HỒI 2
Trần Hải Sơ Phùng Phương Tâm Khả

     àn dạ độc liên manh nhãn không
Đổng Bán Phiêu ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn, thì ra là một tiểu tử choai choai mặc áo da dê màu xám chính đang vênh vênh bản mặt vô lại nhìn hắn nói. Hắn ta còn bô bô nói với những người xung quanh: "Mọi người làm sao phải sợ hắn, "ốc còn không mang nổi mình ốc", kẻ địch thực sự lợi hại của hắn sắp đến, chỉ có hắn mới phải lo cuống cuồng chứ. Nếu hắn dám ép bọn ta, bọn ta đồng thanh kêu lên, từng này cái miệng hợp lại chưa chắc đã thua tiếng kêu của tên Ô Cước Thất kia!"
Đổng Bán Phiêu cẩn thận đánh giá tên tiểu tử, nghĩ thầm: "Là ai mà lại to gan đến thế, như chỉ sợ thiên hạ không loạn." Thủ hạ của hắn đã có kẻ tức giận quát: "Tiểu tử thối, ngươi chán sống rồi hả?"
Tiểu tử Tiểu Khổ Nhi nhăn mặt xấu, cười hì hì đáp: "Chán sống rồi, chán sống rồi. Ta đúng là đang chán không muốn sống nữa, muốn tìm Diêm Vương hỏi xem y có cần tìm nữ tế không, cần mạng làm quái gì?"
Kẻ vừa lên tiếng mắng không ngờ hắn lại bại hoại đến thế, tức quá định thò tay tóm lấy hắn, lại bị hắn ngoắt mình một cái đã chui tọt vào giữa đám đông, lại còn ở đó hò hét cổ vũ: "Tất cả mau hô lên, kẻ địch chính sắp đến, trận đấu vừa rồi bọn ta còn chưa được xem cho thỏa, hãy để bọn họ đấu một trận ngoạn mục nữa đi!"
Người bên phía Đổng Bán Phiêu vừa rồi buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt thả Hắc Môn Thần và Ô Cước Thất, vốn đã rất khó chịu, lúc này làm sao còn chịu nổi bị hắn ta trêu chọc nữa. Đã có một vài thiếu niên đệ tử của Ngũ Phựợng Đao không kìm được, bổ nhào về phía Tiểu Khổ Nhi định tóm lấy hắn. Tiểu Khổ Nhi rụt đầu rụt cổ la toáng lên: "Cứu mạng, cứu mạng. Các lão gia, thiếu gia, đại thúc, đại bá, chúng ta cùng hô cứu mạng nào!" La xong lại luồn lách chạy trốn trong đám đông. Hắn ta nhỏ người, lại bại hoại, không thèm giữ thể diện, cứ thế chui luồn dưới gầm bàn hoặc dưới háng người khác, thân pháp cực kỳ linh hoạt, trơn như cá trạch khiến mấy kẻ đuổi theo trong nhất thời không bắt được. Đổng Bán Phiêu ngắm nghía hắn cả nửa buổi, đột nhiên vung tay một cái đã tóm được thắt lưng hắn lôi ra từ dưới gầm bàn.
Hai chân Tiểu Khổ Nhi giãy giụa lung tung, kêu toáng lên: "Lão già này, thả ta ra, thả ta ra!"
Đổng Bán Phiêu mặt không đổi sắc chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Tiểu Khổ Nhi bị nhìn đến rởn gai ốc, toét miệng cười nói: "Ngươi bắt ta làm gì? Ta cũng không nghe thấy cái bài hát gì gì mà "Thổ, phản kỳ trạch; Thủy, quy kỳ hác". Mà ta có nghe thấy cũng chẳng hiểu, cùng lắm là đi tìm mấy người văn hay võ giỏi, có chút kiến thức, giúp ta giải thích một lượt để xem xem rốt cuộc ý tứ là gì." Nói xong lại vỗ trán nói: "Đúng, thiếu gia nhà ta có học vấn thâm sâu, nếu hỏi y chắc chắn y sẽ biết."
Tiếp đó hắn cố rướn cổ ngoái về phía công tử gia của hắn hỏi: "Thiếu gia, ngươi nói xem cái bài hát đó ý tứ là gì?"
Đổng Bán Phiêu lúc này cũng đã nhận ra hai chủ tớ trẻ tuổi này chỉ sợ không phải kẻ tầm thường. Hắn liếc nhìn thiếu niên, thấy y mày kiếm, nét mặt tuấn tú, ngoài điều đó ra thì nhìn kiểu gì cũng không giống là người có luyện võ. Thế nhưng hắn vốn là người cẩn thận, xưa nay làm việc luôn suy trước tính sau, bèn quay sang thiếu niên hỏi: "Tiểu huynh đệ từ đâu tới? Nên biết trên bước đường giang hồ cần phải nhìn nhiều nói ít, đó chính là đạo lý ứng xử, tôn giá sao lại mặc kệ cho một tên tiểu đồng ăn nói lung tung?"
Thiếu niên nọ hình như không giỏi ăn nói, đang định đáp lời thì đã nghe Tiểu Khổ Nhi cười nói: "Khà khà, ngươi sao có thể hỏi lai lịch của thiếu gia nhà ta? Thiếu gia nhà ta chính đang lén lút trốn nhà ra đi, dù muốn nói cho ngươi hay thì cũng làm sao có thể nói. Còn như nói về ta ư, ta chính là công thần giúp đỡ thiếu gia trốn nhà ra đi. Sở dĩ chúng ta trốn nhà ra ngoài là vì muốn quậy phá tưng bừng một phen, thiếu gia của ta sao lại đi mắng ta chứ?"
Thiếu niên nọ nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiểu Khổ Nhi. Mặt Đổng Bán Phiêu thoáng sầm lại, lạnh giọng nói: "Tiểu ca nhi không lên tiếng, có phải thật sự muốn lão phu thay ngươi giáo huấn tiểu hài tử này không?"
Hắn nói như vậy, không ngờ Tiểu Khổ Nhi lại cười nói: "Thiếu gia, việc này thì đừng trách ta, là người ta tự khiêu chiến với ngươi, ngươi cứu ta hay không cứu?"
Thiếu niên nọ tức giận quát: "Ngươi mà còn nói lăng nhăng thì việc của ngươi ta không thèm quản nữa."
Tiểu Khổ Nhi vênh mặt, cười hỉ hả nhìn Đổng Bán Phiêu nói: "Ngươi nghe rõ rồi chứ? Việc của ta, thiếu gia của ta không muốn quản nữa, nếu ngươi muốn quản giáo ta thì phải tự mình động thủ thôi." Đổng Bán Phiêu thoáng trầm ngâm, tay gia thêm kình lực, lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi tuy bại hoại nhưng ta không tin không bóp được cho ngươi phọt trứng. Tiểu Khổ Nhi quả nhiên thét to một tiếng "Đau quá", rên rỉ ai oán nói: "Thiếu gia, ngươi thật không cứu ta?"
Thiếu niên lạnh giọng: "Ngươi thích náo loạn, thế thì tự mình đùa bỡn đi."
Tiểu Khổ Nhi nhăn mày nhíu mặt, quay đầu nhìn Đổng Bán Phiêu nói: "Ta thật sự không phải không muốn chơi đùa cùng ngươi, mà là ngươi làm ta đau quá, không giống như vừa rồi bị treo ngược lủng lẳng rất vui, ta chuồn đây." Đổng Bán Phiêu còn đang không tin hắn có thể tuột thoát khỏi tay mình, chợt nghe "bụp" một tiếng, một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt. Hắn vốn đang xách ngược Tiểu Khổ Nhi, mông đít của Tiểu Khổ Nhi chính đang hướng thẳng vào mặt hắn. Cái mùi hôi thối đó cực kỳ nồng nặc, Đổng Bán Phiêu chẳng kịp nghĩ ngợi vội vàng đưa tay bịt mũi.
Tiểu Khổ Nhi chỉ giãy nhẹ đã thoát khỏi tay hắn. Có điều do Đổng Bán Phiêu đang nắm thắt lưng hắn, hắn tuy tránh được nhưng chiếc quần dài vẫn bị vướng lại trong tay Đổng Bán Phiêu.
