Chương 10

Người gác cổng chào Léon, Artie và Max West bằng bàn tay mang găng trắng và mở cánh cửa đồng cho họ. Họ bước nhanh lên các bậc tam cấp rộng bằng đá, dưới ánh sáng màu vàng nhạt rọi xuống từ mái che lợp kính. Hương vị lành mạnh và dịu dàng của rừng cây thoang thoảng chung quanh họ.
Max West là một người đàn ông nhỏ bé mảnh khảnh và hói đầu, có nước da vàng sáp một cách kỳ lạ. Anh ta đi theo Léon vào trong tiền sảnh lờ mờ tối; như đang khó chịu vì chứng co giật cơ trên vai, Artie cứ xoay người nhìn quanh bằng ánh mắt hoài nghi. Léon dẫn Max vào phòng ăn rộng có trần thật cao; hai người ngồi vào bàn thường lệ, ở tận cùng phòng, phía sau một dãy chậu trồng cây dương xỉ. Một nhân viên mặc đồng phục dẹp cái biển chỉ rõ bàn đã được dành riêng, ghi nhận các món họ đặt, rồi lặng lẽ bỏ đi. Artie đã mất dạng qua cửa vào phòng đánh bạc. Phía trên đầu họ, ngọn đèn chùm sáng rực trông như một bó hoa khổng lồ bằng thủy tinh.
Léon có vẻ hết sức mệt nhọc. Nhiều túi thịt xấu xí đen sì bao quanh mắt và hai mép chiếc miệng mỏng dính nhợt nhạt của ông trĩu xuống thành một cái bĩu môi cáu kỉnh. Mũi gục xuống đĩa xúp, và thậm chí không thèm nhìn xem đó là món gì, ông ta hút điếu xì - gà thứ mười trong ngày.
Ông đang vô cùng bực bội. Buổi sáng hôm nay, cuộc đấu khẩu thường xuyên với người hầu gái đã diễn ra rất tồi tệ; có lẽ đó là một triệu chứng không tốt đẹp cho cả ngày, bởi vì thời tiết đã thay đổi vào cuối buổi chiều. Trời vẫn cứ nóng nực như cũ, nhưng gió đã đột ngột thổi mạnh lên và chim chóc bắt đầu bay tán loạn khắp không trung.
Ông bắt đầu tự hỏi có phải Jane, cô hầu gái, đã quyết định chống đối, chán ngấy những cuộc đụng độ mỗi buổi sáng giữa chủ và tớ. Ông hy vọng không phải vậy! Làm sao ông lấp đầy được khoảng trống của những buổi sáng nếu không còn có thể trút nỗi bực tức lên đầu Jane? Và chuyển hướng vào ai, trong phần còn lại của mỗi ngày? Chuyện trò với vợ ông? Đó là một khả năng khó thể xảy ra. Kể từ khi cô ta là tình nhân của Stanley Nagel, Janet đã trở nên không thể tới gần được. Sự lạnh lùng của cô ta đối với chồng mỗi ngày một tăng.
Chuyện đó cũng vậy, chính là lỗi của Nagel. Nagel... Nagel...Nagel... Cái tên này vang động trong đầu óc ông như một tiếng chuông báo tử. Ông thù hận cho tới cả cái âm thanh của nó. Ông chưa bao giờ căm ghét ai nhiều như Stanley Nagel.
Cái chết của Stanley sẽ mang lại cho ông biết bao khuây khỏa! Tại sao gã vẫn còn sống? Tại sao ông đã chậm trễ trong hành động đến thế? Vì sợ hãi? Có thật là vì sợ hãi? Hay là Léon ngây thơ tin tưởng rằng vấn đề sẽ tự nó được giải quyết? Ông ngu xuẩn đến mức này hay sao?
Ông không thể chờ đợi hơn được nữa. Những sự lần lữa của ông thật là vô lý. Ông phải giải quyết vấn đề ngay đêm hôm nay. Những đòn tra tấn mà tên giòi bọ này bắt ông phải chịu đã trở nên không chịu nổi. Điều quan trọng là phải giành lại quyền sở hữu bà vợ của ông. Và tìm lại vị trí thoải mái mà mới đây ông đã ngự trị ở “Monte - Carlo”. Đó quả thật không phải là đòi hỏi quá nhiều!
Ông ta xứng đáng được như thế kia mà?
Người phục vụ mang đi đĩa xúp đã nguội lạnh của ông và đặt trước mặt ông món xà lách hors - d'oeuvre mà ông cũng không thèm nhìn tới. Bằng giọng nói kiểu cách, Max West đang tuôn ra những lời phù phiếm về cô vợ và đứa con mà cô ta vừa cho ra đời. Léon gần như không nghe gì hết. Ông tưởng mình còn nhớ đứa con đó là một bé gái, nhưng không chắc là đúng như thế.
