Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 14

     icholas DeMarco, chủ nhân của câu lạc bộ thời thượng Woodshed và nhà hàng hạng sang ở Palm Beach, trong khi đang chơi golf ở nam Carolina thì được thông báo về việc Leesey Andrews, một nữ sinh viên Đại học New York biến mất dạng tối thứ Ba tuần trước.
Sáng thứ Tư anh bay về nhà, và khoảng ba giờ chiều thứ Tư anh đi theo cô thư ký đến hành lang dài hun hút trên lầu chín của số 1 Hogan Place dẫn đến khu vực nơi các thám tử làm việc cho Chưởng lý quận. Anh có một cuộc hẹn với đội trưởng Larry Aheam, sĩ quan chỉ huy tổ công tác.
Cao to, có hình thể rắn chắc của một vận động viên có kỷ luật, Nick đi với những bước sải dài, trán hằn nét lo lắng. Một cách lơ đãng, anh lướt bàn tay qua mái tóc ngắn mà bất chấp nỗ lực tối đa của anh nó cứ quăn tít lên ngay cả khi ẩm ướt.
Lẽ ra ta nên ghé qua nhà một lát để thay quần áo, anh tự trách mình. Anh đang mặc cái áo sơ-mi thể thao ca rô trắng xanh cổ mở, trông có vẻ quá xuề xòa, cho dù có cái áo vét màu xanh da trời nhạt và cái quần tây màu xanh da trời đậm.
“Đây là phòng tổ công tác của các thám tử”. Cô thư ký giải thích khi họ bước vào căn phòng lớn có những dãy bàn giấy được xếp đặt một cách bừa bãi, lung tung. Chỉ có phân nửa số bàn giấy đó có đồ đạc, mặc dù những chồng giấy tờ và những chiếc điện thoại liên tục đổ chuông chứng tỏ rằng tất cả mọi người đều đang tích cực làm việc.
Năm người đàn ông và một phụ nữ đang có mặt ở đó ngước lên nhìn khi anh theo sau cô thư ký băng ngang qua căn phòng. Anh ý thức rõ ràng rằng mình là đối tượng đang bị xem xét kỹ lưỡng. Có thể cá mười ăn một rằng tất cả bọn họ đều biết ta là ai và tại sao ta lại có mặt ở đây, và họ đều bất bình với ta. Họ đã vạch mặt ta như là chủ nhân của một trong những quán rượu dâm dật đó, nơi những đứa trẻ vị thành niên đến chè chén say sưa, anh nghĩ.
Cô thư ký gõ cánh cửa của văn phòng riêng nằm ở phía tay trái của phòng tổ công tác, và không chờ trả lời, cô mở nó ra.
Đội trưởng Larry Aheam chỉ có một mình trong phòng. Anh dứng lên từ phía sau bàn giấy và đưa tay cho DeMarco. “Cám ơn anh vì đã đến ngay lập tức”. Anh mạnh mẽ nói. “Xin mời ngồi”. Anh quay sang người thư ký. “Hãy mời thám tử Gaylor cùng tham gia với chúng tôi”.
DeMarco ngồi xuống cái ghế gần nhất với bàn giấy của Aheam. “Tôi xin lỗi vì không thể có mặt tối qua. Sáng sớm hôm qua tôi đã bay đi nam Carolina để gặp vài người bạn”.
“Tôi nghe người thư ký của anh nói rằng anh đã bay bằng máy bay riêng từ phi trường Teterboro”. Aheam nói.
“Điều đó đúng đây. Và tôi đã bay về sáng nay. Tôi không thể khởi hành sớm vì thời tiết ở đó xấu lắm. Có những cơn bão lớn ở Charleston”.
“Khi nào nhân viên của anh thông báo cho anh biết rằng Leesey Andrews, cô gái rời câu lạc bộ của anh vào giờ đóng cửa sáng sớm thứ Ba, đã biến mất dạng?”
