Ngày đã mất

     hi biết mối tình của mình sẽ chẳng đi đến đâu, sẽ không có bất cứ một kết thúc tốt đẹp nào dành cho tương lai của Nhi cả. Nhi đi chông chênh trên một con đường mảnh như sợi chỉ đang nối vào bóng tối, nhưng lại không muốn quay đầu. Có ai ngăn nổi cảm giác của con tim? Tất cả những ký ức với anh, vẫn còn nguyên vẹn trong Nhi.

 

Lần đầu tiên ở bên nhau, anh thủ thỉ: Làm bồ anh nhé!
Hôm sau anh hôn lên trán Nhi dịu dàng: Anh yêu em!
Rồi Nhi không gặp anh nữa. Mùa trôi qua thảng thốt, Nhi trằn trọc trong những cơn mộng mị không rõ hình hài. Anh đã quên Nhi, nhức nhối. Chỉ là gió thoảng, chỉ là mưa rơi, đâu lữ khách nào nhớ được hết các điểm dừng chân.

 

Nhật ký, ngày đã qua...
“Anh là ai sau đêm định mệnh, ta nào biết anh ở đâu? Anh là ai trong cuộc đời này, để tương tư tìm quên sầu đắng...”
Thảng thốt trong cơn mơ, em choàng thức giấc, sợ rằng anh đã ra đi. Em tìm được cảm giác yên bình khi vẫn được gối đầu trên cánh tay rắn rỏi của anh, được chạm vào anh - hiện hữu, anh là thực thể tồn tại ngay sát hơi thở của em.
Em đi qua những cuộc đời, nhớ quên nhập nhoà. Rồi định mệnh kéo anh đến với cuộc sống của em, như một cơn mưa rào ngày hạ, nhưng em lại quay quắt khôn nguôi một nỗi nhớ. Em thủ thỉ với trái tim mình, rằng: em yêu anh. Song lại không dám nói ra điều đó. Bởi trong cuộc sống hàng ngàn vạn điều đang trôi theo trình tự, thì đó chỉ là một đêm định mệnh - với em.
Em đã từng đi tìm hình hài của anh trong những giấc mơ, hồ như không có thật, anh biến mất nhanh hơn ảo ảnh. Rồi em cố gắng quên. Quên rằng đã có một định mệnh. Và nhận ra không thể, em chỉ làm được việc giấu cái ký ức sắc lẹm đó vào một góc tối tâm hồn, nhấm nháp từng chút một ĐAU.

 

Tết, Nhi đi du lịch đến vùng đất sinh sống của anh. Đến gần địa chỉ Văn phòng làm việc trên chiếc namecard anh đưa cho Nhi khi lần đầu gặp mặt, muốn được nhìn thấy anh, nhưng dường như không đủ can đảm. Nhi tìm đến một quán cà phê ngồi bấm tin nhắn: “Em đang ở thành phố, anh có muốn gặp em không?”. 10 phút, nửa giờ, một giờ... vị cà phê đắng ngắt nơi đầu lưỡi, Nhi ngồi đếm không biết bao nhiêu lượt khách vào - ra, nhưng mong đợi mãi cũng chẳng thấy reply của anh.
Cuối cùng Nhi xé nát danh thiếp của anh, xóa luôn số điện thoại lưu trong máy, Nhi lững thững rời quán, sẽ chẳng bao giờ Nhi nghĩ đến anh nữa. Phải quên thôi! Ly cà phê Nhi uống nó quá đắng.
Thấy mình ngu ngốc, thấy mình điên khùng. Tại sao lại có tình cảm với một người đàn ông đã có gia đình, hơn mình mười mấy tuổi. Hơn nữa anh ta đến với mình chỉ để tìm một cảm giác lạ khi rời khỏi vòng kìm tỏa của vợ con. “Nhi ơi! Mày có còn tỉnh táo không? Mày chẳng lẽ đã quên mình là loại người nào mà định tìm kiếm cái gọi là tình yêu giữa cuộc đời trần trụi này?”. Nhi đã uống một ly cà phê rất đắng, đắng ngắt.

