áng hôm sau, Renata và Stafford trong bộ y phục cưỡi ngựa, ăn điểm tâm trong một phòng ăn nhỏ dưới tầng trệt. Lúc họ ra cửa, hai con ngựa đã yên cương đầy đủ đang chờ họ. Mọi thứ diễn ra chính xác từng phút.
Họ lên yên và cho ngựa chạy theo lối đi chính của tòa lâu đài.
Renata nói:
- Tên gia nhân hỏi tôi, hai chúng ta có cần người dẫn đường không? Nhưng tôi trả lời không cần, vì vùng này tôi rất thuộc.
- Nghĩa là cô đã từng đến đây nhiều lần?
- Những năm gần đây tôi rất ít đến, nhưng ngày trước tôi thường xuyên đến đây.
Stafford liếc nhìn Renata, nhưng cô bạn đồng hành làm như không nhìn thấy. Nàng tỏ ra cưỡi ngựa rất thạo. Trong khi Renata cho ngựa chạy nước kiệu bên cạnh Stafford, chàng kín đáo liếc nhìn đường viền nghiêng quý phái và tinh tế của khuôn mặt nàng, chiếc mũi dọc dừa hơi chúc xuống rất nhẹ, cái cổ thon và dài, mái đầu ngẩng lên duyên dáng và kiêu hãnh.
Renata quả là đẹp. Tuy nhiên không hiểu tại sao, sáng nay Stafford cảm thấy không thoải mái. Chàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng hôm ở sân bay Frankfurt. Một cô gái chưa hề quen biết đến ngồi xuống ghế băng bên cạnh chàng. Cốc bia trên bàn. Vào lúc đó chàng đã chấp nhận một hành vi mạo hiểm. Nhưng tất cả những chuyện đó đã qua đi từ khá lâu và không thể gợi lên trong óc chàng cái cảm giác lo âu như hiện giờ.
Bây giờ hai người đang cho ngựa phi nhanh trên lối đi nhỏ trong rừng. Dinh cơ này quả là đẹp, những cây cao thẳng vút. Đúng là thiên đường cho những nhà đi săn. Nhưng liệu có con rắn độc nào trú ẩn trong cái thiên đường này không?
Stafford cho ngựa chạy chậm lại. Lúc này chỉ còn chàng và Renata. Xung quanh họ không còn bức tường nào có thể gắn máy nghe trộm. Stafford thấy bây giờ là lúc thuận tiện nhất để thổ lộ một số băn khoăn với cô bạn đồng hành.
Stafford hỏi:
- Bà công tước là người thế nào?
- Câu trả lời rất dễ, dễ đến mức ông khó tin được.
- Cụ thể là sao?
- Bà ta đại diện cho giới chủ sở hữu phần lớn số giếng dầu, số mỏ đồng và mỏ vàng của Nam Phi, số nhà máy sản xuất vũ khí của Thụy Điển, số mỏ khai thác chất cobalt, số nhà máy công nghiệp phát triển năng lượng hạt nhân. Bà ta là đại diện cho tất cả các thứ đó.
- Nhưng sao chưa bao giờ tôi nghe thấy nói đến tên bà ta?
- Bà ta không muốn cho người khác biết uy lực lớn lao của bà ta.
- Nhưng những thứ đó đâu có thể giữ kín được?
- Rất dễ giữ kín là đằng khác, với điều kiện người ta phải sở hữu khá nhiều đồng, dầu mỏ, vũ khí và những thứ của cải khác.
- Nhưng thật ra bà ta là ai?
- Ông nội bà ấy là người Hoa Kỳ, và theo tôi biết ông cụ xưa kia sở hữu một số lớn cổ phần trong các công ty đường sắt và các nhà máy đồ hộp ở Chicago. Ông cụ kết hôn với một phụ nữ Đức mà chắc ông đã từng nghe nói đến tến bà cụ. Sinh thời người ta gọi bà cụ là “Bà Belinda to béo”. Bà này được hưởng thừa kế của cha bà phần lớn tài sản công nghiệp của châu Âu.
- Hai người cộng lại hẳn sở hữu một tài sản khổng lồ?
