Những giờ phút dài dẵng chờ đợi qua đi một cách nặng nề chậm chạp. Tất cả dân làng ngồi ngoài bãi suốt đêm thâu. Hy vọng, sợ hãi, kinh hoàng đều tập trung tất cả về ghềnh đá ngoài khơi. Người ta tả lại một cách tỉ mỉ từ đỉnh cho tới chân nó. Mỗi người thêm vào một chi tiết và cuối cùng không mô tả nào giống mô tả nào. Có người cho rằng ghềnh đá đó thoai thoải và lũ trẻ chẳng phải khó nhọc lắm mới có thể leo tới đỉnh được. Người khác cãi lại rằng ghềnh đá đó mọc thẳng đứng cheo leo, chúng nhỏ yếu làm sao trèo lên cao nổi. Người khác nữa nghĩ rằng mực nước biển không bao giờ dâng tới bậc thềm trên cùng của ghềnh đá và bọn chúng có thể trú ẩn ở đó một cách an toàn. Người kia không đồng ý gân cổ biện luận rằng dù cho mực nước biển không lên cao đến mức đó, nhưng ngọn sóng thần dư sức chồm lên quét sạch cả bọn.. Tuỳ theo mỗi người mô tả và bàn luận theo các con tim dâng lên hoặc hạ xuống niềm hy vọng và ái ngại.Ngọc Hạnh lân la hết nhóm nọ lại chạy sang nhóm kia, lắng tai nghe mọi người bàn tán. Khuôn mặt nàng hiện nguyên nét bồi hồi lo lắng. Nàng như đang nhìn thấy bé Hùng leo lên ngọn ghềnh giữa màn đêm hoang lạnh. Nàng cầu khấn trời đất phù hộ cho mực nước thôi lên cao mãi. Trái tim nàng tê dại mỗi lần tưởng tượng ra bé Hùng mặt mày tái mét, thở hổn hển, miệng mếu máo, chân tay run lẩy bẩy, quần áo rách nát, da thịt vấy máu, thỉnh thoảng lại buông vào không trung hai tiếng “má ơi”.Tiếng gà gáy bắt đầu chỗi dậy từ vùng đêm tối. Ngọc Hạnh ngồi trên phiến đá, mệt mỏi, run lạnh chờ đợi. Nàng thiếp ngủ lúc nào không hay. Bừng tỉnh dậy, nàng vội nhìn ra chân trời bể cả.Màn sương buổi sáng còn bao bọc dầy đặc trên một vùng biển rộng lớn mờ mịt. Khí trời ảm đạm một mầu tang tóc. Bao con mắt mỏi mòn xuyên thẳng vào màn sương như đang nhấn chìm biển cả, ngóng chờ con thuyền trở về cập bến. Con thuyền như chất chứa niềm hy vọng hoặc nỗi đắng cay thê thảm. Sương mù tan dần vào biển rộng theo nhịp điệu bình minh tiến tới. Và bây giờ mặt trời đã xuất hiện trước mắt với dáng vẻ đầy ngái ngủ, rụt rè. Từ xa xa, giữa muôn ngàn làn sóng lấp loáng, một cánh buồm trắng bay về như cánh chim bồ câu sắp trao tới bức thư đưa tin mới.Mọi người nhấp nhổm, chỉ trỏ nhau về hướng cánh buồm, nín thở, hồi hộp. Cánh buồm mỗi lúc thêm hiện rõ trên nền trời xanh nhạt. Rồi con thuyền đen chở cánh buồm chập chùng bước tới. Và đúng rồi, mọi người hô lên:- Đúng là thuyền của bác Trọng! Cầu trời cho làng này thoát nạn.- Không biết có tụi nhỏ dưới đó không?- Buồn hay vui đây? Sống sót hay biệt tích rồi?- Cầu Trời cho con tôi còn sống!Con thuyền tiến lại gần hơn. Các cặp mắt banh to dán vào con thuyền buồm lướt sóng. Và lúc này hai bên đã nhìn ra nhau. Họ vẫy tay, gọi nhau ơi ới, mừng rỡ, nhảy cẫng lên, mắt hoen lệ.- Chúng nó kia rồi!- Thằng Minh đứng trên mũi thuyền kìa!