 

- Alô, Nhi còn nhớ anh không?
- Xin lỗi, anh là ai ạ?
- Em nhìn số điện thoại mà không biết sao? Vậy nghe giọng anh có nhận ra ai không?
- Em... không biết!
- Anh N. mà...
- Anh còn gọi cho em làm gì?
- Anh...
Mấy tháng không thấy anh gọi điện, nhắn tin anh chẳng hề trả lời. Giờ đây anh tìm gặp Nhi với lý do lỡ làm mất số của Nhi, phải gọi điện hỏi người bạn đã giới thiệu hai người với nhau để xin lại số điện thoại của Nhi. Nhi thấy tự ái kinh khủng. Bảo rằng nhất quyết không gặp anh nữa. Nhi ghét vị đắng. Không muốn phải uống thêm một ly cà phê đắng phủ ngập tận tim nữa. Nhưng suốt tối hôm đó Nhi trằn trọc không ngủ được, nụ cười và vòng tay của anh hiện lên mỗi khi Nhi nhắm mắt lại. Thèm được anh ôm vào lòng!
24 giờ sau Nhi nhắn cho anh: “Em rảnh”...
Gặp lại anh trong quán lẩu cùng một người bạn. Anh hồn nhiên kể: bị lạc đường trong thành phố, nên gọi người bạn đến làm hoa tiêu giúp. Đôi mắt anh nhìn Nhi thân thiện, ấm áp khiến những giận hờn trong Nhi tan chảy. Nếu không có người bạn kia, có lẽ Nhi đã áp đầu vào vai anh nhõng nhẽo rồi. Nhi đã được gặp lại anh. Gặp lại anh... Đời thực trần trụi hay quá nhiều màu sắc?

 

Nhật ký, ngày đã qua...
Thời gian qua, bất chợt giọng nói của anh lại vọng bên tai em. Giận hờn, tự ái không ngăn nổi em đến với anh. Em nhỏ bé, ngây dại trước anh, không thể cưỡng lại cơn lốc đang ào vào nhịp sống yên ổn mà em đã cố gắng dựng nên. Em vẫn biết mình sai lầm, và lao theo con đường chệch hướng đó. Dẫu sao đó cũng là lối đi em chọn cho chính mình.
Bây giờ anh ở đây, dịu dàng ôm em trong vòng tay nồng ấm. Nhưng em không biết lúc nào anh sẽ ra đi? Em chấp nhận điều đó như một nghiệt ngã trong lựa chọn của mình. Không biết có phải tình yêu? Em chỉ muốn ở bên anh thật nhiều, nếu có thể làm cái bóng của anh, ắt hẳn đó là hạnh phúc lớn lao nhất em mong đợi. Biết rằng không thể, anh thuộc về một thế giới khác, nơi đó em không được phép tồn tại! Lại ĐAU.

 

Chuyến công tác của anh kéo dài gần một tuần. Dự án bất động sản phức hợp của công ty anh tại quận phụ cận thành phố sắp khởi công, báo hiệu một trung tâm phồn hoa trong tương lai. Nhi luôn muốn kéo anh rời bỏ công việc để ở cạnh Nhi. Anh nói chỉ có một tâm nguyện: làm sao để xây thật nhiều cho cuộc sống, chứ không bao giờ muốn lấy đi bất cứ cái gì của cuộc sống cả. Anh luôn để mình ngập đầu vào những dự án. Nhi thấy những giờ phút được ở bên anh ngắn ngủi làm sao? Lần đầu tiên Nhi khao khát nắm giữ được trái tim một người đàn ông thì lại là điều vọng tưởng. Anh không bao giờ thuộc về Nhi, hết chuyến công tác anh lại trở về với gia đình. Nơi đó có hai đứa con tuyệt vời luôn dâng đầy niềm tự hào trong mắt mỗi khi anh nhắc đến chúng.
Nhi yêu anh, nên thấy yêu luôn cả gia đình anh. Nhi ngưỡng mộ vợ anh, hai đứa trẻ trở nên gần gũi trong lòng Nhi. Họ sở hữu được điều Nhi mong muốn nhất, bởi anh mãi mãi không bao giờ thuộc về Nhi cả!

