Không ai để ý đến Hồ Thiết Hoa.Lưu Hương mỉm cười thốt:- Vị bằng hữu của tại hạ tuy không hiểu âm điệu song về rượu thì phải kể là thuộc hạng nhất nhì....Hồ Thiết Hoa trừng mắt chận lời Lưu Hương:- Chẳng dám man trá các hạ, về đàn thì tại hạ mù tịt, trong con mắt của tại hạ chỉ có rượu mà thôi. Người không rượu như ngựa không chân, cái triết lý của tại hạ là thế.Thiếu niên cười tươi ròn rả đáp:- Tửu lượng của Hồ đại hiệp, tại hạ đã nghe danh từ lâu rồi mà.Hồ Thiết Hoa suýt cười nhưng lại giật mình hỏi:- Các hạ nhận ra tại hạ?Thiếu niên thở ra:- Nếu có quen nhau, tại hạ đâu hận mình bạc phước.Hồ Thiết Hoa cau mày:- Thế tại sao các hạ biết tại hạ họ Hồ?Thiếu niên điềm nhiên điểm một nụ cười:- Thế diệp song phi dực, hoa hương đông nhân gian. Được cùng Hương Soái nắm tay nhau dung duổi trên đường đời, nếu không là Hồ Điệp Hoa thì còn ai nữa?Đến lượt Lưu Hương giật mình.Hồ Thiết Hoa trầm giọng:- Thì ra các hạ nhận được lão....Thiếu niên chận lời:- Đại danh của Hương Soái, tại hạ từng nghe, và từ lâu rồi, hết sức ngưỡng mộ, hận mình không có duyên tao ngộ mà lòng hướng vọng dêm ngày....Hồ Thiết Hoa trố mắt:- Nói như vậy là các hạ chưa từng gặp hắn! Thế tại sao các hạ nhận ra hắn?Thiếu niên không trực tiếp đáp câu hỏi của y, chỉ cười nhẹ rồi tiếp:- Gió gấp, sóng lớn, mặt biển dao động mạnh, các vị đứng không vững, từ mặt nước lên thuyền phỏng độ hai trượng cao, khi đáp xuống tất phải có tiếng chân. Hồ Thiết Hoa gật đầu:- Đúng vậy. Nếu ở trên đất liền, thì cái đó không thành vấn đề. Còn trên mặt nước thì phải khác.Thiếu niên tiếp:- Nhưng lúc sáu vị lên thuyền, tại hạ chỉ nghe tiếng chân của năm vị thôi. Từ dưới nước nhảy lên hai trượng cao, đáp xuống không gây tiếng động thì phải là người võ công rất cao mới làm nổi. Và trên đời nầy, có mấy tay cao thuật khinh công đến mức độ đó?Y cười rồi tiếp luôn:- Hương Soái có thuật khinh công vô song, sự kiện đó không ai không thừa nhận.Hồ Thiết Hoa vội hỏi:- Nhưng làm sao các hạ nhận ra hắn chứ?Thiếu niên mỉm cười:- Biển động, thuyền côi, bảo tố sắp đến nơi mà còn cười nói được như thường, thử hỏi trên đời nầy, ngoài Hương Soái ra, còn có được mấy tay?Y day qua Lưu Hương, vái lượt thứ ba, tiếp:- Nếu có lời nào xúc phạm, xin Hương Soái thứ cho tại hạ.Hồ Thiết Hoa rất tức song chỉ trừng mắt thôi, chứ không nói được lời nào. Thiếu niên quả là một nhân vật siêu thượng, hơn hẳn con người mà y phát họa trong tâm.Rượu thơm và ngon. Rượu vào ba chén là gương mặt nở hồng. Hồ Thiết Hoa làm xong năm chén, nghe cái hứng bốc cao, nói năng ba hoa lên.Một con người vừa đói, vừa mệt, tự nhiên phải kém rượu hơn lúc bình thường. Rượu kém mà uống nhiều, tự nhiên phải mất bình thường.Bây giờ thì họ đã biết tên họ của nhau hết rồi. Riêng Anh Vạn Lý vẩn còn giử cái tên Công Tôn Kiếp Dư. Lão làm cái nghề bắt cướp từ nhiều năm qua, lão đa nghi thành tánh. Có lẽ vì lão đã gặp đạo tặc nhiều hơn người tốt cho nên vô luận là đối với ai, lão cũng có ít nhất ba phần đề phòng. Lão nói lời giả nhiều hơn lời thật.Thiếu niên mỉm cười thốt:- Các vị đều là