Hồi 13
ĐẠI NÁO VẠN TÙNG MÔN

Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh đi sát bên cạnh Mai Dao Lân, bỗng
kinh ngạc nói:
- Lân ca hãy xem, trên đường đá chẳng có chút tuyết nào cả!
Mai Dao Lân nghe vậy thoạt tiên ngớ người, sau đó chợt hiểu ra cười nói:
- Linh muội, ở đây ngoại trừ số ít người, thảy đều phải bằng vào sức lao
động để đổi lấy ba bữa ăn, việc quét sạch tuyết ở trên đường đi chẳng có gì là
đáng kể.
Sanh Thiên Tâu trầm giọng nói:
- Công tử chỉ nói đúng nửa phần, ở đây ngoài các vị chễm chệ trên cao,
tất cả những người khác đều phải dùng tính mạng đổi lấy ba bữa ăn. Công tử,
con người đều giống nhau, khác chăng là công tử đủ năng lực quyết định sự
sống chết của kẻ khác hay không?
Vũ Nội Song Kỳ rúng động cõi lòng, hai người tin Sanh Thiên Tâu chắc
chắn không nói ngoa, nhưng trước kia họ chưa bao giờ nghĩ đến Vạn Tùng
Môn danh chấn giang hồ lại là một địa ngục trần gian như vậy, Cửu Hoàn
Kiếm buột miệng nói:
- Thật không ngờ Vạn Tùng Môn thanh danh vang khắp võ lâm lại là
một nơi giết người vô nhân đạo trên cõi đời.
Mai Dao Lân nhếch môi cười:
- Vãn bối tin là trên cõi đời có không ít người biết rỏ sự thật, nhưng họ
ngoại trừ ngưỡng mộ, không còn việc gì khác mà họ cho là nên làm, trên cõi
đời thật có quá nhiều người xiểm nịnh.
Huyết Phụng phu nhân thở dài cảm khái:
- Dao Lân trước kia lão thân chỉ nghĩ là ngươi hận thế ganh tục, căm thù
những người chính phái, mãi đến hôm nay lão thân mới nhận thấy mình sống
thật uổng phí trên chốn giang hồ trong năm mươi năm qua.
Mai Dao Lân nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn con đường đá trắng
trước mắt, trầm giọng nói:
- Thiên Hồng, trước kia là Vạn Tùng Môn có năng lực quyết định sự sống
chết của kẻ khác, giờ đây lão tin người nào có năng lực quyết định sự sống
chết của họ?
Sanh Thiên Tâu thành thật:
- Công tử, Thiên Hồng đến đây là vì mối hận mười năm đối với Vạn
Tùng Môn, còn công tử là vì đòi nợ, công tử Bạch Long Kiếm và Lục bình
xanh uy chấn võ lâm, mối hận mười năm của Thiên Hồng đã mai một suốt sáu
mươi năm dài, tất cả đều chứng tỏ quyết tâm của chúng ta.
Mai Dao Lân gật đầu:
- Chúng ta đi nào!
Đoạn liền dẫn bước đi vào đường đá, Vân Phụng Linh liền tức theo sau.
Sanh Thiên Tâu đi nhanh tới hai bước, dẫn trước nói:
- Để Thiên Hồng dẫn đường cho!
Đi sau cùng là Vũ Nội Song Kỳ. Con đường đá khúc khuỷu từ nơi vào đến
khúc quanh thứ nhất cách hơn trăm trượng, hai bên vắng lặng không một
bóng người. Rẽ qua khúc quanh thứ nhất, Sanh Thiên Tâu bỗng dừng lại, trầm
giọng nói:
- Hai vị chờ đây đã lâu phải không?
Mai Dao Lân với Vân Phụng Linh đi theo sau Sanh Thiên Tâu cách
chừng ba bước, Sanh Thiên Tâu vừa dứt lời là hai người đã đến nơi. Ngẩng
nhìn chỉ thấy phía trước là một mảnh đất đá trắng hình tròn, rộng chừng
mười trượng, vách đá hai phía đông tây được đục đẽo thành hai bức tường
vây, trong tường mỗi bên đều có một toà nhỏ rất tinh xảo, hiển nhiên phải tổn
hao nhiều công sức.
Lúc này trên quảng trường tròn đang có hai lão nhân tóc bạc đứng sóng
vai nhau, tướng mạo hai người này rất giống nhau, mày tằm mắt gà, điểm
khác nhau duy nhất là lão nhân bên trái trên má phải có một nốt ruồi đỏ to cỡ
đầu ngón tay cái, vừa trông thấy hai người, Mai Dao Lân liền nghĩ đến Âm
Sơn Song Giao trong số ít nhân vật tiền bối võ lâm mà ân sư từng đề cập đến.
Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân cũng đã đến nơi. Cửu Hoàn
Kiếm vừa thấy hai người, bất giác kinh hãi kêu lên:
- Âm Sơn Song Giao!
Lão nhân bên má phải có nốt ruồi đỏ lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người,
trầm giọng nói:
- Hàn Thiên Hồng, huynh đệ lão phu xin thay mặt Vạn Tùng Môn chào
đón các hạ đã trở lại đây cùng với những người này.
Sanh Thiên Tâu cười khảy:
- Thường Sơn Hổ, theo Hàn mỗ thì ngươi nên hối hận đã ở lại Vạn Tùng
Môn lâu đến 65 năm.Thường Sơn Hổ liếc nhìn Mai Dao Lân, mặt lộ vẻ kinh miệt, cười khảy
nói:
- Hàn Thiên Hồng nếu lão phu mà không ở lâu đến 65 năm thì đâu gặp
lại được cố nhân trở về, và gặp gỡ với Long Kiếm Thanh Bình Mai Dao Lân
danh chấn võ lâm, do đó lão phu chẳng những không thấy hối hận, trái lại còn
thấy may mắn nữa.
Mai Dao Lân chầm chậm tiến tới hai bước, đứng sóng vai với Sanh Thiên
Tâu, lạnh lùng quét mắt nhìn hai anh em họ Thường, nói:
- Hẳn là quí chủ nhân có dặn bảo hai vị tiếp đón bọn này như thế nào?
Âm Sơn Song Giao thoáng ngẩn người, liền sau đó lộ vẻ tức giận, lão
nhân bên phải cười gằn nói:
- Hai vị chưởng môn nhân Vạn Tùng Môn quả là có dặn bảo!
Sanh Thiên Tâu hậm hực quét mắt nhìn Âm Dương Song Giao, lùi sau
một bước.
Thường Sơn Long nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Quan ải thứ nhất, cởi kiếm!
Mai Dao Lân cười khảy:
- Quí chủ nhân hẳn là không bảo các vị làm vậy chứ?
Thường Sơn Hổ quát:
- Bởi vì huynh đệ lão phu muốn sửa đổi, đây là môn quy của Vạn Tùng
Môn, Mai Dao Lân ngươi chưa đủ tư cách chống đối.
Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, cất bước chậm rãi tiến tới.
Vân Phụng Linh không yên tâm khẽ nói:
- Lân ca, tiểu muội đi theo với!
Mai Dao Lân mỉm cười:
- Họ cởi kiếm ngu ca xong, sẽ đến lượt Linh muội đó!
Cửu Hoàn Kiếm biết rõ danh vọng và võ công của Âm Sơn Song Giao, tuy
biết Mai Dao Lân hiện nay võ công đã cao hơn xưa nhiều, song vẫn không yên
tâm, bèn vội nói:
- Cởi lần lượt từng người mất thời giờ quá, Âm Sơn Song Giao danh chấn
giang hồ, một lần cởi bỏ binh khí của bọn này, hẳn cũng mất nhiều thời gian.
Âm Sơn Song Giao tuy biết Vũ Nội Song Kỳ chẳng phải tầm thường,
nhưng cũng chẳng xem họ ra gì, giờ nghe Cửu Hoàn Kiếm nói vậy, hai người
lại hiểu lầm võ công của Mai Dao Lân thấp kém hơn họ.
Thường Sơn Hổ đắc ý, cười to:- Rất có lý, vậy thì các ngươi hãy cùng đến hết đây!
Mai Dao Lân ngoảnh lại nhìn Vũ Nội Song Kỳ, trầm giọng nói:
- Hai vị không cần đến, Mai mỗ đã dám xông vào Vạn Tùng Môn, tất
nhiên là phải qua được quan ải thứ nhất này.
Đoạn ngoảnh trở lại, đanh giọng nói:
- Quí chủ nhân đã dành cho hai vị con đường sống, nhưng hai vị lại tự
chọn lấy con đường chết, Bạch Long Kiếm ở bên lưng Mai mỗ, hai vị hãy đến
mà lấy!
Dứt lời đã đứng lại cách Âm Sơn Song Giao chừng ba thước, hai tay dang
ra, dáng vẻ hết sức khinh miệt.
Vân Phụng Linh thấy vậy hoảng kinh la lên:
- Lân ca, hãy cẩn thận!
Sanh Thiên Tâu giọng sắc lạnh:
- Mọi người hãy để yên, Mai công tử sẽ không nhân từ với họ như đối với
lão phu đâu!
Vân Phụng Linh đâu chịu tin, cất bước tiến tới, Sanh Thiên Tâu rất căm
hận người của Vạn Tùng Môn, sợ kẻ khác quấy rầy làm mất thời gian, liền
lách đứng cản trước mặt Vân Phụng Linh, lạnh lùng nói:
- Lão phu hiểu rõ võ công của Mai công tử hơn các vị nhiều, không được
đến gần!
- Bổn cô nương không tin!
Vân Phụng Linh dứt lời đã lách người lướt sang phải.
Sanh Thiên Tâu lại lách người cản lại, nghiêm giọng:
- Lão phu bảo đảm với cái đầu trên cổ.
Vân Phụng Linh bực tức quát:
- Mười lão cũng không đền bù được một mạng của Lân ca, tránh ra ngay!
Dứt lời đã vung tay, một chưởng tống thẳng vào ngực của Sanh Thiên
Tâu. Vũ Nội Song Kỳ đang lo Mai Dao Lân không phải là địch thủ của Âm Sơn
Song Giao, giờ thấy Sanh Thiên Tâu ngăn cản Vân Phụng Linh, người nhà lại
loạn trước, vội cũng quát to:
- Hai người dừng tay mau!
