Mỗi tuần một lớp sợ hãi và lo âu tác động đến thần kinh lại được bốc đi khỏi Catherine. Mỗi tuần cô dường như thanh thản nhiều hơn một chút, nhẹ nhàng hơn, và một chút kiên nhẫn hơn. Cô tự tin hơn, và người ta bị cô lôi cuốn. Catherine cảm thấy nhiều yêu thương hơn, và những người khác trở lại thương yêu cô. Viên kim cương nội tâm là cá tính thật sự của cô đang lấp lánh rực rỡ cho tất cả mọi người thấy. Những buổi thôi miên lùi về dĩ vãng của Catherine bắc nhip cầu hàng ngàn năm. Mỗi khi cô đi vào hôn mê thôi miên, tôi không biết những dòng đời về các kiếp sống của cô xuất hiện ở chỗ nào. Từ những hang động thời tiền sử đến Ai Cập cổ đại, đến thời hiện đại - Cô đã ở đấy. Và tất những kiếp sống của cô đều được quan sát một cách trìu mến, ở nơi nào đó vượt qua thời gian, bởi những Bậc Thầy. Trong buổi điều trị hôm nay cô xuất hiện vào thế kỷ thứ hai mươi, nhưng không phải là Catherine. "Tôi nhìn thấy một thân máy bay và đường băng, một loại đường băng cho máy bay", cô thì thào dịu dàng. "Cô có biết đấy là đâu không?""Tôi không thể nhìn thấy... Alsatian? Rồi quả quyết hơn, Alsatian.""Ở Pháp" "Tôi không biết, chỉ biết Alsatian... Tôi thấy tên Von Marks, Von Marks (theo ngữ âm). Một loại mũ sắt nâu hay một cái mũ... một cái mũ có những kính bảo hộ. Quân đội đã bị hủy diệt. Chỗ nầy dường như là một nơi hẻo rất hẻo lánh. Tôi không nghĩ rằng có một thành phố gần đây.""Cô nhìn thấy gì?" "Tôi nhìn thấy những tòa nhà bị phá hủy. Tôi nhìn thấy những tòa nhà... Đất bị cày tung lên bởi... bom đạn. Có một nơi rất tốt để ẩn trốn.""Họ đang làm gì?" "Tôi đang giúp họ với những người bị thương. Họ đang mang những người bị thương đi khỏi."""Hãy nhìn vào chính cô đi. Hãy mô tả chính cô. Hãy nhìn xuống và xem cô đang ăn mặc gì." "Tôi mặc một loại áo khoác (jacket). Tôi có mớ tóc vàng hoe. Mắt tôi xanh. Áo jacket của tôi rất bẩn. Có rất nhiều người bị thương.""Cô có được huấn luyện để giúp đỡ các thương binh không?" "Không""Cô sống ở đấy hay được người ta mang cô đến đấy? Cô sống ở đâu?""Tôi không biết" "Cô khoảng bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi lăm tuổi". Catherine hai mươi chín tuổi, mắt nâu chứ không xanh. Tôi tiếp tục hỏi. "Cô có tên không, " Tên trên áo jacket ấy không?""Có những cái cánh trên áo jacket. Tôi là một phi công... một loại phi công." "Cô lái máy bay?" "Vâng, tôi phải lái." "Ai bắt cô bay?" "Tôi phục vụ bay. Đó là công việc của tôi." "Cô cũng phải bỏ bom chứ?" "Chúng tôi có người bắn súng trên máy bay. Có một hoa tiêu." "Cô lái loại máy bay nào?" "Loại máy bay trực thăng. Nó có bốn cánh quạt. Đó là cánh cố định". Tôi rất ngạc nhiên vì Catherine không biết gì về máy bay cả. Tôi băn khoăn cô nghĩ thế nào về "cánh cố định". Nhưng giống như làm bơ hay ướp xác người chết, khi bị thôi miên cô có cả kho hiểu biết rộng lớn. Tuy nhiên chỉ một phần hiểu biết nầy sẵn sàng cho cô sử dụng hàng