Dịch Giả: Lý Lan
Chương 27
TẤM GƯƠNG THẤT LẠC

Bàn chân Harry chạm xuống mặt đường. Mắt nó nhận ra Con đường chính của Hogsmeade quen thuộc đến đau lòng: mặt tiền mấy cửa tiệm tối om, những dãy núi ẩn trong sương mờ phía cuối ngôi làng, khúc ngoặt con đường trước mặt dẫn lên trường Hogwarts, và ánh sáng tràn ra từ cửa sổ quán Ba Cây Chổi, rồi tim nó chợt thắt lại khi nó nhớ chính xác đến nhức nhối nó đã xuất hiện ở đây gần một năm trước như thế nào, cố dìu thầy Dumbledore lúc đó đã gần như kiệt quệ, tất cả những chi tiết ấy chợt trào đến chỉ trong một khoảnh khắc khi nó hiện ra trở lại đây -- và ngay khi đó, ngay khi nó vừa nới lỏng tay khỏi tay Ron và Hermione, việc đó ập đến.
Không gian như bị xé nát bởi tiếng thét giống của Voldemort khi hắn nhận ra chiếc cúp (ở Ngân hàng Gringotts) đã bị đánh cắp: Tiếng thét đó kéo căng từng sợi dây thần kinh trong cơ thể Harry, và nó biết chính sự xuất hiện của bọn nó đã gây ra như vậy. Ngay khi nó quay sang nhìn hai đứa kia bên dưới lớp Áo choàng thì cánh cửa quán Ba Cây Chổi bật tung và cả tá Tử thần Thực tử mang áo choàng và mũ trùm đầu túa ra các con đường lân cận, đũa phép lăm lăm trong tay.
Harry giữ tay Ron lại khi nó giơ đũa phép lên; có quá nhiều kẻ địch nên khó mà chạy thoát được. Ngay cả việc chỉ thử thôi cũng sẽ làm lộ vị trí của bọn nó. Một tên Tử thần Thực tử giơ đũa phép lên và tiếng thét dừng lại, dẫu vẫn vang vọng ở mấy dãy núi xa xa.
"Accio Áo choàng!" một tên Tử thần Thực tử gầm lên.
Harry khẽ níu mép áo choàng nhưng nó chẳng có vẻ gì là muốn nhúc nhích. Bùa Triệu tập không có tác dụng với nó.
"Vậy là không có núp dưới áo choàng hả Potter?" tên Tử thần Thực tử vừa thử yểm bùa kêu to rồi quay sang nói với đám đồng bọn. "Tản ra. Nó nhất định ở quanh đây."
Sáu tên Tử thần Thực tử chạy về phía bọn nó: Harry, Ron, và Hermione lùi lại thật nhanh vào con đường nhánh gần đó nhất, và bọn Tử thần Thực tử vụt qua chỉ cách vài tấc. Bọn nó chờ đợi trong bóng tối, lắng nghe những tiếng bước chân chạy tới chạy lui, lấp lóa mấy tia sáng bay đi bay lại quanh mấy ngã đường từ đũa phép của bọn Tử thần Thực tử đang cố truy lùng.
"Bọn mình phải rời khỏi đây!" Hermione thì thầm. "Độn thổ ngay thôi!"
"Ý hay đó," Ron nói, nhưng trước khi Harry kịp đáp lời, một tên Tử thần Thực tử la lên, "Bọn tao biết mày ở đây, Potter à, và mày không thoát được đâu! Bọn tao sẽ tìm ra mày!"
"Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn để đón chúng ta," Harry thì thầm. "Bọn chúng đã gài sẵn bùa đó để báo cho chúng biết ta đã đến. Mình cho là bọn chúng hẳn cũng đã làm gì đó để giữ chúng ta ở đây, làm cho chúng ta mắc kẹt - "
"Thế còn bọn giám ngục thì sao?" một tên Tử thần Thực tử gọi với lại. "Thả cương cho bọn chúng tự do, bọn chúng sẽ tìm ra nó ngay ấy mà!"
"Chúa tể Bóng tối (Dark Lord) muốn Potter chết bởi bàn tay của không ai khác ngoài ngài - "
"và bọn giám ngục sẽ không giết nó! Chúa tể Bóng tối chỉ muốn mạng của nó, chứ đâu phải linh hồn. Sẽ dễ giết nó hơn nếu nó được Hôn trước!"
Đây đó vang lên những tiếng đồng tình. Sợ hãi tràn ngập trong Harry: Muốn đuổi bọn giám ngục bọn nó sẽ phải gọi đến các Thần hộ mệnh (Patronus) và sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức.
"Bọn mình sẽ phải cố Độn thổ thôi Harry!" Hermione thì thào.
Ngay khi cô còn chưa dứt lời, nó đã cảm thấy cái lạnh bất thường bắt đầu lan tràn khu phố. Ánh sáng bị hút khỏi môi trường xung quanh lên đến tận trời cao và cả mấy vì sao cũng biến mất. Trong bóng tối mịt mùng, nó cảm giác Hermione nắm lấy tay nó và cùng nhau bọn nó xoay người tại chỗ.
