Chương 11


Chương 16
VIỄN CẢNH CỦA ĐAU KHỔ

Ngay đằng sau James, vang lên một giọng nói:
- Thưa ông, bữa ăn đã dọn xong.
Quay đầu lại, anh chàng thầy tên vệ sĩ cùng một tên khác dáng dấp y hệt như nó đứng chực sẵn. Chà, hai tên hộ pháp cơ bắp cuồn cuộn, tay bỏ hẳn trong  chiếc kimônô, mắt nhìn thẳng về tên No.
Rời khỏi bàn viết, tên No đứng dậy, miệng nó giả lả:
- Ồ, mới đây đã 9 giờ rồi à? Vừa ăn chúng ta vừa tiếp tục câu chuyện.
Rồi cánh cửa đôi mở ra, hai người lẳng lặng theo gót tên No bước vào một  phòng ăn có cái bàn dọn sẵn cho ba người.
Ngồi sát bên trái của nó, tay chân James ngứa ngáy. Anh chàng muốn nhét  một cái khăn bàn vào họng nó, dộng cho nó một đấm vào giữa mặt. Cơn giận cứ bừng bừng dâng lên. Anh chàng cố nén lại. Hai tên đồ tể túc trực gần đấy dễ gì  để yên. Phải chờ đợi thời cơ chín mùi. Chả thể manh động.
Nhìn sang cô nàng, James thầm lo lắng. Chẳng biết Honey nghĩ sao? Có sợ hãi hay không? Hình như anh chàng đã lầm. Mặt cô nàng hớn hở lắm. Hệt như đi dự tiệc cưới không bằng. Thỉnh thoảng, chân cô nàng bị tưng quá! Lòng dạ nào mà nghĩ tới mấy chuyện khều qua, quẹt lại.
Chà, trên bàn có vài thứ hữu dụng. Ngó cây dao xắt bánh mì, anh chàng  thầm tính toán. Vừa ăn, anh chàng vừa kéo cây dao sát lại gần...
Vung tay phải ra làm bộ hơi vướng víu, anh chàng kéo dổ ly sâm banh. Ngay  lập tức, tay trái chộp con dao nhét vào tay áo kimônô rộng thùng thình. Giả vờ chấp tay xin lổi, anh chàng giơ tay cao lên. Con dao trợt qua nách rồi rơi ngay  bên hông anh chàng. Trong lúc mấy tên vệ sĩ lo dọn dẹp lại chút bừa bãi trên  bàn, James thắt dây lưng lại một tí, điều chỉnh con dao sát bụng. Tuyệt vời.  Thêm một thứ vũ khí là thêm chút hy vọng.
Bữa ăn lại tiếp tục cho tới khi mâm cà phê được dọn lên. Hai thằng cốt dột  giờ đứng ngay sau lưng James và Honey. Cánh tay chúng bắt chéo ngang ngực,  vẻ mặt vô hồn, ánh mắt lầm lì.
Rồi tên No lên tiếng:
- Thế nào ông James, bữa ăn có vừa miệng không?
Chả thèm đáp lại, anh chàng thò tay lấy điếu thuốc trong cái hộp trước mặt.  Mồi lửa với cái hộp quẹt zipo, đầu anh chàng tính toán. Bằng mọi giá phải chôm  cái hộp quẹt. Lửa có thể là thứ vũ khí lợi hại trong những lúc cần thiết.
Mỉm cười, anh chàng hơi ngả về phía trước.
- Vâng, bữa ăn tuyệt vời.
Giả vờ ngó Honey, anh chàng bắt chéo tay lên bàn, che lấy cái hộp quẹt.
- Thế nào cô em? Bữa ăn tuyệt lắm phải không?
- Ồ, vâng. Bụng tôi căng cứng. Eo co chẳng còn chút nào.
Anh chàng hút thuốc phì phèo rồi làm bộ đưa tay gãi gãi vào lỗ tai. Mấy giây sau, cái hộp quẹt chui thẳng vào nách trái của anh chàng. Thẳng người lên,  James lên tiếng.
- Sao ông bạn, có chấp nhận lời đề nghị của tôi không?
- Ông định doạ tôi à? Bao nhiêu năm lăn lộn trên chốn giang hồ, tôi đâu có tè thằng nào. Nói đến luật pháp, phải có bằng chứng. Chả thể nói suông bằng mớ nước bọt. Ông có bằng chứng không? Thằng nào làm nhân chứng? Nếu quả chuyện ấy có xảy ra, tôi chấp nhận chơi tới cùng. Ngu dại gì thả không hai con  mồi quá ngon ăn. Mỗi người chỉ chết có một lần. Tôi đã bước qua ngưỡng cửa  của tử thần. Chả còn ngán thằng nào! Thời gian không còn sớm nữa. Tôi phải đi  ngủ đây. Đêm nay hai người có khối chuyện phải làm. Có hỏi thêm gì nữa  không? Ngày mai, chiếc tàu cập bến, tôi bận cả ngày lu bu ngoài cảng.