những bậc hữu danh, bổng dưng mà tại hạ được gặp, nghĩ ra thật là đại hạnh trung chi đại hạnh! Hồ Thiết Hoa lại chận:- Nếu nói rằng các hạ là người vô danh thì tại hạ là người thứ nhất không tin nổi! Anh Vạn Lý cười nhẹ, tiếp nối:- Tại hạ định thỉnh giáo quý tánh cao danh đây.Thiếu niên đáp:- Tại hạ họ Nguyên tên Tùy Vân.Hồ Thiết Hoa mỉm cười:- Rất ít người có họ đó.Anh Vạn Lý hỏi:- Chẳng hay quý quán ở tại đâu?Nguyên Tùy Vân đáp:- Quan Trung! Anh Vạn Lý chớp mát:- Họ Nguyên tại Quan Trung có danh vọng rất lớn, khách giang hồ hầu hết đều nghe nói đến Vô Tranh Sơn Trang, đáng là đệ nhất danh gia trong võ lâm. Chẳng rõ các hạ và Đông Viên Nguyên lão trang chủ có liên hệ chi chăng?Nguyên Tùy Vân khiêm tốn:- Chính là gia phụ! Tất cả đều giật mình, Lưu Hương cũng kinh ngạc không kém.Ba trăm năm trước, Nguyên Thanh Cốc kiến tạo nên Vô Tranh Sơn Trang tại vùng Tây Thái Nguyên, hai tiếng Vô Tranh không phải do lão chọn mà chính là thiên hạ võ lâm gọi như vậy. Chỉ vì vào thời kỳ đó, không một ai trên giang hồ tranh trường tranh đoản với lão.Rồi từ đó, qua nhiều thế hệ, nhiều tay danh hiệp ra đơi, nối tiếp nhau mà xuôi ngược khắp đó đây, tạo nên vô số thành tích liệt oanh, ai ai cũng phải thán phục.Anh Vạn Lý đưa ra sáu tiếng:Võ lâm đệ nhất danh gia, chính là nói sự thật chứ không phải tâng bốc.Năm mươi năm gần đây, tuy người trong Vô Tranh Sơn Trang khôngthành đôi bằng hữu tốt. Cho nên trong di thơ y phân phó truyền ngôi vị cho Võ Duy Dương. Bằng vào đó, người ta phải hiểu Vân Tùng Long tín nhiệm Võ Duy Dương như thế nào.Hồ Thiết Hoa lại vuốt mũi, thở dài:- Chẳng những ta không hiểu mà càng nghe ngươi nói ta càng hồ đồ.Lưu Hương thốt:- Có thể Vân Tùng Long biết trước Đinh Phong muốn giết y cho nên y chuẩn bị sẳn bức di thơ.Hồ Thiết Hoa gật đầu:- Chắc vậy! Lưu Hương tiếp:- Hai tên chết vì cung tiển đó, đích xác là thuộc hạ của Vân Tùng Long, chỉ vì y và Võ Duy Dương giao tình thân mật nên có cái việc của người của bên nầy, song hành sự bên kia, tương trợ lẩn nhau.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Vậy là Võ Duy Dương biết sự trà trộn đó?Lưu Hương gật đầu:- Chẳng những biết, lão ta còn chấp nhận nữa là khác, cho nên, trên gác Tam Hòa Lâu, khi Võ Duy Dương trách chúng trà trộn vào Thập Nhị Liên Hoàn Ô làm gian tế, Vân Tùng Long biết ngay là một Võ Duy Dương giả hiệu.Hồ Thiết Hoa gật gù:- Ngươi giải thích thêm đi.Lưu Hương tiếp:- Ngoài ra còn một việc nầy nữa. Trong mấy năm qua, Vân Tùng Long và Võ Duy Dương gặp nhau rất thường. Nhờ quá thân với nhau, họ hiểu đặc điểm của nhau. Do đó, lúc mới vào Vân Tùng Long nhận ra ngay Võ Duy Dương có vẻ khác lạ. Ngươi nên biết, cái thuật cải sửa dung mạo rất khó qua mắt những người rất thân.Hồ Thiết Hoa cau mày:- Nhưng Anh Vạn Lý vẩn qua mắt được ngươi được đó, thế là nghĩa làm sao?Lưu Hương mỉm cười:- Chỉ vì cái lốt người lão anh hùng mang đó, chẳng quen biết với ta. Vả lại Anh lão tiên sanh còn tạo ra vẻ quái dị. Giá như lão anh hùng giả mạo ngươi thì chỉ nhìn thoáng qua, ta nhận ra ngay sự giả mạo.Hồ Thiết Hoa trầm giọng:- Nếu thế, thuật cải sửa dung mạo đâu có hữu dụng bao nhiêu?Lưu Hương đáp:- Cái thuật đó chỉ giúp mình che dấu chân tướng thôi. Chứ còn biến thành người khác thì khó có kết quả mỹ mãn. Mỗi con người là một con người, không làm sao mạo nhận một người khác hoàn toàn. Cả anh em song sinh cũng còn có điểm khác biệt, huống hồ hai người khác nhau, xa lạ nhau.Trương Tam vụt cất tiếng.