Đồng thời đã tung mình lao tới, hai người đương nhiên là không giúp
Sanh Thiên Tâu bởi hiểu rõ chỉ có cách đánh ngã Sanh Thiên Tâu mới có thể
giúp sức cho Mai Dao Lân. Thế nhưng võ công của Sanh Thiên Tâu đâu phải
ba người có thể giải quyết một cách dễ dàng.Âm Sơn Song Giao thấy vậy mừng thầm, qua lời Tùng Môn Tam Kiệt, hai
người biết Sanh Thiên Tâu võ công cao thâm khôn lường, giờ thấy lão lại bị
Vũ Nội Song Kỳ với Vân Phụng Linh vây đánh, đâu chịu bỏ cơ hội tốt thế này.
Thường Sơn Long nháy mắt với Thường Sơn Hổ, đoạn quay sang Mai
Dao Lân trầm giọng nói:
- Mai Dao Lân, ngươi biết lão phu lấy kiếm hay lấy mạng trước?
Thường Sơn Hổ tạt sang trái hai bước, quét mắt nhìn bốn người đang
giao chiến, ánh mắt đầy vẻ hiểm độc.
Mai Dao Lân quét mắt nhìn Thường Sơn Hổ, cười khảy nói:
- Kiếm hay mạng đều có thể lấy, nếu như các hạ có đủ khả năng.
Thường Sơn Hổ ngầm vận công lực vào song chưởng nói:
- Mai Dao Lân, ngươi nên bỏ tay xuống là hơn!
- Tính mạng các hạ đã nằm trong tay Mai mỗ, hai tay Mai mỗ để đâu
cũng vậy thôi!
Khoảng cách ba thước, chỉ cần với tay là đến, thái độ điềm tĩnh của Mai
Dao Lân khiến Thường Sơn Long bắt đầu chao đảo lòng tin, bởi y nhận thấy
chỉ có hai khả năng, một là Mai Dao Lân võ công có hạn, định dùng sự điềm
tĩnh để hù doạ đối phương, hai là võ công của Mai Dao Lân đã đạt đến trình độ
hành động đi trước ý nghĩ.
Y không tin Mai Dao Lân trẻ tuổi thế này mà đã đạt đến trình độ ấy, song
cũng chẳng dám triệt để không tin, bèn ngầm hít vào một hơi chân khí, cố
làm vẻ bình tĩnh nói:
- Mai Dao Lân, nếu Âm Sơn Song Giao này có thể bị người doạ chết thì
đâu sống được đến ngày hôm nay.
Thường Sơn Hổ như đã hiểu ý đại ca, thừa cơ hội tiến tới hai bước. Mai
Dao Lân biết Sanh Thiên Tâu không khi nào đã thương ba người, chỉ sợ
Thường Sơn Hổ thừa cơ ám toán, nên vừa thấy Thường Sơn Hổ động đậy,
chàng liền ngoảnh sang cười khảy nói:
- Các hạ định làm...
Chàng chưa dứt lời Thường Sơn Long đã thừa cơ song chưởng vung lên
nhanh như chớp bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân và quát:
- Lão phu muốn lấy mạng ngươi trước!
Thường Sơn Hổ đã thấy đại ca dành lấy tiên cơ, biết Mai Dao Lân khó mà
tránh thoát chưởng lực của Thường Sơn Long, bèn yên tâm lao về phía bốn
người đang gia chiến.
Mai Dao Lân đã sớm vận tụ công lực, hai cánh tay đang thẳng lẹ làng
vòng ra trước ngực đồng thời tay phải đã thi triển chiêu Phật điểm mê tâm.Thường Sơn Long chỉ nhìn thấy chưởng lực của mình bị một sức mạnh
vô hình cản lại, vừa giật mình kinh hãi đã thấy chưởng của Mai Dao Lân tung
ra. Thường Sơn Long kinh hoàng la lên:
- Huyền Vũ...
Lúc này Thường Sơn Hổ đã lao đến bên ngoài vòng chiến giữa bốn người,
vừa nghe tiếng la kinh hoàng của đại ca, bất giác giật mình chững bước, chưa
kịp ngoảnh lại đã nghe một tiếng rú thảm khốc vang lên, Thường Sơn Hổ liền
tức tái mặt, bởi y nhận ra đó chính là tiếng rú của Thường Sơn Long. Vừa
nghe tiếng rú thảm khốc, bốn người liền cùng dừng tay ngay, lúc ấy Thường
Sơn Hổ cũng đã quay người, chưa kịp nhìn rõ đại ca ngã gục tại đâu, một bóng
trắng đã đáp xuống bên cạnh, và một giọng sắc lạnh nói:
- Bằng hữu đã đến ngày tận số rồi!
Sanh Thiên Tâu nghe tiếng ngoảnh sau nhìn, buột miệng kêu lên:
- Phật điểm mê tâm!
Cửu Hoàn Kiếm kinh hoàng la to:
- Mai Dao Lân, không được...
Một tiếng rú thảm khốc cắt đứt câu nói của Cửu Hoàn Kiếm, Thường Sơn
Hổ đã văng ra xa hơn tám thước, năm vòi máu tươi từ nơi ngực phún ra xối xả.
Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân sững sờ nhìn nhau, họ thật
không ngờ Âm Sơn Song Giao lừng danh võ lâm hơn bảy mươi năm trời lại bị
Mai Dao Lân hạ sát một cách nhanh chóng đến vậy, và giờ đây họ đã biết rõ võ
công của Mai Dao Lân thật cao thâm khôn lường. Sanh Thiên Tâu vẫn lạnh
lùng điềm nhiên, bởi lão đã biết trước đó là hậu quả tất nhiên. Vân Phụng
Linh ngơ ngẩn nhìn Mai Dao Lân khoé môi nở nụ cười sung sướng, nhẹ bước
đến bên Mai Dao Lân, lẩm bẩm:
- Lân ca biết tiểu muội hồi hộp đến dường nào không? Thật không ngờ,
thật không ngờ diễn biến lại diễn ra nhanh như vậy.
Dứt lời đã đi đến trước mặt Mai Dao Lân, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
Mai Dao Lân vẻ thương hại, nhẹ lắc đầu dịu dàng nói:
- Linh muội bây giờ xem ra còn nhu nhược hơn trước nữa.
Vân Phụng Linh chầm chậm cúi đầu, giọng bùi ngùi:
- Vâng, bởi tiểu muội đã từng để mất Lân ca, không dám và cũng không
đủ can đảm nếm trải mùi vị cô đơn nữa.
Tuy trên mặt nàng vẫn còn vẻ cười, nhưng giọng nói thê lương u oán và
hai giọt lệ long lanh đọng nơi khoé mắt đã khiến Mai Dao Lân rúng động cõi
lòng, bất giác nắm chặt hai tay Vân Phụng Linh, môi mấp máy nhưng không
nói được một lời để bày tỏ nỗi lòng mình. Cửu Hoàn Kiếm thở hắt ra một hơi
thật mạnh, cảm khái lẩm bẩm:- Cái tên Âm Sơn Song Giao là do thời gian bảy mươi năm dài tích luỹ mà
nên, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã bị huỷ diệt.
Sanh Thiên Tâu quét mắt nhìn hai tử thi, lạnh lùng nói:
- Do đó lão phu mới ngăn cản ba vị!
Huyết Phụng phu nhân đưa mắt nhìn Sanh Thiên Tâu, trầm giọng nói:
- Các hạ biết chắc Mai Dao Lân nhất định không buông tha cho họ, nhất
định thắng họ ư?
Sanh Thiên Tâu mắt ánh lên vẻ khâm phục, quay nhìn về phía Mai Dao
Lân, khẳng định gật đầu mấy lượt:
- Lão phu biết Mai công tử không bao giờ buông tha cho họ, bởi Mai
công tử đã bảo trước con đường họ đi và lão phu cũng biết Mai công tử chắc
chắn sẽ thắng, bởi kể từ khi tuyệt học Huyền Vũ xuất hiện trên cõi đời chưa
bao giờ có người đủ bản lĩnh phá giải.
Vũ Nội Song Kỳ sửng sốt buột miệng nói:
- Tuyệt học Huyền Vũ, Mai Dao Lân đã có được Huyền Vũ bí kíp ư?
Tiếng kêu sửng sốt của Vũ Nội Song Kỳ đã khiến tám gã đại hán áo gấm
giật mình quay về thực tại, họ thu hồi ánh mắt từ hai thi thể của Âm Sơn Song
Giao, thét lên một tiếng kinh hoàng, quay người bỏ chạy vào trong đường đá
ra chiều sợ hãi tột cùng. Sanh Thiên Tâu chau mày quát to:
- Các ngươi hãy đứng lại!
Tám gã đại hán bị tiếng quát như sấm động của Sanh Thiên Tâu khiến
cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, song vẫn không dừng bước. Sanh
Thiên Tâu thấy vậy cả giận, lại quát:
- Bọn nô tài không biết tốt xấu kia, các ngươi đã không có lòng tự trọng,
thiện tâm của lão phu đã hoài phí, để xem các ngươi có trốn được lên trời hay
không?
Đoạn liền tung mình đuổi theo. Mai Dao Lân nghe vậy vội buông tay
Vân Phụng Linh quay qua khẽ quát:
- Thiên Hồng, mặc họ đi thôi!
Sanh Thiên Tâu chững bước, hậm hực nói:
- Người không biết tự trọng khác nào loài cầm thú, những người như vậy
để họ sống ích gì?
Mai Dao Lân mỉm cười:
- Trên đời chẳng phải tuyệt đối không có hạng người không có lòng tự
trọng, nhưng Mai mỗ tin trên đời lại có hạng người không biết tự do tự tại, trừ
phi những kẻ táng tâm bệnh cuồng.Sanh Thiên Tâu một lòng chỉ muốn giải phóng bọn nô dịch đáng thương
trong Vạn Tùng Môn, chưa hề suy nghĩ sâu xa, nghe vậy không đồng ý nói:
- Bọn khốn kiếp ấy lại cam tâm trọn đời làm trâu ngựa đấy!
Mai Dao Lân lắc đầu:
- Thiên Hồng, có lẽ lão đã lầm, rất có thể họ tin chắc là chúng ta đã bước
chân vào Vạn Tùng Môn, nhất định sẽ cùng chung số phận với họ, vậy là họ
đã nhìn xa hơn chúng ta đấy!
