Chương 1

Trang đầu tiên cuốn nhật ký của Leslie Stewart viết:
"Nhật ký thân mến: Sáng nay ta đã gặp người đàn ông ta sẽ lấy làm chồng "
Một lời tâm sự giản dị và lạc quan, không thể là dấu hiệu báo trước cho hàng loạt những bi kịch sau này.
Đó là một ngày đẹp trời, đẹp đến nỗi không ai có thể nghĩ tới sự xui xẻo hay dám để xảy ra điều gì sai sót. Leslie Stewart không tin lắm vào chiêm tinh học, nhưng sáng hôm đó, khi ngẫu nhiên giở tờ báo Lexington Herald Leader ra, mục Dự báo tương lai bằng chiêm tinh của Zoltaire bỗng đập vào mắt nàng:
" dành cho những người thuộc mệnh leo ( từ 23/7 đến 22/8 ): vào đầu khoảng thời gian này bạn sẽ có tính yêu trong cuộc đời mình. Bạn đang ở đỉnh cao của sự sung mãn và nên chú ý tới một sự kiện thú vị sẽ đến với mình. người đến với bạn thuộc mệnh virgo. hôm nay là ngày của tình yêu, hãy chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận nó".
Chuẩn bị để đón cái gì nhỉ? Leslie thờ ơ nghĩ. Ngày hôm nay sẽ trôi qua như mọi ngày khác. Chiêm tinh học đúng là thứ vớ vẩn.
Leslie làm việc cho công ty quảng cáo Bailey & Tomkins ở Lexington, Kentucky. Lịch công việc hôm nay của nàng có ba cuộc gặp vào buổi chiều. Đầu tiên là với công ty Kentucky Fertilizer, những người này rất khoái chiến dịch quảng cáo nàng đang làm cho họ, họ muốn đẩy nhanh tiến độ hơn nữa và rất thích câu mở đầu, "Néu bạn muốn thưởng thức mùi thơm của hoa hồng...". Cuộc gặp thứ hai là với công ty Breeders Stud và thứ ba là với công ty Than Lexington. Vậy mà là ngày của tình yêu ư?
Ngoài hai mươi tuổi, với thân hình mảnh mai, gợi cảm, Leslie Stewart là một nữ thư ký thạo việc. Mắt nàng mầu xanh, hai gò má hơi cao và mái tóc mềm, dài, với kiểu cách đơn giản nhưng thanh lịch. Một người bạn của Leslie từng bảo nàng "Với nhan sắc của em, thêm chút đầu óc và một chỗ dựa, em có thể có cả thế giới này".
Leslie xinh đẹp và có chỉ số IQ là 170. Nhưng nàng ko cho hình thức là một lợi thế của mình. Đàn ông chỉ muốn nhanh chóng yêu và hỏi nàng làm vợ chứ không mấy ai trong số họ chịu bỏ thời gian tìm hiểu nàng.
Là một trog hai thư ký, Leslie đồng thời cũng là người phụ nữ duy nhất trong số mười lăm nam nhân viên khác của công ty. Chưa đầy tuần lễ đầu tiên, Leslie đã thấy mình thông minh hơn tất cả bọn họ. Đây là một khám phá nàng giữ riêng cho mình.
Ngay từ đầu, hai sáng lập viên của công ty, Jim Bailey, một gã béo phì, gần bốn mươi tuổi với giọng nói nhẹ nhàng, và Al Tomkins, trẻ hơn Jim khoảng mười tuổi, khá nhanh nhẹ, đã lần lượt, từng người một, mời Leslie lên giường với họ. Nàng chấm dứt "ý tưởng" đó của cả hai, bằng câu trả lời rất đơn giản, "Còn nhắc đến một lần nữa, tôi sẽ đi".
Chuyện chấm dứt tại đó. Leslie là một nhân viên rất có giá không thể mất được.
Trong tuần làm việc đầu tiên, vào giờ uống cà phê, Leslie đã kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười.
"Một bà tiên hứa tặng cho ba người đàn ông mỗi người một điều ước. Người đầu tiên nói "Ước gì tôi thông minh thêm 25% nữa". Bà tiên gật đầu và rồi người kia reo lên "Ô` giờ đây tôi đã thông minh hơn rất nhiều".
"Người thứ hai thì "Ước gì tôi thông minh hơn 50% nữa". Bà tiên gật đầu và người này mừng rỡ "Thật tuyệt vời, giờ đây tôi đã biết nhiều điều mà trước đó tôi không biết".
"Người thứ ba nói "Ước gì tôi thông minh thêm 100% nữa". Bà tiên gật đầu và anh chàng này biến thành một phụ nữ".
Leslie nhìn mọi người, chờ đợi. Tất cả bọn họ chằm chằm nhìn lại nàng và không ai cười.
Ngày của tình yêu như chiêm tinh dự báo ấy bắt đầu lúc mười một giờ. Jim Bailey bước vào phòng làm việc bé xíu của Leslie nói: "Chúng ta có khách hàng mới. Tôi muốn cô lo cho việc này".
Leslie đang phụ trách nhiều việc hơn bất kỳ ai ở công ty, song nàng thấy tốt nhất là không phản đối.
"Được thôi. Thế đó là cái gì?".
"Không phải là cái gì mà là ai. Cô đã nghe đến cái tên Oliver Russell chưa?".
Ai mà chẳng biết đến cái tên ấy. Đó là một luật sư của đại phương đang tranh cử chức Thống đốc bang, gương mặt anh ta trưng đầy trên các tấm bảng quảng cái đặt ở khắp Kentucky này. Ơ' tuổi 35, với một danh tiếng khá lầy lững, anh ta được đánh giá là người có năng lực nhất của bang. Russell đã làm hàng loạt những cuộc nói chuyện trên các kênh truyền hình chủ yếu của bang, như WDKY. WTVQ, WKYT,... và trên các đài phát thanh nhiều người nghe nhất trong vùng, như WKQQ và WLRO. Rất đẹp trai, mang dáng dấp của một vạn động viên điền kinh, với mái tóc đen, hơi tối, đôi mắt cũng đen và nụ cười ấm áp. Anh ta cũng có tiếng là đã từng qua đêm với vô số quý bà ở Lexingaton.
"Có, tôi có nghe tiếng anh ta. Thế chúng ta sẽ phải làm gì?".