Khoảng không mà bọn nó phải dịch chuyển xuyên qua dường như đã đông cứng lại: Bọn nó không thể Độn thổ; bọn Tử thần Thực tử đã yểm bùa rất kỹ. Cái lạnh nhấm nháp da thịt Harry càng lúc càng sâu. Nó, Ron và Hermione cố lùi sâu hơn nữa, lần mò theo bức tường cạnh đó, cố không gây ra tiếng động. Và ngay tại khúc quanh, lướt đi thật im ắng, bọn giám ngục chợt xuất hiện, mười tên hay hơn nữa, có thể nhận ra bằng mắt thường vì chúng có một màu đen sậm hơn không gian xung quanh, với áo choàng màu đen và những bàn tay xương xẩu mục rữa. Bọn chúng có cảm nhận được sự sợ hãi ở nơi đây không? Harry chắc là có. Bọn chúng giờ đây như đến nhanh hơn, với hơi thở khò khè mà nó ghê tởm, vừa thưởng thức nỗi tuyệt vọng trong không khí, vừa vây lại -
Nó giơ đũa phép lên: Nó không thể và không bao giờ để bản thân phải chịu lãnh nhận Nụ hôn của Giám ngục, bất chấp việc gì sẽ xảy ra sau đó.
Vừa nghĩ về Ron và Hermione, nó vừa lẩm nhẩm: "Expecto Patronum!" (Triệu hồi Thần hộ mệnh!)
Một con nai bạc dũng mãnh chồm ra khỏi đầu đũa phép của nó và xông thẳng về phía trước: Bọn Giám ngục chạy tan tác trong khi một tiếng reo đắc thắng vang lên đâu đó.
"Chính là nó, ngay đó, ngay đó đó, tao đã thấy Thần hộ mệnh của nó, một con nai!"
Bọn giám ngục đã rút lui, mấy vì sao chợt ló ra trở lại và tiếng bước chân của bọn Tử thần Thực tử càng lúc càng gần; nhưng trước khi Harry trong cơn hoảng loạn kịp quyết định phải làm gì thì gần đó chợt vang lên tiếng then cài rời khóa và một cánh cửa mở ra bên trái của con hẻm. Một giọng nói ồm ồm kêu lên: "Potter, vào đây, nhanh lên!" Nó tuân theo không chút chần chừ, cả ba đứa vội lách qua khe cửa.
"Đi lên lầu, trùm Áo choàng cho kín, và giữ im lặng!" một bóng người dong dỏng cao khẽ thì thầm, đi vụt qua bọn nó theo hướng ngược lại ra đường rồi đóng sầm cửa lại sau lưng.
Harry không biết bọn nó đang ở đâu, nhưng qua một ánh nến leo lét, nó chợt nhận ra quầy rượu bẩn thỉu bụi bặm của Quán Hog's Head(Đầu Heo). Bọn nó chạy ra sau quầy, theo một lối đi thứ hai dẫn đến một cầu thang gỗ kín đáo, và bọn nó leo lên thật nhanh. Cầu thang mở ra một căn phòng khách với thảm dầy và một lò sưởi nhỏ, trên bệ lò sưởi có treo một tấm tranh sơn dầu của một cô gái tóc vàng nhìn ra căn phòng với một vẻ dịu dàng lơ đãng.
Dưới đường lúc này bắt đầu vang lên những tiếng la hét. Vẫn khoác Áo choàng Tàng hình, bọn nó vội kéo đến bên khe cửa sổ đầy bụi bẩn để nhìn xuống. Cứu tinh của bọn nó, người mà Harry giờ đây nhận ra chính là chủ quán Đầu Heo (Hog's Head), là người duy nhất không đội mũ trùm đầu.
"Thì sao nào?" ông đang hét vào mặt một gã đội mũ trùm. "Thì sao nào? Các người thả giám ngục xuống khu phố của tôi thì tôi gọi Thần bảo hộ để đuổi bọn chúng! Tôi không để bọn chúng đến gần đâu. Tôi đã bảo với các người, đừng để bọn chúng đến gần đây!"
"Đó không phải là Thần bảo hộ của ông," một tên Tử thần Thực tử nói. "Lúc nãy là một con nai. Nó là của thằng Potter!"
"Nai á!" người chủ quán gầm lên, và ông rút đũa phép ra. "Nai này! Đồ ngu - Expecto Patronum!"
Một con vật to lớn có sừng vụt ra từ đầu đũa phép. Đầu cúi xuống nó xông thẳng ra Đường chính và khuất khỏi tầm mắt.
"Đó không phải là con lúc nãy tôi thấy" tên Tử thần Thực tử nói, nhưng giờ đã kém chắc chắn hơn.
"Lệnh giới nghiêm bị vi phạm, ông cũng nghe tiếng động đó," một tên đồng bọn bảo người chủ quán. "Có người dám ra đường bất chấp luật lệ - "
"Nếu tôi muốn dẫn con mèo của tôi đi dạo thì tôi sẽ ra đường, và mặc xác cái lệnh giới nghiêm của các người!"
