Từ khi tiệc tàn, hai vợ chồng ra xe về nhà, Nhung đã mặt nặng mày nề bắt đầu khiêu chiến: - Em nói cho anh biết nghe. Lúc nào đi party, không có vợ thì anh làm gì mặc anh, nhưng đã đưa em đi thì anh không được nhảy với bà khác nghe chưa. - Có gì đâu, Annie làm chung nhóm của anh, nó mời, không lẽ không nhảy. - Lịch sự thì nhảy một bài thôi chứ! Tại sao anh nhảy với nó liên tiếp hai bài? - Trời đất! Tại vì xong bài thứ nhất, nhạc không ngừng. Nhìn qua, thấy ông boss anh mời em ra piste, thì anh nhảy tiếp cho rồi. - Nhưng mà...lúc nãy trong bàn ăn, em thấy nó liếc mắt cười với anh. Hiếu phì cười. - Thôi đi Má! lại nổ ghè tương rồi. Em lúc nào cũng tưởng tượng. Liếc mắt hồi nào đâu. - Có! Em thấy. Chắc ở sở nó liếc mắt đưa tình với anh hoài nên anh thấy quen rồi chớ gì. Đàn ông mấy anh, thấy gái như mèo thấy mỡ, ai tin nỗi. - Em sao lộn xộn! Ghen bất tử, chuyện chi cũng ghen được. Nhung xì một tiếng, không thèm trả lời, mặt dài một đống. Về đến nhà, cám ơn cô babysitter,tiễn cô ra cửa xong, Nhung vào thăm lũ con. Chắc suốt buổi tối được chơi đùa đã đời nên đứa nào cũng ngủ mê man.Thay xong áo quần lỉnh kỉnh, vào đến giường, Nhung quyết sẽ đưa lưng lại phía chồng để phân chia giới tuyến. Nhưng hình như Hiếu không hay biết vợ giận, chàng đã bắt đầu ngáy dòn. Người đâu vô tình! xXx Có lẽ bây giờ trời sắp trưa, vì qua khe màn cửa sổ, Nhung thấy màu nắng vàng gay gắt. Mấy đứa con biết bố mẹ buổi tối đi chơi về khuya sẽ ngủ trễ nên khi thức dậy, chúng đã dắt nhau xuống lầu chơi và xem truyền hình. Sáng chủ nhật được nằm nướng trong giường là cả một hạnh phúc. Nhưng đối với Nhung hôm nay thì chẳng có gì hứng thú cả. Nhất là suốt đêm, nằm quay lưng lại với chồng. Phải tỏ ra cho "người ta" biết là mình đang giận chứ! Vì thế, tuy nằm nghiêng một bên đã lâu, Nhung mỏi lắm rồi, nhưng nhất định không xoay người lại. Bực gì đâu! Quay vào trong thì gặp phải bộ mặt đáng ghét của chồng, Nhung sẽ không nhịn được, lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Tiếng ngáy đều đều của Hiếu làm cho nàng điên tiết hơn. Đưa mắt liếc xéo chồng, thấy dáng ngủ của chàng hồn nhiên thanh thản, Nhung càng thấy ghét quá là ghét! Tụi nhỏ ngày thường phải vào tận phòng lôi dậy mới chịu thức để đi học. Thế mà đến cuối tuần thì y như mắt mở từ 6giờ sáng. Truyền hình có nhiều chương trình hấp dẫn quá mà. Mấy đứa xem tivi chán mắt rồi, bắt đầu thấy đói.Thằng Vũ, thằng Bình léo nhéo kêu mẹ ơi, có gì ăn sáng không? Con Minh, con Uyên cũng ra lục tủ lạnh. Nằm mãi ê người, vả lại sợ con đói, Nhung bò dậy trước. Nhất định phải chơi xấu chút xíu. Sáng nay Nhung nghĩ, tắm xong sẽ “toan tính” mưu sự trả thù “đối phương”. Bắt đầu đình công, không thèm pha cà phê… xXx Nhung