"Chúng ta sẽ giúp Russell giành ghế thống đốc bang. Anh ta đang trên đường đến đây."
Oliver đến muộn mất vài phút. Ngoài đời nom anh còn hấp dẫn hơn trong ảnh.
Russell nở nụ cười cởi mở khi được giới thiệu với Leslie.
"Tôi đã được nghe nói nhiều về cô. Tôi rất vui vì cô sẽ là người chịu trách nhiệm vận động, tuyên truyền cho tôi".
Anh ta không có vẻ gì như Leslie đã tưởng tượng. Đó là một người đàn ông chân thực và thẳng thắn. Tự nhiên, nàng thấy luống cuống.
"Tôi.. à, cảm ơn. Xin mời ông ngồi".
Oliver Russell ngồi xuống ghế.
"Nào, chúng ta bắt đầu nhé". Leslie gợi ý. "Tại sao ông muốn ứng cử vào vị trí Thống đốc bang?".
"Rất đơn giản. Kentucky là một bang tuyệt vời. Chúng ta đã biết điều đó vì chúng ta sinh ra ở đây, và chúng ta có thể tận hưởng sựu tuyệt diệu của nó. Nhưng, ở nhiều nơi khác, họ lại cho rẳng chúng ta giống một bầy mọi. Tôi muốn thay đổi cái nhìn này. Kentucky từng có nhiều điểm nổi trội hơn cả mười hai bang khác cộng lại. Lịch sử của nước Mỹ bắt đầu từ đây. Kentucky đem tới cho nước Mỹ hai vị Tổng Thống. Đây là nơi chôn rau cắt rốn của Daniel Boone, Kit Catson và Judge Roy Bean. Chúng ta có phong cảnh đẹp nhất thế giới, những dòng sông, những cánh đồng cỏ xanh ngát, tất cả mọi thứ. Tôi muốn cả thế giới này phải biết điều đó".
Anh nói đầy thuyết phục, còn Leslie hoàn toàn bị cuốn hút. Nàng chợt nhớ tới câu chiêm tinh "Vào đầu khoảng thời gian này bạn sẽ có tình yêu trong cuộc đời mình... Hôm nay sẽ là ngày của tình yêu, hãy chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận nó."
Russell nói tiếp. "Chiến dịch vận động sẽ không thể thành công nếu như cô không có niềm tin mãnh liệt vào điều này như tôi".
"Tôi tin chứ". Leslie nói nhanh. Có quá nhanh ko nhỉ? "Tôi sẽ quan tâm tới việc này." Nàng ngập ngừng một chút. "Cho phép tôi hỏi ông một câu có được không?".
"Vâng!".
"Ông thuộc mệnh nào?".
"Virgo".
Sau khi Oliver Russell ra về, Leslie đến ngay văn phòng của Jim Bailey. Nàng nói "Tôi thích anh ấy. Russell là người chân thực. Anh ấy sẽ là một thống đốc tốt đấy."
Jim nhìn nàng, soi mói "Không dễ thế đâu".
"Thế à? Tại sao không?".
Bailey nhún vai, nói "Tôi không biết. Có cái gì đó tôi không giải thích được. Cô đã nhìn thấy Russell trên các tấm biển quảng cáo và trên các kênh truyền hình chưa?"
"Rồi".
"Ơ`, thì thế đấy!".
"Tôi ko hiểu, tại sao cơ?".
"Không ai biết chắc, nhưng có khá nhiều chuyện đồn đại. Một trong những chuyện đó là Russell dường như có ai đó sau lưng cung cấp cho anh ta tiền để ra tranh cử, và không hiểu lý do nào đấy bỗng lại bỏ rơi anh ta".
"Đúng lúc cuộc vận động tranh cử của anh ta đang ở lợi thế ư? Điều đó e không hợp lý lắm, Jim ạ".
"Tôi biết".
"Thế tại sao Russell lại tìm đến chúng ta?"
"Vì anh ta muốn. Tôi thấy anh chàng này nhiều tham vọng đây. Và rất muốn làm một cái gì đó khác người. Russell muốn chúng ta tiến hành một chiến dịch quảng cáo có hiệu quả nhưng lại ko muốn mất nhiều tiền. Anh ta không có khả năng chi hơn nữa. Tất cả những gì chúng ta sẽ làm cho anh ta là sắp xếp các buổi phỏng vấn, các cuộc diễn thuyết viết báo, những việc tương tự như thế...". Bailey ngừng lại một chút, lắc đầu. "Trong khi đó đương kim Thống đốc Addison đang tốn bạc triệu cho cuộc tranh cử đấy. Xem ra Russell không phải là tay vừa đâu. Anh ta là một luật sư giỏi, rất có danh tiếng trong ngành của mình. Tôi cho rằng Russell sẽ là một vị thống đốc khá, nếu trúng cử".
Đêm hôm đó, Leslie bắt đầu trang nhật ký bằng câu:
Nhật ký thân mến: Sáng nay ta đã gặp người đàn ông ta sẽ lấy làm chồng.
Leslie Stewart có một tuổi thơ thật đáng buồn. Cha nàng là giáo viên Anh ngữ trường Lexington Community, mẹ ở nhà nội trợ. Cha Leslie đẹp trai lại rất trí thức. Ông còn là người rất quan tâm đến gia đình. Theo ông, cả nhà luôn cùng đi nghỉ hoặc du lịch là điều hợp lý. Ông rất chiều Leslie, luôn miệng nói Leslie xinh đẹp, và hết lời khen ngợi mỗi khi Leslie được điểm cao hoặc ngoan ngoãn vâng lời. Trong mắt ông, Leslie chẳng bao giờ làm gì sai tráci cả. Sinh nhật lầ thứ 9, Leslie được cha tặng cho cô một chiếc váy dài màu tím, cổ tay viền đăng ten. Ông cho con gái mặc chiếc váy đó rồi ông khoe với bạn bè khi họ tới dự lễ sinh nhật. Ông nói với họ "Trông con bé xinh chưa kìa ".
Leslie rất yêu cha.
Một năm sau, vào một buổi sáng, cuộc sống sung sướng của Leslie đã biến mất. Mẹ bé, mặt đầm đìa nước mắt, nói với bé rằng "Con yêu quý, cha con đã... đã bỏ chúng ta mà đi rồi."
Leslie ko hiểu. "Thế lúc nào thì cha về?"
