Dịch giả: Mộng Bình Sơn
Hồi Thứ Bốn Mươi Tám
Dương Diên Chiêu đến kinh nạp văn trạng,
Vương Khâm định bày kế hại Bát Vương.

Khi Diên Chiêu đánh xong ba hồi trống kêu oan, được ngự lâm quân dẫn vào nội điện. Quan Đề hình gạn hỏi, rồi đem văn trạng đến nạp cho vua Thái Tôn.
Vua Thái Tôn xem văn trạng thấy lời văn rất thấm thiết.
Tiếp đó lại có văn biểu của Phan Nhơn Mỹ kiện cha con Dương Nghiệp, vì tham công nên mới thua binh tổn tướng.
Vua Thái Tôn xem xong nghĩ thầm:
- Một đàng thì minh oan có người hãm hại, một đàng lại đổ tội cho kẻ thừa hành, không rõ phải trái thế nào.
Lúc đó có ngự sử là Huỳnh Ngọc bước ra tâu:
- Việc biên thùy quyền phép nơi tay soái thần, kẻ không tuân lệnh thì phải trừng trị, sao còn làm văn trạng đổ tội cho kẻ khác?
Lúc ấy Bát Vương biết Huỳnh Ngọc là anh vợ của Nhơn Mỹ muốn bênh vực buộc tội Diên Chiêu, nên đứng ra tâu:
- Cha con Dương Nghiệp là người hữu công của triều đình, vì đối xử bất công nên bị chết oan. Xin Bệ hạ tra xét rõ ràng, xuống chỉ cách chức Nhơn Mỹ, giao cho viện tư pháp tra hỏi rõ ràng, rồi sẽ định đoạt.
Thái Tôn y theo lời Bát Vương tâu, truyền chỉ giao việc đó cho Triệu Đảnh tra xét.
Triệu Đảnh đòi Phan Nhơn Mỹ và Diên Chiêu đến lấy lời khai.
Gia đình Phan Nhơn Mỹ lại đem vàng bạc, lễ vật đến lo lót với Triệu Đảnh nên Triệu Đảnh có ý bênh vực Phan Nhơn Mỹ.
Bát Vương thấy vậy, sai người thân tín đi dò hỏi rồi bắt người đem lễ vật dẫn về cung hỏi rõ tự sự, rồi tâu với vua Thái Tôn mọi việc. Vua Thái Tôn thất kinh nói:
- Nếu không nhờ có khanh lo lắng thì việc này trẫm bị lầm rồi. Bây giờ khanh liệu định nên xử tội Triệu Đánh như thế nào?
Bát Vương tuy lánh nóng nảy, lòng không ác ý nên tâu với vua:
- Triệu Đảnh ăn hối lộ, giúp lũ gian thần, xin Bệ hạ cách chức cho về làm dân.
Thái Tôn liền hạ chiếu đuổi Triệu Đảnh về làm Hương lý.
Bấy giờ Thái Tôn giáng chỉ giao việc Nhơn Mỹ cho Lý Tế tra xét.
Lý Tế truyền dẫn bọn bộ hạ của Nhơn Mỹ là Lưu Vân Kỳ, Mễ Liên Giáo tới trước đường tra vấn.
Lúc này bọn bộ hạ của Nhơn Mỹ không thể giấu được phải khai sự thật. Lý Tế cung chiêu xong dâng lên cho vua Thái Tôn xem, và giam tất cả phạm nhân vào ngục đợi lệnh vua thẩm xét.
Vua Thái Tôn khi thấy sự việc rõ ràng liền hỏi Phan Nhơn Mỹ:
- Trẫm bấy lâu tưởng ngươi là công thần của tiên đế, vận trung giúp nước, không ngờ ngày nay ngươi lộng hành phạm tội như vậy thì làm sao mà điều khiển các tướng.
Vua Thái Tôn nói xong, liền hỏi Bát Vương:
- Vậy ý định của khanh nên xừ tội như thế nào?
