Khách sạn Mặt Trời

     ả nước vào bồn tắm, nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, soi mình vào tấm gương, đôi mắt nàng đang nhìn mình qua sự phản chiếu trái chiều. Có khác gì nhau giữa hai hình ảnh phân cách qua tấm gương? Chỉ là bóng hình đăm chiêu của người thiếu phụ được phủ ngập thứ ánh sáng trắng mờ ảo từ chiếc đèn điện mắc trên trần giữa nền đen sẫm của bức tường ốp đá. Nàng đã thôi là thiếu nữ từ bao giờ, mỉm điệu cười tiếc nuối để nhìn rõ vệt nhăn nơi đuôi mắt khóe miệng... Nỗi xót xa ập đến như tiếng nước xối ào ạt bọt trắng từ chiếc vòi inox sáng bóng, chiếc bồn tắm bằng sứ trắng lộ vài vệt nứt ngoằn nghèo của thời gian báo hiệu một điều đã cũ...

 

Lần đầu tiên nàng ở trong căn phòng này, nhưng đã từng ở qua rất nhiều những khung cảnh như thế. Bởi đó là thiết kế chung cho tất cả các phòng tắm trong khách sạn Mặt Trời. Nghĩa là nàng đã từng ra vào nơi đây và quen mắt với không gian này. Không phải sự thân thuộc nên cảm giác cứ gờn gợn, lếnh láng.
Bây giờ là nửa khuya, mặt trời không mọc, trên cao thành phố chỉ là một không gian tối sẫm, sâu thẳm xuyên ngược lên nền trời, và có lẽ ngoài đường chỉ là những cột đèn vàng vọt thưa vắng người qua. Nhưng khách sạn Mặt Trời vẫn mọc điềm nhiên giữa thành phố, với hai ngôi sao lấp lánh sáng trên tầng cao nhất. Trong một ô vuông của khách sạn có người thiếu phụ miên man về ký ức của một cuộc tình vụng trộm. Thiếu phụ đó là nàng và ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm có một ô vuông rộng lớn bao bọc người đàn ông nàng yêu. Những cuộc đời giam mình trong sự vuông vắn, song tâm hồn đang dần khuyết hao.
Tiếng nước đã trở nên xè xè, làn hơi ẩm nghi ngút như khói sương bốc lên mù mịt căn phòng, chạm tay vào thử nhiệt độ, hơi ấm truyền lên não bộ tạo cảm giác thư thái, nàng nhón chân bước vào bồn tắm săm sắp nước và trầm mình xuống. Nước tràn lên thành bồn chảy dạt ra ngoài, mi mắt nàng khép hờ và khoảng không nhỏ bé trước mắt ken đặc bụi ẩm nhỏ li ti, lơ lửng, mờ nhân ảnh. Nàng bẽn lẽn, nhẹ nhàng như lần đầu tiên cùng vào khách sạn với một người đàn ông, bởi vì đã có một sự gián đoạn khiến xúc cảm táo bạo cần được khơi gợi lại từ đầu. Cảm xúc của nàng về người mình yêu cứ tinh khôi như ngày xưa, vậy mà cứ tưởng đã nhạt.
Nàng mở cánh cửa gỗ đen láng di chuyển ra chiếc hộp rộng rãi hơn, trên chiếc giường hình vuông anh dựa lưng vào chiếc gối mắt hướng về màn hình ti vi theo dõi bản tin thể thao. Thấy nàng đứng khép nép giữa phòng với chiếc khăn trắng quấn quanh, anh nhìn nàng dịu dàng: “Lại đây với anh!”, nàng cười như một đứa trẻ có khuôn mặt già dặn: “Người em vẫn còn ướt, đợi nước nó rụng hết đã...”.
- Khuya rồi sao em còn gội đầu!
- Em sợ hôi, anh sẽ không thích em... Hì.
- Làm sao mà anh không thích em được chứ! Lên đây anh ôm nào!