ngày, tâm thức. Tôi thúc giục. "Cô có gia đình không?" "Họ không ở đây với tôi." "Họ có an toàn không?" "Tôi không biết. Tôi e rằng... e rằng họ sẽ trở lại. Bạn bè tôi sắp chết." "Cô sợ ai sẽ quay trở lại?""Kẻ thù.""Họ là ai?""Người Anh... Quân Đội Mỹ... người Anh." "Phải. Cô có nhớ gia đình không?""Nhớ gia đình ư? Có quá nhiều bối rối". "Hãy trở lại vẫn kiếp nầy, trở lại thời gian sung sướng trước chiến tranh, thời gian với gia đình ở nhà. Cô có thể thấy cái đó. Tôi biết là khó khăn, nhưng tôi muốn cô thư giãn. Cố gắng nhớ lại"Catherine ngưng, rồi thì thào "Tôi nghe thấy cái tên Eric... Eric. Tôi thấy đứa bé tóc vàng hoe, một bé gái." "Có phải nó là con cô không?" "Phải, hẳn là... Margot." "Nó có gần gũi với cô không?" "Nó ở với tôi. Chúng tôi đang đi picnic. Ngày thật đẹp." "Có ai ở đấy với cô không? Ngoài Margot?" "Tôi nhìn thấy một người đàn bà tóc nâu ngồi trên cỏ". "Có phải bà ấy là vợ không?""Phải... Tôi không biết bà ấy" cô nói thêm, ám chỉ việc xác nhận một người nào đó trong hiện kiếp của Catherine. "Cô biết Margot chứ? Hãy nhìn kỹ Margot. Cô biết nó chứ?" "Vâng, nhưng không chắc chắn làm thế nào... tôi biết nó từ nơi nào đó.""Cô sẽ nhớ mà. Hãy nhìn vào mắt nó" Cô trả lời, "Đó là Judy". Judy hiện nay là người bạn tốt nhất của Catherine. Có một sự quan hệ tức khắc ở cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, và họ đã trở thành bạn thân, tin cẩn lẫn nhau, biết suy nghĩ và nhu cầu của nhau trước khi nói ra. "Judy?" Tôi nhắc lại. "Phải, Judy. Trông giống Judy,... cười giống như Judy" "Được, rất tốt. Thế ở nhà cô có hạnh phúc không hay có những khó khăn không". "Không có khó khăn gì" (Ngưng lâu). Vâng, đúng đó là thời gian bất ổn. Có một khó khăn lớn trong chính phủ Đức, cấu trúc chính trị. Quá nhiều người muốn đi theo quá nhiều hướng. Cuối cùng sinh ra chia rẽ... Nhưng tôi chiến đấu cho xứ sở của tôi.""Cô có cảm nghĩ vững vàng về đất nước cô không?" "Tôi không thích chiến tranh. Tôi cảm thấy giết chóc là sai trái, nhưng tôi phải làm nhiệm vụ của tôi.""Bây giờ hãy quay về, quay về chỗ của cô ở, nơi có cái máy bay trên mặt đất, bỏ bom, và chiến tranh. Chậm rồi, chiến tranh đã bắt đầu. Anh và Mỹ đang ném bom xuống bên cạnh cô. Hãy quay về. Có nhìn thấy máy bay nữa không?" "Có""Vẫn còn có những cảm nghĩ như vậy về bổn phận và giết chóc, chiến tranh?" " Vâng, chúng tôi sẽ chết vô ích ""Cái gì?""Chúng tôi sẽ chết vô ích" cô nhắc lại bằng một giọng to hơn. "Vô ích? Tại sao lại vô ích? Không có vinh quang trong đó sao? Không phải là bảo vệ quê hương hay những người thân của mình sao?" "Chúng tôi sẽ chết để bảo vệ lý tưởng của một ít người". "Dù đây là những nhà lãnh đạo đất nước? Họ có thể sai lầm." Cô nhanh chóng cắt ngang lời tôi. "Họ không phải là những nhà lãnh đạo. Nếu họ là những nhà lãnh đạo, thì đã không có nhiều xung đột nội bộ... trong chính phủ." "Một số người gọi họ là những người