"Ông là người làm Bùa Không Người Lạ (Caterwauling Charm) báo động sao?"
(Bùa không-người-lạ - Caterwauling Charm’ hay Bùa Gào: đây là một bùa chú được sử dụng bởi các Tử Thần Thực Tử. Khi một người bước vào khu vực được ếm bùa này sẽ tạo ra một tiếng ồn cảnh báo cho các Tử Thần Thực Tử - LeoPham - Sử dụng tên Bùa Không-Người-Lạ dựa theo công dụng của bùa đã nêu ở trên. Còn Bùa Gào là tên bùa do dịch giả chương này đặt theo từ cấu thành nên bùa là từ Cater: Cung Cấp và Waul: kêu meo meo )
"Là tôi thì sao nào? Lấy xe xúc tôi đi Azkaban hả? Giết tôi vì tội thò mũi ra trước cửa nhà mình chăng? Thì cứ làm đi, nếu các người muốn! Nhưng tôi cầu phúc cho các người là các người chưa ấn cái Dấu hiệu Hắc Ám (Dark Mark) nhỏ xíu đó, và triệu hồi hắn. Chắc hắn chả thích thú gì khi bị gọi đến đây để gặp tôi và con mèo già của tôi đâu nhỉ?
"Khỏi lo cho bọn này đi." Một tên Tử thần Thực tử nói, "lo cho thân lão đi, dám vi phạm lệnh giới nghiêm!"
"Vậy thế các người sẽ buôn bán mớ độc dược và nước phép lậu ở đâu khi quán rượu của lão này bị đóng cửa? Chẳng biết lúc đó cái nghề tay trái của các người sẽ ra sao nhỉ?"
"Lão dám đe dọa -?"
"Tôi giữ kín miệng, đó là lí do tại sao các người đến đây, đúng chứ?"
"Tao vẫn cam đoan tao đã thấy thần hộ mệnh hình con nai!" tên Tử thần Thực tử đầu tiên gào lên.
"Nai à?" ông chủ quán gầm lên. "Đó là con dê, thằng ngu!"
"Thôi được rồi, bọn tôi nhầm," tên Tử thần Thực tử thứ hai lên tiếng. "Lão liệu đừng có lại vi phạm lệnh giới nghiêm, bọn tôi không nhẹ tay lần tới đâu!"
Bọn Tử thần Thực tử rảo bước trở lại Đường chính. Hermione kêu lên nhẹ nhõm, chui ra khỏi Áo choàng, và ngồi xuống một chiếc ghế rung rinh. Harry khép màn lại rồi kéo Áo choàng khỏi nó và Ron. Bọn nó có thể nghe thấy ông chủ quán bên dưới, gài lại then cửa và đi lên cầu thang.
Sự chú ý của Harry bị thu hút bởi vật phía trên bệ lò sưởi: một tấm gương nhỏ hình chữ nhật dựng đứng, ngay bên dưới bức chân dung của cô gái.
Ông chủ quán bước vào phòng.
"Mấy đứa nhóc ngu ngốc," ông vừa càu nhàu vừa nhìn vào mặt từng đứa. "Bọn bây nghĩ gì mà lại đến đây?"
"Cám ơn bác," Harry nói. "Bọn cháu không biết cám ơn bác sao cho hết. Bác đã cứu mạng bọn cháu!"
Ông chủ quán làu bàu gì đó. Harry đến gần và nhìn thẳng vào mặt ông: cố gắng nhìn rõ khuôn mặt ẩn sau bộ râu dài màu xám. Ông mang kính mắt. Đằng sau lớp kính dơ bẩn là một đôi mắt xanh lục sáng quắc.
"Chính là đôi mắt của bác cháu đã nhìn thấy trong tấm gương."
Im lặng bao trùm căn phòng. Harry và người chủ quán nhìn nhau.
"Bác đã gửi Dobby đến."
Người chủ quán gật đầu và nhìn quanh tìm con gia tinh.
"Ta cứ nghĩ nó sẽ đi theo các ngươi chứ. Ngươi để nó ở lại đâu thế?"
"Nó chết rồi," Harry nói, "Bellatrix Lestrange đã giết nó."
Khuôn mặt người chủ quán vẫn bình thản. Sau một lúc ông nói, "Ta thật buồn khi biết tin này, ta thích con yêu tinh đó."
Người chủ quán quay đi, thắp sáng mấy ngọn đèn bằng cây đũa phép, tránh không nhìn bọn nó.
"Bác là Aberforth," Harry nói khi ông vẫn còn xoay lưng lại phía nó.
Ông không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ tiếp tục khom mình châm lửa.
"Bác làm thế nào mà có được vật này?" Harry vừa hỏi vừa bước đến bên tấm gương của Sirius, tấm gương song sinh với tấm gương mà nó đã làm vỡ gần hai năm trước.
"Mua từ thằng Phân (Mundungus Fletcher) khoảng một năm trước," Aberforth nói. "Albus có nói cho ta biết nó là gì. Cố gắng để mắt đến ngươi một chút thôi."
Ron há hốc miệng.
"Con nai cái bạc," nó kêu lên hứng khởi, "Là bác luôn phải không?"