Ở những bàn khác, các thực khách đang chuyện trò nho nhỏ dưới ánh sáng chói lọi của cây đèn chùm. Một nhiều phục vụ đang mời một người khách ngồi vào bàn; đó là một cái bàn ở cuối phòng, khá gần bàn của Léon. Người mới đến là một thanh niên đẹp trai có mái tóc nâu và cái miệng tuyệt diệu giống như diễn viên với cặp môi hơi run. Anh ta nghiên cứu kỹ tấm thực đơn vĩ đại người phục vụ vừa đem đến. Anh ta không thèm nhìn những người lân cận. Hình như anh ta chỉ liếc nhanh về phía Léon.
Léon Bertuzzi không hề chú ý đến gã thanh niên.ông vẫn tiếp tục nhìn đĩa thức ăn bằng một vẻ ngây dại.
Max West không ngừng nói và hai bàn tay gầy có nhiều lằn gân xanh của anh ta vạch những đường parabol ngắn trong không khí. Thỉnh thoảng, anh ta cười thành tiếng và lúc đó đôi mắt anh ta hấp háy như mắt một con cú phía sau cặp kính dày. Léon vẫn không lắng nghe.
Ông đang suy nghĩ. Suốt cuộc đời, ông đã phải vật lộn để đạt tới vị trí hiện tại. Tại sao giờ đây lại đầu hàng? Dù sao, xưa kia ông đã từng nổi danh vì gan lì và can đảm. Tại sao lại bó tay? Ông không có lý do gì để giơ tay lên ra hiệu bỏ cuộc, để rút lui một cách sợ sệt vào xó tối,như bọn già nua nhan nhản trong các công viên, chỉ vì một gã thanh niên ăn mặc bảnh bao, tính tình hợm hĩnh muốn chiếm đoạt địa vị của ông.
Nhât định, ông phải săn sóc một cách cật lực gã Stanley này, kẻ tượng trưng đúng nhất cho thế hệ mới. Ông sẽ giải quyết mọi việc với gã, với Stanley, ngay đêm nay, sau khi đã đếm xong tiền, chung quanh một bàn rượu cô - nhắc tuyệt hảo.
Câm họng đi, Max! – Léon đột ngột càu nahù.
Tôi chỉ nói với anh rằng...
Nhưng mà, tôi không muốn biết tất cả những chuyện đó!
Ngay lúc đó, Max có vẻ mếch lòng,rồi anh ta nhún vai bỏ qua; anh ta lại chúi đầu vào đĩa thức ăn.
Tối nay, anh có vẻ cau có. Anh có chuyện buồn phiền hay sao, Léon?
Không, không phải thế. Nhưng trong thời gian gần đây, tôi cảm thấy không được khỏe khoắn. Chỉ là sự chán nản nhất thời thôi! Không có gì nghiêm trọng.
Anh cần phải nghỉ ngơi. Hay là hãy ra miền biển vài ngày, anh hãy tắm, bơi, phơi nắng... Những thứ đó sẽ tạo nên nhiều kết quả không ngờ đâu. Chính tôi cũng đã từng nếm qua:
năm ngoái tôi đã cùng với nhà tôi trải qua năm ngày tuyệt diệu hết ý ở hồ Tahoe. Đi tàu, bơi lội, hoặc thậm chí đi chơi thật xa, tôi xin thề với anh, sau đó mình cứ có cảm giác như Rockefeller không bằng!
Léon gật đầu với vẻ xa xôi.
Có lẽ anh nói đúng. Tôi chắc cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới khỏe lên được.
Họ kết thúc bữa ăn tối trong im lặng; Léon không còn thời giờ để gọi một tách cà phê! Đã mười giờ rồi và họ đã hơi trễ. Ông ta đốt một điếu xì - gà mới, ký tên vào bảng tính tiền ăn và kéo Max vào phòng đánh bạc.
Chàng thanh niên có đôi môi run run, ngồi ở cách họ hai bàn, liền đặt chiếc nĩa xuống và khó nhọc uống một ly nước lớn.
Léon, theo sau là Max, bước nhanh qua phòng đánh bạc và khóa cánh cửa hành lang. Charlie và Nels, hai viên thủ quỹ, đã đứng chờ họ trước cánh cửa thép của thang máy, cùng với Artie và Benny Coca.
Stanley đang gọi điện thoại ở văn phòng trong cùng. Khi Léon bước vào, gã vội vàng gác máy. Cặp mắt màu xanh pha hoa cà nhạt của gã sáng lên và chiếc nơ hình con bướm bó chặt lấy cái cổ rám nắng.
Trông thấy gã, một nỗi căm hận và kinh tởm lại tràn ngập trong người Léon.
Bây giờ cứ mỗi lần ông gặp Stanley sự việc đó lại diễn ra. Ông vừa nhăn mặt mỉa mai vừa chìa điếu xì - gà ra.
Chuyện gì vậy, chú bé? Chú đang vuốt ve vợ tôi đấy à? Chắc chú vừa hẹn hò? Để đi dạo mát bằng ngựa trong rừng, dưới ánh trăng chứ gì?