Anh chàng nhìn sang Honey. Hình như cô nàng đang chờ đợi một phép lạ cứu rỗi.
- Thế ông sẽ làm gì chúng tôi?
- Nhanh nhẹn đấy ông James. Từ khi chết đi sống lại, tôi khoái trò cảm giác  mạnh. Tôi muốn biết khả năng chịu đựng đau khổ của con người là bao nhiêu. Bộ dạng cường tráng như ông và cô gái này thích hợp đấy.
Một tên dở hơi với đầu óc điên loạn trong tấm thân tàn phế. Giết người làm  trò vui? Lạ thật. Trên thế gian lúc nào cũng có những tên điên khùng, hoang  tưởng như thế này. Nó còn sống nghĩa là lớp lớp người phải chết. Bằng mọi giá  phải tiêu diệt nó. Nhưng giết chết nó như thế nào đây? Tính mãi không ra, anh  chàng đành chờ đợi.
Vẫy hai tên cốt đột lại gần, tên No nói nhỏ vài câu với chúng. Ngay lập tức,  hai thằng tới, khoá chặt tay hai người ra sau ghế. Cánh tay của chúng như sắt  nguội. Dùng sức thì không thể nào chống cự lại hai con trâu cui. Phải tuỳ cơ ứng biến thôi.
- Xin thưa quý ông, quý bà. Nhắc lại lần nữa, tôi rất khoái mấy trò bạo lực.  Tôi muốn biết giới hạn chịu đựng đau khổ của con người. Các người đã đem lại  cho tôi biết bao nhiêu phiền toái. Đổi lại, tôi sẽ cho mấy người nếm mùi đau  khổ cùng cực. Tôi đã từng làm thí nghiệm với một cô em gái da đen. Thật tệ.  Chỉ ba giờ sau, cô ả xí lắc léo. Chết trong sợ hãi. Tiếc quá. Nhưng trời đất mang  tới cho tôi cô em đây. Phải làm một thí nghiệm so sánh.
Chồm người tới, đôi mắt xếch của nó dán chặt vào người Honey. Còn cô  nàng như bị kích động, muốn nói điều gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Hệt như một con chuột nằm phục trước con rắn hổ.
Răng anh chàng cắn chặt. Đôi mắt long lên sòng sọc.
- Cô sống ở Jamaica thừa biết tại sao người ta gọi đảo này bằng Crab Key?  Vâng, đây là lãnh địa của đám cua đen, to bằng cái dĩa, nặng cỡ nửa ký. Từ trong hang, chúng bò ra hàng trăm con đi kiếm ăn vào những đêm tối trời. Lũ lượt kéo Nhau qua các hẻm núi, chúng chén sạch bất cứ thứ gì trên đường. Chà, da thịt mơn mởn như cô em quả là món mồi tuyệt diệu. Giơ mấy cái càng to  tướng lên, ôi chúng xé cô em ra từng mảnh... từng mảnh...
Honey khẽ rên rỉ. Đầu cô nàng gục xuống. Anh chàng định xông tới đập vào  mặt cái tên điên loạn. Nhưng tay khoá của tên trâu cui chặt quá, chẳng thể nhúc  nhích một phân. Hàm anh chàng bạnh ra, miệng rít lên:
- Thằng súc vật. Rồi mày sẽ nếm mùi đau khổ.
- Làm gì mà giận dữ thế ông James?
Tên No nói vài ba tiếng Tàu cho tên đang giữ cứng Honey. Khẽ gật đầu, tên  này xốc cô nàng lên vai rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Căn phòng bỗng chìm trong im lặng. Sự im lặng đầy vẻ chết choc. Anh  chàng đang nghĩ tới cây dao và cái hộp quẹt đang nằm sát hông. Liệu mình có  thể chuyện bại thành thắng không?
Miệng tên No bắt đầu nhóp nhép:
- Tôi muốn dùng ông làm thí nghiệm. Vâng, tôi quan tâm đến lòng can đảm  của con người. Nó có thể cân, đong, đo, đếm được hay không? Chả phải khùng  mà tôi đãi ông một bữa ăn như thế này. Tôi muốn ông có đủ sức khoẻ trước khi bước vào cuộc thử thách. Ông phải tự hào về điều này. Bệnh nhân đầu tiên của  một bác sĩ, dù là bác sĩ khai thác phân chim. Hahaaaaa...
Chả thèm đáp lại, anh chàng đang thầm lo cho số phận của Honey. Không  biết cô nàng có thể tồn tại cho tới khi mình kịp đền giải cứu?
Tên No đứng lên, bước ra khỏi ghế rồi bước tới cửa. Trước khi nó bỏ đi, nó  ngoảnh mặt lại, cái miệng nhúc nhích:
- Hy vọng gặp lại ông, ông James bond.
Vừa nói xong, nó đưa móc sắt khều cánh cửa, vẻ mặt đắc thắng.