Bước đến bên thành giường, chống hai tay xuống đệm, nàng nhoài đến chỗ anh, chiếc khăn tắm bỗng nhiên xổ ra rơi xuống, phơi thân thể dưới ánh đèn vàng nhạt. Nàng lúng túng nằm ệp sát mặt nệm và cuộn tròn người lại, đầy vẻ xấu hổ đáng yêu, anh cười và khẽ mắng: “Thôi nào, cứ làm như anh chưa nhìn thấy em bao giờ vậy!”. Đôi tay mềm ấm áp của anh chạm vào hai cánh tay của nàng, kéo đến bên ngực mình, thơm chụt vào làn môi cong nũng nịu của nàng. “Thôi chết! Em quên chưa đánh răng...”, nàng giật mạnh ra khỏi vòng tay của anh, vơ lấy chiếc khăn quấn vào người và chạy tọt vào phòng tắm. Một phút sau xà đến sát cạnh anh, nhe răng ra cười: “Xong rồi nè! Thơm lại em đi!”, rồi dụi đầu vào lòng anh.
Từ những dịu ngọt e ấp ban đầu, cả hai quấn lấy nhau trong một vũ khúc thần tiên biến ảo. Đèn ngủ ốp sát tường hất ngược ánh sáng lên trần nhà tạo nên thứ màu mật đằm thắm phủ lên đôi tình nhân. Hơi thở khích động phả vào nỗi khát khao, dồn dập theo từng cử động, nhịp nhịp hối thúc và ngất ngây đam mê. Lắng sau những cuồng nhiệt cháy bỏng, nàng và anh dịu dàng ve vuốt cơ thể nhau, song song, mặt đối mặt. Nàng nhìn anh đắm đuối, khẽ chạm vào vài nốt mụn nổi lên trên gương mặt tình lang:
“Bị xấu trai rồi nhé! Mặt mọc tùm lum mụn này!”
“Dạo này anh bận khủng khiếp, thức khuya nhiều...”
“À mà bây giờ em không thể nhổ tóc bạc cho anh được nữa rồi!”
“Nhiều quá nên kệ xừ nó, bạc trắng hết anh cũng chẳng có thời gian quan tâm”
“Trong lúc em già, anh cũng già đi như em... hi hi”
“Với anh lúc nào em cũng vẫn còn trẻ hết mà!”
“Tất nhiên rồi, anh hơn em tới tận 8 tuổi đấy thôi”
“Thế thì sao em cứ phải lo lắng chuyện già trẻ chứ?”
“Vì em sợ những cô gái trẻ trung bây giờ tấn công và lôi anh đi mất...”
Nỗi lo sợ thầm kín của đời nàng trong những tháng ngày vừa trôi qua là bị anh bỏ rơi và lãng quên. Dẫu rằng nàng luôn biết anh không thuộc về mình, không là của mình. Nhưng nàng vẫn thích mình thuộc về anh, là một thứ tài sản ơ hờ của anh, đôi khi chợt nhớ thì sẽ lục lọi lôi ra ngắm nhìn.

 

Chìm vào giấc ngủ khoan khoái, nàng không mộng mị gì khi được gối đầu lên cánh tay anh, chỉ nhận thức được rằng cảm xúc đó thật sâu, thật êm đềm.
3 giờ sáng, vẫn căn phòng phủ mật vàng, chăn đệm trắng tinh, nội thất đen bóng, nàng mở mắt khi thấy cánh anh đã rời bỏ mình. Anh ngồi dậy, trầm ngâm... “Anh phải về rồi cưng à! Ngủ ngoan nhé!”. Nàng vươn hai cánh tay bấu vào cổ anh, níu xuống: “Huu... em không chịu đâu!”. “Nên phải về nhà em à! Dù là về muộn, đi qua đêm không hay cho lắm!”, giọng anh nhỏ nhẹ rót vào tai nàng, một cái xiết mạnh nơi bờ vai gầy guộc tỏ vẻ luyến tiếc. Nàng nhỏm dậy vùi mặt vào ngực anh, ngai ngái buồn thương: “Em hiểu, nhưng chẳng thích ở một mình trong khung cảnh này chút nào cả!”. “Mai anh rảnh anh sẽ gọi điện cho em... ngoan đi nào!”, anh vỗ về nàng với một lời hứa chông chênh. Ngày mai chắc chắn anh không rảnh, ngoại trừ lần đầu tiên hai người ở bên nhau, chưa có thêm lần nào anh gặp lại nàng ngay sau ngày hôm đó. Lần đầu tiên của nàng với anh đã là một ngày hôm qua rất xa...