Stanley chợt đỏ bừng mặt.
Thôi đi, anh bạn già! – Gã bảo. – Anh đang bắt đầu trở nên quá khó chịu.
Anh đâu có còn là một cậu bé con, phải không? Ở tuổi anh, anh cần phải tiếp thu sự việc với một chút lịch sự hơn. Theo kỉểu tế nhị. Anh nên nhớ không phải anh đang nói chuyện với một tên vô lại đang bơi xuồng của những năm hai mươi! Tôi là Stanley Nagel, người cộng tác trung thành của anh. Anh đừng làm trò hề; như thế không ổn đâu. Anh đã quá tuổi rồi!
Ông kéo cánh cửa phía sau lại và liếc mắt lên đồng hồ đeo tay; đôi kim chỉ mười giờ năm. Ông chờ Artie lục soát xon Charlie và nels, rồi ông kiểm tra lại các ổ khóa của cánh cửa thép và cửa phòng đánh bài đã được đóng kín hay chưa.
Trên nền hành lang, tiến bước chân của ông vang lên trống rỗng. Đám kế toán viên viên có vẻ như thường lệ, hư ảo và nhạt nhẽo; ánh sáng của ngọn đèn ống khiến cả bọn như biến thành những hình nhân bằng sáp. Benny Coca lục soát Max West và gật đầu ra hiệu tất cả đều theo đúng luôn luônật lệ. Léon liền trở vào văn phòng, giả vờ không biết sự hiện diện của Stanley và điện thoại cho công ty bảo vệ chống trộm. Ông trao đổi hai ba mật hiệu vời người đối thoại, rồi gác máy. Đứng ở mút phòng đằng kia, Stanley đang hút thuốc; mặt giấy đen của điếu xì - gà tương phản với hàm răng trắng của gã.
Léon mở ngăn kéo bàn giấy để lấy hộp xì - gà bằng da; ánh mắt ông chợt bắt gặp khẩu súng lục đặt theo thói quen của chủ nhân trên một chiếc khăn tay sạch.
Đó là vị trí thường lệ của nó, và không bao giờ Léon để ý đến; nhưng buổi tối hôm nay, không hiểu vì sao ông ta cầm lấy, nhấc lên để xem nặng nhẹ và cuối cùng hờ hững đặt vào túi áo vét. Stanley đã không nhận thấy hành động này.
Như thế luôn luôn có thể có hữu ích, nếu mọi việc xoay chuyển theo chiều hướng xấu, Léon nghẫm nghĩ, chẳng hạn nếu Stanley nghi ngờ món cô - nhắc.
Léon vẫn có nguyên tắc không bao giờ mang súng, nhưng đêm hôm nay, tình huống hết sức đặc biệt, và mang theo súng trong mình sẽ giúp cho ông thêm vững lòng. Dù sao ông sắp sửa giết một người, có một khẩu súng trong túi như thế là chính thức hóa hành động sát nhân rồi còn gì.
Ông ta mở ngăn tủ bí mật trong văn phòng và lấy chai cô - nhắc ra.
Cái gì vậy, bố? – Stanley hỏi. – Rượu mạnh đấy à?
Chú tưởng đây là gì, chú bé? Đây là cô - nhắc. Félix đã lấy ở quầy rượu đưa cho tôi. Hình như là thứ thượng hảo hạng. Ít khi ta uống được thứ này, rất ít khi.
Ông mỉm cười với lời nói đùa rùng rợn của mình, nhưng Stanley không có vẻ quan tâm. Hẳn là nhiều mối băn khoăn thuộc loại khác đang làm cho gã bận tâm.
Cả hai cúng ta cần nói chuyện với nhau một buổi, càng sớm càng tốt, - gã nói. – đã đến lúc xếp dọn việc nhà cửa và quét sạch các mạng nhện.PHải gaỉi quyết một số vấn đề quan trọng. Anh hiểu những gì tôi muốn nói chứ?
Tương lai của tôi, chẳng hạn? – Léon hỏi bằng một giọng vui vẻ.
Tối nay, annh có vẻ vui thú đấy, Léon. Anh ít khi như thế này.
Ánh mắt của Léon chợt sáng quắc lên. Ông ta lạnh lùng mỉm cười.
Thế thì sao? Cấm à? đêm nay, đôi vai của tôi bớt một gánh nặng đáng kể; từ nhiều tháng nay tôi chưa bao giờ cản thấy thoải mái như lúc này.
Trong một lúc, Stanley quan sát Léon một cách chăm chú. Rồi gã nhún vai, vỗ vào vai ông ta và lại hút điếu thuốc ngoại của mình.
Léon, anh thừa biết, thực ra anh không phải là một co người xấu. Đêm nay được nói chuyện phiếm với anh một lúc như thế này tôi rất lấy làm thú vị.
Léon vô cùng khoan khoái. Ông mỉm cười một nụ cười quảng cáo.
