on đường mòn dẫn lên Vách Đá Hoa Rơi rất dốc, Mộc Nhĩ phải khom người về phía trước, có lúc bò bốn vó mới leo lên được. Khi sắp lên tới đỉnh, nó dừng lại bên vệ đường, hạ chiếc gùi trên lưng xuống. Nó tu nước từ quả bầu khô, rót một ít nước nhấp vào hai tay rồi vã lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình.Tỉnh lại, Mộc Nhĩ thấy mình đã sẵn sàng tập trung toàn bộ tinh thần để chiêm ngưỡng quang cảnh vách đá. Nó leo nốt quãng đường dốc cuối cùng. Khệ nệ ôm chiếc gùi trước ngực, Mộc Nhĩ lên đến chỗ đất bằng phẳng trên đỉnh núi và đặt gùi xuống.Mộc Nhĩ như đang đứng một mình trên đỉnh thế gian. Nó tròn mắt nhìn quanh một lượt. Ngay trước mặt nó, về phía bắc, vách đá thình lình biến thành dòng sông Kum, uốn lượn mềm mại như một dải lụa bạc quanh những ngọn đồi và những cánh đồng. Sau lưng Mộc Nhĩ là con đường mòn mà nó vừa mới leo lên. Lúc này thành phố Puyo nằm gọn ở phía dưới trông mới nhỏ bé làm sao! Mộc Nhĩ che mắt khỏi ánh mặt trời chiếu từ phía tây, thắc mắc không biết cái vệt mờ mờ chân trời có phải là biển hay không. Chắc chắn ngọn núi này đủ cao để có thể nhìn ra tận biển.Câu chuyện của bác Sếu lại như đang vang vọng bên tai - Đức Vua đứng ở chỗ Mộc Nhĩ đang đứng bây giờ, xung quanh là phi tần cung nữ... quân thù đang trườn lên theo con đường mòn mà nó vừa đi qua... Tiếng thét của những người phụ nữ. Nỗi kinh sợ của họ biến thành hành động dũng cảm bất ngờ của các liệt nữ trung kiên, những tà áo đủ màu của họ xòe ra như hàng ngàn cánh hoa.“Mày cũng biết câu chuyện này hả?” Một giọng nói cất lên bên cạnh làm Mộc Nhĩ giật nảy mình; nó thấy như tim mình nhảy vọt ra và lăn đi. Nó không nghe thấy tiếng người đàn ông này leo lên con đường mòn, vậy mà ông ta lù lù đứng đó, quần áo rách như xơ mướp, nước da xanh xao đến mức quái dị, như thể ông ta bị ốm đã lâu ngày hoặc không bao giờ đi ra khỏi cửa vào ban ngày.Mộc Nhĩ đằng hắng liền mấy cái. “Chào ông, hôm nay ông ăn no chứ?”“Hôm nay đếch no, mấy ngày rồi chẳng được bữa chó nào”, câu trả lời thô bạo bật ra. Gã đàn ông nhếch mép cười, nhưng Mộc Nhĩ không thích kiểu cười ấy. Nó ẩn chứa cái gì đó độc ác. Mặc dù Mộc Nhĩ muốn nán lại nơi núi này thêm một lúc nữa, nhưng nó thà xuống núi còn hơn là ở đây với một người đồng hàng không mong đợi.Mộc Nhĩ quay lại, nhấc chiếc gùi lên, chuẩn bị quẩy lên lưng.“Để tao giúp một tay”, người đàn ông nói, tiến lên trước. “Bao gạo nặng đấy!”Mộc Nhĩ lùi lại, cố giấu thái độ cảnh giác. Món hàng này quý giá hơn gạo nhiều. “Ông thật là tử tế, thưa đại nhân, nhưng tự tôi làm được mà”.Nụ cười của gã đàn ông biến thành cái liếc mắt ma mãnh. “Này, nhóc con láo lếu - tao đã có lòng tốt mà mày còn không chịu sao?” Và hắn vươn một cánh tay ra túm lấy chiếc gùi.Mộc Nhĩ giật mạnh chiếc gùi lại. Nó lảo đảo, nhích ra sát vách đá ở thế nguy hiểm. Gã đàn ông gầm gừ, hung hãn, khuôn mặt dúm dó. Hắn chồm tới dùng hai tay chộp lấy hai bên bao rơm mà kéo.Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, mọi thứ ập đến cùng một lúc trong tâm trí của Mộc Nhĩ. Nước da nhờn nhợt của gã đàn ông... hành động bạo ngược của hắn... việc hắn bất thần xuất hiện bên thằng bé tại một nơi hẻo lánh như thế này. Đây hẳn là một trong những tên toduk-non khét tiếng - bọn thảo khấu lẩn trốn ở khắp các miền quê và ở ngoại ô thành phố, thường bất ngờ xuất hiện để tấn công những lữ khách mệt mỏi. Bằng tất cả sức lực của mình, Mộc Nhĩ giữ rịt lấy cái khung gỗ của chiếc gùi.Tên cướp vừa kéo vừa giật; cái bao rơm do bác Sếu bện quả thật rất chắc. Ở đầu kia, gã đàn ông buông một tay ra, chửi bới om sòm - rơm cứa vào lòng bàn tay hắn. Trong khi hai bàn tay của Mộc Nhĩ đã chai cứng vì cầm rìu và cầm mai, hai cánh tay thì rắn chắc và khỏe mạnh nhờ làm việc luôn tay - nó quyết không nhường tên cướp một bước nào.Coi chừng đấy! Một tiếng hét cảnh báo vang vọng trong đầu Mộc Nhĩ. Mày kéo mạnh quá! Hắn mà bất ngờ buông tay ra thì mày sẽ ngã liền! Dịch chuyển đi một tí, thế, để lưng không hướng về rìa đá!Mộc Nhĩ nhích chân từng chút, bắt đầu né sang một bên. Vẫn giằng co hết sức, tiếng chửi rủa và dọa dẫm của tên cướp ốm đói nghe hổn hển trong từng hơi thở. Chẳng bao lâu sau, lưng Mộc Nhĩ đã quay về phía con đường mòn. Cánh tay và bàn tay của nó vẫn cứng như gọng kìm - Mộc Nhĩ sẽ không bao giờ buông trừ phi tay nó gãy. Tên cướp đang đuối dần, Mộc Nhĩ có thể cảm thấy điều đó...Nó nhìn trừng trừng vào mặt tên cướp; nỗi căm giận tiếp thêm sức mạnh cho nó. Nó thề với chính mình rằng cái tên cướp cạn này đừng hòng giật đừng từ tay nó chiếc gùi với những món đồ vô giá bên trong.Tên cướp trợn ngược mắt nhìn Mộc Nhĩ, mặt hắn nhăn lại dúm dó hiểm ác. Bất thình lình, hắn cười rống lên và buông tay ra khiến Mộc Nhĩ té ngửa về phía sau... đúng vào vòng tay của một gã đàn ông khác vừa lén lút đi lên theo con đường mòn.Một tên cướp thứ hai.Một chọi hai - Mộc Nhĩ đâu thể làm được gì nữa! Tên thứ hai khóa chéo cánh tay Mộc Nhĩ ra sau lưng trong khi tên thứ nhất lao tới và giật phăng chiếc gùi. Mộc Nhĩ đá túi bụi và giãy giụa. Đầu nó va mạnh vào cằm tên đang giữ nó làm tên này gầm lên rủa xả vì đau; tên cướp còn lại vung thẳng tay nện vào mặt Mộc Nhĩ.“Đừng vùng vẫy nữa, vô ích thôi”, hắn hét lên. “Tụi tao chỉ tính cướp của thôi, nhưng chưa chừng tụi tao sẽ phải thịt mày nếu mày tỏ ra quá phiền phức”.Trong khi tên đồng bọn vẫn kẹp chặt Mộc Nhĩ, tên thứ nhất lẹ làng mở bao rơm ra. Hắn vứt qua một đống rơm và lụa, càng lúc càng tức tối khi thấy quá nhiều lớp đệm lót.“Không phải gạo! Mày tha cái quỷ gì vậy, đồ oắt con ngu xuẩn?” Cuối cùng, khi hắn rút được chiếc bình đầu tiên ra, thì mặt hắn tím lại vì tức giận.“Vớ vẩn!” hắn gào lớn, một tay tóm lấy miệng bình và vung lên. Mộc Nhĩ nín thở vì sợ hãi.“Bọn ta có thể bán đi”, tên cướp thứ hai nói với vẻ bình tĩnh hơn.“Mày không có mắt hả?” Tên kia quát lại “Coi này... mày không thấy sao, cái này đích thị là lễ vật dâng triều đình! Ai dám mua nó từ tay bọn ta, hả!”