Đổng Bán Phiêu không bao giờ tưởng tới tên tiểu tử này lại có một chiêu mốc meo bốc mùi như thế, nhất thời ngẩn người. Tiểu Khổ Nhi mặt không đổi sắc, một tay chống nạnh đứng đó, tay kia hùng hồn chỉ thẳng vào Đổng Bán Phiêu quát: "Tiểu lão đầu, ngươi muốn lấy quần của ta làm gì, trả ta đây."
Khách bên trong điếm đều cảm thấy nực cười, có người không kìm được đã phá lên cười. Thủ hạ của Đổng Bán Phiêu hắng giọng hừ lạnh, tiếng cười lập tức im bặt. Đổng Bán Phiêu quẳng cái quần đến trước mặt Tiểu Khổ Nhi, lạnh lùng nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã bại hoại như thế, nếu không quản thúc cẩn thận thì càng hư hỏng. Ngươi mặc quần vào, sau khi mặc xong mà vẫn còn có thể thoát khỏi tay ta lần nữa thì hôm nay coi như ta tha cho ngươi."
Mặt Tiểu Khổ Nhi vẫn giữ nguyên vẻ cợt nhả, vừa cười hì hì vừa mặc lại quần, miệng nói: "Đổng lão đầu, ngươi thật là thiếu độ lượng, chỉ tha mỗi mình ta thôi sao? Chúng ta đánh cược một phen, ngươi nếu có thể bắt được ta, ta sẽ gọi ngươi ba trăm tiếng "gia gia". Nếu ngươi không bắt được ta, khà khà..."
Đổng Bán Phiêu lạnh lùng: "Khà khà cái gì, chẳng lẽ cũng muốn ta gọi ngươi ba trăm tiếng"gia gia"?"
Tên tiểu tử liếc mắt nhìn trộm công tử của hắn một cái, biết là y sẽ không chịu để cho hắn làm bậy như thế, bèn chuyển giọng nói: "Không phải thế, ngươi sẽ phải thả luôn những người có mặt ở đây hôm nay."
Chúng nhân đều không ngờ hắn lại có thể có tấm lòng hiệp nghĩa như thế, trong lòng cũng bất giác lo lắng thay cho hắn. Ai cũng biết Đổng Bán Phiêu vốn là kẻ cay độc, nếu thật sự chọc giận hắn thì chỉ sợ tất cả sẽ chịu không nổi. Thế nhưng cũng có nhiều người không cam tâm cứ thế bị người của Hồ đại chưởng quỹ bắt giữ vô cớ, lòng thầm cầu mong có thể nhờ hắn mà tránh được kiếp nạn này.
Đổng Bán Phiêu không thèm nhìn Tiểu Khổ Nhi mà quét mắt lườm vị thiếu niên công tử nọ, miệng lạnh lùng nói: "Tốt, ngươi thực sự tin mình có đạo hạnh đó thì cứ lên đi."
Tiểu Khổ Nhi cười hì hì: "Còn một điều này nữa, ngươi không được thực sự mạnh tay để giết ta."
Đổng Bán Phiêu cười gằn: "Bắt ngươi cần gì phải dùng trọng thủ." Nói xong, thân hình của hắn cũng liền động. Lúc này chúng nhân mới hiểu rõ vì sao người ta lại gọi hắn là 'Đổng Bán Phiêu', vì chỉ có chữ "phiêu" mới đủ để hình dung thân pháp di chuyển nhanh nhẹn của hắn.
Nhưng việc khiến người ta giật mình là một trảo đó của hắn lại không chộp trúng Tiểu Khổ Nhi, chỉ thấy Tiểu Khổ Nhi co đầu rụt cổ, hét lên một tiếng đã chui tọt qua háng của Đổng Bán Phiêu. Đổng Bán Phiêu cũng bất ngờ "ớ" lên một tiếng. Hắn xuất thủ lần này không tùy tiện như lần đầu tiên, thân hình hắn lạng sang trái, chặn đường đi của Tiểu Khổ Nhi, chân phải ngầm thủ thế "Khôi Tinh Thích Đấu", chỉ cần Tiểu Khổ Nhi tránh sang trái thì chắc chắn sẽ bị ngáng ngã. Nào ngờ Tiểu Khổ Nhi tránh né rất tuyệt, hắn phát hiện có người đến bắt, đã không quay người chạy trốn, cũng không phải tránh phải né trái, mà lại xông thẳng về phía Đổng Bán Phiêu. Lần này thì ngay đến Đổng Bán Phiêu cũng ngẩn người, chỉ trong một thoáng chững lại đó, Tiểu Khổ Nhi đã lại chui tọt qua háng hắn. Đổng Bán Phiêu lại buột miệng ồ lên một tiếng, lần thứ ba xuất thủ đã dùng đến "Khống Hạc Thập Tam Thức" trong "Tiểu Cầm Long Thủ", chính là vì hắn đã nắm rõ đường lối của đối phương. Một tay hắn giơ lên từ từ đẩy về phía Tiểu Khổ Nhi.
Lúc này Tiểu Khổ Nhi mới biến sắc mặt, kêu lên: "Đổng lão đầu, đã nói là không dùng trọng thủ mà." Tiếng kêu chói tai đủ biết lần này Đổng Bán Phiêu đã thực sự dùng đến bản lĩnh chân chính. Kêu xong Tiểu Khổ Nhi lại phóng vọt đến phía trước Đổng Bán Phiêu, thế nhưng lần này không còn dễ dàng nữa. Tuy bàn tay của Đổng Bán Phiêu chưa đến nơi, nhưng thân hình Tiểu Khổ Nhi đã bị chân khí của hắn khống chế. Tiểu Khổ Nhi biến sắc, chợt ngồi thụp xuống. Bàn tay của Đổng Bán Phiêu đột nhiên tăng tốc, thân hình Tiểu Khổ Nhi lại nảy bật lên lùi nhanh về phía sau. Lần này không còn chỗ cho hắn dùng tiểu xảo, hắn lùi đến đâu thì Đổng Bán Phiêu theo đến đấy. Hai người một chạy một đuổi loạn xị cả một lúc lâu. Đổng Bán Phiêu biết nếu không dùng mưu thì hôm nay không thể bắt được tiểu tử này. Hắn bèn gia tăng chưởng kình như muốn một chiêu đánh chết tươi Tiểu Khổ Nhi. Mặt mày Tiểu Khổ Nhi trở nên nhăn nhó, quay người nhảy phốc tới. Điều này nằm đúng trong dự tính của Đổng Bán Phiêu, hắn cười khà khà nói: "Lần này ngươi mắc mưu rồi." Hắn vốn muốn dọa Tiểu Khổ Nhi một phen, chụp một cái liền đắc thủ nắm được Tiểu Khổ Nhi, sau đó lùi lại.
Lúc hắn xách Tiểu Khổ Nhi đến giữa phòng, bỗng nhiên lại thấy tay nhẹ bỗng. Hắn ngẩn người, phát hiện ra Tiểu Khổ Nhi đã lại tránh thoát, đang đứng trước mặt hắn. Trong tay Đổng Bán Phiêu lại vẫn chỉ còn lại mỗi chiếc quần dài của Tiểu Khổ Nhi.
Mặt Tiểu Khổ Nhi lộ vẻ khổ não, nói: "Lão đầu nhi, lần này ai thắng? Ngươi... Ngươi... Ngươi lại lột quần ta ra làm gì?"
Hắn vừa nói xong thì xa xa đã vọng đến tiếng vó ngựa. Đổng Bán Phiêu biến sắc mặt, biết kẻ địch đã đến. Hắn phẩy tay, không thèm đùa giỡn với Tiểu Khổ Nhi nữa mà muốn trước hết xử lý xong việc ở đây. Hắn hướng về mấy người khách nói: "Chư vị, xin mời theo thủ hạ của ta về phòng."
Hắn biết không cần phải cưỡng ép, những người ở đây đều là kẻ hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không dám đắc tội với hắn. Còn như xử lý thế nào thì đợi hắn thu xếp xong mấy kẻ đối đầu kia mới tính. Mấy người khách quả nhiên ngoan ngoãn đi theo thủ hạ của Đổng Bán Phiêu quay về phòng ở hậu viện. Trong phòng lập tức trở nên vắng hoe. Tiểu Khổ Nhi không cản được hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn, miệng la: "Đổng lão đầu, ngươi sao lại nói lời mà không giữ lời?"