điên cuồng - Việc nầy có ý nghĩa với cô không? Tất cả chúng ta hẳn là rồ dại mới bị họ sai khiến, để họ dẫn dắt chúng ta... để giết người. Và giết chính chúng ta..." "Điên Cuồng Quyền Lực?" "Cô có người bạn nào còn lại không?" "Có, có một số hãy còn sống." "Có người nào thân thiết với cô không? Trong phi hành đoàn của cô, người bắn súng và hoa tiêu còn sống không?" "Tôi không thấy họ, nhưng máy bay của tôi không bị phá hủy."" Cô có lại bay với máy bay nầy không?" "Vâng, chúng tôi phải vội vàng lấy chiếc máy bay còn lại cất cánh khỏi đường băng trước khi họ trở lại.""Hãy vào máy bay đi." "Tôi không muốn đi". Như thể là cô muốn điều đình với tôi. "Cô phải cất cánh ngay đi""Không có nghĩa lý gì... "Cô làm nghề gì trước khi có chiến tranh? Có nhớ không? Eric làm gì?""Tôi là cấp chỉ huy thứ hai... trên một máy bay nhỏ, một số máy bay chở hàng.""Vậy cô cũng là một phi công phải không?" "Phải""Phải xa nhà nhiều phải không?" Cô trả lời một cách dịu dàng buồn bã. "Vâng" Tôi chỉ dẫn, "Hãy đi vào chuyến bay kế tiếp. Có thể làm được không?""Không có chuyến bay kế tiếp""Có việc gì xảy ra thế?" "Có" Hơi thở của cô dồn dập, và cô trở nên khích động. Cô đã tiến đến ngày chết. "Cái gì xảy ra thế?" "Tôi đang chạy ra khỏi một đám cháy. Toán của tôi tan rã vì đám cháy nầy."" Cô sống sót chứ? "Không ai sống sót... không ai sống sót qua chiến tranh. Tôi đang chết".Hơi thở của cô nặng nề. "Máu! Máu khắp nơi! Tôi thấy đau ngực. Tôi bị bắn ở ngực... và cẳng chân... và ở cổ. Đau nhiều quá..." Cô đang trong cơn hấp hối, nhưng không bao lâu, hơi thở của cô chậm lại và trở nên điều hòa hơn. Cơ mặt cô dịu lại, và vẻ an bình đến với cô. Tôi công nhận ra cái bình tĩnh trong trạng thái chuyển tiếp. Cô trông thoải mái hơn. Chấm dứt rồi phải không?"Cô tạm dừng rồi trả lời dịu dàng. "Tôi đang lơ lửng... ra khỏi xác thân. Tôi không có xác thân. Tôi lại ở trong tinh thần.""Tốt, Hãy nghỉ ngơi. Cô đã có một kiếp sống khó khăn. Cô đã đi qua một cái chết khó khăn. Cô cần nghỉ ngơi. Hãy tự phục hồi lại. Cô đã học được gì ở kiếp sống nầy?" "Tôi học được hận thù... giết người không cảm giác... hận thù không đúng... người ta hận thù và họ không biết tại sao. Chúng tôi bị lôi kéo vào đó... bởi ma quỷ khi chúng ta ở trong trạng thái thể chất... ""Có bổn phận nào cao hơn bổn phận đối với đất nước? Cái gì đó có thể ngăn chận cô không giết? Cả đến khi cô được lệnh? Bổn phận đối với chính cô?""Có..." Nhưng cô không nói cụ thể. "Có phải cô đang đợi chờ cái gì đó bây giờ phải không?" " Phải... Tôi đang chờ đợi đi vào trạng thái tái sinh. Tôi phải chờ. Họ sẽ đến với tôi... họ sẽ đến...""Tốt. Tôi muốn nói với họ khi họ đến."Chúng tôi chờ đợi ít phút nữa. Rồi đột nhiên giọng cô to lên và khàn khàn, và Thần Linh Bậc Thầy đầu tiên, không phải Bậc Thầy thi nhân, đang nói. "Ông thật là đúng khi cho rằng việc nầy là cách đối xử thích hợp cho những người trong trạng