CHƯƠNG 9
ĐÁM CƯỚI

    
hông khí thân mật vui vẻ đã trở về với dân chúng hai bộ lạc bán khai. Tất cả đều là anh em, họ hàng hay... bè bạn. Con người sẽ không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn là con người. Nhất là giờ đây, hai vị lãnh đạo của họ sắp thành vợ chồng, niềm vui của hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi cũng là niềm vui của dân chúng.
Lão tù trưởng đã chết. Thanh niên người yêu của Nữ Chúa đã trở thành tù trưởng, nói đúng hơn là tù trưởng tương lai của bộ lạc anh vì anh đã tập nói đúng được chữ <<U>>, đủ điều kiện trở thành <<ứng cử viên>> Tù trưởng sáng giá nhất. Chắc chắn trăm phần trăm anh sẽ đoạt được sự tín nhiệm của dân bộ lạc. Tình yêu phi thường của Nữ Chúa và lòng thân hữu tử tế của ba anh em Ngọc, Hùng và Hồng Liên là những yếu tố mạnh mẽ giúp anh thành công.
Nữ Chúa cho mở tiệc ăn mừng ngày hòa bình của hai bộ lạc. Ngọc và hai em được mời đến dự. Cả ba ngạc nhiên khi thấy cả bọn người chất phác như buồn ngủ, nằm vật vờ trên mặt đất với vẻ mặt sung sướng, thỉnh thoảng hét lên những âm thanh vô nghĩa. Họ đang <<vui>> chung với nhau, nhưng thái độ của họ hết sức kỳ lạ.
- Họ làm gì đó, Nữ Chúa? - Ngọc hỏi.
Nữ Chúa cười và trả lời bằng cách trao cho anh một bó cỏ, xanh tím, thơm thơm, ra dấu cho Ngọc bỏ vào miệng mút lấy chất nhựa trắng đục như sữa đang rỉ ra từ thân cỏ. Ngọc đang phân vân thì cô ta nói:
- Đây là báu vật của thung lũng này, chỉ được phép dùng vào những dịp  lễ ăn mừng đặc biệt như hôm nay. Anh thử dùng xem sao.
Không tiện từ chối, Ngọc đưa cây cỏ vào miệng. Thấy hai đứa nhỏ nhìn có vẻ thèm thuồng, anh đưa cho mỗi đứa một cây.
Ngọc cảm giác lao đao chóng mặt, các đồ vật cố định chung quanh anh như đang có chân biết chạy nhảy, leo trèo. Rồi cả một thế giới màu sắc cuồng loạn đập vào mắt anh xanh, đỏ, tím, vàng, da cam... đủ cả. Những màu sắc anh chưa từng thấy bao giờ cũng lần lượt hiện ra chói lọi như ánh cầu vồng. Và những khuôn mặt quen và không quen, thân mật hay thù nghịch hình như cũng đang dồn dập đuổi theo anh, vây tứ phía không lối thoát. Họ hò hét, la lối và xông đến...
Ngọc lịm đi vào cõi vô thức của ảo giác. Anh đang làm một cuộc phiêu lưu vĩ đại về thế giới thứ ba, thế giới của những kẻ không sống và không chết mà dật dờ trôi nổi như những hồn ma bóng quế.
 
***
 
Ngọc mở choàng mắt ra ngơ ngác nhìn chung quanh. Rõ ràng anh bước vào hang đá của Nữ Chúa mới đây, sao bây giờ nằm lăn lóc bên sườn dốc này. Anh thấy tay chân tê cứng, gắng gượng dậy thì phát giác mình đã bị trói chặt. Trời ơi! Sao có chuyện lạ như vậy? Nữ Chúa nổi tính trẻ con đùa chơi hay cô ta phản bội?
Một khuôn mặt đen đủi, xa lạ nhưng... lại có vài nét quen quen với tóc cứng, quăn quíu bó lấy da đầu hiện ra, giận dữ thốt một tràng líu lo. Ngọc hiểu được như vầy:
- Anh là người độc ác. Anh là người tham lam. Tôi phải giết anh vì anh đã giết người của Thượng Đế.
Thế là nghĩa lý gì? Tại sao anh ta lại cho mình là ác độc và tham lam, lại giết <<người của Thượng đế>>? <<Người của Thượng đế>> là ai?... Lão già tù trưởng khốn kiếp kia chăng?
Ngọc chợt la lên:
- Anh lái thuyền? Phải anh không? Anh cũng trôi dạt đến đất này à?
Người thổ dân như bị Ngọc trêu tức, giận đến xanh mặt bóp mạnh vai anh muốn gãy xương làm Ngọc phải kêu <<oái>> một tiếng. Anh ta gằn giọng từng tiếng một:
- Tao... tao phải sống, bơi thoát khỏi vực nước xoáy để giờ đây làm thịt mày.
