Dịch giả: Ngọc Phương Trang
Chương 17

Chantal uống cà phê và ăn bánh mì mua từ hôm qua, bởi vào những ngày chủ nhật người bán bánh mì thường không đến. Qua ô cửa sổ cô thấy dân chúng Viscos mang súng săn đi ra khỏi nhà mình. Cô đã sẵn sàng cho cái chết, vì luôn nghĩ sự lựa chọn có thể rơi vào cô, nhưng không có ai gõ cửa nhà cô. Mọi người đi ngang qua, đến vào phòng áo lễ và ra về tay không.
Cô xuống nhà, đi đến quán bar và bà chủ khách sạn đã kể cho cô nghe hết mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cả về chuyện người phải hy sinh được chọn như thế nào lẫn những gì mà ông linh mục nghĩ ra. Khi kể chuyện, bà ta hoàn toàn không có vẻ gì thù hận cả, và mọi chuyện xem ra rõ ràng là xoay theo chiều hướng có lợi cho Chantal.
Đấy, tôi đã nói với cô rồi, đến một lúc nào đó, Viscos sẽ hiểu ra hoàn toàn những gì cô đã làm cho những người dân nơi đây.
Nhưng người khách lạ phải cho thấy số vàng chứ - Chantal nói.
Tất nhiên rồi. Ông ta vừa ra khỏi khách sạn với một chiếc ba lô rỗng.
Chantal quyết định không đi vào trong rừng vì con đường tới đó chạy ngang qua nhà bà Berta, và cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào mắt bà lão. Cô quay về nhà và nhớ lại giấc mơ của mình.
Trưa hôm qua, cô đã mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, hình như thiên thần đã trao cho cô mười một thỏi vàng và yêu cầu cô giữ lấy chúng cho bản thân.
Cô trả lời thiên thần rằng, nếu thế phải giết một ai đó. Nhưng thiên thần nói, không, thậm chí hoàn toàn ngược lại, những thỏi vàng này chứng tỏ rằng, vàng không hề tồn tại. Chính vì giấc mơ ấy, nên cô mới đề nghị bà chủ khách sạn nói với người khách lạ rằng, trong đầu cô đã nảy ra một kế hoạch. Nhưng vì tất cả các cuộc tranh đấu trong cuộc đời cô đều bị thất bại, nên cô hết sức nghi ngờ vào khả năng mình có thể thực hiện được nó.