Nghe giọng nói đó, Tôn Quách giật mình quay mặt nhìn lại, trong khi Tú Tú reo lên:- Mẫu thân!Đập vào mắt Tôn Quách là một trung phụ tuổi trạc ngoài tứ tuần, nhan sắc vẫn còn những nét đài các của thời xuân trẻ.Tôn Quách lộ vẻ bối rối.Lúc đó từ bên ngoài một con chim ưng sắc đỏ tía như có lớp lửa bao bọc bên ngoài bay vào, nhẹ nhàng đậu lên cánh tay trung phụ.Trung phụ nhìn Tôn Quách:- Tiểu tử! Ngươi dám lăng nhục và hành hạ Tú Tú, mạng ngươi đã tới rồi!Nghe trung phụ nói ra lời đó, Tôn Quách biến sắc, sợ đến hồn siêu phách lạc.Tứ chi của y cứ tưởng sắp nhủn ra mà té ngửa xuống sân nhà vì nỗi sợ hãi cái chết sẽ ập đến với mình.Tôn Quách khoát tay:- Hê! Mẫu mẫu hiểu lầm... Hiểu lầm Tôn Quách.Tôn Quách vừa dứt lời, trung phụ chỉ tay về phía gã:- Ngươi còn ngoa ngôn nữa à? Điểu nhi, lấy mạng hắn!Tú Tú hốt hoảng thét lên:- Mẹ. Khoan!Tiếng thét của nàng chậm hơn cánh chim hỏa điểu.Con hỏa điểu được lịnh của trung phụ, vỗ đôi cánh dài hơn hai trượng, cắt một đường thẳng tắp từ tay trung phụ lao thẳng tới Tôn Quách.Thế lao đi tấn công của con hỏa điểu chẳng khác nào thế lao của một con chim sắt vồ tới con mồi. Đôi móng vuốt nhọn hoắt, sắc như bảo đao bảo kiếm vâm tới trước, chẳng khác nào một thế trảo tử thần chụp tới Tôn Quách, đồng thời chiếc mỏ dài và cứng như sắt thép cũng mổ tới tập kích vào thiên đỉnh.Thế công của hỏa điểu nhanh như sét trời, mà Tôn Quách lại chẳng hề biết chút võ công nào.Trước chiêu công khốc liệt của hỏa điểu, Tôn Quách chẳng khác nào một con mồi bất động và tất nhiên sự sống của họ Tôn ví như chỉ mành treo chuông.Trong khoảng khắc chớp nhoáng, gần như lưỡi hái tử thần đã đặt vào đúng sổ tử của Tôn Quách thì bất ngờ từ phía bệ thờ bài vị Hồng Thất Công lão tổ, một đạo khí kình xoáy cuộn như con chốt thổi ra ngăn cản đường bay của hỏa điểu.Quác!Hỏa điểu như giống linh ưng, cảm nhận được nội kình của luồng khí kình kia, liền đập đôi cánh tạo ra một đạo khí khác công kích lại.Ầm!Hỏa điểu đập cánh, bay vút lên như muốn lướt lên luồng xoáy khí để tiếp tục tập kích Tôn Quách.Sự biến thần kỳ kia khiến cho Tôn Quách càng ngơ ngẩn hơn. Y chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình, thì bị một hấp lực khủng khiếp hút về phía bệ thờ lão tổ Hồng Thất Công.Cùng với cảm giác bị hút đó, thì thắt lưng Tôn Quách như có bàn tay ai thộp cứng. Rồi y như bị nhấc bổng lên không trung.Ầm!Tôn Quách chỉ kịp thấy mái ngói bị khí kình đánh bật tung một lỗ to bằng chiếc nia, và y cứ tiếp tục bay bổng qua lỗ hổng đó.Tôn Quách chỉ còn biết nhắm mắt nghĩ thầm:- Hồn mình sắp diện kiến Ngọc Hoàng thượng đế rồi đây.Mặc dù Tôn Quách nhắm tít hai mắt nhưng bên tai vẫn nghe những âm thanh ù ù:- Mình đã lên đến tầng mây thứ mấy rồi nhỉ? Nếu mình gặp Ngọc Hoàng không biết nói sao đây. Mạng của mình xem ra vắn số quá!