 

Nhật ký, ngày đã qua...
Em muốn sở hữu một ai đó! Phải chăng người đó là anh? Em biết mình đã sai khi yêu anh, đã sai khi lún quá sâu vào cuộc tình này. Lẽ ra trái tim em không nên đập loạn nhịp vì anh, lý trí em không nên xuôi thuận với thứ tình cảm ngược ngạo này. Vì muôn đời anh vẫn yêu gia đình và em thì lại yêu anh.
Sở hữu một con người - Em biết mình vô lý, nhất là lại hướng về anh. Nhưng hiện tại em không biết cách nào thay đổi thứ mong muốn tội lỗi này. Anh đã từng nói với em: Không gì thuộc về em hoàn toàn, ngay cả sinh mạng của em... Dẫu biết cuộc đời đâu có gì là tuyệt đối! Thực tế khát vọng của em là chỉ muốn trở thành đặc biệt trong mắt một ai đó, dành được những cử chỉ mà người sẽ không thể hiện trước mặt bất cứ ai khác nữa, những lời nói người dành riêng em sẽ không một cô gái nào được nghe... những mong ước đó đâu có gì là lớn lao? Quá nhỏ bé cho một đời người, vậy mà cầu vọng thật khó biết bao! Chỉ có thể là thời nay, tình cảm con người quá tràn lan...

 

Có lần ở bên nhau, anh hỏi Nhi có thích trẻ con không? Nhi nói không, nhưng lại bảo muốn sinh con cho anh. Thường là thế, phụ nữ khi yêu ai thực sự thì muốn có con với người đó. Nhi muốn sinh một đứa con thừa hưởng những điều tuyệt vời từ anh. Như thế ít ra Nhi cũng lưu giữ được phần nào hình ảnh của anh nếu như không bao giờ anh tìm đến Nhi nữa. Vậy mà anh luôn cẩn thận trong quan hệ của hai người, sự dịu dàng của anh khiến Nhi không thể nảy sinh được bất cứ toan tính gì cho ý đồ của riêng mình được. Nhi vẫn là một cô bé, còn anh là người đàn ông từng trải.
“Từ trước đến giờ anh không nói dối ai, trừ vợ anh”, Nhi chẳng cần biết là anh có nói dối mình không, Nhi chỉ cần có thể được ở bên anh thật nhiều thôi. Anh là người đàn ông đầu tiên giúp Nhi tìm được bản năng gốc của mình. Dù anh đang vui chơi trên mối tình của Nhi, dù anh chẳng nhớ gì đến Nhi nữa khi rời bỏ thành phố này về với mái ấm của anh, thì Nhi chỉ có một mong ước nhỏ nhoi: khi nào anh trở lại nơi này, hãy biết rằng đây là nơi Nhi sinh sống và chờ đợi anh. Nhi yêu anh!
Anh đã lại xa Nhi rồi. Và Nhi ở đây đợi một ngày lại được nhìn thấy gương mặt anh, được ùa vào lòng anh, được chìm đắm trong biển hạnh phúc mà Nhi luôn khát thèm. Phải chăng đó là tình yêu???
Bạn bè nói Nhi đừng điên. “Mày khác nào con lạc đà đang hát bài ca hạnh phúc từ sa mạc mênh mông cát nóng... Ảo tưởng vừa thôi! Những gã đàn ông luôn khoe về gia đình tuyệt vời mà vẫn đi ngoại tình thì có gì tốt đẹp?”.

