Tối hôm sau chờ Quỳnh dọn dẹp xong, bà Nghị gọi cô lên phòng riêng. Nhìn vẻ khép nép sợ sệt của cô, bà rất hài lòng. Nhưng cũng nói phủ đầu: - Lâu nay tôi tưởng cháu tôn trọng gia đình của tôi lắm, không ngờ là cháu qua mặt của chúng tôi, coi chúng tôi không ra gì cả. Quỳnh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống. Bà Nghị trấn áp thêm: - Có phải là gia đình này quá ư dễ dãi, nên cháu coi như không ra gì hết phải không? Quỳnh nói khẽ, giọng khàn khàn đến mức nghe không thành tiếng: - Dạ, con không bao giờ dám nghĩ đến như vậy - Tôi lại thấy ngược lại đấy, chứ nếu như biết mình là ai thì cháu đâu dám lộng hành đến như vậy. Quỳnh gục đầu, không hé môi được. Nỗi tủi nhục làm cô tê điếng. Đầu óc dật dờ hỗn loạn và cô chỉ biết nghe mắng chứ không có ý nghĩ phản ứng lại. Bà Nghị nhìn xoáy vào mặt của cô: - Từ trước tới giờ, tôi quý trọng mẹ con cháu, vì thấy hai mẹ con siêng năng. Nhưng việc gì cũng có giới hạn rạch ròi. Nếu mà cháu muốn vượt qua giới hạn đó thì hãy nghĩ đến chuyện dọn đi đi. Bà đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng với vẻ bực bội làm Quỳnh cảm thấy thật là nặng nề. Cô muốn mở miệng xin lỗi và giải thích. Nhưng không làm sao mà nói được. Thái độ câm lặng của cô làm bà Nghị biết rõ uy lực của mình và bà tự nhủ là nên dừng lại: - Tôi nói ít, nhưng cháu hãy hiểu gấp mười lần như vậy, mẹ cháu chắc là sẽ hiểu hơn đấy. Nghe nhắc đến mẹ, Quỳnh hoảng sợ: - Mẹ con không biết chuyện này, xin bác đừng nói lại với mẹ của con, con hứa từ giờ về sau sẽ không bao giờ gặp anh Quốc nữa. - Nếu đã hứa được thì cháu hãy giữ lời, cháu nên nhớ là tôi cưu mang hai mẹ con cháu được thì cũng có thể đuổi hai mẹ con cháu đi được đó. Bây giờ cháu đi xuống dưới đi. Quỳnh đi ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không dám về phòng của mình vì sợ mẹ thấy rõ tâm trạng khốn đốn của mình. Xuống đến nhà bếp, cô mở cửa sau đi ra sân rồi đi ra con hẻm nhỏ dẫn đến đường lớn. Quỳnh không để ý thấy một thanh niên đang phóng xe vào con hẻm. Cô không để ý đến anh ta, nhưng anh ta thì thấy cô và vòng xe lại. - Đi đâu giờ này vậy Quỳnh? Trong bóng tối, Quỳnh không nhận rõ mặt. Nhưng nghe tiếng, cô biết đó là Dương. Trong giờ phút cô đơn khủng khiếp này, gặp được một người quen, cho dù là người mà mình không thích, cô cũng cảm thấy như được an ủi và cô chùi nước mắt nhìn vào anh ta. Dương quay đầu xe vào cô, nhờ đèn pha xe để nhìn rõ mặt Quỳnh. Thấy đôi mắt đỏ mọng và khuôn mặt tơi tả của cô, anh thật sự lo ngại. - Sao em đi ra đường bây giờ? Tại sao lại khóc? Có chuyện gì rồi phải không? Quỳnh hít mũi, không trả lời. Dương dựng xe, bước xuống đến trước mặt cô: - Nín đi và nói cho anh biết là em vừa gặp chuyện gì? - Em.... Quỳnh