Chương Kết

Khánh múc bún cho mọi người. Thủy ăn phải miếng ớt cay hít hà nhăn nhó:
- Khánh ơi, mày ghen gì mà ghen độc địa vậy, ghen thế ai còn dám lấy nữa
Khánh cười:
- Ghen mới chứng tỏ được tình yêu, Thủy dốt lắm, lấy chồng mà không biết ghen tỉ như cắn trái ớt ngọt không bằng. Vô duyên không chịu được.
Mẫn khen Khánh:
- Khánh giỏi quá nhỉ. Nhưng mà ghen vừa thôi cô ơi, ghen quá đàn ông họ sơ.
Khánh nhìn Mẫn hỏi:
- Anh không thích vợ anh ghen à?
- Thích chứ, nhưng một chút thôi cho đậm đà. Ghen nhiều anh sợ lắm.
Khánh kêu hứ rồi quay sang Long hỏi:
- Còn anh Long, Khánh vẫn nhìn thấy cổ anh nát ra vì móng tay đàn bà, chắc
Phượng ghen dữ lắm.
Long nhăn mặt:
- Phượng ghen như thể để chứng tỏ tình yêu, vậy mà nàng vẫn đá anh như thường.
Khánh nheo mắt:
- Tại anh lăng nhăng quá Phượng mới ….đánh, anh thử ngoan như anh Mẫn với anh Tuấn xem nào
Long uống nốt ly rượu trên tay, lắc đầu:
- Cho anh xin, đừng nhắc đến đàn bà nữa. Đàn bà chỉ giỏi làm khổ đàn ông thôi.
Khánh bĩu môi:
- Anh vơ đũa cả nắm. Đàn ông mới chính là tham lam bạc bẽo không ai bằng.
Long hỏi:
- Cô chưa có gia đình làm sao mà dám tố mạnh thế?
- Đàn ông ai mà đoán trước được lòng dạ họ ra sao
Mẫn chen vào:
- Theo tôi đàn ông chung thủy nhất.
Khánh nhăn Mẫn:
- Anh lấy gì bảo đảm mà hăng quá vậy?
Mẫn nói:
- Cần gì phải bảo đảm. Đàn ông có ăn chơi, có bê bối mấy đi nữa rồi cũng về với gia đình. Còn đàn bà đã ngoại tình rồi là tình nghĩa bay hết.
Khánh nheo mắt:
- Trời ơi, anh làm như anh đã nếm mùi vợ con rồi không bằng.
Mẫn cười khì khì. Chai rượu của Khánh đã vơi đi một nửa. Mấy ông con trai mặt mũi đỏ nhừ. Khánh giật chai rượu trên tay Tuấn cất đi.
- Tí nữa thế nào cũng có tai nạn.
Long cau có la Khánh:
- Cô bé này kỳ quá nhỉ, mời khách như vậy đó
Khánh nói:
- Uống vừa thôi còn để dành đầu óc mà về nữa
Long vỗ bàn:
- Anh mà say à, một chai nữa xem có say nổi không?
Khánh vẫn giữ chai rượu:
- Không được, chủ nhà chỉ mời khách có thế
Long bảo Tuấn:
- Lát nữa chúng mình kéo nhau đi nhậu chỗ khác Tuấn ạ. Cô em gái của ông xấu tính quá
Mẫn vỗ vai Long:
- Đủ rồi người hùng ơi, uống ít mới ngon, mới thấm thía.
Tôi ngồi quan sát 3 người con trai, đàn ông thường ngừng lại ở một số tuổi cố định, không già thêm. Nụ cười của Tuấn vẫn đẹp, ánh mắt vẫn nồng nàn. Tôi nhìn lại Khánh trong bộ đồ tây ôm sát thân hình, Khánh toàn vẹn và hấp dẫn hơn lúc nào hết. Cô bé học trò ngày nào bạo nói nhưng lại hay e thẹn trước những lời trêu chọc của con trai bây giờ lại dám phô trương cả thân thể mình cho mọi người chiêm ngưỡng không một chút thẹn thùng. Một thay đổi kỳ lạ trong cuộc sống của Khánh. Tôi thấy nao nao thương nàng. Khánh thường buồn trong cuộc sống buông trôi này, thế mà không ngừng lại được. Tôi nhìn Mẫn thỉnh thoảng cúi xuống âu yếm bên Khánh mà ao ước cho Khánh tìm được tình yêu ở người con trai đó. Có tình yêu rồi, tự nhiên Khánh sẽ can đảm dứt bỏ được dĩ vãng của mình. Biết đâu Khánh sẽ chẳng trở thành một người vợ hiền ngoan ngoãn.
Thủy rủ tôi ra sa lông ngồi. Tôi gật đầu và thoáng thấy lợm giọng như muốn ói. Không hiểu vì lý do gì. Khánh, Hiền, Tâm cũng kéo nhau theo hai đứa ra ghế. Chỉ còn lại mấy ông con trai vẫn nhâm nhi chai rượu Khánh giấu đi Tuấn vừa tìm được. Khánh định hét lên nhưng tôi khuyên Khánh:
- Thôi kệ họ Khánh ạ. Họ đang trong cơn say
Khánh chiều tôi bỏ mặc 3 người đàn ông với chai rượu còn lại. Thủy nói:
- Ước gì chúng mình cứ họp mặt thế này mỗi tháng một lần thì vui quá
Khánh cười:
- Chỉ sợ mọi người không đến được chứ mình thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Tâm buồn buồn:
- Cuối tháng này tao lên Đà Lạt rồi. Phải Hè sang năm mới gặp lại tất cả được.
Hiền nhìn ra cửa, bóng tối đã ập đến, nàng buồn buồn:
- Mau quá, mới đây mà đã hết một buổi chiều
Tôi nhìn xuyên qua bóng tối. Những mái nhà chen nhau đông đúc. Cuộc sống quá bình thản trong ánh mắt mọi người. Tôi thấy mình muốn mơ ước, một mơ ước không thành hình. Tôi buông tiếng thở dài thật nhẹ. Tâm nói:
- Sắp chia tay nhau rồi
Thủy nhìn đồng hồ:
- Bao giờ thì Hải cho ăn mừng Một Thủa Hẹn Hò đây?
Tôi nói:
- Trước ngày Tâm đi
Tâm dí tay lên trán tôi:
- Mày mà quên tao thì ốm đòn đấy nhé
Tôi cười:
- Mày dở giọng cô giáo ba gai với tao đấy hả?
Thủy nháy mắt:
- Ờ, tai nạn nghề nghiệp mà
Tâm mím môi:
- Chúng mày đểu quá mà sao tao vẫn thương mới lạ chứ
Hiền nói:
- Thôi, tao về
Cả bọn đứng lên. Khánh ngẩn ngơ nhìn đám bạn:
- Chúng mày về hết đấy à?
Tôi nhìn Khánh:
- Muộn quá rồi, đến giờ con tao ăn sữa, sợ nó khóc.
Thủy reo lên:
- A, bây giờ mới nghe con Hải nói được một câu để chứng tỏ cái thiên chức làm mẹ của nó
Tôi vịn tay vào thành ghế, bỗng thấy lao đao như người say rượu. Chóng mặt quá, tôi kêu thầm trong miệng. Tôi buông cánh tay ra, tiếng cười của bạn bè như những âm thanh kỳ lạ ma quái, tôi mê thiếp đi và nghe mơ hồ như có tiếng ai kêu:
- Hải xỉu rồi, chở đi nhà thương mau lên.
Rồi thì tôi không biết gì nữa ca?