Cũng tại khách sạn Mặt trời, nàng nép mặt vào bóng anh rộng lớn, giấu đi sự e dè, song hành động đó lại tự tố cáo giữa hai người là một cuộc tình lén lút. Nàng không nhớ ngày đó căn phòng mang số bao nhiêu, nhưng dẫu có ở lầu một thì anh cũng nắm tay nàng bước vào thang máy, bấm số và ôm nàng thật chặt giữa những bóng hình của hai người phản chiếu từ bề mặt kim loại sáng loáng, hai con người với nhiều ảo ảnh trong một chiếc hộp kim loại vuông vức, nên họ không thấy cô đơn. Và rồi vào lúc nửa đêm anh cũng rời bỏ nàng, để lại một tâm hồn lạ lẫm khi lần đầu tiên ngủ trong khách sạn một mình. Ngủ một mình là hành động nàng đã lặp đi lặp lại hàng đêm bao năm nay, nhưng đó là trên chiếc giường của nàng, trong căn phòng của nàng, với những đồ vật thân thuộc ám từng hơi thở của nàng. Còn khách sạn, sặc nồng thứ mùi hương tẩy rửa, vô cảm, vô thức... không có bất cứ gì quen thuộc, thiếu một bàn tay vuốt ve, mất đi làn hơi thở ấm nóng cận kề, nàng trằn trọc rất lâu sau khi anh khuất dáng sau cánh cửa. Giấc ngủ tự nhiên trắc trở. Lần đó, anh đã quay lại vào sáng hôm sau, quấn quýt và trao cho nàng bao ngọt ngào. Đó là lần duy nhất nàng có thể được gặp anh vào buổi sớm hôm sau, dù rằng giấc đêm nàng cũng chỉ có một mình trên chiếc giường rộng lớn.
Như bao lần trước, khi anh nhẹ nhàng bước ra khép nhẹ cánh cửa phòng và mọi hơi ấm của anh vương lại lạnh dần, nàng bắt đầu tỉnh ngủ. Nàng bước ra cài chốt lại cẩn thận và đi vào phòng tắm. Lòng nàng trống trải và cái hộp ngoài kia quá rộng lớn khiến nàng thấy mình nhỏ nhoi, đơn lẻ, cô độc cùng cực. Căn phòng tắm màu đen, dang hai cánh tay ra là có thể chạm vào hai vách tường đối diện, vài mét vuông với đủ thứ thiết bị khiến nàng đỡ mơ hồ và tin rằng mình không quá bé nhỏ. Khi chông chênh người ta hay tìm biện pháp để đánh lừa cảm giác của mình. Nên nàng cứ đứng trong đó, rất lâu, soi và ngắm gương mặt mệt mỏi vì tỉnh táo của mình. Anh đã về nhà, có lẽ đã ngủ, không một mình, mà trên chiếc giường có người vợ của anh. Đàn ông, dù làm gì, dù đi đâu, cuối cùng cũng quay về ngôi nhà có vợ con mình. Nàng không phải là vợ, nàng chỉ là một người tình, nên nàng phải chấp nhận giấc ái ân không trọn vẹn mà tuyệt đối không được mở lời than vãn. Ca cẩm người đàn ông là đặc quyền của những phụ nữ được làm vợ. Mà anh thì không lấy nàng, chẳng là chồng nàng, thế nên ý nghĩ về gia đình có nụ cười của anh chỉ nằm trong mơ ước. Một ước mơ độc ác nảy mầm trong trái tim thiếu hạnh phúc của nàng...

 

Anh ngồi trên taxi, lòng tĩnh lặng suốt con đường về nhà. Việc duy nhất anh làm trong suốt gần 20 phút xe chạy là gọi điện cho nàng, mong nàng ngủ ngoan và dặn khi dậy nhất định phải ăn sáng tại khách sạn rồi mới được đi làm. Lý do anh chọn Mặt Trời mỗi lần gần gũi nàng, bởi đó là một khách sạn đã được xây dựng từ rất lâu gắn bó với thời tuổi trẻ của anh, với những chuyến công tác khi anh mới chỉ là một vị khách ghé đến thành phố làm việc theo kế hoạch của đơn vị, người ta luống tuổi thích hoài niệm về quá khứ, về thời trai trẻ đầy nhiệt huyết của mình, về những gì gợi được chút thân thiết. Hơn nữa dưới trệt là một nhà hàng với đồ ăn khá ngon, sẽ tiện lợi cho nàng khi thức giấc lúc bình minh. Trước khi tạm biệt, anh luôn để lại một xấp tiền để sáng hôm sau nàng trả phòng, tất nhiên tiền khách sạn chỉ chiếm một phần trong đó.