thái thể chất. Ông cần phải trừ tiệt những sợ hãi trong tâm trí họ. Thật là phí phạm năng lượng lớn khi sợ hãi hiện diện. Nó kìm hãm họ không thực hiện được điều mà họ được gửi đến đây để thực hiện. Hãy đi theo tín hiệu từ môi trường chung quanh ông. Họ phải cố gắng ở vào mức độ rất, rất sâu sắc... nơi không còn cảm thấy xác thân của họ nữa. Lúc ấy ông có thể ảnh hưởng tới họ. Nó chỉ là bề ngoài... mà những khó khăn phơi bày. Sâu thẳm trong linh hồn của họ, nơi những ý niệm được sáng tạo, đó là nơi mà ông phải ảnh hưởng tới họ. "Năng lượng... mọi thứ đều là năng lượng. Quá nhiều bị phí phạm. Những quả núi... trong quả núi rất yên tĩnh; rất tĩnh ở trung tâm. Nhưng bên ngoài là nơi đầy rẫy khó khăn. Con người chỉ nhìn thấy bên ngoài, nhưng ông có thể đi sâu hơn nhiều. Ông phải nhìn thấy núi lửa. Muốn làm như vậy ông phải đi sâu vào bên trong. "Ở trong trạng thái thể chất là bất bình thường. Khi ông ở trong trạng thái tinh thần, đó là điều tự nhiên đối với ông. Khi chúng tôi được phái về, giống như được gửi tới một cái gì đó mà chúng tôi không biết. Chúng tôi mất nhiều thì giờ hơn. Trong thế giới tinh thần, ông phải chờ đợi, và rồi ông sẽ được tái sinh. Có trạng thái tái sinh. Đó là một phương chiều giống như các phương chiều không gian khác, và ông hầu như thành công trong việc tiến tới trạng thái ấy..."Việc nầy khiến tôi ngạc nhiên. Làm sao tôi có thể tiếp cận trạng thái tái sinh? "Tôi đã gần như tiến tới đó?", tôi hỏi một cách ngờ vực. "Phải. Ông biết nhiều hơn người khác nhiều. Ông hiểu hơn nhiều. Hãy kiên nhẫn với họ. Họ không có kiến thức mà ông có. Những thần linh được phái về để giúp đỡ ông. Dù sao ông cũng rất đúng trong việc ông đang làm... hãy tiếp tục. Không được lãng phí năng lượng nầy. Ông phải loại bỏ sợ hãi. Đó là vũ khí giới lớn lao nhất mà ông có..." Thần Linh Bậc Thầy yên lặng. Tôi cân nhắc ý nghĩa của lời phán truyền lạ thường nầy. Tôi biết tôi đã thành công trong việc loại bỏ sợ hãi cho Catherine, nhưng lời chỉ dạy nầy có ý nghĩa toàn cầu nhiều hơn. Đúng là nhiều hơn cả sự xác nhận hiệu quả của thôi miên là một công cụ chữa bệnh. Nó dính líu nhiều hơn đến thôi miên lùi về dĩ vãng, rất khó áp dụng cho đại chúng, từng người một. Không, tôi tin nó liên quan đến nỗi sợ hãi cái chết, nỗi sợ hãi sâu xa trong lòng núi lửa. Sợ hãi cái chết, được dấu kín, luôn sợ hãi không có tiền bạc hay quyền lực nào có thể vô hiệu hóa nó - Cái nầy là cái cốt tủy. Nhưng nếu con người biết rằng đời sống vô tận, vậy chúng ta không bao giờ chết; chúng ta cũng chẳng bao giờ thực sự sinh ra, thì cái sợ hãi nầy sẽ tan biến. Nếu họ biết họ đã sống nhiều lần không kể xiết trước đó và sẽ phải sống nhiều lần không kể xiết nữa, họ sẽ cảm thấy an tâm biết bao nhiêu. Nếu họ biết các thần linh ở khắp nơi để giúp họ trong khi họ ở trạng thái thể chất và sau khi chết, trong trạng thái tinh thần, họ sẽ theo các thần linh, kể