Sanh Thiên Tâu như chợt hiểu ra, phì cười nói:
- Phải rồi, Thiên Hồng đã quên mất địa vị của Tùng Môn Song Hữu ở
trong thâm tâm, chúng ta đã nghĩ sai hoàn toàn rồi.
Mai Dao Lân mỉm cười:
- Có lẽ người của quan ải thứ nhì đang chờ đợi chúng ta, đi thôi!
Sanh Thiên Tâu gật đầu, đoạn cất bước đi trước, vừa đi vừa nói:
- Phòng thủ quan ải thứ nhì là Miêu Cương Song Sát Vu Hoá Vân và
Bạch Hoá Long, võ công của họ không cao hơn Âm Sơn Song Giao là bao, có lẽ
chúng ta sẽ không gặp rắc rối, nhưng có thể rắc rối ở quan ải thứ ba.
Mai Dao Lân nắm tay sóng bước với Vân Phụng Linh, điềm nhiên cười
nói:
- Kẻ phòng thủ quan ải thứ ba là nhân vật có tiếng tăm phải không?
Vũ Nội Song Kỳ cất bước đi sau cùng, lúc này tám đại hán áo gấm đã mất
dạng tại chỗ khúc quanh.
Sanh Thiên Tâu ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm nghị nói:
- Nếu lão già ấy chưa chết, hiện có đã 95 tuổi rồi.
Mai Dao Lân ơ hờ:
- Hẳn lão ta có một danh hiệu chấn động võ lâm phải không?
Sanh Thiên Tâu giọng trĩu nặng:
- Lão ta là Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trần.
Vũ Nội Song Kỳ cùng giật mình, buột miệng hỏi:
- Lão ta chưa chết ư?
Sanh Thiên Tâu trầm giọng nói:
- Lão ta đâu chết sớm vậy được.
Mai Dao Lân cười:
- Lão ta thiếu rất nhiều nợ không sao đền trả được chứ gì?Sanh Thiên Tâu bỗng chững bước quay lại, mắt thành khẩn nhìn vào
mặt Mai Dao Lân nhấn mạnh từng tiếng:
- Chỉ có công tử mới có thể đòi lại những gì lão đã thiếu.
Mai Dao Lân ngạc nhiên chững bước:
- Lão đã luyện thành ba chiêu đầu rồi cơ mà!
- Thiên Hồng nội lực kém xa công tử, ba chiêu đầu do Thiên Hồng thi
triển, uy lực không bằng nửa phần công tử, trong khi Bành Tâm Trần có đến
chín mươi năm công lực.
- Lão không thấy mình quá xem khinh bản thân sao?
- Trước mặt công tử, Thiên Hồng không muốn khoe khoang.
Mai Dao Lân bỗng cười phá lên:
- Lão thấy Mai mỗ có thể buông tha cho người của Vạn Tùng Môn hay
không?
Sanh Thiên Tâu ngớ người, liền cũng phá lên cười nói:
- Thiên Hồng đã quên mất mục đích chính đến Vạn Tùng Môn của công
tử, đi nào!
Đoạn sãi bước đi trước dẫn đường. Cửu Hoàn Kiếm bước nhanh đến bên
Mai Dao Lân, khẽ nói:
- Dao Lân, ngươi chưa từng gặp Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trần
phải không?
Mai Dao Lân ngẩn người, Vân Phụng Linh chỉ lo cho sự an nguy của Mai
Dao Lân, liền quay sang hỏi:
- Lão bá, võ công của Bành Tâm Trần rất cao phải không?
Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:
- Đoản Mệnh Diêm La thành danh đã bảy tám mươi năm, tất nhiên là võ
công tinh kỳ rồi! Nhưng điều đáng chú ý hơn là danh hiệu Đoản Mệnh Diêm
La của lão ta có được chẳng phải dễ dàng.
Mai Dao Lân giờ mới hiểu ý của Cửu Hoàn Kiếm, mỉm cười nói:
- Lòng của bá bá rộng lớn quá!
Cửu Hoàn Kiếm cười hàm súc:
- Ngươi cũng đâu phải kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Mai Dao Lân nhẹ lắc đầu, giọng chua chát:- Bá bá đã lầm rồi! Lòng dạ tàn bạo của Mai Dao Lân đã chấn động võ
lâm, dưới tay vãn bối không bao giờ có kẻ may mắn sống còn, trừ phi Mai Dao
Lân táng mạng dưới tay đối phương.
Vân Phụng Linh rúng động cõi lòng, nũng nịu nói:
- Sao Lân ca lại thốt ra những lời khó nghe vậy hả?
Cửu Hoàn Kiếm tiếp lời:
- Dao Lân, ngươi chưa từng gặp lão ta, giữa hai người không có thù hận
gì, đúng chăng?
Mai Dao Lân mắt dần hiện sát cơ, giọng đầy căm hờn nói:
- Gia thúc, gia thẩm lánh cư trong thâm sơn, tự lực cánh sinh, không hề
tranh chấp với đời. Lúc Mai Dao Lân còn nằm nôi chưa hiểu chuyện đời, hai
thúc điệt đâu có gây oán kết thù với ai, nhưng đã nhận lãnh hậu quả thế nào
bá bá có biết không? Những kẻ thành danh đã ban cho hạng vô danh quá
nhiều ếân huệế, nhưng kẻ bất hạnh ấy sở dĩ không được người đời biết đến là
vì họ không vang danh trên đời, vì vậy Mai Dao Lân phải nhân lúc còn sống,
mượn vào đôi tay nhuốm đầy máu tanh này để báo đền tất cả những gì mà bọn
ếquân tử nhân từế đã ban cho gia thúc và những kẻ bất hạnh.
Cửu Hoàn Kiếm rúng động cõi lòng:
- Ngươi chưa từng gặp Bành Tâm Trần, sao có thể khẳng định lão ta thiện
hay ác?
Mai Dao Lân đưa tay chỉ bóng sau lưng Sanh Thiên Tâu:
- Ông ấy là người bất hạnh, lời nói của ông ấy chắc chắn không phải giả
dối.
Cửu Hoàn Kiếm thở dài:
- Ngươi quá tin ở lão ta, lão phu cũng chẳng tiện nói nhiều. Tóm lại
ngươi phải nhớ nếu có thể dung thứ thì nên dung thứ cho người, vậy đủ rồi!
Mai Dao Lân thành khẩn:
- Vãn bối sẽ không bao giờ quên!
Trong khi mọi người chuyện trò đã rẽ qua bốn khúc quanh lúc nào
không hay, ước chừng đã vượt qua ba dặm, lúc này Sanh Thiên Tâu đi trước
đã đến khúc quanh thứ năm.
Đột nhiên phía trong đường đá vang lên một giọng lảnh lót, Sanh Thiên
Tâu ngẩn người, ngay khi ấy từ trong vọng ra một giọng hùng hồn:
- Miêu Cương Song Sát đã chờ đợi từ lâu!
Sanh Thiên Tâu cười khảy, ngoảnh ra sau nhìn Mai Dao Lân đang đi tới,
cười nói:- Công tử, lão phu đã nói không sai!
Mai Dao Lân mỉm cười:
- Chúng ta đi nào!
Dứt lời liền cất bước đi trước, Vân Phụng Linh theo sát bên cạnh, vẻ mặt
hết sức bình tĩnh, Vũ Nội Song Kỳ theo sau hai người, Sanh Thiên Tâu giờ đây
trở thành đoạn hậu.
Rẽ qua khúc quanh, phía trước lại là một quảng trường hình tròn, giống
hệt như quan ải thứ nhất, điều khác là quảng trường to rộng hơn gấp bội, hai
bên núi cũng cao gần ba mươi trượng.
Trên quảng trường đứng đầy nghịt những hán tử áo vải cả già lẫn trẻ,
người nào cũng ôm ngang ngực một ngọn đại đao sáng choá, song qua ánh mắt
của họ, có thể nhận thấy những người này đều không biết võ công.
Những hán tử áo vải chia ra hai bên, chính giữa chừa ra một lối đi hẹp chỉ
vừa đủ cho hai người đi sóng vai nhau. Sau họ là hai thạch đài cao, trên đài
mỗi bên có một lão nhân tuổi trạc bát tuần, trang phục Miêu Cương áo cộc
quần ngắn, mày rậm mắt tròn, mũi lân miệng cả, người bên trái cao gầy, người
bên phải thì lại thấp béo, trong tay phải mỗi người đều có một ống tre bóng
loáng và dài chừng ba thước, ngoài ra không còn vũ khí nào khác.
Vừa thấy Mai Dao Lân hiện thân, lão nhân thấp béo liền cất tiếng nói:
- Mai công tử qua ải chém tướng, thân thủ cái thế, lũ ô hợp này hẳn là
Mai công tử chẳng xem ra gì phải không?
Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:
- Những người này ắt không phải đệ tử của Vạn Tùng Môn?
Lão nhân cao gầy cười nham hiểm:
- Mai công tử đoán đúng rồi, họ đều là những kẻ tự nguyện dùng sức lao
động để đổi lấy sự sống trong Vạn Tùng Môn.
Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh, giọng mỉa mai:
- Vậy xem ra cõi đời tuy rộng lớn, việc mưu sinh cũng chẳng phải dễ
dàng, do đó mọi người đã lựa chọn Vạn Tùng Môn, dùng máu và tính mạng để
đổi lấy ba bữa ăn, Vạn Tùng Môn quả là từ bi!
Lão nhân thấp béo cười:
- Mai công tử quá khen rồi, Vạn Tùng Môn tuy không có lòng dạ từ bi,
song họ lại cam tâm bán mạng, trên cõi đời thiếu gì chuyện kỳ lạ.
Sanh Thiên Tâu không dằn được, cười khảy nói:
- Vu Hoá Vân, người đã nói hết chưa?Lão nhân thấp béo Vu Hoá Vân quét mắt nhìn Sanh Thiên Tâu, cười
khinh miệt:
- Hàn Thiên Hồng, ngươi trước kia chẳng phải cũng là một trong số họ
hay sao? Có điều là bây giờ dường như ngươi đã đắc ý hơn họ, nhưng chẳng
được bao lâu đâu.
Sanh Thiên Tâu nhướng mày:
- Vu Hoá Vân, sao ngươi không đến gần mà nói?