Căn nhà của anh nằm ở khu biệt thự tĩnh lặng, những chiếc đèn chiếu sáng trang trí ngoài khuôn viên hắt lên sắc xanh tối, lúc nào cũng bình yên, dìu dịu. Anh tự mở cổng, nhẹ nhàng bước vào nhà. Phòng khách tối, loang được chút mờ sáng từ bên ngoài, chạm tay vào công tắc đèn, không gian bừng sáng. Anh sững người khi thấy vợ mình đang ngồi giữa salon, nét mặt uẩn ức một điều gì đó. Hồi tối anh có gọi điện thông báo với vợ, cô đã rất dễ chịu khi anh nói sẽ về muộn. Lẽ nào... Khá lúng túng, dường như anh dự cảm được chuyện không hay...
- Sao em ngồi đây mà không bật điện. Biết mấy giờ không mà còn thức vậy? - Anh hỏi bằng một thái độ ân cần cực độ.
- Em có chuyện... cần nói với anh... - Giọng vợ nặng nề thoát ra từ một hơi thở nhẹ, kìm nén.
- Ngày mai không được hay sao mà cố thức chờ anh về vậy? Gần sáng rồi mà em. - Anh hiểu khi phụ nữ trong tình trạng như thế tương đồng với giông bão đang phủ phục phía trước.
- Em muốn chúng ta... chia tay... - Một điều không tưởng vợ đã nói ra ngắn gọn và khó nhọc
- Em nói gì thế? - Anh ngạc nhiên khủng khiếp, bởi đó là điều không bao giờ anh nghĩ ra với người vợ hiền hòa của mình.
- Em... em muốn ly hôn...
- Cho anh một lý do được không? - Cố trấn tĩnh lại anh xuống giọng...
- Em đã ngoại tình...
Anh choáng váng, nói với vợ rằng chắc cô cần ở một mình để tĩnh tâm lại, vì thế anh sẽ rời khỏi nhà vài ngày và câu chuyện giữa họ sẽ được nói tiếp vào lúc anh trở về. Anh không tin vào những gì vợ mình vừa nói ra, không tin rằng cô ấy đã ngoại tình và càng không tin chính cô lại chủ động đề nghị ly hôn. Anh chưa bao giờ nghĩ gia đình mình sẽ tan vỡ, dù anh đã ngoại tình từ rất lâu, khi đứa con của anh chỉ mới biết quẫy đạp nhè nhẹ trong bụng mẹ. Nhưng đàn ông dẫu có nhân tình thì cũng chỉ là đùa vui chốc lát, ít ai trượt dài vào cõi điêu linh, ma mị, phá bỏ hạnh phúc gia đình. Song phụ nữ lại khác, tâm cảm của họ quá nặng nề nên môt khi đã gần gũi ai, trái tim của họ không còn tách bạch được thực tại và nỗi đam mê. Những người tưởng chừng yếu đuối lại thường quyết định quá mạnh mẽ khi đã sa chân vào một thế giới khác. Nên mới có câu: Đàn bà là thành yếu, dễ chiếm nhưng khó giữ. Anh bị hẫng một khoảng trời tự mãn, khi vợ bất ngờ đòi ra đi. Vì thế anh quay gót, khép lại cánh cổng nhà mình, xoay lưng bước ra đường tìm một chiếc taxi đi ngược lại con đường cũ. Điểm đến sẽ lại là khách sạn Mặt Trời điềm nhiên sáng đèn giữa đêm với hai ngôi sao nhấp nháy trên nóc cao. Nguồn sáng và hơi ấm cho cuộc sống của anh không còn nằm trong ngôi nhà yên hòa nữa, nó đang tụ lại phía nàng, trong một chiếc hộp tạm thời nhưng quen thuộc.
