Mỵ tổ chức cuộc tiếp đón người bạn trai của Tú khá chu đáo. Bữa cơm chiều chỉ có vợ chồng tôi và Tú cùng người bạn của nàng, vậy mà Mỵ làm như tiếp đón bốn năm người khách. Buổi trưa Mỵ bắt tôi chở đi mua một chục lay ơn đỏ thắm, ra chợ cũ mua món nhậu lai rai và các thức cần thiết để nấu bún bò Huế. Tôi đùa: - Em được dịp trổ tài bếp núc nhé. - em nấu thật ngon cho anh vừa ý. - Không phải để mời khách sao? - Tất nhiên. Nhưng một phần em chịu khó chịu cực vì anh nữa. Tôi gợi chuỵên: - Này em. Tại sao lần này em lại săn soc đến tình cảm của Tú một cách đặc biệt thế. Mỵ nhìn tôi nghiêm trang: - Em nhìn Tú và nhớ đến em. Trong tình yêu em đã có một dịp may lớn là em được kết hôn với anh. Lấy chồng thì dễ nhưng lấy được một người chồng xứng đáng thật khó. Em đã gặp may mắn trong đời, em mong mỏi những chị em của em cũng được may mắn như em. Anh hiểu chứ? Tôi gật đầu, chờ đợi. Mỵ nói tiếp: - Chưa bao giờ em thấy Tú tỏ ý cảm phục người con trai nào, chưa bao giờ Tú đề cập đến ai với vẻ trìu mến thân yêu cả. Vậy mà bây giờ em thấy tất cả những điều đó khi Tú nhắc đến Bắc. Đó chẳng phải là đang có một thay đổi lớn trong Tú hay sao? Mỵ ngừng một chút, bỏ những khúc chân giò vào trong nồi sôi sục nước. Mầu vàng óng ánh của ớt khô và cà chua bột xoáy lộn trên mặt nước, những miếng chân giò chìm khuất xuống đáy nồi. Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thái mấy củ hành tây. Tôi đem đến cho Mỵ chiếc đĩa nhỏ. Mỵ nói khẽ: - Thấy Tú thay đổi, em mừng lắm. Anh dư hiểu tính nết Tú thế nào. Em cứ lo nó sẽ gặp nhiều bất hạnh. Lần này em linh cảm là dịp may trong đời nó đã đến. Em muốn giúp nó. Tôi buồn cười cho cái lối linh cảm đàn bà của Mỵ. Chỉ đàn bà mới có thể nghĩ như vậy. Nhưng phải công nhận là Mỵ có lý của nàng khi làm như vậy: tình yêu thương đối với em và sự vị tha trọn vẹn của một người tự cho là mình may mắn. Tiếng Tú léo nhéo gọi ở phía trước. Tôi chạy ra mở cửa. Tú đẹp hiền hậu trong chiếc áo dài xanh mát mắt, cười với tôi. Bên cạnh nàng là một thanh niên đen đúa và rắn rỏi. Tôi kêu lên: - A tưởng ai. Cậu Bắc em của Vinh đây mà. Tú nhìn chúng tôi ngỡ ngàng. Bắc siết tay tôi: - Em cũng không ngờ là anh. Lâu lắm không thấy anh đến chơi, Anh Vinh bây giờ đổi đi dậy ở Vĩnh Long rồi anh. Tôi quay sang Tú: - Người nhà cả, cô khỏi cần giới thiệu. Anh của Bắc là bạn học tôi ngày xưa. Tú có vẻ bẻn lẻn: - Anh ngồi nói chuyện với anh Vũ, em xuống chào chị Mỵ nhá. Bắc gật đầu. Tôi mời Bắc ngồi uống nước và kín đáo quan sát Bắc. Thằng bé lì lợm thích đánh lộn ngoài đường, em của Vinh, ngày nay là một chàng Trung Úy Thiết giáp trông "ra vẻ". Tôi hiểu ngay dáng dấp lầm lì, lừng khừng của Bắc đã chinh phục được Tú, và Bắc đã bị quyến rũ vì nhan sắc và tính nết trẻ con vui nhộn của