chỉ nói được bao nhiêu đó, cơn xúc động làm cô nghẹn lại không nói được. Dương trầm giọng làm cho cô bình tĩnh lại: - Anh đã nghe Thùy kể về chuyện của em, em có biết là lúc trưa, Thùy đã nghe hết những gì em nói chuyện trong quán với Quốc không? Quỳnh đứng lặng. Thùy biết có nghĩ là Hồng Sương sẽ biết. Hồng Sương không phải là người hiền. Mới vừa bị sỉ nhục, giờ lại thêm viễn ảnh bị bạn bè lên án, cô thấy như nghị lực đều tan biến, và cô lại bật khóc. Dương chợt kéo tay cô: - Đi với anh, có lẽ bây giờ em đang cần một chỗ như thế này. Quỳnh rút tay lại: - Nhưng mà anh muốn đưa em đi đâu? - Cứ đi đi rồi sẽ biết mà, anh không làm hại em đâu. Tôi biết em bây giờ cần một chỗ yên tĩnh. Một nơi yên tĩnh, đó là điều mà bây giờ mình đang cần. Rồi có ra sau thì ra, mình mệt mỏi lắm rồi. Quỳnh nghĩ thầm và cô mang tâm trạng chạy trốn. Cô còn đang lưỡng lự thì Dương đã dìu cô đi về phía xe của mình. - Đi nào. Em cần phải cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em. Quỳnh thẫn thờ ngồi lên phía sau của anh. Tâm trạng của cô nặng nề đến mức không buồn mở miệng. Thỉnh thoảng Dương quay lại nhìn tâm trạng nét mặt ủ dột của cô, rồi im lặng lái xe. Lúc nãy, khi thấy Quỳnh lang thang ngoài đường, anh đã nảy sinh ra ý định đưa cô đến nhà riêng của mình. Bây giờ thấy cô không tỏ ý phản đối, anh quyết định giới thiệu chỗ ở riêng đó với cô. Và xa hơn, biết đâu sau này anh sẽ cho cô một tổ ấm riêng. Khi Dương gởi xe, Quỳnh đứng lên nhìn những tầng nhà cao ngất, tò mò và ngạc nhiên. Cô quay ra hỏi Dương khi anh đến đứng bên cạnh mình: - Đây là chung cư à? Dương gật đầu: - Lên đi. Anh kéo cô đi qua phía thang máy, bấm nút lên lầu năm. Quỳnh đi theo anh qua dãy hành lang dài hun hút. Cuối cùng cả hai dừng lại ở cuối dãy hành lang. Dương loay hoay mở cửa rồi nhìn cô khuyến khích: - Vào đây. Quỳnh dè dặt bước vào: - Đây là nhà của anh à? - Có thể cho là vậy. Vừa nói, anh vừa đến mở tủ lạnh, lấy đưa cho cô một lon nước. Quỳnh cầm nhưng không uống, cô đưa mắt nhìn quanh thở dài: - Nhà anh đẹp lắm. - Quỳnh thích cách bày trí như thế này không? - Vâng, rất thích. - Anh tự thiết kế đấy. - Đẹp quá. Nó hoàn toàn không giống cách bày trí chung chung như các kiểu nhà hiện nay. Dương mỉm cười: - Quỳnh cũng biết nhận xét lắm, nhưng sao khen một chỗ đẹp mà mặt mày lại ủ rũ như vậy? Quỳnh gượng cười hỏi lãng đi: - Anh ở đây một mình sao? - Đúng, ở một mình. Thật ra thì anh vẫn còn ở chung với gia đình của mình, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn sống riêng một mình, nên anh đã mua căn hộ này. Những người có cha mẹ giàu thật là sướng. Có thể mua bao nhiêu nhà cũng được. Trong khi cô ao ước một chỗ nhỏ nhoi cho mẹ con cô mà cũng không có. Nghĩ đến thực