“Cuộc gọi đến được máy điện thoại di động của tôi vào lúc chín giờ tối qua. Tôi đi ra ngoài ăn tối với bạn bè và đã không đem nó theo. Nói một cách hoàn toàn thẳng thắn, với tư cách là chủ nhà hàng, tôi xem việc người ta gọi và nhận điện thoại trong nhà hàng là điều khó chịu đựng được. Khi quay về khách sạn khoảng mười một giờ, tôi kiểm tra các tin nhắn của mình. Có bất kỳ lời nào về cô Andrews không? Cô ấy có gọi cho gia đình cô ấy không?”
“Không”. Ahearn nói ngắn gọn, rồi nhìn qua đầu DeMarco. “Vào đi Bob”.
Nicholas DeMarco không nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. Anh đứng lên và quay người lại khi một người đàn ông gọn gàng có mái tóc đang ngả bạc, khoảng chừng gần sáu mươi tuổi băng qua căn phòng bằng những sải chân nhanh nhẹn. Anh khẽ mỉm cười khi ông ấy đưa tay ra cho anh.
“Thám tử Gaylor”. Ông nói, rồi kéo một cái ghế và quay nó lại, đối diện Nick ở góc bên phải bàn giấy của viên đội trưởng.
“Anh DeMarco” Aheam bắt đầu. “Chúng tôi đang rất quan tâm việc Leesey Andrews có thể là nạn nhân của một hành động xấu xa. Các nhân viên của anh bảo với chúng tôi rằng anh đã có mặt ở Woodshed vào khoảng mười giờ tối thứ Hai và có nói chuyện với cô ấy”.
“Đúng đấy”. Nick trả lời ngay. “Bởi vì tôi sắp đi nam Carolina. Tôi làm việc muộn tại văn phòng ở số 400 đại lộ Công Viên. Sau đó tôi ghé qua căn hộ của mình, thay đổi thường phục, rồi đi xuống Woodshed”.
“Anh có thường xuyên đến thăm câu lạc bộ của mình không?”
“Tôi nói là tôi thường ghé qua. Tôi không còn làm, mà cũng không muốn làm, công việc quản lý thực tiễn. Tom Ferrazzano điều hành Woodshed cho tôi với tư cách vừa là chủ vừa là viên quản lý. Và tôi có thể nói thêm rằng anh ấy làm công việc đó tuyệt hảo. Trong mười tháng điều hành, chúng tôi chưa hề có bất kỳ một sự cố nào về kẻ chè chén vị thành niên hay người trưởng thành được phục vụ quá mức cần thiết của họ. Chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng trước khi thuê mướn nhân viên, cách làm cũng như thế đối với các ban nhạc mà chúng tôi đặt hẹn trình diễn”.
“Woodshed có tiếng tốt”. Thám tử Gaylor đồng ý. “Nhưng các nhân viên của anh bảo với chúng tôi rằng anh sử dụng khá nhiều thời gian để trò chuyện với Leesey Andrews”.
“Tôi nhìn cô ấy khiêu vũ”. Nick nói ngay. “Cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp và là một nghệ sĩ múa thực sự tuyệt vời. Nhìn cô ấy anh sẽ nghĩ rằng cô là một chuyên gia. Nhưng cô trông cũng còn rất trẻ. Tôi biết chứng minh thư của cô đã được kiểm tra. Nhưng nếu cá cược về điều đó, tôi sẽ thề rằng cô ấy dưới tuổi vị thành niên. Đó là lý do tại sao tôi đã bảo một trong những người phục vụ mời cô đến bàn tôi để đích thân tôi kiểm tra nó. Cô chỉ vừa mới qua tuổi hai mươi mốt”.
“Cô ấy đến ngồi cùng ở bàn của anh chứ?” Gaylor thẳng thắn hỏi. “Anh có mua cho cô ấy một ly rượu không?”
“Cô ấy đã dùng một ly pinot grigio với tôi, rồi quay lại với bạn bè của mình”.
“Hai người đã nói chuyện gì với nhau trong khi cô ấy nhấm nháp ly rượu đó hả anh DeMarco?” Đội trưởng Ahearn hỏi.