Đám đông khách khứa thoáng chốc đã bỏ đi hết. Tiểu Khổ Nhi gãi gãi đầu nói với Đổng Bán Phiêu: "Mau trả quần lại cho ta."
Hắn vừa nói xong, trong phòng chợt vang lên một tràng cười như tiếng chuông reo: "Kỳ quái, sư huynh, ngươi nói xem lão đầu kia cầm quần của tiểu hài nhi làm gì?"
Âm thanh vang lên đột ngột khiến Đổng Bán Phiêu cũng phải giật mình. Hắn ngước mắt nhìn, phát hiện ra ở một chiếc bàn gần quầy rượu có một nam một nữ ngồi đó từ lúc nào. Cả hai đều còn trẻ, nam khoảng hai muơi bảy, hai mười tám tuổi, nữ trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Nơi đó tối đèn nên không nhìn rõ mặt hai người, chỉ biết nam mặc đồ xanh, nữ mặc đồ hồng, đều là quần áo ngắn bằng gấm. Trong tiết trời lạnh như thế này, ăn mặc như thế mặc dù trông gọn gàng nhưng không khỏi có phần đơn bạc.
Thiếu nữ nọ chính đang khúc khích cười. Thiếu niên công tử ở bàn bên cạnh đã để ý thấy trong lúc khách nhân trong phòng vừa mới đi hết thì bọn họ lẳng lặng tiến vào phòng từ phía nhà bếp.
Tiểu Khổ Nhi chỉ mặc độc một chiếc quần lót, đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một nữ nhân, mặt bất giác đỏ bừng. Thế nhưng hắn ta thiên tính bại hoại, lập tức cười hì hì nói: "Đúng thế, đến vị đại tỉ đây nhìn thấy còn xấu hổ. Đổng lão đầu, ngươi già mà không biết tự trọng, có biết xấu hổ không hả?"
Rành rành là hắn đúng ra phải xấu hổ, vậy mà hắn lại ngang nhiên đưa đẩy, vẻ mặt nhơn nhơn không chút ngượng ngùng, khiến cho hồng y thiếu nữ phải bật cười. Khéo sao, đúng lúc nàng cười, ngọn đèn dầu phía trên đầu chợt bùng lên, trong khoảnh khắc chiếu sáng khiến nụ cười của nàng càng rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm. Tiểu Khổ Nhi cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, vội thò tay kéo thiếu gia của hắn, miệng lẩm bẩm: "Thiếu gia, thiếu gia, vị cô nương kia là tiên nữ."
Thiếu nữ nọ không kìm được, nụ cười bất giác càng thêm rạng rỡ.
Đổng Bán Phiêu lại không hơi đâu để ý xem thiếu nữ nọ cười đẹp hay xấu, trầm giọng hỏi: "Hai vị là ai?"
Thiếu nữ cười nói với nam tử nọ: "Sư huynh, xem ra chúng ta còn quá ít đi lại ở quan ngoại rồi. Nhìn y phục và bội kiếm mà còn có người không nhận ra chúng ta là ai, chiêu bài của chúng ta có lẽ không đủ phân lượng rồi!"
Nàng còn đang nói thì tiếng vó ngựa phía ngoài đã gần kề. Vẻ mặt Đổng Bán Phiêu trở nên ngưng trọng, mở cửa nhìn ra ngoài. Hắn nhìn thấy hai thớt ngựa đang từ xa phi đến, tuy trong bóng đêm nhưng vẫn nhận ra chúng thân cao chân dài, cực kỳ dũng mãnh.
Bên tai hắn nghe thiếu nữ nọ huýt lên, hai thớt ngựa hí lên vui mừng, phi thẳng đến tửu điếm. Khi đến gần mới nhìn rõ cả hai thớt ngựa đều không có yên. Đổng Bán Phiêu đã biết đối phương là ai, đóng cửa rồi quay lại cười hắc hắc với hai người nói: "Hai vị quả là có lòng! Thì ra hai vị chính là Thanh Hồng Song Kiếm danh tiếng lẫy lừng năm tỉnh phía Bắc."
Tiểu Khổ Nhi nhìn vào eo của hai nam nữ nọ, quả nhiên ai cũng đeo một thanh bảo kiếm, thiếu nữ có vỏ bao kiếm màu xanh, còn vỏ bao kiếm của nam tử làm bằng da cá mập có màu hồng, xem ra đó chính là bảo bối thành danh của bọn họ. Thiếu nữ nọ lên tiếng nói: "Huynh muội bọn ta là do hiếu kỳ. Không hiểu sao từ Thập Lý Phố đến đây, dọc đường không ngừng có tiếng mèo kêu, thầm tính chắc đã bị một địa đầu xà nào đó để mắt tới. Bọn ta đành tháo yên cho ngựa chầm chậm đi sau, còn bản thân thì đi trước xem xét. Không ngờ thì ra đó là Đổng nhị đương gia."
Nàng nói đến mấy chữ "Đổng nhị đương gia", giọng nói kéo dài ra, rõ ràng hàm ý khinh miệt. Mặt Đổng Bán Phiêu nộ sắc giận, hắn vốn xuất thân không chính phái, bực mình nhất là bị đám danh môn đệ tử cao ngạo khinh người. Thiếu nữ nọ lại tiếp tục nói: "Tiểu nữ Đàm Hồng Liên, còn đây là sư huynh Trương Tiên của ta, xin ra mắt chư vị."
Trong đám đệ tử Ngũ Phượng Đao có kẻ bất mãn nàng buông lời cao ngạo, bèn hú lên ầm ĩ. Thiếu nữ không chút run sợ, mà lại quay sang sư huynh nói: "Sư huynh, bảng hiệu mà không đánh bóng thì không sáng. Bọn ta cũng nên luyện tập, bằng không danh hiệu Thanh Hồng Song Kiếm của bọn ta truyền ra ngoài lại bị mấy đôi mắt chó coi thường."
Đệ tử Ngũ Phượng Đao không kìm được phẫn nộ. Đàm Hồng Liên nói xong thì cũng vừa tiến ra đến chỗ có ánh đèn chiếu sáng, dáng vẻ hơi trầm ngâm, mày ngài khẽ nhíu. Chúng nhân lúc này mới nhìn rõ nàng ta, quả đúng là "dưới đèn ngắm mỹ nhân"! Dưới ánh đèn, chỉ thấy mặt nàng ửng hồng, hai bàn tay với những ngón tay thon dài trắng trẻo, mắt to tròn, lông mày lá liễu, cánh tay thuôn tròn, eo nhỏ xíu, bước đi càng thêm phần uyển chuyển tha thướt, quả là mười phần xinh đẹp diễm lệ. Thêm vào thanh bội kiếm ngắn đeo nơi hông, trong vẻ duyên dáng lại lộ ra khí phách anh thư, quả đúng là phong phạm của gianh da đệ tử. Tửu quán vốn u ám dường như trong khoảnh khắc được bộ hồng y của nàng chiếu sáng. Một số đệ tử Ngũ Phượng Đao có phần mất tự chủ, mồm miệng khô khốc, có kẻ còn thè lười liếm liếm môi.
Thiếu nữ hình như đã quen thuộc với bộ dạng đó của nam nhân khi mới gặp nàng, có phần đắc ý. Nàng quét mắt nhìn quanh, nhận ra ở bàn bên cạnh chỉ còn lại duy nhất một người khách, là một thiếu niên mặc áo lông cừu, hơn nữa lại phảng phất như nhìn mà không thấy nàng. Lúc này nàng không có thời gian để ý tới chuyện đó, bàn bạc với sư huynh xong bèn bạt kiếm.
Nàng mặc hồng y nhưng lại dùng kiếm màu xanh. Trong phòng chỉ thấy thanh quang chớp lên, kiếm ảnh nhập nhòa, nàng đã chém một kiếm về phía tim đèn của ngọn đèn dầu cạnh đó. Ngọn đèn bùng lên, tim đèn nhỏ xíu đã bị một kiếm đó của nàng chẻ làm đôi. Đó đúng là kiếm thuật danh gia, từ nhãn lực đến thân pháp, khinh trọng, hoãn cấp, xác thực không thể giả được.Trên mũi kiếm của nàng còn đọng lại một đốm lửa, vẫn tiếp tục cháy sáng. Tiếp đó lại thấy bóng hồng y thấp thoáng, bay về phía nóc nhà.