“Tìm tiếp coi. Có thể có gì khác”.Tên cướp đặt chiếc bình xuống đất và quay lại lục lọi bao rơm. Lại thêm tiếng làu bàu tục tằn nữa. Hắn lôi chiếc bình thứ hai ra và ném nắm rơm cuối cùng xuống đất.“Chẳng có cái cóc khô gì?” hắn rú lên “Nhọc bở hơi tai mới lên được đây... để rồi không có cái chó gì hết!”Đồng bọn của hắn đã đổi tư thế kìm giữ Mộc Nhĩ, bây giờ một cánh tay hắn kẹp ngang cuống họng Mộc Nhĩ, ép chặt đến nỗi hầu như nó không thở được. Tay còn lại của tên cướp hùng hổ thọc mạnh vào chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng nó.“Ê này, có thứ làm cho mày vui đây!” Hắn đắc thắng giật cái túi nhỏ và dốc ngược cho mọi thứ bên trong rơi xuống đất. Hai hòn đá đánh lửa, một con rùa nhỏ bằng đất sét lăn ra trước, sau đó là xâu tiền xu.“Dù sao cũng kiếm chác được chút ít”, tên cướp thứ nhất làu bàu, nhặt từng đồng xu lên. Hắn đá chiếc gùi ra khỏi lối đi và bổ nhào xuống con đường mòn. “Đi... Phí thời gian như thế là quá đủ rồi”.Mộc Nhĩ thở phào như một lời tạ ơn câm lặng. Lấy tiền đi. Lấy bất cứ thứ gì. Chỉ để lại những chiếc bình...Tên cướp thứ hai cười khằng khặc. “Khoan”, hắn nói. “Giữ chặt con lừa này cho tao”.Tên cướp thứ nhất lùi lại mấy bước. “Cái gì vậy?” Hắn cáu kỉnh hỏi, túm lấy hai cánh tay Mộc Nhĩ từ phía sau.“Đùa chút chơi, trong khi bọn mình còn ở trên này”.Tên cướp nhặt một trong hai chiếc bình lên. Hắn bước tới gờ đá... và tung chiếc bình lên không. Ghé mắt nhìn qua bờ vách đá, hắn đặt tay lên giả đò làm động tác đang lắng nghe. Sau một khoảng khắc câm lặng đau đớn, có thể nghe được tiếng gốm vỡ vọng lên từ những tảng đó ở dưới đáy vực.Tên cướp thứ hai cười khả ố. “Làm cái nữa chứ hả!”“Khô-ô-ông!” Mộc Nhĩ hét lên. Tiếng thét chói tai bật ra từ nỗi tuyệt vòng khôn cùng của con người. Tên cướp đang ghì Mộc Nhĩ bèn nhấc bổng nó lên rồi ném phịch xuống đất mạnh đến nỗi tưởng chừng như đến hơi thở cuối cùng cũng rời bỏ nó nốt.Và Mộc Nhĩ nhìn thấy chiếc bình thứ hai bay lên không trung. Tru lên ăng ẳng như chó bị thương, nó bịt chặt lấy hai lỗ tai để khỏi phải nghe thấy tiếng gốm vỡ.Mộc Nhĩ lăn qua vật vã và lại bắt đầu nôn ọe. Nó nôn thốc nôn tháo cho đến khi cảm thấy bao tử của mình cũng rỗng tuếch như tâm hồn nó. Toàn thân run cầm cập, nó đứng dậy, cúi gập người xuống, chống hai bàn tay lên đầu gối.Thất bại. Một thất bại nhục nhã, ê chề nhất. Nó đã không bảo vệ được những chiếc bình; còn già nửa đường nữa mới đến được Songdo. Phải chi nó đã đến được đó thì dù sản phẩm có bị triều đình bác bỏ, ít nhất nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.Nó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn trân trân vào vách đá. Chỉ mới nghĩ tới việc quay trở về nhà gặp ông thợ Min báo tin, toàn thân nó đã run bắn. Không gì tồi tệ hơn thế. Nó đứng thẳng người lên và tiến vài bước tới gờ đá.Làm gì đây? Lao mình xuống vực và bơi trong không khí như