"Ngươi nói nhảm gì thế?" Aberforth hỏi.
"Có ai đó đã gửi một thần hộ mệnh hình nai cái đến với chúng cháu!"
"Đầu với chả óc, nhóc có thể gia nhập bọn Tử thần Thực tử được rồi đấy. Chẳng phải ta vừa chứng minh thần hộ mệnh của mình là con dê sao?"
"Ừ ha," Ron nói, "à... tại cháu đói bụng!" nó cố vớt vát khi bụng nó kêu một tiếng lớn.
"Ta có thức ăn đây," Aberforth nói, đoạn ông quay xuống thang, trở lại trong chốc lát với một ổ bánh mì to, một ít phó mát, và một bình rượu mật ong. Ông đặt tất cả lên chiếc bàn nhỏ trước lò sưởi. Vốn đói cồn cào, bọn nó cắm cúi ăn uống, và trong một lúc cả phòng chỉ toàn tiếng nhai đồ ăn.
"Bây giờ," Aberforth lên tiếng khi bọn nó đã ăn no nê và Harry với Ron bắt đầu ngồi gà gật trên ghế. "Chúng ta cần phải nghĩ ra cách tốt nhất để các ngươi trốn khỏi đây. Không thể thực hiện ban đêm, các ngươi cũng đã nghe về những gì sẽ xảy ra khi có người ra đường ban đêm: Bùa Không-người-lạ sẽ báo động, bọn chúng sẽ bu đến như ruồi. Ta không cho là mình sẽ lại có thể lập lờ giữa nai và dê thêm lần nữa đâu. Chờ đến trời sáng khi lệnh giới nghiêm hết hiệu lực, các ngươi có thể mang Áo choàng và đi bộ ra khỏi Hogsmeade hướng về phía núi. Các ngươi sẽ có thể Độn thổ ở đó. Có thể gặp Hagrid gần đó. Anh ta vẫn đang lẩn trốn trên đó trong một cái hang với Grawp kể từ lúc bọn chúng định bắt anh ta."
"Bọn cháu không định đi khỏi đây," Harry nói. "Bọn cháu cần vào trường Hogwarts."
"Đừng có ngu ngốc, cậu nhóc ạ," Aberforth nói.
"Bọn cháu phải vào trường," Harry đáp.
"Điều mà các ngươi phải làm, "Aberforth vừa nói vừa chồm tới, "là trốn khỏi đây càng xa càng tốt."
"Bác không hiểu. Không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bọn cháu phải vào trong lâu đài. Thầy Dumbledore - ý cháu là anh của bác - muốn bọn cháu - "
Ánh lửa lò sưởi chợt làm cặp kính dơ bẩn của Aberforth đục lại trong giây lát, một màu trắng mờ, và Harry chợt nghĩ đến đôi mắt mù của con nhện khổng lồ Aragog.
"Anh Albus của ta muốn rất nhiều thứ," Aberforth nói, "và người ta rất thường hay bị tổn thương trong lúc anh ta thực hiện những kế hoạch vĩ đại của mình. Ngươi trốn xa khỏi ngôi trường này đi Potter, và trốn ra nước ngoài nếu được. Hãy quên anh của ta và những toan tính khôn ngoan của con người đó. Anh ta đã đi đến nơi mà chẳng có gì có thể làm tổn hại được, và ngươi chẳng mắc nợ cái gì cả."
"Bác không hiểu đâu." Harry lặp lại.
"Ồ, ta lại không hiểu sao?" Aberforth khẽ nói. "Ngươi nghĩ ta không hiểu chính anh của mình sao? Ngươi nghĩ ngươi hiểu Albus hơn ta sao?"
"Cháu không có ý đó," Harry nói, đầu óc chùng hẳn vì mệt và vì mới đánh chén no say.
"Đó là... thầy ấy để lại cho cháu một nhiệm vụ."
"Vậy sao?" Aberforth nói. "Ta hi vọng đó là một nhiệm vụ tốt đẹp? Thú vị? Dễ dàng? Loại nhiệm vụ dành cho bọn nhóc phù thủy hỉ mũi chưa sạch thực hiện mà không phải cố gắng quá sức mình?"
Ron bật cười ảm đạm. Hermione tỏ ra căng thẳng.
"Cháu - nó không dễ dàng, không dễ," Harry nói. "Nhưng cháu phải "-
"Phải? Tại sao phải? Con người đó đã chết rồi, đúng không nào?" Aberforth cộc cằn quát. "Bỏ đi, cậu nhóc, trước khi cậu đi theo luôn! Hãy tự cứu lấy mình!"
"Cháu không thể."
"Tại sao không?"