Lão nhân cao gầy cười khảy:
- Các vị đằng nào cũng đi ngang qua đây, sao không đến gần để mà nghe?
Mai Dao Lân lạnh lùng tiếp lời:
- Hai vị không phải bảo họ ở đây chịu lạnh chứ?
Vu Hoá Vân cười:
- Các vị đương nhiên nhận thấy họ đều không biết võ công, với thủ đoạn
của Mai công tử, muốn qua khỏi đây chỉ cần cất tay là xong, bận tâm đến họ
làm gì?
Vũ Nội Song Kỳ nghe vậy lặng người, thầm nhủ:
- Dùng một nhóm người không biết võ công để đối phó với Mai Dao Lân,
khiến y không thể nào hạ thủ, thủ đoạn này thật tàn độc đến cực độ.
Mai Dao Lân cũng rúng động cõi lòng, nhưng không để lộ mặt, điềm
nhiên cười nói:
- Mai mỗ tin là hành động này của hai vị chắc chắn là có ngụ ý.
Vu Hoá Vân cười khảy:
- Nếu có ngụ ý thì cũng là vì lợi ích cho công tử thôi! Công tử đến đây
với mục tiêu tiêu diệt Vạn Tùng Môn, Vạn Tùng Môn già trẻ lớn bé không
dưới ngàn người, cho dù võ công của công tử vô địch thiên hạ, e cũng phải giết
đến mềm dạ chùn tay, vì vậy hai vị chưởng môn nhân bổn phái đã hạ lệnh tụ
tập một số người để công tử luyện trước cho trái tim cứng rắn hơn, kẻo đến
lúc ấy lại chùn tay.
Mai Dao Lân cười khảy:
- Bắt đầu như thế nào?
Vũ Nội Song Kỳ và Sanh Thiên Tâu nghe giọng nói của Mai Dao Lân quá
lạnh lùng điềm nhiên, bàng hoàng đồng thanh nói:
- Vậy đâu thể được!
Lão nhân cao gầy cười khiêu khích:
- Các vị chưa động thủ đã mềm lòng rồi ư?Mai Dao Lân nhướng mày:
- Mai mỗ hỏi hai vị bắt đầu như thế nào?
Đoạn quay người, hết sức cương quyết nói:
- Mọi người hãy lui xa năm thước để một mình Mai Dao Lân lo liệu được
rồi.
Miêu Cương Song Sát nghe vậy cũng lặng người, nếu Mai Dao Lân thật
sự ra tay giải quyết những người này xong, họ chắc chắn cũng sẽ nối gót theo
Âm Sơn Song Giao. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão nhân cao gầy cố trấn
tĩnh, lạnh lùng nói:
- Mai công tử muốn bắt đầu như thế nào?
Mai Dao Lân lúc này lòng hết sức hoang mang, những người này thảy
đều không biết võ công, bị Vạn Tùng Môn sai khiến, giết họ quả là hết sức dễ
dàng, nhưng lương tâm sao thể yên ổn?
Đồng thời chàng cũng hiểu, nếu như mình nhu nhược thì không thể nào
qua được quan ải này, ý nghĩ xoay chuyển chớp nhoáng, chàng rắn giọng nói:
- Mai mỗ đã sẵn sàng động thủ, hai vị có thể hạ lệnh bắt đầu được rồi!
Đoạn tự nhiên cất bước tiến tới, Vân Phụng Linh tay nắm lấy cườm tay
của Mai Dao Lân. Mai Dao Lân cảm thấy rõ ràng bàn tay của nàng đang run
rẩy. Sanh Thiên Tâu mặt nổi gân xanh và trán toát mồ hôi to cỡ hạt đậu, lão
rất hiểu hoàn cảnh của những người này, bởi sáu mươi năm trước, lão cũng là
một trong số họ, đồng thời lão cũng rất hiểu cá tính của Mai Dao Lân, biết
không thề nào ngăn cản được chàng.
Vũ Nội Song Kỳ thì chỉ thở dài thậm thượt, chẳng biết làm gì khác hơn.
Miêu Cương Song Sát trán cũng đẫm mồ hôi, lòng mỗi lúc càng xe thắt
theo từng bước chân của Mai Dao Lân, lẽ ra với danh vọng của họ, lời nói đâu
thể thu hồi được, song trước mắt cái quan trọng hơn danh vọng đang đe doạ
họ, đó là tính mạng.
Trong khi họ đang phân vân do dự, Mai Dao Lân cũng đã vượt qua hơn
nửa khoảng cách, vẻ mặt chàng hết sức bình thản.
Miêu Cương Song Sát đưa mắt nhìn nhau, lão nhân cao gầy từ từ đưa ống
tre bên tay phải lên, vừa định hạ lệnh, bỗng nghe Vu Hoá Vân cười nói:
- Mai Dao Lân, giới võ lâm ai ai cũng nói là công tử thủ đoạn tàn bạo, lão
phu dứt khoát không tin, nhưng qua hành động của công tử hôm nay, lão phu
chẳng thể không tin rồi.
Mai Dao Lân nghe vậy liền nhẹ người, chững bước lạnh lùng nói:
- Nghe danh không bằng gặp mặt, hai vị sao không hạ lệnh để được
chứng kiến tận mắt.Vu Hoá Vân cười khảy:
- Khi nào các vị vào đến Vạn Tùng Môn mà còn có thể quay về, lão phu
dĩ nhiên sẽ hạ lệnh.
Đoạn đưa tay trái lên khoát mạnh quát:
- Buông vũ khí xuống!
Một tiếng dạ ran, tất cả đều hạ đại đao chĩa mũi xuống đất, động tác hết
sức đồng đều.
Lão nhân cao gầy nóng tính hơn, thấy Vu Hoá Vân huỷ bỏ lời đã nói ra,
lòng hết sức bất mãn, chau mày nói:
- Vu huynh chúng ta lại để cho họ đi qua thế này ư?
Vu Hoá Vân cười khảy:
- Chả lẽ Bạch huynh lại có ý kiến tốt hơn hai vị chưởng môn nhân hay
sao?
Ngụ ý rõ ràng là muốn Tùng Môn Song Hữu đối phó với Mai Dao Lân.
Lão nhân cao gầy Bạch Hoá Long tuy nóng tính, nhưng cũng chẳng phải
kẻ khờ dại, y thấy Vu Hoá Vân không có ý động thủ, biết với sức một mình
quyết chẳng phải địch thủ của Mai Dao Lân, bèn cười khảy bất mãn nói:
- Ở đây mọi sự đều do Vu huynh chủ quyết, đệ không có kiến.
Vu Hoá Vân nhướng mày, song lại dằn xuống, cười âm trầm:
- Giao tình giữa hai ta gần sáu mươi năm dài, còn phân biệt gì nữa, đúng
không nào?
Bạch Hoá Long biết nói không lại Vu Hoá Vân, bèn cười khảy không nói
gì nữa. Lúc này Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh đã đến gần đám đông, dừng
lại cách thạch đài chừng một trượng, ngước lên nhìn Vu Hoá Vân nói:
- Vu Hoá Vân, các hạ thức thời vụ lắm.
Vu Hoá Vân cười nham hiểm:
- Mai công tử dũng mãnh vượt qua quan ải thứ nhất, huynh đệ lão phu
bất tài cũng muốn thọ giáo vài chiêu, ngặt vì chưởng môn nhân có lệnh không
được vọng động, nếu như Mai công tử xong việc mà bình an, vạn mong hãy đi
ngang qua chỗ huynh đệ lão phu đây.
Lời lẽ Vu Hoá Vân thật khôn khéo, đã tỏ mình không khiếp hèn mà còn
khiến Mai Dao Lân chẳng thể lên tiếng khiêu chiến, quả là nham hiểm xảo
quyệt.
Lúc này Sanh Thiên Tâu cùng Vũ Nội Song Kỳ đã cất bước đi đến. Mai
Dao Lân tâm tư linh mẩn, lẽ nào không hiểu thâm ý của Vu Hoá Vân, cười
khinh miệt nói:- Cho nên Mai mỗ mới nói là các hạ rất thức thời vụ, nhưng tốt hơn hết
hai vị hãy cùng đến tổng đàn Vạn Tùng Môn, vì hai vị mà phải quay trở lại thì
thật không đáng.
Bạch Hoá Long tức giận, tung mình từ trên thạch đài xuống, đưa ống tre
trong tay lên, lạnh lùng nói:
- Mai Dao Lân, ngươi không thấy mình quá cuồng ngạo hay sao?
Mai Dao Lân đã định tâm động thủ với hai người, bèn cười khinh miệt
nói:
- Bản tính Mai mỗ là vậy, hay là các hạ muốn sửa đổi cho Mai mỗ?
Lúc này Sanh Thiên Tâu và Vũ Nội Song Kỳ đã đến nơi, thấy vậy liền đề
khí ngưng thần giới bị. Bạch Hoá Long mắt ánh độc quang, tiến tới một bước
vừa định xuất thủ, bỗng nghe Vu Hoá Vân lớn tiếng nói:
- Miêu Cương Song Sát đã nói là thực hành, các vị hãy đi đi, chúng ta sẽ
gặp lại nhau tại tổng đàn Vạn Tùng Môn.
Thế là Bạch Hoá Long không sao phát tác được nữa, y căm phẫn nói:
- Vu huynh, hai ta sát cánh bên nhau sáu mươi năm dài, mãi đến hôm
nay mới hiểu rõ con người của Vu huynh, mời các vị!
Đoạn liền lùi ra sau năm bước, tránh sang một bên. Mai Dao Lân lạnh
lùng nói:
- Vu Hoá Vân, các hạ thật hết sức thức thời vụ, Mai mỗ sẽ chờ các hạ tại
tổng đàn Vạn Tùng Môn.
Đoạn liền cất bước tiến tới. Vu Hoá Vân giọng âm trầm nói:
- Mong là khi huynh đệ lão phu đến nơi, Mai công tử vẫn còn đó!
Mai Dao Lân cười khảy:
- Mai mỗ chắc chắn không để hai vị thất vọng đâu!
Dứt lời đã đi xa ra năm thước, Sanh Thiên Tâu với Vũ Nội Song Kỳ cũng
liền bước theo sau, rẽ qua khúc quanh cách đó tám thước không còn nhìn
thấy quảng trường quan ải thứ nhì nữa.