Náy Stanley, có phải chú luôn luôn có một quân chủ bài giấu sẵn trong tay áo? Rồi làm như bộ ngẫu nhiên chú sẽ tuồn cho tôi một lá bài xấu?
Có thể như thế đấy, bố già! Phải nói với bố, tôi đã điện thoại cho Roger Dolan, ở Las Vegas. Không, không phải lúc bố vào đây, mà trước đó kia, (Gã dừng lại một lát để nhấn mạnh thêm hiệu lực). Tôi có một việc cần cho bố hay.
Có thể xem đó như là một thông báo của Chóp Bu.
Léon không phản kháng. Đã quá mười giờ và ông ta phải khẩn trương.
Stanley cho ông biết gã sẽ xuống căn hầm chừng nữa giờ sau. Léon đồng ý trong im lặng; dù thế nào đi nữa, Nagel sắp sửa chết. Ông ta mỉm cười, kẹp chai cô - nhắc dưới cánh tay và bước ra hành lang về phía thang máy.
Stanley không cần chìa khóa của Léon để sử dụng thang máy. Gã đã có một chìa riêng. Vả lại, cái gì mà gã không có?
Dưới ánh đèn ống, Artie cau mày và ưỡn ngực ra. “Cái tên này, nó không bao giờ hay sao?” Léon tự bào:
Ông đút chìa khoá vào ổ và kéo cánh cửa thang máy. Những người khác theo sau. Léon chợt dừng lại một lát, cau mày, và giơ một ngón tay lên trần nhà.
Chú thấy thế chứ, Benny?
Gì vậy, ông Bertuzzi?
Cái gì à? Chú hãy tự nhìn đi!
Hình như có một bóng đèn bị cháy, - Benny nói.
Léon sa sầm mặt:
Đúng. Tôi muốn ở đây tất cả đều hết sức trôi chảy. Cho thay bóng đèn này đi, và mau lên. Chú hãy báo cho ông gác cổng biết ngay.
Vâng, ông Bertuzzi.
Động cơ bắt đầu kêu vù vù. Buồng thang máy chạy xuống đáy giếng. Cánh cửa tự động mở rộng và không chuyển động nữa. Léon bật đèn, đặt chai cô - nhắc lên bàn và nặng nhọc ngòi xuống một chiếc ghế xoay bọc da.
Im lặng thường xuyên ngự trị trong căn hầm và ở đây luôn luôn khá mát.
Thông thường Léon vẫn nghỉ xả hơi một thời gian ngắn trong ngôi mộ bê tông yên tĩnh này.
Max mở tủ sắt. Chiếc đĩa thép dày xoay tròn một cách lặng lẽ trên các bản lề nhẵn bóng. Một tiếng rì rào khe khẽ vang lên, kế tiếp là một tiếng cạch. Max mở cái sào huyệ được bố trí dưới đường trượt cùng với tấm ván lớn che khuất những hộc tiền. Lúc bấy giờ Charlie và Nels mới dẹp cái xe rùa lớn va bắt tay vào việc. Max, ngồi đối diện với Léon phía trước bàn giám đốc, giở tấm phủ vải phủ màu đen bảo vệ máy tính, một bộ máy bằng kim loại sơn xanh và thép mạ kềnh. Anh ta mở cuốn sổ ra và cởi áo vét. Léon chợt nhận thấy anh ta dùng tay áo ngược theo mốt cũ.
Lúc này, chỉ còn nghe thấy tiếng lách cách của máy tính và tiếng lào xào của giấy bạc trên quầy.
Quá mệt mỏi, Léon nhắm mắt lại. Trên màn mí mắt của ông có nhiều vết ánh sáng đỏ đang nhảy múa. Ông tự hỏi Stanley có thể nói gì với gì mình.
Phải chăng tất cả đã thật sự chấm dứt? Có phải Roger Dolan đã bảo cho ông ta rằng ông ta dã bị cách chức? Không, không thể được. Ông, một viên chức quá lâu năm, quá trung kiên như thế này mà lại để cho một thằng oắt con như Nagel bảo vào mặt là hãy đi nhặt bóng hay sao? Không, khi đến lúc đó phải chính là ông chủ, đích thân ông Vince, thông báo cho Léon. Hoặc có thể Roger Dolan...
nhưng Nagel thì... không được!
Trong trường hợp này, Nagel muốn gì ở ông ta? Có lẽchỉ báo tin rằng từ nay trở đi gã sẽ lãnh một phần quan trọng trong số lợi nhuận. Léon đành phải buồn rầu chấp nhận tình huống này.
Nhưng giả sử Stanley vẫn không bằnglòng với phần Léon được lãnh. Gã đã làm nên trò trống gì để cho xứng với đặc ân đó? Phải gã đâu có tích sự gì ở “Monte - Carlo”? Ồ! Chỉ khệ nệ trên lưng một con ngựa cùng với bà vợ của Léon, ngủ với cô ta, uống không mất tiền loại rượu mạnh ngon nhất, chỉ đại loại như thế! Có hợp lý hay không khi tuồn thêm tiền cho những điều kiện đó?
