hòng riêng ở trên thuyền của Lã Bảo Châu trân thiết rất đẹp đẽ, sang trọng. Mới bước vào tưởng là tư thất của một công nương ở Paris, rải rác đó đây bày những lọ cổ bằng đồng đen từ đòi Minh.Sau khi mời khách ngồi xuống ghế, công chúa ngả lưng trên ghế tràng kỷ có nệm gấm. Hai tên cướp người Trung Hoa cầm súng liên thanh, mỗi tên đứng cạnh một bên cửa ra vào. Cũng như ở trên boong, công chúa quan sát kỹ từng người một, sau đó nói:- Các ông biết rõ tên béo phị núi thịt Hi kia đã bị tên cướp biển Zoltan dùng làm tay chân bát cóc mang hai ông Morane và Bill xuống tàu. Nhưng có một việc Zoltan không biết Hi là tay sai ăn ở hai mang. Vừa làm việc cho Zoltan, vừa làm việc cho tôi. Vừa qua, Zoltan mắc sai lầm là không sòng phẳng vói Hi. Lúc bỏ Singapor đi đã không trả nợ hết cho Hi mà còn đánh đập nó, nên nó quyết tâm báo thù. Nó biết Zoltan sẽ đến Yeluk-Yeiuk để giải thoát cho Scare, sau đó sẽ cùng với Scare đi tìm kho vàng. Hi biết lúc đó tôi có mặt ở Singapor, Hi không khó khăn lắm trong việc tìm gặp tôi để nói chuyện đó. Thuyền Lý Ngư của chúng tôi chạy nhanh hơn tàu Đài Bắc nên chúng tôi liền đi ngay đến vùng Yeluk-Yeluk. Sau đó, biết Jack Scare đã được Zoltan cứu thoát, chúng tôi cho thuyền Lý Ngư đuổi theo tàu Đài Bắc. Đã nhiều lần chúng tôi thấy mất hút tàu nhưng biết rõ hướng đi của nó, sau chúng tôi lại tìm thấy dấu vết nó. Đương nhiên, để tàu không bắt gặp nên thuyền chúng tôi phải đi cách xa. Chiều tối hôm nọ có sương mù nên không nhìn thấy tàu đâu nữa, may mà tôi lại gặp ca nô của các ông.Morane nói:- Chúng tôi đã trốn thoát tàu Đài Bắc vì lúc nào đầu óc Zoltan cũne muốn Scare cho biết chỗ cất giấu kho vàng, nhưng làm gì có.Công chúa không phản đối câu nói ấy, quay lại Scare nói:- Bây giờ mời ông giải thích việc đó.Scare đồng ý với câu nói của Morane, trả lời:- Từ lâu tôi đã nghe chuyện nói về bảy cây thánh giá nhưng tôi không tin. Một hôm, tình cờ tôi nói chuyện ấy vói Zoltan, rồi khi tôi ở Yeluk-Yeluk có thể hắn nhớ lại và tưởng rằng tồi biết chuyện bí mật đó.Scare cố ý không nói đến Maloney và quần đảo Afu, nhưng Lã Bảo Châu là người không dễ bị lừa dối, nói:- Tôi biết ông Scare nói là không biết chỗ cát giấu kho vàng vì nó không có. Này, còn tôi cho rằng kho vàng ấy chắc chắn có và hiện vẫn còn vì tôi biết rõ con người của Zoltan. Hắn không phiêu lưu đi làm một việc thiếu suy nghĩ. Hắn đã bỏ nhiều tiền phí tổn để tìm bảy cây thánh giá bằng chì thì hắn nghĩ kho vàng phải có.Scare nói:- Có thể như thế nhưng không nên dính dáng vào. Nếu lý lẽ ấy đúng thì cô nương đến hỏi Zoltan xem sao. Còn tôi, tôi chán ngấy xứ sở này, tôi chỉ mong ước được về Anh quốc để tìm vợ và con cái tôi.Công chúa ngồi im không nói năng gì, trên nét mặt không lộ vẻ vui mừng hoặc cau có, tức giận. Một lát sau Lã Bảo Chấu nói với Scare:- Tôi hoan nghênh tình cảm của ông vừa nói và tôi không thấy có điều gì bất tiện khi ông muốn về Anh quốc, nhưng trước hết ông phải dẫn tôi đến nơi có bảy cây thánh giá bằng chì.Scare nhún vai nói:- Thật là khó cho tôi vì tôi không biết chỗ nào và ở đâu cả.Nét mặt công chúa lộ vẻ không hài lòng trước câu nói ấy, nói:- Có phải đó là câu nói cuối cùng của ông không?Scare cật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Lã Bảo Châu quay về phía Morane và Bill Ballantine hỏi:- Còn hai ông cũng từ chối không chỉ cho chúng tôi chỗ cất giấu kho vàng? Công chúa nhìn Morane như cố nài một câu trả lời chính xác. Bob Morane vội vàng đáp:- Bạn tôi đã tóm tắt ý nghĩ của hai chúng tôi. Chúng tôi quả thực không biết gì hết nên làm sao chỉ dẫn cho Công chúa được. Vai trò của chúng tôi trong chuyện này là thoát khỏi Zoltan rồi giúp Scare chạy trốn. Còn chỗ cất giấu kho vàng chúng tôi không biết gì hết.- Đấy cũng là câu nói cuối cùng của ông phải không?Không thấy câu trà lời. Công chúa nói:- Thôi được, nếu các ông đã muốn thế.Jack Scare nói:- Tra khảo chúng tôi ư? Ở tàu Đài Bắc Zoltan đã làm nhưng chẳng giật được một lời nào. Không thể lấy máu ở hòn đá được đâu.Công chúa đáp:- Tôi không tra khảo ông Scare ạ! Tôi không lạ gì tính can trường của các ông nhưng đứng trước người khác bị hành hạ thì còn khổ sở hơn.Nói xong Công chúa bước ra khỏi trường kỷ bảo ba người:- Đi theo tôi!Ba người ra khỏi tư thất đi đến boong thuyền. Lã Bảo Châu tập hợp đủ mặt các tên cướp, truyền lệnh bằng tiếng Trung Hoa, quay lại nói với ba người:- Các anh nhắt định không nói ư?Morane lên tiếng:- Chúng tôi đã nói là chúng tôi không biết gì hết. Tại sao bà lại nổi cơn thịnh nộ?Nói xong anh nghĩ thầm: Không biết Công chúa dành cho ta thứ cực hình gì? Vừa nghĩ xone Morane thấy bốn tên cướp lực lưỡng mình trần trùng trục, mắt híp, mặt hung ác tiến đến, mỗi đứa đứng một góc ô vuông quây lấy ba người.Bọn chúng mỗi đứa tay cầm một thanh kiếm sáng láng, mũi kiếm rộng, đầu kiếm vuông hơi cong, gần cán có khắc những chữ Trung Hoa. Các anh biết đó là những tên sắp chấp hành án lệnh.