những người phụ nữ thời xưa - hoặc là bay như chim, tự do tự tại. Thời gian có lẽ sẽ được cảm nhận khác đi. Vài giây ấy có thể sẽ tựa như nhiều giờ. Chắc chắn là thế...Nhưng ngay lúc ấy, đâu đó vang lên giọng nói của bác Sếu, rõ ràng đến mức nó bất giác quay lại, ngạc nhiên. “Nhảy vào cái chết đâu phải là cách duy nhất để chứng tỏ lòng dũng cảm thật sự”. Dĩ nhiên, không có ai quanh đây cả. Mộc Nhĩ hổ thẹn lùi khỏi mép vực. Nó biết một sự thật rành rành: Để đối mặt với ông thợ Min cần có lòng can đảm hơn nhiều. Nó nghĩ đến lời hứa của mình với Ajima, ngoài ra, bác Sếu đang chờ đợi nó. Bổn phận của nó là phải quay về.Mộc Nhĩ nhặt chiếc túi nhỏ lên, bỏ những hòn đá đánh lửa và con rùa vào túi. Sau đó, nó tháo mấy món đồ ra khỏi chiếc gùi. Còn một đôi dép rơm - nó đã thay đôi kia vào ngày hôm trước. Trong túi vẫn còn vài chiếc bánh gạo, nhưng Mộc Nhĩ cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể ăn được nữa.Nó nhét cái túi nhỏ xuống dưới lớp áo chẽn, vắt đôi dép rơm, túi đồ ăn và bầu nước lên một bên vai. Xong xuôi, nó vẫn đứng im như phỗng hồi lâu, trân trân nhìn vào hư không. Dần đần, cái bao rơm rỗng không trước mặt lọt vào tầm mắt nó. Bất ngờ Mộc Nhĩ thét lên cuồng nộ, nó nhặt chiếc gùi và bao rơm lên, thẳng tay ném khỏi bờ đá. Mộc Nhĩ nhìn theo chiếc gùi. Nó không rơi thẳng xuống dòng sông mà nảy bật lên khỏi những tảng đá vài lần trước khi chạm mặt nước.Mộc Nhĩ quay đầu, ù té chạy. Nó quáng quàng chạy xuống con đường mòn, chẳng lưu tâm gì đến những tảng đá nhọn và những lùm cây bụi. Vài lần nó ngã dúi ngã dụi nhưng lại nhổm ngay dậy trong hơi thở kế tiếp, cứ thế loạng quạng, vấp té, trượt trên con đường dốc đứng. Cuối cùng, khi chạy đến chỗ mà con đường mòn trở nên bằng phẳng, nó ngã sấp mặt xuống, đất cát hòa lẫn với nước mắt. Răng nó vập vào môi trên, bật máu. Lòng nó đau như cắt, nhưng nó đáng phải chịu những điều còn tồi tệ hơn nhiều.Mộc Nhĩ ngồi dậy lấy vạt áo chẽn lau mặt. Nó chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng thở hổn hển của chính mình và tiếng nước sông chảy xiết kề bên. Bất thình lình tia hy vọng cuối cùng lóe lên trong óc chú bé. Không nghe thấy tiếng vỡ chiếc bình thứ hai... Có lẽ nó đã rơi xuống nước, rất có thể nó vẫn còn...Mộc Nhĩ đi vòng qua chân vách đá đến dòng sông. Những tảng đá lớn nằm chắn lối đi, chỉ chừa chỗ cho một dải cát hẹp, và nhiều đá hơn nữa ở phía bên kia. Nó ngước lên nhìn bề mặt lởm chởm của vách đá vươn lên cao vút ngay trên đầu, cố phán đoán xem những chiếc bình có thể đã rơi xuống nơi nào. Sau đó, nó bắt đầu bò lổm ngổm qua những tảng đá lớn.Những bụi cây gai mọc lên ở khe hở giữa những tảng đá. Đôi khi, chúng mọc rậm rì làm thành một bức tường dày đến nỗi nó phải bò xuống mép nước và lội qua để đi tới. Nếu chiếc bình có rơi vào giữa những bụi cây rậm rạp này thì nó cũng chịu, không bao giờ tìm ra.Cái đụn nhỏ trên bãi cát trước mặt, không đen sậm như những tảng đá, có