Xà ngang trên nóc nhà có treo một số đèn lồng, vốn để tửu điếm đốt lên nhân dịp hôn lễ hay ngày tết, giờ bị nàng bằng một chiêu "dĩ kiếm độ hỏa", từng ngọn đèn lồng lần lượt được thắp sáng.
Đệ tử Ngũ Phượng Đao ai nấy ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng hồng bay lượn tung tăng phía trên nóc nhà, kiếm quang đến đâu là đèn lồng nơi đó được thắp sáng, trong phòng dần trở nên sáng tỏ như trong đêm nguyên tiêu. Thiếu nữ nọ múalượn trên không, trông giống hệt thần tiên.
Khinh công của nàng cao, nhưng đó mới chỉ là thứ yếu. Cái khó nhất chính là trong khi bay lượn, áo quần phất gió, làm sao phải duy trì cho ngọn lửa trên mũi kiếm không bị thổi tắt. Trong tửu quán, nào là hầu bàn, chưởng quỹ, cho đến đầu bếp bất giác đều ngẩn người ra nhìn. Ngay đến đệ tử Ngũ Phượng Đao cũng bất giác ngấm ngầm khen hay.
Tiểu Khổ Nhi chớp chớp mắt, đờ đẫn, dùng tay đẩy đẩy thiếu gia của hắn ra hiệu cho y nhìn. Sư huynh của thiếu nữ nọ ngồi bên cạnh đó chỉ mỉm cười im lặng.
Đàm Hồng Liên nhẹ nhàng hạ xuống đất, hướng về phía sư huynh nói: "Sư huynh, ngươi cũng nên đánh bóng bảng hiệu đi."
Sư huynh của nàng thì trầm tĩnh hơn nàng nhiều, chỉ mỉm cười ôm quyền nói: "Tại hạ Trương Tuyên ở Thái Nguyên, được bằng hữu giang hồ tùy tiện tặng cho danh hiệu là Phi Hồng Kiếm, xin ra mắt Đổng nhị đương gia. Không biết Đổng nhị đương gia muộn như thế còn lưu lại ở tiểu trấn này, có phải đang đợi huynh muội bọn ta không?"
Y ăn nói rất khách khí, cũng không động đến binh đao, nhưng có sư muội của y mới rồi xuất thủ cũng đã đủ thanh thế rồi. Cùng là người một nhà, nhìn một là biết hai, sư muội đã có tu vi như thế, sư huynh làm sao có thể kém hơn được?
Tiểu Khổ Nhi quan sát nét mặt Đổng Bán Phiêu, biết rằng lai lịch nam tử này chỉ sợ còn lớn hơn nhiều bọn Hắc Môn Thần và Ô Tiểu Thất ban nãy. Đổng Bán Phiêu bố trí sơ sót, không tính đúng thời gian, chưa kịp bố trí xong đã bị người xông đến, lại thêm bị thiếu nữ Đàm Hồng Liên nọ ra đòn phủ đầu, trong nhất thời ứng đối khó khăn. Nói đến Thanh Hồng Song Kiếm, mấy năm gần đây danh tiếng nổi lên như cồn. "Phi Hồng", "Đạm Thanh" cùng học nghệ ở Nga My, hai huynh muội lại đều là xuất thân thế gia, quanh năm hành tẩu ở vùng Thái Hành, Lữ Lương. Trong giới lục lâm, nhắc đến Thái Bình Bảo ở Sơn Tây, lại đề cập đến hai người bọn họ, không ai là không biến sắc mặt như nghe đến hổ. Đổng Bán Phiêu vốn cũng không muốn đắc tội hai người này, nếu như không phải đại đương gia Hồ Bán Điền của hắn lần này có việc cực kỳ quan trọng thì hắn cũng không đi trêu vào hai sư huynh muội này.
Đổng Bán Phiêu trầm ngâm một lát, hắng giọng lên tiếng: "Lão hủ đúng là có nghe nói hiệp giá của hai vị sẽ qua đây, nên đặc biệt ở đây chờ hai vị. Thực ra là muốn thông báo cho hai vị biết, đại đương gia Hồ Bán Điền của bọn ta cùng lão đại Cung Hải Nhân của "Hải Đông Thanh" đang cần giải quyết một trường ân oán ở Bát Diện Pha phía trước. Cục diện quan trọng, không mong bị bằng hữu giang hồ làm phiền. Tất cả đều là người trong giang hồ, hy vọng hai vị nếu có thể tránh được tuyến đường này thì xin hãy tránh, đỡ phải tổn thương hòa khí."
Hắn nói mấy lời này cực kỳ khéo léo, tránh nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không nhắc đến bí ẩn giang hồ mà mới đây người trong tửu điếm còn đang bàn luận, cố ý thăm dò xem hai huynh muội này có biết tin tức đó không, đến đây có phải còn có mục đích khác. Nếu như bọn họ không biết thì càng đỡ phải động thủ, kết thêm cừu gia.
Nói xong, Đổng Bán Phiêu nhìn hai huynh muội với thần tình nghiêm túc. Một lời bất hòa lúc này chỉ sợ sẽ dẫn đến một trường ác đấu. Bên phía hắn không đủ nhân thủ, trong lòng không nắm chắc lắm. Nào ngờ Trương Tiên sau một thoáng trầm ngâm lại nói: "Thì ra là vậy, trong giang hồ có quy củ riêng. Nếu như đại đương gia của ngươi có việc, sư huynh muội bọn ta cũng không muốn tự dưng đắc tội, xem người khác tranh đấu, nghe trộm bí ẩn của người khác. Ngày mai bọn ta sẽ ly khai."
Tiếp đó nói với sư muội: "Liêm muội, chúng ta dọc đường đuổi gấp, sao vẫn không thấy bóng dáng người đó đâu. Ài, ngươi nói xem y có phải thực sự xuất sơn rồi không? Mà sao xuất sơn rồi lại chạy đến quan ngoại, y xưa nay rất ít khi xuất quan mà. Ài, dù có tìm được y cũng không biết y có chịu giúp chúng ta đưa thư không. Thanh Chuy của y tuy nhanh, nhưng có đến hai ngày rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu, có khi chúng ta đã vượt quá y rồi. Có điều tuyến đường này đại khái là tuyến đường duy nhất đi Tuy Viễn, phía trước đã có chuyện, chúng ta đành phải đợi y ở đây một hai ngày vậy."
Vẻ mặt thiếu nữ lộ vẻ do dự, trầm ngâm nói: "Nếu như không tìm được y, vậy thì mười ba tên ác nhân nọ chỉ sợ không ai có thể chế trụ nổi. Được, chúng ta đành phải đợi y ở đây hai ngày vậy."
Đổng Bán Phiêu không ngờ hai huynh muội này hôm nay ăn nói lại dễ nghe đến thế. Nghe khẩu khí bọn họ dường như lần xuất quan này không phải vì việc của bọn hắn. Trên mặt hắn bất giác thoáng lộ nét cười. Thế nhưng vừa nghe nói bọn họ muốn đợi ở đây hai ngày, bất giác hắn nhíu mày; Hắn thầm tính nhanh, biết lúc này không phải lúc lên tiếng. Nhưng vì việc này liên quan trọng đại, vẫn đành phải nói: "Hai vị, Hưng Long tập này đại đương gia của bọn ta đã sắp xếp ổn thỏa cho hai ngày tới, muốn bàn chuyện với Cung Hải Nhân. Hai vị xem thử có thể lùi một bước, hay là có thể đi đường vòng được không?"
Hắn cũng tự biết nói như thế là có hơi quá phận. Quả nhiên lời vừa dứt, Trương Tiên còn chưa kịp nói gì, hai hàng lông mày của Đàm Hồng Liêm đã nhướn lên, mặt lạnh như sương, xì một cái nói: "Cái gì, theo ý tứ của nhị đương gia, huynh muội bọn ta tiến không được mà ở lại cũng chẳng xong? Tuyến đường Liêu Đông lại có thêm một quy củ mới, chỉ cần Hồ Bán Điền của các ngươi hắt hơi một cái thì người trong giang hồ đều phải nhượng bộ? Uy phong quá nhỉ!"