- Đúng thế. Nhưng bà công tước Charlotte lại chưa thỏa mãn với số tài sản thừa kế đó. Bà ta rất thông minh và đã sử dụng số của cải kia một cách hết sức khôn ngoan. Bằng cách đầu tư, bà ta đã thu được những món lời khủng khiếp. Tuy bà ta có tham vấn người này người nọ, nhưng óc thông minh và thái độ quyết đoán của bà ta vẫn là chính. Tiền đẻ ra tiền. Cuối cùng bà ta tích lũy được một khoản tiền không thể đếm xuể.
- Bà ta muốn cái gì và đã đạt được cái gì?
- Sức mạnh!
- Bà ta chuyên sống trong tòa lâu đài cổ kính này hay sao?
- Thỉnh thoảng bà ta có sang Hoa Kỳ hoặc Thụy Điển, nhưng cũng rất hiếm hoi. Còn hầu hết thời gian bà ta sống ở đây, nằm tại trung tâm cả một mạng lưới bao la mà bà ta nắm quyền điều khiển. Bà ta giống như một con bạch tuộc khổng lồ, vươn hàng ngàn cái vòi ra khắp thế giới. Mạng lưới của bà ta bao gồm không chỉ những lĩnh vực kinh tế mà cả những mạng lưới khác.
- Mạng lưới khác? Cụ thể là gì?
- Là những mạng lưới về các bộ môn văn học, các bộ môn nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, kiến trúc... cả những mạng lưới quyết định các số phận con người, đặc biệt là thế hệ trẻ.
- Tôi đã thấy bà ta có cả một bộ sưu tập rất quý, gồm toàn tác phẩm của những danh họa.
- Đấy là ông chưa nhìn thấy hết. Tại tầng trên cùng của tòa lâu đài còn có cả một viện bảo tàng mỹ thuật, gồm những phòng treo tranh kín các bức tường. Trên đó có cả những bức họa của Rembrandt, Giotto, Raphael... Tôi còn chưa kể đến những cái tráp chứa đầy trang sức quý, toàn những thứ có một không hai trên thế giới.
- Và tất cả những thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của bà cụ già xấu xí khủng khiếp ấy? Nhưng ít ra bà ta cũng thỏa mãn rồi chứ?
- Bà ta làm ra vẻ như đã thỏa mãn, thực ra thì chưa đâu.
- Vậy bây giờ bà ta còn muốn thứ gì nữa?
- Bà ấy yêu thế hệ trẻ, và mơ ước của bà ấy là điều khiển toàn bộ thế hệ trẻ trên thế giới. Hiện nay thế giới đang đầy những thanh niên bất mãn sẵn sàng nổi loạn. Bà ta muốn thế và bà ta đã làm được điều ấy bằng cách cung cấp cho số lớp trẻ ấy một thứ triết học hiện đại, một thứ tư duy hiện đại. Và bằng cả nhiều phương tiện khác do bà ấy tài trợ.
- Nhưng bằng cách nào bà ta có thể...
- Tôi không thể cắt nghĩa cho ông hiểu, bởi chính tôi cũng chưa biết. Bà ta kiểm soát cả một hệ thống hết sức rối rắm, đồng thời lại tài trợ rất nhiều hoạt động quái đản của các nhà từ thiện, các nhà nhân đạo, các nhà theo chủ nghĩa lý tưởng, cấp học bổng cho sinh viên, cấp tiền bạc cho các nhà văn, nghệ sĩ. Nhưng kế hoạch của bà ta đến nay vẫn chưa được coi là đủ, bà ta còn muốn thay đổi cả trật tự thế giới, phá bỏ thế giới ngày nay, lập ra một thiên đường trên thế gian. Đó cũng chính là điều mơ ước của nhân loại từ hàng ngàn năm nay.
- Bà ta có kiểm soát việc buôn bán ma túy không?
- Có. Chủ yếu nhằm mục đích mê hoặc con người, biến họ thành những kẻ tuyệt đối phục tùng bà ta. Bởi ma túy là thứ tốt nhất để loại bỏ những kẻ yếu đuối, những người bà ta cho rằng không phục vụ được gì cho xã hội mới. Tất nhiên bản thân bà ta không bao giờ đụng đến ma túy.