Ý nghĩ đó khiến Tôn Quách phải buông một tiếng thở dài, liên tưởng đến Kim Lăng phủ và song thân mà không khỏi não lòng, tim quặn đau.Tôn Quách nghĩ tiếp:- Mình chưa kịp báo hiếu song thân đã vội lìa đời về chầu Ngọc Hoàng thượng đế. Mình là đứa con bất hiếu mà. Tôn quách ơi, bây giờ thì ngươi đã hiểu giang hồ như thế nào, võ lâm như thế nào, chỉ toàn là một lũ người không ra người, ngợm không ra ngợm, gặp nhau là chém là giết.Khi Tôn Quách chực bật tiếng rên thì tiếng u u cũng ngưng bặt bên mang tai.Tôn Quách vẫn không chịu mở mắt, mặc dù biết mình đã không còn cảm giác phiêu bồng mà đã an vị ở đâu đó rồi.Một giọng nói trầm trầm, từ tốn cất lên ngay trước mặt Tôn Quách:- Tôn tiểu tử. Ngươi còn chưa mở mắt ra nữa à?Tôn Quách vẫn nhắm mắt, hành đại lễ. Y vừa hành đại lễ vừa nói:- Ngọc Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế. Diêm vương uy vũ, Tôn Quách khấu kiến!- Tiểu tử! Cái gì là Ngọc Hoàng. Cái gì là Diêm Vương chứ?Tôn Quách vẫn gục đầu không dám ngẩng lên:- Ngài không phải là Ngọc Hoàng, không phải là Diêm Vương thì cũng là Nam Tào Bắc Đẩu, hoặc Phán quan đại nhân. Tôn Quách lúc còn ở cõi dương trần, nhứt nhứt đều không nghĩ đến chuyện sằng bậy bạ bất nhân bất nghĩa. Tôn Quách chỉ có tội là chưa báo hiếu cho song thân. Nếu mạng số Tôn Quách quả là vắn phần, mong các vị thương tình mà cho đầu thai sớm trở về Kim Lăng phủ. Tôn Quách thề sẽ không màng đến giang hồ võ lâm nữa.Giọng nói trầm trầm kia lại cất lên:- Tôn tiểu tử. Ngươi có chết đâu mà nói như vậy!- Sao. Tôn Quách chưa chết à. Thật sao?Tôn Quách vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Đập vào mắt Tôn Quách là một lão nhân tầm thước, tuổi trạc ngoài ngũ tuần, trường y có đính một chiếc túi thêu hoa nằm ngay trước ngực.Tôn Quách lí nhí nói:- Phán quan đại nhân, bộ Tôn Quách chưa chết à?- Lão phu nói ngươi chưa chết.Tôn Quách ngờ vực, vỗ vào má mình.Bộp!Y thốt lên:- Ý cha. Mình còn đau mà ma thì không biết đau!Y làm lại lần nữa, và vỗ vào má còn lại.Bốp!Tôn Quách xoa tay khắp người, đến lúc này thì y mới có thể khẳng định mình vẫn ở chốn dương trần.Như một kẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp, Tôn Quách nhảy đổng lên, phấn khích la toáng như người vừa bắt được kho tàng liên thành:- Ha... Ha... Tôn Quách chưa chết. Tôn thiếu gia Kim Lăng phủ chưa chết. Tôn Quách còn sống. Thế là mạng số của Tôn Quách vẫn còn. Tôn Quách biết mà, mạng mình lớn lắm, sống dai lắm.Lão nhân vuốt râu mỉm cười vì sự phấn khích quá hào khởi của họ Tôn.Tôn Quách sau một hồi mừng rỡ nhớ sực nghĩ đến lão nhân, liền quay ngoắt lại:- Lão tiền bối. Phải chính lão tiền bối đã cứu vãn sinh?Lão nhân khẽ gật đầu:- Tiểu tử thật là may mắn khi đó lão phu đang có mặt ở ngôi nhà Từ đường Cái bang do chính người tạo dựng ra.Tôn Quách quỳ thộp xuống:- Vãn sinh bái đầu tạ ơn lão tiền bối.Lão nhân đỡ Tôn Quách đứng lên:- Tôn thiếu gia đứng lên đi.- Đa tạ lão tiền bối. Ơn cứu mạng hôm nay Tôn Quách xin ghi lòng tạc dạ.Lão mỉm cười:- Phân đàn Cái bang ở Dương Châu đã nhứt nhứt tôn Tôn thiếu gia làm Phân đàn chủ. Lão phu cũng là người của Cái bang, chẳng lẽ thấy bạn đồng môn thọ nạn mà khoanh tay nhìn sao được?Tôn Quách nhìn sững lão nhân:- Lão tiền bối cũng là người của Cái bang?- Không sai. Nhưng môn hạ Cái bang chẳng biết lão đâu, ngoại trừ bang chủ Khất Tổ Tổ.Lão mỉm cười:- Còn người thứ hai chính là Tôn thiếu gia.- Lão tiền bối. Vậy thật là hữu duyên, Tôn Quách là kẻ hậu sinh chỉ kết thân với các bằng hữu của Cái bang, không ngờ nay có duyên phận được hạnh ngộ với trưởng tôn.Tôn Quách ôm quyền xá lão nhân:- Hậu sinh Tôn Quách bái kiến lão tiền bối.Lão nhân khoát tay:- Tôn Quách. Đừng giữ lễ như vậy, đây chỉ có lão phu và ngươi thôi.