 

Nhật ký, ngày đã qua...
Từ lâu rồi em học cách không Buồn. Em cố gắng coi mọi chuyện là phù phiếm, là một cơn gió thoảng qua, là một áng mây trôi nhanh trên nền trời. Cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đi, vương vấn nhiều chỉ nặng lòng và cuộc sống không thể thanh thản. Đơn giản như thế thôi, bởi suốt thời thiếu nữ em đã buồn quá nhiều vì Những Chuyện Không Nên Buồn về Những Người Không Đáng Phải Buồn. Nhưng rồi em vẫn buồn, chẳng phải vì một ai, chẳng phải vì chuyện gì, những nỗi buồn vu vơ cứ gặm nhấm tâm hồn em, đè nặng lên những nhịp sống của em, bầu không khí quanh em ngột ngạt, trĩu nặng. Thấy tội nghiệp chính em, bởi ngay cả nỗi buồn cũng không tìm được điểm đến. Em ước gì em lại có thể như ngày xưa: buồn - vui, hạnh phúc - khổ đau... vì một ai đó xứng đáng!
Từ lâu rồi em học cách không Khóc. Nước mắt chỉ làm em thấy mình yếu đuối, làm tan chảy những quyết tâm mà lý trí em đặt ra. Nước mắt chỉ làm đôi mắt em sưng đỏ mỗi sớm mai thức giấc để rồi người xung quanh gửi cho em những ánh nhìn thương hại. Giọt nước mắt của em đáng giá lắm, nhưng nó đã rơi một cách vô vọng mà không có một bàn tay giúp em lau khô, cũng không có một bờ vai để em tựa vào lúc sắp quỵ ngã. Em sẽ không khóc nữa đâu, sẽ luôn giữ cho đôi mắt ráo hoảnh, lạnh lùng... Nhưng rồi thẳm sâu trong một góc tối tâm hồn em thèm khát biết bao cái cảm giác giọt nước nóng hổi lăn trên bờ mi, vỡ tan trên gò má, thấm vị mằn mặn nơi khóe môi... để rồi nói với một ai đó qua những âm thanh run rẩy: “Em có thể khóc trên vai anh?”
Từ lâu rồi em học cách không Đổi Thay. Khi em khoác lên mình bộ cánh xù xì, gai góc, và dặn lòng miễn nhiễm với những xúc cảm vớ vẩn nơi thế gian. Em sẽ giữ hình tượng của em như thế! Vì em muốn mình rắn rỏi, cứng cáp trước những sóng gió mà cuộc sống đổ ập vào em. Nhưng em cứng cỏi quá, cứng như một cây đinh sắt trần tụi, vô cảm giữa thiên địa hữu tình. Em thoát ra khỏi cái khái niệm “vô thường”... và dường như em không phải là con người nữa. Em không phải là chính em!... Em lại muốn mình có thể thay đổi, muốn được mềm yếu với tâm hồn ướt át, đa cảm. Để em gần gũi với khái niệm “con người” hơn, và để có thể lại yêu như chưa yêu lần nào...
Từ lâu rồi em học cách không Thất Vọng. Tình cảm và ý thích của con người đối với em chưa bao giờ chắc chắn, hôm nay yêu mai có thể xa rồi. Em tập quen với những tráo trở, phản trắc, dối lừa... những điều tưởng chừng tổn thương quá nặng nề với tâm hồn thiếu nữ mới lớn trở nên bình thường trong cảm nhận của em. Em cũng chẳng giận hờn gì những kẻ xấu xa từng được em tin tưởng, thương yêu làm em đau khổ, tuyệt vọng... bởi trái tim em đã Vô Cảm. Lúc em lĩnh hội trọn vẹn bài học Không Thất Vọng thì cũng tự biết là niềm Hy Vọng của mình đã bay xa thật xa. Em lại ước nguyện có một cỗ máy thời gian giúp em trở về quá khứ tìm và giữ lại niềm tin luôn bên cạnh mình. Một ngày không xa, nếu em có thể lại thất vọng nghĩa là ngọn lửa hy vọng vẫn âm ỉ cháy trong tim. Em cần một ai đó có thể làm em đau khổ tuyệt vọng lần nữa để tìm lại niềm tin đã mất của mình! Rất cần...
Từ lâu rồi... lâu lắm... nên tất cả đã bắt đầu mơ hồ trong em... và em bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Điều em muốn có bây giờ đã trở thành thứ em không cần. Lẽ nào lại như thế? Lẽ nào em trưởng thành trên những bước chân sai? Càng Từng Trải Người Ta Càng Bao Dung. Song em lại đang nhìn nhân tình thế thái bằng ánh mắt khắc nghiệt. Phải thay đổi... Vì em muốn trở về... với chính em trước đây!

