Sáng hôm sau, bà vú Janet mang trà lên cho cô Marple lúc bảy giờ rưõi, để cô có thì giờ sắp xếp, chuẩn bị hành lý. Cô vừa đóng chiếc va li nhỏ thì có tiếng gõ cửa, và Clotilde vào, vẻ bối rối: - Cô Marple ơi, dưới nhà có một thanh niên muốn gặp cô. Tên là Emlyn Price. Nghe đâu đã xảy ra tai nạn. - Tai nạn? Xe gặp tai nạn giao thông? Có ai bị thương không? - Không, không. Việc xảy ra trong buổi tham quan hôm qua. Có một lối mòn dẫn lên di tích trên đỉnh vách đá Bonaventure, nhưng có một lối khác đi qua cồn cát cũng tới. Chắc là đoàn đi tản mát thành nhiều nhóm. Đường khá dốc, và đã xảy ra đá lở rơi vào một người đi phía dưới. - Trời! Người bị thương là ai? - Một bà tên là Temple. - Cô Temple? Ôi! Ngán quá! Tôi đã nói chuyện lâu với cô ấy. Cô nguyên là hiệu trưởng trung học, về hưu. - Vâng. Tôi biết rõ. Cô ấy phụ trách trường trung học Fallowfiel, trường khá danh tiếng. Nhưng tôi không biết cô ấy tham gia đoàn du lịch. Cô Marple dẹp va li sang một bên: - Để tôi xuống gặp cậu Price. Chàng trai đứng đợi trước cửa. Sáng nay cậu mặc Bludông da, quần xanh ngọc thạch. Tóc bù xù hơn mọi khi. Cậu nói luôn, không rào đón: - Tai nạn tệ hại. Chắc cô Bradbury - Scott đã kể qua với cô. Đó là cô Temple. Tôi không rõ chuyện xảy ra thế nào, hình như là đá lở lăn xuống dốc lao vào cô, lúc cô đang đi ở lối mòn phía dưới. Cô đã được chở đi bệnh viện tối qua, tình hình có vẻ trầm trọng. Tất nhiên, cuộc tham quan hôm nay phải hủy bỏ, mọi người ở khách sạn cho đến mai. bà Sandbourne đang ra bệnh viện để nắm tin tức mới nhất. Bà ấy hẹn gặp mọi người ở Lợn lòi Vàng lúc mười một giờ, tôi nghĩ cô cũng muốn có mặt ở đó. - Nhất định rồi. Tôi theo anh. Cô quay lại để chào từ biệt Clotilde, và cả bà Glynne vừa mới đến. - Rất cảm ơn bà và hai cô. Tôi rất vui được ở hai ngày tại đây. Nghỉ ngơi rất tốt. Thế mà lại xảy ra cái tai nạn này! - Nếu cô muốn ở lại một đêm nữa, bà Glynne nói, chắc là ... Bà đưa mắt nhìn Clotilde. Nhưng cô Marple có cảm tưởng cô này vừa khẻ lắc đầu và trừng mắt với bà em, tỏ vẻ không đồng tình. bà Glynne liền nói chữa: - Nhưng, chắc là cô muốn trở về với các bạn đồng hành hơn. - vâng, tôi nghĩ như thế là hơn. Tôi phải hỏi câu chuyện ra sao, mình giúp ích được gì. Biết đâu đấy. Một lần nữa, xin cảm ơn. Emlyn Price đỡ va li của cô Marple, và hai người ra đi. - Tội nghiệp cô Temple! Hy vọng thương tích không nặng. - Tôi sợ là nghiêm trọng đấy. Nhưng ta phải đợi bà Sandbourne về mới biết được. Bệnh viện Carristown cách đây tám dặm. Về tới khách sạn, họ thấy mọi người đều tập trung ở phòng khách, đang nhấp cà phê với bánh ngọt. - Ôi! bà Butle nói, thật là buồn, giữa lúc chúng mình đang vui vẻ. Thế mà tôi cứ tưởng cô Temple chân còn vững lắm! Mọi việc không tài nào đoán trước, có phải không, anh Heny? - Đúng vậy. Và tôi nghĩ không biết ta có nên tiếp tục chuyến du lịch này nữa không. Nếu tai nạn này có... hậu quả tai hại, tất người ta sẽ điều tra, và... - Henry, anh đứng nói chuyện gở? Cô Cooke chen vào: - Tôi nghĩ là ông Butler hơi bi quan đấy. Mọi việc đâu đến nỗi bi thảm