ích - Cảnh nói - ba mình và ông Thanh tra Duy Đức đã suy đoán cả rồi.- Rõ ràng - Linh nói - là trước hết, ngôi biệt thự đó...- Ba Cảnh và ông Thanh Tra Duy Đức đã nghĩ rằng bà Trịnh Thường đã chết vì bệnh tật. Vì không muốn xa bà ta, ông chồng để xác bà vào chiếc quan tài quí giá đó, đặt quan tài vào căn phòng bí mật rồi xây tường kín lại. Như vậy, luôn luôn ông có cảm tưởng rằng bà vợ vẫn ở bên cạnh ông. Rồi một ngày kia, ông đã bị ngã từ trên cầu thang xuống và bị gãy cổ chết.Khi thấy ông chết bất đắc kỳ tử như vậy, các gia nhân hoảng sợ bèn trốn đi, người thì ẩn náu tại khu Hoa Kiều Chợ Lớn, người thì hồi hương về Trung Quốc.- Sau này, khi công việc phá hủy ngôi biệt thự bắt đầu - Phúc nói tiếp - hồn ma của ông Trịnh Thường đã nổi giận. Do đó, chúng ta đã nghe thấy tiếng ông hú, và thấy ông tới thăm bà vợ một lần chót rồi ông biến mất.Linh có vẻ hơi khó chịu, vì các điều suy đoán của ông Thanh Tra Duy Đức và của ký giả Hồng Phong cũng không khác gì của hắn.- Thế cậu có chắc là một bóng ma thật không đã? - Linh hỏi với giọng hơi chua chát - Và cậu có chắc là bóng ma của ông Trịnh Thường không đã?- Chính mắt mình đã nom thấy nó - Phúc đáp - Đó là một bóng ma chính cống mà chưa bao giờ mình gặp trước.- Nếu không phải là một bóng ma thì là cái gì? - Cảnh hỏi - Xếp Linh này, nếu cậu tìm ra được lời giải đáp khác, chắc chắn ông Thanh tra Duy Đức sẽ phải tưởng thưởng cho cậu xứng đáng.- Ừ, ừ - Linh nói với vẻ mặt tươi tắn trở lại - Mình thấy đây là một câu chuyện rất hấp dẫn. Bọn ta có thể lãnh lấy việc điều tra, dù chỉ để giúp cho ông Thanh tra mà thôi.- Nhưng mà... nhưng mà... - Phúc phản đối - nếu là chuyện ma thì mình chẳng thích làm đâu.- Cách ngôn của chúng ta - Cảnh nói - là “Điều tra” thì sao lại gạt chuyện ma ra ngoài? Vả lại, mình cũng thích tiêu khiển bằng một chuyện mà chính mình được chứng kiến tận mắt. Nhưng mà, xếp Linh ơi, làm thế nào để tóm được một vật linh dị như thế?
http://eTruyen.com
Sưu tầm: casau
Nguồn: sites.google.com/site/tusachtuoihoa
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 12 năm 2015