 

“Mày chấm dứt cái ảo tưởng đó sớm ngày nào sẽ bớt khổ ngày đó. Hiểu không?”
Chìm trong ảo tưởng, từ lâu rồi! Nhi quên mất con người mình trước kia từng lý trí đến mức nào. Một kẻ lạnh lùng và dễ hoài nghi giờ đây trở nên mù quáng và quả quyết một cách vô lối với nhịp đập sai trái của con tim.
“Ngàn năm đi qua những vì sao vẫn còn nông nổi
Thức tàn đêm tưởng cưới được mặt trời”
[1]
Chìm trong vô vọng, từ lâu rồi! Nhi muốn thoát ra, nhưng tự lòng lại giới hạn mình. Ngụy biện bằng thứ lý lẽ cảm xúc khi gặp được một người đáng để yêu trong cuộc đời, khiến Nhi nao núng trước việc đặt anh ra khỏi cuộc sống của mình. Với anh Nhi chỉ là một mối quan hệ ngoài lề ít phải bận tâm. Nhưng kẻ đứng bên lề kia lại luôn muốn con đường lớn là của mình. Khát vọng không chân chính làm người ta khổ đau và mệt mỏi.
“Em đã mơ về những con lạc đà đói ăn kéo lê sự nhọc nhằn của mình, tưởng ra ngoài sa mạc lại đi vào sa mạc
Và những người bộ hành kéo lê niềm hi vọng về một dòng nước ngọt, tưởng về dòng nước ngọt lại đi vào sa mạc
Không cùng...”
[1]
- Em đã sai khi yêu anh... phải vậy không?
- Là anh sai, khi để em yêu anh.
- Anh có cần tình yêu của em?
- Đừng đặt anh vào sự lựa chọn, điều đó sẽ khiến em đau lòng...
- Vậy em có thể là kẻ đứng bên lề cả đời được không?

Không thể!