- Nhưng không có tiền bối thì Tôn Quách đã tiêu mạng rồi.- Ta không nghĩ đến tiểu tiết ân nghĩa, mà chỉ cảm phục Tôn thiếu gia.- Tiền bối đừng gọi Tôn Quách là Tôn thiếu gia, mà văn bối áy náy hổ thẹn.- Vậy cũng được. Ta kính Tôn thiếu hiệp, bởi vì thiếu hiệp không có tâm tư xem thường các môn hạ Cái bang.Lão vuốt râu, mỉm cười, nói tiếp:- Phàm những người gia thế vọng tộc như thiếu hiệp thì rất xem thường Cái bang. Nhưng riêng Tôn thiếu hiệp thì không như những hạng người đó.- Tôn Quách thật áy náy khi nghe lời nói đó của tiền bối. Bản thân Tôn Quách có phần có số, may mắn được sinh ra trong Kim Lăng phủ, chứ thật ra công chỉ là hạng bất tài vô dụng. Tôn Quách được các bằng hữu huynh đệ Cái bang kết nghĩa là may mắn lắm rồi, đâu dám có xem thường các huynh đệ.- Cái bang từ trước đến nay vốn chưa từng có được một kỳ tài căn cơ hơn người nên so với các môn phái khác trong giang hồ đành chịu bị xem thường.Lão bước đến gần bên Tôn Quách:- Lão phu nghe nói Tôn thiếu hiệp là người khẳng khái, kết tình bằng hữu với các huynh đệ ở Phân đàn Dương Châu. Chuyện kết thân của Tôn hiếu hiệp khiến lão phu bán tín bán nghi. Lão phu mạn phép được hỏi, nguyên nhân nào thiếu hiệp lại thích Cái bang?- Tiền bối hỏi, vãn bối thật bất ngờ. Vãn bối chỉ có thể trả lời: Tứ hải giai huynh đệ. Vãn bối không hề cho mình là hạng cao hạng phú quý để rồi xem thường người khác. Ai cũng có cái hay, cái tốt. Còn vãản bối chỉ nhờ sự may mắn sinh trong Kim Lăng phủ.- Tôn thiếu hiệp có nghĩ mình sẽ là một môn hạ Cái bang không?- Nói ra thật là hổ thẹn. Vãn bối được các huynh đệ Cái bang ở Dương Châu phong tặng danh hiệu Kim Tài công tử và cả chức vị Phân đàn chủ Dương Châu, nhưng khốn nỗi lại chẳng biết chút võ công nào để có thể mở mày mở mặt với các bang phái khác.Lão nhân mỉm cười:- Chỉ cần tôn thiếu hiệp chấp nhận đầu nhập Cái bang.Tôn Quách gãi đầu:- Tất nhiên là Tôn Quách đầu nhập rồi. Nhưng vãn bối chỉ sợ khi trở thành môn hạ Cái bang thì phải đứng chầu đứng chực trước các khách điếm, tửu lâu lều lt sẽ khiến song thân buồn lòng và mi lâu phủ sẽ.Lão nhân mỉm cười khoát tay:- Tôn thiếu hiệp đừng lo điều đó. Cái bang đâu phải chỉ có mỗi một việc là chầu chực kiếm cái ăn, cái uống ở các tửu điếm, khách điếm. Trong Cái bang có những kỳ thủ mà một thời đã từng phát dương quang đại cho môn phái. Lão phu thấy Tôn thiếu hiệp có căn cơ hơn người, nếu thật lòng thiếu hiệp muốn trở thành môn hạ Cái bang thì Trình Tử Quang sẽ thay các vị trưởng tôn truyền thụ võ công của Cái bang cho thiếu hiệp.- Trình tiền bối sẽ truyền thụ võ công cho Tôn Quách ư?Trình Tử Quang gật đầu.Tôn Quách reo lên:- Thế thì tốt quá rồi! Được các huynh đệ bằng hữu Cái bang ở Dương Châu trao cho chức vị Phân đàn chủ Dương Châu, Tôn Quách áy náy vô cùng.- Tôn thiếu hiệp sẽ không còn áy náy nữa. Lão phu chỉ mong Tôn thiếu hiệp đừng thố lộ võ công của thiếu hiệp do chính lão phu truyền thụ.- Vãn bối xin ghi tạc chỉ giáo của Trình tiền bối.Tôn Quách nhìn Trình Tử Quang rồi bất thần quỳ xuống hành đại lễ:- Đệ tử Tôn Quách bái kiến sư phụ!Trình Tử Quang mỉm cười, đỡ Tôn Quách đứng lên:- Kể từ hôm nay sư phụ sẽ truyền thụ võ công tuyệt nghệ của Cái bang cho con.Tôn Quách phấn khởi hỏi:- Sư phụ truyền thụ võ công cho đệ tử ngay bây giờ à?