Khi nàng phát uy thật đúng như hổ cái ra oai. Đổng Bán Phiêu sầm mặt, đang định nói thì Trương Tiên đã bình tĩnh nói: "Đổng nhị đương gia, các ngươi làm quá phận rồi. Quy củ của lục lâm là hai bên tranh đấu, không làm phiền đến dân thường. Hưng Long tập dù cho là địa bàn của Hồ đại chưởng quỹ, nhưng cũng là một thị trấn nơi có bách tính bình thường sinh sống. Các ngươi cùng « Hải Đông Thanh » đấu đá thế nào, huynh muội bọn ta không quản đến. Nhưng nếu làm tổn thương đến bình dân bá tính, huynh muội bọn ta không thể không quản."
Tiểu Khổ Nhi nhác thấy lại có trò vui sắp diễn ra, không kìm được hưng phấn. Thanh Hồng Song Kiếm xem ra lai lịch không nhỏ, hắn muốn xem cho biết công phu của bọn họ ra sao. Hắn đang định nói vài câu khiêu khích để đổ thêm dầu vào lửa, sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt do một cơn gió lạnh thổi tới. Tiểu Khổ Nhi hắt xì một cái rõ to, khẽ rùng mình, kêu lên: "Đổng lão nhi, trả quần lại cho ta, gió bắc lớn quá."
Tiểu Khổ Nhi vốn định nói luyên thuyên để thêm chuyện, nhưng sau khi nói xong lại quả thật cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh băng, dường như cơn gió lạnh thổi đến đã thấm vào tận xương, bất giác ngoái đầu nhìn lại. Phía sau hắn chính là một lỗ hổng lớn trên cửa sổ do lúc trước 'Hắc Môn Thần' bỏ trốn phá vỡ, lúc này vẫn chưa được bịt lại, gió đang thổi vào từ đó. Tiểu Khổ Nhi nhìn qua lỗ hổng, đột nhiên kêu toáng lên "Ôi mẹ ơi!", thân hình sợ đến rúm lại, chạy đến trốn đằng sau thiếu gia của hắn, miệng la:
"Thiếu gia, thiếu gia, ngươi xem, quỷ, quỷ!"
Hắn trước giờ luôn vờ vĩnh làm trò, chúng nhân đúng ra cũng không thèm để tâm đến tiếng kêu của hắn. Thế nhưng lần này tiếng kêu có vẻ đặc biệt chân thật, khiến cho chúng nhân toàn trường đều giật mình.
Sau tiếng kêu, ngoài tiếng gió bắc rú rít, còn nghe rõ tiếng hai hàm răng Tiểu Khổ Nhi va vào nhau lập cập. Chúng nhân bất giác đều ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Tất cả đều là người có gan không nhỏ, thế nhưng cũng không kìm được cùng giật nảy mình. Chỉ thấy trong khoảng không tối đen bên ngoài cửa sổ lúc này lại có thêm một bộ mặt người, mà lại là một người mù. Gió bắc thổi qua, vài sợi tóc bạc phất phơ trên trán lão. Sắc mặt lão trắng bệch, thoáng nhìn không biết đó là người chết hay người sống. Khủng bố nhất chính là hai con mắt, không giống mắt người mù bình thường. Trong đôi mắt đó không có một chút gì, chỉ là hai cái hốc đen ngòm, trống rỗng. Người khác nhìn vào, mường tượng như bị hút vào trong, lại có thêm một loại cảm giác khủng bố giống như phát hiện bản thân đột nhiên nhìn xuyên thấu đến não tủy của một người. Cái loại cảm giác này không thể mô tả được. Lão già mù hơi nhếch miệng, dỏng tai. Lão chỉ còn một tai, dường như đang nghe ngóng. Trên gương mặt lão không còn gì, chỉ còn một chiếc tai. Trong mồm cũng không còn đến một cái răng, nhìn vào cũng chỉ thấy một cái hốc đen ngòm. Cái hốc này hợp với hai mắt tạo thành ba cái hốc đen ngòm. Chưa từng có ai nhìn thấy một bộ mặt chỉ có ba hốc đen như thế. Hai lỗ mũi của lão vẫn còn hơi động đậy. Cái làm người ta sợ hãi trên bộ mặt của lão chính là sự "trống rỗng", chỉ có hốc và hốc, khiến người ta nhìn một cái là nhìn thấu, dường như đến lông mũi cũng chẳng có.
Đàm Hồng Liêm cũng có thể nói là hành tẩu giang hồ lâu năm, xưa nay vẫn tự phụ là có đảm sắc, lúc này thoáng nhìn qua vẫn bất giác cảm thấy rợn người, lùi lại kêu khẽ: "Sư huynh".
Sư huynh của nàng và Đổng Bán Phiêu cũng giật mình kinh ngạc không kém, cùng nhìn chằm chằm vào bộ mặt đó, tay bất giác đặt lên hông. Dường như toàn bộ đau khổ trên thế gian này đã tập trung trên gương mặt đó. Mỗi một nếp nhăn, mỗi một lỗ đen đều giống như một khổ nạn khiến người không nỡ nhìn nhưng lại không có cách nào tránh thoát. Lão mù nọ hình như cũng đã nhận ra sự yên lặng trong phòng, há cái mồm nhăn nhúm, mấp máy mấy lần mới phát ra một thứ âm thanh khàn khàn: "Đây có phải tửu quán không?"
Thanh âm giống như do một người đã ba năm chưa mở miệng thốt ra. Tất cả những đau khổ, tàn phá ở lão dường như đang phản ngược, đối lập lại với tất cả những gì khỏe mạnh và hoàn chỉnh của mỗi cá nhân nơi đây.
Tiểu Khổ Nhi run rẩy nói: "Quỷ, thiếu gia, là quỷ!" Chỉ có thiếu niên là ngây ra nhìn bộ mặt đó, không cảm thấy sợ hãi. Bởi vì có một cảm giác khác đã áp trụ nỗi sợ hãi, đó là sự đồng tình. Y nắm chặt bàn tay Tiểu Khổ Nhi, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói linh tinh." Y rất ít lên tiếng, lúc này mới nói với lão mù, vẻ mặt tràn đầy sự đồng cảm: "Không sai, đây chính là tửu quán. Ông muốn vào uống mấy chén rượu không?"
Y cố hết sức kìm chế vẻ đồng tình trong giọng nói, sợ lão mù nghe ra sẽ làm tổn thương lòng tự tôn.
Lão mù hình như cũng kinh dị vì có người còn chưa bị hình dạng của mình dọa chết khiếp, không ngừng gật đầu. Có lẽ do lạnh nên hai bàn tay nắm gậy của lão không ngừng run rẩy, đầu gậy gõ lộp cộp trên mặt đất. Thiếu niên đẩy Tiểu Khổ Nhi nói: "Vị lão gia gia này không nhìn được đường, ngươi mau đến đỡ ông ấy vào trong."
Giọng nói của y có phần khẩn trương. Tiểu Khổ Nhi định lấy ngón tay chỉ vào mũi mình hỏi lại "Ta?", thấy thiếu gia của hắn không có vẻ gì là đang đùa, hắn muốn cười nhưng môi mấp máy mấy lần mà không cười lên nổi. Hắn không muốn đi, nhưng từ bé đến giờ không nỡ phật ý thiếu gia của hắn, mặc dù hai đầu gối đang run bần bật nhưng vẫn đi ra ngoài điếm. Bên ngoài tối đen, lại thêm trong lòng Tiểu Khổ Nhi đang sợ hãi, mãi một lúc lâu mới dẫn người mù vào được. Trong khoảnh khắc, chỉ nghe tiếng gậy lọc cọc của người mù hòa lẫn với tiếng hai hàm răng đập vào nhau lập cập của Tiểu Khổ Nhi.
Tiểu Khổ Nhi cùng người mù vén rèm cửa. Lần này thì không còn hào hứng giống như khi vào điếm lúc mới rồi. Hắn không mặc quần ngoài, chân đi ủng, quần lót chắc cũng vài ngày rồi chưa thay, trên đó còn thấp thoàng vài vết cáu bẩn, lại phải nâng đỡ lão già mù, cục diện nhất thời cực kỳ quái dị. Thiếu niên nọ nhìn hắn đưa lão già mù đến ngồi ở một chiếc bàn khuất gió bên cạnh xong mới quay sang Tiểu Khổ Nhi gật đầu cười. Tiểu Khổ Nhi vội vàng quay lại bên cạnh. Thiếu niên hạ giọng nói: "Ngươi rất dũng cảm đó!"