"Cha con sẽ ko về nữa."
Mỗi một từ như nhát dao đâm vào tim Leslie.
Mẹ đã khiến ba phải ra đi, Leslie nghĩ. Bé thấy giận mẹ vì chắc hẳn bởi vì mẹ đã cãi nhau với ba.
Nhưng chắc chắn chẳng đời nào ba chịu xa mình. không khi nào. Leslie tự nhủ như vậy.
Nhiều tuần trôi qua, cha Leslie vẫn không gọi điện về. Người ta không cho ba về để gặp mình, Leslie nghĩ, mẹ đang phạt ba.
Bác của Leslie đã giải thích cho Leslie biết, bố mẹ bé chẳng có cãi lộn gì hết. Cha Leslie mê một người đàn bà goá chồng, dạy ở trường đại học, và đã đến ở với bà ấy, ở phố Limestone. Một hôm, khi đi chợ, mẹ đã chỉ cho Leslie căn nhà ấy. "Họ sống ở đó", bà nói vẻ buồn bã.
Một ngày thứ sáu, sau khi tan học, Leslie tìm đến căn nhà đó và bấm chuông. Một đứa con gái bằng tuổi Leslie ra mở cửa. Con bé kia cũng mặc một chiếc váy dài màu tím, cổ tay viền đăng ten.
Leslie chằm chằm nhìn chiếc váy, sững sờ.
Đứa con gái kia nhìn bé, tò mò hỏi: "Mày là ai?"
Leslie chạy vụt đi.
Khoảng hơn một năm sau đó, Leslie chứng kiến sự ra đi của mẹ. Cô bé từng nghe nói "chết vì thất tình là một điều ngớ ngẩn", nhưng đã được tận mắt chứng kiến sự đau buồn và sau đó là sự ra đi vội vã của mẹ, để khi ai đó hỏi sao mẹ chết, Leslie đã không quanh co trả lời "Mẹ cháu chết vì thất tình".
Từ ngày ấy, cô bé Leslie đã thề rằng sẽ ko để người đàn ông nào có thể làm điều tương tự như vậy với mình.
Sau khi mẹ mất, Leslie đến ở với bác. Nàng lên cấp ba rồi vào đại học Kentucky. Ơ' năm đại học cuối cùng Leslie đoạ danh hiệu hoa hậu bang. Vô số lời mời của các hãng thời trang đến với nàng.
Leslie có hai chuyện tình ngắn ngủi, một với chàng sinh viên là thần tượng bóng đá ở trường và một với thầy giáo dạy kinh tế. Hai người này nhanh chóng làm cô chán ngấy. Thực tế là vì Leslie cao hơn cả hai.
Đúng lúc Leslie sắp ra trường, người bác mất. Cô sinh viên kết thúc việc học hành và đệ đơn xin vào công ty quảng cáo Bailey & Tomkins. Trụ sở của công ty nằm tại thành phố Vine, là một toà nhà hình chữ U. Đích thân Jim Baile, một trong hai sáng lập viên đọc đơn xin việc và vài dòng tiểu sử của Leslie. "Được. Cô là người may mắn đấy. Chúng tôi đang cần một thư ký".
"Thư ký ư? Tôi... "
" Sao?"
"A`, không!"
Leslie bắt đầu công việc của một thư ký. Nhưng ngay trong lúc vội vã ghi chép biên bản tất cả những cuộc họp, đầu óc nàng vẫn bận rộn với việc tìm cách tăng phần hấp dẫn cho những ý tưởng quảng cáo được đưa ra. Một buổi sáng, có người nói "Tôi có một ý kiến tuyệt vời cho biểu tượng của món thịt bò trộn tương ớt Rancho. Trên nhãn của gói hàng, chúng ta sẽ in hình chàng cao bồi đang chọc tiết con bò, điều này sẽ khiến mọi người nghĩ rằng món này làm bằng thịt bò tươi, và.. "
Thật là một ý tưởng ngu ngốc, Leslie nghĩ. Mọi người quay phắt lại nhìn và nàng kinh hoàng nhận ra mình đã nói thành lời những suy nghĩ trong đầu.
"Cô làm ơn giải thích điều đó được không, cô gái?"
"Tôi.." Nàng ước mình có thể chui được xuống đất. Tất cả đang chờ đợi. Leslie hít một hơi thật sâu. "Khi mọi người ăn thịt bò, họ không muốn thấy là họ đang ăn một con vật chết".
Im lặng tràn ngập phòng họp. Jim Bailey hắng giọng: "Chúng ta có thể nghĩ thêm về điều này".
Tuần sau đấy, trong cuộc họp bàn về việc quảng cáo cho một sản phẩm xà phòng tắm mới, một người nói, "Chúng ta sẽ lấy những người đẹp để quảng cáo".
"Xin lỗi", Leslie phát biểu. "Tôi thấy việc này đã nhiều nơi làm. Nhiều người đã làm. Tại sao chúng ta không dùng những nữ tiếp viên hàng không để cho mọi người thấy là xà phòng của chúng ta được sử dụng khắp nơi trên thế giới?"
Trong những cuộc họp sau, cánh đàn ông thấy tự nhiên họ đã bị cuốn hút theo ý kiến của nàng.
Một năm sau, Leslie trở thành nhân vật không thể thiếu trong các cuộc họp. Hai năm sau đó, nàng trở thành một chuyên gia quảng cáo, phụ trách nhiệm vụ chính của công ty.
Oliver Russell thực sự là thách thức đầu tiên đối với Leslie, từ khi nàng làm việc ở đây. Hai tuần sau ngày gặp Russell, Bailey gợi ý nàng nên từ bỏ vụ này vì chắc chắn Russell sẽ không đủ tiền để chi phí, nhưng Leslie thuyết phục Bailey nên giữ lại. "Cứ cho nó là một vụ may rủi đi", nàng nói.
Bailey nhìn nàng một lúc lâu. "Thôi được".
Leslie và Oliver Russell gặp nhau ở công viên Triangle. Đó là một ngày đầu đông se lạnh, có những cơn gió nhẹ từ hồ thổi đến. "Tôi ghét chính trị lắm", Oliver nói.
Leslie nhìn anh đầy ngạc nhiên. "Thế tại sao anh lại...?".