Câu chuyện này mới khiến cho Léon đau đầu hơn hết! Thật là rối tơi bời! Đã thế, trong thời gian gần đây, tất cả mọi việc đều làm cho Léon rối trí, tất cả đều khiến ông mệt nhọc. Tâm trí ông cứ tưởng như sắp sửa ngã xuống một vực thẳm mờ mịt vừa tối tăm vừa sôi sục. Và gần như ông tiếp nhận hiện tượng này với tất cả sự thích thú.
Nagel...Nagel...Nagel... cái tên vang dội trong đầu óc ông như một tiếnr chuông báo tử. Nhưng tên thối tha sắp sửa bị thanh toán. Không trễ hơn đêm nay. Và nếu gã thoát khỏi ly cô - nhắc, Léon sẽ bắn gục gã. Như một con chó ghẻ.
Nhiều âm thanh quen thuộc xua tan nỗi lo sợ của ông. Tiếng va chạm của những xấp bạc trên bàn. Tiếng sột soạt của tiền giấy. Tiếng thì thầm của đám kế toán viên.
Tất cả đều yên tĩnh, tất cả đều thanh thản. Tuy nhiên, tận trong đáy lòng Léon, đang có loài thú dữ ẩn núp, cuộn mình lại:
nỗi khao khát điên cuồng được giết chết Nagel. Vẫn không mở mắt, ông lấy một viên thuốc anh thần và nuốt chửng. Ông ta khoanh cánh tay và cúi đầu, lắng nghe, mơ mộng, chờ đợi.
Thế rồi, chợt có một tiếng động nghe đùng đục bất thường.
Ông lười biếng mở mắt. Tưởng sẽ phát hiện vài xấp bạc trên tầng hầm, ông chuẩn bị sạc cho Charlie hoặc Nels một trận vì tội vụng về của bọn họ.
Những ông không thấy xấp bạc nào cả. Ngay cái liếc mắt đầu tiên, ông nhận thấy Max và hai nhân viên kế toán đã biến thành những bức tượng khiếp đảm.
Lúc này bọn họ như đang đứng yên để chụp một bức hình kinh hoàng. Ánh mắt của Léon quay về phía thang máy; mặt ông không còn một giọt máu, trở nên xám ngoét.
Bóng người đứng ở cửa thang máy mở rộng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đội một cái mũ xẫm màu, đen một mặt nạ đen khoét hai lỗ kì cục ở chỗ đôi mắt, mang đôi giày cà tàng màu đen và găng tay bằng da cũng màu đen. Một khảu súng săn đã được cưa nòng cho ngắn bớt kẹp bên hông gã, chĩa vào những người đang ở trong căn hầm. trông gã giống hệt một con quỷ trong chiếc áo choàng ghê rợn, hoặc tên một phù thuỷ nổi lên bằng ma thuật từ cõi hư vô. Lúc đó Léon lại nhận thấy nhiều gói đồ được liệng xuống từ khung cửa sập trên nóc buồng thang máy. Một bóng người khác, ăn mặc như gã đầu tiên, nhưng cao hơn và gầy hơn, vừa nhảy xuống bên cạnh đồng bọn.
Léon cố lấy lại bình tĩnh. Một ý nghĩ đầu tiên rõ ràng hiện ra trong đầu; lần đầu tiên từ nhiều năm, đêm hôm nay ông có mang theo vũ khí.
Gã cao gầy chỉ có một súng lục, gã nhặt hai gói đồ và bước vào căn hầm.
Không ai hé môi. Một mùi hôi nồng nặc xông vào mũi Léon.
Cảnh tượng này - hai bóng đen, những bộ mặt đờ đẫn vì khủng khiếp của Charlie, Nels và Max – có một vẻ gì huyền hoặc., giả tạo, như một màn kịch thái quá. Charlie và nels đang dựa lưng vào quầy tiền! max trông còn tái mét hơn cả ngày bình thường. Khuông mặt anh ta như vừa được quét vôi. Đôi mắt cứ trở nên lờ đờ, thậm chí hơi lé đi dưới tác dụng của sợ hãi.
Léon ông giơ hai bàn tay lên. Những người khác liền noi gương ông, và Max thậm chí còn sốt sắng đến nỗi có lúc anh ta như một nghệ sĩ múa đang nhón chân. Gã mang mặt nạ có dáng người thấp hơn (hơi còm, dường như lớn tuổi hơn, kém nhanh nhẹn hơn gã kia) đột nhiên ra lệnh cho Léon bằng một giọng khàn và nghiêm. Gã không để lộ vẻ khiếp sợ nào và coi thường những hiệu lực quá quen thuộc với bọn tài tử không tự tin vào mình.
Ê, Bertuzzi! Ra khỏi bàn giấy.
Tôi đứng đâu bây giờ?
Đây.