- Còn lực lượng chiến đấu? Bởi không thể đạt được mọi thứ nếu chỉ sử dụng tuyên truyền.
- Tất nhiên rồi. Tuyên truyền chỉ là giai đoạn đầu tiên và để hỗ trợ cho tuyên truyền phải có cả một lực lượng vũ trang hùng hậu. Vũ khí được đưa đến các quốc gia chậm phát triển, rồi từ đó chuyển đến các quốc gia khác. Chính vì vậy mà chiến xa, đại bác, vũ khí hạt nhân được đưa đến Châu Phi, các quốc gia ở miền biển phía Nam. Tại Nam Phi, các đơn vị vũ trang đang được lập ra. Bà ta tổ chức những trại huấn luyện quân sự cho thanh niên nam nữ. Hiện nay ở đó đã có những kho dự trữ vũ khí rất lớn và bà ta đang xúc tiến việc nghiên cứu để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh bằng vũ khí hóa học.
- Quả là một cơn ác mộng. Làm sao cô biết được tất cả những chuyện đó?
- Một phần tôi được bà cụ nói cho biết, một phần do tôi tự điều tra lấy.
- Mối quan hệ giữa cô và bà cụ thế nào?
Renata cười vang:
- Ông thấy không, bao giờ đằng sau những kế hoạch vĩ đại cũng có thứ gì đó lố bịch và tức cười. Chuyện thế này. Bà công tước Charlotte xưa kia rất mê ông nội tôi, sinh thời cụ sống trong một tòa lâu đài chỉ cách đây vài cây số.
- Ông nội cô cũng là một người tài năng to lớn chứ?
- Hoàn toàn ngược lại. Cụ chỉ là một tay săn bắn thiện nghệ và rất điển trai, chinh phục được rất nhiều phụ nữ đẹp. Chính vì mê ông nội tôi mà nữ công tước Charlotte coi tôi gần như một đứa cháu được bà cụ giám hộ. Còn tôi, tôi làm như mình gần như một đầy tớ của bà cụ. Tôi làm việc phục vụ cho bà cụ, phát hiện những người có ích cho bà cụ chuyển mệnh lệnh, chỉ thị của bà cụ đến các nơi trên thế giới.
- Vậy... Cô là...
Renata thích thú nhìn Stafford và hỏi:
- Ông làm sao thế?
- Không sao. Chỉ là tôi đang băn khoăn một số điều. Có vậy thôi.
Chàng chăm chú nhìn cô bạn đồng hành và nhớ lại câu chuyện xảy ra trên sân bay Frankfurt ngày nào. Bây giờ chàng làm việc
với Renata, làm việc
cho nàng.
Renata đã đưa chàng đến tòa lâu đài cổ kính này, nhưng do lệnh của ai? Phải chăng chính là nữ công tước Charlotte, người điều khiển cả một hệ thống mạng lưới khổng lồ? Trong giới ngoại giao Stafford đy lúc hai người đứng trước cửa phòng nàng. Nói xong nàng mở cửa bước nhanh vào rồi đóng cửa lại.
*
Đúng bốn giờ kém ba phút sáng hôm sau, Stafford nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa. Chàng mở thì thấy Renata. Nàng nói ngay:
- Xe đã đợi chúng ta ngoài cửa khách sạn.
Giữa trưa họ vào ăn trong một quán nhỏ nông thôn. Trời đẹp tuyệt vời và phong cảnh cũng vô cùng ngoạn mục. Tuy nhiên Stafford vẫn chưa yên tâm vì chưa biết Renata dẫn chàng đến đây để làm gì. Chàng cảm thấy cứ mỗi lúc lại khó hiểu thêm cô gái, mà cô thì chỉ thỉnh thoảng lắm mới nói một câu. Cô ta đưa mình, đi đâu thế này? Để làm gì? Cuối cùng, khi mặt trời xuống đến gần chân trời, Stafford mới đánh bạo hỏi:
- Tôi có thể hỏi cô một câu được không?
- Tất nhiên là được.