"Cháu - " Harry cảm thấy đuối lý; nó không thể giải thích, nên nó quyết định phản công lại. "Nhưng bác cũng đang chiến đấu đó thôi, bác cũng ở trong Hội Phượng Hoàng - "
"Ta đã từng," Aberforth nói. "Hội Phượng Hoàng tiêu rồi. Kẻ-Mà-Ai- Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã thắng, mọi việc đã kết thúc, và ai mà còn nghĩ khác đi thì chẳng qua là tự lừa dối mình thôi. Nơi này sẽ không bao giờ an toàn cho ngươi đâu Potter ạ, hắn quá muốn tìm ra ngươi. Vậy nên trốn ra nước ngoài đi, đi trốn đi và tự cứu lấy mình. Tốt nhất là nên mang theo hai đứa này luôn." Ông trỏ về phía Ron và Hermione. "Ngày nào hai đứa nó còn sống là còn gặp nguy hiểm, giờ ai cũng biết bọn nó là thân tín với ngươi."
"Cháu không thể bỏ đi," Harry nói. "Cháu có một nhiệm vụ - "
"Thì giao nó lại cho người khác!"
"Cháu không thể. Nhất định phải là cháu, thầy Dumbledore đã giải thích tất cả "
"Ồ thật vậy sao? Và thật sự là con người đó cho ngươi biết hết tất cả mọi việc chứ, anh của ta thật lòng với ngươi chứ?"
Harry muốn đáp lại với tiếng "Đúng vậy," nhưng không hiểu sao cụm từ đơn giản này không tài nào thoát khỏi môi nó, Aberforth dường như hiểu rõ nó đang nghĩ gì.
"Ta hiểu anh của ta mà Potter. Anh của ta học thói giữ bí mật từ mẹ ta lúc còn rất nhỏ. Chúng ta lớn lên trong bí mật và dối trá, và đối với Albus... dường như đó là tài năng thiên bẩm của lão."
Đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi hướng về bức tranh người con gái treo trên bệ lò sưởi. Giờ đây khi đã quan sát kỹ lưỡng, Harry chợt nhận ra đó là bức tranh duy nhất trong phòng. Không có hình của Albus Dumbledore hay của bất kỳ ai khác.
"Thưa bác Dumbledore," Hermione rụt rè lên tiếng. "Đó có phải là em gái của bác? Cô Ariana?"
"Đúng thế." Aberforth đáp cộc lốc. "Cũng có đọc qua những gì mụ Rita Skeeter viết sao cô gái?"
Ngay cả ánh lửa hồng của lò sưởi cũng không che giấu nổi tai Hermione đang ửng đỏ.
"Bác Elphias Doge có nhắc đến cô ấy với bọn cháu," Harry cố nói đỡ cho Hermione.
"Tên đần già đó," Aberforth vừa lầm bầm vừa nhấp thêm một hớp rượu. "Lúc nào cũng nghĩ mặt trời chiếu ra từ văn phòng của anh ta. Dù sao thì cũng không ít người suy nghĩ tương tự, và có vẻ như cả ba đứa nhóc này cũng nằm trong số đó."
Harry giữ im lặng. Nó không muốn để lộ những hoài nghi và những điều mơ hồ về thầy Dumbledore đã đeo đẳng nó suốt mấy tháng nay. Nó đã chọn lựa khi nó đào mộ cho Dobby, nó đã quyết định tiếp tục con đường quanh co nguy hiểm được thầy Albus Dumbledore đặt ra cho nó, nó quyết định chấp nhận rằng nó đã không được cho biết tất cả những gì nó muốn biết, nhưng chỉ luôn tin tưởng tuyệt đối. Nó không muốn lại tiếp tục ngờ vực; nó không muốn nghe những điều sẽ làm nó đi chệch mục đích. Nó chợt bắt gặp ánh mắt Aberforth, ánh mắt giống người anh của ông đến lạ lùng: Đôi mắt xanh rực sáng như luôn soi thấu đối tượng mà chúng đang dò xét, và Harry nghĩ ông Aberforth biết nó đang nghĩ gì và xem thường nó vì ý nghĩ đó.
"Thầy Dumbledore rất quan tâm đến Harry," Hermione nói khẽ.
"Thật vậy sao?" Aberforth nói. "Thật buồn cười khi biết bao người mà anh của ta quan tâm đến lại thường có kết cục bi thảm hơn nếu lão chịu để cho họ được yên."
"Ý bác là sao ạ?" Hermione hỏi không ra hơi.
"Không phải việc của cô," Aberforth nói.
"Nhưng đó là một phát biểu thật rất nghiêm trọng!" Hermione nói. "Có phải - có phải bác đang muốn nói về em gái của bác?"
Aberforth trừng mắt nhìn cô: Môi ông cử động như thể ông muốn nuốt lại những câu nói ông đang cố gắng kiềm hãm. Rồi ông chợt tuôn ra thành lời.
"Khi em gái ta lên sáu tuổi, nó bị tấn công, bởi ba thằng nhóc Muggle. Bọn chúng đã chứng kiến nó sử dụng phép thuật, khi nhìn lén qua hàng rào ngoài vườn sau. Nó chỉ là một đứa nhỏ, nó không thể kiểm soát được việc đó, chẳng có phù thủy nào có thể làm được ở tuổi đó. Ta cho là những gì bọn nhóc kia thấy làm bọn chúng khiếp sợ. Bọn chúng xông qua hàng rào, và khi em gái ta không thể chỉ cho bọn chúng, bọn chúng đã trên mức nhiệt tình ngăn cản đứa nhỏ kỳ lạ này thực hiện lại những hành động đó."