- Ta có nghe một câu chuyện, trước kia có một người, tạm đặt cho cái tên Vương Nhị đi. Y cải dạng là Lý Tứ, vào nhà Lý Tứ lừa được tất số toàn gia họ Lý trên mấy mươi người, chẳng một ai phát hiện sự giả mạo.Lưu Hương mỉm cười:- Ngươi nói chuyện quỷ phải không?Trương Tam hỏi:- Ngươi cho là không thể?Lưu Hương đáp:- Đương nhiên là không thể. Nếu trên thế gian có sự việc như vậy thì không phải thuật cải sửa dung mạo, mà là một phép biến hóa.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Vân Tùng Long đã biết là giả mạo, tại sao không nói ra?Lưu Hương đáp:- Lúc đó Đinh Phong ở bên cạnh y, đâu có cơ hội nói ra? Bất quá....Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:- Bất quá làm sao?Lưu Hương tiếp:- Vân Tùng Long dùng biện pháp khác ngầm báo hiệu cho bọn ta. Rất tiếc là mình không lưu ý.Hồ Thiết Hoa trầm giọng:- Y dùng biện pháp gì?Lưu Hương tiếp:- Y cố ý dùng sai thành ngữ, y nói „cốt ngạnh tại họng“ ngầm cho chúng ta hiểu là y không có cách nói ra thôi.Hồ Thiết Hoa thốt:- Cái đó ngươi nói rồi.Lưu Hương tiếp:- Sau lại, y dùng đũa gắp tròng mắt cá quăng ra, rơi vào chén Võ Duy Dương giả, để cho chúng ta biết là mắt cá và châu ngọc lẩn lộn, tự nhiên có châu giả lộn trong châu thật.Hồ Thiết Hoa thở dài:- Cái lối ám hiệu đó bí mật quá, ai mà hiểu nổi.Lưu Hương mỉm cười:- Nếu ám hiệu dễ hiểu thì còn đâu là ám hiệu.Chàng tiếp luôn:- Vân Tùng Long biết được Võ Duy Dương là giả rồi, nên biết luôn nếu giao thủ là phải chết, nên y mới đưa ra bao nhiêu ám hiệu đó, muốn cho chúng ta hiểu rõ ràng. Dù y có chết, cái chết đó cũng còn có giá trị phần nào.Trương Tam thở dài:- Thảo nào mà lúc bước ra cửa, y không bi phẩn, uất ức.Hồ Thiết Hoa cũng thở dài:- Ta vốn hết sức kỳ quái, võ công của song phương không chênh lệch bao nhiêu, tại sao Võ Duy Dương vừa xuất thủ là hạ sát ngay Vân Tùng Long.Lưu Hương không đáp câu đó, cứ tiếp:- Đinh Phong lợi dụng Võ Duy Dương giả sát hại Vân Tùng Long, rồi lại để Võ Duy Dương tiếp tục chưởng quản Thần Long Bang, đồng thời với Phụng Vỉ Bang. Hắn nghiểm nhiên trở thành bá chủ trên giải sông dài vạn dặm.Trương Tam thở dài:- Nếu vậy Đinh Phong là con người cực kỳ bại hoại, dùng một hòn sỏi ném chét đôi chim. Rồi bây giờ còn thực hiện một kế hoạch tàn độc.Lưu Hương trầm ngâm một phút:- Theo ta nghĩ, Đinh Phong không thể có thủ đoạn quá cao như vậy.Chắc là sau lưng hắn có một tay cực kỳ lợi hại vận trù quyết sách.Hồ Thiết Hoa cười khổ:- Vô luận người đó là ai, chỉ sợ vĩnh viẽn chúng ta không thể thấy mặt được.Trương Tam vụt thốt:- Còn một điều ta không hiểu! Lưu Hương nhìn hắn:- Điều gì?Trương Tam tiếp:- Vân Tùng Long mà còn nhận ra sự giả mạo, thế