thủng thỉnh đi vào nhà bếp, diện áo quần láng cón, hùng dũng tuyên bố: - Mấy đứa lên thay đồ đi ăn sáng! Đàn trẻ, mặt tươi rói, nhảy tưng tưng,vỗ tay. - Ba ơi, mẹ cho đi ăn sáng! Đi ăn đâu hả mẹ? Mc Donald nghe mẹ. Mươi phút sau, con cái trình diện chỉnh tề, Nhung khoác ví đủng đĩnh ra xe. Hiếu lật đật cầm tờ báo ngày chủ nhật, khóa cửa nhà,theo vợ con. - Rồi, mấy mẹ con muốn đi đâu đây? Con Minh nhanh nhẩu: Mc Donald! Mấy đứa kia lao nhao: Mc Donald! Mc Donald! Yuppie! Nhung dõng dạc phán: Đi điểm xấm! Thằng Vũ thất vọng: Oh no! Lại phố tàu! Vũ thích Big Mac thôi. Lúc này Hiếu mới lên tiếng dỗ dành các con: - Lâu quá không đi nhẩm xà. Lên ăn bánh cuốn cũng ngon mà con. Thế là xe trực chỉ phố tàu. Ăn no bụng, Nhung còn tung tăng sắm sửa, chợ búa đủ điều. Phải, bắt ổng hầu vợ trông con cả ngày hôm nay mới đáng đền bù tội làm vợ giận. xXx Hiếu bấm nút đóng kín mui trần xe để bớt gío lạnh. Xa lộ buổi tối,vắng người, lái xe thật thoải mái. Mỗi tuần hai lần, Hiếu sắp xếp chơi tennis với bạn bè. Hôm nay có sân trống, đánh thêm một giờ, còn phải đưa thằng bạn thân về nhà nó ở tận cuối thành phố. Chắc chắn, về tới nhà thế nào cũng nghe vợ " ca cải lương ". Ôi! trễ thì đã trễ rồi. Bà xã, hai ngày nay lại mát giây. Mỗi tháng, trăng tròn trăng khuyết, bả thường nổi cơn ít nhất cũng một lần. Chuyến này không biết bả ấm ức chuyện chi? Hiếu bật cười một mình, nhớ lại chuyện Nhung gây chàng, hôm party ở sở, vợ chàng sao nhiều tưởng tượng quá. Đàn ông, thường ít thích dài dòng nên chàng chẳng buồn cải chính. Ngay như chuyện đi đánh tennis, Nhung cứ cho rằng Hiếu và mấy ông bạn đàn đúm để đấu láo. Thật ra những giờ phút trên sân quần vợt là để xả bớt mệt nhọc, thoải mái cho tinh thần cùng thể xác. Có hôm Nhung hỏi chàng: " Anh có nghe nói em anh Cường sắp cưới con gái ông bà Hào không? " - Không! - Tuần nào anh cũng đánh tennis với anh Cường mà sao anh không biết gì hết vậy? - Ôi! chuyện thiên hạ. Những lúc như thế, Nhung thường tỏ ra bất mãn lắm. Nhiều khi Hiếu và bạn bè ngồi lại uống nước, cũng chỉ bàn cải loanh quanh những vấn đề thời sự, việc làm, nhưng Nhung thì chẳng bao giờ muốn hiểu. Nàng khoái nghĩ ngợi nhiều thứ không đâu mà mỗi khi nói ra, Hiếu muốn á khẩu. Lâu lâu, nàng lại hỏi thăm Hiếu: "Sao? Bên đó dạo này có cô nào đẹp không? Mấy ông chơi có bận liếc mắt rồi đánh lạc banh không? Thật tình mà nói, nếu sống được như kẻ độc thân và có nhiều người đẹp bao quanh thì cuộc đời cũng đáng gọi là thần tiên lắm chứ! Hiếu giờ đây có vợ bốn con. Chiều chiều đi làm về, thấy sắp nhỏ lon ton chạy ra mừng bố, đứa kéo áo, đứa túm quần nắm tay, còn thằng Bình nhỏ nhất thì nhảy tót lên bá cổ bắt bồng... chàng thấy niềm vui quá đủ… Nỗi vui này không rôm