Tiểu Khổ Nhi được thiếu gia khen, ưỡn thẳng lưng muốn làm ra vẻ anh hùng, đáng tiếc hai hàm răng vẫn không ngừng va vào nhau lập cập, đành cứ thế nói: "Vị thánh nhân nọ chẳng phải vẫn thường nói" Hiệp Thái Sơn dĩ siêu bắc Hải, thị bất năng dã, phi bất vi dã; Vi trường giả chiết chi, thị bất vi dã, phi bất năng dã "(Người dịch chú thích: câu này trích trong lời của Mạnh Tử nói với Tề Tuyên Vương. Đại ý là: Nếu muốn một người kẹp núi Thái Sơn dưới tay nhảy qua biển Bắc Hải mà người đó không làm, thì đó là do không thể làm chứ không phải không muốn làm. Nhưng nếu muốn một người chặt cành cây làm gậy cho một người già chống mà người đó không làm, thì đó là do không muốn làm chứ không phải là không thể làm) đó sao?"
Hắn thật đúng là thiên tính bại hoại, đến lúc này mà còn muốn nói đùa, có điều câu đùa này còn chưa hoàn chỉnh. Thiếu niên vỗ vỗ vai hắn ra ý khích lệ, tiếp đó thở dài, phân phó tửu nhị mang đến cho lão mù một cốc nước đường pha gừng để giúp lão khử hàn. Lão muốn ăn gì thì cũng mang lên cho lão, hết bao nhiêu cứ tính trên người y. Nhất thời không khí khẩn trương trong điếm bị sự xuất hiện của lão già mù làm gián đoạn. Thiếu nữ mặc hồng y vốn đã sớm để ý đến thiếu niên. Đương khi nàng ta với một chiêu kiếm thắp sáng đèn lồng, đẹp đến làm ngẩn ngơ tất cả mọi người, chỉ có thiếu niên này là làm ngơ coi như không thấy. Giờ thấy y đối xử tốt như vậy với một lão già mù không hề quen biết, bất giác chăm chú quan sát y thật kỹ. Chỉ thấy thiếu niên chỉ khoảng mười bảy, mười tám, trong dáng vẻ bình đạm văn nhã vẫn còn vương chút ngây thơ, không hề giống như các thiếu hiệp giang hồ nàng từng gặp trước đây, nhưng cũng không có khí chất yếu ớt của mấy anh học trò phổ thông. Nàng bất giác nhìn thêm mấy lần.
Thiếu niên nọ vẫn không hề phát giác có người đang nhìn mình. Tiểu Khổ Nhi lúc này cũng đã hoàn hồn, ánh mắt đảo một vòng đã nhận ra, lấy tay đẩy thiếu niên, cười nhẹ nói: "Thiếu gia, xong rồi, tai họa phấn son của ngươi chỉ sợ đến rồi."
Thiếu niên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Đàm Hồng Liêm. Đàm Hồng Liêm mỉm cười làm thiếu niên bất giác đỏ mặt. Đàm Hồng Liêm cũng cảm thấy tim đập thình thịch không rõ nguyên do. Đập đến nỗi trong lòng loạn cả lên, còn rối loạn hơn là sau khi luyện một hơi ba lượt Thanh Hòa Kiếm Pháp. Nàng bất giác cũng đỏ mặt quay đi. Sư huynh của nàng đang lúc đó nói với nàng: "Sư muội, ngươi nói..." Nhưng Đàm Hồng Liêm không nghe thấy gì, trong đầu chỉ còn đọng lại hình ảnh của bộ mặt thiếu niên ửng đỏ lúc vừa rồi. Mãi đến khi sư huynh của nàng nói xong, nàng vẫn còn đang cúi đầu phỏng đoán: "Y là ai? Xem không giống người bên cạnh Đổng lão đầu. Nhìn khí độ của y lại cũng không giống nhân vật giang hồ. Mà nói y văn nhược lại có điểm gì không giống. Rốt cuộc thì y là ai?"
Có thể nàng cũng không tự nhận ra rằng trong lúc nàng suy tư, khóe miệng còn thoáng hiện nét cười. Đó chính là nụ cười của một thiếu nữ mà tình đầu vừa hé, như hòa quỳnh chớm nở. Nụ cười đó, trọn cuộc đời của một người thiếu nữ cũng chỉ có một lần. Tại một tiểu điếm ở Liêu Đông, dưới ánh đèn dầu nhờ nhờ, trong một căn phòng toàn lục lâm hảo hán với đao quang kiếm khí, có ai ngờ được đang âm thầm nảy nở một nụ hoa tình của người thiếu nữ.
Những người nhìn thấy chỉ biết nàng xinh đẹp một cách kỳ lạ. Mỗi chúng ta đều có thể nhìn thấy sóng nước đang lan ra, nhưng mấy ai đã có thể nhìn ra nguyên nhân tạo ra sóng?
Người trong phòng đang nói chuyện ồn ào, nhưng Đàm Hồng Liêm lại một mực không nghe thấy gì. Nàng chỉ nghe rõ một viên sỏi nhỏ đang chìm sâu, chìm sâu mãi trong tâm tư lúc này giống như một mặt hồ mà nàng trước nay chưa hề phát hiện. Mãi đến khi sư huynh nàng quát lên: "Liêm muội!", rồi thò tay kéo nàng tránh ra, nàng mới nhận ra một cỗ chưởng phong vụt qua. Thì ra có kẻ trong Ngũ Phượng Đao đã nhằm nàng xuất thủ. Nếu không phải Trương Tiên kéo nàng tránh qua, "Đạm Thanh Kiếm" Đàm Hồng Liêm danh tiếng lẫy lừng suýt nữa đã lật thuyền trong cống nhỏ, bị thua mất rồi.
Nàng định thần lại mới phát hiện ra tất cả mọi người bên trong điếm đã rút đao kiếm ra giao chiến. Sư huynh của nàng đang động thủ với Đổng Bán Phiêu, hơn chục thủ hạ Ngũ Phượng Đao bên phía Đổng Bán Phiêu cũng đã xông lên, đoản kiếm trường đao ồ ạt nhắm tới thân mình hai người bọn họ. Một tên trong bọn kêu lên: "Nhị đương gia, "hàng" rắn quá, làm thế nào?"
Đổng Bán Phiêu quát: "Không được để bất cứ kẻ nào trong điếm thoát ra ngoài! Bảo nhóm phía hậu viện cử người đem Đại Lục Nhân giao cho đại đương gia trước, cả đám khách nhân cũng đưa đi. Còn những kẻ bên trong phòng này không cho ai chạy thoát."
Đàm Hồng Liêm nổi giận, nàng gai mắt nhất là việc đám lục lâm thảo khấu coi mạng người như cỏ rác. Thế nhưng môn hạ Ngũ Phượng Đao quả thật gai góc khó nuốt. Sư huynh đấu với Đổng lão đầu, tuy chưa xuất toàn lực nhưng cũng có thể nhìn ra Đổng lão đầu cũng chỉ đang có ý thăm dò. Hai người động thủ như thế có lẽ phải cả ngày trời mới có thể phân thắng thua. Đám đệ tử Ngũ Phượng Đao còn lại quả nhiên không giống bọn trộm cướp vặt trong giang hồ. Vừa phát hiện ra Đàm Hồng Liêm tuy là phận nữ nhưng công phu không hề thua kém tu mi nam tử, chúng đã sớm hò la kêu gọi, lại có thêm hai, ba chục tên xông đến. Bọn chúng đã có chuẩn bị, luyện thành một kiếm trận chuyên dùng để đối phó cao thủ. Đàm Hồng Liêm tuy thân pháp nhẹ nhàng, lưỡi kiếm sắc bén, nhưng cũng mới chỉ làm bị thương một vài tên, nhất thời cũng khó lập công.
Một tên thủ hạ Ngũ Phượng Đao khác ở bên cạnh kêu lên hỏi: "Nhị đương gia, còn lão già mù này thì làm thế nào?"
Đổng Bán Phiêu hừm một tiếng: "Vậy mà cũng hỏi, lưu lại vướng víu, chém!"