"Bởi vì tôi muốn thay đổi, Leslie ạ. Đã qua rồi cái thời người ta cứ đặt quyền lực vào tay những người không xứng đáng, và điều khiển họ. Có rất nhiều điều tôi muốn làm". Giọng anh tràn đầy niềm hứng khởi. "Nhưng người cầm quyền đất nước đang biến nước Mỹ thành câu lạc bộ của những chú bé to đầu, Họ quan tâm đến quyền lợi của bản thân hơn là quyền lợi của cả dân tộc. Điều đó thật là tồi tệ và tôi định sửa lại, thử xem có được không?"
Leslie chăm chú nghe Oliver nói và nàng nghĩ, "Anh ấy sẽ làm được". Sự thực là nàng thấy mọi cái ở anh đều cuốn hút. Nàng chưa từng có cảm giác đó với bất kỳ người đàn ông nào, và nàng ko có cách gì để biết được anh ta nghĩ về nàng ra sao. "Anh ấy đúng là một con người hoàn hảo." Leslie thấy cứ vài phút lại có người đến bên ghế của họ, bắt tay Oliver và hỏi thăm sức khoẻ anh. Phụ nữ đúng là mối nguy đối với nàng. "Lúc nào họ cũng vây lấy anh ấy", nàng nghĩ. "Chắc tất cả họ đã từng lên giường với anh. Trừoi, đó ko phải là việc của mình".
Leslie nghe nói gần đây anh đính hôn với con gái một ông nghị sĩ. Nàng tự hỏi, rồi chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? "Ơ` mà đấy cũng chẳng phải việc của mình".
Không thể không thừa nhận rằng chiến dịch vận động cho Oliver xem chừng có nguy cơ thất bại. Không có tiền để trả cho nhân viên, cho truyền hình, đài phát thanh và báo chí... Russell không thể cạnh tranh nổi với đương kim Thống đốc Cary Addison, người mà hình ảnh được trưng bầy ở khắp nơi. Leslie bố trí cho Oliver xuất hiện ở một vài cuộc dã ngoại của công ty, tại một số nhà máy và hàng tá các vụ việc xã hội, nhưng nàng biết tất cả các "vụ" đó đều quá nhẹ ký, đều dễ dàng bị át giọng. và điều ấy làm nàng buồn.
"Cô có xem két quả tín nhiệm mới đây không?". Jim Bailey hỏi. "Cậu trai của cô thất bại rồi".
Không, nếu như ta có thể giúp anh ấy, Leslie nghĩ.
Leslie và Oliver ăn tối ở nhà hàng Cheznous. "Chiến dịch không chạy phải không?". Oliver nhẹ nhàng hỏi.
"Chúng ta còn nhiều thời gian". Leslie an ủi anh. "Khi cử tri bắt đầu biết đến anh..."
Oliver lắc đầu. "Tôi đã đọc kết quả tín nhiệm. Tôi muốn cô biết rằng tôi đánh giá cao những gì cô đã cố gắng làm cho tôi, Leslie ạ. Cô đã làm được nhìeu việc lắm".
Nàng ngồi đối diện với Oliver qua chiếc bàn, suy nghĩ. Anh đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất mà ta từng gặp, và ta không thể giúp gì được cho anh. Nàng muốn vòng tay ôm anh vào lòng mà an ủi. An ủi anh ấy ư? Sao ta lại trẻ con thế nhỉ?
Khi họ đứng dậy để ra về, một người đàn ông, một phụ nữ và hai đứa trẻ tiến lại phía họ.
"Oliver, anh có khoẻ ko?" Người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, đẹp trai, lông mày rậm và đen, một bên mắt bịt băng đen khiến cái nhìn của con mắt còn lại có vẻ dữ tợn.
Oliver nắm lấy tay ông ta. "Chào Peter. Xin giới thiệu với anh đây là cô Leslie Stewart. Còn đây là Peter Tager".
"Xin chào cô Leslie". Tager quay về phía gia đình mình. "Còn đây là vợ tôi, Besty, hai con gái Elisabeth và Rebeca". Trong giọng ông ta ẩn chứa vẻ hãnh diện.
Peter quay lại nhìn phía Oliver. "Tôi vô cùng xin lỗi anh về chuyện vừa qua. Thật là một trò bẩn thỉu. Tôi rất ghét phải làm như vậy, nhưng tôi không có cách lựa chọn nào khác."
"Tôi hiểu, Peter".
"Liệu còn điều gì tôi có thể làm... "
"Ô`, không sao đâu. Tôi ổn mà."
"Anh biết không, tôi luôn cầu chúa cho anh gặp may mắn."
Trên đường về nhà, Leslie hỏi "Tất cả chuyện đó là sao?"
Oliver định nói gì rồi lại thôi. "Không có gì cả đâu."
Leslie sống trong một căn hộ bé xíu ở khu Bran-dywine của Lexington. Khi xe đã đến khi nhà, Oliver ngập ngừng nói:
"Leslie, tôi biết là công ty của cô và cô đang nỗ lực giúp tôi mà không được thù lao xứng đáng, nhưng nói thật nhé, cô đang lãng phí thời gian đấy. Tốt nhất là tôi nên cam chịu thất bại từ bây giờ."
"Không", Leslie thốt lên, và sự quả quyết trong giọng nói làm chính nàng cũng phải ngạc nhiên, "anh không được bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm ra cách để lật ngược tình thế này."
Oliver đưa mắt nhìn nàng. "Cô thực sự quan tâm đến chuyện này thế ư?"
"Phải", nàng nói khẽ, "tôi thực sự quan tâm đấy."
Khi họ đến trước cửa căn hộ của nàng, Leslie hít một hơi thật sâu, "Anh có muốn vào không?"
Anh nhìn nàng một lúc. "Có!"
Sau đó, nàng không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Tất cả những gì nàng còn nhớ là họ đã cởi quần áo cho nhau, nàng đã nằm trong vòng tay anh và họ đã làm tình với nhau thật dữ dội, hoang dã. Sau đấy, cả hai nằm im lặng tận hưởng dư vị của niềm khoái cảm trong khoảnh khắc mà thời gian như đã ngưng trôi. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà Leslie từng biết.
Họ cứ như vậy với nhau cả đêm. Thật là kỳ diệu, Oliver cùng một lúc cho và nhận không biết mệt. Anh ấy là một con thú. Và Leslie nghĩ. Ôi, Chúa ơi, ta cũng là một con thú.
