Tôi tập trung toàn lực vào con dao găm, nghe tiếng thét của Dean Ellroy như đang vẳng lại từ rất xa. Trước khi một giọt máu kỳ quái đó kịp đập xuống cơ thể, tôi nhanh chóng né sang bên. Giọt máu rơi độp xuống nền phòng, sát bên tôi. Thế rồi đến mũi dao! Con dao lao vọt xuống dưới, nó vừa lao vừa gừ lên trong không khí, nó biến thành một lưỡi kiếm muốn hủy diệt tất cả. Bất chấp khoảng thời gian rất ngắn ngủi, tôi đã nhận thấy những lời miêu tả mà Dean Ellroy cung cấp là rất chính xác. Mũi dao đang muốn giết tôi. Nó lao xuống, rồi đột ngột xoay chiều. Đến ngang đầu tôi, nó xoay hướng, muốn đâm chênh chếch vào cổ. Nó đến rất nhanh, nhanh một cách quỷ quái, nhưng tôi đã ngay lập tức giơ cây thánh giá lên cao. Chỉ là một thử nghiệm thôi, theo bản năng, không hoàn toàn tin rằng cách này có thể ngăn được nó. Tôi cũng không hẳn chặn đứng được con dao quỷ quyệt, nhưng chuyến bay của món vũ khí ít ra cũng đã phải đổi hướng. Lưỡi dao xoay đi chỗ khác – đâm xước qua một vách gỗ trên giá sách, dừng lại ở đó chỉ một tích tắc trong run rẩy, thế rồi nó tiếp tục bay, hướng về cánh cửa đang mở rộng rồi biến khỏi tầm nhìn. Tôi đuổi theo nó, lao ra ngoài hành lang, rồi dừng chân nhìn xem món vũ khí đã trốn vào đâu, nhưng tôi không nhìn ra nó nữa. Chắc nó đã tan vào không khí. Hơi thất vọng, tôi quay trở lại phòng làm việc của Dean Ellroy và nhìn thấy luật sư đang ở một tư thế khác. Ông đã cúi người về đằng trước, vòng cánh tay trái ôm lấy mặt mình. Bá tước Ellroy chỉ ngẩng lên khi những bước chân của tôi đã vang lên sát bên ông. - Tôi rất tiếc. – Tôi nói. – Nhưng nó nhanh hơn… - Vâng. – Dean Ellroy thở hắt ra. – Vâng, khốn kiếp thật, nó nhanh hơn. Nó luôn luôn nhanh hơn, bởi nó chứa sức mạnh siêu nhiên. Nó mạnh mẽ đến quỷ quái. Chúng ta không thể chống lại nó. Nó là một điều kỳ diệu khốn kiếp. Nó là một món vũ khí đảo ngược lại mọi trật tự bình thường. Nó sẽ không bao giờ ngưng tay, bỏ cuộc. Nó được hướng dẫn, rồi nó sẽ quay trở lại tấn công chúng ta lần nữa. Nó chỉ dừng lại khi tất cả chúng ta đã bị giết chết. Không thể khác. Tôi biết làm thế này không hề an ủi được Dean Ellroy, nhưng tôi giữ thái độ yên lặng kiểu đồng tình. - Vậy ta vô phương? – Ông ta khẽ hỏi trong thất vọng ập đến. - Không. – Tôi nhếch môi. - Thế thì có lẽ tôi xin được chúc mừng ông. - Tốt nhất là bây giờ chúng ta đừng nản chí, ông Ellroy. Chúng ta phải… - Nghe ông nói thì quá dễ, ông Singlair. Ông có biết điều đó có nghĩa là gì không? - Vâng, tôi biết, tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở ông. Nhưng mặt khác tôi vẫn thấy một tia hy vọng mỏng manh đối với các ông, bởi vừa rồi con dao đã tấn công tôi, nó không nhắm vào ông. Vậy là theo đó, tôi đã lọt vào danh sách chết của nó và hy vọng rằng tôi có thể phản kháng lại. - Vậy ra ông muốn…? - Ông không nhìn thấy là nó đã thay đổi hướng bay sao? - Ông đã giơ một cây thánh giá về hướng nó. - Chính xác. Chẳng phải một cây thánh giá bình thường, mà là một cây thánh giá có một không hai, đã có tuổi thọ trên một ngàn năm nay. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc kể chi tiết chuyện này. - Vâng, tôi hiểu. - Mọi việc bây giờ là tùy thuộc vào ông. – Tôi nói và suýt nữa bật lên cười khi nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Dean Ellroy. - Tại sao lại tùy thuộc vào tôi. - Ông có thể tiếp tục hành xử như thể chưa có việc gì xảy ra không, ông Ellroy? Tôi biết, tôi đang đòi hỏi ở ông rất nhiều, nhưng đó là cơ hội của chúng ta. Người đàn ông cân nhắc. - Cuộc đời của tôi đằng nào cũng đã thành vô nghĩa qua cái chết của Eireen, nhưng tôi muốn chúng ta tóm được kẻ giết người. Tôi muốn tuân lệnh ông, ông Singlair. - Thế thì tốt lắm, bởi chúng ta phải tìm cách đưa con dao này vào nơi an toàn. - Chuyện rất khó khăn đấy. Nó nghe thấy tất cả. Tôi có cảm giác nó không cô độc. Có kẻ đứng đằng sau nó, hướng dẫn nó, trao cho nó sức lực cần thiết. Một thế lực nào đó, một con ma có khả năng kiểm soát tất cả, nghe thấy thất cả và nhìn thấy tất cả. Tôi sợ cái viễn cảnh phải cư xử bình thường như chưa từng có chuyện xảy ra. Chắc chắn là thế lực kia đã biết được mọi chuyện, kể cả những chuyện chúng ta vừa nói với nhau. - Có lẽ. – Tôi trả lời cho qua. - Nó đang ở gần đây và nó sẽ tiếp tục bám theo ta! – Luật sư thốt khe khẽ. Ông nhìn quanh phòng làm việc của mình như một người khách lạ. – Tôi thấy ở đây không an toàn nữa. - Tôi rất hiểu ông. Kể cả tôi nếu vào trường hợp ông cũng sẽ cảm nhận như vậy. Ông có phiền lòng không, thưa ngài bá tước, nếu chúng ta rời nơi này? - Rời nơi này để đi đâu? - Xuống xe của tôi. Dean Ellroy có vẻ suy nghĩ thận trọng. - Thế thì tôi phải để vợ tôi ở đây à? – Ông ngước cái nhìn u ám. - Tôi biết. Tôi biết là việc này rất khó với ông. Nhưng tình hình hiện thời, tôi không nhìn thấy khả năng an toàn khác. Tôi sẽ cho người đến đón xác vợ ông đi, nhưng hiện thòi những việc khác quan trọng hơn, mặc dù nói như vậy có thể khiến ông khó chịu. Đầu tiên, ông bá tước chỉ cọ quậy trên ghế. Thế rồi ông đẩy nó ra sau. Dean Ellroy đứng dậy, vừa run rẩy vừa nói nhỏ: - Thôi được, ông Singlair. Ông có lý! - Tốt! Dean Ellroy kéo những bước chân nặng nhọc. Tôi nhìn xuống bàn tay ông. Mảnh băng cuốn bên ngoài dần dần chuyển đỏ. Đã nói chuyện xong, giờ tới lúc tôi đưa ông vào bệnh viện để vết thương được chữa trị tử tế hơn. Chỉ có điều tôi không được phép để ông ở lại đó, bởi tôi vẫn còn rất cần tới ông. Vị luật sư nhìn quanh căn phòng làm việc của mình, ánh mắt trong một buổi chia tay chung cuộc. Rõ ràng đây cũng là một sự chia tay, bởi bây giờ trở đi ông bắt đầu cô độc trên cõi đời này. - Cho tôi đi lấy áo bành tô. Sau đó chúng ta có thể đi được. - Đồng ý! Người đàn ông rời phòng. Tôi nghe tiếng bước chân ông vang lên trong hành lang. Rồi không khí tĩnh lặng. Bất chợt, tôi lạnh cả người khi chợt nhớ ra rằng không được phép để ông ở một mình. Phía bên kia vẫn còn nhắm giết ông. Đúng lúc tôi giơ chân muốn bước đi thì một tiếng động lạ kỳ giữ tôi ở lại, một tiếng rít tiếng phun như xuất phát từ một ống dẫn gas bị hỏng. Không phải ống gas, bởi tiếng rít dần dần tạo thành những từ ngữ, thậm chí tương đối rõ ràng và dễ hiểu, chỉ có điều tôi không phát hiện ra kẻ nói. - Ta vẫn còn ở đây. – Kẻ bí mật kia rít lên. – Ta sẽ tóm được chúng mày. Cứ tin chắc như vậy! Chúng ta sẽ chiến thắng… Im lặng – chấm dứt – kết thúc! Tôi đứng đó như một hòn than nóng bỏng. Tôi nhìn quanh, nhìn lên trên cao, săm soi từng ngóc ngách, nhưng không phát hiện ra bất cứ việc gì. Chỉ một bầu không khí tĩnh lặng. Vị luật sư quay trở lại. Tôi không kể cho ông nghe câu chuyện vừa xảy ra với mình. Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Trầm ngâm, tôi theo cầu thang đi xuống. Con dao găm là một việc, giọng nói là việc khác, và tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, kẻ nào ẩn sau giọng nói ma quái hiện hình đó?...