Cuộc đời của Nhi còn rất dài. Đằng đẵng so với thứ hạnh phúc gia đình anh đang cố gìn giữ. Có lẽ cũng chật vật cho anh, khi có một kẻ cứ đứng bên lề đợi chờ rồi thổn thức. Nên anh muốn Nhi từ bỏ ý định đòi làm kẻ đứng bên lề cả đời. Anh không có nhiều thời gian dành cho Nhi, cũng không thể khi đang nắm giữ hạnh phúc lại cứ phải ngoái đầu dõi theo những dằn vặt mà Nhi đòi chuốc lấy. Anh không phải là người đàn ông tốt, Nhi đừng khổ vì anh làm gì!
Anh không phải là người đàn ông tốt. Nên anh cố gắng làm một điều tốt cho cô gái yêu mình bằng cách hạn chế gặp gỡ, để cô ấy sớm thoát ra khỏi mối bận tâm đầy khổ ải khi chấp nhận làm kẻ đứng bên lề. Sẽ thanh thản cho anh và nhẹ nhõm cho cô ấy nếu cả hai người chỉ là những kẻ qua đường thoáng chốc trong vài khoảnh khắc. Có lẽ như thế đời thường hơn. Không ngụy biện, không tham lam, anh thẳng thắn đẩy Nhi ra khỏi lề đường hạnh phúc của mình. Rất bạc tình! Anh nói, bạc vậy mới không làm Nhi khổ và tránh cho anh khỏi những vết nứt với điều quan trọng mình đang cố gắng nâng giữ. Không thể cho Nhi. Không thể cho cho cả anh!
Người đời vẫn nói, thường không có kết thúc cho kẻ thứ ba. Việc mơ tưởng đến hạnh phúc của Nhi vốn chỉ là khao khát ngông cuồng. Ảo tưởng như khúc hát từ sa mạc của những cơn mơ hoang đường...
“Những vì sao vẫn nhảy vũ điệu thuỷ chung đợi mặt trời đến cưới
Nỗi đợi chờ nghìn năm
Có những vì sao đã ra đi trong cuộc kiếm tìm
Và gặp những lạc đà đói ăn đang kiệt sức bởi sự bạc tình của cát”
[1]
Thực tế anh biến mất khỏi khao khát của Nhi. Trắng xóa sự bạc bẽo, trắng xóa nỗi đợi chờ, trắng xóa tất cả. Cuộc sống sau khi mất đi ý nghĩa trở thành một mớ bông gòn trắng toát băng bó lên một vết thương hở không ngừng rỉ máu đen. Thấm dần màu tăm tối. Đặc quánh cảm giác mơ hồ và trống rỗng.
Mớ bông gòn thấm máu đen ướt đẫm. Nhi để thời gian miệt mài vắt mãi mà không sao khô nổi, cứ ẩm rít và nặng trịch. Khi tâm còn luyến tiếc sao có thể thanh thản nhẹ nhàng?

 

Nhật ký, ngày đã qua...
Ngày nối ngày thành tuần, tuần nối tuần thành tháng, và em đã có thật nhiều bóng tối vây quanh!
Đã từng có thật nhiều bóng tối và nước mắt
Đã từng có thật nhiều bóng tối và tức giận
Đã từng có thật nhiều bóng tối và xót xa
Và giờ đây em lại đang sở hữu thật nhiều bóng tối và những niềm đau bị trói chặt.
Rồi tất cả cũng qua... cũng nguôi đi khi trái tim bình yên nhịp đập
Em sẽ lại tĩnh tâm tự vấn và ngạo cười
Chưa bao giờ được thì sao có thể gọi là đã mất?
Chỉ là em ngộ nhận khi lơ đãng quên rằng bọc quanh mình vốn trống rỗng khôn cùng
Với tay là chạm vào khoảng không, với tay là đem về cả trời vô nghĩa... được mất cũng trọn vẹn vô nghĩa... buồn vui cũng vô nghĩa với ngày trôi...
Thế thái lạnh tựa băng... nhân tình mỏng như giấy...
Chỉ có mình em thôi, nếu không chịu đốt lửa thì ai sẽ thắp sáng cuộc đời?
Một chút lửa cũng đủ còn tàn tro
Mong manh làn khói mỏng
Bay về hư vô...
Bay đi...
Ta cần
Ta đã chọn
TỪ BỎ

 

Ai nói không có kết thúc cho kẻ thứ ba? Đến cuối cùng Nhi hiểu ra một kẻ thứ ba như mình hẳn đều nhận một kết thúc chẳng có gì khi khao khát được ấp ủ bằng những sai lầm. Tình yêu là một điều phiền hà nếu như nó không thể là một thứ gia vị nêm nếm vào thứ hạnh phúc thuộc sở hữu của hơn một người.
Những trang nhật ký của ngày đã qua đầy yêu thương rồi cũng biến thành tàn tro. Đám bụi trắng mỏng dần bay về cõi xa, Nhi thoát khỏi ảo tưởng.
Vĩnh biệt anh! Em sẽ không đi về phía ngày đã mất...
Chú thích:
[1] Thơ Bình Nguyên Trang

HẾT


Xem Tiếp: ----