rả như những bạn độc thân, nhưng cũng có nhiều đền bù đáng kể: Bữa cơm chiều ấm cúng, con cái ồn ào, vợ chồng kể nhau nghe chuyện sở, úi chào, laị chuyện sở...chuyện bạn bè đồng nghiệp... Lúc nào Nhung cũng tía lia luôn miệng và huyên thuyên đủ điều....Hiếu nghĩ về vợ, nghe lòng mình êm ả… À, vài tuần nữa đến Fête des Mères, phải bàn với sắp nhỏ làm một party BBQ bất ngờ cho Nhung ngạc nhiên chơi… Miên man suy nghĩ, Hiếu đã lái xe đến nhà. Nhìn lên cửa sổ, đèn tắt tối om. Chắc giờ này Nhung và các con đã yên giấc. xXx Nhung rời sở vội vả như trốn nợ. Thiệt bực mình bà xếp hết sức. Lúc nào gọi "meeting" cũng chờ đến giờ cuối mới gọi. Họp thì không lo họp sáng sớm đi. Cứ chờ đến 4 giờ chiều mới kêu réo.Nhung biết tỏng cái bà này đang muốn lấy điểm với boss, để xin lên lương. Họp sáng sớm, boss chưa vào tới, đâu ai làm chứng cho bà? Cả mấy tiếng đồng hồ tụi nó cải vã qua lại cũng chưa đến đâu..Nhung đành rút lui trước, lấy cớ có hẹn nha sĩ. Chạy vào Métro thì vừa bắt kịp chuyến xe đến. Chiều thứ năm, phố xá mở trễ, thiên hạ còn bát phố nên ít người chen lấn. Hôm nay là ngày lãnh lương. Nhất là mấy cô ký điệu, đem tiền ra cúng cho các cửa hàng bán quần áo ít nhất cũng hết một nữa là cái chắc. Tìm được một chỗ ngồi thoải mái rồi, Nhung nghĩ đến bữa cơm chiều …. Chà, tối nay lại tiếp tục chiến tranh lạnh nữa thì mệt quá. Thật lòng mà nói, mấy hôm nay giận lẫy chồng cũng đã nư. Chàng thì mặt mũi lúc nào cũng tỉnh bơ. Nói ra chuyện gì, Nhung có gắt gỏng hay nhát gừng, ổng vẫn chẳng thèm cãi lại. Nhung thật bực mình cái tánh đằm của chồng mà chẳng làm gì được. Ờ, mà mình cũng hên đấy chứ, các anh chị cứ khen hoài ổng hiền như cục bột, ai cũng thương. Nhiều khi mình nóng nảy la lối om sòm mà ảnh cũng chẳng bao giờ thèm to tiếng…Í chà, không chắc ổng hiền đâu à nha! Nhiều khi làm bộ điếc không thèm nghe thì có gì để gây gỗ…Hì hì, nhưng nói vậy mà mình cũng thương …. xXx Mở cửa vào nhà đã thấy khói mù mịt. Hiếu đang ở trong bếp nướng thịt cho các con ăn. Con Uyên thằng Vũ chạy ùa ra mừng mẹ. Nhung thay vội áo quần, xuống phụ chồng, quên mất chiến tranh lạnh, chưa hòa giải. - tối nay có người nấu cho ăn, sướng quá.. ….. - các con cám ơn papa chưa? - merci papa, merci… ...... - Hồi chiều, có phone ở Mỹ gọi cho em. - Ai vậy? anh biết không? - Không biết, họ nói tối sẽ phone lại. - Ai vậy cà? Sao anh không hỏi tên? Hiếu nhún vai, không trả lời. Nhung nghĩ mãi, không đoán được là ai. Nhìn mặt chồng, thấy hôm nay có vẻ không vui. Ối dào! Chắc lại chuyện sở! Cái ông này ngon! Hôm nay người ta mở miệng làm lành trước, mà ổng còn làm cao. Ổng phải biết là mình muốn yên nhà yên cửa cho nên mới dẹp chiến tranh tạo hòa khí nói chuyện....nếu không...còn mệt