Cửu Hoàn Kiếm bước nhanh đến bên Mai Dao Lân, cảm khái nói:
- Dao Lân, lão phu tin ngươi không bao giờ sát hại những kẻ vô tội kia,
nhưng bề ngoài của ngươi lạnh lùng đến mức khó mà phân biệt được thật hay
giả.
Mai Dao Lân ngước mắt nhìn mây trời, vẻ mặt hết sức thiểu não, đi
chừng bốn năm bước mới chậm rãi nói:
- Rất có thể Dao Lân ra tay giết họ thật, giới võ lâm đều tin là Dao Lân
không bao giờ bận tâm đối với việc giết người.Vân Phụng Linh ngẩng lên, vẻ thông cảm, dịu dàng nói:
- Lân ca, chúng ta không bận tâm họ nói như thế nào, đúng chăng?
Huyết Phụng phu nhân tiếp lời:
- Lòng ngay không sợ ma quỷ, mặc họ muốn nói sao cũng được!
Mai Dao Lân mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, trầm giọng nói:
- Các vị tưởng Mai Dao Lân lo nghĩ về điều ấy ư? Không phải đâu Dao
Lân đã muốn làm việc gì là không bao giờ đổi ý, bởi Mai Dao Lân biết là mình
không sai lầm.
Vũ Nội Song Kỳ nghe vậy bất giác lặng người.
Quan ải thứ ba cách quan ải thứ nhì chừng năm dặm, phải mất thời gian
chừng một tuần trà nóng mới đi đến cửa vào, nơi đây hai bên núi cao đến trăm
trượng, cửa vào hẹp không đầy tám thước, hai bên có hai bia đá cao hơn
trượng, trên bia phải viết ếĐoản Mệnh Diêm La trấn quan ải nàyế, bia bên trái
là ếVào dễ ra khóế, giọng điệu thật quá hống hách.
Qua khỏi cửa vào là một con đường thẳng rộng hai trượng và dài hơn ba
mươi trượng, hai bên đường đá mỗi cách ba thước là có một tấm đệm vàng,
dày năm tấc và vuông một thước, trên đệm là những chiếc đầu lâu trắng hếu,
dài đến chừng bốn mươi lăm trượng, tổng cộng có đến hơn chín mươi đầu lâu.
Lúc này tại nơi cuối đường, một lão mập lùn tay chỏi tinh cương trượng
(gậy thép), tóc dài phủ vai, mặt trắng mắt đỏ ghê rợn như ma quỷ, đang đứng
nghênh ngang với đôi mắt sáng quắc nhìn chốt vào người Mai Dao Lân.
Mai Dao Lân quét mắt nhìn khắp đường đá, thấy có mỗi mình quái lão
nhân kia, không còn ai khác bèn cười nói:
- Chúng ta vào đi!
Đoạn thản nhiên cất bước đi đầu, Vân Phụng Linh nắm chặt cườm tay
Mai Dao Lân, sợ sệt khẽ nói:
- Lân ca, người kia sao mà trông khủng khiếp đến vậy?
Mai Dao Lân thản nhiên cười:
- Sự bố trí tại đây và dáng vẻ của lão ta mục đích chỉ nhằm hù doạ đối
phương thôi, sao Linh muội lại nhát gan thế này?
Vân Phụng Linh đỏ mặt:
- Người ta đâu có nói là sợ!
Cửu Hoàn Kiếm khẽ dặn:
- Dao Lân, Đoản Mệnh Diêm La này từ khi bước chân vào giang hồ đã
danh chấn võ lâm, bao năm qua hẳn là đã tiến bộ vượt bực, có lẽ y không cần
mượn vào ngoại vật doạ địch đâu.Sanh Thiên Tâu trầm giọng tiếp lời:
- Vì vậy Thiên Hồng xin công tử hãy trừ khử y!
Mai Dao Lân thoáng rúng động cõi lòng mỉm cười nói:
- Thiên Hồng, ngay lão cũng khiếp sợ ư?
Sanh Thiên Tâu quét mắt nhìn những chiếc đầu lâu hai bên đường, giọng
nghiêm nặng:
- Công tử, những người kia lúc còn sống chẳng phải thảy đều không bằng
Thiên Hồng ngày nay, vậy mà giờ đây họ đã trở thành vật trang trí của Đoản
Mệnh Diêm La.
Mai Dao Lân lại nghe lòng rúng động, song vẫn thản nhiên cười:
- Vào dễ khó ra, nếu như chúng ta bại, vài năm sau cũng sẽ giống như họ
thôi!
- Chỉ cần công tử thận trọng, không bao giờ bại được.
Lúc này mọi người đã vượt qua chừng mười trượng, trong khi ấy Đoản
Mệnh Diêm La lại chầm chậm thoái lui, y có dụng ý gì, thật khó thể xét đoán.
Mai Dao Lân thầm đề phòng, chậm bước tiến tới, theo thời gian khoảng
cách rút ngắn dần, khi Mai Dao Lân đi đến nơi cách đâu lâu ba thước, bỗng
nghe Đoản Mệnh Diêm La quát:
- Hai người đứng tại đó được rồi!
Mai Dao Lân sửng sốt chững bước, ngoảnh lại quét mắt nhìn ra sau, chợt
hiểu cười sắc lạnh nói:
- Khoảng cách đầu lâu vừa đúng ba thước, bọn này hai người đang đứng
cách hai chiếc đầu lâu cũng là ba thước phải không?
Lúc này ba người đi theo sau Mai Dao Lân cũng đã dừng lại.
Đoản Mệnh Diêm La lạnh lùng nói:
- Hai người đi sau hãy tiến tới ba thước nữa, còn Hàn Thiên Hồng thì hãy
tiến tới trước đầu!
Vũ Nội Song Kỳ sửng sốt, nhưng vẫn đứng yên, còn Sanh Thiên Tâu thì
không tự chủ tiến tới hai bước, bỗng dừng lại nói:
- Lão phu thích đứng đây, việc gì đến ngươi?
Đoản Mệnh Diêm La mắt rực hàn quang quát:
- Hàn Thiên Hồng, ngươi nói chuyện với ai hả?
Sanh Thiên Tâu đã từng làm nô bộc trong Vạn Tùng Môn hơn mười
năm, hiểu rất rõ con người của Đoản Mệnh Diêm La, bèn ngầm vận đề công
lực, cười khảy nói:- Bành Tâm Trần, ngươi chớ có khoe khoang thân phận trước mặt Hàn
mỗ, Hàn mỗ chính là nói chuyện với ngươi đấy!
Đoản Mệnh Diêm La Bành Tâm Trần tái mặt quát to:
- Bằng vào nô tài ngươi mà cũng xứng nói chuyện với lão phu hả? Nằm
xuống ngay!
Dứt lời đã tung mình lao tới nhanh như tia chớp.
Mai Dao Lân không ngờ Đoản Mệnh Diêm La tuổi đã gần trăm mà còn
nóng tính đến như vậy, và người lão trông phục phịch thế kia mà thân pháp
lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Trong khi Mai Dao Lân kinh ngạc ngẩn người, Đoản Mệnh Diêm La đã
lao đến trước mặt Sanh Thiên Tâu, một chưởng bổ thẳng vào ngực Sanh Thiên
Tâu, kèm theo tiếng rít gió rợn người.
Sanh Thiên Tâu sớm đã đề phòng, vừa thấy Đoản Mệnh Diêm La động
thủ, song chưởng liền tức vung lên đón tiếp.
Trong chớp mắt hai người đã đối nhau ba chưởng, trong tiếng vang đinh
tai nhức óc, mặt đất đã nứt nẻ nhiều đường, kình phong cuốn xoáy, thổi tạt y
phục những người đứng quanh kêu lên phần phật.
Đoản Mệnh Diêm La hai vai lay động mấy lượt, mặt lộ vẻ kinh ngạc tột
cùng, hiển nhiên y không ngờ công lực Sanh Thiên Tâu lại thâm hậu như vậy.
Sanh Thiên Tâu liên tiếp thoái lui năm bước, mặt đỏ như máu, hiển
nhiên trong nhất thời lão không sao kềm chế được chân khí dâng trào.
Mai Dao Lân thoáng biến sắc mặt, Vũ Nội Song Kỳ cũng kinh hãi bàng
hoàng, họ đã từng chứng kiến Sanh Thiên Tâu độc chiến Tùng Môn Tam Kiệt,
vậy mà giờ đây lại thua kém dưới chưởng lực của Đoản Mệnh Diêm La, thử
nghĩ họ không kinh hoàng sao được?
Trong lúc mọi người theo đuổi ý nghĩ riêng, Đoản Mệnh Diêm La một
chưởng chưa đánh ngã được Sanh Thiên Tâu, lòng càng thêm tức giận, mắt
rực sát cơ, tung mình lao tới quát to:
- Hàn Thiên Hồng, hãy tiếp lão phu một chưởng nữa xem!
Dứt lời đã xuất chưởng, uy lực càng hung mãnh hơn trước.
Sanh Thiên Tâu vốn tính cao ngạo, lúc này lão tuy chưa ngưng tụ được
chân khí nhưng cũng chẳng chịu kém quát:
- Tiếp ngươi một chưởng thì sao nào?
Dứt lời vừa định xuất chưởng đón tiếp, bỗng nghe Mai Dao Lân cười sắc
lạnh nói:
- Bành Tâm Trần, thời kỳ đắc ý của các hạ đã qua rồi!Đồng thời người đã như tia chớp đáp xuống trước mặt Sanh Thiên Tâu,
đồng thời một luồng chưởng lực uy mãnh tuyệt luân đón lấy chưởng lực của
Đoản Mệnh Diêm La, ếbùngế một tiếng kinh tâm động phách, trên đất đá liền
tức hiện ra ba hố sâu và rộng hơn thước.
Đoản Mệnh Diêm La không tự chủ được lùi sau ba bước dài, cánh tay tê
dại khó thể cất lên, mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân,
như không tin đó là sự thật. Mai Dao Lân chao người lui sau nửa bước, mặt
vẫn lạnh lùng và điềm nhiên như không có gì xảy ra. Vũ Nội Song Kỳ thấy
vậy, vẻ lo lắng trên mặt hoàn toàn tan biến, theo lẽ tự nhiên đưa mắt nhìn
nhau lắc đầu.