Hôm sau, trong bữa ăn sáng có nước cam, trứng ốp và vài lát bánh mì, Leslie nói. "Sẽ có một buổi dã ngoại tại hồ Xanh vào thứ sáu này đấy, Oliver ạ. Và sẽ có cả đám đông ở đó. Em muốn sắp xếp để anh phát biểu. Rồi chúng ta sẽ mua một chương trình phát thanh để toàn bộ Kentucky đều nghe được những điều anh nói. Rồi..."
"Leslie ", anh phản đối, "anh không có tiền để làm chuyện ấy."
"Ô`, đừng ngại", nàng nói vẻ thản nhiên. "Công ty em sẽ thanh toán".
Nàng biết là chẳng có công ty nào chịu đứng ra chi trả hết. Nàng sẽ trả bằng chính tiền của mình. Nàng sẽ nói với Jim Bailey rằng đó là tiền của một người hâm mộ Russell. Thì cũng đúng là vậy. Nàng thầm nghĩ. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để giúp anh ấy.
Có khoảng 200 người trong chuyến dã ngoại tại hồ Xanh. Khi Oliver đứng trước đám đông, trông anh thật tuyệt vời.
"Một nửa cư dân của của đất nước này không đi bầu cử. Chúng ta giữ kỷ lục về tỷ lệ bầu cử thấp nhất, hơn bất kì một quốc gia công nghiệp nào trên thế giới, dưới 50%. Nếu các bạn muốn thay đổi, trách nhiệm của các bạn là khiến cho họ phải thay đổi tình hình trên. Điều này còn cao hơn cả trách nhiệm, đó là quyền lợi. Lại sắp có moọt cuộc bầu cử tới đây. Dù các bạn bỏ phiếu cho tôi hay cho đối thủ của tôi thì xin hãy cứ đi, hãy vẫn đi bầu cử."
Đám đông hoan hô anh.
Leslie bố trí cho Oliver xuất hiện trước đám đông trong mọi hoàn cảnh. Anh cắt băng khánh thành cho một bệnh viện nhỏ của trẻ em, cho một cây cầu mới, nói chuyện với các hội phụ nữ, hội người lao động, xuất hiện tại các hoạt động từ thiện, đến thăm nhà dưỡng lão... Dù vậy, kết quả cũng không được nâng lên là mấy. Bất cứ lúc nào Oliver không phải vận động tranh cử thì anh lại ở bên Leslie. Họ cùng cưỡi ngựa, lang thang qua chợ đồ cổ chiều thứ bảy, cùng ăn tối ở A` la Lucie. Oliver tặng hoa cho Leslie vào ngày lễ Groundhog và thậm chí cả lễ kỷ niệm Battle of Bull Run, anh nhắn rất nhiều thông điệp tình yêu vào băng ghi âm trong điện thoại của nàng.
"Em yêu, em ở đâu vậy? Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em."
" Anh đang yêu phát điên lên vì câu trả lời trong máy của em. Em có biết nó nghe gợi tình thế nào không?"
"Anh nghĩ niềm hạnh phúc này thật quá lớn. Anh yêu em".
Leslie chẳng quan tâm tới việc Oliver đưa nàng đi đâu, chỉ cần được ở bên anh.
Một trong những việc thú vị nhất mà họ đã làm là đi bè trên sông Russell Fork vào ngày chủ nhật. Lúc đầu, bè trôi nhẹ nhàng, êm đềm cho tới khi con sống đổi tính trở nên hung dữ, cuộn những con sóng cao dần lên thành những khối nước khổng lồ chụp xuống đầu họ. Thật đáng sợ nhưng cũng thật kích thích biết bao. Chuyến đi kéo dài khoảng ba tiếng rưỡi. Khi Leslie và Oliver ra khỏi bè, cả người họ ướt sũng và tràn trề niềm sung sướng vì đã sống sót. Tay họ không lúc nào rời nhau. Họ làm tình với nhau trên ca bin xe tải, ở ghế sau của xe con, và trong rừng.
Vào một hôm, Oliver tự tay làm bữa tối tại nhà và mời Leslie đến. Căn nhà xinh xắn nằm ở Versaille, một thị trấn nhỏ ở gần Lexington. Anh làm món bít tết, có nước chấm chua ngọt, tỏi, rau thơm, ăn cùng với khoai tâu rán, salát và rượu vang đỏ.
"Anh là một đầu bếp cừ khôi đấy." Leslie hôn lên trán anh. "Thực sự anh làm món gì cũng tuyệt vời cưng ạ".
"Cảm ơn em". Anh nhớ ra một việc. "Này anh có một bất ngờ nho nhỏ cho em, và anh muốn em thử nó." Anh biến vào phòng ngủ rồi quay lại với một chiếc lọ nhỏ đựng thứ nước trong vắt.
"Nó đấy". Anh nói
"Cái gì vậy?"
"Em có nghe nói đến Ecstasy chưa?"
"Nghe ư? Em biết quá rõ ấy chứ."
"Anh muốn nói là chất gây nghiện Ecstasy cơ. Đây là Ecstasy ở dạng chất lỏng. Người ta bảo nó là thần dược của tình yêu đấy."
Leslie cau mày. "Anh yêu, em không cần đến nó. Chúng mình không cần nó. Nguy hiểm lắm". Nàng ngập ngừng. "Anh thường xuyên dùng thứ này à?"
Oliver cười vang. "Ô` không, nhìn mắt em kìa, một người bạn mới cho anh và bảo anh dùng thử. Đây là lần đầu tiên... "
"Sẽ không có lần đầu tiên này đâu. Anh hãy vứt nó đi."
"Em nói đúng đấy. Anh vứt nó ngay đây." Anh vào nhà tắm và giây lát sau Leslie nghe thấy tiếng giật nước. Oliver quay lại.
"Xong", anh cười cười, "ai cần dùng đến Ecstasy em nhỉ". Và anh ôm nàng vào lòng.
Leslie đã từng đọc những câu chuyện và nghe những bài hát về tình yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ một tình yêu thực sự sẽ đến với mình. Nàng thường nghĩ lãng mạn là một tình cảm rất ngớ ngẩn, là những giấc mơ không có thực. Nhưng giờ đây nàng đã tin. Thế giới xung quanh nàng bỗng chốc sáng lên, rạng rỡ một màu hồng. Tất cả những gì nàng chạm vào đều trở nên kì diệu và kì diệu nhất là Oliver Russell.