thể là chiếc bình chăng? Mộc Nhĩ run rẩy bước qua mặt đất gập ghềnh sỏi đá, ống quyển của nó bị trầy da vì cạ vào đá nhọn, nhưng hầu như nó không cảm thấy đau trong khoảnh khắc thắc thỏm hy vọng này.Không phải. Đó chỉ là một đống đá cuội.Cứ thế trong một khoảng thời gian dài, nó sàng tới sàng lui giữa vách đá và dòng sông, lên lên xuống xuống giữa những tảng đá và bãi cát. Mộc Nhĩ đã gần như từ bỏ mọi hi vọng khi nó đền gần một đống mảnh vỡ nhỏ.Chắc sẽ chẳng có khách qua đường nào tình cờ chú ý đến những mảnh vỡ; chiếc bình bị vỡ nát đến mức mảnh vỡ của nó không lớn hơn những viên đá cuội là bao. Mộc Nhĩ quỳ xuống thẫn thờ sờ vào mấy mảnh vụn. Có lẽ là cái bình thứ nhất - nó hi vọng thế.Mộc Nhĩ đứng dậy, dáo dác nhìn ra chung quanh. Tên cướp đã ném cả hai cái bình xuống từ cùng một địa điểm trên vách đá; chiếc bình còn lại hẳn phải ở đâu đó gần đây. Mộc Nhĩ thấy một vật gì đó nằm trên bãi cát bên mép nước. Nó chậm rãi tiến lại gần, tự nhủ rằng đó có thể là một đống đá cuội hoặc là một mảnh gỗ trôi giạt...Nhưng đó là chiếc bình thứ hai. Lực rơi đã vùi nó vào lòng cát - thành hàng trăm mảnh.Mộc Nhĩ quỳ xuống. Thật ngu xuẩn! - Nó cay đắng nghĩ. Có là thậm ngu mới hy vọng chiếc bình vẫn còn nguyên vẹn sau khi rơi từ trên cao như thế.Tuy nhiên, chiếc bình thứ hai do rơi trúng lớp cát dày nên không nát vụn mà vỡ thành những mảnh to hơn. Mảnh lớn nhất bằng cỡ lòng bàn tay nó. Mộc Nhĩ nhặt mảnh vỡ lên, khoắng xuống nước cho cát trôi đi.Vắt ngang qua một mặt của mảnh vỡ là một đường khía cạn, dấu vết chứng thực hình quả dưa của chiếc bình. Một phần của bông hoa mẫu đơn khảm, với thân và lá quấn dọc theo khe rãnh. Nước men vẫn tươi mới và trong suốt, không hề bị trầy xước sau cú ném hủy diệt vừa xảy ra.Cạnh sắc của mãnh vỡ đâm vào lòng bàn tay Mộc Nhĩ. Cơn đau lúc này là một tiếng vọng nhắc nó nhớ lại. Ấy là khi nó ném mảnh vỡ của những chiếc bình hỏng từ mẻ nung đầu tiên xuống dòng sông ở Chulpo. Việc đó dường như đã lâu lắm rồi!Bất thình lình, Mộc Nhĩ ngẩng đầu lên. Nó đứng dậy, vai khuỳnh ra, tay vẫn nắm chặt mảnh gốm vỡ. Nó cẩn thân đặt mảnh gốm lên một phiến đá phẳng, lấy con rùa bằng đất sét ra khỏi chiếc túi nhỏ ở thắt lưng, bóp bóp cho trở lại thành một cục đất tròn. Sau đó, nó vê viên đất sét giữa hai lòng bàn tay cho tới khi tạo thành một con rắn dài. Nhặt mảnh gốm vỡ lên, nó cuốn con rắn vòng quanh cạnh sắc của mảnh vỡ để cạnh sắc không cứa vào tay.Mộc Nhĩ lấy mấy hòn đá đánh lửa ra khỏi chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng vì chúng có thể làm trầy mảnh gốm. Nó buộc mấy hòn đá vào một góc áo chẽn của mình, rồi cất mảnh gốm đã được quấn đất sét vào chiếc túi nhỏ. Một tay cầm chiếc túi đựng mảnh gốm, Mộc Nhĩ leo trở lại con đường mòn.Mỗi cử động của nó đều nhanh nhẹn và có chủ đích: Chần chừ tức là hoài nghi. Nó vừa mới quyết định xong: Tiếp tục hành trình đến Songdo và sẽ trình cho sứ thần xem mảnh gốm vỡ duy nhất này.