“Kiểu chuyện trò xã giao thông thường. Cô ấy bảo với tôi rằng sang năm cô sẽ tốt nghiệp Đại học New York và vẫn còn đang quyết định xem mình muốn làm gì. Cô nói rằng cha và anh cô đều là bác sĩ, nhưng việc trở thành bác sĩ y khoa không hợp đối với cô. Cô nói rằng càng ngày cô càng suy nghĩ đến việc trở thành thạc sĩ trong ngành hoạt động xã hội, nhưng cô vẫn chưa chắc chắn. Cô sắp sửa có một năm nghỉ ngơi sau khi học xong cao đẳng, rồi mới hình dung đến bước kế tiếp”.
“Dường như anh không thấy rằng như thế là quá nhiều thông tin cá nhân để chia sẻ với người lạ sao anh DeMarco?”
Nicholas DeMarco nhún vai. “Không thực sự như thế. Rồi cô ấy cám ơn tôi về ly rượu và quay trở lại với bạn bè của cô. Tôi cho rằng cô ấy có mặt ở bàn của tôi chưa đầy mười lăm phút”.
“Thế rồi sau đó anh đã làm gì?” Aheam hỏi.
“Tôi dùng xong bữa tối và quay về nhà”.
“Anh sống ở đâu?”
“Căn hộ của tôi nằm trên đại lộ Công Viên và đường số Bảy Mươi Tám. Tuy nhiên tôi vừa mới mua một tòa nhà ở TriBeCa và có một căn hộ tiện nghi lớn trên tầng cao nhất ở đó. Đấy là nơi tôi đã ở lại đêm thứ Hai”.
Nick đã cân nhắc về việc cung cấp thông tín cho cảnh sát, và quyết định cách khôn ngoan nhất là ngay lập tức công khai hết mọi điều.
“Anh có một căn hộ lớn, đầy đủ tiện nghi trong TriBeCa à? Chẳng có người nhân viên nào của anh kể cho chúng tôi về điều này”.
“Tôi không chia sẻ các khoản đầu tư cá nhân của mình với các nhân viên”.
“Có người gác cửa trong tòa nhà của anh ở TriBeCa chứ?”
Anh lắc đầu. “Như tôi đã nói, căn hộ của tôi là loại căn hộ lớn và tiện nghi nằm trên tầng cao nhất. Tòa nhà đó cao năm tầng. Tôi sở hữu nó và đã mua hết hợp đồng thuê của những người thuê nhà. Các tầng khác hiện nay không có ai cả”.
“Nó cách quán rượu của anh bao xa?”
“Khoảng bảy dãy phố”. Nicholas DeMarco ngần ngừ, rồi nói thêm: “Tôi vô cùng chắc chắn rằng các anh hẳn phải có hầu hết các thông tin này rồi. Tôi đã rời khỏi Woodshed ngay trước mười một giờ. Tôi đi bộ đến chỗ TriBeCa rồi đi ngủ ngay. Đồng hồ báo thức của tôi reo lúc năm giờ sáng. Tôi đi tắm, thay quần áo và lái xe ra phi trường Teterboro. Tôi cất cánh lúc sáu giờ bốn mươi lăm và đáp xuống Charleston ở phi trường Charleston. Tôi bắt đầu phát bóng chơi golf tại câu lạc bộ lúc giữa trưa”.
“Anh đã không mời cô Andrews ghé qua uống ly rượu trước khi đi ngủ à?”
Nhà bếp là nơi chốn chật hẹp tách biệt khỏi phòng khách. Một cái bàn nhỏ như ở tiệm kem và hai cái ghế sắt được chế tác có bọc nệm đặt dưới cửa sổ là tất cả những tiện nghi tối đa cho phòng ăn. Nhưng cửa sổ rất rộng, để cho thật nhiều ánh sáng tràn vào và cây cối cùng cây phong lữ trên bệ cửa sổ đem luồng không khí tươi mát ngoài trời vào nhà.
Barrott tiếp nhận hết mọi điều, lịch sự từ chối lời mời uống nước hay cà phê của tôi, và ngồi xuống đối diện tôi ở một trong những cái ghế bên cạnh. Ông làm tôi ngạc nhiên bằng cách bắt đầu với lời xin lỗi. “Cô MacKenzie,” ông nói, “tôi khá chắc chắn việc cô nghĩ rằng tôi đã gạt bỏ những mối quan tâm của cô khi cô đến gặp tôi vào ngày thứ Hai”.