*

Tôi tỉnh dậy, chung quanh tôi những khuôn mặt bạn bè biến mất. Tôi cố nhớ lại những gì đã xảy ra, tôi vừa xỉu có lẽ vì xúc động và những mệt mỏi từ bao nhiêu ngày quạ Tôi thấy choáng váng. Nhìn sang bên cạnh, Đoàn đang đứng hút thuốc nơi cửa sổ nhìn ra đường, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường lạ và mùi thuốc nồng nặc bao trùm lấy tôi. Tôi vùng ngồi dậy. Nghe tiếng động Đoàn quăng vội điếu thuốc đang hút dở chạy lại gần tôi.
- Nằm yên đi em.
Tôi hỏi:
- Anh cũng có mặt ở đây à?
Đoàn đỡ tôi nằm xuống gối, chàng bảo:
- Em ngất xỉu ở nhà cô Khánh, cô ấy đưa em vào đây rồi đến nhà tìm anh.
Tôi nhìn Đoàn mệt mỏi:
- Chúng nó đâu hết rồi?
Đoàn nói nhỏ:
- Họ về hết rồi, ngày mai họ sẽ đến thăm em.
Rồi đưa cho tôi một miếng giấy nhỏ viết vội, tôi nhìn lướt qua hàng chữ “Mừng Hải sắp có thêm một tí nhau nữa, ngày mai tụi này sẽ đến thăm Hải”.
Tôi nhìn Đoàn, chàng cũng nhìn tôi, đôi mắt tha thiết và âu yếm. Tôi hỏi:
- Em có thai à?
Đoàn gật đầu:
- Bác sĩ vừa xác nhận như thế, em có mừng không?
Tôi nhớ đến cơn lợm giọng bất chợt ở nhà Khánh lúc tối. Thì ra là thế. Mắt tôi bỗng nóng lên. Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống má tôi, mằn mặn. Lại thêm một đứa con nữa sắp ra đời trong hoàn cảnh khổ sở này. Làm sao tôi có thể mừng được. Một đứa con khi chúng tôi đang sửa soạn ly hôn. Cổ tôi nghẹn đến không nói được nữa. Đoàn vuốt khẽ má tôi:
- Sóng gió đã qua rồi, em nên nghĩ đến đứa con sắp ra đời của chúng mình mà quên đi những lỗi lầm của anh. Chúng mình sẽ sống lại tất cả cho nhau, em nhé.
Tôi chớp nhẹ ánh mắt. Sóng gió có thật sự đã qua rồi không. Đoàn hỏi tôi:
- Em khỏe chưa?
Tôi gật đầu:
- Em khỏe lắm rồi. Cho em về với con.
Đoàn nói:
- Anh đưa em về nhà nhé
Tôi hỏi nhỏ:
- Nhà nào?
- Nhà của chúng mình và các con.
Tôi ngước nhìn Đoàn:
- Nhà của chúng mình, chúng mình vẫn còn nhà hở anh?
Đoàn bóp nhẹ bàn tay tôi. Tôi cắn môi cho tiếng khóc khỏi thoát ra. Thôi, ta tha thứ cho chàng, chịu sống một đời bình yên cho các con ta có đầy đủ tình thương của Bố và những săn sóc thân yêu của Mẹ. Tôi để tay lên bụng, đứa bé đang thụ hình trong bụng tôi. Lại thêm một phần trách nhiệm nặng nề. Lòng tôi trĩu buồn. Em tha thứ cho anh nhé! Tôi nói với chàng bằng mắt. Đoàn cúi đầu, ánh mắt cũng rưng rưng.
Dung Saigon
9 - 1973

Hết


Xem Tiếp: ----