Chương 5

     ặc dù ca nô chạy hết tốc độ nhưng ngọn đèn pha chiếu sáng đã phát hiện thấy. Những đầu đạn súng cối, súng liên thanh tới tấp rơi xung quanh ca nô.
Tiếp sau luồng sáng phát ra một tiếng hô to:
- Đầu hàng đi! Nếu không sẽ bắn chìm.
Tiếng còi máy cùng những tiếng súng im bặt.
Không làm gì được nữa. Bob nói với Zoltan:
- Chúng nhanh hơn chúng ta. Nếu chúng ta cứng đầu tiếp tục chạy trốn, chúng sẽ cho phát súng cối thì chìm nghỉm.
Đại úy Zoltan cũng có ý nghĩ tương tự như Bob Morance nên không phản đối chỉ cầu nhầu nỗi bực tức nói:
- Chạy chậm thôi! Nhưng nói nhỏ: - Không tắt hẳn động cơ.
Morance tuân lệnh rồi tự hỏi: Không hiểu kế hoạch của Zoltan như thế nào mà mấy câu nói vừa rồi tỏ ra hắn chưa chịu khuất phục hẳn.
- Chuẩn bị sẵn sàng cho ca nô chạy! Zoltan lớn tiếng ra lệnh cho Morance.
Chiếc tầu trinh sát đuổi theo gần đến nơi. Đèn pha chiếu mỗi lúc sáng. Khi tầu trinh sát áp mạn ca nô mọi người nghe tiếng hô to bên tầu:
- Vứt hết khí giới! Không mưu toan gì!
Không ai nghe được nốt câu hô thì đã thấy Zoltan giang thẳng cánh ném một vật hình quả trứng vào khoang tầu rồi hét lớn:
- Mở hết tốc độ... động cơ ca nô!
Không cần hỏi thêm Morance tuân lệnh cho động cơ ca nô chạy gầm rú như muốn nổ tung lên. Ca nô lướt nhanh như một chiếc tầu trượt trên mặt biển. Khi nghe thấy tiếng nổ của lựu đạn mà Zoltan đã ném vào tầu trinh sát Morance cầm lái, quay người lại thấy nhiều ngọn lửa bốc lên từ tầu trinh sát, đèn pha chiếu sáng đã tắt. Đại úy Zoltan cười nói:
- Chúng nó tưởng bắt được ta Leonid Zoltan nhưng chúng đã nhầm. Ha! ha! ha!
Trong chỗ tối Bob nhìn thấy Bill ngồi cách chỗ anh vài mét quay mặt về phía anh. Bob đoán Bill cũng có ý nghĩ không khác anh là căm ghét ghê tởm tên hung ác mà số phận đã dun dủi hai người đến với nó.
Có một hạng người mặc cho thiên hạ khinh miệt bắt giam, đánh người dù phạm tội hay không như những tên cai tù trong ngục thất ở Yeluk- Yeluk, nhưng vẫn không bằng hành động hung ác của Zoltan chỉ đem lại sự kinh tởm.
Trong khi tên hung bạo ấy cười đắc chí, tiếng cười đáng khinh bỉ và tầu trinh sát còn đang bốc lửa không còn một tia sáng nào trên mặt biển thì Morance vẫn không quên cầm lái ca nô chạy hết tốc độ.
Bỗng nhiên tiếng cười im bặt
- Cho chạy thẳng đến tầu Đài Bắc. Zoltan ra lệnh.
- Tôi đang làm việc đó. Morance trả lời với giọng khó chịu vì anh rất bực bội trước cử chỉ thô bạo của Zoltan.
Zoltan nghe câu trả lời của Morance hắn gào lên nói:
- Tôi bảo anh làm cái việc mà tôi sai anh, chứ không bảo anh làm cái việc anh đang làm.
Rồi hắn đẩy Morance ra, ngồi vào cầm lái. Lúc bấy giờ Bob toan nhẩy bổ vào đánh Zoltan vì anh không khom lưng chịu sự ô nhục nhưng sau đó anh trấn tĩnh ngay được vì nghĩ thời vận nó sắp hết.
Leonid Zoltan tuy là một tên sát nhân nhưng cũng biết điều khiển thành thạo chiếc ca nô.