đến thế. Ông Caspar cất giọng lơ lớ: - Không, nghiêm trọng đấy. Hôm qua, tôi đã nghe hết, lúc bà Sandbourne nói chuyện diện thoại với bác sĩ. Cô Temple bị chấn thương sọ não, và một chuyên gia giỏi sẽ xem xét để có phẩu thuật được không. - Trời! Cô Lumley thở dài thường thượt, Mildred ơi, ta phải về nhà thôi. Để tôi đi xem giờ tàu... - Không việc gì phải hốt hoảng thế, bà Riseley - Porter lên tiếng, đầy uy quyền, Joanna, cháu vứt ngay mẩu bánh này vào sọt rác. Không ăn nổi, cả chỗ mứt này nữa. Cô gái cầm lấy mẫu bánh: - Cháu đi ra ngoài một lát với anh Emlyn, được không? Ngồi đây mà chờ đợi cũng chẳng ích gì. - Phải, cháu đi ra ngoài thì hơn, cô Cooke nói. - Đúng thế - Cô barrow phụ họa, trước khi bà Riseley - Porter kịp mở miệng. Dùng xong cà phê và bánh, ai nấy bắt đầu thấy lúng túng. Khi có tia họa xảy ra, thật khó biết mình phải xử sự thế nào. Cô Cooke và cô Barrow đồng loạt đứng lên, tuyên bố phải ra phốb mua sắm. - Tôi muốn gửi hai, ba cái bưu thiếp và hỏi xem giá tem gửi đi Trung Quốc là bao nhiêu - cô Barrow nói: - Còn tôi đi mua len, cô Cooke thêm. Với lại ở đầu chợ bên kia có một tòa nhà đáng xem. Đi ra ngoài thoáng đãng, dễ chịu hơn. Vợ chồng đại tá Walker cũng đứng lên, mời vợ chồng ông Butler cùng đi một vòng. Tất cả rời phòng khách. Emlyn Price đã lỉnh đi từ lúc nào, chạy theo Joanna. Bà Riseley - Porter cố giữ cháu gái ở lại không được, tuyên bố cứ ngồi ở phòng khách, yên tĩnh, dễ chịu hơn. Ông Carter đi theo các bà. Còn giáo sư Wanstead quay lại với cô Marple: - Có lẽ tốt nhất là ta lên ngồi sân thượng. Cô nghĩ sao? Cô Marple cảm ơn và đứng dậy. Đến lúc này, cô chưa nói chuyện mấy với giáo sư, vì phần lớn thời gian - kể cả khi ở trên xe - ông đều cắm đầu đọc sách. Trên sân thượng không có ai. Hai người ngồi xuống những chiếc ghế mây rộng. Giáo sư mở đầu: - Nếu tôi không lầm, cô là cô Marple? - Vâng, chính tôi. - Thế là đúng, theo những điều mô tả về cô. - Mô tả tôi? - Ông Rafiel đã kể với tôi về cô. Giáo sư hạ giọng. - Ồ! Ông Rafiel? - Cô lạ lắm sao? - Hơi lạ... Tôi không ngờ... Giáo sư im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: - Ông ấy đã thu xếp để cô tham gia chuyến du lịch này. - Thú thật, tôi rất ngạc nhiên, khi biết ông đã giữ một chỗ trong đoàn cho tôi. Chứ tôi làm sao có tiền để đi như thế này. Thế mà bây giờ chuyến đi lại gặp trục trặc... - Theo cô, chuyện này thật bất ngờ? - Thưa giáo sư, ông định nói gì cơ? Wanstead mỉm cười: - Ông Rafiel đã nói khá nhiều về cô. Ông ấy gợi ý tôi cũng nên đi chuyến này và... quan tâm đến cô, tạm nói như thế. - Quan tâm đến tôi? Vì lý do gì? - Để bảo vệ cô, tôi đoán thế. Ông ấy muốn là không có chuyện gì phiền toái xảy đến với cô. - Nhưng cái gì có thể xảy ra, ông nói được không? - Có thể giống như cái đã xảy ra với cô Temple. Đúng lúc ấy Joanna Crawford rẽ lối góc khách sạn, đi qua trước sân thượng, tay cầm rổ thức ăn. Cô ngạc nhiên nhìn hai người, ngoắc đầu ra hiệu rồi đi ra phố. Đợi cô đi khuất, giáo sư nói tiếp: - Một cô bé nhí nhảnh. Lúc này, cô ta cam chịu là vật đầu sai của bà dì