Tôi để sự yên lặng của mình xác nhận rằng tôi đồng ý với ông ấy.
“Tôi bắt đầu xem xét hồ sơ của anh cô ngày hôm qua. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã không xem xét kỹ lưỡng. Cuộc gọi về Leesey Andrews đã đến, và dĩ nhiên nó có quyền ưu tiên, nhưng rồi tôi lại ý thức được rằng nó sẽ cho tôi một cơ hội khác để nói chuyện với cô. Như tôi đã nói với cô, chúng tôi đang sàng lọc khu vực quanh đây. Cô có biết Leesey Andrews không?”
Câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên. Lẽ ra nó không nên được hỏi mới phải, nhưng tôi tự nhủ rằng khi ông ta gọi điện và yêu cầu gặp tôi, nếu tôi biết cô ấy, ngay cả sơ sơ thôi, hẳn là ngay lập tức tôi sẽ nói thế. “Không, tôi không biết cô ấy”. Tôi đáp.
“Cô đã trông thấy hình cô ấy trên truyền hình chứ?”
“Có, tôi đã trông thấy, tối qua”.
“Và cô không có cảm giác đã từng trông thấy cô ấy quanh đây à?”
Ông kiên trì như thể ông không chắc lắm việc tôi có đang né tránh không.
“Không. Nhưng dĩ nhiên, khi sống kế cận nhau, có thể tôi đã đi ngang qua cô ấy trên phố. Có nhiều nữ sinh trẻ trong tòa nhà đó”. Tôi biết mình nói nghe có vẻ bực bội và thực sự tôi đang bực mình. Chắc chắn Barrott không đang gợi ý rằng vì anh trai tôi mất tích, tôi hẳn có mối liên kết nào đó với việc cô gái này biến mất dạng chứ?
Đôi môi Barrott mím lại. “Cô MacKenzie, tôi hy vọng cô nhận ra rằng tôi đang hỏi cô cùng câu hỏi mà tôi và các thám tử khác đang hỏi mọi người trong khu vực quanh đây. Bởi vì chúng ta đã biết nhau và bởi vì cô là một trong những người hiểu được nỗi thống khổ mà cha và anh cô ấy đang trải qua, tôi hy vọng bằng cách nào đó, cô có thể giúp đỡ chúng tôi. Cô là một phụ nữ trẻ trung, cực kỳ quyến rũ, và với tư cách là một luật sư, cô đã được đào tạo để tuân thủ chặt chẽ theo luật lệ”. Ông hơi vươn người tới trước, đôi bàn tay xiết chặt lại với nhau. “Cô có từng bao giờ đi bách bộ quanh khu vực này vào buổi tối không, chẳng hạn như sau bữa cơm tối hay sau một cuốn phim, hoặc có bao giờ cô từng đi ra ngoài rất sớm vào buổi sáng không?”
“Có, có chứ”. Tôi biết giọng mình đã dịu lại. “Hầu hết các buổi sáng tôi chạy bộ lúc sáu giờ, và nếu tôi gặp gỡ bạn bè trong khu vực này vào buổi tối thì tôi thường đi bộ về nhà một mình”.
“Cô có từng bao giờ có cảm giác bị theo dõi, bởi một ai đó đi theo sau cô không?”
“Không, chưa hề. Hay nói một cách khác, tôi có thể nói là tôi hiếm khi đi ra ngoài trễ sau nửa đêm, và khu vực Làng thì khá nhộn nhịp vào giấc đó”.
“Tôi hiểu. Và tôi sẽ cảm kích nếu cô để mắt cho chúng tôi. Những tên háo sắc, hay những kẻ cố ý gây ra hỏa hoạn vì thích thú được ngắm nhìn sự kích động do chúng gây ra. Một thứ gì đó khác. Có một cách khác cô có thể giúp chúng tôi. Người hàng xóm trên lầu hai của cô, bà Carter rất thích cô, đúng không?”
“Tôi rất mến bà ấy. Bà ấy bị chứng thấp khớp khủng khiếp và rất sợ nếu phải đi ra ngoài khi thời tiết xấu”.