Cửu Hoàn Kiếm cảm khái nói:
- Hai ta đều đã già rồi!
Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh môi nở một nụ cười đầy sung sướng
và kiêu hãnh, bởi nàng nhận thấy Mai Dao Lân giờ đây đã thừa sức bảo vệ cho
mình. Mai Dao Lân đanh giọng:
- Bành Tâm Trần, các hạ còn gì để nói nữa không?
Đoản Mệnh Diêm La nghiêm mặt, vẻ cuồng ngạo lại hiện trên mặt, cười
khảy nói:
- Ngươi chính là Mai Dao Lân ư?
- Các hạ đã biết rồi mà còn cố tình hỏi.
- Lão phu tuy thấy ngươi giống võ lâm sát tinh Mai Dao Lân nhưng
chẳng thể không hỏi cho rõ ràng, bởi lão phu phải cần đến ngươi để nhớ tuổi,
nếu như danh tánh của ngươi mà còn lầm lẫn thì lão phu khác nào không biết
rõ tuổi tác của mình còn gì?
Mai Dao Lân ngẩn người:
- Các hạ nhớ tuổi bằng cách nào?
Đoản Mệnh Diêm La vẻ đắc ý đưa tay chỉ hai hàng đầu lâu, giọng tàn độc
nói:
- Cũng giống như họ, đầu ngươi sẽ được đặt trên đệm vàng, ngươi phải
lấy làm vinh hạnh mới đúng, bởi vì mỗi năm lão phu giết bao nhiêu người,
ngay chính mình cũng không nhớ rõ, trong khi lão phu nhớ tuổi mỗi năm chỉ
có một người, năm nay lão phu nhất quyết chọn ngươi rồi.
Mai Dao Lân nhướng mày cười khảy:
- Các hạ cho là mình còn sống bao lâu nữa?
Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:
- Âm dương cách biệt, lão phu cũng chẳng rõ, đành phải nhờ ngươi
thuận đường đến Luân Hồi Điện mà tra giùm lão phu.- Sự sống chết của các hạ, Diêm Vương không quyết định được, tại Luân
Hồi Điện cũng chẳng tra ra được đâu.
Đoản Mệnh Diêm La thoạt tiên ngẩn người, song liền tức hiểu ý, cười
khảy nói:
- Vậy là Mai Dao Lân ngươi quyết định chứ gì?
Mai Dao Lân gật đầu:
- Các hạ nghĩ rất đúng, hai từ ếDiêm Laế của các hạ là do những người kia
đã ban cho phải không?
Đồng thời đưa tay chỉ những chiếc đầu lâu hai bên đường.
Đoản Mệnh Diêm La cười gằn:
- Mai Dao Lân, ngươi nghĩ cũng rất đúng đấy!
- Nhưng các hạ định báo đáp họ thế nào?
Đoản Mệnh Diêm La bỗng dưng rùng mình, buột miệng hỏi:
- Chả lẽ ngươi đã nghĩ đến?
- Đúng vậy, nhưng chẳng rõ họ có bao nhiêu người?
- Lão phu năm nay chín mươi tám tuổi!
- Vậy là chín mươi tám người họ đã với máu tươi, với tính mạng với đầu
lâu mà xây dựng nên uy vọng lẫy lừng cho các hạ, trong khi các hạ chỉ có một
sinh mạng, cho nên... theo Mai mỗ thì tuổi thọ của các hạ nên chia đều cho
họ, và tất cả những gì có thể tặng được trên mình các hạ, cũng nên tặng hết
cho họ.
Đoản Mệnh Diêm La mắt rực sát cơ:
- Mai Dao Lân, ngươi thấy những gì trên mình lão phu có thể tặng cho
họ nào?
Mai Dao Lân nhìn chốt vào Đoản Mệnh Diêm La, đanh giọng:
- Tứ chi có thể chia làm 95 đoạn, cộng thêm mũi và hai mắt nữa là đủ số
chín mươi tám.
Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:
- Ngươi đã quên mất đôi mắt của lão phu rồi!
Mai Dao Lân nhẹ lắc đầu:
- Mai mỗ không hề quên, bởi Mai mỗ muốn cho các hạ được chứng kiến
tận mắt những gì xảy ra.
Đoản Mệnh Diêm La cười khảy:
- Ngươi đã nói hết rồi phải không?Mai Dao Lân đặt tay lên chuôi Bạch Long Kiếm, giọng tàn bạo:
- Phải, Mai mỗ đã hết lời, bây giờ Mai mỗ bắt đầu hành động, vì tuổi thọ
của các hạ trên trần gian chỉ còn nửa giờ thôi.
Đoản Mệnh Diêm La không còn nhẫn nhịn được nữa, ngửa mặt cười
vang:
- Ha ha... Mai Dao Lân qua kinh nghiệm trước đây, lão phu biết mỗi
người trước lúc chết đều muốn đắc ý một phen, nên lão phu không ngăn cản
ngươi đắc ý, giờ thì thời gian đắc ý của ngươi đã qua rồi.
ếChoangế một tiếng, Mai Dao Lân đã tuốt kiếm cầm tay, mũi kiếm chênh
chếch chĩa lên không, lạnh lùng nói:
- Bành Tâm Trần, Mai mỗ sẽ chém tay trái các hạ trước, để cho tay phải
của các hạ có thể dùng trượng.
Qua lần đối chưởng khi nãy, Đoản Mệnh Diêm La biết nội lực của Mai
Dao Lân thâm hậu hơn mình nhiều, giờ thấy bỏ chưởng dùng kiếm, mừng rỡ
đưa cương trượng lên nói:
- Đệm vàng đặt đầu lâu, lão phu đã chuẩn bị xong, ngươi xuất thủ đi!
Mai Dao Lân cười khinh miệt:
- Các hạ chưa xứng đáng để Mai mỗ động thủ trước.
Đoản Mệnh Diêm La giận quá cười vang:
- Tiểu tử thật không biết trời cao đất dày hãy nạp mạng đây!
Trong tiếng cười đinh tai nhức ó, người đã lao nhanh tới, vung động
cương trượng liên tiếp tung ra mười tám chiêu. Chỉ thấy bóng trượng chập
chờn như đàn rắn bay, từ bốn phương tám hướng ập đến, khó thể phân biệt
hư thật, từ khi lão bước chân vào giang hồ, biết bao cao thủ lừng danh võ lâm
đã táng mạng dưới chiêu này.
Mai Dao Lân tuy bề ngoài điềm tĩnh ung dung, nhưng trong lòng tuyệt
nhiên không dám khinh suất, vừa thấy đối phương động thủ, liền tức lùi
nhanh ra sau một bước, Bạch Long Kiếm thuận thế vung lên, nhanh như chớp
xuyên vào bóng trượng.
Đoản Mệnh Diêm La buông tiếng cười khảy, cương trượng chớp nhoáng
đổi quét thành điểm, bỗng chốc biến thành vô số bóng trượng chĩa thẳng tới,
đón lấy trường kiếm của Mai Dao Lân. Mai Dao Lân thấy vậy vội liền biến
chiêu, vung kiếm từ trên bổ xuống, Đoản Mệnh Diêm La cũng liền biến chiêu,
cương trượng chuyển sang quét ngang, thế là cuộc chiến diễn ra hết sức ác
liệt, bóng trượng và ánh kiếm hoà quyện vào nhau, không còn phân biệt ai là
ai nữa.
Vân Phụng Linh bởi không trông rõ bóng người Mai Dao Lân, không
khỏi lo lắng quay sang Sanh Thiên Tâu hỏi:- Hàn tiền bối, liệu Lân ca có thể thủ thắng không?
Sanh Thiên Tâu lòng cũng rất hồi hộp, lý trí cho lão biết rằng Mai Dao
Lân chắc chắn sẽ thắng, nhưng ấn tượng khủng khiếp về Đoản Mệnh Diêm La
khi xưa lại khiến lý trí lão lung lay, nghe hỏi chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn Vân
Phụng Linh, đoạn lại chú mắt nhìn vào cuộc chiến, không trả lời câu hỏi của
nàng.
Vân Phụng Linh thấy Sanh Thiên Tâu không đáp, lòng càng thêm bồn
chồn lo lắng và tức tối, song chỉ có Sanh Thiên Tâu mới hiểu rõ võ công của
Mai Dao Lân, nàng đành nén nước mắt cất tiếng hỏi:
- Hàn tiền bối...
Sanh Thiên Tâu bỗng quay phắt lại, ánh mắt cực kỳ sắc lạnh, khiến Vân
Phụng Linh không sao nói tiếp được nữa. Sau cùng nước mắt cũng tràn khỏi
bờ mi, và rồi ánh mắt của nàng cũng dần trở nên quyết liệt, từ trong tay áo rút
trường tiên ra, cất bước quả quyết đi về phía cuộc chiến.
Sanh Thiên Tâu thấy vậy giật mình hỏi:
- Cô nương định làm gì vậy?
Vân Phụng Linh vung vẫy trường tiên trong tay lạnh lùng nói:
- Tiền bối đã biết rõ rồi!
Sanh Thiên Tâu lách người cản đường quát:
- Cô nương muốn chết hả?
Vân Phụng Linh vụt ngẩng mặt lên, ánh mắt ngập vẻ căm thù ghê rợn,
đanh giọng nói:
- Đó là việc của bổn cô nương, chẳng can tâm gì đến lão, tránh ra ngay!
Sanh Thiên Tâu dịu giọng:
- Khi nào cần thiết lão phu sẽ ra tay!
- Đó là việc của lão.
Sanh Thiên Tâu rắn giọng:
- Vì Mai công tử, lão phu không thể để cho cô nương động thủ.
Vân Phụng Linh gắt giọng:
- Võ công lão cao hơn bổn cô nương rất nhiều, nhưng lão chỉ có thể
khống chế con người chứ không thể khống chế sinh mạng của bổn cô nương
và cũng không ngăn cản được bổn cô nương theo cùng Lân ca.
Sanh Thiên Tâu biến sắc mặt buột miệng hỏi:
- Cô nương nhận thấy đáng thí mạng vì Mai công tử ư?Vân Phụng Linh giọng kiên định:
- Đúng vậy, bởi vì Vân Phụng Linh này không được thông minh như lão.
Sanh Thiên Tâu nghe lòng chấn động mạnh, đăm mắt nhìn vào mặt Vân
Phụng Linh, hồi lâu mới nói:
- Vậy là cô nương thật lòng với Mai công tử phải không?
Vân Phụng Linh đỏ mặt, không sao trả lời được, tức giận quát:
- Tránh ra!
Sanh Thiên Tâu vẻ lạnh lùng trên mặt bỗng tan biến, dịu giọng nói:
- Lúc hoạn nạn mới biết kẻ thật lòng, cô nương khỏi phải lo cho Mai
công tử, đương kim võ lâm nếu một chọi một, không ai là đối thủ của Mai
công tử đâu.
Vân Phụng Linh nghe vậy mới yên tâm phần nào, nhưng cũng chưa tin
hẳn, lạnh lùng nói:
- Dường như ngay cả tiền bối cũng không có niềm tin?
Sanh Thiên Tâu xót xa thở dài:
- Nếu cô nương mà biết những gì lão phu đã nếm trải trong quá khứ thì
cô nương hẳn hiểu vì sao lão phu không có niềm tin.
Vân Phụng Linh biết lão nói thật lòng, song vẫn không yên tâm nói:
- Nhưng dù thế nào tiểu nữ cũng cảm thấy không thể yên tâm!
Sanh Thiên Tâu thấp giọng:
- Sẽ không lâu lắm đâu!
Vừa dứt lời đã nghe vang lên một tiếng thảm khốc, hai người bất giác giật
nẩy mình, cơ hồ cùng một lúc đưa mắt nhìn về phía trận chiến.
Chỉ thấy từng khúc xương tay trắng hếu hoà lẫn với máu tươi rơi đầy
trên tuyết. Sanh Thiên Tâu liền thở phào, mặc dù lão chưa nhìn rõ người ngã
ngồi trên đất là ai, song lão tin chắc đó không phải là Mai Dao Lân.
Vân Phụng Linh kinh hoàng, theo phản ứng tự nhiên đưa tay bụm
miệng, bật lên một tiếng kêu thảng thốt, đến khi nhìn thấy rõ Mai Dao Lân
đứng sừng sững, trái tim nàng mới trở lại nhịp đập bình thường.
Đoản Mệnh Diêm La ngã ngồi trên đất, cánh tay trái đã đứt lìa. Máu tuôn
xối xả, gương mặt vốn trắng bệch giờ đã trở thành màu xanh xám, tay phải
vẫn nắm chặt cương trượng, nhưng người không còn động đậy được nữa.
Mai Dao Lân lạnh lùng và bình thản đứng cách y chừng ba thước, mũi
kiếm trong tay hãy còn nhiễu máu.Vũ Nội Song Kỳ đứng thừ ra như phỗng đá, từ khi bước chân vào lãnh
địa Vạn Tùng Môn, Mai Dao Lân chỉ xuất thủ hai lần, võ công đối phương
trước và sau cách biệt rất xa, vậy mà vẫn lần lượt bại thương dưới tay chàng,
thật không thể nào nhận định được võ công của Mai Dao Lân khi thi triển đến
mức tuyệt đỉnh, uy lực lớn mạnh đến dường nào.
Mai Dao Lân quét mắt nhìn những khúc xương tay trên đất, lạnh lùng
nói:
- Bành Tâm Trần, các hạ biết cánh tay mình đã chia làm mấy khúc
không?
Đoản Mệnh Diêm La quả là kiên cường, cười vang nói:
- Có lẽ đủ để đền trả nợ máu cho 23 người! Mai Dao Lân, nếu ngươi
muốn lấy một tay và hai chân còn lại thì hãy giải khai huyệt đạo cho lão phu.
- Mai mỗ thấy không cần thiết!
Đoản Mệnh Diêm La lặng người:
- Mai Dao Lân theo lời đồn đại trên giang hồ, ngươi không phải là kẻ
lòng dạ yếu mềm.
Mai Dao Lân cười khảy:
- Theo các hạ thì sao?
Đoạn chầm chậm quay người đi trở ra, không ai đoán được chàng định
làm gì.
Đoản Mệnh Diêm La thản nhiên cười:
- Lão phu tin vào lời đồn đại ấy, nhưng không rõ ngươi định hạ thủ như
thế nào?
Đoản Mệnh Diêm La vừa dứt lời, Mai Dao Lân bỗng phi thân đến nơi cửa
vào, quay người hai tay áo phất mạnh, liền tức những sọ người hai bên bay
bổng lên, thảy đều rơi xuống trước mặt Đoản Mệnh Diêm La, sắp thành mấy
hàng rất ngay ngắn, thảy đều đối mặt với Đoản Mệnh Diêm La, trông thật ghê
rợn.
Mai Dao Lân chậm bước tiến đến gần, giọng sắc lạnh nói:
- Bành Tâm Trần, lão thử nghĩ những người này đã làm gì đắc tội với lão,
vậy mà vì xây dựng danh vọng, vì niềm vinh dự bản thân, lão đã nhẫn tâm
cướp đi mạng sống của họ, và khiến gia đình họ phải ly tán điêu linh.
Đoản Mệnh Diêm La sắc mặt biến đổi liên hồi, bỗng hét to:
- Im ngay! Mai Dao Lân, tính mạng lão phu hiện đã nằm trong tay ngươi
khỏi cần giảng đạo lý, hãy thả lão phu ra ngay!
Mai Dao Lân cười khảy:- Bành Tâm Trần, có lẽ lão chưa hiểu hết những lời ca tụng của các vị
bằng hữu võ lâm đã dành cho Mai mỗ đã từng buông tha cho bao nhiêu người
hiểu đạo lý và biết tình nghĩa.
- Ngươi tuyên bố tội trạng của lão phu đó phải không? Hừ, khỏi phải
nhọc tâm nữa, lão phu cho dù đến chết cũng không hối hận đâu, ngươi hãy
giải khai huyệt đạo cho lão phu là hơn.
Mai Dao Lân dừng lại cách Đoản Mệnh Diêm La chừng năm thước,
nhếch môi cười nói:
- Tại sao Mai mỗ lại phải giải huyệt đạo cho lão chứ?
- Lão phu nhớ là ngươi đâu phải chỉ muốn lấy một cánh tay?
- Lấy như thế này không tiện hơn sao?
Mai Dao Lân dứt lời, chẳng những Đoản Mệnh Diêm La, mọi người thảy
đều sửng sốt, bởi với võ công tất thắng, Mai Dao Lân thật không có lý do gì lại
hạ thủ với một người không còn khả năng kháng cự.
Đoản Mệnh Diêm La thoạt tiên ngẩn người, sau đó phá lên cười nói:
- Mai Dao Lân để xem ngươi hạ thủ như thế nào!
Mai Dao Lân trường kiếm chầm chậm đưa lên, nhướng mày nói:
- Mai mỗ vốn muốn để cho lão nhìn thấy mà!
Đoạn tung mình lao tới, chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, tuyết trắng tung
bay, kèm theo là những tiếng rên đau đớn yếu ớt, cùng với một tiếng kêu kinh
hoàng và hai tiếng thở dài trĩu nặng.
Vân Phụng Linh và Vũ Nội Song Kỳ đều bất nhẫn ngoảnh nhìn đi nơi
khác, chỉ Sanh Thiên Tâu là nhìn rõ tất cảm, gương mặt lạnh lùng của lão
ngập đầy vẻ kinh khiếp, thầm nhủ:
- Mình bị hãm thân trong lòng núi ngót sáu mươi năm dài, cơ hồ ngày
nào cũng suy nghĩ phải dùng thủ đoạn gì báo thù người đời, nhưng chưa bao
giờ nghĩ đến thủ đoạn như thế này. Có lẽ tiểu chủ nói không sai, Hàn Thiên
Hồng này chưa phải là kẻ bất hạnh nhất trên đời.
Một tay và hai chân còn lại của Đoản Mệnh Diêm La đã bị tiện thành
nhiều đoạn ngắn, máu tươi tung toé, nhuộm đỏ những chiếc sọ người trước
mặt lão, tuy lão đã ngất xỉu, song vì huyệt đạo bị chế ngự, không động đậy
được, nên vẫn ngồi yên chưa ngã xuống.
Mai Dao Lân mặt thoáng co giật, nhưng khi nghĩ đến việc thảm tử của cả
gia đình thúc thúc, lập tức bình tĩnh trở lại, vung tay vỗ tỉnh Đoản Mệnh
Diêm La nói:
- Các hạ đã nhìn rõ rồi chứ?Đoản Mệnh Diêm La ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Mai Dao Lân, lạnh
lùng nói:
- Mai Dao Lân, kiếp này lão phu được nhìn thấy một kẻ tàn bạo như
ngươi, kể như đã không sống uổng phí. Ngươi còn muốn gì nữa, hãy tự lấy đi!
- Các hạ biết rõ Mai mỗ muốn gì rồi!
Mai Dao Lân dứt lời, vung kiếm cắt lấy mũi và hai tai Đoản Mệnh Diêm
La, lạnh lùng nói:
- Mai mỗ đã lấy đủ những gì muốn lấy rồi, thời gian sống của các hạ
không còn bao lâu nữa, hãy suy nghĩ về những kẻ đã giúp các hạ xây dựng uy
vọng nữa đi, hãy suy nghĩ xem có bao nhiêu người phải sống nương tựa vào
họ, các hạ không phải chỉ cướp đi tính mạng của họ thôi đâu.
Bởi mất máu quá nhiều, hai mắt Đoản Mệnh Diêm La đờ đẫn vô thần,
trừng trừng nhìn vào Mai Dao Lân nói:
- Lão phu vĩnh... viễn không... không bao giờ hối hận...
Mai Dao Lân nhẹ gật đầu:
- Các hạ kiên cường lắm, rất đáng kể là một trang hảo hớn.
Đoạn cất bước đi về hướng tổng đàn Vạn Tùng Môn và nói:
- Chúng ta đi thôi!
Mai Dao Lân vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói hùng mạnh từ trên núi
cao trăm trượng vọng xuống:
- Vậy những kẻ chưa chết do ai thu xếp đây?
Mai Dao Lân nghe tiếng giật mình, nhưng không theo mọi người ngẩng
đầu lên, mắt nhìn phía trước lạnh lùng nói:
- Bằng hữu hãy thu xếp đi!
Núi cao đến trăm trượng, mọi người chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nghe
tiếng nói kia tiếp lời:
- Một việc không cần phiền đến hai người, sao Mai công tử không làm
cho xong việc đi?