- Vậy chúng ta đi đâu thế này?
Renata im lặng.
- Cô không muốn trả lời câu hỏi đó sao?
- Không phải thế. Tôi có thể trả lời, nhưng ông nghe cũng chẳng ích gì. Thậm chí tôi cho rằng chính tôi không giải thích gì lại tốt cho ông hơn. Các ấn tượng ông thu thập được sẽ càng thú vị hơn rất nhiều.
Stafford suy nghĩ nhìn cô gái ngồi bên cạnh ông, trong tấm áo măng-tô bằng vải tuýt, cổ và cổ tay viền lông thú quý.
Chàng thì thầm:
- Mary Ann?
Nàng nói thầm:
- Ông tạm khoan dùng cái tên ấy.
- Tôi hiểu. Vậy cô vẫn còn là nữ công tước Zerkowski?
- Đến miền này, tôi lại trở về là nữ công tước Renata Zerkowski.
- Phải chăng đây là quê hương cô?
- Cũng có thể nói như thế. Hồi nhỏ, mùa thu năm nào tôi cũng đến đây sống một thời gian trong một tòa lâu đài chỉ cách đây khoảng vài dặm.
- Vùng này cũng là quê hương của Hitler phải không? Tôi cảm thấy thị trấn Berchtesgaden [2] dường như gần ngay đây.
- Đúng thế. Thị trấn Berchtesgaden nằm phía Đông bắc chúng ta kia.
- Hồi đó, họ hàng, bè bạn cô có chấp nhận Hitler không? Có tin vào hắn không? Nhưng có lẽ tôi không nên hỏi cô câu đó?
- Họ hàng và bè bạn tôi căm ghét Hitler và tất cả những gì liên quan đến hắn. Nhưng họ vẫn hô “Heil Hitler!” [3] như mọi người khác. Họ chấp nhận tình trạng thực tế. Họ còn làm khác sao được? Vào thời đó ai đám làm gì khác?
- Hình như chúng ta đang đi về phía rặng núi Dolomites thì phải.
- Địa điểm nào thì có gì quan trọng?
- Nghĩa là chúng ta đang tiến hành cuộc thám hiểm?
- Chắc chắn rồi. Nhưng không phải thám hiểm địa lý. Chúng ta sẽ đến thăm một nhân vật đặc biệt.
Stafford ngước nhìn lên đỉnh núi cao ngất.
- Tôi có cảm giác cô đang đưa tôi lên gặp vị Sơn Nhân lừng danh.
- Ông muốn nói đến gã Trùm Sát thủ, chuyên dùng ma túy để điều khiển đám đồ đệ giết người cho hắn mặc dù chúng biết rằng rồi đến lúc bản thân chúng cũng sẽ bị giết, nhưng chúng tin sau khi chết chúng sẽ được lên thiên đường của đạo Islam, nơi cực lạc, đầy gái đẹp và rượu ngon tha hồ hưởng mãi mãi.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tôi cho rằng suốt trong lịch sử, liên tục xuất hiện những kẻ giỏi mê hoặc, kích động đám đông, khiến họ tin rằng chúng là những thiên tài, những người nhà trời, và họ sẵn sàng đi đến chỗ chết vì chúng. Không phải là những tín đồ Islam hoặc tín ngưỡng nào khác, mà cả những tín đồ Ki-tô nữa.
- Tín đồ Ki-tô? Như Huân tước Altamount chẳng hạn?
- Tại sao ông lại gộp cả Huân tước Altamount vào số đó?
- Bởi đêm hôm trước, ngồi trong tòa lâu đài của ông ta, bỗng một lúc tôi có cảm giác ông ta giống như một pho tượng thánh tạc bằng đá, ngồi trên bàn thờ.
- Ông nói có phần đúng, vì rất có thể một người nào đó trong chúng ta sẽ chết. Thậm chí không phải chỉ một, mà nhiều người...
