Dịch giả: Phạm Hương Trà
Chương 8

- Không may cho Honey Taft đã sinh vào một gia đình quá thành đạt. Ông bố đẹp trai của cô là người sáng lập và chủ tịch một hãng máy tính lớn ở Memphis Tennessee, bà mẹ duyên dáng là nhà di truyền học, và hai chị gái sinh đôi của cô cũng quyến rũ, thông minh và đầy tham vọng như cha mẹ họ. Nhà họ Taft nằm trong số những gia đình xuất chúng nhất ở Memphis.
Honey xuất hiện một cách phiền toái khi các chị cô được sáu tuổi - Honey là một sơ xuất nhỏ của chúng tôi, - mẹ cô nói với bạn bè. - Tôi đã muốn phá thai nhưng Fred phản đối. Bây giờ thì anh ấy lại tiếc.
Trong khi các cô chị nồi trội ở mọi nơi mọi lúc thì Honey chỉ luôn ở mức làng nhàng. Họ sáng láng, còn Honey mờ nhạt. Các chị cô học nói khi chín tháng còn Honey cho đến lúc gần hai tuổi mới thốt ra được từ đầu tiên.
- Chúng tôi gọi nó là "con lật đật". - Cha cô cười. - Honey là con vịt xấu xí của.gia đình Taft. Có điều tôi không bao giờ nghĩ sẽ có ngày nó hoá thành thiên nga.
- Không phải Honey xấu xí, nhưng cũng chẳng thể bảo cô bé là xinh đẹp. Cô trông bình thường, với khuôn mặt gày quắt, một nhúm tóc vàng hoe và một thân hình chẳng đáng ghen tỵ. Cái mà Honey có là tâm tính vui tươi, hiền dịu lạ thường, một phẩn chất chẳng lấy gì làm quý hoá trong một gia đình ganh đua nhau về tham vọng như vậy.
Từ khi còn bé tý, mong ước lớn nhất của Honey đã làm sao cho bố mẹ cùng các chị vừa lòng và yêu quý cô. Đó là một cố gắng vô ích. Bố mẹ cô bận rộn với sự nghiệp của họ, và các chị cô còn mải đoạt vương miện trong các cuộc thi hoa hậu và giành học bổng.
Vô tình hay hữu ý, cả gia đình đã gieo vào Honey mặc cảm thua kém sâu xa.
Ở trường trung học, Honey nổi tiếng với biệt hiệu "cô dựa tường". Cô một mình đến dự các bữa tiệc khiêu vũ của trường, luôn cười mỉm, cố không tỏ ra mình thảm hại đến mức nào, vì cô không muốn làm người khác mất vui. Cô nhìn các chị được những chàng trai nổi tiếng nhất trường đến tận nhà đón đi, để rồi sau đó lủi thủi về phòng mình đánh vật với bài tập. Và cố nén khóc.
Vào những dịp cuối tuần và kỳ nghỉ hè, Honey kiếm được tiền tiêu vặt nhờ trông trẻ. Cô thích chăm sóc trẻ con, và lũ trẻ yêu quý cô. Khi nào không làm việc, Honey đi thám hiểm Memphis một mình. Cô đi thăm Graceland nơi Elvis Presley đã từng sống và đi dạo phố Beale, nơi nhạc blue ra đời. Cô lang thang khắp bảo tàng Pink Palace và Cung thiên văn. Cô tham quan bể cá.
Honey luôn luôn đơn độc.
Cô không hề biết cuộc đời cô sắp biến đổi hoàn toàn.
Honey biết nhiều bạn gái cùng lớp cô đã được nếm mùi tình ái. Họ bàn luận không ngớt ở trường:
- Đằng ấy đã ngủ với Ricky chưa? Thật đáng mặt lắm…
- Joe tới được cực điểm rồi đấy…
- Đêm qua tớ đi với Tony. Mệt quá! Anh chàng hung thật! Đêm nay tớ phải "làm lại" mới được…
Honey đứng nghe bọn họ xì xào, lòng đầy nỗi ghen ty cay đắng và một cảm giác rằng cô sẽ không bao giờ được biết nó ra sao. Ai cần đến mình cơ chứ!
Một tối thứ sáu, trường có vũ hội. Honey đã định không đi, nhưng cha cô bảo.
- Này con, bố thấy lo đấy. Bố nghe các chị con kể, con là "cô dựa tường", và con không đi khiêu vũ vì con không có ai hẹn hò cả.
Honey đỏ mặt.
- Không đúng, - Cô nói. - Có người hẹn con rồi, và con sẽ đi.
Lạy trời đừng cho bố hỏi ai hẹn với mình, Honey thầm khấn.
Bố cô không hỏi.
Thế là Honey lại lóc cóc đến vũ hội, ngồi trong xó quen thuộc của cô nhìn mọi người nhảy và vui thú.
Và rồi phép màu đã xuất hiện.
Roger Merton, đội trưởng đội bóng đá và là chàng trai được ái mộ nhất trường đang cãi nhau với cô bồ trên sàn nhảy. Gã đang say.
- Đồ khốn nạn ích kỷ! - Cô ta hét.
- Đồ con đĩ ngu ngốc!
- Đi mà bắt vít lấy một mình.
- Tao mà lại phải bắt vít một mình. Tao sẽ bắt vít con khác. Bất cứ con nào, tao muốn là được.
- Cứ việc! - Cô ả đùng đùng bỏ ra khỏi sàn nhảy.
Honey không thể bỏ ngoài tai câu chuyện.
Merton bất chợt thấy cô đang giương mắt ngó gã.
- Nhìn cái con mẹ gì hả? - Gã nói líu ríu.
- Có gì đâu. - Honey nói. - Tôi sẽ cho con đĩ ấy biết tay? Cô tưởng tôi không cho nó biết tay được hả?
- Tôi… có.
- Đúng rồi. Làm một… ly nhé!
Honey ngập ngừng. Merton rõ ràng đang xỉn.
- Tôi không…
- Tuyệt! Tôi có một chai trong xe.
- Tôi không nghĩ là tôi…
Gã chụp lấy cánh tay Honey và lôi cô ra khỏi phòng. Cô đi theo bởi vì không muốn gây lộn khiến mọi người chú ý tới.
Ra ngoài, Honey cố gỡ ra.
- Roger, tôi chẳng chẳng hay ho gì đâu, tôi…
- Cô em là cái đếch gì vậy, chim non hả?
- Không, tôi…
- Thế thì được. Tới đi.
Gã dòng cô tới xe và mở cửa. Honey đứng ngẩn ra giây lát.
- Vào đi - Tôi chỉ ngồi một lát thôi đấy, - cô nói.
Cô chui vào xe chỉ vì không muốn làm phiền lòng Roger. Gã nhảy vào ngồi cạnh.
- Chúng ta sẽ cho con ngốc ấy biết thế nào là lễ độ - Gã lôi ra chai bourbon. - Đây!
Honey mới chỉ uống một lần và cô ghét rượu. Nhưng đây là Roger mời. Hắn còn muốn g!!!8627_8.htm!!! Đã xem 573770 lần.


© 2006 - 2024 eTruyen.com