Chỉ một lúc sau mọi người đã thấy lù lù chiếc tàu Đài Bắc giơ những cột buồm như những sừng của con thú khổng lồ.
Các khí hơi đã tắt hết, chiếc ca nô chạy từ từ rồi đậu sát chiếc thang lên xuống của tầu.
Zoltan ra lệnh:
- Tất cả lên tầu!
Người trên ca nô tuân lệnh, chỉ vài phút sau đã thấy mọi người đặt chân lên sàn tầu Đài Bắc. Bob và Bill cũng theo chân Zoltan ngồi trên sàn tầu.
Được một chốc Bob thấy Zoltan đến gần Sterne vỗ vai và gọi Scare là " Bạn thân mến". Nhưng mỗi khi Zoltan tiến lại gần thì Scare lại nhích ra xa với vẻ hồ nghi và căm ghét mặc dù Zoltan tỏ thái độ đối xử ân cần. Thình lình zoltan ra lệnh cho những thuộc hạ đang đứng xung quanh hắn:
- Tất cả phải ở trên boong tầu quan sát và chuẩn bị phản công phòng khi chúng tìm thấy tầu và tấn công chúng ta. Không được để ánh sáng lọt ra ngoài bất kỳ với lý do gì.
Zoltan quay lại nói với Farnley:
- Cho các động cơ diezel chạy hết tốc lực để chúng ta ra khỏi hải phận này.
Với cánh tay giang thật rộng hắn bá vai Scare và nói:
- Còn chúng ta, ông bạn già Scare xin mời vào phòng nhỏ của tôi trên tầu. Chúng ta có nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Vài phút sau Bob và Bill đã nằm trên sàn tầu với toàn thể thủy thủ theo lệnh của Zoltan, nhưng hai anh chọn chỗ cách xa đồng bọn, ẩn mình sau những chiếc thung lớn xếp đầy hàng hóa. Hai người nói nhỏ với nhau, nhưng người ngoài không thể nghe thấy:
- Tôi muốn biết Zoltan và Scare nói chuyện với nhau những gì. Nếu tôi có thể biến thành chuột nhắt thì hay quá.
Ôi chao! Nếu thiếu tá biến thành chuột nhắt thì những chuột to kếch xù có nhiều trong tầu này nghiến chết.
Morance lúc đó tâm trạng không vui nên không để ý đến câu nói đùa của Bill. Anh muốn biết những hành động, âm mưu đen tối của Zoltan. Bỗng nhiên anh nói:
- Không cần để tôi đi đến.
Nhưng Bill đặt tay vào vai bạn:
- Không được, thưa thiếu tá nguy hiểm lắm. Bọn chúng đang theo dõi.
- Tôi không để cho chúng theo dõi. Anh không quên là Zoltan đã ra lệnh không có ánh sáng trên tầu. Trong tầu lúc này còn tối hơn trên mặt boong. Ngoài ra tôi còn biết một chỗ ẩn nấp mà không ai trông thấy được.
- Nếu tôi như anh, tôi không đi.
Trong bóng tối Bob nhún vai, cởi giầy để vào một chỗ dễ tìm rồi nói:
- Đi chân không thế này mới không gây ra tiếng động.
Bill nói:
- Lúc thượng đế gọi anh lên thiên đình để anh di trên cầu vồng lúc đó chắc mới có tiếng động phải không Bob?
Morance không nghe bạn nói, im lặng, anh biến vào bóng tối. Anh bò đến cửa vào trong tầu dẫn đến buồng nhỏ của Zoltan, nhưng suy nghĩ anh lại mò mẫm rẽ sang một lối khác dọc hành lang tầu. Anh có ý thức cảnh giác không đến trước cửa buông nhỏ của Zoltan đề phòng Zoltan bắt gặp hoặc vài tên tay chân của hắn bất chợt trông thấy. Anh thận trọng trườn đến một góc đằng mũi tầu sát với buồng của Zoltan,nơi đó dùng để làm chỗ vá và để những tấm buồm rách. Anh chui vào ẩn mình trong cánh buồm, chùm cánh buồm lên trên người. Anh ghé sát tai vào cánh buồm nhỏ chỉ nghe thấy Zoltan nói:
- Có thể nói tôi mất rất nhiều công sức để anh được phóng thích. Tôi phải đút lót cho những người canh ngục khá nhiều tiền.
