Dịch giả: Ngọc Phương Trang
Chương 22 (Kết)

Chantal đưa mắt nhìn một lần cuối thung lũng, những ngọn núi, khu rừng, nơi cô tha thẩn chơi đùa khi còn bé và cảm thấy trong miệng cái hương vị của nước nguồn, của rau trái tươi non, của thứ rượu quê được làm từ loại nho ngon nhất trong khắp vùng và được người dân nơi này cẩn thận gìn giữ với các du khách. Nguyên do là bởi loại rượu vang này được làm it đến nỗi không có đủ để xuất ra khỏi Viscos, mà chạy theo tiền bạc, người nấu rượu vang rất có thể sẽ bị vi phạm các nguyên tắc của mình.
Cô quay lại chỉ để chào từ biệt bà lão Berta, và thậm chí cố tình mặc bộ quần áo cô vẫn thường mặc để không ai có thể đoán ra rằng, chuyến đi ngắn lên thành phố đã biến cô thành một cô gái giàu có. Người khách lạ nhận giải quyết mọi thủ tục phiền phức, chuẩn bị và trù tính trước mọi việc, ký nhận tất cả giấy tờ cần thiết để bán số vàng, và nhận tiền rồi chuyển vào tai khoản của Prym vừa mới được mở ở chính nhà băng đó. Nhân viên làm thủ tục nhìn cô và người khách lạ với ánh mắt rất đỗi trọng vọng, không hề đặt ra một câu hỏi thừa nào. Tuy nhiên, Chantal tin rằng anh khẳng định ông già này mở tài khoản cho cô nhân tình trẻ của mình.
"Một cảm giác hết sức tuyệt vời" – Chantal nhớ lại. có lẽ, người nhân viên đó nghĩ, cô gái phải là một người tình tuyệt lắm nên mới đáng một khoản tiền lớn đến thế.
Trên đường đi, cô gặp một vài người ở thị trấn, không có ai biết rằng cô sẽ đi khỏi Viscos, và họ chào hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra, như thể quỷ dữ không hề đến thị trấn. Cô chào đáp lại và cũng làm ra vẻ như ngày hôm nay giống hệt tất cả những ngày còn lại trong đời cô.
Chantal vẫn chưa  biết tất cả những điều cô khám phá ra mới đây sẽ làm thay đổi con người cô mạnh mẽ đến mức độ nào, nhưng cô còn có thời gian để hiểu rõ điều này. Bà Berta ngồi trước cửa nhà mình, nhưng không còn để canh chừng cho thị trấn mà chỉ vì chẳng biết làm gì hơn.
Người ta sẽ dựng một đài phun nước để tỏ lòng kính trọng bà – bà lão khoe – Bà định một cái giá như thế để đổi lại việc bà sẽ giữ im lặng. Bà biết, nó sẽ tồn tại chẳng được lâu, và giải khát cho chẳng được bao người, bởi Viscos sớm muộn gì cũng chết, nếu không phải là con quỷ dữ đã hiện về đây huỷ diệt thị trấn, thì cái thời mà chúng tôi đang sống cũng sẽ làm cái việc ấy.
Chantal hỏi xem đài phun nước trông sẽ như thế nào. Bà Berta giải thích ý tưởng của mình: nước sẽ phun trào ra từ mặt trời và rót vào cái mồm đnag mở ngoác ra của một con cóc. Mặt trời đó là bà Berta, còn con cóc – là ông linh mục.
Bà sẽ làm dịu bớt cơn khát thèm ánh sáng của ông ta cho đến khi đài phun nước còn tồn tại.
Ông thị trưởng đã định phản đối, nói rằng, như thế sẽ buộc thị trấn phải chi phí lớn quá, nhưng bà Berta không muốn nghe thêm một lời nào, và chính quyền buộc phải đồng ý. Tuần sau sẽ khởi công.
Còn con, con gái yêu của ta, cuối cùng sẽ làm cái điều mà ta đã khuyên con. Bà chỉ có thể nói một điều thôi, nhưng đó là điều bà tuyệt đối tin: cuộc đời của một con người, dù ngắn hay dài, là nhìn vào việc anh ta sống như thế nào.
Chantal mỉm cười, hôn bà lão và quay lưng lại với Viscos mãi mãi. Bà Berta nói đúng, cô không nên mất thời gian, dù cô hy vọng rằng, cuộc đời cô sẽ rất dài!

Hết

Xem Tiếp: ----