Chương 18

Gã cười khúc khích!
Tiếng cười thật ghê tởm, mỏng manh mục nát, cứ như thể nước đang thấm  vào trong nền nhà thờ.
Bốn người đàn ông còn lại hoàn toàn không có khả năng nói lên lời. Họ đứng ở đó, nghe thấy những lời của gã kia, nhưng họ không hiểu nổi, không thể xử lý nổi. Đó là cơn sốc, cơn sốc thứ hai trong một khoảng thời gian quá ngắn,  và họ chưa đủ sức để vượt qua. Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Khủng khiếp…
Nhưng họ cũng đã xoay đầu lại để nhìn gã đàn ông. Gã là một người lạ, gã hoàn toàn không giống họ chút nào. Mái tóc xù cứng nhô khỏi da đầu như bị lực  tĩnh điện đẩy lên cao. Gã nhìn thế giới bằng một đôi mắt thật ra không phải mắt. Thay cho hai con ngươi là hai khoảng trắng, giật giật, tỏa sáng trong hai hốc sâu  chẳng khác loài ma trơi. Khuôn mặt trông nhợt nhạt như vo bằng những cục bột  mềm đặt chồng lên nhau, khuôn miệng chỉ còn lại là một vệt mỏng dính, quặp  xuống như một vành trăng úp ngược.
Đó chính là tên sát nhân!
- Nigel? – Sam ú ớ.
- Chết rồi! – Gã hắng giọng.
Họ đã biết điều đó. Họ chỉ muốn nghe một lần cho thật sự chắc chắn. Kẻ lạ kia nói tiếp.
- Tối hôm nay là buổi tối của Thần Chết. Tử Thần đã tóm lại Nigel, Tử Thần  cũng sẽ tóm lấy bọn bây, tất cả bọn bây, nghe rõ chưa? Nhà thờ này chẳng bao  lâu nữa sẽ có thêm một vài nấm mộ hoặc là một vài xác chết…
- Thôi đi! – Dean Ellroy hổn hển thở.
- Ta chuyển đến bọn bây lời chào chết chóc của nhóm đạo Templer. Bởi  chính bọn Templer là những kẻ ngày trước đã đánh cắp con dao găm của Harun El Basra.Lũ chúng muốn sử dụng này cho mục đích riêng của chúng, nhưng ta  đã nhanh hơn, các ngươi nghe rõ chưa? Ta đã nhanh hơn bọn chúng rất nhiều!
- Ông? – Dean Ellroy khàn giọng. – Quỷ quái, ông là ai?
- Malraux!
Hắn cười phá lên.
Bất kỳ ai trong số họ cũng hiểu tên này.
- Kẻ… kẻ đã chết? – Eric Langster thở hắt ra từng luồng không khí ngột  ngạt.
Dean Ellroy thì thào:
- Malraux đã sống cách đây rất nhiều thế kỷ. Gã ta phải trở thành bụi bặm từ lâu rồi. Mi đừng hòng lừa gạt bọn ta!
Kẻ lạ mặt cười lớn hơn.
- Trông ta bây giờ có giống bụi bặm không? – Gã chưa nói hết câu, thì cả bốn người đàn ông đã nghe một tiếng gừ nhẹ, và đột ngột, có một vật thể xuất  hiện trên phía những ngọn nến.
Con dao găm!
Dean Ellroy đã có lần gặp nó và ông cũng là người đầu tiên nói nên lời.
- Chính nó! Đây là món vũ khí đã giết vợ tôi. Nó là con dao găm của gã quốc  vương đạo Hồi.
- Đúng, nó đấy. – Malraux khẳng định ngạo nghễ. – Nhưng nó không chỉ là  con dao găm của Harun El Basra đâu, nhìn cái cán đó mà xem. Cái vật quấn  quanh cán không phải vải, không phải lanh, mà cũng không phải giấy. Nó là da,  da người. Nó là da của Harun El Basra. – Gã vừa cười lên một cách quái gỡ vừa  đưa mắt liếc con dao trôi trong không khí. – Sau cái chết của Harun El Basra,  người ta đã lột da ông ta và cắt thành từng giải dài. Sau đó, da được dùng để quấn quanh cán con dao. Thế gian chẳng mấy ai biết rằng Harun El Basra không  phải một nhân vật bình thường. Harun El Basra là một tay chân rất đáng tin cậy  của Satan quyền uy, đã phục vụ Satan cả một đời và Satan đã giữ lời hứa với tay chân của mình. Trước khi Harun El Basra qua đời, Satan đã xát vào làn da ông  ấy một số gia vị của địa ngục. Một người thân tín đã cắt da Harun El Basra, lột  ra khỏi thịt, rồi quấn vào cán món vũ khí này. Làn da không bao giờ bị hủy  hoại, khi nó đứng dưới một sự bảo trợ đặc biệt. Đám người theo đạo Templer đã  biết điều đó. Chúng muốn giấu món vũ khí vào một nơi an toàn, nhưng ta đã  nhanh hơn chúng. Ta đã lôi con dao ra khỏi cái quan tài chứa bộ xương mục nát  của Harun El Basra.
