Vậy là đã 15 năm, kể từ khi bà lão Berta ngày nào cũng ra khỏi nhà, ngồi ngoài cổng. Dân thị trấn Viscos ai cũng biết đấy là thói quen thường thấy ở các cụ già – Họ nghĩ về quá khứ, nhớ lại tuổi trẻ, ngắm nhìn cái thế giới hầu như chẳng còn thuộc về họ, kiếm tìm điều gì đó để có cái đem trò chuyện với những người hàng xóm. Tuy nhiên bà lão Berta lại có những lý do khác để ngồi ngoài cổng. Và vào buổi sáng hôm đó, khi bà nhìn thấy một người lạ mặt ngược theo sườn dốc đứng, từng bước hướng về phía khách sạn duy nhất của thị trấn thì bà hiểu rằng điều bà chờ đợi đã đến. biết bao lần bà thử mường tượng về người ấy, nhưng anh ta hoá ra lại hoàn toàn khác hẳn: bộ quần áo nhàu nhĩ, chưa kể lại còn sờn rách, râu ria lởm chởm, dáng vẻ thất thần. Và bám theo anh ta là một con quỷ. "Thì ra ông lão nhà mình nói cũng đủng" – bà lão nghĩ – "Nếu mình không ngồi đây, thì có lẽ chẳng có một ai mảy may ngờ được điều gì". Bà Berta vốn không thạo đoán tuổi cho lắm và vì thế chỉ áng chừng người mới đến quãng độ bốn, năm mươi tuổi. "Còn trẻ" – bà lão nghĩ, và chỉ có ai sống ngang tầm tuổi bà mới hiểu nổi lối suy nghĩ của bà. Bà lão tự hỏi, chẳng rõ người khách lạ kia có ở lại thị trấn này lâu hay không và dù không biết rõ cho lắm, nhưng bà vẫn quả quyết rằng không lâu bởi một khi anh ta chỉ xách theo người một chiếc va li nhỏ. Hay đúng hơn, anh ta chỉ nghỉ qua đêm rồi mai lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Bà Berta cũng không rõ, vả lại cũng không quan tâm. Nhưng dù sao chăng nữa, những năm tháng bà ngồi bên cửa nhà chờ người ấy đến cũng chẳng hoài công vô ích bởi lẽ trong thời gian ấy, bà lão dần thấy yêu quý vẻ đẹp của những ngọn núi quanh vùng mà trước đây bà không nhận thấy với lý do thật đơn giản: bà sinh ra ở đây và đã quá quen với phong cảnh của chốn này. Còn người mới đến, đúng như bà lão đoán, đã vào khách sạn. Bà Berta chợt nghĩ, có nên nói với ông linh mục về sự xuất hiện không mong đợi này hay không, nhưng rồi bà quyết định là chẳng nên kẻo ông ta không những không nghe bà mà lại còn cho rằng bà lão này lẩn thẩn. Thôi vậy, đã thế thi chỉ còn biết chờ xem rồi điều gì sẽ xảy ra. Ngay cái giống quỷ ấy, để gieo rắc tai hoạ đâu có cần nhiều thời gian – như những cơn bão lốc, những trận tuyết lở, những cơn gió xoáy đấy thôi, chỉ trong chớp mắt đã đè lấp, cuốn phẳng những ngôi làng được dựng lên từ 200 năm trước. Bà lão thoáng nghĩ, chỉ có điều, việc bà biết rằng cái Ác, lúc này đây đã đặt chân đến Viscos thì tình hình cũng chẳng có gì thay đổi ghê gớm. Con quỷ đến rồi đi và không nhất thiết cứ phải có một ai đó nếm chịu đau khổ vì sự có mặt của nó. Lũ quỷ thường lang thang khắp thế gian, đôi khi chỉ để biết điều gì đang diễn ra ở đó và đôi khi để thử thách một tâm hồn nào đó, nhưng đồng thời, bản thân chúng cũng rất hay thay đổi và có