Tên đệ tử vâng một tiếng, vung đao chém tới lão già mù. Thiếu niên bên cạnh đó ối lên một tiếng. Dù y không kêu lên thì Đàm Hồng Liêm thân là người hiệp nghĩa, quá nửa phần cũng sẽ ứng cứu, huống gì y còn kêu lên như vậy. Đàm Hồng Liêm xuất một chiêu "Kim Châm Phi Độ" hướng tới tên đệ tử Ngũ Phượng Đao nọ. Tên nọ không kịp đả thương người, vội quay đao tự bảo vệ. Nhưng Đàm Hồng Liêm cũng vì thế mà có thêm một mối lo. May là lão già mù không nhìn thấy gì, mặc dù đao quang chớp lóe, kiếm phong vù vù ở bên cạnh nhưng vẫn chưa bị sợ đến mức mất hết hồn vía.
Đệ tử Ngũ Phượng Đao thấy chiếm được tiện nghi, có kẻ lại hỏi: "Nhị đương gia, còn hai thiếu niên này thì sao?"
Đổng Bán Phiêu đang phát cáu vì phải đối phó vói Trương Tiên, nghe bọn chúng lại hỏi, bất giác nổi giận. Nhưng hắn thoáng suy nghĩ bèn hiểu ra dụng ý. Tuy hắn biết thiếu niên nọ chỉ sợ không dễ giết nhưng vẫn quát: "Chém luôn cho xong!"
Bọn đệ tử ở bên cạnh dạ ran, Đàm Hồng Liêm quả nhiên biến sắc. Nàng tuy nhỏ tuổi, xuất thân danh môn nhưng lại không giống như mấy kẻ danh môn ru rú trong nhà, không có được một thân công phu. Nàng hành tẩu giang hồ, chạm trán đủ loại cường đồ, đã từng nửa đêm do thám trại địch, xông vào sào huyệt giết cướp. Nhưng lúc này nghe thấy bọn chúng muốn hạ thủ hai chủ tớ thiếu niên cũng không kìm được sợ hãi. Nàng tung người phóng vút đến bên cạnh bàn của thiếu niên theo thế "Tử Yến Oanh Hồi", tung một kiếm phá tan vòng vây xung quanh hai chủ tớ. Thiếu niên nhìn nàng mỉm cười. Thân thủ Tiểu Khổ Nhi không kém, nhưng hắn giỏi nhất là khinh công, thế nên chỉ chạy trốn để tự bảo. Cũng trong lúc đó, lão già mù ở bàn bên liền ngộ hiểm. Đàm Hồng Liêm vội vàng quay lại cứu. Hai chiếc bàn cách nhau năm, sáu thước. Người của Ngũ Phượng Đao thấy kẻ địch trúng kế, bèn cùng lúc giáp kích hai phía, sau vài hiệp đã khiến Đàm Hồng Liêm mệt nhoài vì phải chạy đi chạy lại. Nàng thoáng suy tính, rồi không thèm quay đầu, nhảy lùi đến bên cạnh bàn của lão già mù, một tay gạt đỡ ba đao của bọn đệ tử Ngũ Phượng Đao, tay kia thò ra đằng sau định chụp lấy bàn tay của lão già mù mà nàng đã nhắm từ trước. Nhưng chẳng hiểu sao cái chụp đó lại rơi vào chỗ trống. Đàm Hồng Liêm ngẩn người, nhưng thiếu niên phía bên kia đã lại ngộ hiểm, nàng không kịp suy nghĩ vội vàng phóng đến ứng cứu.
Bức lui địch thủ phía bên đó xong, nàng lại quay về phía bàn bên này, không kịp nhìn kỹ lão già mù, lại thò tay chụp lấy bàn tay lão, định kéo lão đến bàn của thiếu niên để dễ bề ứng phó. Nào ngờ cái chụp đó lại rơi vào khoảng không. Đàm Hồng Liêm quay đầu nhìn lại, lão già rõ ràng không di chuyển. Đàm Hồng Liêm như đang nằm mơ, nàng là nữ nhân, luyện công không phải là luyện khí lực mà là luyện thân pháp, thủ pháp và nhãn pháp, phối hợp với nhau không chút sơ hở. Có thể nói dù cho nàng bịt mắt lại, nếu muốn chụp vật gì thì cùng không thể trượt. Không hiểu sao hôm nay như trúng tà? Nàng không có thời gian suy nghĩ, lại quay về bên cạnh bàn của thiếu niên, vô tư thò tay nắm lấy tay của thiếu niên. Lần này thì thuận lợi, nàng đã nắm trúng. Bàn tay của thiếu niên dài, mảnh, rất hài hòa với con người. Nàng kéo thẳng thiếu niên đến bên cạnh bàn của lão già mù. Đàm Hồng Liêm không yên tâm thả tay y ra, ỷ lại vào nghệ cao, tả thủ không cần nắm kiếm quyết, chỉ dùng hữu thủ xử kiếm, mang theo thiếu niên, xoay quanh một chiếc bàn triển khai một trường ác đấu với người của Ngũ Phượng Đao. Lần này nàng không còn phải lo lắng cho đằng sau, kiếm phong lập tức tỏa rộng ra, môn hạ Ngũ Phượng Đao tuy đông nhưng trong nhất thời cũng không chiếm được thượng phong.
Tiểu Khổ Nhi ở bên cạnh đó tránh trái né phải, miệng cũng không nhàn rỗi. Võ công của hắn cũng như bản thân hắn, luôn chỉ điểm chiêu này không được chiêu kia không đủ. May là khinh công của hắn cao, lại giỏi tránh né, đệ tử Ngũ Phượng Đao tuy bị hắn quấy nhiễu khó chịu, nhưng nhất thời cũng không làm gì được. Mỗi lần Đàm Hồng Liêm xuất một chiêu đẹp, Tiểu Khổ Nhi trước hết phải buông một tiếng "Hay". Giọng hắn vang to, hơi lại dài, một mình hắn hò hét phải bằng cả ba người gộp lại. Vì vậy bên phía bọn họ tuy chỉ có năm người nhưng thanh thế lại không hề kém phe đối phương. Chỉ nghe hắn thỉnh thoảng lại kêu: "Đổng lão đầu, chiêu"Áp Đường Bộ" ngươi xử không đúng, phải là chân trái ra trước." Lúc sau lại kêu: "Một chiêu "Tam Hoa Cái Đính" thật tuyệt, Đàm cô nương, cô đúng là đệ nhất kiếm khách mỹ nữ mà Tiểu Khổ Nhi ta được gặp!"
Đàm Hồng Liêm được hắn khen, hướng về phía hắn nhoẻn cười xinh xắn. Tiểu Khổ Nhi đang ác đấu nhưng vẫn không quên hất đầu cười to nói: "Thiếu gia, nàng cười với ta kìa!"
Bên cạnh đó, trận chiến giữa Trương Tiên và Đổng Bán Phiêu đã đến lúc khẩn yếu, cả hai im lặng không nói nhưng quyền cước tuyệt không lưu tình. Bọn họ không phải là đánh đấm vớ vẩn, mà mỗi một chiêu đều nguy hiểm đến tính mạng. Đổng Bán Phiêu không dùng binh khí, Trương Tiên tuân theo quy củ giang hồ cũng không chịu xuất kiếm. Hai người đánh nhau từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc, toàn phòng chỗ nào cũng là bóng người hay bàn ghế nhưng hai người tuy không cúi đầu nhìn vẫn không hề va chạm một chút. Mắt thấy Đàm Hồng Liêm đã chiếm thượng phong nhưng Trương Tiên lại dần dần kém thế. Đàm Hồng Liêm kêu lên: "Sư huynh, xuất kiếm!"
Nhưng sư huynh của nàng lại mím môi lắc đầu. Đàm Hồng Liêm biết rõ sư huynh của nàng tính tình cực kỳ cố chấp, trong lòng nóng nảy muốn đẩy lùi địch thủ bên mình để sang liên thủ cùng sư huynh. Có điều lại vướng thiếu niên cùng lão già mù cần được nàng bảo vệ nên không thoát đi được. Tiểu Khổ Nhi cũng nhìn ra tình huống khẩn cấp, vội vàng tính kế. Hắn vừa cúi đầu chợt phát hiện trên nền đất có bóng một người.