Tại sao mi vẫn còn sống? – Dean Ellroy hỏi. Ngài bá tước không khỏi ngạc  nhiên khi thấy mình nói được như bình thường. Cũng có thể rằng ông quá căm  thù “con người” đó và chưa bao giờ ngưng nghĩ tới người vợ đã qua đời của  mình. Cả mi đáng lẽ ra cũng đã tan thành bụi bặm từ lâu rồi.
- Ta có con dao găm!
- Mi đã chết chưa? Hay mi chưa chết?
- Ta đã chết, con dao găm đã giúp ta trở thành rất giàu có. Ta đã có quyền  tạo cho mình một cách chôn cất riêng. Từ ngày còn sống, ta đã cho xây một
ngôi nhà mồ tuyệt đẹp, hoành tráng, và ra lệnh cho người khác đặt ta nằm trong  đó cùng con dao găm. Làn da trên cán dao không bị hủy hoại, không bị mục nát,  sức mạnh con dao găm vẫn còn nguyên vẹn và nó đã truyền sang ta. Cơ thể ta  mục rỗng, nhưng linh hồn của ta thì không. Linh hồn của ta thoát ra, gia nhập  đội quân tay chân của Satan quyền uy. Chính Satan đã ban cho nó sức mạnh để có thể mang con dao găm lên đường. Con dao và ta là thuộc về nhau. Sata chỉ cần một chút da trên cán dao để tạo cho linh hồn ta một cơ thể mới. Ta giờ xuất  hiện trước mặt bọn mi, vừa là cơ thể, vừa là hồn ma. Từ thuở trước ta đã rất căm  ghét nhóm đạo Templer, ta đã căm ghét bọn mi suốt mấy trăm năm qua, và hôm  nay ta đến đây để hủy diệt bọn mi, để nhóm đạo Templer thứ hai rảnh rang tiếp  tục con đường đến với Baphomet. Ta sẽ dùng món vũ khí của ta tiêu diệt bọn mi  đến đứa cuối cùng, và ta hỏi, đứa nào trong bọn mi muốn là đứa đầu tiên chảy  máu trong nhà thờ này?
Chẳng thành viên nào trong nhóm đạo không hiểu những lời hắn nói, nhưng  tất cả đều cảm thấy hơi thở của Tử Thần phả tới, biến họ thành đờ đẫn trong  lạnh giá.
Nỗi kinh hoàng tràn vào bên trong cơ thể họ, nó đầu độc dòng máu họ, dòng  máu lại được trái tim phun lên đầu óc, tạo thành những giây phút hoảng sợ tột  cùng
Tất cả đều nhìn lên trên cao. Tất cả đều nhìn vào lưỡi dao.
Con dao đứng im sẵn sàng chờ lệnh!
Ánh nến đập vào lưỡi thép, bao trùm lấy nó. Lưỡi dao trông như đang run  rẩy trong một luồng điện rất nhẹ, và nó sắp sửa đánh mất đi hình dạng của nó,  nó sắp trở thành một lưỡi lửa run rẩy.
- Sao…?
Malraux không nhận được câu trả lời.
- Tiếc thật. – Gã nói, hai đôi mắt không sức sống của gã tuôn ra vô vàn  những tia chớp nhỏ. – Không một đứa nào muốn bắt đầu. Ta đã cho bọn mi quyền quyết định, nhưng nếu bọn mi không muốn thì ta sẽ quyết định đứa nào  tới lượt đầu tiên.
Malraux chuyển động cái đầu của hắn. Những đám tóc không rõ màu dựng  đứng loe nghoe như những con sâu gớm diếc và những tia lửa lóe ra dày đặc  hơn từ hai con ngươi gã.
- Nghe này, ta nói đây…
Đột ngột, một giọng người quất ngang không gian như một ngọn roi, nghe  sắc và lạnh.
- Mi không cần phải nói đâu, Malraux. Có ta tình nguyện xung phong trước!
Con ma quay lại.