những quyết định chẳng theo một thói thường nào mà chỉ để thoả mãn một điều rằng, chúng đang được giao tranh với một đối thủ xứng đáng. Bà Berta thì coi là chẳng có gì đặc biệt được quan tâm hay lưu ý ở Viscos này và thị trấn không thể lưu tâm đến bất kể một ai quá một ngày đêm, hoạ chăng đó là Diêm Vương. Bà lão thử nghĩ sang chuyện khác, nhưng hình ảnh người lạ mặt vừa đến cứ hiện lên trong đầu bà và bầu trời chỉ vừa mới đây thôi còn trong xanh rực rỡ nay bỗng trở nên âm u. "Chả có gì đặc biệt ở đây cả - bà Berta nghĩ tiếp – Vào thời gian này trong năm, ngày nào mà chả thế". Sự xuất hiện của người lạ mặt chẳng liên can gì ở đây hết, thuần tuý chỉ là sự trùng lặp ngẫu nhiên mà thôi. Đúng lúc ấy, bà lão nghe thấy tiếng sấm rền vang, tiếp theo là ba tiếng nữa. Có thể điều đó báo hiệu sắp có cơn mưa, nhưng nếu cố nhớ lại những điều mê tín trước đây ở Viscos thì có thể giải đoán rằng, Chúa đang giận dữ lên tiếng bởi con người đã trở nên dửng dưng với sự hiển linh của ngài. "Có lẽ, mình cần phải làm một cái gì đó. Bởi vì cuối cùng thì chính cái kẻ mà mình chờ đợi vừa mới tới đây". Bà lão chăm chú quan sát và lắng nghe mọi cái diễn ra xung quanh, những đám mây giông mỗi lúc thêm xà xuống thấp hơn, đè nặng lên thị trấn nhỏ, nhưng không có thêm một tiếng sấm nào nữa. Bà Berta vốn là một tín đồ Thiên Chúa giáo ngoan đạo đã đoạn tuyệt với mọi thứ mê tín, dị đoan, và với người dân trong vùng, những người vốn có cội nguồn từ nền văn minh Celte[1] cổ đại, nơi mà ở trung tâm của nó từ thuở xa xưa đã xuất hiện thị trấn Viscos thì còn dứt khoát hơn nhiều lần. "Sấm – đấy chỉ thuần tuý là một hiện tượng tự nhiên. Nếu như Đức Chúa Trời có định cảnh báo con người, có lẽ ngài sẽ tìm ra một cách khác đơn giản hơn". Bà lão vừa nghĩ tới đó thì một tiếng sấm khác lại nổi lên, nhưng lúc này nghe đã rất gần. Bà Berta đứng dậy, thu ghế lại rồi đi vào nhà để tránh cơn mưa. Nhưng tim bà chợt đau thắt bởi một nỗi sợ hãi mơ hồ mà chính bà cũng không xác định nổi nguyên do. "Mình phải làm gì bây giờ?" Bà lão lại mong sao người lạ mặt kia mau chóng rời khỏi thị trấn nhỏ bé này. Bà đã quá già để có thể tự cứu giúp bản thân mình, còn Viscos, điều chủ yếu là Đức Chúa Trời – đấng chúa tể của muôn loài, nếu ngài cần, chắc hẳn sẽ chọn một ai đó trẻ hơn để ủng hộ và làm chỗ dựa cho mình. Tất cả những điều này đều là chuyện tầm phào: ông lão chồng bà chẳng có gì để làm nên thích bịa ra trăm thứ bà rằn để giúp bà khuây khỏa bớt thời gian đấy thôi. Nhưng bà đã nhìn thấy con quỷ - và về điều này thì bà không hề nghi ngờ chút nào. Con quỷ đội lốt người bằng xương bằng thịt hẳn hoi trong bộ quần áo của người lữ khách. Chú thích: [1] Celte: tên gọi chung các bộ tộc người Ấn- Âu cổ đại, xuất hiện vào thiên niên kỷ thứ II trước Công nguyên, chiếm giữ một vùng lãnh thổ rộng lớn ở Châu Âu