Nàng vẫn không ngủ được, chập chờn sẽ có một tiếng gõ cửa hoặc điện thoại vang lên số của anh, sợi hy vọng nhỏ nhoi trong nàng dai dẳng và cứ thế ngóng đợi anh trở lại. Cho đến khi nhịp nhịp công sở đồng diễn dưới nắng mặt trời thì nàng mệt mỏi xách túi, rút chìa khóa bước ra khỏi phòng và xuống nhà hàng ngồi ăn sáng trong nỗi suy tư. Nàng mơ mộng quá nhiều khi chỉ còn đơn bóng giữa cô phòng, và giấc mộng đã tan lúc tàn đêm. Anh không hề trở lại, diễn biến lúc gần sáng trong ngôi nhà của anh cũng chỉ là biến cố nàng thêu dệt lên trong đầu mình.
Đó là một ước mơ độc ác, tội lỗi nàng đã len lén nuôi dưỡng trong tâm hồn mình khi nghĩ rằng tình yêu dành cho anh quá lớn. Bởi từ khi đến với anh, nàng luôn phải chấp nhận sự dang dở, thiếu trọn vẹn. Chưa lúc nào anh ở bên nàng cho đến lúc bình minh, nàng thèm vô cùng một bữa sáng có anh ngồi bên cạnh và nhắc: “Em ăn đi!”. Vì điều đó, chưa bao giờ... chưa bao giờ xảy ra. Trong cuộc đời của nàng.
Thế nên nàng mơ ước, song không đủ độc địa đến mức cầu cho anh sớm góa vợ, hay là dày mặt lao vào phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh. Nàng chỉ có thể nuối dưỡng giấc mộng ngớ ngẩn ấy của mình, mong rằng vợ anh tìm được một tình yêu khác, đích thực nên kiên quyết bỏ anh, chuyển giao thứ hạnh phúc đã từng duy trì bấy lâu trong gia đình qua cho nàng, để cô ấy tự thẩm thấu vào cuộc sống của mình một niềm hạnh phúc khác, đích thực và đúng đắn hơn trong suy tưởng của cô ấy. Thế đấy! Nàng không có bất cứ khả năng làm gì hết, hay nhẫn tâm làm tổn thương đến ai, nhất là anh sẽ không phải quá khó xử, nên nàng chỉ ước vọng vậy thôi. Nếu điều đó xảy đến thật, không ai phải quá đau đớn, cho dù lòng hẳn sẽ dằn vặt, ăn năn. Luôn là cái giá phải trả cho một sự thay đổi, nhưng thời gian sẽ bào mòn hết những gượng gạo cho một cuộc sống mới. Những ngã rẽ sẽ không còn xa lạ.
Ăn sáng xong, nàng bước ra quầy lễ tân, đặt chìa khóa phòng lên trước mặt và cầm xấp tiền anh để lại, rút ra một phần trả tiền phòng, số còn lại nàng bỏ vào túi xách của mình. Nàng chỉ là tình nhân, không phải người yêu càng không phải là vợ anh, nên hiển nhiên số dư còn lại là một dấu chấm gọn gàng sau mỗi lần gặp gỡ. Tình nhân chỉ hơn gái điếm một chút, thân thiết và có vẻ được trân trọng hơn. Suy cho cùng giữa hai người tình cũng vẫn cần một sự sòng phẳng ngầm hiểu. Anh hẳn rất nhẹ lòng vì tự hào mình là một người đàn ông phóng khoáng và nàng thì chẳng có cớ gì để hờn giận, hay đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh. Một cặp tình nhân không ràng buộc, ngoại trừ chút tiềm thức về nhau thỉnh thoảng cựa quậy, bùng phát.