Một sáng chủ nhật, Oliver và Leslie đi dạo trong công viên Breaks Interstate, thích thú ngắm nhìn đám đông đang tò mò quanh họ.
"Trước đây em chưa từng biết đến cảm giác của một con người nổi tiếng."
"Anh cho là rồi em sẽ thích."
Họ tiến lại gần một tấm biển đặt bên lề lối đi. Leslie đứng khựng lại, trên tấm biển có dòng chữ viết tay rất rõ ràng: "Leslie, em sẽ lấy anh chứ?"
Tim nàng đập rộn. Nàng quay nhìn Oliver, không nói được lời nào.
Anh dịu dàng ôm lấy nàng. "Em đồng ý không?"
Sao mình lại may mắn thế nhỉ? Leslie nhủ thầm. Nàng ôm chặt lấy anh và thì thào. "Vâng, anh yêu. Tất nhiên là em đồng ý."
"Anh không dám hứa là em sẽ lấy một thống đốc nhưng chắc chắn em sẽ lấy một luật sư không tồi."
Nàng hôn lên trán anh và thì thầm. "Thật là tuyệt vời anh ạ".
Mấy ngày sau, khi Leslie đang chuẩn bị quần áo để đi ăn tối với Oliver, thì anh gọi đến.
"Em yêu, anh rất xin lỗi vì anh phải hoãn bữa ăn tối của chúng ta. Anh có một cuộc gặp rất quan trọng. Em tha thứ cho anh chứ?"
Leslie mỉm cười nhẹ nhàng. "Vâng, em sẽ không giận đâu."
Ngày hôm sau, Leslie giở tờ State Journal và đập vào mắt nàng là hàng tít "xác một cô gái được tìm thấy trên sông kentucky." Bài báo viết: "Sáng sớm nay cảnh sát đã phát hiện xác của một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi trên sông Kentucky, cách Lexington 10 dặm về phía đông. Người ta đang tiến hành khám nghiệm tử thi để tìm hiểu nguyên nhân cái chết... "
Leslie lặng người đi. Cô gái chết quá trẻ. Không biết cô đã có chồng hoặc người yêu chưa? Ơn chúa, ta vẫn còn sống, và được yêu.
Có vẻ như cả Lexington đã biết họ sắp lấy nhau. Lexington là một thành phố nhỏ và Oliver Russell thì lại là một nhân vật nổi tiếng. Họ nói hai người thật đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc.
"Hi vọng anh ta biết mình may mắn đến thế nào". Jim Bailey nói.
Leslie mỉm cười. "Không, cả hai chúng tôi chứ."
"Thế cô có định bí mật trốn theo trai không đấy?"
"Ô` không đâu, chúng tôi sẽ làm đầy đủ thủ tục tại nhà thờ Calvavy Chapel. Oliver muốn vậy mà."
"Sự kiện hạnh phúc ấy sẽ diễn ra khi nào?"
"Sáu tuần nữa."
Mấy ngày sau, trên trang đầu báo State Journal đăng mẩu tin về cô gái trẻ chết trên sông Kentucky.
"Khám nghiệm tử thi cho biết cô gái đã được xác định là Lisa Burnette, làm nghề thư ký, chết vì dùng quá liều một chất gây nghiện nguy hiểm bị cấm lưu hành là Ecstasy dạng lỏng... "
Ecstasy dạng lỏng. Leslie nhớ lại bữa tối ở nhà Oliver, nàng nghĩ: Ơn chúa, anh ấy đã vứt nó đi.
Những tuần sau đó, cả hai đều bận ngập đầu chuẩn bị cho đám cưới. Có bao nhiêu việc phải làm. Giấy mời gửi tới gần 200 người. Leslie chọn một bé gái để nâng váy cô dâu, rồi phải lo váy áo, giầy tất và găng tay cho nó nữa. Nàng mua cho mình một bộ váy cưới ở nhà may fayette Mall trên phố Nicholasvill, mũ choàng voan, chuỗi ngọc trai đeo cổ và một đôi găng tay dài.
Oliver cũng phải tự lo lắng quần áo cho mình. Phù rể của anh là một đồng nghiệp làm cùng công ty.
"Tất cả mọi thứ đã xong". Oliver nói với nàng. "Anh đã nhận được thư trả lời của tất cả những người được mời. Hầu hết là họ sẽ đến."
Leslie dịu dàng hôn lên mà anh. "Em không thể chờ lâu hơn nữa, anh yêu ạ."
Vào buổi tối thứ năm, một tuần trước đám cưới, Oliver đến nhà nàng.
"Leslie, anh xin lỗi, anh phải bay đi ngay Paris vì một khách hàng của anh đang gặp rắc rối và người ta cần đến anh đến đó".
"Paris ư? Thế anh sẽ đi trong bao lâu?"
"Chỉ khoảng hai hoặc ba ngày. Muộn nhất là bốn ngày, anh sẽ trở về ngay khi xong việc".
"Anh hãy bảo phi công lái cho cẩn thận đấy."
"Anh sẽ bảo".
Khi Oliver đi rồi, Leslie với vội tờ báo trên bàn. Nàng hồi hộp xem phần chiêm tinh học của Zontaire.
"Dành cho những người theo mạng leo ( 23/7 đến 22/8 ): Hôm nay không phải là ngày để thay đổi kế hoạch đã định. một sai lầm nhỏ có thể dẫn bạn đến những hậu quả nghiêm trọng."
Leslie đọc đi đọc lại, bối rối kinh khủng. Mấy lần nàng định gọi điện cho Oliver để bảo anh đừng đi. Nhưng thế thì kì quá, dù sao cũng chỉ là một câu chiêm tinh ngỡ ngẩn.
Thứ hai, Leslie không nhận được tin gì của Oliver. Nàng gọi điện đến văn phòng anh, mọi người ở đó cũng đang sốt ruột như nàng. Thứ ba, anh vẫn biệt tăm tích. Leslie bắt đầu lo lắng. Bốn giờ sáng thứ tư, nàng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Ôi! Oliver! Cảm ơn Chúa. Nàng định làm căng với anh vì đã không gọi điện sớm hơn, nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi.
Nàng nhấc điện thoại. "Oliver phải không?"
Một giọng nam lạ. "Cô Leslie Stewart đấy ạ?"
Leslie bỗng lạnh hét cả người. "Ai, ai đấy?"