Đến lượt Scare nói:
- Tôi không hiểu anh có ý gì. Sau khi anh vu cáo làm cho tôi phải bị giam vào địa ngục Yeluk- Yeluk. Rồi đến nay sau một năm anh lại liều mình cứu tôi ra. có lẽ đúng, chính anh là kẻ đã phạm tội tầy trời mà người ta đã nghi ngờ cho tôi.
Zoltan làm như không nghe thấy lời chỉ trích ấy, giải thích:
- Lúc đầu tôi biết anh không phạm tội, tôi định gỡ tội cho anh nhưng Yeluk- Yeluk không thả mồi ra nên bây giờ tôi tìm cách để làm cho anh vượt ngục.
Jack Scare bật cười:
- Làm cho tôi vượt ngục! Có phải đó là lòng tốt từ tâm hồn anh không?
- Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ Jack ạ. Tôi đã liều mình để anh được phóng thích, chắc anh không quên điều đó.
- Tôi không quên, nhưng chính điều đó làm cho tôi rất áy náy vì anh không phải là người dám hy sinh thân mình cho bạn và bủn xỉn từng xu đối với người khác, Nói thẳng ra chắc anh có âm mưu gì.
Một lúc im lặng, sau đó Zoltan làm ra bộ thật thà nói:
- Tôi muốn nói thẳng vì trước sau cũng phải đến đó. Chắc anh còn nhớ, đã lâu anh nói với tôi về những cây thánh giá bằng chì. Tất cả bẩy cây thánh giá. Lúc bấy giờ tôi không tin...
- Bây giờ anh tin rồi à? Jack Scare nói với giọng diễu cợt.
- Tôi tin lắm. Cách vài tháng nay ở Hồng Kông tôi gặp một ông già người Trung Quốc trước kia là giặc cướp có nói với tôi về chuyện bẩy cây thánh giá bằng chì giống từng chi tiết câu chuyện mà anh đã kể cho tôi. Lúc bấy giờ tôi đã cố ý dò hỏi nhưng ông già không biết bẩy cây thánh giá cất giấu ở chỗ nào. Tôi còn nhớ anh nói với tôi là anh biết chỗ đó. Ngoài ra ông giá Trung Quốc và cả anh nữa đều nói trong bẩy cây thánh giá ấy có chứa trong ruột một kho châu ngọc quý. Tôi nhớ ra và tìm cách phóng thích anh để cùng nhau đi tìm kho vàng. Tôi có một chiếc tầu, đó là tầu Đài Bắc này. Tôi phải chi tiền để đút lót cho người cai ngục lúc đó đang nghỉ phép tạo điều kiện cho anh trốn tù, sau đó còn phải tuyển lựa thủy thủ.
- À ra thế, thảo nào mà anh tìm cách để tôi được phóng thích sau khi đã làm cho tôi bị giam vào địa ngục hơn một năm trời. Scare nói.
Zoltan tảng lờ như không nghe thấy câu châm chọc ấy nói tiếp:
- Bây giờ anh đã được tự do. Tất cả cái gì chúng ta phải làm là đến quần đảo Afu.
Anh sẽ chỉ cho tôi đúng chỗ cất giấu kho vàng. Sau khi tìm được chúng ta sẽ chia kho vàng làm ba phần: một cho anh, một cho tôi, một phần cho thủy thủ.
Scare cười một tiếng khẽ, tỏ ý không bằng lòng nói:
- Ba phần à Leonid! Tại sao không nói một phần
- Một phần! Tôi không hiểu anh nói gì
- Nếu anh hiểu ý tôi muốn nói: Sau khi tìm được kho vàng, anh thủ tiêu tất cả, chiếm kho vàng làm của riêng anh.
- Anh nhầm rồi Jack ạ. Tôi không có ý đó.