Bát Vương tâu:
Tội Nhơn Mỹ ngày nay đã tra hỏi minh bạch rồi, những người ấy là tôi của Tiên Đế, thì nên cách chức đuổi về làng. Còn bọn thuộc hạ phải gánh mỗi bữa năm chục roi, không cho trỡ về thành nữa.
Vua Thái Tôn y lời luận án Bát Vương, xuống chiếu giao cho Lý Tế thi hành.
Lý Tế vâng lệnh làm y như lời vua phán.
Nhơn Mỹ bị bãi chức về làm thứ dân, trong lòng oán hận và cũng muốn tìm cách hại Bát Vương, nhưng chưa có dịp.
Bấy giờ vua Thái Tôn lên ngôi đã lâu, mà chưa phong ngôi thái tử cho các con.
Thất Vương lúc này thấy công chuyện còn đang lộn xộn nên không để ý.
Một hôm Vương Khâm nói với Thất Vương:
- Chúa thượng không chọn thái tử, ắt sau này đem thiên hạ giao cho Bát Vương, nếu điện hạ không tính trước thì sau ăn năn không kịp.
Thất Vương nghe nói liền hỏi:
- Việc đó ngươi tính thế nào?
Vương Khâm thưa:
- Nếu bây giờ Bệ hạ tính cho được việc thì phải lo mưu sát hại Bát Vương mới cầm phần chắc.
Thất Vương nghe nói ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Bát Vương là người được phụ thân vương thương mến nhất, lẽ nào lại tìm kế hãm hại cho được?
Vương Khâm thưa:
- Tôi có một kế rất hay, chẳng biết điện hạ có vừa lòng chăng?
Vương Khâm nói nhỏ:
- Bây giờ điện hạ rước một người thợ bạc cho khéo, vào trong cung, bảo nó làm một cái bầu rượu đựng cho được hai thứ khác nhau. Một bên là đựng rượu độc, một bên là đựng rượu thường. Nhân lúc mùa xuân, điện hạ dọn tiệc phía sau vườn rồi mời Bát Vương đến uống rượu thưởng hoa.
Thất Vương nghe nói liền khiến quân ra phía tây thành lựa một người thợ bạc khéo léo vào cung.
Chẳng bao lâu, quân sĩ rước được một người thợ rất khéo dẫn vào. Thất Vương khiến làm một bầu oan ương bằng vàng phân biệt hai ngăn để đựng hai thứ rượu. Vương Khâm trông thấy rất vui, nói:
- Bây giờ phải giết tên thợ này trước, sau này mới khỏi lậu tiếng.
Thất Vương y lời khiến hữu tả bắt tên thợ bạc trói lại ném xuống sông.
Việc xong xuôi, Vương Khâm thưa với Thất Vương:
- Bây giờ xin điện hạ viết sớ sai quân đem đến dinh Bát Vương mời ngày mai đến dự tiệc.
Bát Vương xem thơ, không từ chối, hứa đúng giờ sẽ đến.
Sắp đặt xong, sáng hôm sau Bát Vương đi xe đến. Thất Vương ra chào đón rồi rước vào vườn hoa mở tiệc thết đãi.
Bát Vương nói:
- Tôi vị tình Thất Vương là anh em nên phải đến, thật tình hôm nay tôi không ăn uống gì được, vì trong mình có bệnh, tạng phủ không yên.
Thất Vương nói:
- Sao anh nói vậy? Chẳng uống được nhiều thì được vài chén cho vui, để thỏa tình huynh đệ.
Thất Vương liền hối quân rót rượu, rượu độc thì dâng cho Bát Vương, rượu thường thì dâng cho Thất Vương.
Bát Vương cảm thấy nghi ngại nên từ chối không uống, bỗng có trận cuồng phong thổi đến, làm cho bình chén đổ sạch trơn, ruồi rượu độc xông lên nồng nặc. Khi gió lặng không còn thấy Bát Vương đâu cả.
Vương Khâm thấy vậy hoảng sợ, nên thưa với Thất Vương:
- Xin điện hạ chớ lo buồn, việc này tôi tin chắc Bát Vương không ngờ đâu.
Lời Bàn
Bản chất con người tạo nên giá trị con người trong cuộc sống. Mỗi người đều hành động theo bản chất của mình.