"Tôi là Al Touers, phóng viên tờ Associated Press. Chúng tôi mysn cô phát biểu một chút về chuyện này, cô Stewart."
Chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Oliver đã chết?
"Cô Stewart?"
"Vâng!" Giọng nàng như không còn chút sinh khí.
"Chúng tôi có thể xin cô cho biết ý kiến".
"Về cái gì?"
"Về đám cưới của ngài Oliver Russell với con gái nghị sĩ Todd Davis ở Paris".
Trong khoảnh khắc, căn phòng như sụp xuống.
"Cô và ngài Russell đã đính hôn phải không ạ? Liệu chúng tôi có thể biết ý kiến.. "
Người nàng như hoá đá.
"Cô Stewart... "
Nàng lấy lại giọng nói. "Vâng, tôi... tôi chúc họ hạnh phúc", rồi đặt máy. Đúng là một cơn ác mộng. Nàng cố mở mắt thêm một chút nữa để hòng tin rằng đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng đó là sự thực. Một lần nữa, nàng đã bị bỏ rơi. "Cha con sẽ không về nữa đâu." Nàng vào nhà tắm và thấy khuôn xanh lét của mình trong gương. "Chúng tôi muốn biết ý kiến của cô về chuyện này". Oliver đã lấy một khác làm vợ. Tại sao? Ta đã làm gì sai? Sao ta lại để mất anh ấy? Nhưng sâu thẳm trong trái tim Leslie hiểu rằng Oliver đã bỏ nàng ra đi. Nàng sẽ đối mặt với tương lai như thế nào đây?
Sáng hôm sau, khi Leslie đến công ty, tất cả mọi người đều tránh nhìn nàng. Nàng bước vào phòng làm việc của Jim Bailey.
Anh nhìn khuôn mặt xanh xao của nàng và nói "Hôm nay không cần phải đến đây, Leslie ạ. Về nhà nghỉ ngơi đi."
Leslie hít một hơi thật sâu. "Không, cám ơn, tôi khoẻ."
Các đài phát thanh, các kênh truyền hình, cấc ấn phẩm xuất bản buổi chiều đều ngập tràn thông tin chi tiết về đám cưới ở Paris. Không nghi ngờ gì nữa, nhân vật quan trọng nhất của Kentucky, nghị sĩ Todd Davis và câu chuyện về đám cưới của con gái ông ta cùng với chuyện chú rể phụ tình đã trở thành một cái tin nóng hổi, hấp dẫn nhất.
Điện thoại của Leslie reo liên hồi.
"Chúng tôi ở tờ báo Courrier Journal. Cô Stewart, làm ơn cho chúng tôi biết ý kiến về đám cưới này?"
"Vâng, điều duy nhất mà tôi quan tâm là hạnh phúc ảu Oliver "
"Nhưng cô và ông ấy sắp.. "
"Sẽ là một sai lầm nếu chúng tôi lấy nhau. Anh ấy gặp con gái của Nghị sĩ Davis trướ. Hiển nhiên họ phải trở thành vợ chồng. Tôi cầu Chúa ban hạnh phúc cho cả hai."
"Đây là báo State Journal ở Frankfort.."
Và cứ thế.
Leslie cảm thấy phải đến một nửa Lexington đang thương hại nàng, một nửa kia đang phỏng đoán chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Bất cứ nơi nào Leslie đến, nàng cũng gặp những cái liếc trộm, những lời thì thào. Mọi người khâm phục sự bình tĩnh của nàng.
"Làm sao cô lại để ông ấy làm điều đó với...?"
"Khi anh thực sự yêu ai đó," Leslie trả lời giản dị, " anh sẽ mong cho người ấy được hạnh phúc. Oliver Russell là người đàn ông tuyệt vời nhất tôi từng gặp. tôi chúc cho cả hai người hạnh phúc."
Nàng viết thư xin lỗi và trả lại quà mừng cho những người được mời đến dự đám cưới.
Leslie nửa mong nửa ko mong điện thoại của Oliver. Nhưng khi chuông reo, nàng lại không hề chuẩn bị tinh thần để đón nó. Nàng giật bắn mình khi nghe giọng nói quen thuộc.
"Leslie... anh không biết nói gì."
"Thật sao?"
"Thật."
"Thế có nghĩa là không có gì để nói cả."
"Anh chỉ muốn giải thích với em về chuyện đã xảy ra. Trước khi gặp em, anh và Jan đã gần như sắp đính hôn. Và khi gặp lại cô ấy, anh... anh biết rằng mình vẫn còn yêu... "
"Tôi hiểu rồi. Oliver, tạm biệt."
Năm phút sau, cô thư ký của nàng thông báo. "Có một cú điện thoại cho cô ở đường dây số một, cô Stewart."
"Tôi không muốn nói chuyện với... "
"Đó là nghị sĩ Davis."
Ông bố của cô dâu đây. Ông ấy muốn cái gì ở mình nhỉ? Leslie băn khoăn, nàng nhấc máy.
Một giọng nói nằng nặng của vùng miền Nam. "Cô là Stewart?"
"Vâng."
"Tôi là Todd Davis. Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút."
Nàng ngập ngừng. "Thưa ông, tôi không biết chúng ta có nên... "
"Tôi sẽ đến đón cô trong một giờ nữa." Máy cắt ngay.
Đúng một giờ sau đó, một chiếc Limousine chầm chậm đỗ lại cổng công ty, nơi Leslie đang làm việc. Nghe báo, nàng đi ra. Người tài xế bước xuống mở cửa xe cho nàng. Nghị sĩ Davis ngồi ở ghế sau. Ông có vẻ rất gây ấn tượng với mái tóc trắng và hàng ria nhỏ, khuôn mặt của một người đáng kính. Mặc dù trời hơi mưa ông vẫn mặc bộ comlê trắng và đội chiếc mũ rơm kiểu cách. Nghị sĩ Davis mang dáng vẻ của một nhà quý tộc miền Nam ở thế kỷ trước.
Khi Leslie đã ngồi vào trong xe, ông ta nói "Cô là một phụ nữ trẻ và đẹp."
"Cám ơn." Nàng đáp nhỏ.
Chiếc xe lăn bánh.