Tôi giải thích. “Bà ấy có hai lần bị gục ngã thật hiểm nghèo. Tôi để ý giúp bà và mua những món vặt vãnh từ cửa hàng tạp phẩm nếu bà ấy cần chúng”. Tôi dựa lưng vào cái ghế, tự hỏi không biết ông ta còn đi đến đâu với chuyện này.
Barrott gật đầu. “Bà ấy bảo tôi điều đó. Thực ra bà ấy ca ngợi cô rất nhiều. Nhưng cô biết điều đó có ý nghĩa ra sao đối với một số người già. Họ sợ chính mình sẽ gặp rắc rối nếu chuyện trò với cảnh sát. Người dì của tôi cũng giống như thế. Mặc dù trông thấy người hàng xóm làm móp xe của một người hàng xóm khác, bà đã không thừa nhận điều đó. ‘Đó không phải là việc của tôi’ Bà ấy nói như thế đấy”. Ông trầm tư dừng lại. “Tôi có thể nói rằng bà Carter rất lo lắng khi nói chuyện với tôi”. Ông nói tiếp. “Nhưng bà ấy thực sự đã nói với tôi rằng bà ấy thích thú việc ngồi cạnh cửa sổ. Bà ấy nói rằng bà không nhận ra tấm hình của Leesey. Nhưng tôi có linh cảm rằng bà ấy đã nhận ra. Chỉ có thể là bà ấy đã từng nhìn thấy Leesey đi ngang qua, nhưng lại không muốn bị dính dấp vào vụ điều tra theo bất kỳ cách thức nào, nhưng nếu cô dùng một tách trà với bà ấy, thì có thể bà ta sẽ cởi mở với cô”.
“Tôi sẽ làm điều đó”. Tôi sốt sắng nói. Bà Carter có thể đã già, nhưng bà ấy chẳng để lọt qua mắt một trò gian trá nào, và bà ấy lại là người thích ngồi ở cửa sổ, tôi nghĩ thế. Chắc chắn bà ấy có tất cả những câu chuyện ngồi lê đôi mách của những người hàng xóm sống ở phía bên trên lầu bà, tại tầng ba. Tôi thấy điều mỉa mai là giờ đây tôi đang điều tra cho Barrott trong khi dự định của tôi là để ông điều tra cho tôi.
Barrott đứng lên. “Cám ơn cô vì đã để tôi ghé qua, cô MacKenzie. Như cô có thể hiểu, chúng tôi đang làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày cho trường hợp này, nhưng khi nó được giải quyết xong, tôi sẽ quay trở lại xem xét hồ sơ của anh trai cô, và xem thử liệu chúng tôi có thể tìm ra vài phương cách nào mới để theo đuổi vụ việc này không”.
Ông ấy đã đưa tôi danh thiếp vào ngày thứ Hai, nhưng chắc ngờ rằng tôi đã xé bỏ nó, mà quả thực tôi đã xé bỏ. Khi tôi nhận cái danh thiếp khác của ông, ông nói rằng sẽ giữ liên lạc với tôi. Tôi tiễn ông ra ngoài, khóa cửa lại sau lưng ông và nhận ra rằng bất chợt tôi cảm thấy mình thật thiếu dũng cảm. Có điều gì đó trong cách cư xử của ông khiến tôi ngờ rằng thám tử Barrott đã không thành thật. Đối với ông, không phải ngẫu nhiên tôi chỉ là hàng xóm của người phụ nữ trẻ bị mất tích. Ông đang cố tạo ra những lý do để liên lạc với tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Tôi hoàn toàn chẳng biết tại sao.

“Không, tôi đã không mời”. Nicholas DeMarco nhìn từ người thám tử này sang người thám tử kia. “Từ các bản tường thuật tin tức mà tôi nghe được trong khi lái xe từ phi trường về, tôi biết được rằng cha Leesey đã đưa ra giải thưởng hai mươi lăm ngàn đô-la cho bất kỳ thông tin nào cho biết cô ấy hiện đang ở đâu. Tôi dự định sẽ đưa ra mức tương xứng với số tiền đó. Hơn bất cứ điều gì, tôi muốn Leesey Andrews được tìm thấy còn sống và khỏe mạnh, trước tiên bởi vì sẽ thật khủng khiếp nếu có bất kỳ điều gì xảy ra cho cô ấy...”