- Thằng Hoà sún nhảy cà tưng quá trời, mày!Con thuyền vừa cập bến, tụi nhỏ xô nhau nhẩy lên bờ, chạy vội tới nắm tay má chúng nó. Các bà cũng xô lấn nhau, đưa tay ra kéo lấy con, ôm ẵm vào lòng như lúc còn tuổi thơ. Họ đã tìm thấy châu ngọc mà tưởng chừng sóng gió đã cướp giật mất khỏi vòng tay họ rồi.Từ nãy tới giờ Ngọc Hạnh vẫn dớn dác tìm bóng dáng con, nhưng chẳng thấy một dấu vết. Nàng sửng sốt:- Hùng ơi, con đâu rồi? Má đây nè! Hùng ơi, Hùng!Không một dư âm, không một tiếng vọng và cũng chẳng thấy bé Hùng chạy nhảy lên bờ như bọn nhỏ kia.- Toàn ơi, bé Hùng đâu, cháu? Nó có sao không? Nó đâu rồi, Toàn ơi?Thằng Toàn lém lúc này hiền như củ khoai, cù lần hết chỗ nói. Nó e lệ lắc đầu trước những câu hỏi dồn dập của Ngọc Hạnh.- Dạ, cháu không thấy nó đâu cả.Không chờ đợi được nữa, nàng chen lấn, rồi nhảy xuống thuyền lục lọi, săn kiếm:- Hùng ơi, con ở đâu? Con nghe thấy má gọi con không?Nhìn thấy bác Trọng ngồi trên mũi thuyền yên lặng, thảm não, nàng kêu lên hốt hoảng:- Bác ơi, con tôi đâu rồi?Và không nghe thấy gì nữa. Đau khổ tới cùng cực, nàng té xuống lòng con thuyền bất tỉnh, không động đậy.Thế là chuyến trở về vừa ngời sáng hân hoan đã vội vã tràn ngập u ám, tiêu điều. Người ta bế nàng về nhà với niềm thương hại cho nàng thiếu phụ bất hạnh. Không tiếng cười nói reo hò mừng vui nữa. Đám đông tản mác dần. Một số người, nhất là trẻ con theo sau nàng như một đoàn tháp tùng và hơn thế, như một đám táng. Bé Hùng biệt tích, giờ đây đã là đầu câu chuyện trên môi mép mọi người. Người ta hạch hỏi Thành Cồ như một thủ phạm:- Thằng Hùng mất tích từ lúc nào, mày?- Mày coi nó thế à, thằng gà toi này!- Mày có đoán lúc này nó ở đâu không?Thằng Thành bấn người, sợ sệt, ú ớ:- Nó cùng với tụi con leo lên tới thềm đá trên cùng rồi. Và nếu không bị ngọn sóng thật cao đổ xuống lúc ấy, chắc nó sống sót. Từ lúc đó, con không thấy nó đâu nữa.Như quên đi mối thù hận, thằng Dũng đỡ lời cho thằng Thành Cồ, mặt mày còn tái xanh mét như gà thiến:- Thằng Hùng vẫn đi theo tụi con hoài. Nó chì lắm, leo núi rất mạnh bạo. Nó đã nằm sóng soài trên bậc đá với tụi con rồi mà! Sau đó con thiếp đi và từ lúc đó con không hay biết gì nữa.Lúc này ông Trọng mô tả thêm như vớt vát mặt mũi:- Vừa tới ghềnh đá, tôi thấy chúng nó nằm la liệt, im lìm như những xác chết. Chúng nằm cả đấy, trừ thằng Hùng. Đắp mền cho tụi nó xong, chúng tôi lần mò đi kiếm mọi hốc đá, nhưng không thấy tăm hơi. Sau khi lau mặt mũi cho tụi nhỏ tỉnh dậy, chúng đòi ăn uống như bầy heo. Tôi hỏi chúng thằng Hùng đâu, chúng nó lắc đầu, chỉ trỏ ra biển. Tôi leo lên cao nhìn khắp nơi, nhưng chỉ thấy sóng biển dập dồn. Tội nghiệp hai má con. Tôi đã gắng hết sức, nhưng không giúp được gì cả.Nắm được cơ hội thuận lợi, lúc này con nhà Dũng mới bồi thêm một cú đá móc lò nữa:- Nếu thằng Thành nghe con, đâu tới nỗi buồn phiền thế này!Các bà thở dài, rồi lần lượt kéo nhau ra về. Còn lại bên giường Ngọc Hạnh và săn sóc cho nàng là chị Hoạt, người bà con đã cho Ngọc Hạnh tạm trú.