"Tôi không chỉ nói về mặt hình thức đâu, cô Syewart. Tôi có nghe những lời bình luận của cô về đám cưới trên các phương tiện truyền thông. Cô có bản lĩnh thật đấy. Tôi chẳng dám tin khi nghe những lời cô nói." Giọng ông ta bỗng trở nên giận dữ. "Cô đang nghĩ tôi là một kẻ đạo đức giả đúng không? Thú thật với cô là tôi cùng Oliver đã lừa gạt cô một cách quá ư là đê tiện. Và tôi tức giận Jan vì nó đã cướp anh ta của cô. Nói cách khác tôi cảm thấy tội lỗi, ôửi vì nó là con gái tôi. Kể ra chúng nó cũng hợp nhau." Giọng ông run run vì cảm động.
Họ ngồi im lặng một lúc, rồi Leslie cất tiếng. "Tôi biết Oliver, tôi chắc là anh ấy cũng không định làm tôi đau đớn. Điều gì xảy ra... đã xảy ra rồi. Tôi chỉ mong sự tốt lành nhất sẽ đến với anh ấy. Anh ấy đã lựa chọn như vậy. Tôi không thể làm việc gì để ngáng trở đường đi của anh ấy."
"Cô thật rộng lượng", ông ta ngừng lại, nhìn cô một lát, "cô thực sự là một cô gái tuyệt vời."
Chiếc xe đỗ lại. Leslie nhìn qua cửa xe. Họ đã đến Paris Pike, trung tâm ngựa của Kentucky. Có khoảng hơn một trăm trại ngựa ở Lexington này, và lớn nhất là của nghị sĩ Davis.
Hai người ra khỏi xe, đi quanh khu quây ngựa. Họ dừng lại một lúc, ngắm nhìn những con vật đẹp đẽ đi lại. Nghị sĩ Davis quay về phía nàng. "Tôi là người rất đơn giản," ông ta hạ giọng, "ồ, tôi biết điều này có vẻ khó nghe đối với cô, nhưng đó là sự thật. Tôi sinh ra ở đây và tôi sẽ ở lại đây nốt quãng đời còn lại của mình. Không một nơi nào trên thế giới giống đây cả. Hãy nhìn xem xung quanh, cô Stewart. Ơ' đây gần chân trời đến nỗi ta có cảm giác sắp được lên thiên đàng. Mark Twain đã từng nói, nếu phải chết, ông muốn trút hơi thở cuối cùng tại Whasington và giờ đây tôi muốn thoát khỏi nó."
"Thế tại sao ông còn tranh cử để làm Nghị sĩ Quốc hội?"
"Bởi vì tôi phải có trách nhiệm. Người dân bầu tôi làm Nghị sĩ, và chừng nào họ còn tín nhiệm, tôi sẽ còn phải làm tốt nhất công việc của mình." Bất chợt ông thay đổi đề tài. "Tôi muốn cô biết là tôi rất khâm phục cách xử sự của cô. Nếu có mệt mỏi vì điều đó, tôi biết nó cũng gây ra một vài lời bàn tán, thì... tôi xin được thể hiện sự quý mến của tôi..."
Leslie ngước nhìn ông ta.
"... Tôi nghĩ có lẽ cô nên đi xa một thời gian, một chuyến du lịch nước ngoài chẳng hạn. tất nhiên, tôi sẽ lo một khoản.."
"Làm ơn đừng nói thế..."
"Tôi chỉ..."
"Tôi biết, tôi chưa gặp con gái ông, Nghị sĩ Davis ạ, nhưng nếu Oliver yêu cô ấy, chắc hẳn cô ấy phải rất đặc biệt. Tôi hi vọng họ sẽ hạnh phúc."
Ông ta lúng túng nói. "Tôi nghĩ cô nên biết là chúng tôi sẽ quay lại đây để cưới lại. Ơ' Paris mới chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, có tính nội bộ. Jan muốn được làm lễ cưới ở nhà thờ tại đây."
Một cú nhói trong tim nàng. "Tôi hiểu. Được thôi. Họ sẽ chẳng có gì phải lo lắng cả."
"Cám ơn cô."
Đám cưới diễn ra hai tuần sau đó, tại chính nhà thờ Calvary Chapel, nơi Leslie và Oliver đã định làm lễ cưới. Nhà thờ đông kín người. Oliver Russell, Jan và Nghị sĩ Todd Davis đứng trước vị cha xứ làm lễ. Jan Davis là một cô gái tóc nâu xinh đẹp, thân hình tha thướt và có một vẻ quý tộc nòi.
Vị cha xứ đang sắp kết thúc buổi lễ.
"Cầu Chúa ban phước cho người đàn bà này, hai con người sẽ gắn kết về mặt tâm hồn và thể xác, sẽ cùng nhau đi đến tận cuối đời... "
Cửa nhà thờ bật mở. Leslie Stewart bước vào. Nàng dừng bước, lắng nghe, rồi đi đến hàng ghế cuối cùng và đứng tại đó.
"... Nếu ai đó biết được vì lý do gì mà hai con người này không thể gắn kết lại với nhau về mặt tâm hồn và thể xác thì hãy nói ra hoặc..." Vị cha xứ liếc nhìn Leslie, ".. háy giữ kín mãi mãi cho riêng mình."
Thế là, không ai bảo ai, tất cả đều hướng về phía Leslie.
Tiếng thì thào nổi lên phá vỡ sự yên lặng đang ngự trị. Tất cả đều có cảm giác họ đang phải chứng kiến một tấn bi kịch. Phòng nguyện bỗng tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Vị cha xứ dừng lại một lúc, rồi hắng giọng, vẻ hồi hộp. "Và bây giờ, với quyền lực của Chúa ban cho, ta tuyên bố hai con là vợ chồng." Ông nhìn vào Oliver, nói "Con hãy hôn cô dâu đi."
Khi vị cha xứ ngước mắt lên. Leslie đã biến mất.
Trang cuối cùng trong nhật ký của Leslie viết:
Nhật ký thân mến: Lễ cưới thật sang trọng. Oliver là một chú rể rất đẹp trai. Cô dâu mặc bộ đồ cưới bằng satinh trắng muốt, trông thật diễm lệ. Chưa bao giờ ta nhìn Oliver đẹp như lúc ấy. Anh ta có vẻ rất hạnh phúc. Ta cũng hài lòng.
Bởi vì trước khi cắt đứt hẳn với Oliver, ta sẽ khiến anh ta ước gì mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời này.