Đôi mắt Hermione chợt to ra bên ánh lửa lò sưởi; Ron có vẻ không được khỏe. Aberforth đứng thẳng dậy, cao như người anh Albus, và chợt thật đáng sợ trong cơn giận và nỗi đau khôn cùng.
"Việc đó đã làm em ta suy sụp, những gì mà bọn chúng đã làm. Nó không bình thường lại được nữa. Nó không chịu sử dụng phép thuật, nhưng nó cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ được; sức mạnh đó đi ngược vào bên trong và làm nó hóa điên, phép thuật của nó bùng nổ khi nó không thể kiểm soát được bản thân, đôi lúc nó trở nên kỳ lạ và nguy hiểm. Nhưng phần lớn thời gian thì nó thật dịu dàng và nhút nhát, vô hại.
"Và cha ta đã đi săn tìm bọn khốn đã làm việc đó," Aberforth nói, "và tấn công chúng. Rồi người ta nhốt ông vào Azkaban vì tội đó. Ông không bao giờ hé răng vì sao ông đã làm như thế, vì nếu Bộ phép thuật biết được tình trạng của Ariana, nó sẽ bị nhốt vào bệnh viện St. Mungo vĩnh viễn. Người ta sẽ xem nó như một mối đe dọa nghiêm trọng đến Đạo luật quốc tế về Bí Mật (International Statute of Secrecy) khi nó không được cân bằng và có thể để phép thuật bùng nổ vào những lúc nó không thể kiềm chế. "Gia đình ta phải đảm bảo nó được an toàn và không ai chú ý. Chúng ta dọn nhà, giải thích rằng nó bị bệnh, và mẹ ta chăm sóc nó, cố gắng giữ cho nó được bình tĩnh và vui vẻ.
"Nó thích nhất là ta," ông nói, và những lời nói đó chợt làm phảng phất trên khuôn mặt nhăn nheo và hàm râu luộm thuộm của Aberforth hình bóng một cậu học sinh lếch thếch năm nào. Nó không thích Albus, anh ấy luôn ở trong phòng ngủ của mình mỗi khi về nhà, để mải mê đọc sách và đếm giải thưởng, trao đổi thư từ với "những tên tuổi phù thủy nổi tiếng nhất bấy giờ", Aberforth chậm rãi tiếp lời. "Anh ấy không muốn bị nó làm vướng bận. Nó thích ta nhất. Ta có thể dỗ nó ăn khi nó không chịu nghe lời mẹ ta, ta có thể làm nó dịu lại khi nó lên cơn giận dữ, và khi nó dịu xuống, nó thường giúp ta cho đàn dê ăn cỏ. Rồi khi nó được mười bốn tuổi... Các ngươi thấy đấy, ta không có mặt ở đó." Aberforth nói. "Nếu ta có mặt ở đó hẳn là ta đã có thể làm nó dịu xuống. Nó bị lên cơn, còn mẹ ta thì không còn trẻ như xưa, và rồi... đó là một tai nạn. Ariana không thể kiểm soát được mình. Nhưng mẹ ta đã bị chết."
Harry chợt cảm thấy một cảm xúc trái ngược đáng sợ giữa tiếc thương và ghê tởm; nó không muốn nghe thêm nữa, nhưng Aberforth cứ tiếp tục nói, và Harry tự hỏi đã bao lâu rồi ông mới có dịp thổ lộ lòng mình như vậy; hay chắc hẳn ông cũng chưa bao giờ mở miệng nói về việc này với ai.
"Thế là chuyến du hành vòng quanh thế giới với cậu Doge của Albus bị hủy. Cả hai về nhà dự đám tang của mẹ ta rồi sau đó Doge lên đường một mình, còn Albus tiếp quản trách nhiệm chủ gia đình. Hừ!"
Aberforth nhổ toẹt vào đám lửa.
"Ta sẽ chăm sóc cho nó, ta bảo với hắn như vậy, ta không quan tâm đến trường lớp, ta sẽ ở nhà và lo cho em ta. Hắn bảo ta phải học cho xong và hắn sẽ thay mẹ ta làm việc đó. Một bước lùi cho Ngài Tài Ba, làm gì có giải thưởng nào dành cho việc chăm sóc đứa em gái nửa điên nửa tỉnh, cứ hai ba hôm lại phải cố ngăn nó không làm nổ tung ngôi nhà. Nhưng dù sao thì hắn cũng chu toàn được vài tuần... cho đến khi gã kia đến."
Và giờ đây một vẻ nguy hiểm chợt xâm chiếm khuôn mặt của Aberforth.