Phan Nhơn Mỹ lập mưu bắt Dương Diên Tự trói vào cột để bắn cho chết, thế mà quân sĩ không bắn trúng kẻ bị trói tay. Việc này tác giả muốn nói, khí phách của Dương Diên Tự đã làm cho quân sĩ nhìn thấy Dương Diên Tự thì tay run, không bắn trúng được. Đến khi Dương Diên Tự bảo nhắm mắt lại thì bắn mới trúng. Ấy vậy, khí phách của Dương Diên Tự đã làm cho quân sĩ sợ hãi, nên phải nhắm mắt không nhìn thấy, mới không sợ hãi mà bắn trúng.
Vương Khâm là một gián điệp của nước Phiên, trà trộn vào triều đình nước Tống để phá phách. Thế mà Thất Vương lại dùng Vương Khâm để lập mưu giết anh mình, chỉ vì ham danh vị. Những kẻ gián điệp muốn thành công bao giờ cũng lợi dụng lòng ham muốn của kẻ địch, để điều khiển kẻ địch tự hại lấy mình.
Đáng trách cho Thất Vương không kể tình cốt nhục, chỉ vì tham vọng bản thân, nghe lời Vương Khâm mà mưu giết Bát Vương. Mọi hành động xuất phát từ bản chất con người, thật đáng khinh.
Người thời nay cũng không thiếu những kẻ vì tham vọng mà nghe lời kẻ địch, hãm hại kẻ trung nghĩa vì dân tộc, vì đất nước.

Truyện Tam Hạ Nam Đường Lời Giới Thiệu Hồi Thứ Nhất Hồi Thứ Hai Hồi Thứ Ba Hồi Thứ Tư Hồi Thứ Năm Hồi Thứ Sáu Hồi Thứ Bảy Hồi Thứ Tám Hồi Thứ Chín Hồi Thứ Mười Hồi Thứ Mười Một Hồi Thứ Mười Hai Hồi Thứ Mười Ba Hồi Thứ Mười Bốn Hồi Thứ Mười Lăm Hồi Thứ Mười Sáu Hồi Thứ Mười Bảy Hồi Thứ Mười Tám Hồi Thứ Mười Chín Hồi Thứ Hai Mươi Hồi Thứ Hai Mươi Mốt Hồi Thứ Hai Mươi Hai Hồi Thứ Hai Mươi Ba Hồi Thứ Hai Mươi Bốn Hồi Thứ Hai Mươi Lăm Hồi Thứ Hai Mươi Sáu Hồi Thứ Hai Mươi Bảy Hồi Thứ Hai Mươi Tám Hồi Thứ Hai Mươi Chín Hồi Thứ Ba Mươi Hồi Thứ Ba Mươi Mốt Hồi Thứ Ba Mươi Hai Hồi Thứ Ba Mươi Ba Hồi Thứ Ba Mươi Bốn Hồi Thứ Ba Mươi Lăm Hồi Thứ Ba Mươi Sáu Hồi Thứ Ba Mươi Bảy Hồi Thứ Ba Mươi Tám Hồi Thứ Ba Mươi Chín Hồi Thứ Bốn Mươi Hồi Thứ Bốn Mươi Mốt Hồi Thứ Bốn Mươi Hai Hồi Thứ Bốn Mươi Ba Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn Hồi Thứ Bốn Mươi Lăm Hồi Thứ Bốn Mươi Sáu Hồi Thứ Bốn Mươi Bảy Hồi Thứ Bốn Mươi Tám Hồi Thứ Bốn Mươi Chín Hồi Thứ Năm Mươi Hồi Thứ Năm Mươi Mốt Hồi Thứ Năm Mươi Hai Hồi Thứ Năm Mươi Ba Hồi Thứ Năm Mươi Bốn Hồi Thứ Năm Mươi Lăm Hồi Thứ Năm Mươi Bốn Hồi Thứ Năm Mươi Lăm Hồi Thứ Năm Mươi Sáu Hồi Thứ Năm Mươi Bảy Hồi Thứ Năm Mươi Tám Hồi Kết