cả những người thân yêu đã chết, họ sẽ được an ủi đến nhường nào. Nếu họ biết những "thiên thần" bảo vệ thực sự hiện hữu, họ cảm thấy an toàn đến nhường nào. Nếu họ biết những hành động bạo lực và bất công chống lại con người không phải là không đáng kể, mà phải trả vào những kiếp khác, thì họ sẽ nuôi dưỡng sự giận hờn và sự mong muốn trả thù ít đi nhường nào. Và nếu quả thực "bằng kiến thức chúng ta tiếp cận Thượng Đế" thì tài sản vật chất, hay quyền thế có gì hữu ích khi chúng là cứu cánh trong chính chúng và không phải là phương tiện đi đến sự tiếp cận đó? Tham lam và thèm khát quyền thế không còn giá trị gì nữa. Nhưng làm sao làm cho con người có được kiến thức nầy? Hầu hết người ta cầu nguyện trong nhà thờ, giáo đường Do Thái, giáo đường Hồi giáo, hay các chùa chiền, những lời cầu nguyện công bố sự bất tử của linh hồn. Nhưng sau khi buổi lễ chấm dứt, họ lại trở về lối mòn tranh đua của họ, lại tham lam và toan tính cùng tính cho mình là trung tâm. Những đặc điểm làm chậm lại sự tiến bộ của linh hồn. Cho nên, nếu không đủ niềm tin, có thể khoa học sẽ làm được. Có lẽ những kinh nghiệm của Catherine và của tôi cần phải được nghiên cứu, phân tích, và báo cáo trong một cách khoa học vô tư bởi những người được đào tạo về khoa học ứng xử và vật lý. Tuy vậy, vào lúc nầy, viết tài liệu khoa học hay một cuốn sách là một điều xa xăm nhất trong tâm trí tôi, một khả năng mơ hồ và không có thực. Tôi không biết các vị thần linh có được gửi đến giúp tôi không. Giúp tôi làm gì? Catherine cựa quậy và bắt đầu thì thầ." Một người nào đó tên là Gideon, tên người nào đó là Gideon... Gideon. Ông nầy đang cố nói chuyện với tôi". "Ông ấy nói gì?" "Ông ấy quanh quẩn đâu đó. Ông ấy không ngưng lại. Ông ấy là loại người bảo vệ... đại loại như thế. Nhưng bây giờ ông ấy đang chơi với tôi." "Có phải ông ta là một trong những người bảo vệ cô không?""Phải, nhưng ông ấy đang chơi... ông ấy đúng là nhảy ở chung quanh. Tôi nghĩ ông ấy muốn tôi biết ông ấy ở chung quanh tôi... khắp nơi." Tôi nhắc lại, "Gideon"? "Ông ấy ở đấy" "Điều đó có làm cô cảm thấy an toàn hơn không?" "Có. Ông ấy sẽ trở lại khi tôi cần ông." "Tốt. Có các thần linh có ở chung quanh chúng ta không?" Cô trả lời bằng giọng thì thầm, từ cách nhìn của tâm siêu thức. "Ồ phải... có nhiều thánh linh. Họ đến khi họ muốn. Họ đến... khi họ muốn. Chúng ta đều là thần linh. Những những thần linh khác... một số ở trạng thái thể chất và một số khác ở trong giai đoạn tái sinh. Và một số thần linh khác là những người bảo vệ. Nhưng chúng ta đều đi đến đấy. Chúng ta cũng đã là những người bảo vệ." "Tại sao chúng ta trở lại để học hỏi? Tại sao là thần linh chúng ta không thể học hỏi?""Có những mức độ khác nhau về học hành, và chúng ta phải học một số mức độ bằng xương bằng thịt. Chúng ta phải cảm thấy đau đớn. Khi bạn là thần linh bạn không cảm thấy đau. Đó là giai đoạn của tái