tại của mình, Quỳnh lại thở dài và cô nhìn đăm đăm xuống phòng bếp, khuôn mặt lại xa vắng đăm chiêu. Dương nói như giải thích: - Thường là anh ở nhà, thỉnh thoảng buồn mới đến đây. Anh trước kia hay rủ bạn bè về đây chơi. Nhưng sau này thì không. Quỳnh hình dung bạn bè Dương từng đến đây, từng quậy tưng bừng như đám bạn Quốc mà cô đã thấy. Cô chợt nhớ lại những lần phục vụ cho họ. Rồi càng thêm buồn và nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương quá lớn. Dương như chăm chú nhìn vào khuôn mặt ảm đạm của cô. Anh chợt đổi giọng, nghe gần như dịu dàng hơn: - Chuyện gì vừa xảy ra với Quỳnh vậy? Quỳnh cười gượng: - Dạ, cũng có chuyện. - Em và Quốc giận nhau à? - Dạ, không phải. - Vậy thì tại sao giờ này em lại ra đường và còn ăn mặc kiểu này nữa? Quỳnh vội vã nhìn lại xuống người mình, cô đang mặc bộ đồ ở nhà. Lúc nãy, tâm trí bấn loạn, cô không nhớ mình đã làm những gì. Bây giờ chợt thấy ngượng nghịu: - Xin lỗi. Em lôi thôi trước mặt anh thế này, lúc nãy bỏ đi, em không để ý mình ra sao nữa. Dương khoát tay: - Anh không câu nệ chuyện đó, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em thôi. Anh dừng lại, nhìn xoáy vào mặt của cô: - Tại sao em chịu theo anh đến đây? Em đâu phải là người dễ rủ rê như vậy, nhất là em cũng đâu có thích anh. Bị Dương nói trúng ý nghĩ của mình về anh, cô đâm ra ngại. Cô không biết mình phải nên đính chính như thế nào để cho anh đừng bị tổn thương. Và cô tiếp tục ngồi im, cúi gằm mặt. Dương làm như không nhận ra vẻ bối rối của cô, anh nói thản nhiên: - Thích hay ghét một người, đều có lý do của nó. Anh không buồn vì bị Quỳnh ghét. Cứ yên tâm. Nhưng chuyện gì mới xảy ra vậy? Quỳnh ngước lên, thành thật: - Bác Nghị đã phát hiện chuyện của em với anh Quốc. Dương hơi ngửa người ra sau, lẩm bẩm: - À, thì ra vậy. - Vâng, chuyện là vậy. Lần đầu tiên em bị nói nặng. Cô chợt ngừng lại, hai tay bụm kín mặt như không muốn phơi ra nỗi xấu hổ của mình. Dương nói tiếp: - Và đã đuổi em đi? Quỳnh vẫn che kín mặt, lắc đầu. Dương đứng dậy, bước đến gỡ tay cô xuống: - Chuyện đó không có gì đáng xấu hổ. Đừng nên ngại với anh, cách hay nhất là em nên thành thật, đừng giấu anh chuyện gì cả. Nói thật đi, có đuổi không? - Không có đuổi. Chỉ mắng thôi. - Và em có ý định bỏ đi? Quỳnh ngẩng lên: - Sau khi bị mắng như vậy. Em không còn đủ can đảm ở lại đó nữa. Em xấu hổ lắm. - Vậy em định đi đâu bây giờ? Quỳnh ngập ngừng như cố định lại ý nghĩ của mình rồi nói thật lòng: - Lúc nãy em cũng không biết mình muốn gì nữa. Khi từ phòng bác Nghị đi ra, em thấy nhục nhã quá và muốn rời khỏi đó ngay. Nhưng em không biết rồi sẽ đi đâu và làm thế nào để nuôi mẹ của em. Đôi mắt Dương lóe lên ngạc nhiên: - Mẹ em cũng ở đó à? Thấy Quỳnh có vẻ lo ngại, anh trấn an: - Cứ kể thật về hoàn cảnh của em, đừng nên ngại với anh. - Vâng, em nghĩ là... em nghĩ là anh đã biết, từ đó đến giờ mẹ em và em ở nhà đó giúp việc, em tưởng là anh đã biết - Nói xong, Quỳnh chợt im bặt. Dương cũng lặng yên. Anh có vẻ bất ngờ, ngạc nhiên hơn là thất vọng. Quỳnh nhìn anh, rồi lại cụp mắt xuống. - Nếu anh không thích dính líu tới em thì em xin phép về. Dương chận lại: - Khoan. Tại sao em lại nghĩ như vậy? - Anh và anh Quốc có gia đình địa vị như vậy, quen biết với một người như em, các anh sẽ mất thể diện. Dương lắc đầu: - Anh không hề quan trọng chuyện đó và không quan niệm như thằng Quốc. - Có thể anh là người trong số ít bạn bè của anh Quốc mà nghĩ như vậy. Dương ngồi tì một chân lên bàn, khoảng cách khá gần cô. Nhưng cả anh và cô đều hầu như không quan tâm vì chuyện ấy. Cả hai trở nên im lặng tư lự. Cuối cùng, Dương phá tan cái không khí yên lặng ấy. - Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm một nơi ở, em đang nghĩ vậy phải không? Quỳnh ngượng nghịu gật đầu, rồi sợ Dương hiểu lầm ý của mình, cô vội nói thêm: - Lúc nãy em nghĩ trong đầu, nhưng bây giờ nói chuyện với anh, em bỗng hiểu đó là một quyết định mà em cần phải làm. Dương gật đầu: - Sau khi chủ nhà đã nói như vậy, em nên đi chỗ khác thì tốt hơn và cả bác cũng nên nghỉ làm ở nơi đó. - Vâng. Dương chợt đứng dậy, nhìn quanh trong phòng: - Em thấy ở đây thế nào? Quỳnh nhìn theo anh, ngỡ ngàng: - Ý anh muốn nói gì ạ? - Anh muốn biết là em có thích nơi này hay không, anh sợ là nó không vừa ý của em. Quỳnh như hiểu ra, cô lập tức lắc đầu: - Với em, đây là nơi mà em chỉ có thể ao ước, nhưng em không thể làm phiền anh như vậy được. Không bao giờ. - Sao vậy? Em không nghĩ là anh luôn thật lòng với em sao Quỳnh? Quỳnh cười trầm tĩnh: - Anh có biết lúc nãy tại sao em đi theo anh không? Vì lúc đó em vừa hoảng loạn, vừa muốn chạy trốn, khi anh bảo em cần một nơi yên tĩnh thì em đi ngay. Hình như lúc đó em lờ mờ có ý nhờ anh tìm cho em một nơi ở, nhưng nó lại chưa hình thành cụ thể trong đầu em. - Anh đã cho em cái mà em cần, sao em không nhận? Quỳnh lắc đầu không trả lời. Dương cắn môi phân vân rồi anh nói thẳng. - Có phải là em sợ Quốc hiểu lầm không? Quỳnh vẫn cúi mặt không nói. Cử chỉ của cô làm Dương tức giận. Trong thâm tâm anh thực sự muốn Quỳnh ở lại đây, anh sẽ cho cô tất cả những thứ mà cô cần. Thế mà cô lại không cần những tình cảm đó. Cô ta vẫn mãi trung thành với tình yêu chết tiệt của cô ta. Cô ta làm cho anh cảm thấy mình thua trận với Quốc. Dương đứng phắt dậy, bỏ đi về phía cửa sổ. Anh gạt mạnh hai cánh cửa ra hai bên rồi đứng yên nhìn ra ngoài trời, cố dằn cơn tức giận. Một lát sau, anh quay lại, đến đứng trước mặt của Quỳnh: - Em