cô em vợ tôi. Chỉ một lúc sau chúng tôi đã nói chuyện tương đắc. Bắc kể, sau ba năm chiến đấu ở hai đơn vị tác chiến Bắc vừa đổi về đơn vị Ở Long Thành được bốn tháng naỵ Gặp Tú trong tiệc sinh nhật một cô bạn, Bắc đã xin đưa Tú về nhà buổi tối và được nhận lời. Hai người quen nhau từ đó. Mỵ và Tú dọn thức ăn lên. Tôi giới thiệu Bắc với vợ tôi. Mỵ vui khác thường: - Hóa ra cậu Bắc cũng đã quen anh Vũ từ lâu, vậy là người nhà, tự nhiên đi nhé. Tú nói nhỏ: - Em quê ghê. Mỵ cười: - Quê gì. Cô cậu ngồi chơi, chị vào đem chai rượu ra rồi mình ăn cơm là vừa. Tôi mỉm cười thú vị. Mỵ có khi còn nhỏ tuổi hơn cả Bắc mà nàng lên mặt đàn chị tỉnh bơ, cậu cậu tôi tôi ngọt sớt. Bữa cơm vang rộn tiếng cười đùa vui vẻ. Bắc không ít nói như tôi tưởng. Cu cậu có vẻ được khuyến khích vì sự cởi mở của Mỵ, chị chị em em đâu vào đấy và pha trò nhiều câu khá ý nhị. Trong lúc Mỵ và Tú dọn dẹp chén bát, chúng tôi mang ghế ra sân ngồi Mùi ngọc lan thoang thoảng, những bông mới nở khoe mình trên cành trong bóng tối. Tôi bảo Bắc: - Vợ tôi trồng cây này đấy. Bắc nói: - Em xin phát biểu một nhận xét và mong anh không khó chịu. Chị Mỵ đẹp quá, đẹp hơn cả sự tưởng tượng của em khi nhìn Tú nữa. Tú có vẻ vui tươi hồn nhiên. Còn chị thì... bắt người nhìn phải chiêm ngưỡng và tuân phục. Tôi cười nhẹ, không nói gì. Bắc nhận xét khá đúng. Vì chính tôi đã "tuân phục" Mỵ từ bao lâu nay. Tôi mời Bắc điếu thuốc: - Nhan sắc tuy cần, nhưng đức tính cần hơn. Bắc gật đầu: - Chính thế. Cái nết đánh chết cái đẹp. Anh biết không, em có vài cô bạn gái khá xinh và rất kiêu kỳ. Đã có lần em bảo họ: "tìm mua một nết tốt thì gian nan chứ mua một tấm nhan sắc thì chẳng khó gì là khó." Bắc nhìn tôi: - Lấy một người vợ đẹp nhiều lúc cũng nhức tim anh nhỉ? - Có thể. Lúc nào cũng lo ngay ngáy. - Trước đây em định chờ đến ba mươi mới lập gia đình. - Bây giờ? - Có lẽ em phải đổi ý mất thôi. Tôi và Bắc cùng cười ha hả. Mỵ và Tú đã đứng sau lưng chúng tôi tự lúc nào, Tú lên tiếng: - Cười thú vị dữ. Tôi quay lại: - Để tôi mang cái bàn nhỏ và ghế cho hai chị em ngồi chơi. Những mẩu chuyện vui đùa lại tiếp tục. Gần mười giờ Bắc và Tú mới ra về. Nhìn theo hai người Mỵ nói: - Có lẽ họ sẽ hợp nhau. - Bắc trị được nhỏ Tú, anh tin thế. Mỵ nhìn tôi, tôi tiếp: - Nhưng anh thì thất bại với em. - Vì sao? - Tại anh yêu em quá.Theo tôi, tổ chức những cuộc vui gia đình vào những dịp kỷ niệm trong năm là một việc làm có ý nghĩa và tạo cho tình yêu vợ chồng thêm thắm thiết, nhất là khi chưa có con cái. Ngày sinh nhật hai đứa, tết Trung thu, Giáng sinh và Tết Nguyên Đán chẳng hạn. Nhất là kỷ niệm ngày thành hôn. Những dịp đó hoặc là làm ồn ào một chút với sự hiện diện của một số bạn bè thân thiết, những phù rể phù dâu hôm xưa hoặc là tổ chức thật nhỏ nhưng đầy tình tứ và lãng mạn, tự nhiên người trong cuộc sẽ thấy thoải mái và sung sướng. Cái thế giới riêng tư được khuấy động lên, đầy ắp tiếng người cười nói và tràn trề những tình ý khó quên. Mỵ cũng đồng ý hoàn toàn với tôi về quan điểm đó. Trong những dịp kỷ niệm này, tôi nhận thấy Mỵ như trẻ lại thêm mấy tuổi, nhí nhảnh đáng yêu hơn nữa. Con bé tôi yêu ngày xa xưa cho đến nay vẫn thế, không thay đổi chút nào. Với ý nghĩ đó, tôi cảm thấy hăng hái trong công việc sửa soạn tổ chức cuộc họp mặt bạn bè nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi năm nay. Lần này ngày kỷ niệm trùng vào ngày chủ nhật. Mỵ đi chợ với Tú và Thảo, tôi vẫn đi làm như thường lệ. Buổi trưa, Mỵ dặn tôi: - Chiều về sớm giúp em kê bàn nhé anh. Đông khách mà thiếu chỗ ngồi quê lắm. - Tất cả bao nhiêu ngừơi em nhỉ? - Kể cả em và anh, 18 người. - Khá đông, phải sang hàng xóm mượn thêm ít ghế. - Khi về, nhớ ghé mua chục hồng nhung hộ em. - Xong ngay. Tôi phóng xe như bay, vừa chạy vừa miên man suy nghĩ. Thời gian này chúng tôi kiếm được khá tiền. Tôi được mời cộng tác với hai tờ tuần báo nữa. Chúng tôi để dành được một số tiền đáng kể gửi vào trương mục tiết kiệm. Trong các dịp tổ chức cuộc vui, với sự đồng ý ngầm của Mỵ, tôi mua "tặng" nàng những món quà đặc biệt. Không phải là hộp phấn, chai nước hoa, thỏi son, miếng vải đẹp, cuốn sách hay... như lúc chưa lấy nhau, như khi vừa làm đám cưới. Mà là những món quà hơi đắt giá nhưng có giá trị và lợi ích thiết thực, nằm trong kế hoạch hoá gia đình, tạo thêm tiện nghi cho cả hai chúng tôi được thoải mái. Khi mới lấy nhau chúng tôi chỉ có được chiếc bếp Gaz, nồi cơm điện và chiếc radio pin của ba tôi chọ Dần dần chúng tôi đã sắm được chiếc tủ lạnh nhỏ, chiếc te'lévision để bàn và cái lò nướng bánh bằng điện. Để những vật dụng đó khoác áo ý nghĩa, chúng tôi quyết định mua "tặng" nhau vào các dịp tôi chức cuộc vui kỷ niệm, thay quà cá nhân. Kỳ sinh nhất tôi vừa qua cách đây hai tháng, Mỵ "tặng" tôi chiếc máy giặt ba ký tám. Bạn bè đến chơi thấy chúng tôi khá đầy đủ đều khen ngợi Mỵ khéo léo thu xếp việc gia đình. Chẳng thấy ai khen tôi câu nào. Lạ thế đấy. Lần này tôi định mua một món quà tương đương với số tác quyền mấy truyện ngắn và mấy bài thơ mà tôi để dành riêng một chỗ ít lâu naỵ Tôi cũng đã tới ngân hàng rút ít tiền nữa phòng hờ. Nghĩ ngợi một lúc tôi đã tìm được món quà vừa ý, ung dung đến tòa soạn làm việc. Buổi chiều tôi trở về với chùm hoa hồng nhung rực rỡ và gói quà trên taỵ Mỵ đón tôi bằng nụ cười hết sẩy. Tôi âu yếm hôn lên má nàng: - Món quà nhỏ tặng em nhân kỷ niệm ngày cưới chúng mình. Mỵ điệu: - Cám ơn anh của em. Và nhận cả hai thứ trên tay tôi. Tú bảo: - Đưa hoa em cắm vào lọ cho. Thảo dục: - Mở quà ông Vũ ra coi trước đi bà Tú. Để