sinh. Linh hồn của bạn đang được tái sinh. Khi bạn ở trong trạng thái thể chất bằng da bằng thịt, bạn cảm thấy đau đớn, bạn có thể bị đau. Trong hình thái tinh thần bạn không cảm thấy gì cả. Chỉ có hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc. Nhưng đó là giai đoạn tái sinh cho... chúng ta. Sự tác động qua lại giữa con người và hình thái tinh thần thì khác nhau. Khi bạn ở trong trạng thái thể chất... bạn có thể trải nghiệm các quan hệ." "Tôi hiểu. Được rồi". Cô lại im lặng trở lại. Ít phút qua đi."Tôi thấy một cỗ xe", cô bắt đầu, "một cỗ xe xanh""Một cỗ xe nhỏ?" "Không một cỗ xe mà ông lái... một thứ gì xanh xanh!. Một tua xanh ở trên đỉnh, xanh ở bên ngoài..." "Ngựa kéo cỗ xe nầy phải không?" "Xe có bánh lớn. Tôi không nhìn thấy ai trong đó, ngoài hai con ngựa bị buộc vào xe... một con xám và một con nâu. Con ngựa tên là Apple, con màu xám, vì nó thích Apple. Con kia tên là Duke. Những con ngựa nầy rất khôn. Chúng không cắn người. Chúng có móng lớn... móng lớn." "Cũng có ngựa xấu mà? Con khác?" "Không. Chúng rất khôn." "Cô có ở đấy không?" "Phải. Tôi có thể nhìn thấy mũi nó. Nó to lớn nhiều hơn tôi." " Cô có lái xe ngựa không?" Theo tính chất của câu trả lời tôi biết cô là một đứa trẻ. "Có những con ngựa. Cũng có một đứa con trai ở đó." "Cô bao nhiêu tuổi?" "Rất nhỏ. Tôi không biết. Tôi không nghĩ rằng tôi biết cách đếm.""Cô có biết đứa con trai đó không? Bạn cô? Anh cô?" "Nó là người hàng xóm. Nó ở đấy... để dự tiệc. Có một đám cưới... hay thứ gì đó.""Có biết người nào cưới không?""Không. Chúng tôi được bảo là không được làm bẩn. Tôi có tóc nâu.... giầy cài một bên lên tận trên." "Có phải đây là quần áo tiệc tùng không? Quần áo đẹp?"" Đó là... một kiểu áo dài trắng có cái gì đó xếp nếp bên trên và buộc lại ở sau lưng.""Nhà cô có gần đấy không?" "Có một cái nhà lớn", đứa bé nầy trả lời. "Đó là nơi cô ở phải không?" "Phải""Tốt. Bây giờ hãy nhìn vào trong nhà; được. Đây là một ngày quan trọng. Người ta đều ăn mặc đẹp, mặc những bộ đồ đặc biệt." "Họ đang nấu ăn, rất nhiều đồ ăn." "Có ngửi thấy không?" "Có. Họ đang làm một loại bánh. Bánh... thịt... Chúng tôi được bảo phải ra ngoài". Tôi buồn cười với việc nầy. Tôi đã bảo cô đi vào bên trong, và bây giờ cô được lệnh phải ra ngoài." "Họ có gọi tên cô không?" "... Mandy... Mandy và Edward." "Có phải là đứa con trai ấy không?""Phải""Họ không để cho cô ở trong nhà à?""Không, họ rất bận." "Cô cảm thấy việc đó ra sao?""Chúng tôi không cần. Nhưng thật khó để giữ sạch sẽ. Chúng tôi không thể làm việc gì được." ""Cô có phải đi dự đám cưới không? Vào xế chiều ngày đó?""Có... tôi thấy nhiều người. Người đông chật cả phòng. Trời nóng, một ngày nóng bức. Có một thầy tu ở đó; một thầy tu... với một cái mũ ngộ nghĩnh, một cái mũ lớn... đen. Cái mũ đó trùm cả mặt ông... quả là một khoảng cách." "Phải đó là lúc hạnh phúc cho gia đình cô không?""Vâng.""Cô biết ai