định trung thành với người em yêu suốt cả đời à? Đến bao giờ? Nãy giờ Quỳnh như rất hoang mang về cử chỉ nóng nãy bất chợt của Dương, nên khi nghe anh hỏi, cô dè dặt: - Em đã lỡ yêu anh ấy rồi, thì không thể lấy lại được. Và em không thể ngang nhiên sống ở nhà anh, như thế chẳng khác nào khiêu khích anh ấy và.... - Và gì nữa? - Và em không thể dựa mãi vào một người mà em không yêu. Dương nhếch môi: - Em đâu cần phải thẳng tính như vậy. Anh hiểu mà. Chắc em cho anh là gỗ đá chứ gì. Tính anh tự ái cao lắm đó. Thái độ kém thân thiện của anh làm cho Quỳnh ngại. Cô vội đứng lên: - Em về đây. Nãy giờ đi lâu quá em sợ mẹ em chờ. Dương sầm mặt lại, nhưng anh cố dịu dàng: - Để anh đưa em về nhà. Anh đi ra khóa cửa lại rồi không biết nghĩ như thế nào, anh gỡ một chìa khóa, ấn vào tay Quỳnh: - Em cứ giữ lấy và bất cứ lúc nào em cũng có thể dọn đến đây ở, nếu em đổi ý. - Không, em không.... Dương ngắt lời cô: - Cứ giữ đó, có thể em sẽ cần đột xuất. Lúc đó em khỏi cần phải tìm anh. Quỳnh không trả lời nữa, nhưng cô tự nhủ mình sẽ không bao giờ đến đây nữa. Thậm chí cô thấy hối hận vì lúc nãy đã theo anh ta đến đây, để xảy ra bao nhiêu chuyện hiểu lầm như vậy. Khi cô mở nhẹ cửa lẻn vào sân thì Quốc chợt đi tới. Anh đẩy mạnh cánh cửa, xoay mạnh Quỳnh về phía mình, giọng của anh giận dữ: - Cô lại đi với nó nữa phải không? Hai người đã đi đâu khuya như thế này? Nói mau! Gặp Quốc ở đây, Quỳnh sợ thót cả tim, cô nói nhanh: - Mẹ anh đã biết chuyện của mình rồi và đã cấm em gặp anh nữa, cho nên em xin anh đừng gặp riêng em nữa. Mẹ anh mà biết thì khổ cho em. Quốc sửng sốt buông vai Quỳnh: - Mẹ đã nói chuyện với em rồi sao? Nói cái gì vậy? Từ lúc nào? - Anh đừng hỏi nữa, cho em đi đi. Và cô chạy vội vào sân, nhưng Quốc đã kéo cô lại, gằn giọng: - Có phải chính vì vậy mà cô tìm thằng Dương không? Tôi đã thấy nó đưa cô về, thật là phát điên lên vì cô. Nói đi, hai người đã đi đâu? - Em đã tới nhà anh Dương. Nhưng không phải là như anh nghĩ đâu. Quốc bất ngờ tát cho Quỳnh một cái, làm Quỳnh choáng cả người. Khi cô định thần lại thì anh đã bỏ đi vào nhà, không nói một tiếng. Quỳnh bần thần một lúc rồi gục mặt lên chấn song một cách mệt mỏi. Cô cảm thấy một bên mặt nóng bỏng. Lần đầu tiên Quốc đánh cô như vậy. Trước kia chưa bao giờ anh tôn trọng cô thì bây giờ anh càng bộc lộ thái độ khinh thường. Anh càng như vậy thì Quỳnh càng quyết tâm đi ra khỏi nhà hơn. Cô vẫn đứng mãi ngoài sân chờ cho mặt mình bớt sưng rồi mới về nhà của mình. Bà Phượng đã giăng màn nhưng chưa có ngủ. Bà đi ra mở cửa cho Quỳnh và hỏi một cách nóng ruột: - Tự nhiên con đi đâu cả buổi vậy? Đi mà không nói cho mẹ biết một tiếng, làm mẹ trông con nãy giờ. Quỳnh nói dối ngay: - Tại con gặp nhỏ bạn, rồi