lát thiên hạ tới lại bận không kịp coi. Mỵ nhìn tôi: - Em mở nhé? Tôi gật đầu. Mỵ trang trọng mở mối dây và tháo tung giấy gói. Một c hiếc hộp dài hiện ra trước mắt mọi người. Mỵ kêu lên: - A, chiếc máy đánh trứng. Tú nói: - Xài sang nhỉ. Tôi mở chiếc hộp, Mỵ cầm chiếc máy đánh trứng đưa lên cao: - Tốt quá, đúng thứ mình cần, vậy là chiều nay nhỏ Thảo khỏi lo đánh bằng tay mệt phờ râu. Mỵ tiếp: - Em sẽ là chiếc bánh cưới thật đẹp cho anh coi. Tôi ngạc nhiên, kêu lớn: - Em? Em biết làm bánh? Anh có thấy em làm bao giờ đâu? - Vậy mà em sẽ làm đựơc cho anh coi. - Đồng ý là em thông minh, nhưng ít ra phải có học qua cách thức mới làm được chứ. - Em học rồi, không phải học qua mà học kỹ là khác. Tôi nhìn Mỵ nghi ngờ: - Bao giờ vậy? - Trong những hôm đi làm - trời đất. Làm vào lúc nào? Mỵ cười: - Tụi em kiếm cớ xin phép đi công việc một lát, đến nhà người quen nhờ chỉ lại. Mỵ dơ một ngón tay lên: - Yên trí. Tối nay anh sẽ lé mắt vì tài làm bánh của em. Tôi trở lên nhà trên xếp đặt bàn ghế, trang trí nhà cửa cho mát mắt. Khi người khách đầu tiên bước vào nhà, tất cả đều đã sẵn sàng. Chờ mọi người đã đông đủ tôi mới ngồi vào bàn. Hai chiếc ghế hai đầu dẫy bàn dành cho vợ chồng tôi. Ngồi đầu này nhìn tới đầu kia, tôi thấy Mỵ đẹp lộng lẫy như một mệnh phụ phu nhân, hay hơn cả thế nữa (điều này có thể là tôi chủ quan, nhưng thiên hạ ai chẳng thế. Vợ mình dĩ nhiên phải nhất chứ). Tôi chúm môi kín đáo gửi nàng một cái hôn gió. Tưởng không ai biết, vậy mà tôi bị Bắc ngồi cạnh trông thấy. Bắc ghé tai tôi thì thầm: - Lẽ ra em tố cho mọi người biết, nhưng em thông cảm anh. Vì em sắp sửa được giống như anh rồi đấy. Bữa họp mặt thật vui. Vui nhất là tôi, khi nhìn thấy chiếc bánh nhỏ xinh từ trong lò nướng đem ra, có vẻ ngon lành. Mỵ nói với bạn bè: - Bánh do tôi làm đấy, nhưng mời quý vị mỗi người một miếng tượng trưng thôi. Nhai miếng bánh thong thả, ngẫm nghĩ rồi nuốt từ từ, tôi bỗng có ý nghĩ mình đang giam kín hương vị tình yêu vào cơ thể. Khi mọi người đã ra về, tôi bảo: - Thôi để đấy đến mai hãy dọn, hãy rửa. Bây giờ đi tắm rồi ngủ cho khỏe đi em. Mỵ vâng thật ngoan. Tôi nằm soải chân tay trên giường, mơ mộng. Một lát Mỵ bước vào, toàn thân ướt nước. Tôi bảo: - Nằm xuống đây với anh. Mỵ khép hai vạt áo vào sát mình rồi nằm xuống. Tôi choàng tay ôm lấy nàng: - Người em mát ghê. Mỵ thẳng tay chân rên rỉ: - Sướng quá. Suốt ngày không được nằm tí nào. Mùi xà phòng thơm ngát tỏa vào mũi tôi ngất ngây. Mỵ vò tóc tôi trong bàn tay mềm mại: - Em vừa nhận phụ trách việc kế toán lương bỗng của sở từ hôm đầu tháng, và em được tăng lương nữa. Tôi vui vui: - thế hả? Em lại biết cả kế toán nữa cơ? Mỵ cười khúc khích: - Mỵ mà anh. Nàng ôm lấy tôi, nói nhỏ: - Buồn ngủ ghê. Cho em nằm ngủ như thế này nhé.