uy thế, nhưng chẳng mấy lâu nữa cô ta sẽ đến tuổi nổi loạn. Cô Marple lúc này ít quan tâm đến sự nổi loạn của Joanne, hỏi lại: - Lúc nẫy, ông định nói gì? - Vấn đề này, ta phải bàn luận dưới ánh sáng những sự việc mới xảy ra. - Ông muốn nói về tai nạn của cô Temple? - Phải. Nếu tạm coi đó chỉ là tai nạn. - Nhưng ông cho không phải là tai nạn? - Dù sao, có khả năng như vậy. - Phần tôi, tôi không biết gì hết - cô Marple ngập ngừng đáp. - Tất nhiên,vì cô không có mặt tại chỗ. Hay là cô đang bận việc nơi khác? - Tôi không hiểu rõ ông nói gì. - Cô thận trọng đấy, và như thế là đúng. - Tôi có thói quen như thế. - Thói quen thận trọng? - Không hẳn như vậy. Tôi chỉ định ra quy luật là: cái gì người ta nói, phải xem xét kỹ đã. - Chỗ này, cô lại đúng. Nói cho cùng, cô không biết gì về tôi. Cô chỉ biết tên, đọc trong danh sách các hành khách thích tham quan. Lâu đài và vườn. Mà có lẽ cô thích vườn hơn. - Có thể. - Có những người khác cũng quan tâm đến vườn. - Hoặc họ nói thế. - A? Cô đã nhận ra điều ấy? Cô biết đấy, lúc đầu, vai trò của tôi là quan sát cô, nhìn xem cô làm gì và sẵn sàng can thiệp nếu xảy ra chuyện gì... bất ưng. Nhưng tình hình đã hơi biến chuyển. Nay cô phải quyết xem tôi là đồng minh của cô, hay thù địch. - Có lẽ ông nói phải. Song ông chưa cho tôi biết gì để tôi có thể đánh giá. Chắc ông phải là bạn thân của ông Rafiel? - Không hẳn. Tôi chỉ gặp ông hai lần, một lần trong hội đồng quản trị của một bệnh việnn lần nữa trong một cuộc họp nào đó. Nhưng ông đã nghe nói về tôi, tôi cũng biết hoạt động của ông. Nếu nói rằng tôi có chút uy tín trong nghề nghiệp của mình, sợ rằng cô cho rằng tôi là người thiếu khiêm tốn.... - Không đời nào. Tôi nghĩ là ông nói đúng sự thật. Tôi đoán ông theo ngành y, có phải không? - Không. Tôi có bằng thầy thuốc, song lại chuyên về bệnh lý tâm thần. Tôi nghiên cứu một số vấn đề liên quan đến pháp chế ngành y. Nói cách khác, tôi quan tâm đến các loại tội phạm khác nhau, về vấn đề này, tôi đã viết một số sách gây tranh luận. - Nếu vậy, ông có thể giải thích một số chi tiết mà ông Rafiel đã không nói rõ với tôi. - Tôi biết cô gặp ông Rafiel ở Antilles, hai người đã có lúc cộng tác với nhau. - Ông ấy cũng nói chuyện đó? - Có. Ông ấy khẳng định cô có sự thính nhạy đặc biệt với các vụ án. - Nói thế thì lạ quá, không đúng đâu. - Tôi thì không cho là lạ. Vả lại, ông Rafiel là người thông minh, sắc sảo, ông ấy không nhận lầm người. Và ông ấy cho là cô giống ông ở điểm đó. - Tôi không tin. Một số ngưòi gợi tôi nhớ đến người khác mà tôi biết, do đó đôi khi tôi đoán trước được cách xử sự của họ trong những hoàn cảnh nhất định. Nhưng lúc này, tôi hoàn toàn đi trong tối đen, và không thể tin ông Rafiel cố tình muốn như thế. - Ông ấy muốn cô tiếp cận với các sự việc mà không hề thiên kiến. - Vậy ông cũng lại không nói gì nữa sao? Cô Marple đột nhiên kêu lên với vẻ bực tức. Ông không thấy rằng như thế là vượt quá giới hạn cho phép sao? - Cũng phải - Giáo sư mỉm cười, công nhận. Vậy tôi xin kể một số việc, xem có soi sáng cho cô chút nào không?