Khẩu súng săn chỉ định bàn của Max cho ông. Léon không bỏ tay xuống, di chuyển về phía Max. Tình thế bắt đầu sáng tỏ trong đầu óc ông. Ông cẩn thận quan sát những cử động từ hai bóng đen. Bọn chúng không có vẻ gì quen biết.
tuy nhiên có một điều chắc chắn:
ông đang đối đầu với những tay chuyên nghiệp. Ông đã từng gặp khá nhiều loại này trong suốt đời mình. Và hai tên kia quả thật thuộc hạng cừ, hoàn toàn bất động, ông ta quan sát chúng với sự dửng dưng, gần như khâm phục và không còn cảm thấy sợ hãi một chút nào. Quả tim mệt mỏi của ông đã lấy lại nhịp đều đặn và sắc mặt đã phần nào trở lại như trưóc.
Rõ ràng, chúng đã vào căn hầm qua khung cửa sập của buồng thang máy.
Nhưng làm cách nào, Léon tự hỏi, chúng có thể tới được nơi đó? Có phải Artie hoặc Benny Coca đã tổ chức vụ này? Có phải chúng đã đẻ cho hai tên cướp vào qua cánh cửa bọc sắt của hành lang? Sao lại thế được! Chỉ một mình Léon có chìa khóa... thế mà... nhưng không! Stanley cũng có một chìa! Nhưng làm sao Stanley có thể để cho đồng bọn đi qua mà không gây ra sự chú ý đối với benny hoặc Artie.Vụ này, ta càng suy nghĩ càng thấy có nhiều điều bí ẩn. Ông tưởng tượng ra đủ mọi loại mưu mô kinh khủng. Phải chăng Artievà Benny đã bị Nagel mua chuộc? Phải chăng tất cả bọn chúng cùng liên minh để nhất định tiêu diệt ông?
Một mưu đồ quái ác để kết liễu cuộc đời ông? Có phải tất cả bọn chúng, không loại trừ một tên nào, đều chống lại ông? Tim ông bắt đầu đập như điên cuồng. Tư tưởng ông quay cuồng trong một cơn lốc nghi ngờ và căm hận một cách mù quáng. Ông ngờ vực cả những điều không thể có! Phải, nhưng sự hiện diện của hai bóng đen cũng là điều vô lý nhất.
Bóng thấp nhặt một túi vải và mở các hộc bàn của Léon, có lẽ để vơ những thứ khí giới có thể có. Trong lúc đi ngang qua gã chộp luôn chai cô - nhắc của ông. Bọn ngu đần đáng thương hại! Mối tiện cảm đồng nghiệp mà ông vừa cảm thấy đối với lũ vô dụng suýt xui khiến ông báo cho chúng đề phòng. Nhưng mà thôi... Mặc kê chúng! Chỉ cần một hớp rồi...
Trong thời gian này, gã cao nhanh chóng gom những chồng giấy bạc trên quầy lại. Chúng xuất hiện tại đây chưa quá hai phút. Các cử động của chúng mềm dẻo, chính xác và mau lẹ, diường như đã được tính toán trước từng chi tiết. Các chồng giấy bạc màu xanh lá cây tuần tự biến mất. một trong những hộp vàng đã niêm phong lại được mở ra và toàn bộ số tiền trong đó được trút vào cái túi vải. Chúng xem xét kĩ các hộp khác.
Léon ngây ngất lên. Đôi mắt đen của ông như bốc lửa vì điên rồ. Chuyện gì sẽ xảy đến với Nagel? Làm cách nào để khử gã? Bắn gã tại sao không? Tại sao lại tự hạ mình để đầu độc gã?Đó là một hành động hèn nhát. Ông đâu là người bất tài? Dù có bị trừng phạt ông cũng đâu có ngán. Phải nhất định ông phải hạ sát đối thủ. Như thế mới thẳng thắn hơn, mới chính đáng hơn; như thế mới giống như lúc ông đã thắt cổ Charles Eagan năm 1927.
Mặc cho chúng lấy chai cô - nhắc đó đi! Và mặc cho chúng chết! Léon vẫn còn khẩu súng lục trong mình và đó mới là điều chủ yếu. Ông sẽ khử Nagel bằng cách ném gã xuống biển thật xa, ở ngoài khơi. Một đôi giày sẽ biến mất dưới mặt nước đen và bóng loáng, và chỉ có vài tinh thể muối biển đánh dấu vị trí nấm mồ của Nagel.
Tên cướp đang đổ hết tiền ra khỏi chiếc xe rùa. Léon chợt phấn chấn hơn:
cần phải nghĩ đến vấn đề trực tiếp đang đặt ra cho ông. Làm sao ông có thể để cho sự việc diễn ra thế này? Ông đang bị cướp! rồi đây nghiệp đoàn sẽ nói gì?
Và ông Vince? Và ông Dolan? Kể từ khi ông ở trong nghiệp đoàn, chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra. Thật khó mà tin được mấy tên này dám cả gan tổ chức một vố chống lại nghiệp đoàn. Chẳng những tổ chức mà còn thực hiện nữa. Chúng thực tình tin tưởng có thể thoát đưuợc hay sao? Loại người diên gàn này vẫn còn hay sao?