"Là Grindelwald. Và cuối cùng anh ta đã có được một người cùng đẳng cấp để trao đổi, một người cũng tài ba và sáng láng như hắn. Và việc chăm sóc Ariana không còn là ưu tiên số một nữa, khi bọn họ ấp ủ tất cả những kế hoạch để thiết lập một trật tự Phù thủy mới và truy tìm các Thánh Vật, và nhiều thứ khác nữa mà bọn họ quan tâm. Những kế hoạch kỳ vĩ vì lợi ích của toàn thể cộng đồng Phù thủy kia mà, và nếu một đứa con gái nhỏ bị lãng quên thì có sá gì? khi Albus đang làm việc vì lợi ích của đa số! Nhưng sau vài tuần như vậy thì ta chịu hết nổi. Lúc đó ta sắp phải quay lại Hogwarts, nên ta bảo bọn họ, cả hai tên, mặt đối mặt, như ta đang nói chuyện với các ngươi lúc này đây." và Aberforth nhìn xuống Harry, và phải tưởng tượng một chút mới thấy được ông ngày xưa trong lúc còn là một cậu thiếu niên, kiên trì và giận dữ, thách thức người anh của mình. Ta bảo hắn là hắn nên thôi đi ngay. Hắn không thể đưa con bé đi đây đó được, nó nào có khỏe mạnh gì, hắn không thể mang con bé theo hắn, đến cái nơi nào đó mà hắn đang định đi, khi bọn hắn lo diễn thuyết những bài diễn văn khôn ngoan để lôi kéo người ủng hộ. Hắn không thích những gì ta nói."
Aberforth cứ tiếp, đôi mắt ông chợt lại thoáng biến mất sau tròng kiếng bởi ánh lửa lò sưởi: trắng đục như mù.
"Grindelwald hoàn toàn không thích như vậy. Hắn nổi đóa lên. Hắn bảo ta chỉ là một thằng nhóc xuẩn ngốc, dám ngăn cản con đường của hắn và người anh kiệt xuất của ta... Chẳng lẽ ta không hiểu sao? Đứa em gái tội nghiệp của ta sẽ không còn phải bị che giấu khi bọn hắn thay đổi trật tự thế giới, lãnh đạo cộng đồng phù thủy rời khỏi nơi ẩn nấp và dạy cho bọn Muggle biết vị trí của mình…Và thế là nổ ra tranh cãi... và ta rút đũa phép của mình ra, và hắn cũng vậy, rồi ta bị người bạn thân nhất của anh trai mình yểm Lời nguyền Tra tấn (Cruciatus Curse) - rồi Albus cố ngăn cản gã kia, rồi cả ba chúng ta đấu phép với nhau, và những tiếng nổ cùng những tia sáng làm nó lên cơn, nó không chịu nổi - "
Mặt Aberfort tái đi như thể ông vừa trúng một đòn trí mạng.
" - và ta nghĩ là nó muốn giúp, nhưng nó nào biết nó đang làm gì, và ta không biết ai trong số bọn ta đã làm điều đó, có thể là bất kỳ ai trong bọn ta - và nó đã chết."
Giọng ông tắt nghẹn sau từ cuối cùng và ông đổ người vào chiếc ghế gần nhất. Khuôn mặt Hermione ràn rụa nước mắt, còn Ron thì cũng tái đi như Aberforth. Harry chẳng cảm thấy gì ngoài một sự ghê tởm: nó ước gì nó chưa từng nghe việc này, nó ước gì nó có thể rửa sạch việc này khỏi tâm trí.
"Cháu thật... cháu thật lấy làm tiếc," Hermione thì thầm.
"Đi," Aberforth kêu lên bi thảm. "Ra đi vĩnh viễn."
Ông chùi mũi lên cổ tay áo và hắng giọng.
"Dĩ nhiên Grindelwald bỏ chạy. Hắn đã có cả mớ tiền án rồi, ở tại đất nước của hắn, và hắn chẳng muốn thêm Ariana vào danh sách. Còn Albus thì giờ được tự do, đúng không nào? Tự do thoát khỏi gánh nặng của đứa em gái, tự do trở thành phù thủy vĩ đại nhất - "
"Thầy ấy chẳng bao giờ được tự do," Harry nói.
"Ngươi nói gì?" Aberforth hỏi.
"Chưa bao giờ," Harry nói. "Cái đêm anh của bác chết, thầy ấy đã uống một loại thuốc độc khiến thầy phát điên. Thầy bắt đầu la hét, van xin một người nào đó không hiện hữu. 'Xin đừng làm tổn thương chúng... hãy để tôi chịu thay.'"
Ron và Hermione nhìn Harry chăm chăm. Nó chưa bao giờ kể lại chi tiết về những gì đã xảy ra trên hòn đảo trên hồ: Những biến cố xảy ra sau khi nó và thầy Dumbledore quay trở lại Hogwarts đã hoàn toàn làm lu mờ việc này.
"Thầy tưởng thầy đang ở cạnh bác và Grindelwald, cháu biết như vậy," Harry nói, nhớ lại những lời thầy Dumbledore thì thào, van xin.
"Thầy tưởng thầy đang chứng kiến Grindelwald làm tổn thương bác và cô Ariana... Việc ấy chẳng khác gì là tra tấn chính thầy, nếu bác nhìn thấy thầy lúc đó, bác sẽ chẳng nói là thầy được tự do."
