Dịch giả: Trương Võ Anh Giang và Anh Trần
Chương 7 - 8

Cuối năm, trời nóng dữ dội. Ngôi nhà trở nên quá nóng đến nỗi bà Hester bắt khiêng bàn ra ăn trưa dưới một dàn nho.
Giờ đây, cô hợp ý hơn với dì, cô không cảm thấy công việc bếp núc là khó chịu nữa.
Trong người co xảy ra sự biến đổi như dì cô đã từng bảo…
Một hôm, sau bữa ăn trưa, Adam và cô than thẩn xuống sông, cả hai nằm trên đám bạc hà rừng xanh lục.
Những tiếng cười khúc khích và tiếng nói chuyện liếng láu khuấy động sự yên tĩnh của họ. Rửa bát đĩa xong chị em Lucy và Minna xuống sông nô đùa…Những cánh tay đen sạm lấp lóa trong nắng, rong khi Minna bơi sang bờ cát đối diện và bước ra khỏi nước, chiếc rốp vàng bỏ lại sau. Cô ngồi lên nhìn chằm chằm, cảm thấy các ngón tay ngứa ngáy, cô ước ao có bút chì để ghi hình dáng tuyệt vời ấy lên giấy; bước đi duyên dáng tự nhiên, lưng thẳng, bộ ngực săn chắc và hai bên hong thanh mảnh, cao cao, tất cả rạng lên sức sống.
Cô rất muốn học bơi và cảm thấy không cần phải xin phép dì; thật ngốc nghếch biết bao nếu là con gái mà không biết bơi, không trèo cây, không cưỡi ngựa hoặc không làm một cái gì thích thú! Giờ đây Adam được mười lăm tuổi, cao thẳng, cường tráng, khá đẹp trai. Và lúc nào cậu cũng thắng cô, hoặc chạy, hoặc nhảy, chơi bắn đá cuội. Gần đây, cậu có thói quen đi dạo một mình bên dòng sông vào ban tối, khi mà ráng trời nhuộm mặt sông trầm lặng bằng những sắc đỏ sáng rực giữa màu xanh lơ và màu xanh lục nhạt. Cô không bao giờ biết cậu dang nghĩ gì trong khi cậu đứng trầm mặc bên bờ sông. Cô biết tôn trọng những tình cảm lặng lẽ và cô đơn của cậu.
Những lần cậu đứng dưới giàn hoa nhài thơm ngát ở hàng hiên, nhìn đăm đăm vào đêm tối, mẹ cậu thường bảo ra bảo cậu vào, cậu liền giận dữ bảo bà hãy để mặc cậu.
Adam không bao giờ chỉ trích mẹ, nhưng cái nhìn của cậu, cái siết vào khuỷu tay cô, cách cậu chạm bàn chân lên bàn chân cô dưới bàn, cho cô biết khi nào cậu không đồng ý với những phán đoán hẹp hòi của bà.
Nhân dịp dượng Charles ra thị trấn, cô đề nghị ông đăng quảng cáo tìm người đến giúp cô trong việc học hành mà cô đã xao lãng từ lâu, có thể cô và Adam sẽ cùng có một cô giáo dạy kèm cũng được.
Bà Hester lên tiếng phản đối. Ông Charles mềm mỏng nói:
- Bà không thể cản cháu, vì chính cháu tự chi lấy. Tôi cũng vui vì Adam sẽ được học thêm. Lúc nào nó cũng dán mũi vào sách vở.
Đôi môi Adam cong lên. Rất ít khi người cha dễ tính của cậu chỉ trích cậu, còn đối với mẹ cậu thì lúc nào cậu cũng tuyệt vời.
- Cảm ơn ba, nhưng trong cuộc sống không phải chỉ có tắm lợn, tắm cừu. Nếu con không thể học đại học, du lịch hoặc làm tất cả những gì con thích, tại sao con lại không đọc sách báo chứ? Ba thì tự do đi đó đi đây, đội mũ rộng trông hệt nhà nông, nhưng ba bỏ phế công việc cho bác Lige giúp việc. Nếu cô giáo giỏi thì con không ngại học. Nhưng có thể cô ta không dạy con tát cả những thứ con không học ở nhà trường.