Phải tin là còn, bởi vì hai tên vô dụng vẫn đang dồn những bó tiền vào trong hai cái túi vải. Léon đưa mắt nhìn theo các bó bạc màu xanh lá cây. Vụ này đáng giá bao nhiêu nhỉ? Một phần tư triệu? Ba trăm nghìn đô la? Ông nhớ rất rõ tháng vừa qua là tháng hết sức ngon lành. Có lẽ còn hơn một phần tư triệu. Và tất nhiên, ông bực mình nghĩ, trong đó có cả số tiền của riêng ông cùng với donh thu chưa trừ các chi phí của nhà hàng và phòng đánh bạc.
Này... - Max West chợt kêu lên.
Im mồm đi! - Gã thấp bé bảo.
Tôi không muốn chết! đừng làm thế... Tôi còn có một đứa con gái nhỏ...
Bọn này không phải là kẻ sát nhân, - gã kia đáp. – Bọn này cần tiền chứ không phải cần anh.
Max nhận ra điều đó, nhưng không phải vì thế mà ông ngừng run được.
Léon thở đều. Không hai gã này không phải là bọn giết người. Vả lại trong bọn trộm cướp thường vẫn rất ít kẻ giết người.
Chúng không có lý do gì để bắn Léon và đồng bọn của ông. Léon chợt nhận thấy những cuộn đồ để trên mặt đất:
băng dính, dây điện.Chắc chúng chỉ trói cả bọn lại và bịt miệng.
Cuối cùng gã cao lớn đã vét sạch tủ sắt. Gã bắt đầu buộc chặt các túi vải đã ních đầy tiền. Gã thấp nhỏ kéo đồng hồ quả quít cũ có sợi dây xích từ trong cái túi nhỏ ra để xem giờ, rồi ra lệnh cho Charlie và Nels quỳ xuống. Gã trói chặt cà hai bằng sợi dây điện và dán băng dính lên miệng và mí mắt của các nạn nhân.
Gã lập lại trò đó với Max West. Đột nhiên, đúng lúc tới phiên Léon, hai tên cướp quay vụt người về phía thang máy.
Chiếc thang máy phát ra một tiếng vù vù giống như âm thanh bị bóp nghẹt của một chiếc ác - nô - ni - ca. Cánh cử đóng lại; ánh sáng bên trong buồng chợt biến mất ở trên khung cửa sổ nhỏ bằng kính gắn song sắt bố trí trong cánh cửa thềm cầu thang.
Nòng một khẩu súng lục ấn mạnh vào hông Léon. Giọng của tên cướp cao lớn bộc lộ một nỗi hoảng hốt. Gã thấp nhỏ đứng im tại chỗ, khẩu súng trường cũng không động đậy. Thang máy chạy lên khiến chúng kinh ngạc. Vậy là chúng không hay rằng Stanley cũng có một chìa khóa.
Chuyện gì thế, Bertuzzi? Ai sắp xuống đấy?
Viên phụ tá của tôi.
Cái gì?
Anh ta tên là Stanley Nagel.
Léon cau mày. Ông không còn tỉnh táo được nữa. Bất thần, một ý nghĩa điên loạn vụt đến trong đầu. Lý trí đang dao động của ông, sau một lát do dự, nghiêng về phía hắc ám.
Tốt hơn hết các anh hãy để cho tôi trở về bàn của mình, - ông dịu dàng bảo. - Nếu anh ta không trông thấy tôi khi cánh cửa sắp mở ra trong chốc lát, anh ta sẽ nghi ngờ. Và nếu anh ta đóng cửa trở lại và cho thang máy chạy lên thì các anh rồi đời.
Gã thấp nhỏ đưa mắt nhìn ông với vẻ băn khoăn. Qua những lỗ khoét một cách vụng về trên chiếc mặt nạ, ông có thể trông thấy hai con mắt màu xám, vẻ tàn nhẫn có nhiều nếp nhăn hình chân ngỗng của tuổi già. Qua ánh mắt đó, gã tỏ vẻ thuận theo ý kiến của Léon.
Léon liền ngồi vào bàn làm việc. Ông canh chừng sự xuất hiện của Stanley.
Ông không còn chịu trách nhiệm về hành vi của mình nữa và cóc cần gì hết.
Ông sắp làm điều phải làm. Nagel sắp chết. Hậu quả sẽ ra sao, Léon thừa biết rõ. Nu điều đó không quan trọng một chút nào.
Tiếng vù vù chợt ngừng, buồng thang máy đã đến tầng trệt.