- Tôi làm gì mà anh đòi làm thịt tôi?
- Đừng nhiều lời. <<Người của Thượng Đế>> nói không sai, tiếc rằng ông già đáng kính đó lại bị chết oan uổng.
<<Người của Thượng Đế>> là một ông già đáng kính? Ông già? A! Đúng rồi... lão tù trưởng. Ngọc vội hỏi lại:
- Anh nói lão tù trưởng kia ư?
- Còn ai vào đấy nữa?
- Ông ta đã nói những gì với anh về tôi?
- Tao sẽ không bao giờ ngu dại bị mày gạt gẫm.
Ngọc muốn lắc đầu chào thua <<sự khôn ngoan>> đáng chán của anh ta. Người bán khai có một tâm tính chất phác, họ trung thành đến mức mù quáng điên cuồng. Anh chàng này tương đối khá <<văn minh>> không hiểu sao lại vẫn còn một lòng tin thần thánh đối với cá nhân lão già quỷ quyệt?
Một lưỡi sắc lành lạnh kề vào cổ Ngọc. Không phải sự mát rượi, bóng loáng của kim loại mà lại hơi ram rám. Ngọc cố cúi cổ nhìn xuống phía dưới cơ thể, nhận được là... có một thanh đao to bản bằng đá xanh mài nhọn và sắc đang đe dọa lấy đi mạng sống của mình.
Lưỡi dao cứa nhè nhẹ. Ngọc không có cảm giác đau đớn nhưng lại rợn người. Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, đọng lại thành từng hạt lớn như hạt đậu. Trời lộng gió mát, thơ mộng vô song với nền xanh lá cây thăm thẳm, cớ sao lòng anh lại nóng nảy bồn chồn?
Ngọc chợt thấy một làn chớp lóe lên ngoằn ngoèo như giun bò, vạch lên những vết điện sáng loáng như lưới đan trên nền trời. Làn chớp ngoài trời là làn chớ trong óc anh trong giây phút mạng sống ngàn cân treo sợi tóc này.
- U!
Thổ dân bối rối. Không biết đây là lần thứ mấy âm thanh huyền bí có oai lực này giúp Ngọc thoát nguy. Anh tấn công tiếp:
- Anh cởi trói cho tôi. Tôi hứa là sẽ không trừng phạt gì anh mà chúng ta sẽ nói chuyện tử tế và minh bạch.
- Tao... tao... tôi không thể tuân theo mệnh lệnh anh.
Ngọc dịu dàng:
- Thế thì nói chuyện trước, cởi trói sau cũng được. Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ. Tù trưởng bảo anh những gì?
Thổ dân vẫn ngần ngừ, nhưng rồi anh ta chịu nói, giọng vô cùng miễn cưỡng:
- <<Người của Thượng Đế>> bảo tôi theo dõi anh và giết cả ba anh em của anh nếu có dịp thuận tiện. Ba người phá hoại và gây chia rẽ trong bộ lạc chúng tôi, trong lúc chúng tôi cần đoàn kết chống lại kẻ thù chung.
Ngọc cắc cớ:
- Anh đâu phải dân trong bộ lạc của tù trưởng?
Anh ta hăng hái vỗ ngực:
- Tôi bỏ bộ lạc đi xa làm ăn từ lúc còn nhỏ nhưng lúc nào cũng tự xem mình là dân của bộ lạc. Tôi hãnh diện được làm dân của bộ lạc.
Ngọc tán thành:
- Anh nghĩ thế cũng phải. Nhưng kẻ thù chung của các anh là ai?
- Là Nữ Chúa. Là bọn người thù nghịch của bộ lạc Nữ Chúa.
- Anh lầm rồi. Nữ Chúa và thần dân của cô ta đều là anh em, là bạn bè rất tốt của anh.
- Tôi không tin.
Ngọc ngắt lời:
- Anh có quyền không tin. Nhưng bổn phận của tôi là phải đem đến hòa bình cho vùng thung lũng thần tiên này. Tôi sẽ làm cho các anh phải tin. Anh có biết kim cương là gì không?
Đã có kinh nghiệm sống và tiếp xúc rất nhiều với người miền xuôi, anh thổ dân tỏ ra thông minh, mau hiểu biết.
- Biết chứ sao không? Kim cương rất đắt giá, một hạt nhỏ xíu có thể là cả một gia tài...
- Đúng lắm. Và <<Người của Thượng Đế>>, tù trưởng của anh đã vơ vét lấy đi cả một kho tàng vĩ đại của bộ lạc các anh, kho tàng toàn kim cương và kim cương.