Sau hơn ba tháng không có bất cứ sự kết nối nào, anh gặp lại nàng, vẫn những cử chỉ yêu thương như ngày cũ, vẫn những nồng nàn không chút mòn phai, và lại rời bỏ vào lúc 3 giờ sáng. Anh và nàng không hề có những ký ức len chút nắng mai, chỉ có bao buổi tối êm đềm rồi lại ẩn mình trong những khối vuông trao nhau thứ ân tình vội vã. Vụng trộm mà, nên chẳng hiểu đến bao giờ người trong cuộc mới thực sự thấy ngán? Nàng vì không có được anh nên chỉ có thể mơ, một giấc mơ có hậu cho tất cả mọi người, vợ anh tìm được một tình yêu say đắm, nàng sẽ có anh nhiều hơn những gì mình đã từng mong, mặc cho anh có lấy nàng làm vợ hay không. Nhưng giấc mơ chẳng bao giờ tự đến nếu ta không hành động, nàng yếu đuối, nhút nhát hoặc sợ gây đau lòng cho anh nên chẳng dám làm gì. Và giấc mơ mãi là giấc mơ... không bao giờ đến trong cuộc đời thực của nàng. Tóc anh đã ngày càng nhiều sợi bạc, nàng thì hoang mang khi thấy tuổi 30 treo chơi vơi trước mặt. Tuổi tác khiến con người mắc căn bệnh già, bảo thủ, không chịu thay đổi. Nàng sẽ càng ngày càng khó rời bỏ được tâm tưởng về anh, còn anh thì lại càng khó để rời bỏ gia đình, cũng như vợ con anh sẽ chỉ gắn bó chặt chẽ thêm với tổ ấm của mình. Cuối cùng chỉ có nàng đeo đuổi âm thầm và lén lút nuôi nấng một niềm mong ước hoang tưởng về sự tách hợp giữa những cuộc đời đã từng dính vào nhau bằng những sợi dây trói buộc nghĩa tình. Bao giờ anh và nàng lại quay trở lại nơi này, đó là điều nàng không dự cảm nổi, chỉ mong nó đến sớm thôi! Nàng rời khỏi khách sạn Mặt Trời, nhập nhằng trong vô số nhân ảnh chuyển động trên đường phố, rồi mất hút dưới nắng mai.
Anh của ngày hôm nay, được bao bọc bởi một đống công việc và các mối quan hệ của một công dân hiện đại, thành đạt. Anh không có thời gian nghĩ hay nhớ đến nàng. Dù bao lâu anh quay lại, nàng vẫn ở đó, không biến mất, không tức giận, không dỗi hờn... cứ nhẹ nhàng đủ để anh cảm thấy rất yên tâm.
Nàng đôi lúc soi gương lại tự phẫn với những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt. Mơ hồ lo sợ một điều anh của ngày hôm qua gặp lại nàng sẽ chán chường với một nhan sắc đã tàn phai. Người ta chỉ có thể làm mình yêu nhiều hơn, nhưng không thể làm mình trẻ hơn theo thời gian. Tình cảm thì ẩn sâu trong tâm hồn, sắc đẹp chỉ là vỏ bọc, nên nàng cứ hoài yêu anh nhớ anh rồi trầm mình vào quá khứ, tự ải bản thân mình.
Khách sạn Mặt Trời, tọa lạc tại một vị trí sầm uất của thành phố, ngày hay đêm vẫn điềm đạm chào đón những cặp tình nhân đến và đi vô cảm. Có những vị khách lạ lưu trú vài ngày, đơn lẻ lủi thủi ra vào khi đi công việc. Có những đôi rời đi vội vã sau hơn một tiếng đồng hồ nhốt mình trong hộp kín. Có những cặp trọn vẹn bên nhau qua đêm cho đến tận lúc mặt trời đứng bóng mới uể oải dắt díu nhau xuống trả phòng. Cũng có những đôi người đến trước, kẻ về sau và những cặp mắt bên ngoài nhìn vào sẽ khó nghĩ rằng họ quen biết nhau, đã từng đóng gói một phần nhịp đời mình vào trong khối hộp với bao bí ẩn. Khách sạn Mặt trời thu hết vào trong, những bí mật được cất giữ tại các ngăn chứa đồ rộng lớn tiện nghi mang tên phòng có gắn số, để ngay cả khi nắng tắt cạn phía góc trời, khách sạn vẫn tỏa sáng và tiếp nhận những cuộc đời nhập vào nhau trong phút chốc trao gửi chút riêng tư. Bên ngoài chiếc hộp chỉ đoán, hồ nghi, song đều không hiểu được ẩn tình chất chứa trong đó. Vì mỗi cuộc đời tự thân đã là một kho bí mật khổng lồ. Cũng bởi khách sạn chỉ là một thực thể vô cảm nên không thể làm chứng nhân. Vài năm, hay vài chục năm nữa... khách sạn vẫn điềm nhiên đứng đó thôi!