cưới không? "Đúng là chị tôi." "Phải chăng chị ấy nhiều tuổi hơn nhiều?" "Phải""Bây giờ có nhìn thấy chị ấy không? Có phải chị ấy mặc đồ cưới không?""Phải.""Chị ấy đẹp không?" "Đẹp. Chị ấy có nhiều hoa trên tóc." "Hãy nhìn kỹ vào chị ấy. Có biết chị ấy ở lúc khác không? Hãy nhìn vào mắt, vào miệng chị..." "Vâng. Tôi nghĩ rằng chị ấy là Becky... nhưng nhỏ hơn, nhỏ hơn nhiều."Becky là bạn của Catherine và là đồng nghiệp. Họ rất thân với nhau, tuy Catherine phật ý về thái độ phán xét của Becky và tính tọc mạch của Becky vào đời sống và các quyết định của Catherine. Tóm lại, Becky là bạn, không phải thân nhân. Nhưng có lẽ sự phân biệt bây giờ không thật rõ ràng. "Chị... chị thích tôi... và tôi có thể đứng gần phía trước vì chị ấy đứng phía trước." "Tốt. Hãy nhìn chung quanh. Cha mẹ cô có ở đấy không?" "Có."Cha mẹ cô có yêu cô nhiều không?" "Có""Rất tốt. Hãy nhìn kỹ vào họ. Trước nhất là mẹ cô. Nhìn xem cô có thể nhớ ra mẹ. Hãy nhìn vào mặt bà." Catherine thở một vài hơi dài. "Tôi không biết." "Hãy nhìn vào cha cô. Nhìn kỹ vào ông. Nhìn vào sự diễn tả của ông, mắt ông... và cả miệng ông. Cô nhận ra ông chưa?" "Ông ấy là Stuart", cô trả lời nhanh chóng. Vậy, Stuart xuất đầu lộ diện một lần nữa. Việc nầy đáng thăm dò hơn thêm. "Sự quan hệ của cô với ông như thế nào?""Tôi yêu ông rất nhiều...ông ấy rất tốt với tôi. Nhưng ông nghĩ rằng tôi là điều phiền toái. Ông nghĩ rằng con cái là điều phiền toái.""Ông có quá nghiêm khắc không?" "Không, ông thích chơi với chúng tôi. Nhưng chúng tôi hỏi quá nhiều câu hỏi. Nhưng ông rất tốt với chúng tôi, ngoại trừ khi chúng tôi hỏi quá nhiều câu hỏi." "Có phải điều đó đôi lúc làm phiền ông?" "Phải, chúng tôi phải học hỏi nơi thầy giáo chứ không phải nơi ông. Đó là lý do tại sao chúng tôi phải đến trường để học.""Xem ra dường như ông đang nói. Có phải ông nói với cô không?" "Phải, ông có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Ông phải chăm lo nông trại. "Nông trại lớn không? "Lớn". "Cô có biết đấy là đâu không?""Không"."Có bao giờ họ nói đến thị trấn hay nước không? Tên của thành phố? Cô ngưng lại, nghe cẩn thận. "Tôi không nghe thấy cái đó". Cô lại im lặng. "Được rồi, cô có muốn thám hiểm nữa về kiếp sống nầy không? Để tiến xa hơn nữa hay chỉ thế".Cô cắt ngang tôi. "Đủ rồi" Trong toàn bộ quá trình nầy với Catherine, tôi không ưa thích bàn luận các tiết lộ của Catherine với những nhà chuyên nghiệp khác. Thực ra, ngoại trừ Carole và một ít người khác coi là "an toàn", tôi không chia sẻ tin tức đáng chú ý nầy với người nào khác cả. Tôi biết kiến thức từ những buổi thôi miên vừa rất thật vừa cực kỳ quan trọng, tuy lo âu về phản ứng của các đồng nghiệp về nghề nghiệp và khoa học khiến cho tôi giữ im lặng. Tôi vẫn còn quan ngại đến thanh danh, nghề nghiệp, và về cái mà những người khác nghĩ về tôi.Sự hoài nghi cá nhân của tôi đã bị xói mòn bởi bằng chứng là hết tuần