Tất cả mọi người trong phòng đều đang giao chiến, chẳng ai chú ý đến cái bóng đó. Chỉ có Tiểu Khổ Nhi ánh mắt lanh lợi, hắn chăm chú nhìn liền phát hiện ra giữa đám đèn lồng treo trên nóc nhà còn có một lão già rất thấp lùn. Hắn không biết đối phương là địch hay bằng hữu, thế nhưng trong mớ hỗn loạn thế này mà người này có thể nhảy lên nóc nhà một cách thần bất tri quỷ bất giác, chỉ sợ cũng là một cao thủ. Lúc này hắn chỉ mong cục diện càng loạn càng tốt bèn hét toáng lên: "Ngươi là ai?"
Nguười bên Ngũ Phượng Đao chỉ nghĩ rằng hắn đang giả vờ đánh lạc hướng, nhưng lại thấy "ám khí" của Tiểu Khổ Nhi đã phát ra. Ống tay áo của hắn phất lên, một đốm đen từ trong ống tay phóng vụt lên xà nhà. Người trên nóc nhà thuận tay vớt một cái đã dễ dàng hóa giải ám khí đó trong vô hình. Nhưng lại nghe Tiểu Khổ Nhi cười nói: "Nổ!"
"Bùm", một tiếng nổ vọng xuống từ nóc nhà. Tiểu Khổ Nhi ném ra chính là một quả pháo, tiếng nổ thì to nhưng lực sát thương thì yếu. Có điều cũng đã dọa cho kẻ kia hết hồn, rơi tọt xuống đất. Vừa chạm đất lại nẩy bật lên chừng ba thước rồi mới rơi trở lại mặt đất.
Chúng nhân đều bị tiếng nổ làm kinh động. Đổng Bán Phiêu vội vàng hồi thủ. Điểm này thì hắn không bằng danh gia đệ tử như Trương Tiên. Tuy đột biến xảy ra, nhưng Trương Tiên vẫn bình tĩnh, toàn thần tập trung vào trận chiến với Đổng Bán Phiêu. Đổng Bán Phiêu vừa thoáng phân thần liền bị Trương Tiên một chiêu bức xuống hạ phong. Hắn vội toàn lực phản kích, nào ngờ Tiểu Khổ Nhi nhân lúc rối loạn lẻn đến, thò tay chụp một cái đã tóm được đai lưng của Đổng Bán Phiêu. Thủ pháp của hắn xảo diệu, nhẹ nhàng kéo một cái, đai lưng của Đổng Bán Phiêu đã bị kéo tuột. Đổng Bán Phiêu cảm thấy quần tự nhiên bị tuột xuống, hốt hoảng thò tay kéo quần, người vội lùi lại phía sau, đầu vai liền bị trúng một chưởng của Trương Tiên, đau rát. Hắn liếc mắt nhìn liền biết là do Tiểu Khổ Nhi dở trò. Hắn nổi giận tung một chưởng vào mặt Tiểu Khổ Nhi. Tiểu Khổ Nhi đang đắc ý, vội vàng lắc đầu tránh được trong gang tấc, nhưng vẫn bị chưởng phong làm cho cả nửa mặt đỏ rực lên. Miệng hắn vẫn không quên cười nói: "Đổng lão đầu nhi, người mới rồi tuột quần ta, lần này ta cũng đã tụt lại quần ngươi!"
Đổng Bán Phiêu ngượng quá hóa giận, đang định truy kích đột nhiên trong điếm có người gầm lên: "Tất cả dừng lại cho ta!"
Tiếng quát cực lớn, khiến tất cả các vò, ấm rượu cũng rung lên ong ong. Chúng nhân cảm thấy bên tai nghe "uỳnh" một tiếng, người công lực kém đều tá hỏa tam tinh. Những người còn đang giao thủ đều bị tiếng quát làm khựng lại. Chúng nhân chú mắt nhìn, phát hiện ra trong phòng có thêm một người lùn, là kẻ bị Tiểu Khổ Nhi nổ pháo làm rơi xuống từ trên xà nhà. Hắn cao không quá năm thước, đứng ở giữa phòng. Vì chúng nhân đều đứng vây xung quanh nên bóng người đổ xuống che kín cả mặt mũi hắn. Thế nhưng hắn thì vẫn hiên ngang giống như chính hắn mới là kẻ cao nhất ở đây, ngửa mặt nhìn chúng nhân hỏi: "Là ai ném pháo làm ta rơi từ trên xà nhà xuống đây?"
Hắn hỏi rất hùng hổ, cố gắng làm bộ ngang tàng bá đạo, nhưng Đàm Hồng Liêm nhìn bộ mặt hắn lại chỉ muốn phì cười. Bộ mặt hắn tròn và to bè, có khi chiều rộng bằng chiều dài. Hai mắt cũng tròn xoe, trên mặt, trên cơ thể, chỗ nào cũng tròn, ngay đến chóp mũi cũng tròn. Hắn vốn nấp trên xà nhà, chắc định xem trận đấu giữa Trương Tiên và Đổng Bán Phiêu, không biết là ai lại ném pháo vào hắn. Lúc hắn xòe hai bàn tay ra mới nhận ra toàn thân hắn chỉ có hai bàn tay là còn coi được, trắng trẻo đầy đặn, giống như bàn tay của tiểu hài tử. Có điều là lòng bàn tay bên trái lại xám đen một khoang do bị pháo nổ.
Đổng Bán Phiêu nhìn thấy song thủ của hắn, biến sắc mặt, nhíu mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là hắn?" Đàm Hồng Liêm và Trương Tiên vừa nhìn thấy song thủ của hắn cũng như đã hiểu ra điều gì, đưa mắt nhìn nhau. Chỉ có một tên đệ tử Ngũ Phượng Đao cười nói: "Là tiểu đệ nhà ai chạy ra đây, nhìn hai bàn tay bé tẹo kìa!"
Đổng Bán Phiêu không kịp ngăn hắn nói. Người lùn nổi giận, ngũ quan trên mặt dúm dó, thân hình nẩy bật một cái đã đến bên cạnh tên đệ tử đó, vung trảo tóm lấy hắn kéo đến giữa phòng. Đổng Bán Phiêu mặc dù thân thủ nhanh như thế nhưng cũng không kịp cản lại. Chúng nhân giật mình, phát hiện ra bàn tay trắng trẻo mịn màng của hắn đã thọc vào yết hầu của tên đệ tử đó. Loáng một cái cả thực quản lẫn cuống phối của hắn đã bị lôi hết ra ngoài, máu me đầm đìa. Tên đệ tử nhất thời chưa chết ngay, chân tay vùng vẫy. Tên lùn giống như một tiểu hài đang ngược đãi súc vật, một tay dùng sức chà xát rất tàn nhẫn.
Mùi máu tanh nồng nặc toàn trường, hầu như ai cũng sợ hãi phải lùi lại một bước. Đổng Bán Phiêu cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới lục lâm giang hồ nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn. Tên đệ tử đó giãy giụa thêm vài cái rồi mới trợn mắt tắt thở. Tên lùn tiếp tục quát vang giận dữ: "Là ai ném pháo làm ta rơi xuống?"
Tiểu Khổ Nhi bất giác lùi lại một bước. Trương Tiên và Đàm Hồng Liêm không kìm được cùng thốt lên: "Ngươi là « Hài Nhân Trảo» Cô Vô Minh?"
Tên lùn gườm gườm nhìn chằm chặp vào Tiểu Khổ Nhi: "Là ngươi phải không?", đồng thời tiến lên một bước. Trương Tiên và Đàm Hồng Liêm cùng lúc rung tay, bạt kiếm khỏi vỏ, thế nhưng trong lòng vẫn bất giác lo lắng: "Với hung danh của Cô Vô Minh, dù bọn ta có dùng song kiếm hợp bích cũng không biết có thể cản được hắn không?"
Giọng nói của Tiểu Khổ Nhi đã gần như phát khóc, kêu lên: "Không phải ta!"
Cô Vô Minh lại tiến thêm một bước nói: "Ngươi không dám thừa nhận sao? Chính là ngươi!" Nói xong hắn định xuất thủ. Đúng lúc đó chủ nhân của Tiểu Khổ Nhi tiến lên một bước nói: "Là ta!"
Chúng nhân đều không ngờ thiếu niên này còn nhỏ tuổi như vậy mà lại dũng cảm đến thế.