Có cảm giác nào tuyệt vời hơn khi cầm tay đứa bé? Thật bé nhỏ, mềm mại và ấm áp như khi nâng niu con mèo con trong lòng. Marjorie Holmes 93 giờ lao động, hơn 9000 lần thay tã và 2000 cuốn sách phải đọc: tất cả là nhiệm vụ của một người mẹ. Nhiệm vụ của tôi bao gồm: nấu 13000 bữa ăn (không tính các bữa nhỏ), 4800 lần tắm, hàng ngàn lần băng bó vết thương, vô số đống đồ phải giặt, ủi và gấp lại. Nhiệm vụ trong cuộc đời một người mẹ giống như cưỡi một con ngựa gỗ: lên, xuống, rồi quay vòng vòng. Ngược lại, tình yêu của mẹ vượt trên tất cả ngoài ý nghĩa trách nhiệm. Nó trở thành tài sản thừa kế của con. Thứ tài sản thừa kế đó là động lực phát triển gia đình thành thế hệ. Tình yêu của mẹ không thể tìm thấy trong vật gia truyền hay trên mảnh đất gia đình. Nó cũng không thể tìm thấy trong công việc buồn tẻ hằng ngày. Tình yêu người mẹ không đến từ trái tim của một phụ nữ. Tình yêu của mẹ chảy từ thế hệ này sang thế hệ khác. Một cánh tay nâng đỡ, một cái ôm âu yếm, một kiến thức, một tính cách, một nền tảng vững chắc giúp cho sự phát triển của nhân cách. Tình yêu của mẹ là cái nền để những điều vĩ đại mọc lên trên đó. Tình yêu của mẹ phát triển nhận thức và tính cách của con. Nó là hỗn hợp của truyền thống, kinh nghiệm tích lũy, giá trị và kỹ năng làm mẹ. Tình yêu của mẹ vươn lên bất chấp thời gian. Như một dòng nhựa sống, nó lan chảy trên những nhánh cây gia đình. Tôi đã được nuôi dưỡng, dạy dỗ theo một cách gián tiếp bởi các tổ tiên chưa từng gặp mặt. Dù trải qua hàng trăm năm, nhân cách của họ vẫn mãi tồn tại trong gia đình. Tôi nhớ rõ khoảnh khắc được nhận tài sản thừa kế của mẹ. Lúc ba tuổi, tôi được bà ngoại quấn quít bằng tấm vải giường và bế trên bụng. Bà ngồi ôm tôi trong vòng tay. Khi bà ngoại run run, cái ghế kêu “Kót két… kót két…” Tai tôi áp vào lồng ngực nghe thấy tiếng thở của bà, cả những rung động của trái tim. Tôi đắm mình trong không khí yêu thương ấm áp đó. Bây giờ bà đã mất, tôi ôm đứa con vào lòng và cũng hát cho nó nghe. Tôi cố tạo lại không khí yêu thương bao bọc xung quanh mấy đứa con. Tôi học cách tập trung sự quan tâm và tình yêu lên bọn nhỏ. Bà ngoại cũng biết một cách ghé nhìn qua gọng kính và qua đó truyền đi những ánh mắt yêu thương. Bà ngoại đã cho tôi một thứ còn giá trị hơn vàng, đó là tình yêu của người mẹ. Tình yêu của mẹ có thể được tìm thấy và cất giữ ở những nơi đặc biệt. Một ngày hè lúc tôi mới 8 tuổi, tôi nhảy xuống từ cây dâu trên sân sau và chạy thẳng vào nhà. Chán nản muốn tìm gì đó làm cho vui, tôi chạy lên cầu thang. Mẹ để cửa phòng hé mở. Tôi mở nó và hơi sợ khi nhìn vào bóng tối bên trong. Một hộp vỏ sò bỏ quên của người dì quá cố Carrie. Tôi đặt cái vỏ lên tai, nhắm mắt lại và cảm nhận những âm thanh phát ra từ nó. Sau khoảng một phút, tôi cất miếng vỏ sò và gạt cái hộp ra khỏi lối đi. Bỗng một chiếc hộp khác lộ ra, tôi mở nó. Chiếc hộp chứa toàn sách của McGuffey. Tôi mang cuốn sách ra khỏi gác mái rồi lên giường nằm đọc, tôi mải mê đến quên cả thời gian. Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi đã đọc hết sách trong hộp. Nghe bố mẹ kể lại, tôi nhận thức nhiều hơn về đóng góp của tổ tiên cho cộng đồng địa phương. Dì Carrie đã từng dạy học trong một căn phòng nhỏ giống như ông cố và bà cố từng làm. Tôi cũng rất thích những cuốn sách của McGuffey. Tìm kiếm trong đống sách cách đây mấy tháng, tôi thấy mấy cuốn khá cũ của McGuffey. Tôi lôi chúng ra và gọi bọn trẻ lại, kể cho chúng biết làm sao tôi tìm được mấy cuốn sách và những việc làm của tổ tiên. Tôi mua các bản sao của sách McGuffey và bắt mấy đứa con đọc. Khi cậu con trai ngồi đọc trong vòng tay, tôi giải thích ý nghĩa lịch sử của các câu chuyện. Tôi thêm vào đó mấy mẩu tin giật gân trong lịch sử gia đình. Tôi đang truyền lại tình yêu người mẹ cho thế hệ tiếp theo. Tình yêu được truyền đi trong gia đình qua mấy miếng vải trải giường. Khi tôi quấn vải cho con, Matthew đứng quay mặt về bếp, nhìn tôi căng miếng vải trước mặt nó. Tôi cắt ra, ủi thẳng và khâu lại. Khi tôi chụm miếng vải lại, bọn nhỏ nhìn tôi như có điều thắc mắc muốn hỏi. Tôi kể cho chúng nghe về tổ tiên xa xưa, bà đã dùng vải trải giường để quấn cho cả dòng họ. Tôi nhắc nhở chúng về miếng vải trải giường mà bà ngoại đã làm cho chúng. Ngày nào tôi cũng khâu vá, kể cho con nghe mấy câu chuyện xảy ra từ rất lâu. Sau nhiều tháng làm việc, miếng vải được khâu xong. Tôi quấn vải quanh người đứa con trai, mắt nó ánh lên vẻ hạnh phúc trong vòng tay tôi. Thằng bé lên tiếng làm trái tim tôi muốn tan chảy: “Ấm quá mẹ ơi, con có thể cảm thấy tình yêu của mẹ trong nó”. Tôi đã để lại cho con thứ tài sản quý giá, đó là tình yêu của người mẹ. Venita Parsons