nầy đến tuần khác, ập đến từ miệng cô. Tôi thường quay lại băng thâu và trải nghiệm lại những buổi thôi miên, với tất cả kịch tính và sự trực tiếp. Những những người khác sẽ phải dựa vào kinh nghiệm của tôi, rất mạnh mẽ tuy không phải là của riêng họ. Tôi cảm thấy phải thu thập nhiều dữ kiện hơn. Khi tôi dần dần chấp nhận và tin vào những lời giáo huấn, đời sống của tôi giản dị hơn và thỏa mãn hơn. Không cần phải giở trò, giả bộ, vờ vịt, hay khác với mình. Các sự quan hệ trở nên càng ngay thẳng hơn. Đời sống gia đình ít lộn xộn hơn. Sự miễn cưỡng chia sẻ hiểu biết đã được trao cho tôi qua Catherine bắt đầu giảm thiểu. Đáng ngạc nhiên là hầu hết người ta rất để ý tới và muốn biết nhiều hơn nữa. Nhiều người nói với tôi những kinh nghiệm riêng tư của họ về những biến cố cận tâm lý, hoặc là ESP (khả năng ngoại cảm), cảm giác đã nhìn thấy, kinh nghiệm xuất hồn, những giấc mộng tiền kiếp, hay những thứ khác. Nhiều người thậm chí không bao giờ kể những kinh nghiệm nầy cho vợ hoặc chồng của họ. Người ta hầu hết đều sợ hãi là khi chia sẻ những kinh nghiệm của mình với những người khác, ngay cả với gia đình và bác sĩ chuyên khoa, cũng có thể bị coi là kỳ quặc hay lạ lùng. Tuy những biến cố cận tâm lý đó rất thông thường, hay xảy ra nhiều hơn người ta tưởng. Chính là sự miễn cưỡng nói ra những sự việc tâm linh khiến chúng có vẻ hiếm. Và những người càng được huấn luyện cao bao nhiêu thì lại càng miễn cưỡng chia sẻ bấy nhiêu. Vị trưởng khoa điều trị đáng kính tại bệnh viện của tôi là một người được quốc tế ngưỡng mộ về chuyên môn của ông. Ông kể về người cha đã quá cố của ông, người đã nhiều lần che chở ông khỏi các nguy hiểm nghiêm trọng. Một giáo sư khác đã có những giấc mộng cung cấp những bước thiếu sót hay những giải đáp cho công cuộc thí nghiệm phức tạp của ông. Những giấc mộng luôn luôn đúng. Một bác sĩ nổi tiếng khác thường biết ai là người gọi điện thoại cho ông trước khi ông trả lời. Vợ của vị Trưởng Khoa Tâm Thần ở trường đại học miền Tây trung bộ có bằng tiến sĩ về tâm lý học. Các công trình nghiên cứu của bà lúc nào cũng được cẩn thận trù tính và thi hành. Bà không bao giờ nói với một ai là khi bà lần đầu viếng thăm La Mã, bà đã đi qua thành phố như thể bà có một bản đồ lộ trình được in trong ký ức. Bà biết chắc cái gì ở quanh góc đường kế tiếp. Mặc dù bà chưa từng ở La mã trước đây và không biết tiếng Ý, nhưng người Ý không ngớt tiếp cận bà và lầm lẫn coi bà như người bản xứ. Trí nhớ của bà đã vật lộn để thống nhất các sự việc ở La Mã. Tôi hiểu tại sao những người chuyên nghiệp được đào tạo cao giữ mình trong phòng kín. Tôi là một trong những người ấy. Chúng ta không thể phủ nhận những kinh nghiệm và giác quan của riêng chúng ta. Tuy nhiều sự huấn luyện của chúng ta trên nhiều phương diện hoàn toàn trái ngược với tin tức, kinh nghiệm, và niềm tin chúng ta đã tích lũy. Cho nên chúng ta vẫn giữ im lặng.