- Tôi không tin...
- Anh cứ đến đào dưới gốc cây ở vị trí này này... Khó diễn tả quá, anh cởi trói một tay cho tôi vẻ lên cát chỉ đường cho anh. Dám không?
Ngọc thành thật muốn thu phục và hàng phục anh chàng chất phác này chứ không có ý định thoát thân. Anh thành công. Sau cùng, Ngọc đề nghị:
- Anh cứ để mặc tôi nằm đây một mình, hay dẫn tôi theo cũng được.
- Tôi tạm tin anh. Tôi phóng đi một mình cho nhanh rồi trở lại ngay. Nếu đúng thì...
- Tôi sẽ được tự do?
Anh ta lộ vẻ bẽn lẽn hối tiếc trong một giây rồi mắt sáng và sắc... như lưỡi dao bằng đá quét ngang mặt Ngọc. Ánh mắt làm Ngọc tự tin, anh bỗng kiêu hãnh thấy mình đang ở vị trí chỉ huy, lãnh đạo và khai hóa tâm thần mù quáng của những người man di này.
Anh thổ dân khuất bóng.
 
***
 
Ngọc liếm mép cho đôi môi khỏi khô vì gió lạnh. Anh bỗng phát giác một vị mằn mặn của muối. Muối lẫn theo hòa với gió hay muối từ đất lên? Đây là vùng thung lũng, không có hồ nước mặn. Và hơn nữa theo với vị mặn ấy là những hạt cát cứng và nhiều góc cạnh. Muối từ đất lên đấy.
Ngọc cảm thấy bao sự mệt mỏi, chán chường vì bị trói nằm một chỗ quá lâu tan biến. Anh úp mặt xuống nền đất, liếm thêm ít muối lạ lùng kia nữa. Vô cùng thoải mái, mạnh mẽ. Ngọc khẻ cựa mình, hai tay dằn mạnh theo một động tác thể dục quen thuộc thì... dây đứt bực bực ngon lành tựa như chất gai trong thảo mộc bị ngâm nước lâu ngày. Dây mục ư? Hay chất muối kia là một thần dược bồi bổ sức khỏe con người ta một cách phi thường?
Ngọc vươn vai đứng dậy. Anh có thể bỏ về bộ lạc Nữ Chúa một cách dễ dàng và tự do nhưng anh muốn chờ ở đây đợi người thổ dân trở về. Anh muốn giữ chữ <<tín>>, một đức tính biểu tượng cho xã hội văn minh Việt Nam đối với những người chất phác dễ tin.
Một đống đen đen lù lù nằm khuất bên dưới bụi cây gai. Vài mảnh áo rách tung bay rải rác. Một thân người bất động. Một người đàn ông. Anh ta còn sống hay đã chết?
Ngọc phóng mình đến gần người bất hạnh. Lồng ngực thoi thóp vô cùng yếu ớt, thỉnh thoảng gián đoạn vài ba giây đồng hồ rồi... tim đập lại. Mặt xám ngoét, thân thể lạnh dần, anh ta bị trúng độc rất nặng.
Ngọc lật ngửa nạn nhân lên. Bây giờ anh mới chú ý nạn nhân là một thanh niên đẹp trai, mặc bộ đồ đi rừng của người văn minh, nước da trắng trẻo không sạm nắng đen đủi như dân bộ lạc. Vậy anh ta là một du khách miền xuôi, lạc bước đến đây từ bao giờ?
Ngọc nới rộng thắc lưng cho nạn nhân dễ thở. Anh khám phá ra vết chích nhỏ xíu trên cổ thanh niên, còn găm một cây kim mảnh và nhỏ như sợi tóc màu nâu nhạt. Nạn nhân bị một con côn trùng độc nào đó tấn công và gục xuống sườn dốc.
Móng tay của Ngọc qua những ngày trôi nổi đã mọc ra khá dài. Móng tay dài có thể không hợp vệ sinh, vướng víu khi làm việc hàng ngày nhưng lại rất đắc dụng trong việc nhổ cây kim chích độc hại này đi. Ngọc phải tiếp tục ở lại đây đợi anh thổ dân hay mang anh thanh niên này về bộ lạc tìm phương cứu chữa?
Ngọc quyết định chọn điều thứ hai ngay. Nhưng khi leo lên tảng đá trên đỉnh dốc cao ngắm nhìn tìm phương hướng, anh khám phá quãng đường mang đi sẽ quá xa và nạn nhân sẽ chết dọc đường trong những hơi thở yếu ớt này.