Cha cậu vụt đổi sắc và bảo:
- Ăn nói hỗn láo như vậy, sau này sẽ hư đấy. Và con cần hiểu rằng thật ra con chỉ biết rất ít về cuộc sống hoặc bất cứ thứ gì khác. Này, ba hỏi con, con muốn tự lập như thế nào? Bởi vì bà không muốn để con ở không.
Adam đáp khẽ:
- Con muốn thành nhà văn.
8
Đã có tin từ Melbourne về mẩu “Tìm người” đăng trong tờ “Tin tức dòng sông”. Một cô giáo tên Barrett gửi thư cho biết là không bao lâu nữa cô sẽ tới Echuca để trực tiếp gặp họ.
Nước sông xuống thấp, hai ông bà liền giao nhà cho bác Lige trông nom và cả gia đình ra thị trấn gặp cô Barrett.
Cô Dorothy Barrett đã đến Echuca, ngụ tại khách sạn Palace. Cô có học vị tiến sĩ. Cô sắp xếp gặp bà Hester Jamieson tại phòng khách của khách sạn vào mười một giờ trưa.
Trước giờ hẹn năm phút, bà Hester ngồi chờ cô.
Có tiếng chân như tiếng chân đàn ông bước ngoài cửa rồi có tiếng nói trầm:
- Xin lỗi vì đã để bà chờ đợi.
Liền đó, một thiếu phụ cao ráo bước vào phòng. Cô ta chìa ra mọt bàn tay to, hồng hồng, ngón tay cắt giũa rất đẹp.
Bà Hester nheo mắt, chụp bàn tay.
- Cô…ơ…cô là Barrett à?
- Thưa vâng – Thiếu phụ đáp (cô ta không trẻ lắm, bà Hester đoán chắc cô ba mươi tuổi) rồi nắm mạnh một chiếc ghế kéo về phía mình và ngồi xuống.
- Cô ta đặt đôi giày gót bằng trên nền nhà một cách chắc chắn. Chiếc áo trắng của cô ta, cổ cao và tay áo chật, không chê vào đâu được, cũng như chiếc váy vải sọc xanh dài, chiếc mũ rơm chụp lên mái tóc quăn nâu nhạt. Nhưng kiểu bắt tay như thế không phải là kiểu của phụ nữ.
- Thưa, bà là Jamieson? Tôi đã nhận được thư bà trả lời đơn xin việc của tôi; theo thư, bà có một cô gái mười ba tuổi và một cậu trai mười lăm tuổi. Đối với cô giáo dạy tư gia, tuổi cậu như thế là khá lớn. Ồ…tôi có mang theo các giấy tờ giới thiệu và chứng nhận. Trước nay, tôi dạy trong một trường tư dành cho nữ sinh ở Melbourne, bà sẽ xem đủ giấy tờ…Nhưng gặp con gái riết rồi cũng chán.
Cô ta cười rất duyên dáng, một nếp nhăn hiện lên quanh đôi mắt xám trong sáng. Bà Hester mỉm cười đáp lễ rồi nói khá xẵng:
- Tôi không có kinh nghiệm nhiều với các cô gái. Cháu gái tôi là Philadelphia sống với tôi chưa đầy một năm, và tôi chỉ có một đứa con trai tên Adam. – Giọng bà dụ hơn – Adam là một thừng bé thông minh, nó đi học ở Sydney, gần đây mới nghỉ. Theo tôi nó khỏi cần đến trường học thêm chữ nghĩa gì, nhưng tôi muốn cô dạy nó thành người đàng hoàng, và bồi dưỡng tài năng viết lách của nó vì nó muốn sống với nghề viết văn. Nó muốn tiếp tục lên đại học, ba nó lại không đồng ý.
Cô Barrett bàn với bà Hester về các môn Adam cần học, rồi tiếp:
- Bây giờ, về cô gái, tôi nghĩ chúng ta có thể để cô chọn những môn nào thuộc năng khiếu thiên phú của cô, dù tất nhiên cả hai học cùng môn với nhau thì đơn giản hơn.
- Cháu rất muốn học họa. Cháu không thích toán.
Buổi nói chuyện kết thúc, cô Barrett chuẩn bị từ giã để về Melbourne lấy đồ đạc và sách vở…