Nhưng Scare cắt đứt câu của chủ tầu Đài Bắc nói:
- Tôi biết anh chỉ lợi dụng tôi lúc này còn khi xong việc anh trở mặt ngay
- Thế anh từ chối không đưa tôi đến kho vàng hở Jack? - Tôi từ chối. Thà để nó mất trong rừng rậm Afu còn hơn là vào tay kẻ đại bịp, gian ác như anh - đại úy Zoltan.
- Câu nói cuối cùng của anh phải không Scare?
- Câu nói cuối cùng của tôi đấy!
Trong buồng nhỏ nghe thấy tiếng gầm điên dại của Zoltan, tiếp theo là tiếng quả đấm rơi nặng trĩu trên mặt bàn.
- Tôi sẽ có cách đề làm anh phải thay đổi ý kiến. Nếu anh không nói cho tôi biết việc tôi muốn biết, tôi sẽ dùng sức mạnh để làm anh phải nói. Lần cuối cùng tôi hỏi anh: Anh nói cho tôi biết chỗ cất giấu bẩy cây thánh giá bằng chì ở đâu?
- Tôi không nói gì hết. Đó là câu cuối cùng của tôi. Thôi cút đi, tôi không muốn đi xa hơn nữa.
Bob nghe thấy tiếng cười thô lỗ của Zoltan vang lên, tiếp theo là một quả đấm nhưng lần này không giáng xuống bàn mà giáng vào người đối thoại với hắn. Scare rên rỉ đau đớn, không phản ứng, không chống trả vì bao ngày tháng trong ngục tù sức lực của anh suy giảm. Bob định chạy sang buồng nhỏ của Zoltan đề ngăn chặn hai đối thủ xung đột nhưng sau anh nghĩ lại việc làm đó không ích gì mà chỉ làm nguy hại thêm cho mình và Bill. " Phải rút ngay khỏi nơi này vì nghe thấy tiếng cãi cọ và xung đột, nhiều người sẽ kéo đến, bại lộ ngay".
Bob khe khẽ rút ra khỏi chỗ ẩn nấp lần mò đến lối đi giữa tầu. Đi được dăm mét anh phải dừng lại, trống ngực đánh thình thịch. Một tiếng chân người đến gần anh hỏi: "Ai đó?" Anh biết ngay là tiếng của Farnley, kẻ đã hết lòng nhắm mắt theo Zoltan. Trong tối anh đoán Farnley đứng chỉ cách anh có hai mét.
- Ai đó? Farnley nói to hơn lần trước. Nếu không trả lời, tôi...
Rất nhanh trong đêm tối đen nhằm hướng tiếng nói phát ra Bob bước lên một bước rồi một quả đấm trúng bụng Farnley. Một tiếng phì phì ở trong mồm phun ra như một quả bóng xì hơi Farnley ngã vật xuống. Bob không đợi đối thủ phản công, anh chỉ nghĩ đến gần bạn anh để cho người ngoài không hay biết sự vắng mặt của anh. Anh bước qua người Farnley đang nằm rên rỉ dưới sàn tầu, rón rén đi đến gần cửa, ra ngoài trèo lên thang lên tới boong. Nhìn xung quanh thấy thủy thủ đều ngủ say, anh lẻn tới sau đẩy thùng có Bill nằm.
- Có phải thiếu tá?
- Tôi đây, Bill
Bob nghe tiếng nói của Bill:
- Tôi lo quá, vì tôi thấy lâu... sợ người ta biết anh vắng mặt.
Rồi Bill nói với Morance: Tên Farnley không chủ ý đi rình mò chộp anh đâu, đó chỉ là một sự tình cờ.
Bob nghe Bill nói an tâm rồi thì thầm kể lại chuyện cho Bill nghe về Zoltan và Scare. Sau khi nghe xong, Bill nói:
- Thiếu tá có nghĩ là rồi đây Scare phải tiết lộ với Zoltan nơi cất giấu kho vàng?
- Không biết trước được. Tôi thấy Scare mặc dù bị tù đầy trong những ngày tháng vừa qua, sức yếu nhưng cứng cỏi lắm. Còn Zoltan không chịu lùi bước bằng những cực hình mà hắn đem ra dùng.
Trong lúc ấy không nghe thấy một tiếng động nào khác ngoài tiếng động cơ của tầu Đài Bắc chạy theo hướng quần đảo Afu.