tại sao hai tên thuôc hạ của Võ Duy Dương lại không biết? Chúng ở bên cạnh lão ta từ nhiều năm qua, sớm chiều đều gặp nhau, tất nhiên dễ nhận ra hơn bất cứ ai khác chứ?Huống chi kẻ giả mạo đâu phải mới giả mạo trong ngày đó? Ít nhất cũng qua một thời gian tại Thập Nhị Liên Hoàn Ô chứ?Lưu Hương buông gọn:- Ngươi lầm! Chàng tiếp luôn:- Võ Duy Dương vốn tính nghiêm nghị, chấp pháp vững như núi, thuộc hạ của lão ta vừa kính, vừa sợ lão ta. Cho nên có ai dám nhìn thẳng vào mặt lão, và nhìn hằng ngày mà biết được những nét đặc biệt của lão?Trương Tam gật đầu cho rằng phải.Lưu Hương lại tiếp:- Sự tình quả là ngụy bí, phức tạp, bên trong có ít nhất cũng năm bảy nguyên nhân, nếu không biết một là không thể hiểu toàn diện.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Mà ngươi làm sao biết rõ như vậy? Không lẻ khối óc của ngươi đặc biệt, khác hẳn với khối óc của người khác?Lưu Hương cười lớn:- Ta cũng như các ngươi, không hiểu được một vài chi tiết song nằm mãi trong quan tài, ta suy tới nghĩ lui, ta phát hiện họa sự tình từ lúc đầu đến bây giờ. Do đó ta đoán ra tất cả những gì tai không nghe, mắt không thấy.Hồ Thiết Hoa cau mày:- Thế là ngươi tìm được bí mật trong lòng quan tài! Lưu Hương chính sắc:- Đúng vậy! Chỉ cần có một chổ yên tịnh để mình suy tư là bao nhiêu rối rắm cũng tháo gở được dể dàng. Mà quan tài là nơi yên tỉnh nhất.Trương Tam cười thốt:- Nếu vậy Tiểu Hồ cần phải nằm trong quan tài dài dài để suy nghĩ. Hắn uống thì nhiều mà suy nghĩ chẳng bao nhiêu.Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn Trương Tam rồi thốt:- Ta có một việc chưa hiểu nổi.Lưu Hương hỏi:- Bức đồ phải không?Hồ Thiết Hoa gật đầu:- Phải! Trước khi chết, Vân Tùng Long trân trọng ủy thác cho ngươi thì chắc chắn là nó chứa đựng một bí mật trọng đại. Phải vậy chăng?Lưu Hương ừ một tiếng.Hồ Thiết Hoa thở dài:- Bức đồ là một con dơi! Lưu Hương thốt:- Con dơi là mấu chốt quan trọng.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Ngươi đã tìm được gì chưa?Lưu Hương lắc đầu. Cái lắc đầu của chàng có vẻ hàm hồ, bí mật quá.Bổng có người thốt:- Con dơi đó, ta biết là gì.Người vừa thốt là Kim Linh Chi.Trương Tam cười một tiếng, thấp giọng thốt:- Vành tai của nàng rộng quá.Hồ Thiết Hoa tiếp nối:- Nữ nhân có hai thứ trong người dài và rộng hơn nam nhân. Một trong hai là vành tai.Trương Tam hỏi:- Còn một nữa?Hồ Thiết Hoa đáp:- Cái lưởi.Y nói rất thấp giọng, song bên kia Kim Linh Chi bật ngồi dậy. Từ lúc nàng khóa miệng Bạch Liệp bằng câu nói đóng đinh, Hồ Thiết Hoa có vẻ khách khí đối với nàng.Lưu Hương hỏi:- Cô nương biết cái ý ngụ trong bức đồ hình dơi?Kim Linh Chi gật đầu:- •! Đôi mắt nàng đỏ, chừng như nàng khóc.Lưu Hương hỏi:- Con dơi đó tượng trưng cho một người?Kim Linh Chi lắc đầu:- Không phải! Nó tượng trưng một địa phương.Lưu Hương chớp mắt:- Địa phương nào?Kim Linh Chi đáp:- Biên Bức Đảo, nơi có Tiêu Kim Quật.Lưu Hương sáng mắt lên:- Vậy là mảnh giấy nầy tượng trưng mặt biển và những đường chi chít đó là nước biển.Trương Tam tiếp theo:- Còn vòng tròn là Thái Dương, chỉ phương hướng của Biên Bức Đảo.Hồ Thiết Hoa cả mầng:- Như vậy là chúng ta cứ theo phương hướng chỉ dẩn trên bứcđồ mà đi thì đến được Biên Bức đảo. Đến đó rồi là chúng ta tìm được giải đáp của mọi vấn đề.Kim Linh Chi lạnh lùng:- Chỉ sợ trước khi đến đó, mọi việc đều được giải quyết.