Một cơn giật mình ở bên trong làm rung động cả người Léon. Thế giới chung quanh chỉ còn là nỗi bàng hoàng và cực kỳ căng thẳng! Léon đã cùng một lúc biến thành Chúa, đao phủ, quan tòa và biện lý. Đoạn đời đã qua, những giai đoạn khốn khổ của ông đã khoác một chiếc áo choàng trung thực đầy ngây thơ. Cơn bột phát này đang từ từ mở cánh cửa mê say. Bức màn mâ đen tối với những ánh phản chiếu nóng cháy xuồng thấp dần. Tất cả nỗi đắng cay, tất cả cơn tức giận tịch tụ suốt đời ông giờ đây đang chạy trong khắp các mạch máu.
Trán ông mướt mồ hôi. Trong túi áo vét, khẩu súng lục đè xuống thật nặng. Hai bàn tay phát run lên mà ông không sao chế ngự được.
Thế là, ông sắp xả hết cả băng đạn? Ông sắp bị “đi đời” vì một tên đểu cáng oắt con có mái tóc bàn chải, vì một gã thư sinh giả hiệu? Cái tên có cặp mắt xanh đã cướp đoạt vợ ông, công việc tài sản ông, và giờ đây, căn cứ những việc hiển nhiên, đang muốn lấy cả tính mạng của ông nữa.
Hai bóng đen đã áp sát người vào bức tường trong cùng. Thang máy vẫn còn ở phía trên.
Mối căm hận Léon mang trong lòng đối với Stanley Nagel đang thiêu đốt, đang vò xé ông. Nagel... Nagel... Nagel... Ông tự thấy mình bị một lũ gồm vô số những tên đểu giả oắt con, với nhiều tiếng cười khẩy trơ trẽn, đang thâm nhập vào nghiệp đoàn tống cổ. Bọn chúng không có quyền gì hết. Chúng đâu có công lao gầy dựng nên nghiệp đoàn, chúng đâu có công lao phát triển nghiệp đoàn. Lũ thối tha đó có biết gì đâu, về những thời gian khốn khổ và những cuộc tranh giành bẩn thỉu trong quá khứ? Chúng không kính trọng bất cứ gì. (Thang máyu lại bắt đầu kêu vù vù). Vũ trụ của chúng chỉ giới hạn trong cái văn phòng sang trọng của giới làm ăn và các trường trung học dành riêng cho con nhà quyền quý. Chúng đã không lớn lên bằng sức mạnh của cổ tay, không hề biết tới nỗi đau đớn cũng như buồn chán. Chúng đã không chiến đấu một cách thẳng thừng để làm giàu. Chỉ được cái tài làm tình với những người đàn bà như vợ của Léon, liếm gót giày của những tên có vai vế ở Las Vegas, đòi phần lớn hơn trong số tiền lời của Léon...
Cửa thang máy chợt mở.
Thằng oắt con thối tha! Thằng ghê tởm! – Ông vừa hét to vừa đưa khẩu súng lục lên.
Stanley trông thấy khẩu súng trước khi hai tên cướp kịp can thiệp. Gã cuối người xuống và muốn rút khẩu súng của mình ra; nhưng Léon đã vừa siết cò vừa bật lên tiếng cười khanh khách. Gã trút cả băng đạn vào Stanley khiến người gã xoay tròn, ngã gục xuống trong buồng thang máy, trong lúc nhiều đóa hoa đỏ tươi nở rộng trên ngực áo sơ mi của gã.
Gã chỉ bắn được một phát và viên đạn trúng vào giữa bụng Léon. Léon buông rơi khẩu súng, chệnh choạng. Cuối cùng ông nặng nề quỵ xuống trên đầu gối. Một cơn đau ghê gớm kẹp lấy ông; ông mỉm cười với vẻ sáng suốt một cách kỳ lạ, trong lúc mắt nhìn lên nền bê tông. Khói thuốc súng nồng nặc cuồn cuộn loang ra trong bầu không khí imlặng bất thần úp chụp xuống. Không hề có một tiếng động nào vang ra từ các tầng phía trên:
chiều dày của bê tông đã hấp thu âm vang dữ dội của những tiếng súng nổ. Stanley giãy người lên một lần cuối. Léon đổ người xuống. Những quầng đen của cặp mắt ông giờ đây giống như những vết bồ hóng. Nước da ông trắng như tuyết.
Một lần nữa, ông đã giết người. Một lần nữa... Ông đã loại trừ được kẻ sắp tiêu diệt mình. Ông lại chiếm cứ đỉnh thang. Ông chưa chết. Ông vẫn còn sống...
Những cơn đau đớn đang làm cho ông muốn tắt thở chỉ chức cướp mất vinh quang của ông. Ngay lúc chìm dần trong một cơn mê man ấm áp, ông vẫn cố thì thào cái tên nạn nhân trước kia của mình:
Charlie Eagan.
Bóng đen của hai tên cướp dường như bất thình linh sống lại. Chúng khoác hai túi tiền lên vai, lao vào thang máy, bước qua xác chết của Stanley để leo lên nóc buồng, và biến mất trong bóng tối yên tĩnh của lồng thang máy thỏang mùi dầu nhớt. Chiếc thang dây dài lắc lư chạm vào vách.