Nàng ngừng lại giữa câu để Stafford nói tiếp:
- Đôi khi tôi nghĩ đến một thứ khác. Tôi nhớ đến một đoạn trong Tân Ước, hình như trong chương Phúc âm theo thánh Luc. Trong buổi tối cuối cùng, Chúa nói với các đồ đệ rằng “Kẻ sẽ phản bội và nộp ta hiện đang ngồi cùng với chúng ta, bên cái bàn ăn này”. Một trong số đồ đệ của Chúa đã bị Quỷ Dữ nhập vào. Cho nên rất có thể một người trong chúng ta cũng sẽ phản bội chúng ta giống như thế:
- Ông cho rằng chuyện ấy có thể xảy ra?
- Gần như tôi chắc chắn như thế. Kẻ đó là một người chúng ta biết rõ và chúng ta xưa nay vẫn tin tưởng, một kẻ ban đêm không mơ thấy những vị tử đạo mà hắn mơ thấy ba mươi đồng tiền [4], và khi thức dậy, hắn cảm thấy như đã nắm số tiền đó trong tay.
- Một kẻ dám làm điều ác chỉ vì hám tiền?
- Hoặc thèm khát danh vọng.
Renata im lặng một lát rồi nói, vẻ suy nghĩ:
- Trước kia tôi có một người bạn gái, một lần, trong lúc làm công tác ngoại giao, chị ấy nói với một phụ nữ Đức rằng chị ấy vô cùng xúc động trong một buổi làm lễ Thương Khóc [5]. Người phụ nữ Đức đáp lại giọng khinh bỉ: “Chị không hiểu đấy thôi. Người Đức chúng tôi không cần đến một ông Jesus. Chúng tôi đã có Adolf Hitler”. Bà ta chỉ là một phụ nữ Đức bình thường và rất lành hiền. Nhưng bà ta chịu tác động của thứ tình cảm chi phối vô số người Đức lúc đó. Hitler là một người diễn thuyết cực giỏi. Công chúng nghe y nói như bị thôi miên, sẵn sàng chấp nhận mọi tội ác ghê tởm nhất của y, các phòng giết người bằng khí ga, các kiểu tra tấn man rợ của cơ quan Gestapo [6].
Mary Ann nhún vai rồi nói tiếp, giọng đã điềm tĩnh hơn:
- Dù sao nghe ông nói thế, tôi cũng lấy làm lạ.
- Tôi nói thế nào?
- Ông nói đến vị Sơn Nhân.
- Cô cho rằng có một “Sơn Nhân” thật không?
- Đúng ra là một Nữ sơn nhân.
- Một phụ nữ? Bà ta là người thế nào?
- Tối nay ông sẽ được thấy bà ta.
- Tối nay chúng ta sẽ đến đâu?
- Sẽ đi vào cuộc đời.
- Tôi nhận thấy đã từ lâu cô không còn là Mary Ann nữa...
- Ông sẽ phải chờ cho đến khi lên máy bay.
Stafford suy nghĩ, nói:
- Tôi cho rằng sống trên độ cao rất có hại về tinh thần.
- Độ cao nào? Ông nói về độ cao xã hội chăng?
- Không. Tôi nói đến độ cao theo nghĩa thuần túy địa lý. Nếu ta sống trong một lâu đài trên đỉnh núi chót vót, bên trên mọi thứ, ta rất dễ coi khinh tất cả mọi con người, cô có tin như thế không? Khi sống ở trên chỗ cao nhất, ta dễ cảm thấy ta là chủ nhân của khắp thế gian. Khi sống trên đỉnh núi ở Berchtesgaden, hẳn Hitler đã cảm thấy như vậy. Và có lẽ đó cũng là cảm giác của tất cả những ai trèo lên núi cao, khi họ nhìn xuống thung lũng và những con người sống dưới đó.
- Tối nay ông phải rất thận trọng đấy, vì vai kịch của ông rất khó diễn, chỉ cần vụng một chút là vô cùng tai hại.
- Cô có căn dặn tôi điều gì cụ thể không?
- Ông chỉ cần đóng vai một kẻ bất mãn. Một người muốn chống lại trật tự thế giới hiện nay, chống lại mọi quy tắc đã định hình. Một kẻ nổi loạn, nhưng nổi loạn kín đáo. Ông có thể đóng vai kịch ấy được chứ?
- Tôi sẽ cố gắng.