Nét mặt thanh niên hao hao giống lão tù trưởng già. Nhất là chiếc mũi thẳng và quai hàm vuông, bạnh, oai vệ bẩm sinh. Thân hình cân đối, nở nang như một lực sĩ điền kinh. Cánh tay lẫn bắp thịt đều và chắc. Con mắt có đuôi, hơi xếch... thanh niên là hình ảnh của lão tù trưởng mấy chục năm về trước. Nhìn đến đôi mắt của thanh niên, Ngọc nhớ đến tia nhìn kỳ lạ, sáng quắc, nhiều ý nghĩa của lão già lúc lâm chung. Lão còn điều gì muốn nói trước khi nhắm mắt nhưng không kịp thốt nên lời?
Thời gian cấp bách không cho phép Ngọc suy nghĩ mông lung. Trước mắt là việc anh phải cứu sống nạn nhân đang lâm vào trạng thái nguy kịch lắm rồi. Làm sao cứu đây trong khi anh chỉ có hai bàn tay trắng và lại không biết rõ chất độc tấn công nạn nhân?
Vô tình Ngọc đưa hai bàn tay vặn vào nhau để trấn áp sự bồn chồn. Cánh tay của Ngọc, cánh tay đã bị rắn độc của tù trưởng tấn công, và bàn tay này đã sưng vù lên vì nọc độc thấm qua lớp da và vẩy rắn thấm vào thịt. Nhờ... nước miếng mà Ngọc bình phục, phải rồi anh thử áp dụng phương pháp ấy chữa cho nạn nhân xem sao?
Ngọc thử thách trong ba phút rồi lắc đầu thở ra. Nước miếng vô hiệu với nọc côn trùng này. Lồng ngực thanh niên như ngừng thở hẳn. Ngọc cuống lên, không lẽ anh bó tay nhìn nạn nhân chết trước mắt mà đành bất lực hay sao?
Vị mặn của muối còn sót lại nơi khóe môi làm Ngọc chợt tỉnh khỏi cơn mên. Tại sao anh không dùng muối bổ này để tiếp sức cho nạn nhân có thể chịu đựng được trên đường về bộ lạc cứu chữa? Dù sao có một số đông người kinh nghiệm với thảo mộc và côn trùng nơi đây hàng mấy trăm năm vẫn hơn một mình anh xoay xở.
Ngọc vác thanh niên trên vai, cúi đầu đi thẳng. Có tiếng ồn ào tức giận đàng sau lưng, tiếng chân người chạy thình thịch. Anh thổ dân ban nãy nhảy xổ tới, cây đao đá hoa lên bổ xuống muốn xẻ đôi người Ngọc thành hai mảnh. Ngọc biết bị hiểu lầm, vội bỏ thanh niên xuống đất, chạy vòng quanh thân cây tránh đao, hét lớn:
- U!
Anh ta dừng tay. Ngọc tiếp nhanh:
- Anh này bị côn trùng độc cắn ngay cổ đó. Anh xem chữa giúp được thì hay lắm.
Thổ dân ngơ ngác hạ đao xuống. Ngọc chờ đợi với vẻ đứng ngồi không yên. Lát sau anh ta ngẩng lên:
- Thượng Đế đã phù hộ cho <<người con>> sẽ hết bệnh. Vì thường bị loài ruồi này chích là không còn sống đến giờ này và... đang có dấu hiệu là <<người con>> sẽ hết bệnh. Anh đã cho người này thuốc gì chưa?
Ngọc nghiêm trang:
- Muối từ lòng đất.
Đoán biết là muối có công dụng trị độc, Ngọc lấy thêm ít nữa bỏ vào miệng nạn nhân. Thổ dân có vẻ tin tưởng vào lòng tốt của Ngọc, nên để mặc cho anh hành động, không phản ứng.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, trong im lặng. Không ai nói với ai một lời. Ngọc bỗng thấy lồng ngực thanh niên phập phồng đều đặn, quả tim đập mạnh trở lại trong sự vui mừng và chờ đợi của hai người. Thanh niên vẫn còn mê man, nhưng đã có thể di chuyển anh ta về bộ lạc và có thể có cơ cứu khỏi. Bấy giờ Ngọc mới thở dài trút gánh nặng, nhớ lại những lời lạ lùng của anh thổ dân ban nãy và hỏi:
- Thượng Đế? <<Người con>>? Lúc nãy anh nói gì tôi chưa hiểu? À, anh có tìm được hộp sắt đựng kim cương nơi gốc cây chưa?
Thổ dân gật đầu nhưng vẫn im lặng. Ngọc hỏi:
- Anh tin lời tôi nói chưa?
- Tin.
- Thế sao anh lại muốn rượt chém tôi bằng dao đá? Tin gì mà kinh khủng quá vậy?
Thổ dân nói chậm rãi một câu ngắn:
- Người này là con Tù trưởng.