Trước tiên à?” Aheam hỏi, sửng sốt một chút. “Còn lý do nào khác khiến anh muốn cô ấy phải được tìm ra?”
“Lý do thứ hai rất ích kỷ của tôi, đó là đã chi quá nhiều tiền để mua bất động sản mà Woodshed tọa lạc trên đó, tân trang lại cơ sở, trang bị đồ đạc và nhân sự điều hành nó. Tôi muốn tạo ra một nơi chốn vui vẻ cho những người trẻ tuổi và ngay cả những người không còn trẻ lắm vui chơi. Nếu việc Leesey biến mất dạng bị truy tìm như là cuộc đụng độ mà cô ấy phải trải qua trong câu lạc bộ của chúng tôi, giới truyền thông sẽ săn lùng chúng tôi, và chỉ trong vòng sáu tháng, cửa quán của chúng tôi sẽ phải đóng lại. Tôi muốn anh điều tra các nhân viên của tôi, khách hàng của tôi và cả bản thân tôi. Nhưng tôi hứa với anh rằng anh sẽ chỉ phí thời gian nếu cho rằng tôi đã làm điều gì đó liên quan đến việc cô ấy biến mất”.
“Anh DeMarco, anh là một trong số nhiều người mà chúng tôi đang và sẽ thẩm vấn”. Aheam điềm đạm nói. “Anh có hồ sơ về chuyến bay ở Teterboro chứ?”
“Dĩ nhiên. Nếu anh kiểm tra hồ sơ, giờ bay sáng hôm qua là tuyệt vời. Hôm nay vì những cơn bão sắp tới, nó có hơi chậm một chút”.
“Câu hỏi cuối cùng, anh DeMarco. Anh đến rồi đi khỏi phi trường bằng cách nào?”
“Bằng xe của tôi. Tôi tự lái”.
“Anh lái loại xe nào?”
“Tôi thường lái chiếc Mercedes có thể bỏ mui, trừ phi vì một lý do gì đó tôi phải mang theo nhiều hành lý. Thực ra các trang thiết bị đánh golf của tôi đều nằm trong chiếc SUV [1], đó là lý do tôi cứ chạy đi chạy về từ phi trường ngày hôm qua và hôm nay”.
Nicholas DeMarco chẳng cần chộp lấy cái liếc mắt mà hai viên thám tử trao đổi cho nhau cũng biết rằng anh đã trở thành một người bị chú ý trong vụ mất tích của Leesey Andrews. Ta có thể hiểu lý do tại sao, anh nghĩ. Ta đã nói chuyện với cô ấy vài giờ trước khi cô biến mất. Chẳng ai có thể xác minh rằng cô ấy đã không gặp ta sau đó trong căn hộ. Ta lại khởi hành sớm vào sáng hôm sau trong một chiếc máy bay tư nhân. Ta không thể trách cứ họ đã ngờ vực - Đó là công việc của họ.
Thoáng mỉm cười, anh đưa tay ra cho cả hai người đàn ông và bảo họ rằng anh sẽ công bố ngay lập tức lời đề nghị tương xứng cho giải thưởng hai mươi lăm ngàn đô-la để có thông tin cho biết nơi Leesey đang ở.
“Và tôi có thể bảo đảm với anh rằng chúng tôi sẽ làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày và bảy ngày một tuần để tìm cho ra cô ấy, hoặc nếu có điều gì đã xảy ra cho cô thì tìm cho bằng được kẻ đã gây ra điều đó”. Aheam nói bằng một giọng có âm sắc khiến Nicholas DeMarco có thể diễn giải một cách chính xác như là lời cảnh báo.
Chú thích:
[1] Tên thương mại của loại xe ô-tô chuyên chạy trên đường đá, vừa có khả năng kéo như xe tải loại nhỏ vì được trang bị bốn bánh đều tạo lực đẩy, vừa có khoảng trống chứa hành khách như một chiếc xe minivan.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 20 tháng 2 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Cáo Sa Mạc Chuộc Chồng Giờ Này Anh Ở Đâu Rình Rập Tiếng Thét Trong Đêm Trang nhật ký đẫm máu