hai đứa rủ nhau vô quán nước nói chuyện. - Ăn mặc thế này mà vô quán à? - Dạ, buổi tối mà mẹ. Sợ bị phát hiện về vẻ bất thường của mình, Quỳnh chui vội vào giường. Khi tắt đèn, nằm bên cạnh mẹ, cô bắt đầu cuộc thuyết phục của mình. - Mẹ này! Mình tìm chỗ khác ở đi mẹ. Ở đây nhờ vào người ta hoài con ngại lắm Bà Phượng xoay người nhìn cô ngạc nhiên: - Sao mà tự nhiên con lại nghĩ đến nhửng chuyện như vậy? - Con thấy là mình cần phải nên có một chỗ riêng của mình, mẹ đã lớn tuổi rồi, nương nhờ vào người ta hoài kỳ lắm. Bà Phượng thở dài: - Nhưng tiền đâu mà mua nhà. - Thì mình thuê nhà ở tạm. - Làm như vậy mỗi tháng cũng phải tốn tiền. Trong khi mình ở đây khỏi phải lo gì hết. - Nhưng mà làm công cho người ta hoài, tương lai của mình sẽ ra sao. Con không thích như vậy mãi đâu. Vài năm nữa, con ra trường sẽ đ làm nuôi mẹ, mẹ nên nghỉ làm ở đây đi. Bà Phượng hơi đột ngột: - Tại sao con lại nghĩ đến chuyện như vậy? Từ đó tới giờ, con có quan tâm đến cuộc sống của mình đâu. Bây giờ lớn lên, con biết mặc cảm với bạn bè có phải không? - Nếu như vậy thì cũng đúng mà mẹ. - Mẹ biết có mẹ như vậy, con cũng chẳng hãnh diện với bạn bè. Nhưng con hãy nghĩ đến cảnh của mẹ. Ở quê lên thành phố không ngưòi thân, không tiền bạc, không có cả nghề nghiệp để nuôi con đi học tới chừng này mẹ chỉ có thể làm công việc như vậy thôi. Cách nói của bà làm Quỳnh tủi thân. Tự nhiên cô rơi nước mắt: - Con xin lỗi. Không phải con chê công việc của mẹ, mà tại con.. tại con.. - Con làm sao? - Tại con không muốn mẹ cực - Quỳnh nói buông xuôi. Cô thấy mình đã dừng lại đúng lúc. Trước giờ, cô cố không làm gì để mẹ buồn. Nếu bà biết cô bị người ta khinh miệt, bà sẽ đau lòng đến đâu. Bà Phượng nói một cách ẩn nhẩn: - Bà chủ đối xử tốt với mình, cho mình chỗ ở đàng hoàng, dễ gì có một chỗ làm thế này hả con? Ráng học cho xong rồi muốn thay đổi gì cũng được. Quỳnh bướng bỉnh: - Đợi tới đó lâu lắm. Sao mình không kiếm chỗ nào khác ở, con sẽ tìm cho mẹ việc làm khác. Con không muốn ở đây chút nào. - Mẹ không có nghề gì cả, biết làm gì bây giờ. - Thà mẹ đi làm nhà khác, con thấy đỡ khổ tâm hơn. - Đã làm mướn thì ở đâu cũng vậy thôi. Con nghĩ chỗ khác người ta trả lương cao cho mình sao? Con không hiểu gì đâu. Quỳnh hiểu điều mẹ cần, nhưng cô thì không. Đối với cô bây giờ, ở lại nhà này là một điều khủng hoảng. Trước đây, cô chỉ muốn tránh Quốc, nhưng giờ thì sợ cả bà Nghị. Mỗi ngày phải phục vụ bữa ăn cho bà, đối diện với cái nhìn răn đe của bà, cô thấy như phải vác một cây thập tự nặng nề. Đêm đó, Quỳnh đã khóc năn nỉ mẹ dọn đi. Nhưng lý lẽ của cô không thuyết phục được bà Phượng. Cuối cùng cô đành tự nhủ sẽ ra đi một mình. Ý nghĩ đó xoa dịu sự bức xúc và cô ngủ quên lúc nào không hay.