Thiên nhiên hai bên đường mỗi lúc một hoang vu, cằn cỗi hơn. Chiếc xe ô-tô to đang leo lên một con đường dốc luôn gấp khúc, thỉnh thoảng lại chạy ngang bên cạnh một xóm núi lèo tèo.
- Chúng ta đang đi đâu thế này, cô Mary Ann?
- Đến một cái hang ổ đại bàng.
Sau một góc ngoặt, ô-tô chạy vào rừng. Thỉnh thoảng họ nhìn thấy một con hoẵng hay con thú hoang dã nào đó. Họ nhìn thấy cả những nam giới mặc áo vét bằng da, đeo súng trường. Stafford thầm đoán đó là đội bảo vệ. Rồi đột nhiên trước mặt họ hiện ra một tòa lâu đài đồ sộ đứng sừng sững trên đỉnh núi. Một nửa của tòa lâu đài đã đổ nát, nhưng một nửa bên kia đã được phục hồi. Tòa lâu đài vừa lộng lẫy vừa đồ sộ. Stafford có cảm giác đứng trước những tàn tích của một thời hùng cường trong quả khứ, cách đây phải nhiều thế kỷ.
Renata giải thích:
- Xưa kia vùng này là Đại công quốc Liechtenstolz. Lâu đài kia do đại công tước Ludwig xây năm 1790.
- Bây giờ ai sống trong tòa lâu đài này? Vị đại công tước hậu duệ phải không?
- Không. Dòng họ đại công tước đã tuyệt tự từ lâu lắm rồi.
- Vậy thì là ai?
- Một nhân vật có sức mạnh quyền lực hiện đại.
- Tiền bạc?
- Đúng thế, tất nhiên.
- Liệu chúng ta có gặp ở đấy ông Robinson không? Vì có lẽ ông ấy đến đây bằng đường hàng không để đón tiếp chúng ta?
- Ông ấy là người chúng ta ít có khả năng gặp nhất ở nơi này. Tôi cam đoan với ông như vậy.
- Đáng tiếc. Tôi thấy mến ông ấy. Ông ấy có vẻ một nhân vật quan trọng, đúng vậy không? Nhưng thật ra ông ta là người thế nào? Người quốc gia nào?
- Tôi không tin có ai biết chắc đn định bản chất của vấn đề như thế có đúng không?
- Vừa đúng mà vừa không đúng!
- Trong đó còn một chi tiết tôi chưa hiểu rõ. Tại sao nữ công tước Charlotte bảo cô đưa tôi đến gặp bà ta? Bà ta đã biết gì về tôi, và bà ta định sử dụng tôi làm gì?
- Tôi chưa biết chính xác. Tôi đoán có thể bà ấy muốn dùng ông như một loại trí thức lớn, làm việc trong hậu trường của bà ấy. Công việc đó dường như thích hợp vớỉ ông.
- Nhưng bà ta đã biết một tí gì về tôi đâu?
Đột nhiên Renata cười phá lên:
- Đúng là hài hước. Lại vẫn những kiểu suy nghĩ lố bịch và ngu xuẩn của mấy bà già lẩm cẩm.
- Cô làm ơn cắt nghĩa cho tôi hiểu cô nói thế nghĩa là sao?
- Vẫn chuyện xưa cũ thôi. Người ta tìm những người không phải do bản chất thực tế của người đó mà do họ phỏng đoán, do họ tưởng tượng ra. Bà Matilde của ông là bạn học xưa kia của nữ công tước Charlotte.
- Cô muốn nói là...
Stafford im lặng chăm chú nhìn cô bạn đồng hành một lúc rồi cũng cười phá lên.
Chú thích:[1] Tên chủng tộc mà Hitler cho là chủng tộc cao quý, xứng đáng lãnh đạo thê giới. (N.D).
[2] Trong tác phẩm
Thần Khúc của văn hào Italia Alighieri Dante, thế kỷ 13 (N.D).
[3] Lực lượng đặc vụ của Hitler (N.D).
[4] Truyện trẻ con của Lewis Carroll (1865). (N.D).
[5] Thành ngữ có nghĩa “những ảo tưởng”. (N.D).