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Cô nương nói như vậy là có ý tứ gì?Kim Linh Chi nhắm mắt, không màng đến y.Lưu Hương thốt:- Con người chết đi là mọi vấn đề cầm như giải quyết. Có phải đó là ý tứ của cô nương chăng?Kim Linh Chi cuối cùng rồi cũng gật đầu đáp:- Lần trước, bọn ta ra biển, phải đi mất năm sáu ngày mới đến đảo Biên Bức. Hiện tại, dù chúng ta ngồi thuyền, ít nhất cũng phải mất đến ba bốn hôm nữa. Hà huống....Nàng bỏ dở câu nói. Nàng không nói, ai ai cũng biết nàng muốn nói gì.Ngồi trên thuyền còn mất thì giờ như vậy, hà huống ngồi quan tài. Đã thế, lại thiếu cả cái ăn, cái uống. Thuyền còn không chịu nổi sóng gió, quan tài thì có nghĩa lý gì.Giả như họ bằng an mà đi, thì với sức lực của họ, có nhanh lắm cũng phải mất bảy tám ngày. Làm sao họ chi trì nổi trong bảy tám ngày.Tuyệt vô khả năng! Rồi đây, cái đói, cái khát đến với họ, rồi họ mệt mỏi, rủ liệt, nằm lả trong quan tài chờ chết.Bổng Anh Vạn Lý thốt:- Có thể chúng ta không chết khát.Hồ Thiết Hoa hỏi:- Tại sao?Anh Vạn Lý đáp:- Cảnh trời thế kia, chắc sớm tối đây sẽ có mưa.Đúng, mây thấp qule='height:10px;'>
- Do đó có cái tên Đào Tình Tửu.Hồ Thiết Hoa cươi lớn:- Ta thấy ngươi cần phải dự bị thứ rượu đó trong mình, luôn luôn có sẵn để mà dùng.Anh Vạn Lý chớp mắt:- Chắc Hương Soái cho rằng Đinh Phong giả chết?Lưu Hương chưa đáp, Hồ Thiết Hoa vụt mở nắp quan tài. Nào đâu thấy thi hài Đinh Phong trong quan tài Quả là Đinh Phong sống lại! Trong quan tài có mấy chữ, không rõ bằng máu hay bằng chu sa, những chữ màu đỏ hiện rõ trước mắt mọi người:- Lưu Hương, địa phương nầy ta nhượng lại cho ngươi.Hồ Thiết Hoa dậm chân. Y hất luôn nắp năm cổ quan tài kia. Mỗi quan tài có một tên người:Hồ Thiết Hoa, Kim Linh Chi, Anh Vạn Lý, Bạch Liệp, Trương Tam.Anh Vạn Lý cười khổ:- Chẳng những hắn đã phân phối xong những cổ quan tài nầy cho chúng ta, mà hắn còn biết rõ lai lịch của từng người.Lưu Hương trầm ngâm một chút:- Hắn không biết được điều đó đâu. Chính Câu Tử Trường tiết lộ với hắn.Anh Vạn Lý cau mày:- Hương Soái cho rằng Câu Tử Trường cấu kết với hắn?Lưu Hương gật đầu:- Câu Tử Trường có việc nhờ hắn, tự nhiên phải cấu kết với hắn. Hắn biết sự bí mật của Câu Tử Trường nên nắm cái nhược điểm của Câu Tử Trường mà lợi dụng triệt để.Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi thốt:- Sự tình nầy ta cũng hiểu, song chỉ hiểu lờ mờ thôi.Lưu Hương đáp:- Muốn biết rõ ràng phải soát lại mọi chi tiết từ lúc khởi đầu.Hồ Thiết Hoa giục:- Ngươi cứ nói. Nói cho tất cả cùng nghe.Lưu Hương hỏi:- Ngươi có kiên nhẫn nghe chăng?Hồ Thiết Hoa mỉm cười:- Sự tình rất phức tạp, ngụy dị, nếu ngươi không giải thích rõ ràng cho ta hiểu tường tận thì làm sao ta ngủ yên? Dù ngươi cần ba năm để nói hết, ta cũng kiên nhẫn đủ ba năm để nghe. Hơn nữa, ta rất thích thú được nghe ngươi kể.Lưu Hương thốt:- Mối liên quan đáng chú ý là Tiêu Kim Quật trên mặt biển.Bổng chàng nhìn sang Kim Linh Chi, điểm một nụ cười tiếp:- Tình hình tại địa phương đó có lẽ Kim cô nương biết rõ ràng hơn ai hết.Kim Linh Chi cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi cắn môi, sau cùng cũng cất tiếng:- Phải! Quả có địa phương mang tên đó trên mặt biển. Song tại đó không có hoa quỳnh, cỏ lạ, không có rừng thịt suối rượu.Lưu Hương hỏi:- Thế tại đó có gì?Kim Linh Chi đáp:- Chỉ có rất nhiều bí mật mà con người không tưởng tượng nổi. Và người ta mua bán những bí mật đó với cái giá rất cao.Lưu Hương cau mày:- Mua bán?Kim Linh Chi gật đầu:- Phải. Những bí mật đó trị giá rất cao vì sự quan hệ trọng đại. Do đó mỗi năm chủ nhân cho mời một số ít người đến nơi, những người có liên quan đến các bí mật ấy, cho họ có dịp mua. Có những bí mật mà nhiều người muốn mua được thành ra có sự cạnh tranh, đấu giá. Ai đấu cao thì mua được.Lưu Hương hỏi tiếp:- Giả như Thanh Phong Thập Tam Thức?Kim Linh Chi lại cắn mạnh môi đáp:- Phải! Tâm pháp luyện Thanh Phong Thập Tam Thức do chính chủ nhân bán cho ta. Chỉ vì trong phái Hoa Sơn có kẻ vô lễ với ta, ta bất cố nhất thiết, quyết mua cho kỳ được tâm pháp đó để báo hận.Rồi nàng tiếp:- Chủ nhân Tiêu Kim Quật có cảnh cáo ta ngàn vạn lần không nên xử dụng kiếm pháp đó một cách công khai. Nếu ta không nghe theo thì y thu hồi kiếm pháp ấy.Trương Tam cau mày:- Cô nương học thuộc rồi làm sao y thu hồi được?Kim Linh Chi đáp:- Tự nhiên.... Y có biện pháp mới cảnh cáo như thế chứ.Thốt đến đó nàng lộ vẻ kinh khiếp, dù nàng bất kể trời, bất chấp đất, dù nàng là một tay ương ngạnh, ngổ ngáo cứng cổ. Nàng ngán thủ đoạn của họ rõ ràng. Nàng ngán, tức nhiên nàng thừa hiểu những thủ đoạn đó. Bởi có hiểu mới ngán chứ.Lưu Hương thốt:- Nhưng hôm đó, trong lúc giận cô nương lại mang ra kiếm pháp đó ra thi thố. Bất ngờ lại có Đinh Phong đến nơi, hắn nhân đó uy hiếp cô nương, bắt cô nương làm mấy việc mà cô nương không muốn làm.Kim Linh Chi gật đầu, mặt ửng hồng.Lưu Hương thở dài:- Nếu thế cô nương có đến địa phương đó rồi.Kim Linh Chi buông xuôi:- Đúng thế! Lưu Hương hỏi:- Chủ nhân Tiêu Kim Quật là con người như thế nào?Kim Linh Chi lắc đầu:- Ta không biết. Ta chẳng hề thấy mặt. Mà bất cứ ai cũng không thấy mặt y.Hồ Thiết Hoa hỏi gấp:- Tại sao? Y có phép ẩn thân?Kim Linh Chi trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa lạnh lùng đáp:- Đến đó rồi ngươi sẽ biết tại sao.Hồ Thiết Hoa thở ra:- Chiếu tình hình hiện tại, vĩnh viễn chúng ta không đến đó được. Thế thì tại sao cô nương không nói cho tất cả cùng nghe?Kim Linh Chi buông gọn:- Ta không thấy hứng! Hồ Thiết Hoa định hỏi nữa nhưng Lưu Hương chận lại. Chàng biết mẫu người Kim Linh Chi đến lúc không có hứng rồi thì có quỳ mà van cầu khô môi, khản cổ cũng không làm sao làm cho nàng thay đổi chủ ý. Nàng biết hỏi không được là người hỏi phát cáu. Nàng mong muốn người hỏi phát cáu.Dụng ý của nàng làidung1('tuaid=948&chuongid=5')">Hồi 5