lâu! Cơm nước, dọn dẹp xong xuôi đã trễ. Hiếu phụ con Minh làm bài, Nhung hò hét mấy đứa nhỏ đánh răng sửa soạn đi ngủ. Chẳng thèm vào giường sớm đâu. Nhung lấy báo ra đọc. Nhất định không thèm trò chuyện cùng chồng mà!. ....Chẳng biết ai phone mình? Ôi, thắc mắc làm chi. Nhiều khi bạn bè cũ nào đó mới kiếm được số phone nên thăm hỏi chứ gì. Reng..reng.. Nhung nhấc điện thoại: a lô? Bên kia đầu giây,một giọng đàn ông: A lô, thưa, cho tôi nói chuyện với Kim Nhung... - Dạ,tôi là Nhung đâỵ... - Nhung đó hả, Mạnh đây… nhớ ai không? -....Uả?... phải anh Mạnh ở Khoa Học không? Anh gọi từ đâu vậy? - Ở Cali. Anh qua gần 3 năm rồi. Nhung khỏe không? Hồi Nhung lập gia đình, ở VN anh có hay tin. Cũng đã 10 năm rồi nhỉ... - Vâng, Nhung đã được 4 cháu rồi đó. Anh thì sao? - Mới lấy vợ hai năm nay, nhưng chưa có đứa nào cả….. ……. ……. Anh sắp qua chơi Montreal, hỏi thăm Nhung trước có tiện không, anh muốn ghé thăm vợ chồng Nhung. - Đã đến đây thì anh phải ghé tụi này chứ. Ở Mtl,anh có bạn bè nhiều không? - Có chị ruột của bà xã. Anh sẽ ở lại nhà chị ấy. Hồi chiều phone, nghe giọng đàn ông trả lời, có lẽ là chồng Nhung. Anh nghĩ, chắc anh ấy không biết anh đâu nên chỉ nhắn lại tên và nói tối anh sẽ phone lại. - Có. Hồi chiều anh Hiếu có nói lại rồi. Nhưng Nhung chưa nghĩ ra là anh…. ………. …..Thôi, mai mốt anh chị qua chúng mình sẽ gặp sau nghe... - Vâng, anh gửi lời chào anh Hiếu. Đến Montréal, anh sẽ phone cho Nhung. Bye nhé. Bỏ điện thoại xuống, Nhung chạy vào phòng ngủ, Hiếu đã đắp chăn lên tới cổ, đang mê mải xem tivi. “ Ê bồ! chắc hồi chiều bồ biết ai phone cho tui rồi mà không thèm nói phải không? " Hiếu ừ hử: "Ai phone thì mặc ai, chẳng liên quan đến anh." - Kép cũ em đó, anh không ghen à? - Vớ vĩn! Mất thì giờ! - Thật không đó? - Thật! - Sure không đó? - Sure! - Thôi đi ông ơi, ghen chết đi được, phải không? Người ta lấy vợ rồi. Em cũng đã bốn con. Mai mốt vợ chồng anh ấy qua đây, anh phải vui vẻ đón rước đấy. À,anh này, em phải "đai- ếch" nữa rồi, kẻo không thì còn đâu là ʺngày xưa Hoàng Thịʺ …. Nè, em muốn đẹp cũng vì anh thôi đó nghe. Kẻo không người ta lại nói sao tội nghiệp, em lấy chồng chắc không sung sướng nên xác xơ hơn xưa.... Hiếu cười cười, nhướng mắt : - Chà, sao bây giờ em nói tía lia thế. Cả tuần nay tạo chiến tranh lạnh, nhịn nói, chắc cũng khổ nhiều rồi phải không? Nhung đấm thùm thụp vào lưng chồng: "Giỏi cho anh! Biết em giận mà không làm hòa. Anh đáng chết! " - Thì để xem gặp lại kép cũ, em có nao núng không đã chứ! - Bỏ anh đi. Cái ghen của anh lòi đuôi rồi đó! Thế là chiến trường không hòa giải cũng đã tan hàng. Nhung mỉm cười đắc ý. Nàng ôm cổ chồng, hôn một cái thật kêu. " Để trả cho anh cả vốn lẫn lời đó! " Áo Vàng