Mai Dao Lân cười khảy:
- Mai mỗ đã làm xong rồi!
Tiếng nói kia cười to, tiếng cười ngập đầy sát khí:
- Thủ đoạn của Mai công tử quả là không chút hư truyền, lão ăn xin này
đã được mở rộng tầm mắt.
Mai Dao Lân vụt ngẩng lên, nhìn về phía phát ra tiếng nói, cười khảy nói:- Bằng hữu hẳn chẳng phải không dám gặp người chứ?
- Lát nữa đây chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Vạn Tùng Môn, lão ăn xin này
không được may mắn như lão cuồng, được sớm quen biết Mai công tử, bây giờ
trót đã muộn, cũng chẳng cần phải vội trong nhất thời, đúng không nào Mai
công tử?
Mai Dao Lân vừa nghe hai tiếng ếlão cuồngế liền biết ngay đối phương là
ai, âm trầm nói:
- Tuyệt Cái trước khi gặp nhau, Mai mỗ khuyên các hạ nên quyết định
dứt khoát lập trường của mình.
- Ha ha... điều ấy Mai công tử hãy yên tâm, mạng nghèo của lão ăn xin
này đã muốn bỏ đi từ lâu, hơn nữa lão ăn xin này cả đời chưa từng làm được
chút việc tốt, nếu được nếm trải trước bạo hình trên dương thế, khi xuống
dưới âm gian cũng tiện bề so sánh, ha ha...
Vũ Nội Song Kỳ nghe đối phương không phủ nhận là Tuyệt Cái, kinh hãi
cùng buột miệng nói:
- Lão tiền bối xin tạm dừng bước, vãn bối có điều bẩm báo!
Tuyệt Cái cười khảy:
- Như Mai công tử đã nói, tốt hơn hết trước khi đến Vạn Tùng Môn, hai
người nên suy nghĩ kỹ lập trường của mình.
Tiếng nói xa dần và sau cùng im bặt.
Cửu Hoàn Kiếm lo lắng hỏi:
- Dao Lân, ngay cả họ mà ngươi cũng đắc tội từ lúc nào vậy?
Mai Dao Lân rất hiểu nỗi lo lắng của Cửu Hoàn Kiếm, nhưng chàng biết
giải thích sao đây? Đành ảo não cười nói:
- Vãn bối chưa từng gặp Tuyệt Cái bao giờ.
- Nhưng những gì ngươi đã làm vừa rồi, lão trông thấy hết cả rồi.
Mai Dao Lân thoáng chau mày:
- Vãn bối cũng đang muốn cho những kẻ mưu danh trục lợi tự nhận
mình là hiệp nghĩa trông thấy việc làm của vãn bối.
Cửu Hoàn Kiếm chau mày:
- Ngươi thiên khích quá, lẽ ra ngươi không nên quên địa vị của họ trong
võ lâm, đắc tội họ chẳng khác nào đắc tội cả võ lâm Trung Nguyên.
Mai Dao Lân cười khảy:
- Trong võ lâm Trung Nguyên, Mai Dao Lân chỉ có thù chứ không có
bạn.Cửu Hoàn Kiếm ngẩn người, giọng bất mãn:
- Kể cả vợ chồng lão phu ư?
Mai Dao Lân chầm chậm quay mặt sang, ánh mắt thành khẩn nhìn Vũ
Nội Song Kỳ nói:
- Lão bá còn muốn Dao Lân nói gì nữa?
Huyết Phụng phu nhân như cảm nhận được điều gì đó, vẻ thương hại
khẽ thở dài nói:
- Dao Lân, sức mạnh nào đã thúc đẩy ngươi làm như vậy? Lão thân nhận
thấy rất rõ, ngươi không phải là kẻ tàn bạo hiếu sát, ngươi cũng có một trái
tim lương thiện như mọi người, hãy cho vợ chồng lão thân biết sức mạnh gì đã
khiến ngươi hành động như vậy?
Mai Dao Lân ảo não lắc đầu:
- Những gì đã qua, Dao Lân không muốn nhắc lại, rồi một ngày nào đó bá
mẫu sẽ rõ.
Cửu Hoàn Kiếm buột miệng:
- Nếu muốn chờ đợi ngày ấy, trừ phi chúng ta rời khỏi Vạn Tùng Môn
ngay bây giờ.
Mai Dao Lân nhìn chốt vào mặt Cửu Hoàn Kiếm, thành khẩn nói:
- Bá bá từng cứu mạng Mai Dao Lân, tri ân bất báo thì đâu đáng kể là
người, bá bá tin được những lời xuất phát từ đáy lòng Dao Lân không?
Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:
- Lão phu tin, ngươi nói đi!
Mai Dao Lân nghiêm giọng:
- Tuyệt Cái đến đây là thể theo lời mời của Cuồng Hiệp Nhâm Thiên
Tùng, do đó Cuồng Hiệp tất nhiên phải có mặt, hiện tại Vạn Tùng Môn như
chốn ngoạ hổ long tàng, Dao Lân thành khẩn xin bá bá cùng Vân Phụng Linh
rời khỏi đây ngay.
Vân Phụng Linh nghe vậy hoảng kinh, tung mình đến bên cạnh Mai Dao
Lân, nắm chặt tay chàng, hơ hải nói:
- Không, tiểu muội không đi đâu hết xin Lân ca đừng xua đuổi tiểu muội.
Cửu Hoàn Kiếm nhướng mày trầm giọng nói:
- Ngươi không nắm chắc phần thắng ư?
Mai Dao Lân nhếch môi cười tự tin:
- Dao Lân tin chắc không khi nào thua thiệt!Sanh Thiên Tâu bỗng xen lời:
- Thiên Hồng cũng không thua thiệt đâu!
Cửu Hoàn Kiếm biến sắc mặt, bỗng cười phá lên:
- Vậy có lẽ vợ chồng lão phu là kẻ thua thiệt phải không?
Mai Dao Lân tái mặt:
- Bá bá hoài nghi Dao Lân không thành thật ư?
Cửu Hoàn Kiếm nghiêm giọng:
- Dao Lân, ngươi thấy tấm lòng của vợ chồng lão phu đối với ngươi ra
sao?
- Trước nay Dao Lân chưa từng gọi bất kỳ ai là tiền bối, chỉ hai vị ngoại
lệ.
- Ha ha... vậy là ngươi thật sự xem vợ chồng lão phu là bậc tôn trưởng
phải không?
- Vâng!
- Vậy ngươi có nghe và tin lời lão phu không?
Huyết Phụng phu nhân rất thương yêu Vân Phụng Linh, không muốn
Cửu Hoàn Kiếm xích mích với Mai Dao Lân, bèn vội nói:
- Lão lại muốn giở trò gì nữa đây?
Cửu Hoàn Kiếm liếc nhìn Huyết Phụng phu nhân, cười to nói:
- Một lời đã định, vợ chồng lão phu sẵn sàng cùng ngươi sống chết có
nhau!
Huyết Phụng phu nhân gật đầu tiếp lời:
- Vậy mới phải chứ, Dao Lân ta đi thôi!
Mai Dao Lân do dự:
- Bá bá...
Cửu Hoàn Kiếm sầm mặt:
- Dao Lân bỗng dưng sao ngươi nhút nhát vậy?
Vân Phụng Linh sợ Mai Dao Lân buộc mình rời khỏi, vội tiếp lời:
- Lân ca, mọi người đồng tâm hiệp lực, sống chết bên nhau, còn gì phải
do dự nữa?
Huyết Phụng phu nhân cũng nói:
- Linh nhi nói rất phải! Dao Lân chẳng gì phải do dự cả!Mai Dao Lân cười ái ngại:
- Vì Mai Dao Lân này...
Cửu Hoàn Kiếm ngắt lời:
- Dao Lân, ngươi sợ vợ chồng lão phu sẽ liên luỵ ngươi chứ gì?
Mai Dao Lân nghe Cửu Hoàn Kiếm nói vậy, không còn lý do gì để ngăn
cản họ được nữa đành lắc đầu nói:
- Vậy thì chúng ta đi thôi!
Đoạn quay người bước đi, Vân Phụng Linh vẫn theo sát bên cạnh chàng,
Vũ Nội Song Kỳ đi sau cuối.
Qua khỏi con đường lát đá, phía trước lại là một khúc quanh, Sanh Thiên
Tâu trầm giọng nói:
- Rẽ qua khúc quanh kia là đến khu vực tổng đàn rồi!
Mai Dao Lân liền bước nhanh hơn, vừa rẽ qua khúc quanh, Vân Phụng
Linh bỗng kinh hãi kêu lên:
- Ô, Lân ca hãy xem!
Mai Dao Lân ngẩng lên đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là một đường
đá dần lên cao theo từng bậc cấp cao hơn thước, và núi đá hai bên cũng cao
chót vót, mỗi bậc cấp đều có đại hán vạm vỡ tay cầm giáo dài đứng đối diện
nhau, rất ngay ngắn nghiêm trang và ngập đầy sát khí, tổng cộng không dưới
năm trăm người, khí thế thật hùng tráng.
Lúc này hai anh em Nhạc Minh Tùng và Nhạc Phong Tùng đang đứng
sóng vai dưới bậc cấp, tả hữu mỗi bên là năm lão nhân áo xám, ánh mắt người
nào cũng sáng quắc và vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc này Vũ Nội Song Kỳ và Sanh Thiên Tâu cũng đã đi đến sau lưng, Mai
Dao Lân nhếch môi cười lạnh lùng nói:
- Nơi đây do hiền côn xung quanh phòng ư?
Nhạc Minh Tùng sau khi trở về Vạn Tùng Môn, cũng nghĩ càng không
phục, nghe hỏi buông tiếng cười khảy, vừa định bảo phải thì Nhạc Phong
Tùng đã tranh trước nói:
- Mai Dao Lân, trong thời gian ngắn công tử đã liên tiếp vượt qua ba cửa
ải Vạn Tùng Môn, quả xứng là một cao nhân võ lâm, lẽ ra gia phụ định đích
thân đón tiếp, song vì đang có khách quý đến viếng, không thể phân thân,
nên phái huynh đệ lão phu ra đây nghênh đón, xin mời công tử!
Dứt lời liền lách người sang bên nhường đường.