- Tất nhiên rồi!- Sư phụ truyền thụ võ công gì vậy?- Tất cả những tuyệt nghệ của sư phụ.Lão nhìn Tôn Quách, nói:- Võ công của sư phụ không phải một ngày một buổi khả dĩ có thể truyền hết tất cả cho con, và không phải trong một ngày một buổi con có thể tụ thành hoàn thiện hoàn mỹ những tuyệt nghệ võ công tủa ta. Con muốn tựu thành võ công của sư phụ thì phải khổ luyện. Hàng đêm sư phụ sẽ đến đây truyền thụ võ công cho con.Tôn Quách bối rối.Sự bối rối của Tôn Quách không qua được ánh mắt của Trình lão nhân. Lão từ tốn hỏi:- Tôn sư điệt có gì mà bối rối vậy?- Không giấu gì sư phụ, Tôn Quách không phải lúc nào cũng có thể ra khỏi Kim Lăng phủ. Hàng đêm sư phụ lại truyền thụ tuyệt nghệ võ công, con chỉ sợ sư phụ phải chờ thôi à!- Sư phụ đã tính tất cả rồi. Trước tiên sư phụ sẽ truyền thụ bộ pháp khinh thân Miêu Hành cước pháp. Đó là những bước đi bước chạy của loài linh miêu. Bộ pháp này cực kỳ ảo diệu, có thể giúp con ra vào bất cứ nơi nào dễ như trở bàn tay. Trước đây lão tổ Cái bang đã từng dụng Miêu Hành cước vào tới cấm thành của thiên tử để uống rượu mà chẳng một tên cấm vệ quân nào phát hiện được.Tôn Quách vỗ tay reo lên:- Hay quá! Bộ pháp này rất phù hợp với con đó.Trình Tử Quang mỉm cười:- Con có thể dùng bộ pháp này mà rời Kim Lăng phủ. Hoặc sư phụ cũng có thể vào tận đó để truyền thụ võ công cho con mà không làm kinh động đến song thân của Quách sư đồ.Tôn Quách hứng khởi nói:- Sư phụ mau truyền thụ bộ pháp Miêu Hành cước cho con đi!- Con chú ý đây!Trình Tử Quang vận hành nguyên ngươn rồi chuyển hóa tư thế. Lão lắc vai, thân pháp xoay tròn như một con trốc, thoát một cái đã lướt lên cành một cây đại thụ.Từ cành cây này lão di chuyển qua các cành cây khác thật nhanh trong tư thế của một con mèo đi như trên mặt đất.Trình Tử Quang thoăn thoắt chuyền từ cành cây này qua cành cây khác mà chẳng hề tạo ra một tiếng động nào, thậm chí các cành cây cũng chẳng hề quằn xuống khi lão di chuyển trên đó. Rồi lão tung mình lên, nhẹ êm như một chiếc lá là là, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tôn Quách.Tôn Quách xuýt xoa nói:- Hay quá. Sư phụ phải truyền thụ cho con tuyệt kỹ bộ pháp con mèo này.Tử Quang bật cười:- Đây là bộ pháp Miêu Hành cước chứ không phải bộ pháp con mèo. Trước khi học thì phải nhớ thuộc khẩu quyết và nói cho đúng. Nếu học bừa, học đại thì có lúc con không đi được như mèo mà lại lộn đầu xuống đất.- Con hiểu rồi!- Bây giờ con bắt đầu học khẩu quyết và tập đi những tư thế của linh miêu.Quá cao hứng với bộ pháp Miêu Hành cước, Tôn Quách không ngại gì hết mà chú tâm, chú thần luyện những tư thế của Trình Tử Quang truyền thụ. Y vốn chưa từng học võ công, nay được đích truyền từ một vị trưởng tôn Cái bang, nên vô cùng hứng thú và tập trung quên cả ăn lẫn uống và cả thời gian.Khi mặt trời sụp bang thì Tôn Quách đã có thể cất mình lướt lên cành cây.Thấy Tôn Quách đam mê luyện bộ pháp Miêu Hành cước, Trình Tử Quang mỉm cười đắc ý.Lão nhẩm nói:- Cái bang sắp có một kỳ tài quán tuyệt để cùng với các bang phái khác đua tranh trong chốn võ lâm giang hồ.