Aberforth dường như chìm đắm trong suy tư đằng sau đôi bàn tay đan vào nhau nổi đầy gân guốc. Sau một lúc im lặng ông lên tiếng. "Làm sao cậu biết chắc hả Potter, rằng anh của ta lại không quan tâm đến lợi ích của đa số nhiều hơn là quan tâm đến cậu? Làm sao cậu chắc là mình không thể bị loại bỏ, giống như đứa em gái nhỏ của ta vậy?"
Tim của Harry chợt như bị một mảnh băng đâm thủng.
"Cháu không tin. Thầy Dumbledore rất thương Harry," Hermione nói.
"Thế tại sao hắn lại không bảo nó đi trốn?" Aberforth quật lại. "Sao hắn không bảo nó, 'Hãy nhớ tự chăm sóc lấy mình, và sau đây là cách để sống sót'?"
"Bởi vì," Harry lên tiếng trước khi Hermione kịp đáp trả, "đôi khi ta phải nghĩ về những việc khác ngoài an toàn của bản thân! Đôi khi ta phải nghĩ về lợi ích của đa số! Đây là chiến tranh!"
"Cậu chỉ mới mười bảy tuổi thôi nhóc ạ!"
"Cháu đã đến tuổi trưởng thành, và cháu sẽ tiếp tục chiến đấu ngay cả khi bác đã bỏ cuộc!"
"Ai nói ta đã bỏ cuộc?"
"Hội Phượng Hoàng tiêu rồi." Harry lặp lại, "Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là- Ai-Đấy đã thắng, mọi việc đã kết thúc, và ai mà còn nghĩ khác đi thì chẳng qua là tự lừa dối mình thôi."
"Ta cũng chẳng thích thú gì nhưng đó là sự thật!"
"Không phải vậy." Harry nói. "Anh của bác biết cách kết liễu Kẻ-Mà- Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy và thầy ấy đã truyền lại hiểu biết đó cho cháu. Cháu sẽ tiếp tục con đường của mình cho đến lúc thành công - hoặc mất mạng. Xin bác đừng nghĩ cháu chẳng biết mình có thể sẽ gặp kết cục như thế nào. Cháu đã biết từ bao năm nay rồi."
Nó đợi Aberforth sẽ mỉa mai hay tranh cãi, nhưng ông không làm vậy. Ông chỉ khẽ cử động.
"Bọn cháu cần vào trường Hogwarts," Harry lặp lại. "Nếu bác không thể giúp bọn cháu, bọn cháu sẽ chờ đến lúc trời sáng và trả lại sự yên tĩnh cho bác. Bọn cháu sẽ tự tìm cách. Nếu bác có thể giúp bọn cháu - bây giờ hẳn là lúc thích hợp để bàn về việc đó."
Aberforth ngồi yên trên ghế, chăm chăm nhìn Harry với cặp mắt giống hệt người anh đến lạ lùng. Cuối cùng, ông hắng giọng, đứng dậy, bước vòng qua chiếc bàn nhỏ và đến bên bức chân dung của Ariana.
"Em biết phải làm gì," ông nói.
Cô mỉm cười, xoay người và bước đi, nhưng không giống như những người trong tranh khác là đi khỏi một trong hai cạnh bên của khung hình, cô đi vào một nơi giống như đường hầm dài được vẽ phía sau cô. Bọn nó chăm chú theo dõi thân hình mỏng manh ấy khuất dần cho đến khi biến mất hẳn vào bóng tối."
"Ơ - cái gì -?" Ron bắt đầu.
"Bây giờ chỉ còn một lối vào duy nhất," Aberforth nói. "Các ngươi chắc cũng biết bọn chúng đã bịt kín cả hai đầu mấy lối đi bí mật, bọn giám ngục thì gác dọc theo bờ tường rào, và theo nguồn tin của ta thì bên trong có các nhóm canh tuần thường xuyên. Nơi đó giờ được canh phòng cẩn mật hơn bao giờ hết. Các ngươi mong làm được gì khi vào được bên trong, với Snape chỉ huy và anh em nhà Carrow làm phụ tá... à, đó là triển vọng của ngươi mà, đúng không? Ngươi nói ngươi sẵn sàng chịu chết mà."
"Nhưng kia là gì...?" Hermione nói, nhíu mày nhìn bức tranh của Ariana.
Một chấm trắng nhỏ xíu xuất hiện ở cuối đường hầm vẽ trong tranh, và giờ đây Ariana đang đi về phía bọn chúng, càng lúc càng to khi đến gần hơn. Nhưng còn có ai đó đi theo cô nữa, ai đó cao hơn và khập khiễng bước đi đầy vẻ hứng khởi. Tóc của người đó dài hơn Harry từng thấy. Hai người to dần to dần cho đến khi chỉ có đầu và vai của họ xuất hiện trong bức tranh. Chợt tất cả bật về phía trước trên tường như một cánh cửa nhỏ, và lối vào một đường hầm thật sự chợt lộ ra. Và trèo ra với mái tóc bù xù, khuôn mặt đầy thẹo, áo chùng tả tơi chính là Neville Longbottom bằng xương bằng thịt. Nó vừa kêu to sung sướng vừa nhảy xuống từ bệ lò sưởi:
"Mình biết là cậu sẽ đến! Mình biết mà, Harry!"